Già Thiên
Chương 1610: Đệ nhất tiên dược xưa nay
- Hoàng cung của Tử Vi Thần triều sớm đã bị hủy diệt nát tan thành bụi, hơn một trăm năm nay rồi!
Một gã tu sĩ bên cạnh nói.
- Cái gì? Tử Vi Thần triều bị hủy diệt rồi?
Lệ Thiên kêu lên sợ hãi, hắn cùng với Yến Nhất Tịch sinh trtrởng ở vùng đất này, biết rõ quái vật lớn này rất khủng bố, là một Thánh địa bất hủ, không thể tưởng được lại bị người ta xóa tên.
Ngay cả Diệp Phàm đều ngẩn ngơ, cảm giác bất ngờ sâu sắc! Nhớ tới lời tiên đoán ngày xưa của quốc sư Thần triều trước lúc tọa hóa, Thần Anh trời giáng hẳn là triều đại cường thịnh, mà kết quả lại là thế này.
- Lời tiên đoán của quốc sư ngày xưa, vẫn chưa trở thành sự thật, và lại còn phát triển theo hướng ngược lại!
Yến Nhất Tịch cũng sợ run: một Thần triều lớn như vậy nói diệt là hủy diệt, thật sự vượt quá tưởng tượng, đả kích tâm thần người ta.
- Là rầm rộ rồi, hưng thịnh cực độ một trăm năm, sau đó liền sụp đổ, hoàn toàn bị huỷ diệt!
Có người nói.
- Dĩ nhiên là như vậy! Đáng tiếc Quốc sư một thế hệ trước khi lâm tọa hóa thấy được toàn trường Tử Vi rầm rộ, cuối cùng lại là một cái kết quả như thế này. Quả nhiên là., đoán được khúc mở đầu, lại không đoán được kết cục này!
Ngay cả Diệp Phàm đều ngẩn người một hồi lâu, ai có thể dự đoán được, cái gọi là rầm rộ cũng chỉ là thời gian một trăm năm, rồi sau đó hết thảy đột nhiên thay đổi, một Thần triều bất hủ từ đó về sau đi về hướng chung điếm, hóa thành bụi bậm.
Đại hán râu ria xồm xòm vỗ vỗ vai Lệ Thiên, nói:
- Người trẻ tuổi, ta thực xem trọng ngươi, căn cốt không tệ, bái ta làm thầy đi. Ngày nay ngươi cái gì đều không hiểu, vi sư dạy dỗ ngươi thật tốt, mang ngươi chân chính bước vào giới tu luyện, cho ngươi lãnh hội vinh quang rực sáng của tu sĩ vô thượng!
- Đi!
Lệ Thiên trên trán xuất hiện từng đợt từng đợt hắc tuyến, nhưng cuối cùng vẫn như cũ nhịn xuống, tự nói cho chính mình không cần chấp nhặt với một phàm nhân, rèn luyện tâm tính.
- Tử Vi Thần triều đã bị diệt như thế nào vậy?
Yến Nhất Tịch cũng thì thào tự nói, chỉ có hiểu biết mới kính sợ! Quái vật lớn này ngày xưa lai lịch quá lớn.
Có người thở dài:
- Tự nhiên là bởi vì trời giáng Thần Anh, dẫn phát các đại Thánh địa mơ ước, cùng nhau hợp lực công kích. Cộng thêm Vực ngoại đến đây một thế lực lớn đáng sợ không gì sánh nổi, trực tiếp công phá Thần triều, làm cho bọn họ bị hủy diệt nát tan thành bụi!
- Thành cũng Thần Anh, bại cũng Thần Anh! Hết thảy ngọn nguồn vấn đề đều do nàng!
Đại hán râu ria xồm xòm lên tiếng làm một tổng kết.
- Thần Anh đi nơi nào?
Diệp Phàm hỏi, bất kể là Tử Vi Thần triều cũng tốt, hay là thế lực lớn của Vực ngoại buông xuống xuống cũng vậy, sau lại ra sao, hắn đều không quan tâm, chỉ quan tâm tới cô bé.
- Nàng ngày nay ở nơi nào?!
Lệ Thiên cũng gạn hỏi.
- Người trẻ tuổi không nên nghĩ loạn, Thần Anh không phải ngươi có khả năng truy tìm! Thành thật đi cùng vi sư cùng tìm hiểu đại đạo tối cao, tương lai mới có tư cách vấn đỉnh thiên hạ!
Đại hán râu ria xồm xòm nói lời nói thấm thia.
- Ái chà cảm ơn! Đại sư cảnh giới Đạo Cung, ta trèo cao không tới, bị ngài dạy đạo một ngày, ắt ta phải bị tức chết tươi!
Trên thực tế hiện tại hắn cũng đã tức sắp nghẹt thở.
Cô bé biến mất!
Đây là tình huống sau khi qua một phen kết nối, Diệp Phàm bọn họ hiểu biết được.
Tử Vi thịnh vượng một trăm năm, cuối cùng bị người bình định sụp đổ. Mà Thần Anh lại ở giữa dòng chiến dịch này lưu lạc ra ngoài Thần triều. Trong thời gian mấy chục năm nay có người nhìn thấy vài lần, dẫn phát đại sát kiếp: cả thế cùng tranh đoạt, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì.
Sở dĩ mỗi một vị tu sĩ đều nhận biết cô bé, đó là vì mấy chục năm qua bức họa của cô bé sớm đã truyền khắp giới tu luyện, bị truy tìm mấy chục năm nay.
Diệp Phàm bọn họ hiện tại đưa ra bức họa tìm hiểu qua mọi người, thật sự là biếu hiện rập khuôn, khó trách liền bị đại hán râu ria xồm xòm khinh bỉ.
- Khắp thiên hạ mọi người đang truy tìm, ra vào khắp vùng đất hoang dã, tiến vào các đại bảo địa, đều tìm kiếm mấy chục năm nay, mặc dù có phát hiện, ngươi nói có thể nói cho các ngươi sao? Đó là Bất Tử Thần Dược nha!
Ở Tử Vi Cổ Tinh Vực, gần như mọi người đều cho rằng cô bé là một gốc cây Bất tử dược đặc biệt, là tiên dược thành hình người có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích trong thiên địa không có khả năng đột phá!
Ai mà không quan tâm? Khắp thiên hạ mọi người đều điên cuồng, cây Thần dược này vượt qua dĩ vãng, là đệ nhất cổ kim!
Mấy chục năm qua, khắp giới tu luyện đều đã hỗn loạn, chư hùng cùng nổi lên, tất cả đều đang tìm kiếm tung tích cô bé, tìm được cô bé là có thể thu hoạch đại bí trường sinh.
- Trong mắt người cả thế gian, nàng là đệ nhất tiên dược từ xưa đến nay!
Diệp Phàm nghe vậy, chau mày thật sâu! Mấy tin tức này thật không ổn, tình cảnh cô bé thật đáng lo, quả thực chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết, đều hấp dẫn tới thần ma quỷ quái khắp chư thiên, ai cũng đều muốn cắn một miếng.
Cũng chính vì vậy, làm cho Tử Vi Thần triều diệt vong!
Có thể nói, ai nắm giữ cô bé thì chẳng khác nào là địch với khắp thế gian, gặp rất nhiều cường giả công kích, khó có thể sống yên.
Dù sao, trong mắt người thế gian, đây là một gốc cây Thần dược hóa thành hình người, ý nghĩa của nó không thua gì thành tiên chân chính!
Trên thực tế cũng chính là như thế, Bất tử dược hóa thành hình người, cùng tồn tại với thế gian, vĩnh viễn sẽ không già đi, đây là trường sinh, thực hiện bất tử. Ngoại trừ không có thực lực cường đại, còn lại đâu có gì khác với tiên?
- Mọi người đều muốn thu được, rất nhiều người cho rằng chỉ cần ăn cô bé, là được có thọ nguyên vô cùng tận, sẽ chạm tới trường sinh, thậm chí có thể cử hà phi thăng, tiến vào Tiên giới!
Nếu suy đoán là thực, tất cả Bất tử dược cộng hết lại đều không hơn một cô bé, sao có thể không khiến cho thế nhân điên cuồng?!
- Làm sao bây giờ?
Yến Nhất Tịch nhíu mày.
- Ta đã làm tốt chuẩn bị là địch khắp thế gian! Ai dám chạm tới cô bé, trước phải qua một cửa ta này!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, ngầm chứa một cỗ sát ý xông thẳng tới trời cao.
Mà trong lòng hắn cũng rất lo lắng, bởi vì cô bé đã có rất nhiều năm chưa từng xuất hiện, nếu như bị người tìm được, khẳng định cũng sẽ không công bố ra ngoài.
Sự tỉnh thực khó giải quyết, cần phải nhanh một chút tìm được cô bé, bằng không có thể sẽ tăng thêm vô cùng chuyện xấu! Nên biết rằng cường giả cả thế gian đều đang truy tìm cô bé.
Khi chia tay, đại thúc cảnh giới Đạo Cung tỏ ra rất là tiếc nuối, nắm tay Lệ Thiên, lời nói khuyên nhủ thấm thia:
- Đứa nhỏ! Bỏ qua danh sư ta như vậy, ngươi sẽ tiếc nuối cả đời!
- Chuẩn đế, ta trèo cao không tới ngài, tha cho ta đi!
Lệ Thiên cố chịu đựng cáo biệt, cảm giác thật xui xẻo, đâu đâu lại gặp phải một người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ôi! Trên đường Chuẩn đế tương lai nhiều tịch mịch, đáng tiếc cho bí thuật tối cao cả đời của ta này! Thằng nhóc tương lai ngươi đừng hối hận!
Đại hán râu ria xồm xòm lắc đầu, biến mất trong biển người mờ mịt.
"Ầm!"
Vừa ra khỏi tòa thành này, Lệ Thiên vỗ một cái đánh bay một ngọn núi cao, thở phào một hơi, nói:
- Rốt cục thanh tĩnh rồi!
- Ha ha ha...
Tiểu mập mạp trong tiên nguyên vui sướng khi người gặp họa không ngừng cười to, còn thiếu điều bỏ lăn ra đất.
Lệ Thiên thật buồn bực, bị một thằng nhóc nhỏ cười nhạo, lập tức thtrởng cho nó mấy bàn tay.
- Chúng ta đi đâu giờ?
Yến Nhất Tịch không vội trở lại địa phương Nhân Dục Đạo cũ, tìm kiếm cô bé quan trọng hơn.
- Đi tới tàn tích của Tử Vi Thần triều nhìn lại xem, chậm rãi nghĩ biện pháp!
Diệp Phàm thực bất đắc dĩ, thế giới này quá lớn, muốn tìm tiểu tử kia nói dễ
hơn làm.
Sương mù mờ mịt, đây là một khu tàn tích rộng lớn. Mặc dù trôi qua mấy chục năm, nơi này vẫn như cũ âm u thấu xương, tràn ngập sát khí.
Qua một trận chiến ngày xưa, nơi đây đã chết quá nhiều người. Tử Vi Thần triều trên dưới gần như là bị tiêu diệt toàn bộ, bị giết sạch sẽ, một thần giáo to lớn như vậy đã trở thành quá khứ.
Nơi này tường đổ, một khu hoang vắng, nơi nơi đều là gạch ngói vụn, hoàn toàn không có một tòa nhà hay vật kiến trúc nào còn lại nguyên vẹn.
Không chỉ có nơi này, phàm là trọng địa Tử Vi Thần triều từng thống trị, tất cả đều bị phá huỷ. Nhổ tận gốc, không còn có khả năng phục hưng mảy may nào, vĩnh viễn xoá tên khỏi thế gian.
Cả địa vực này ngay cả một gốc cây, một ngọn cỏ dại cũng không có, trên mặt đất là màu đỏ sậm, đó là bị máu nhuộm thành, đến nay còn thoang thoảng mùi máu tươi, thậm chí có Thánh huyết chưa bị khô cạn.
Một trận chiến này, biếu hiện của Tử Vi thần giáo không thể nói là không cường đại, tổ tiên của họ từ trong vùng đất hỗn độn tìm được Thần Nguyên dịch, nhiều vạn năm như vậy đã từng phong ấn một số Thánh nhân chí cường.
Đáng tiếc, nội tình ra hết, vẫn là bị người hủy diệt, phi thường triệt để!
Mà chủ lực chính là thế lực lớn buông xuống từ Vực ngoại kia, cộng thêm rất nhiều Thánh địa bản địa trợ giúp, cùng hợp lực tiến công, rốt cục bọn họ phải đi tới chung điếm.
Diệp Phàm tiến vào trong Hoàng thành đổ nát, đi vào giải đất trung tâm, gặp được một cái huyệt động thật lớn, liền lộ ra dị sắc.
Nơi này có từng đợt từng đợt hắc vụ, tràn ngập sát khí khiếp người, nhất là huyệt động này lại sâu không thấy đáy, giống như là dùng một cây binh khí thật lớn đâm xuống tạo thành!
Diệp Phàm thi triển cổ pháp trong Phệ Đã Kinh, Phản Bản cầu Nguyên, còn thật sự thôi diễn cẩn thận, muốn nhìn lại xem huyệt động thật lớn này là như thế nào hình thành. Bởi vì ngay cả hắn đều cảm giác được một cỗ sát ý lạnh lẽo, kẻ ra tay này hiển nhiên rất khủng bố!
Một tổ hình ảnh xuất hiện: một cây chiến mâu từ Vực ngoại bay tới, lập tức chìm sâu vào trung tâm Hoàng thành, không hề có thần lực mênh mông cường đại, chỉ có một loại sát khí khủng bố.
Kết quả chính là: hoàng thành tuy rằng hỏng mất, nhưng vẫn chưa hóa thành bột mịn, nhưng vô số sinh linh tất cả đều nổ tan xác mà chết ở trong sát khí. Một ngày này không dưới năm vạn tu sĩ bị tiêu diệt.
Nếu như trong thành còn có dân chúng, như vậy quả thực con số không thể tưởng tượng!
Một kích kinh thiên như vậy, là một trong nguyên nhân trọng đại hủy diệt Tử Vi Thần triều! Chiến lực chí cường xuất hiện, một kích kinh thiên hạ xuống, làm tan rã ý chí chiến đấu của cường giả còn lại.
- Xem ra ngày xưa có nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh ra tay, nội tình của Thần triều Vũ Hóa ra hết cũng không ngăn được!
Yến Nhất Tịch nói.
- Cũng không nhất định là nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh, nói không chừng là cây chiến mâu kia quá mức lợi hại! Dao động thần lực cũng không phải thực kịch liệt, chủ yếu là xuất hiện một cỗ sát khí chí cường!
Lệ Thiên lên tiêng.
"Leng keng..."
Đột nhiên, trong cơ thể Diệp Phàm, có tiếng đồ vật giãy giụa, vả lại thân thể hắn phát ra từng luồng ô quang, sát khí kinh người!
- Đây là...
Diệp Phàm kinh ngạc, thần niệm vừa động, một cây trường thương màu đen xuất hiện ở trong tay hắn, phát ra hào quang đen nhánh khủng bố xỏ xuyên qua vòm trời, mây trên trời đều bị đánh tan.
Hắn vẫn chưa thúc dục, mà đây là binh khí này tự chủ phát sáng, lộ ra sát khí khiến người ta hoảng sợ.
Hiển nhiên, cây Ầm kim trường thương này sinh ra cảm ứng với khí cơ trong huyệt động kia, thấu phát ra một loại chiến ý xông thẳng lên trời cao thật đáng sợ.
- Cây trường thương này chỉ sợ không ở phạm trù Thánh binh!
Yến Nhất Tịch lộ ra dị sắc, nói như vậy.
Cây thương này là thu được trên Côn Lôn Sơn, không biết lai lịch của nó. Theo Long Mã nói, là từ Vực ngoại bay tới rơi xuống, ghim trên mặt đất thành tiên cổ.
Mà Diệp Phàm cũng từng nhiều lần kiếm tra cây thương này, phát hiện bên trong thần linh gần như mất sạch, chỉ còn sót lại một bộ phận quang đoàn, không thể nhìn thấu ra bí mật gì.
Không nghĩ tới hôm nay nó lại ở chỗ này tự chủ phát sáng, đây là một loại đối kháng và phản ứng theo bản năng!
- Hẳn không phải là Chuẩn đế khí chứ?
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm không nói gì! Thật lâu trước kia hắn từng đưa ra một ít phỏng đoán: Ở chỗ sâu trong vũ trụ xa xôi vô tận có người đại chiến vô cùng thảm thiết, cuối cùng trường thương màu đen đều bị đánh đập gần như bị hủy diệt, xé rách hư không rơi xuống trên Côn Lôn Sơn.
Ngày nay xem ra, có khả năng xuất hiện thế lực đối địch của cây thương này ngay trên Tử Vi cổ Tinh Vực nên nó mới tự chủ phát sáng.
Qua thật lâu sau, trường thương màu đen mới chậm rãi bình tĩnh lại, hào quang màu đen nhánh kia thu liễm lại, mà sát khí trong huyệt động to lớn kia cũng bị tan rã sạch sẽ.
- Xem ra hành trình Tử Vi lần này sẽ không bình tĩnh như trong tưởng tượng!
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, sát khí nơi đây thu lại về phía sau, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, truyền đến một khí cơ quen thuộc, có được dao động sinh mệnh cường đại.
- Khí tức của cô bé!
Diệp Phàm trong lòng nhảy dựng, thoắt xoay người, phóng về phía một khu vườn tàn tạ xa xa, tốc độ của hắn đạt tới cực hạn.
Già Thiên
Một gã tu sĩ bên cạnh nói.
- Cái gì? Tử Vi Thần triều bị hủy diệt rồi?
Lệ Thiên kêu lên sợ hãi, hắn cùng với Yến Nhất Tịch sinh trtrởng ở vùng đất này, biết rõ quái vật lớn này rất khủng bố, là một Thánh địa bất hủ, không thể tưởng được lại bị người ta xóa tên.
Ngay cả Diệp Phàm đều ngẩn ngơ, cảm giác bất ngờ sâu sắc! Nhớ tới lời tiên đoán ngày xưa của quốc sư Thần triều trước lúc tọa hóa, Thần Anh trời giáng hẳn là triều đại cường thịnh, mà kết quả lại là thế này.
- Lời tiên đoán của quốc sư ngày xưa, vẫn chưa trở thành sự thật, và lại còn phát triển theo hướng ngược lại!
Yến Nhất Tịch cũng sợ run: một Thần triều lớn như vậy nói diệt là hủy diệt, thật sự vượt quá tưởng tượng, đả kích tâm thần người ta.
- Là rầm rộ rồi, hưng thịnh cực độ một trăm năm, sau đó liền sụp đổ, hoàn toàn bị huỷ diệt!
Có người nói.
- Dĩ nhiên là như vậy! Đáng tiếc Quốc sư một thế hệ trước khi lâm tọa hóa thấy được toàn trường Tử Vi rầm rộ, cuối cùng lại là một cái kết quả như thế này. Quả nhiên là., đoán được khúc mở đầu, lại không đoán được kết cục này!
Ngay cả Diệp Phàm đều ngẩn người một hồi lâu, ai có thể dự đoán được, cái gọi là rầm rộ cũng chỉ là thời gian một trăm năm, rồi sau đó hết thảy đột nhiên thay đổi, một Thần triều bất hủ từ đó về sau đi về hướng chung điếm, hóa thành bụi bậm.
Đại hán râu ria xồm xòm vỗ vỗ vai Lệ Thiên, nói:
- Người trẻ tuổi, ta thực xem trọng ngươi, căn cốt không tệ, bái ta làm thầy đi. Ngày nay ngươi cái gì đều không hiểu, vi sư dạy dỗ ngươi thật tốt, mang ngươi chân chính bước vào giới tu luyện, cho ngươi lãnh hội vinh quang rực sáng của tu sĩ vô thượng!
- Đi!
Lệ Thiên trên trán xuất hiện từng đợt từng đợt hắc tuyến, nhưng cuối cùng vẫn như cũ nhịn xuống, tự nói cho chính mình không cần chấp nhặt với một phàm nhân, rèn luyện tâm tính.
- Tử Vi Thần triều đã bị diệt như thế nào vậy?
Yến Nhất Tịch cũng thì thào tự nói, chỉ có hiểu biết mới kính sợ! Quái vật lớn này ngày xưa lai lịch quá lớn.
Có người thở dài:
- Tự nhiên là bởi vì trời giáng Thần Anh, dẫn phát các đại Thánh địa mơ ước, cùng nhau hợp lực công kích. Cộng thêm Vực ngoại đến đây một thế lực lớn đáng sợ không gì sánh nổi, trực tiếp công phá Thần triều, làm cho bọn họ bị hủy diệt nát tan thành bụi!
- Thành cũng Thần Anh, bại cũng Thần Anh! Hết thảy ngọn nguồn vấn đề đều do nàng!
Đại hán râu ria xồm xòm lên tiếng làm một tổng kết.
- Thần Anh đi nơi nào?
Diệp Phàm hỏi, bất kể là Tử Vi Thần triều cũng tốt, hay là thế lực lớn của Vực ngoại buông xuống xuống cũng vậy, sau lại ra sao, hắn đều không quan tâm, chỉ quan tâm tới cô bé.
- Nàng ngày nay ở nơi nào?!
Lệ Thiên cũng gạn hỏi.
- Người trẻ tuổi không nên nghĩ loạn, Thần Anh không phải ngươi có khả năng truy tìm! Thành thật đi cùng vi sư cùng tìm hiểu đại đạo tối cao, tương lai mới có tư cách vấn đỉnh thiên hạ!
Đại hán râu ria xồm xòm nói lời nói thấm thia.
- Ái chà cảm ơn! Đại sư cảnh giới Đạo Cung, ta trèo cao không tới, bị ngài dạy đạo một ngày, ắt ta phải bị tức chết tươi!
Trên thực tế hiện tại hắn cũng đã tức sắp nghẹt thở.
Cô bé biến mất!
Đây là tình huống sau khi qua một phen kết nối, Diệp Phàm bọn họ hiểu biết được.
Tử Vi thịnh vượng một trăm năm, cuối cùng bị người bình định sụp đổ. Mà Thần Anh lại ở giữa dòng chiến dịch này lưu lạc ra ngoài Thần triều. Trong thời gian mấy chục năm nay có người nhìn thấy vài lần, dẫn phát đại sát kiếp: cả thế cùng tranh đoạt, nhưng cuối cùng đều không thu hoạch được gì.
Sở dĩ mỗi một vị tu sĩ đều nhận biết cô bé, đó là vì mấy chục năm qua bức họa của cô bé sớm đã truyền khắp giới tu luyện, bị truy tìm mấy chục năm nay.
Diệp Phàm bọn họ hiện tại đưa ra bức họa tìm hiểu qua mọi người, thật sự là biếu hiện rập khuôn, khó trách liền bị đại hán râu ria xồm xòm khinh bỉ.
- Khắp thiên hạ mọi người đang truy tìm, ra vào khắp vùng đất hoang dã, tiến vào các đại bảo địa, đều tìm kiếm mấy chục năm nay, mặc dù có phát hiện, ngươi nói có thể nói cho các ngươi sao? Đó là Bất Tử Thần Dược nha!
Ở Tử Vi Cổ Tinh Vực, gần như mọi người đều cho rằng cô bé là một gốc cây Bất tử dược đặc biệt, là tiên dược thành hình người có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích trong thiên địa không có khả năng đột phá!
Ai mà không quan tâm? Khắp thiên hạ mọi người đều điên cuồng, cây Thần dược này vượt qua dĩ vãng, là đệ nhất cổ kim!
Mấy chục năm qua, khắp giới tu luyện đều đã hỗn loạn, chư hùng cùng nổi lên, tất cả đều đang tìm kiếm tung tích cô bé, tìm được cô bé là có thể thu hoạch đại bí trường sinh.
- Trong mắt người cả thế gian, nàng là đệ nhất tiên dược từ xưa đến nay!
Diệp Phàm nghe vậy, chau mày thật sâu! Mấy tin tức này thật không ổn, tình cảnh cô bé thật đáng lo, quả thực chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết, đều hấp dẫn tới thần ma quỷ quái khắp chư thiên, ai cũng đều muốn cắn một miếng.
Cũng chính vì vậy, làm cho Tử Vi Thần triều diệt vong!
Có thể nói, ai nắm giữ cô bé thì chẳng khác nào là địch với khắp thế gian, gặp rất nhiều cường giả công kích, khó có thể sống yên.
Dù sao, trong mắt người thế gian, đây là một gốc cây Thần dược hóa thành hình người, ý nghĩa của nó không thua gì thành tiên chân chính!
Trên thực tế cũng chính là như thế, Bất tử dược hóa thành hình người, cùng tồn tại với thế gian, vĩnh viễn sẽ không già đi, đây là trường sinh, thực hiện bất tử. Ngoại trừ không có thực lực cường đại, còn lại đâu có gì khác với tiên?
- Mọi người đều muốn thu được, rất nhiều người cho rằng chỉ cần ăn cô bé, là được có thọ nguyên vô cùng tận, sẽ chạm tới trường sinh, thậm chí có thể cử hà phi thăng, tiến vào Tiên giới!
Nếu suy đoán là thực, tất cả Bất tử dược cộng hết lại đều không hơn một cô bé, sao có thể không khiến cho thế nhân điên cuồng?!
- Làm sao bây giờ?
Yến Nhất Tịch nhíu mày.
- Ta đã làm tốt chuẩn bị là địch khắp thế gian! Ai dám chạm tới cô bé, trước phải qua một cửa ta này!
Diệp Phàm lạnh lùng nói, ngầm chứa một cỗ sát ý xông thẳng tới trời cao.
Mà trong lòng hắn cũng rất lo lắng, bởi vì cô bé đã có rất nhiều năm chưa từng xuất hiện, nếu như bị người tìm được, khẳng định cũng sẽ không công bố ra ngoài.
Sự tỉnh thực khó giải quyết, cần phải nhanh một chút tìm được cô bé, bằng không có thể sẽ tăng thêm vô cùng chuyện xấu! Nên biết rằng cường giả cả thế gian đều đang truy tìm cô bé.
Khi chia tay, đại thúc cảnh giới Đạo Cung tỏ ra rất là tiếc nuối, nắm tay Lệ Thiên, lời nói khuyên nhủ thấm thia:
- Đứa nhỏ! Bỏ qua danh sư ta như vậy, ngươi sẽ tiếc nuối cả đời!
- Chuẩn đế, ta trèo cao không tới ngài, tha cho ta đi!
Lệ Thiên cố chịu đựng cáo biệt, cảm giác thật xui xẻo, đâu đâu lại gặp phải một người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ôi! Trên đường Chuẩn đế tương lai nhiều tịch mịch, đáng tiếc cho bí thuật tối cao cả đời của ta này! Thằng nhóc tương lai ngươi đừng hối hận!
Đại hán râu ria xồm xòm lắc đầu, biến mất trong biển người mờ mịt.
"Ầm!"
Vừa ra khỏi tòa thành này, Lệ Thiên vỗ một cái đánh bay một ngọn núi cao, thở phào một hơi, nói:
- Rốt cục thanh tĩnh rồi!
- Ha ha ha...
Tiểu mập mạp trong tiên nguyên vui sướng khi người gặp họa không ngừng cười to, còn thiếu điều bỏ lăn ra đất.
Lệ Thiên thật buồn bực, bị một thằng nhóc nhỏ cười nhạo, lập tức thtrởng cho nó mấy bàn tay.
- Chúng ta đi đâu giờ?
Yến Nhất Tịch không vội trở lại địa phương Nhân Dục Đạo cũ, tìm kiếm cô bé quan trọng hơn.
- Đi tới tàn tích của Tử Vi Thần triều nhìn lại xem, chậm rãi nghĩ biện pháp!
Diệp Phàm thực bất đắc dĩ, thế giới này quá lớn, muốn tìm tiểu tử kia nói dễ
hơn làm.
Sương mù mờ mịt, đây là một khu tàn tích rộng lớn. Mặc dù trôi qua mấy chục năm, nơi này vẫn như cũ âm u thấu xương, tràn ngập sát khí.
Qua một trận chiến ngày xưa, nơi đây đã chết quá nhiều người. Tử Vi Thần triều trên dưới gần như là bị tiêu diệt toàn bộ, bị giết sạch sẽ, một thần giáo to lớn như vậy đã trở thành quá khứ.
Nơi này tường đổ, một khu hoang vắng, nơi nơi đều là gạch ngói vụn, hoàn toàn không có một tòa nhà hay vật kiến trúc nào còn lại nguyên vẹn.
Không chỉ có nơi này, phàm là trọng địa Tử Vi Thần triều từng thống trị, tất cả đều bị phá huỷ. Nhổ tận gốc, không còn có khả năng phục hưng mảy may nào, vĩnh viễn xoá tên khỏi thế gian.
Cả địa vực này ngay cả một gốc cây, một ngọn cỏ dại cũng không có, trên mặt đất là màu đỏ sậm, đó là bị máu nhuộm thành, đến nay còn thoang thoảng mùi máu tươi, thậm chí có Thánh huyết chưa bị khô cạn.
Một trận chiến này, biếu hiện của Tử Vi thần giáo không thể nói là không cường đại, tổ tiên của họ từ trong vùng đất hỗn độn tìm được Thần Nguyên dịch, nhiều vạn năm như vậy đã từng phong ấn một số Thánh nhân chí cường.
Đáng tiếc, nội tình ra hết, vẫn là bị người hủy diệt, phi thường triệt để!
Mà chủ lực chính là thế lực lớn buông xuống từ Vực ngoại kia, cộng thêm rất nhiều Thánh địa bản địa trợ giúp, cùng hợp lực tiến công, rốt cục bọn họ phải đi tới chung điếm.
Diệp Phàm tiến vào trong Hoàng thành đổ nát, đi vào giải đất trung tâm, gặp được một cái huyệt động thật lớn, liền lộ ra dị sắc.
Nơi này có từng đợt từng đợt hắc vụ, tràn ngập sát khí khiếp người, nhất là huyệt động này lại sâu không thấy đáy, giống như là dùng một cây binh khí thật lớn đâm xuống tạo thành!
Diệp Phàm thi triển cổ pháp trong Phệ Đã Kinh, Phản Bản cầu Nguyên, còn thật sự thôi diễn cẩn thận, muốn nhìn lại xem huyệt động thật lớn này là như thế nào hình thành. Bởi vì ngay cả hắn đều cảm giác được một cỗ sát ý lạnh lẽo, kẻ ra tay này hiển nhiên rất khủng bố!
Một tổ hình ảnh xuất hiện: một cây chiến mâu từ Vực ngoại bay tới, lập tức chìm sâu vào trung tâm Hoàng thành, không hề có thần lực mênh mông cường đại, chỉ có một loại sát khí khủng bố.
Kết quả chính là: hoàng thành tuy rằng hỏng mất, nhưng vẫn chưa hóa thành bột mịn, nhưng vô số sinh linh tất cả đều nổ tan xác mà chết ở trong sát khí. Một ngày này không dưới năm vạn tu sĩ bị tiêu diệt.
Nếu như trong thành còn có dân chúng, như vậy quả thực con số không thể tưởng tượng!
Một kích kinh thiên như vậy, là một trong nguyên nhân trọng đại hủy diệt Tử Vi Thần triều! Chiến lực chí cường xuất hiện, một kích kinh thiên hạ xuống, làm tan rã ý chí chiến đấu của cường giả còn lại.
- Xem ra ngày xưa có nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh ra tay, nội tình của Thần triều Vũ Hóa ra hết cũng không ngăn được!
Yến Nhất Tịch nói.
- Cũng không nhất định là nhân vật lợi hại tuyệt đỉnh, nói không chừng là cây chiến mâu kia quá mức lợi hại! Dao động thần lực cũng không phải thực kịch liệt, chủ yếu là xuất hiện một cỗ sát khí chí cường!
Lệ Thiên lên tiêng.
"Leng keng..."
Đột nhiên, trong cơ thể Diệp Phàm, có tiếng đồ vật giãy giụa, vả lại thân thể hắn phát ra từng luồng ô quang, sát khí kinh người!
- Đây là...
Diệp Phàm kinh ngạc, thần niệm vừa động, một cây trường thương màu đen xuất hiện ở trong tay hắn, phát ra hào quang đen nhánh khủng bố xỏ xuyên qua vòm trời, mây trên trời đều bị đánh tan.
Hắn vẫn chưa thúc dục, mà đây là binh khí này tự chủ phát sáng, lộ ra sát khí khiến người ta hoảng sợ.
Hiển nhiên, cây Ầm kim trường thương này sinh ra cảm ứng với khí cơ trong huyệt động kia, thấu phát ra một loại chiến ý xông thẳng lên trời cao thật đáng sợ.
- Cây trường thương này chỉ sợ không ở phạm trù Thánh binh!
Yến Nhất Tịch lộ ra dị sắc, nói như vậy.
Cây thương này là thu được trên Côn Lôn Sơn, không biết lai lịch của nó. Theo Long Mã nói, là từ Vực ngoại bay tới rơi xuống, ghim trên mặt đất thành tiên cổ.
Mà Diệp Phàm cũng từng nhiều lần kiếm tra cây thương này, phát hiện bên trong thần linh gần như mất sạch, chỉ còn sót lại một bộ phận quang đoàn, không thể nhìn thấu ra bí mật gì.
Không nghĩ tới hôm nay nó lại ở chỗ này tự chủ phát sáng, đây là một loại đối kháng và phản ứng theo bản năng!
- Hẳn không phải là Chuẩn đế khí chứ?
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm không nói gì! Thật lâu trước kia hắn từng đưa ra một ít phỏng đoán: Ở chỗ sâu trong vũ trụ xa xôi vô tận có người đại chiến vô cùng thảm thiết, cuối cùng trường thương màu đen đều bị đánh đập gần như bị hủy diệt, xé rách hư không rơi xuống trên Côn Lôn Sơn.
Ngày nay xem ra, có khả năng xuất hiện thế lực đối địch của cây thương này ngay trên Tử Vi cổ Tinh Vực nên nó mới tự chủ phát sáng.
Qua thật lâu sau, trường thương màu đen mới chậm rãi bình tĩnh lại, hào quang màu đen nhánh kia thu liễm lại, mà sát khí trong huyệt động to lớn kia cũng bị tan rã sạch sẽ.
- Xem ra hành trình Tử Vi lần này sẽ không bình tĩnh như trong tưởng tượng!
Diệp Phàm nói.
Đúng lúc này, sát khí nơi đây thu lại về phía sau, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, truyền đến một khí cơ quen thuộc, có được dao động sinh mệnh cường đại.
- Khí tức của cô bé!
Diệp Phàm trong lòng nhảy dựng, thoắt xoay người, phóng về phía một khu vườn tàn tạ xa xa, tốc độ của hắn đạt tới cực hạn.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 1610: Đệ nhất tiên dược xưa nay
8.4/10 từ 36 lượt.