Già Thiên

Chương 1844: Năm trăm năm

Cỏ cây héo rù lại phồn vinh, gió tuyết và mầm xanh đến rồi lại đi, nhân gian thay đổi, Phàm giới cũng không biết mất đi bao nhiêu thế hệ, trở thành khói bụi.

Dòng sông năm tháng, một đi không còn trở lại nữa, vẫn luôn đi tới phía trước... đảo mắt đã qua đi năm trăm năm, mà thế gian này cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Nói về Tiên lộ, nói về trường sinh, năm trăm năm qua thế gian vẫn còn tiếng náo động rầm rĩ, phàm là tu sĩ đều bàn luận, thành tiên trở thành đầu đề câu chuyện sôi nổi nhất.

Có người thành tiên đã phá vỡ thần thoại muôn đời, khiếp sợ nhân giới. Mới đầu mọi người không tin, nhưng chân tướng truyền ra từ trong vùng cấm, truyền đến từ Thiên Đình, làm rúng động khắp giới tu luyện.

Tiên giới cao không thể với tới, bị người thành công xông vào. Ngày xưa chỉ bước tới cánh cửa, ngày nay đã khó có thể ngăn cản, sao không làm cho tâm thần người ta sợ run?!

Đồng thời tất cả tu sĩ đều phấn chấn, như người từng bi thương ở hắc ám náo động, rốt cục thấy được ngọn hải đăng thấy được hy vọng, lòng tin được cổ vũ mãnh liệt.

Nhưng thật sự như thế sao?

Diệp Phàm không biết! Nhiều năm qua như vậy, hắn yên lặng ít nói, phần lớn thời gian đều ngồi xếp bằng ở trên một vách núi màu đen cao ngất trong mây, tĩnh tâm lĩnh ngộ và suy nghĩ.

Có khi một lần ngồi xuống chính là mấy chục năm, thường không nhúc nhích, giống như người tọa hóa, trở thành một bộ phận của vách núi, hắn không vui không buồn, con ngươi naẫu nhiên hé mờ, như năm tháng muôn đời đang trôi đi.

Nơi này là Bất Tử Sơn, ngọn núi lớn hùng vĩ, vách đá dựng đứng vạn trượng, san sát tối đen như mực, cao ngất lấp trên mây, chung quanh vờn quanh có mặt trời trăng sao... là cấm địa Sinh Mệnh ngày xưa, ngày nay trở thành trọng địa của Thiên Đình.

Đây là loại thủ đoạn nghịch thiên cỡ nào? Năm đó khi Bất Tử Sơn vừa mới đặt trong Thiên Đình, cả thế gian đều chấn động, Diệp Phàm bình định cấm địa Sinh Mệnh này, rồi cho nó hóa thành đình viện của Thiên Đình, quả thật là thiên uy cái thế.

Không thể nghi ngờ, Thiên Đình hôm nay đã trở thành một quái vật lớn! Hỏi khắp giới hồng trần, khó có mấy người địch nổi.

Đương nhiên, cấm địa Sinh Mệnh vĩnh viễn là đại địch của nhân giới, bất kể thế lực cường đại cỡ nào, bất kể kế thừa huy hoàng cỡ nào, đối mặt với chí tôn cổ đại cùng đều phải đau đầu và kiêng kỵ.

Ngoài ra, trong thời gian năm trăm năm này có một thế lực khác cũng quật khời, phi thường cường đại, bọn họ phải thành lập Tiên Đình Yêu tộc, chỉ vì Kim Ô Đại đế xuất hiện.

Năm trăm năm tu dường, Kim Ô Đại đế không ngừng độ kiếp, bù lại chỗ thiếu hụt năm đó. Khắp vũ trụ đều tràn ngập khí tức của hắn, thiên địa này như sắp ngưng kết thành một thể.

Đây là dấu hiệu báo trước đáng sợ nhất, Đại đế được xưng là vô địch, cũng không phải là lời nói suông mà thôi, bởi vì hắn sẽ áp chế vạn đạo, chỉ có ta độc tôn, hưởng huy hoàng của một đời vô địch.

Hỏa Tang Tinh, những năm gần đây trở thành một địa phương hành hương, các đại tộc chủ Yêu tộc ai ai cùng suất lĩnh anh kiệt và thiên kiêu đi triều bái, khấu kiến Yêu đế đương thời, uy áp lục hợp bát hoang.

Nếu kiếp này không có ngượi nghịch thiên thành tiên, Kim Ô thành Đế tất nhiên là đầu đề câu chuyện sôi nổi nhất vạn năm nay, đây là một thần tích, chí tôn của Yêu tộc sống hai kiếp rốt cục đắc đạo.


Một Đại đế còn sống rõ ràng, có mấy người có thể nhìn thấy?

Mà kiếp này, mọi người có dịp may thấy hắn độ kiếp, trở thành tồn tại vô thượng. Vũ trụ bát hoang, tất cả chủng tộc đều sợ run, mặc kệ có giao tiếp với Kim Ô tộc hay không đều phải đi yết kiến.

Bởi vì, ai cũng không muốn đắc tội với một Đại đế chân chính!

Những năm gần đây, Kim Ô bộ tộc đứng trên thiên hạ, hoành hành cường thế, bễ nghễ các tộc, trở thành Hoàng tộc vô thượng không thể sánh bằng được.

Duy nhất làm cho bọn họ cảm thấy có khuyết điểm chính là: thế gian này còn có một Diệp Phàm, một Thánh thể vô địch có thể giết chết chí tôn trong vùng cấm, chia bớt một phần uy thế của Kim Ô Đại đế.

Trên thực tế, nhiều năm qua như vậy, càng có nhiều người tới triều bái Thiên Đình, Diệp Phàm thực sự đã đánh tạo ra chiến tích huy hoàng vô địch, hùng bá thiên hạ, còn khủng bố hơn.

Giờ phút này, hắn hé mở hai mắt, có thể nhìn thấy bát hoang, hắn thấy được ở chỗ sâu trong vũ trụ có người đang đại chiến, ánh lửa ngập trời, Kim Ô bay ngang không trung, đang quyết đấu với con cháu của Thiên Đình.

Cuối cùng, ánh lửa nhoáng lên một cái, một đệ tử của Hoa Hoa cầm bình bát trong tay, thu bắt một con Kim Ô cường đại vào trong đó, tiến hành trấn áp.

Nhiều năm qua, củng chỉ có người của Thiên Đình mới dám làm như thế, bằng không tộc Kim Ô hắn ai dám như vậy? Kim Ô tộc có Yêu đế tọa trấn, có được máu Đe, được tám phương cùng tôn sùng, khí nuốt núi sông, nơi đi qua, các tộc đều phải tránh lui. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Chỉ có Thiên Đình dám ra tay, bọn họ không gây chuyện, nhưng chỉ cần có Kim Ô khiêu khích, bất cứ là ai cùng cường thế trấn sát, hoặc là thuần hóa làm vật cưỡi.

Vì vậy, hai thế lực lớn này không phải hòa thuận lắm, quan hệ ít nhiều có chút cãng thẳng.

Diệp Phàm quay đầu, nhìn về một phía khác, cường đại tới cảnh giới bực này của hắn, tự nhiên không cần xuất thế cũng có thể như thần tiên đi khắp bát hoang, thu hết rất vào đáy mắt nhiều tinh hệ.

Nơi đó có một chiếc liễn xa do chín con giao long lôi kéo, bay ngang qua không trung, uy nghiêm mà khí phách, có khí tức của Đế giả khuếch tán, đại đạo nổ vang, rất nhiều thánh hiền làm bạn, cùng theo bên cạnh.

Đây là một đội nhân mã, mỗi người đều rất phi phàm, thanh thế cực lớn. Chín con giao long bay ngang qua tinh vũ, chư thánh là binh, giống như Thần Vương hạ giới đi tuần tra, khiến người ta kính sợ.

Nhưng đúng lúc này, lại có người vọt tới, hét lớn một tiếng, nói:

- Ta tưởng là ai, thì ra là Thái tử duy nhất của Kim Ô tộc. Ngươi vượt qua ranh giới, muốn vào Thiên Đình ta tuần tra hay sao?

Người ngăn cản là Dương Hi! Năm trăm năm trôi qua, hắn huyết khí ngập trời, pháp lực như biến, ngày nay sớm đã có khí thế vô địch thiên hạ. Chỉ có điều là dùng khí của hắn không thay đổi, cũng y như quá khứ, là một người hiểu chiến đến cuồng.

Năm đó, Đại nghệ bắn liên tiếp chín mặt trời, chỉ có một con Kim Ô còn sống, chính là người trong liễn xa này, trốn trở lại Hỏa Tang Tinh, là con nối dòng duy nhất của Kim Ô Đại đế ngày nay.


Hiện tại Yêu đế quật khởi, thân phận của hắn tự nhiên cao quý không thể với tới!

Tuy nhiên, hắn cũng là một người Thiên Đình rất muốn diệt trừ! Với Bàng Bác, Trương Văn Xương, Hoa Hoa những người địa cầu này cầm đầu, rất muốn tìm cơ hội đánh gục hắn.

Bởi vì, Đại Nghệ ở trong lòng bọn họ có địa vị cao thượng, đó là một vị anh hùng.

Mấy người này khó chịu, tự nhiên cũng lây bệnh cho không ít người của Thiên Đình. Dương Hi có quan hệ tâm đầu ý hợp với Hoa Hoa, tự nhiên cũng muốn giúp hắn đạt thành nguyện vọng.

"Hừ!"

Trong liễn xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, rất bất mãn Dương Hi, nói:

- Ta chỉ là tuần tra Thần vực của Yêu tộc ta mà thôi, chuyện liên quan gì tới ngươi?

- Ngươi đã vượt ranh giới rồi! Nếu muốn chiến một trận, ta luôn luôn chờ mong!

Dương Hi cười ha hả nói.

"Ầm!"

Hắn trực tiếp xuất kích, vươn ra một bàn tay to vỗ tới phía trước. Hiện tại Thiên Đình căn bản không sợ bất cứ thế lực lớn nào, nếu đối phương vi phạm, hắn tự nhiên sẽ không khách sáo.

"Răng rắc!"

Liễn xa vỡ vụn, nơi đó vọt lên một đạo cầu vồng vàng ánh. Kim Ô Thái tử hai mắt lóe hàn quang, há mồm phun ra một cái, một đại ấn như ngọn núi lửa bay ra, có khí thế trấn áp trời xanh muôn thuở, cực độ đáng sợ.

- Lão tử của ngươi luyện bảo bối cho ngươi sao, thật sự là khó lường! Lại là bảy thần sơn hỏa tinh luyện thành, đáng tiếc như trước không được!

Dương Hi cười ha hả, vỗ xuống một cái tát, dùng bàn tay thịt bổ vào ngọn núi lửa thật lớn kia, dung nham bắt đầu sôi trào cuồn cuộn. Thần sơn nổ tung nếp hoa vãn trên đại ấn bị làm tan biến.

Chư thánh hoảng sợ, đối phương quả thực chính là Diệp Phàm thứ hai, đây là binh khí của Yêu đế luyện thành cho con của hẳn, không ngờ lại bị hủy diệt rồi, thân thể hắn cường đại đến mức nào?

- Ngươi đang ép ta sao?

Kim Ô Thái tử hừ lạnh một tiếng, tự đứng trên liễn xa nứt vỡ kia, trên đầu xuất hiện một cái chuông lớn màu vàng, Thần âm vang vọng khắp muôn đời.


Dĩ nhiên là binh khí của Yêu đế, Đế chung ở trên người hắn.

- Thật sự là bảo bối tốt nha! Cái Hoàng Kim Chung này xứng hợp với sư huynh Diệp Đồng của ta, đưa cho hắn làm binh khí tốt lắm!

Dương Hi nói.

- Tiếuhừu nói đùa!

Trong cái chuông lớn truyền ra thanh âm của thần linh cấp Đế.

Rồi sau đó, một chùm tia sáng màu vàng thật lớn bay ra, xẹt qua vũ trụ, chia cắt địa vực thành hai nửa, đây là ranh giới. Rồi sau đó cái chuông lớn chấn một cái ráng mờ đầy trời, bao bọc mọi người chậm rãi thối lui trở về Yêu vực.

Dương Hi cười cười, cũng không truy kích.

Những năm gần đây, hắn áp chế đối với chính mình rất lợi hại, muốn một ngày kia khi đột phá sẽ dùng tay không chống lại binh khí Cực Đạo, cứng chọi cứng với Đe chung.

Tại thần viên Thiên Đình, trong Bất Tử Sơn, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên vách núi màu đen, sau khi nhìn thấy hết thảy trong vũ trụ thần sắc vẫn rất bình tĩnh.

Một khu vực khác trên Bất Tử Sơn xanh um tươi tốt, sinh cơ bừng bừng, nơi đó có một gốc cây sáng lấp lánh, thân cây cổ thụ cứng cáp uốn lượn như rồng, một đám đứa nhỏ sương mặt non nót, tinh thần tràn ngập phấn chấn ngồi ở dưới, còn thật sự nghiêm túc ngộ đạo.

Đó lại là người một thế hệ, trong đó có cháu của Lý Hắc Thủy, cũng có hậu nhân đời thứ tư của Đông Phương Dã, cùng có huyền tôn của Lệ Thiên, cùng có hậu đại của Thiên Tướng... tất cả đều có tiềm lực vô cùng.

Cây Ngộ Đạo cổ Trà tòa sáng đầy màu sắc, chỉ có ở trong Bất Tử Sơn mới có thể sinh trưởng, ngày nay trở thành một gốc cây bất tử tiên thụ khác của Thiên Đình.

Nhiều năm qua, Thiên Đình vui sướng đi tới hướng quang vinh, uy chấn thập hoang vũ trụ. Hậu đại của họ một người so với một người kinh diễm, từng lứa từng lứa mọi người trưởng thành lên.

- Ồ!

Diệp Phàm kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía một khu vực khác, lộ ra dị sắc, ánh mắt xuyên qua vô tận tinh hà, thấy được cảnh tượng nơi đó.

Xuất hiện một mảng lớn thiên kiếp, chỉ một kích mà thôi đã phá hủy vạn tinh, làm cho nơi đó trở thành phế tích, vô cùng khủng bố, mờ mịt bát ngát.

Diệp Đồng đang độ kiếp, đại kiếp nạn chín tầng thiên buông xuống, mênh mỏng khó lường, bao phù bầu trời che lấp đại địa, chấn động khắp vũ trụ.

Thế gian ai cùng kinh sợ, mọi người biết được, Thiên Đình càng ngày càng cường thịnh không thể đờ, ngay cả Diệp Đồng đều sắp đi vào lĩnh vực này, ngày sau có thể kề vai chiến đấu với Diệp Phàm, thiên hạ ai ngăn chống được?


- Một lần trước, hắn cùng đã phá vỡ mà vào chín tầng thiên, nhưng lại mạnh mẽ áp chế, lần này sẽ không phải muốn dựa vào đó đẩy mạnh vào cảnh giới Đế chứ?

Đây không chỉ là mối ngờ vực của một người.

"Ầm!"

Đại kiếp nạn mờ mịt, tinh tú trên bầu trời đều sáng lấp lánh, như là bị thiêu đốt, Diệp Đồng bước vào tuyệt đỉnh chín tầng thiên, tung hoành tấn công, trên đánh vỡ ba mươi ba tầng trời, dưới đánh chặn chín tầng u minh.

Hẳn ở trong vũ trụ mênh mỏng phấn tranh, muốn đánh phá bất hủ, đánh tạo ra một tương lai hào quang sáng ngời rực rỡ!

- Thiên kiếp thật cường đại, một hậu bối thật đáng sợ, hẳn sẽ không phải thật sự lại là một người có thể chinh phạt vùng cấm chứ?

Không ít người kiêng kỵ.

- A!

Diệp Đồng rống to, đại kiếp nạn cùng không biết đã kéo dài thời gian bao lâu, trong thiên địa Thần Ma gào thét, quần tinh hỗn loạn, các loại dị tượng đều xuất hiện, cuối cùng thậm chí xuất hiện dị tượng phi tiên kỳ bí khiến người ta kinh hãi.

- Đây là dấu hiệu báo trước thành Đế nha! Ở quá khứ phàm là người từng xuất hiện loại cảnh tượng này, sau lại ai cũng đắc đạo thành chí tôn!

- Đại sư huynh độ kiếp, bước ra một bước đó, cũng không biết có thuận tiện tấn công cánh cửa Đế một chút hay không!

Giờ khắc này, trong Thiên Đình rất nhiều người phấn chấn.

Đám Dương Hi, Hoa Hoa tất cả đều xoa xoa tay, hận không thể với thân thay thể, tất cả đều vô cùng hưng phấn.

Cuối cùng, Diệp Đồng xông thẳng lên trời cao, chấn vỡ tan lôi hải, xuyên thủng thiên kiếp, nghịch thiên mà lên, như là muốn một hơi đánh nát ba mươi ba tầng trời!

- Hả?!

Giờ khắc này, trong vùng cấm đều có người ngồi không yên, một vài người mờ mắt, đây là tiết tấu muốn thành đạo hay sao?

"Ầm!"

Diệp Phàm như trước ngồi xếp bằng trên vách đá, nhưng lại ra tay, chụp ra một chưởng, xuyên thủng chư thiên, trực tiếp làm tan biến một đạo quang ảnh nhằm về phía Diệp Đồng!

- Năm trăm năm chưa từng xuât thê, các ngươi đều săp quên ta rồi sao, ai dám ra tay với đệ tử ta, ta sẽ bình định toàn bộ một vùng cấm của người đó!

Già Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Già Thiên Truyện Già Thiên Story Chương 1844: Năm trăm năm
8.4/10 từ 36 lượt.
loading...