Già Thiên

Chương 1546: Không Biết Xấu Hổ

- Hôm nay là ngày gì vậy, sao ngưu quỷ xà thần gì đều đi ra!

Bàng Bác đảo ánh mắt quét qua nhóm người này, không khách sáo nói.

Lão nhân ở giữa thân hình cao lớn rất là uy mãnh, vẻ mặt râu quai nón, ánh mắt sáng ngời có thần, tự báo họ tên là Vương Thiên Vũ, mà một đám người đi theo phía sau lão, đều giống như là khổ chủ.

- Lão phu theo như lời bằng hữu đi theo, năm đó có một đám thiên tài kinh diễm, cũng Thánh thể cũng nhau bước trên cổ lộ Nhân tộc bị ngấm ngầm hăm hại, bị cắn nuốt máu thịt. Thảm án đến nay chưa phá, nhưng rõ ràng là Diệp Phàm gây ra. Bằng không ngày nay sao có thể có nhiều thêm mấy vị Thần tinh rực rỡ!

Vương Thiên Vũ lời nói sang sảng, như là một hồi tiếng chuông vàng ngân vang động.

- Ngươi này không phải ngậm máu phun người sao, điều nầy sao có thể vu oan đến trên người Diệp Phàm?

Long Mã giận dữ.

Đoàn người bọn họ đều biết sự thật, chuyện năm đó là Nhuế Vĩ làm ra, thời điểm ở cửa quan Nhân tộc thứ tầm mươi mốt bị Diệp Phàm biết rõ. Trên thực tế đó cũng là một người đáng thương, bị ma vật chiếm đoạt thân thể, giết đoạt chủ thức nguyên thần.

- Lão phu cũng không có nói sai! Thử hỏi năm đó có ai có thể có bản lành lớn như vậy, có thể làm được vô thanh vô tức? Hơn nữa loại công pháp cắn nuốt máu thịt người ta này chính là xuất xứ từ Bắc Đẩu. không phải Thánh thể thì là ai?

Vương Thiên Vũ lời nói chính trực, thần sắc nghiêm nghị, lớn tiếng chất vấn.

Ở phía sau lão nhân có người phụ họa, cũng nhau trách cứ, nói:

- Đường đường chiến một trận, người khác đều sẽ kính trọng ngươi, nhưng đánh lén như thế này, trong bóng tối ngấm ngầm giết, cắn nuốt máu thịt người, so với ác ma còn tà ác hơn. thế gian khó dung tha!

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, những người này đến là nhầm vào hắn, thực lực mỗi người tuy rằng không kém, nhưng chống lại hắn còn chưa đủ, hiển nhiên sau lưng có người khác làm chỗ dựa.

Cơ Tử Nguyệt khinh miệt nói:

- Đám người các ngươi đổi trắng thay đen, tạt bát nước bẩn vào người ta. hành vi đê tiện, bi ổi cố ý hăm hại người như vậy có ý nghĩa sao? Ai sẽ tin tưởng!

Long Mã lạnh giọng nói:

- Bổn tọa thật muốn tung một chân đá chết toàn bộ các ngươi, từng tên khốn không có mắt, không ngờ dám đến đây hãm hại chúng ta, chán sống rồi sao?

Trong đó, một ít người mắt chớp chớp, dường như có ý sợ hãi, nhưng Vương Thiên Vũ lại nói sang sảng, đây là một cao thủ chân chính, cực kỳ cường đại, sâu không lường được:

- Uy hiếp chúng ta cũng vô dụng! Nên biết rằng, đến nay đều là một đoạn công án, còn chưa phá được. Thánh thể cường đại đến nay trên cổ lộ ai ai cũng biết, công pháp cũng đến từ Bắc Đẩu, rất tương xứng cũng hung thủ, không phải hắn thì là ai chứ?

- Không có ý nghĩa. làm như vậy có ý nghĩa sao? Nói đi, các ngươi muốn như thế nào?

Diệp Phàm bình tĩnh lên tiếng.

- Chỉ muốn tìm lại công bằng cho các anh kiệt đã chết đi, không thể để bọn họ chết không minh bạch!

Lão nhân nói.


Mọi người bàng quan đều thối lui về phía sau, không nghĩ bị cuốn vào chuyện thị phi.

Diệp Phàm nhìn với ánh mắt khiếp người, nói:

- Loại chuyên này đều nói ra, hắt bát nước bẩn trên người ta, các ngươi còn thiếu điếm mấu chốt nghiêm trọng!

- Nếu đã dám làm, thì không phải sợ bị chúng ta vạch trần! Tin rằng Chấp pháp giả trên cổ lộ sẽ tra ra manh mối, để an ủi người chết!

Lão nhân Vương Thiên Vũ cười lạnh.

- Chấp pháp giả sẽ vì bọn xấu các ngươi mà điều tra ta sao?

Diệp Phàm cười lạnh.

Đúng lúc này, xa xa có người gióng lên tiếng trống cổ vang động, cực kỳ nặng nề, vang vọng tận mây xanh. Có hai người bay tới hướng bên này, rất nhanh tiến vào khu vực quỳnh lâu điện ngọc.

- Ta cảm thấy tất yếu phải tra cho rõ, nhìn thử xem ngươi rốt cuộc là người như thế nào!

Một cường giả mặc chiến y Đại la ngân tinh đến gần, lớn tiếng nói.

Người còn lại cũng giống nhau. Đại la ngân tinh chớp động màu bạc trắng bóng loáng, cả vật thể sáng rực bức người. Đây là chiến y chỉ có Chấp pháp giả cường đại nhất mới có.

Hai đại cường giả đích thân tới, phát ra lời nói như vậy làm cho hiện trường trở nên căng thẳng, mọi người đều cảm giác sự tình nghiêm trọng, đây là phải động thật sự, là đại biếu ý đồ của một đám nhân vật lớp người già trên cổ lộ Nhân tộc sao?!

Cơ Hạo Nguyệt. Bàng Bác... mới đầu còn không có để trong lòng, đều lưỡi tranh cãi, cho rằng dù có người đến quấy rầy thì như thế nào, nhưng lúc này tất cả đều chấn động trong lòng. Chấp pháp giả xuất hiện, đại biếu một loại thái độ trên cổ lộ, thật sự phải hạ độc thủ sao?

Đoàn Chấp pháp giả này thể hiện ý chí của một số nhân vật trọng yếu trên cổ lộ, chứng tỏ sự tình tới hiện tại đã rất nghiêm trọng, bất cứ người nào cũng không ngờ tới.

- Vì cái gì?

Diệp Phàm thần sẳc bình tĩnh, nhìn chằm chằm hai người này.

- Trên cổ lộ chú ý chính là công bình, ngươi đường đường chính chính chiến một trận, chúng ta sẽ không can thiệp, nhưng không ở thí luyện trường, mà trong lúc đang nghĩ ngơi và hồi phục trong Thánh thành ngấm ngầm giết người cạnh tranh, thì qụyết không thể tha thứ!

Một Chấp pháp giả quát to, lời lẽ chính nghĩa. trên người chiến y màu bạc chớp động, phụ trợ cho khí thế khiếp người của hắn.

- Còn không có chứng cớ gì. cứ như vậy vội và định tội cho ta sao? Đây là cách làm việc của các ngươi ư?

Diệp Phàm sa sầm mặt xuống. Loại hành vi cẩu thả này không khỏi quá tùy tiện đi, cho dù muốn đối phó với hắn. cũng không nên kiếm cái cớ không biết xấu hổ như vậy chứ.

- Diệp tử! Chúng ta hãy nghĩ cách phá vây! Chuyện này không tầm thường, đây là cố ý nhằm vào chủng ta, sẽ không nói cái gì phải trái, chỉ cần một cái cớ tồi tệ là đủ rồi!

Bàng Bác ngầm truyền âm nói.


Phía trước, lão nhân con ngươi màu xám chì trước tiên gây chuyên kia vô cùng lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một vẻ cười tàn khốc, đứng ở bên cạnh.

Vương Thiên Vũ cũng như thế, khoanh tay đứng đó, mang theo một cỗ sát ý.

Hai gã Chấp pháp giả thần sắc ác liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với ánh mắt lãnh liệt, dường như nhận định hắn là hung thù năm đó, truy hỏi tình hình cụ thể.

"Con bà nó! Đây là ý chí của một số đầu sò trên cổ lộ Nhân tộc sao? Thật vô liêm sỉ cấp mười ba, muốn bức ngược lại chúng ta ư?" Long Mã cắn răng thầm nguyền rủa, chuyện hôm nay rất quỷ dị.

Đúng lúc này, một vị Chấp pháp giả nghiêm túc nhắc tới một sự kiện khác:

- Lúc trước ở cổ lộ Nhân tộc thành thứ mười, cả một viên cổ tinh tan vỡ, có người nhìn thấy ngươi trộm lấy một hầm Thần dịch của Thiên Tôn cổ lưu lại, có phải có việc này không? T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Đó là trận chiến hai mươi năm với Thánh Linh, cộng tất cả phát sinh bảy chỗ, cổ lộ đều đứt đoạn, Thiên Tôn cổ khi phong ấn Thánh Linh đã tính tới ngày đó sẽ hóa thành Thần quỷ xuất thế

Một trận chiến ở Đại Nguyệt Pha, Diệp Phàm xuất ra toàn lực giết mấy thạch nhân, chinh chiến hai mươi năm, bị một cường giả Thánh Linh đáng sợ nguyền rủa, một đoạn thời gian rất dài đều ở vào tình cảnh nguy hiểm.

Trận chiến ấy kéo dài hai mươi năm. Diệp Phàm lập được chiến công hiển hách, trong tay hắn vẫn còn giữ Thần quang thai hiếm thấy kia chính là biếu hiện trong trận chiến đó mà được ban thưởng cho.

Trận chiến ấy Diệp Phàm tuyệt đối có công, ngày nay Chấp pháp giả lại muốn hỏi tội, khiến đám Long Mã đều uất ức sấp bể phổi. Bọn họ đích xác chiếm được một ít Thần dịch, nhưng đều là dùng tính mạng chiến đấu thu được, mà không phải là lấy trộm.

- Các ngươi không phải điên rồi chứ? Nếu muốn trừ chúng ta thật sự không có cái cớ nào tốt hơn ư?

Long Mã rống to, đất rung núi chuyển.

- Chúng ta rời đi! Bọn họ đã không biết xấu hổ, bất cứ một cái cớ tồi tệ nào đều là lý do để giết chúng ta. Nếu đã dám làm như thế, khẳng định là không có sợ hãi, trước rời khỏi tòa thành này đi!

Bàng Bác nói.

Cơ Hạo Nguyệt đồng ý, không có đạo lý gì để nói? cần phải trước phá vây đi ra ngoài.

- Chậm rồi cửa thành đã đóng, hoàn toàn phong kín!

Diệp Phàm nói, điều này làm cho mấy người đều biến sắc.

Đây là một cửa quan Nhân tộc cuối cùng, cả tòa thành trì đều là dùng Thần liệu đặc biệt luyện chế thành, dù Đại Thánh ở trong này cũng khó có thể chạy thoát, thành trì bực này chẳng khác gì một kiện chí bảo đáng sợ.

- Thánh thể Nhân tộc! Ngươi có nhận tội hay không?

Một gã Chấp pháp giả cao giọng quát hỏi, thần sắc nghiêm khắc, toàn thân lấp lánh ánh bạc trắng. thoạt nhìn thực uy vũ, nhưng lại làm cho đoàn người Diệp Phàm chán ghét bội phần.

- Các ngươi đê tiện bi ổi, thật không có nhân phẩm!

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

- Ngươi đây là nghi ngờ sự công chính của chúng ta sao?


Một người lạnh giọng nói.

- Có công chính cái rắm! Bổn tọa làm thịt các ngươi!

Long Mã hét lớn muốn ra tay.

Phía sau, Cổ Kim Bằng giương cánh, muốn phóng xuống, muốn cũng nó tranh tiên hành động.

Diệp Phàm phất tay, bảo chúng không cần vọng động, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước.

- Tốt quá! Muốn tập sát cả Chấp pháp giả của cổ lộ Nhân tộc, các ngươi lá gan thật sự quá lớn!

Hai gã Chấp pháp giả cùng quát lên.

- Không có bằng chứng. đổi trắng thay đen, lấy cái cớ tồi tệ như vậy mà có thể mặt không đỏ tim không nhảy, thật sự còn muốn nói ngược lại chúng ta nữa nha!

Cơ Tử Nguyệt khóe miệng hơi cười nhưng cũng không lo lắng, thờ ở lạnh nhạt nhìn những người này.

- Hộ đạo giả của cổ lộ Nhân tộc ở đâu?

Diệp Phàm lớn tiếng truyền âm! Hắn lưỡi nói với những người trước mắt, bằng không hắn chỉ có thể vung Thiên Đế Quyền.

Thiên Cương đạo sĩ ngầm truyền âm, nói:

- Cửa quan Nhân tộc cuối cùng vốn có Hộ đạo giả tọa trấn, nhưng trước đây không lâu đều vội và rời đi, một mảnh tinh vực ở xa xa dường như đã xảy ra đại sự gì đó!

- Vậy là bị người dựng lên rồi!

Diệp Phàm gật đầu. sau đó hướng về phía phương xa hét lớn:

- Các ngươi nếu đã không kiêng nể gì tới nước này rồi, rõ ràng là bày ra để đối phó với ta, còn giữ lại lớp da mặt cuối cùng làm chi nữa. trực tiếp xuất hiện đi, ta tất nhiên sẽ huyết chiến phụng bồi đến cũng!

- Chúng ta lúc này chấp pháp, thinh các vị tránh lui, rời xa nơi này!

Hai gã Chấp pháp giả quát lớn, bảo mọi người vây xem rời đi.

Hiện trường lập tức vắng đi không ít, nhưng phía chân trời lại bóng người đông nghìn nghịt. Như thế nào có thể bỏ qua chuyện bực này, mọi người đều ở xa vây xem.

- Thực đạo đức giả! Đều đã đến nước này rồi, các ngươi còn muốn giữ mặt mũi gì nữa, lột ném xuống đất, lộ ra răng nanh đi!

Bàng Bác chế nhạo.

- Nói đi! Các ngươi là ai? Ta với các ngươi rốt cuộc có thù oán gì?


Diệp Phàm hỏi. Trong nháy mắt này, hắn hóa thành một tia chớp tấn công tới.

Nhưng, đúng lúc này, hai nhân ảnh khác nhích động: một người là lão nhân tóc xám, người kia là Vương Thiên Vũ. bùng phát ra khí tức đáng sợ, hiển lộ ra hết không thể nghi ngờ chặn ngang một kích của Diệp Phàm. Đây không ngờ là hai vị Đại Thánh!

Diệp Phàm biến sắc, rất nhanh né qua. đứng trên không trung xa xa, nói:

- Trận thế thật lớn! Mới ra tay chính là hai vị Đại Thánh, quả thực xem trọng ta!

- Hắc hắc! Ngươi đoán đúng rồi, ta sao có thể là hậu đại của Độc Nhân, ta hận không thể gạt bỏ toàn bộ các thứ nàng ta lưu lại!

Lão nhân tóc xám mắt xám chì cười lạnh liên tục, nói tiếp:

- Năm đó, chí tôn của tộc ta đại sát thiên hạ, quét ngang vạn vực. kết quà bị một chưởng của Độc Nhân chụp vỡ nát. Lại tế ra một đạo phong ma đồ, trực tiếp phong ấn toàn bộ tộc ta, đến nay mới xuất thể! Thật lòng dạ độc ác!

Lão tràn ngập oán giận, thần sắc âm trầm, thật sự không phải Nhân tộc, trong cơ thể máu huyết đáng sợ lóe ra hào quang bạc trắng.

- Đừng nhìn ta! Ta chỉ là được mời đi theo trợ trận!

Vương Thiên Vù lạnh lùng nói ra.

Diệp Phàm nhìn về phía hai gã Chấp pháp giả, nói:

- Xem ra là các ngươi cấu kết với dị tộc, vấn đề xảy ra ở trên thân các ngươi hay sao? Tuy nhiên các ngươi không có mặt mũi lớn như vậy, người cũng đi với các ngươi, đồng loạt xuất hiện đi!

Hai gà Chấp pháp giả lộ vẻ mặt ác nghiệt, mà cách đó không xa một đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng xuất hiện, vẻ mặt đầy oán độc, trong mắt tràn ngập cừu hận.

- Đứa nhỏ này không phải mới không lâu rời đi sao? Lúc đó ta còn nói, như thế nào oán niệm với chúng ta lớn như vậy, xem ra thật đúng là oán cừu không hề nhỏ đây!

- Ngươi giết bá phụ ta, ngươi có thể quên, nhưng bộ tộc chúng ta vĩnh viễn không quên, đã chờ ngươi rất nhiều năm!

Đứa nhỏ hung ác nói.

- Bá phụ ngươi là ai?

Diệp Phàm hỏi.

- Bộ tộc họ Lưu chúng ta này, ở trên cổ lộ Nhân tộc còn không có người nào dám tùy ý giết trực hệ của bộ tộc chúng ta!

Một gã Chấp pháp giả nói.

Hiển nhiên, đây là một gia tộc khổng lồ.

Đứa nhỏ mười mấy tuổi ánh mắt hung ác nham hiếm, cùng với tuổi không tương xứng, rất âm lạnh, nói:

- Tiểu thúc thúc ta đã trở lại, ngươi thân là Vương của Thánh nhân cũng không coi là gì. có chắp cánh cũng khó thoát khỏi! Ngay cả hai vị Đại Thánh đều có kết giao với hắn, là bằng hữu của hắn!

Già Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Già Thiên Truyện Già Thiên Story Chương 1546: Không Biết Xấu Hổ
8.4/10 từ 36 lượt.
loading...