Già Thiên
Chương 1307: Cuộn da thần cổ xưa
Núi lớn nguy nga bao la hùng vĩ, cao ngất trong mây, đứng sừng sững ở chỗ này như là tuyệt đỉnh Tiên vực trường tồn mãi mãi.
Một cái hồ nước tĩnh mịch ở đỉnh núi, bốn phía là thương tùng thúy bách, cũng có những tảng đá lớn ngổn ngang, làm nổi bật nước hồ trong vắt này giống như một tấm tiên kính.
Đây là một chỗ Đằng Tiên Trì tiếng tăm lừng lẫy, tục truyền hai ba vạn năm trước Vạn Thanh từng bế quan ở chỗ này một thời gian, nên tạo cho nó có một địa vị đặc biệt.
Từ xưa đến nay cũng không biết có bao nhiêu người đã từng tới nơi đây tìm kiếm cơ duyên, nhưng đều vô công mà về, không thu hoạch được gì. Lâu ngày chày tháng, cũng liền không có người nào đến nữa.
Diệp Phàm khoanh tay đứng trên một tảng đá nhìn giống như con trâu nằm, đối mặt với Đằng Tiên Trì mặt nước trong sáng như gương, ở phía sau hắn từng trận tiếng thông reo, cổ bách xanh ngắt.
Trong hồ cây sen xanh lay động, mỗi một cây đều chớp động sáng bóng xanh mơn mởn, từng đóa từng đóa cánh hoa xanh sẫm, như bằng ngọc thạch khắc thành, mùi thơm ngát tỏa lan từng đợt từng đợt.
"Đây là địa phương Thanh Đế lưu lại bí mật sao?" Diệp Phàm nhìn nước ao trong veo, trước xương trán xuất hiện một tiểu nhân màu vàng bằng nắm tay, nhìn quét bốn phương.
Gần mấy ngày nay, Cổ tộc cũng cường giả tinh vực Vĩnh Hằng giằng co, ầm chiến, hắn lợi dụng đục nước béo cỏ, thêm dầu vào lửa, rồi truy tra được các loại manh mối về Thanh Đế.
Hắn từng lẻn vào một ít gia tộc lớn, lật xem rất nhiều điển tịch cổ xưa, tìm được không ít chốn cũ từ đó suy đoán về Thanh Đế.
"Thanh Đế càng đánh càng mạnh, để lại uy danh hiển hách ở Vĩnh Hằng, cuối cùng yêu công viên mãn có thể so với Thần minh cổ đại. Đến nay người của quốc gia Vĩnh Hằng vẫn còn đang tìm kiếm hết thảy bí mật về hắn."
"Phù phù!"
Diệp Phàm nhảy xuống nước, tìm kiếm dưới Đằng Tiên Trì, thần thức đảo qua tra cứu từng tấc không gian một, thậm chí đưa tiểu nhân màu vàng nhập chủ vào một gốc cây sen xanh, còn thật sự tìm hiểu.
Đáng tiếc, cũng không có gì, hết thảy đều trống không, dường như Thanh Đế chỉ là bế quan ở đây mà thôi, cũng không có lưu lại thứ gì.
"Không đúng! Thời điểm trên đường đi đến chủ tinh Vĩnh Hằng, còn nhìn thấy một ít người đến nay vẫn còn đang tìm kiếm di vật của Thanh Đế, nhất định là có Đế tàng lưu lại."
Diệp Phàm đứng bên bờ hồ, nghe từng trận tiếng thông reo trên ngọn núi, nhìn suối nước chảy rào rào trên vách đá, nghe thấy tiếng kim điêu thét dài trên bầu trời, nhìn trời mây cuốn trong mây, hắn xuất thần, tâm cảnh không minh.
Những năm gần đây, hắn vào sinh ra tử trong những vùng đất hoang dã sơn xuyên, quyết chiến với các tộc cường địch, tung hoành trong vũ trụ lạnh như băng, không có một chút thời gian được yên tĩnh.
Đã bao nhiêu năm, hắn cũng không có đi thể nghiệm loại tường tĩnh xuất thế này. Giờ phút này hắn thiếu đi một phần sát phạt khí, nhiều thêm một tư thái không màng danh lợi.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên tảng đá, lấy ra một quyển sách cổ, chính là quyển sách cổ Vũ Điệp công chúa tặng cho hắn thay trả công trước kia. Trong đó ẩn chứa kinh nghĩa đại đạo tự nhiên.
Trong màn mưa lất phất, sương mù lượn lờ, Diệp Phàm lẳng lặng lật xem Cổ Kinh, mặc cho tiếng mưa rơi, tiếng thông reo, đọc sách trong pháp đạo tự nhiên tranh hoa điểu ngư trùng, suốt một ngày một đêm không hề rời đi.
Thẳng đến ngày hôm sau, hắn mới khép lại quyển sách cổ, đứng dậy, nói:
- Đạo của tự nhiên, hết thảy không thể cường cầu, có lẽ Thanh Đế có lưu lại, nhưng không nhất định thích hợp với ta!
Trong lòng hắn có điều cảm nhận, cơ hội thành Thánh cũng sẽ sắp xuất hiện, tại địa phương này diễn biến các loại áo nghĩa kinh văn, cuối cùng lại mô phỏng ra Yêu Đế Cửu Trảm, phảng phất như một Yêu Thần đến trái đất.
Đột nhiên, sau khi đánh ra Yêu Đế Cửu Trảm, khắp nơi mờ mịt, Đằng Tiên Trì phát sáng, vách đá sáng lạn, xuất hiện một cái lại một cái ký hiệu.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn thấy các loại ký hiệu ngưng tụ cũng một chỗ, hóa thành một con đường nhỏ do các ký hiệu xây thành, đi thông về hướng một cái thần môn trong Đằng Tiên trì.
"Hư không tiểu giới!"
Trong lòng hắn vô cũng chấn động, đây là một cái tiểu thế giới của Thanh Đế sáng lập, quả nhiên có lưu lại, hắn tìm khắp các di tích, chỉ có nơi này có thu hoạch.
Diệp Phàm đi vào thần môn, bên trong rất nhỏ, chỉ là một không gian chu vi không tới một trăm trượng. Bên trong quá mức đơn giản, một cái bàn đá nằm
ngang, hai cái ghế đá hai bên, ngoài ra ở trong này không còn gì khác.
Hắn đi tới gần, trên bàn đá có một hàng chữ nhỏ, xem xong hắn dở khóc dờ cười: nơi này vốn có một bản chép tay, là Thanh Đế tự tay ghi chép, nhưng đã bị người lấy đi.
"Bàng gia ta đến nơi đây, thu lấy bản chép tay của Thanh Đế, cộng thêm Tiến hóa dịch trong cổ động trước đây, tương lai nhất định sẽ vô địch thiên hạ..."
Bàng Bác lưu lại một ít câu thực trịnh trọng, nhắc tới Thần, báo cho người sau đến biết: Thần chuyên môn săn giết người đi lên con đường thí luyện mạnh nhất, bởi vậy mà chiếm được không ít bí thuật thông thiên.
Diệp Phàm nhướng mày, Cơ Hạo Nguyệt cũng từng nhắn lại, nói Thần từ xưa đến nay luôn luôn săn giết người đi lên cổ lộ, chiếm được rất nhiều bí thuật thất truyền.
Phải, người có thể đi lên cổ lộ tất nhiên là nhân kiệt tuyệt đại.
"Bàng Bác có may mắn lớn, di vật của Thanh Đế bị hắn lấy đi rồi. Vậy chủ tinh Vĩnh Hằng này đối với ta mà nói, cũng không đáng lưu lại nữa."
Diệp Phàm dừng chân ở tinh vực này: một là vì Tiến hóa dịch; hai là tìm kiếm di vật của Đại đế Cổ. Đây là địa phương hấp dẫn hắn nhất.
Di vật của Thanh Đế bị lấy đi, di vật của Vô Thủy Đại đế thì không cần nghĩ tới, xâm nhập Tử Sơn cũng không thể thu được bản kinh thư kia. Có lẽ là chuyên để lưu lại cho Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, người khác khó thể có thu hoạch.
"Nếu có thể lấy được quặng mỏ thần tính thuần túy, để cố nhân của Thiên Đình rèn luyện ra Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm, ta mới có thể lĩnh hội được." Hắn chỉ cần tìm được một loại tiên tài nữa gia nhập vào trong nguyên dịch tế luyện là được.
Cổ tộc giằng co cũng người của Vĩnh Hằng, chiến đấu kịch liệt, mục đích của hắn đạt được rồi, chỉ cần giải quyết một vài vấn đề là hắn có thể ra đi.
Chuyến đi Đằng Tiên Trì này làm cho trong đầu Diệp Phàm sinh ra ý muốn rời đi.
Mấy ngày qua, Vương tộc thái cổ thỉnh thoảng có tổn thương, bất đắc dĩ phải lui vào chỗ sâu trong tinh vực, bọn họ đang chờ đợi viện quân, hy vọng có một Đại Thánh đến đây, cầm Cổ Hoàng binh Cực Đạo quét ngang nơi đây.
Bởi vì viên cổ tinh này quá trọng yếu, Tiến hóa dịch liên quan đến quá nhiều, có thể làm cho hậu nhân của họ nhanh chóng tăng lên cảnh giới, sớm ngày cường đại. Con đường thành tiên sắp mở ra, các tộc đều hy vọng tăng lên thực lực, điều này sẽ là một loại bảo đảm cho sống còn.
Trước mắt, ít có Tiến hóa dịch lưu thông, nhưng các đại kế thừa bất hủ thinh thoảng có phong ấn một số bảo dịch bậc cao từ thời kỳ thượng cổ, đối với Thánh nhân đều có trọng dụng, có thể trợ giúp bọn họ đột phá.
Ngoài ra về người của chủ tinh Vĩnh Hằng, một loại đại sát khí khác của chủ tinh Vĩnh Hằng bọn họ, có thể tinh luyện huyết mạch lực thần tính của "Thánh thú", cải tạo thân thể người, làm cho thực lực của bộ tộc nhanh chóng lớn mạnh.
Mặc dù có chút tác dụng phụ, nhưng dễ vận dụng lại có tác dụng nghịch thiên!
Vì thể, hành động bắt giữ "Thánh thú" vẫn tiếp tục, người của quốc gia Vĩnh Hằng tràn ngập cảm giác về sự ưu việt, điển hình vài lần thành công khích lệ không ít dùng sĩ.
Ngay cả một ít Thánh giả đều xuất động, bởi vì có người thật sự tương đương "Thánh kỵ sĩ"!
Loan Phong, Di La người như vậy lòng có điều buồn bực, bọn họ cảm thấy được tiền đồ không lạc quan, nhiều lần giao chiến, Cổ tộc không hề có mang đến Hoàng binh.
Ngoài ra, hoạt động tìm kiếm kim thân bất diệt vẫn đang tiếp tục, các đại kế thừa đưa ra giá trên trời treo giải thường, so với giá của "Thánh thú" còn muốn cao hơn, thật khiến người ta líu lưỡi.
Đồng thời Thánh hiền Vực ngoại cũng tới đây, mặc dù ở viên tử tinh kia bị Thần tiêu diệt mất mấy người, nhưng còn một số người đã tìm đến, buông xuống tinh vực này, thế cục càng thêm hỗn loạn.
- Này! Nhật Bất Lạc Vương tộc khó lường, thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ! Bọn họ trích ra huyết tinh của hai con "Thánh thú" hoàn nguyên lại một bộ phận thần uy của tổ tiên bọn họ, nhưng lại chiếm được chỗ tốt thật là lớn!
- Khiến người ta giật mình kinh sợ là tộc đó xuất hiện một vị Nhật Bất Lạc Thiên Vương, nghe đồn là thu được mảnh nhỏ tổ đạo ẩn chứa trong máu của hai con "Thánh thú".
Điều này dẫn tới một phen chấn động, Nhật Bất Lạc Vương tộc thu hoạch phong phú, phá giải được gien bí mật thần tính, làm cho một vị cường giả nhãn hiệu lâu đời càng thêm cường đại.
Tuy nhiên cũng có người bĩu môi, thông qua máu huyết "Thánh thú" cải tạo thân thể, luyện mảnh nhỏ tộc đạo thần tính, sẽ làm cho con đường tương lai càng ngày càng thu hẹp.
Nhưng mà đối với một lão Thánh nhân tu vi bị đình trệ nhiều năm, khó tiến thêm nữa mà nói, đây cũng là một lựa chọn tốt nhất.
- Tin tức kinh người, Tu Đà tộc phát ra giải thưởng cực lớn, nếu ai săn giết được hai con "Thánh thú", bọn họ sẽ thưởng cho một cuộn da thần cổ.
Một tin tức thực chấn động truyền đi khắp nơi, chủ tinh Vĩnh Hằng ai nấy đều chấn động.
- Là cuộn da cổ có giá bằng hai con "Thánh thú", điều này cũng quá khoa trương đi?
Mọi người đều ào ào đi tìm hiểu.
- Là một loại Tinh đồ cổ xưa, đó là tổ tiên của Tu Đà tộc truyền lại tới nay, ghi lại bí mật của Thần minh cổ đại.
- Không có khả năng đâu! Nếu là loại bảo đồ này, Tu Đà tộc sao lại lấy ra tuyên bố treo giải thưởng chứ? Bọn họ đã sớm đi thăm dò mới phải!
Lần này dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn, chủ tinh Vĩnh Hằng nổi phong ba mảnh liệt.
- Tu Đà tộc phí công giữ bảo đồ nhiều năm lại hoàn toàn không đạt được gì! Ngày nay tộc đó suy tàn, vì vậy mới nghĩ đưa nó ra làm như tưởng thưởng, để đổi lấy cơ hội quật khởi.
Nhật Bất Lạc Vương tộc nhiều thêm một vị Thiên Vương, kích thích các đại kế thừa bất hủ, các tộc đều muốn noi theo.
Tu Đà tộc vốn là một trong những tộc mạnh nhất ở Vĩnh Hằng, đáng tiếc dần dần xuống dốc. Ngày nay ngoại trừ một vị lão tổ là Thánh, ngoài ra không có người nào nối nghiệp. Bọn họ muốn thông qua "Thánh thú" để cải tạo thể chất đệ tử trong tộc, tăng lên tu vi của chúng.
Đây là một cuộn da thần cổ ghi lại một tinh vực cổ xưa. Vào tám vạn năm trước tổ tiên của Tu Đà tộc từng đi qua nơi đó gặp được một gốc cây Sinh mệnh cổ thụ trong truyền thuyết.
Bọn họ tự nhiên muốn cướp đi, đáng tiếc dân bản xứ nơi đó quá mức cường đại làm cho cường giả của Tu Đà tộc thiếu chút nữa bị giết sạch sẽ, chỉ có một người trốn thoát quay về.
Trong năm tháng kế tiếp, bọn họ từng mấy lần quay lại viên cổ tinh kia, kết quả mỗi lần đều là bị đánh giết mà về, tổn thất thảm trọng.
- Sinh mệnh cổ thụ, đây chính là một loại Bất tử tiên dược trong truyền thuyết, không ngờ... thật sự lại có loại này!
Quốc gia Vĩnh Hằng tự nhiên sôi trào lên, mọi người ai cũng muốn thu được.
Tương truyền, Sinh mệnh cổ thụ từng xuất hiện một thời gian trên cổ tinh của bọn họ, đáng tiếc mấy chục vạn năm trước, bị một vị cường giả tuyệt đại đến từ Vực ngoại cướp đi.
- Sinh mệnh cổ thụ, đây là tiên dược thuộc về Thần minh, là vật báu vô giá, một đoạn cây non cũng đủ để làm sống lại da thịt xương cốt người ta!
- Nếu muốn luyện chế Tiến hóa dịch giai đoạn thứ chín viên mãn, nghe nói phải có tiên dược mới được, Sinh mệnh cổ thụ không thể nghi ngờ là một loại tối trân quý!
Chủ tinh Vĩnh Hằng lan tràn cơn giông tố, khắp nơi đều không thể bình tĩnh, có một số mọi người không tin Tu Đà tộc lại hào phóng cống hiến ra tinh đồ này như vậy.
Các lộ cường giả đều chứng thực, ngay cả Loan Phong, Di La cường giả tuyệt thế như vậy đều tự mình tới cửa Di Đà tộc dò hỏi.
Tu Đà tộc không thể không ăn ngay nói thật: Bắt đầu từ sáu vạn năm trước, cổ tinh vực kia đã biến mất, làm cho trong tộc không làm sao được. Từ đó cho tới những năm gần đây thủy chung không có buông tha cho, nhưng cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
- Sinh mệnh cổ thụ cùng với cả một tinh vực không còn nhìn thấy, khả năng này, ai có thể có pháp lực lớn như vậy, che đậy cả tinh không vô ngần, có người có thể che phủ cả bầu trời hay sao!?
Rất nhiều người ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu, rất nhiều người đều cảm thấy đổi một cuộn da thần cổ như vậy rất không đáng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thế nhưng các cao thủ chân chính như Loan Phong, Di La lại càng thêm chú ý, đến thăm viếng Tu Đà tộc, còn thật sự nghe kỳ càng tỉ mỉ sự việc trải qua, lật xem ghi chép tự tay tổ tiên bọn họ viết ra lưu lại.
- Trong dân bản xứ cường đại đó có nhân vật có thể so với Đại Thánh, cả tộc thủ hộ Sinh mệnh cổ thụ, cúng bái Thần minh, đây là một chủng tộc cổ xưa!
Cuối cùng, Thương Hải tộc, Hỏa Vân tộc, Tào gia, Nhật Bất Lạc Vương tộc, Triệu gia, Lan Thác tộc, Phạm tộc... tất cả đều đến đây, đều vô cũng chú ý.
"Sinh mệnh cổ thụ đáng để quan tâm! Nhiều đại tộc đi thăm dò như vậy, nói không chừng có thể tìm được gì đó!" Diệp Phàm cũng động tâm! Hắn muốn lưu lại nội tình đủ cho đám cố nhân Thiên Đình, tốt nhất là có thể xuất hiện Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm trở lên, nếu có thể tìm được Sinh mệnh cổ thụ, điều đó khẳng định sẽ trở thành sự thật.
Già Thiên
Một cái hồ nước tĩnh mịch ở đỉnh núi, bốn phía là thương tùng thúy bách, cũng có những tảng đá lớn ngổn ngang, làm nổi bật nước hồ trong vắt này giống như một tấm tiên kính.
Đây là một chỗ Đằng Tiên Trì tiếng tăm lừng lẫy, tục truyền hai ba vạn năm trước Vạn Thanh từng bế quan ở chỗ này một thời gian, nên tạo cho nó có một địa vị đặc biệt.
Từ xưa đến nay cũng không biết có bao nhiêu người đã từng tới nơi đây tìm kiếm cơ duyên, nhưng đều vô công mà về, không thu hoạch được gì. Lâu ngày chày tháng, cũng liền không có người nào đến nữa.
Diệp Phàm khoanh tay đứng trên một tảng đá nhìn giống như con trâu nằm, đối mặt với Đằng Tiên Trì mặt nước trong sáng như gương, ở phía sau hắn từng trận tiếng thông reo, cổ bách xanh ngắt.
Trong hồ cây sen xanh lay động, mỗi một cây đều chớp động sáng bóng xanh mơn mởn, từng đóa từng đóa cánh hoa xanh sẫm, như bằng ngọc thạch khắc thành, mùi thơm ngát tỏa lan từng đợt từng đợt.
"Đây là địa phương Thanh Đế lưu lại bí mật sao?" Diệp Phàm nhìn nước ao trong veo, trước xương trán xuất hiện một tiểu nhân màu vàng bằng nắm tay, nhìn quét bốn phương.
Gần mấy ngày nay, Cổ tộc cũng cường giả tinh vực Vĩnh Hằng giằng co, ầm chiến, hắn lợi dụng đục nước béo cỏ, thêm dầu vào lửa, rồi truy tra được các loại manh mối về Thanh Đế.
Hắn từng lẻn vào một ít gia tộc lớn, lật xem rất nhiều điển tịch cổ xưa, tìm được không ít chốn cũ từ đó suy đoán về Thanh Đế.
"Thanh Đế càng đánh càng mạnh, để lại uy danh hiển hách ở Vĩnh Hằng, cuối cùng yêu công viên mãn có thể so với Thần minh cổ đại. Đến nay người của quốc gia Vĩnh Hằng vẫn còn đang tìm kiếm hết thảy bí mật về hắn."
"Phù phù!"
Diệp Phàm nhảy xuống nước, tìm kiếm dưới Đằng Tiên Trì, thần thức đảo qua tra cứu từng tấc không gian một, thậm chí đưa tiểu nhân màu vàng nhập chủ vào một gốc cây sen xanh, còn thật sự tìm hiểu.
Đáng tiếc, cũng không có gì, hết thảy đều trống không, dường như Thanh Đế chỉ là bế quan ở đây mà thôi, cũng không có lưu lại thứ gì.
"Không đúng! Thời điểm trên đường đi đến chủ tinh Vĩnh Hằng, còn nhìn thấy một ít người đến nay vẫn còn đang tìm kiếm di vật của Thanh Đế, nhất định là có Đế tàng lưu lại."
Diệp Phàm đứng bên bờ hồ, nghe từng trận tiếng thông reo trên ngọn núi, nhìn suối nước chảy rào rào trên vách đá, nghe thấy tiếng kim điêu thét dài trên bầu trời, nhìn trời mây cuốn trong mây, hắn xuất thần, tâm cảnh không minh.
Những năm gần đây, hắn vào sinh ra tử trong những vùng đất hoang dã sơn xuyên, quyết chiến với các tộc cường địch, tung hoành trong vũ trụ lạnh như băng, không có một chút thời gian được yên tĩnh.
Đã bao nhiêu năm, hắn cũng không có đi thể nghiệm loại tường tĩnh xuất thế này. Giờ phút này hắn thiếu đi một phần sát phạt khí, nhiều thêm một tư thái không màng danh lợi.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên tảng đá, lấy ra một quyển sách cổ, chính là quyển sách cổ Vũ Điệp công chúa tặng cho hắn thay trả công trước kia. Trong đó ẩn chứa kinh nghĩa đại đạo tự nhiên.
Trong màn mưa lất phất, sương mù lượn lờ, Diệp Phàm lẳng lặng lật xem Cổ Kinh, mặc cho tiếng mưa rơi, tiếng thông reo, đọc sách trong pháp đạo tự nhiên tranh hoa điểu ngư trùng, suốt một ngày một đêm không hề rời đi.
Thẳng đến ngày hôm sau, hắn mới khép lại quyển sách cổ, đứng dậy, nói:
- Đạo của tự nhiên, hết thảy không thể cường cầu, có lẽ Thanh Đế có lưu lại, nhưng không nhất định thích hợp với ta!
Trong lòng hắn có điều cảm nhận, cơ hội thành Thánh cũng sẽ sắp xuất hiện, tại địa phương này diễn biến các loại áo nghĩa kinh văn, cuối cùng lại mô phỏng ra Yêu Đế Cửu Trảm, phảng phất như một Yêu Thần đến trái đất.
Đột nhiên, sau khi đánh ra Yêu Đế Cửu Trảm, khắp nơi mờ mịt, Đằng Tiên Trì phát sáng, vách đá sáng lạn, xuất hiện một cái lại một cái ký hiệu.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn thấy các loại ký hiệu ngưng tụ cũng một chỗ, hóa thành một con đường nhỏ do các ký hiệu xây thành, đi thông về hướng một cái thần môn trong Đằng Tiên trì.
"Hư không tiểu giới!"
Trong lòng hắn vô cũng chấn động, đây là một cái tiểu thế giới của Thanh Đế sáng lập, quả nhiên có lưu lại, hắn tìm khắp các di tích, chỉ có nơi này có thu hoạch.
Diệp Phàm đi vào thần môn, bên trong rất nhỏ, chỉ là một không gian chu vi không tới một trăm trượng. Bên trong quá mức đơn giản, một cái bàn đá nằm
ngang, hai cái ghế đá hai bên, ngoài ra ở trong này không còn gì khác.
Hắn đi tới gần, trên bàn đá có một hàng chữ nhỏ, xem xong hắn dở khóc dờ cười: nơi này vốn có một bản chép tay, là Thanh Đế tự tay ghi chép, nhưng đã bị người lấy đi.
"Bàng gia ta đến nơi đây, thu lấy bản chép tay của Thanh Đế, cộng thêm Tiến hóa dịch trong cổ động trước đây, tương lai nhất định sẽ vô địch thiên hạ..."
Bàng Bác lưu lại một ít câu thực trịnh trọng, nhắc tới Thần, báo cho người sau đến biết: Thần chuyên môn săn giết người đi lên con đường thí luyện mạnh nhất, bởi vậy mà chiếm được không ít bí thuật thông thiên.
Diệp Phàm nhướng mày, Cơ Hạo Nguyệt cũng từng nhắn lại, nói Thần từ xưa đến nay luôn luôn săn giết người đi lên cổ lộ, chiếm được rất nhiều bí thuật thất truyền.
Phải, người có thể đi lên cổ lộ tất nhiên là nhân kiệt tuyệt đại.
"Bàng Bác có may mắn lớn, di vật của Thanh Đế bị hắn lấy đi rồi. Vậy chủ tinh Vĩnh Hằng này đối với ta mà nói, cũng không đáng lưu lại nữa."
Diệp Phàm dừng chân ở tinh vực này: một là vì Tiến hóa dịch; hai là tìm kiếm di vật của Đại đế Cổ. Đây là địa phương hấp dẫn hắn nhất.
Di vật của Thanh Đế bị lấy đi, di vật của Vô Thủy Đại đế thì không cần nghĩ tới, xâm nhập Tử Sơn cũng không thể thu được bản kinh thư kia. Có lẽ là chuyên để lưu lại cho Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, người khác khó thể có thu hoạch.
"Nếu có thể lấy được quặng mỏ thần tính thuần túy, để cố nhân của Thiên Đình rèn luyện ra Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm, ta mới có thể lĩnh hội được." Hắn chỉ cần tìm được một loại tiên tài nữa gia nhập vào trong nguyên dịch tế luyện là được.
Cổ tộc giằng co cũng người của Vĩnh Hằng, chiến đấu kịch liệt, mục đích của hắn đạt được rồi, chỉ cần giải quyết một vài vấn đề là hắn có thể ra đi.
Chuyến đi Đằng Tiên Trì này làm cho trong đầu Diệp Phàm sinh ra ý muốn rời đi.
Mấy ngày qua, Vương tộc thái cổ thỉnh thoảng có tổn thương, bất đắc dĩ phải lui vào chỗ sâu trong tinh vực, bọn họ đang chờ đợi viện quân, hy vọng có một Đại Thánh đến đây, cầm Cổ Hoàng binh Cực Đạo quét ngang nơi đây.
Bởi vì viên cổ tinh này quá trọng yếu, Tiến hóa dịch liên quan đến quá nhiều, có thể làm cho hậu nhân của họ nhanh chóng tăng lên cảnh giới, sớm ngày cường đại. Con đường thành tiên sắp mở ra, các tộc đều hy vọng tăng lên thực lực, điều này sẽ là một loại bảo đảm cho sống còn.
Trước mắt, ít có Tiến hóa dịch lưu thông, nhưng các đại kế thừa bất hủ thinh thoảng có phong ấn một số bảo dịch bậc cao từ thời kỳ thượng cổ, đối với Thánh nhân đều có trọng dụng, có thể trợ giúp bọn họ đột phá.
Ngoài ra về người của chủ tinh Vĩnh Hằng, một loại đại sát khí khác của chủ tinh Vĩnh Hằng bọn họ, có thể tinh luyện huyết mạch lực thần tính của "Thánh thú", cải tạo thân thể người, làm cho thực lực của bộ tộc nhanh chóng lớn mạnh.
Mặc dù có chút tác dụng phụ, nhưng dễ vận dụng lại có tác dụng nghịch thiên!
Vì thể, hành động bắt giữ "Thánh thú" vẫn tiếp tục, người của quốc gia Vĩnh Hằng tràn ngập cảm giác về sự ưu việt, điển hình vài lần thành công khích lệ không ít dùng sĩ.
Ngay cả một ít Thánh giả đều xuất động, bởi vì có người thật sự tương đương "Thánh kỵ sĩ"!
Loan Phong, Di La người như vậy lòng có điều buồn bực, bọn họ cảm thấy được tiền đồ không lạc quan, nhiều lần giao chiến, Cổ tộc không hề có mang đến Hoàng binh.
Ngoài ra, hoạt động tìm kiếm kim thân bất diệt vẫn đang tiếp tục, các đại kế thừa đưa ra giá trên trời treo giải thường, so với giá của "Thánh thú" còn muốn cao hơn, thật khiến người ta líu lưỡi.
Đồng thời Thánh hiền Vực ngoại cũng tới đây, mặc dù ở viên tử tinh kia bị Thần tiêu diệt mất mấy người, nhưng còn một số người đã tìm đến, buông xuống tinh vực này, thế cục càng thêm hỗn loạn.
- Này! Nhật Bất Lạc Vương tộc khó lường, thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ! Bọn họ trích ra huyết tinh của hai con "Thánh thú" hoàn nguyên lại một bộ phận thần uy của tổ tiên bọn họ, nhưng lại chiếm được chỗ tốt thật là lớn!
- Khiến người ta giật mình kinh sợ là tộc đó xuất hiện một vị Nhật Bất Lạc Thiên Vương, nghe đồn là thu được mảnh nhỏ tổ đạo ẩn chứa trong máu của hai con "Thánh thú".
Điều này dẫn tới một phen chấn động, Nhật Bất Lạc Vương tộc thu hoạch phong phú, phá giải được gien bí mật thần tính, làm cho một vị cường giả nhãn hiệu lâu đời càng thêm cường đại.
Tuy nhiên cũng có người bĩu môi, thông qua máu huyết "Thánh thú" cải tạo thân thể, luyện mảnh nhỏ tộc đạo thần tính, sẽ làm cho con đường tương lai càng ngày càng thu hẹp.
Nhưng mà đối với một lão Thánh nhân tu vi bị đình trệ nhiều năm, khó tiến thêm nữa mà nói, đây cũng là một lựa chọn tốt nhất.
- Tin tức kinh người, Tu Đà tộc phát ra giải thưởng cực lớn, nếu ai săn giết được hai con "Thánh thú", bọn họ sẽ thưởng cho một cuộn da thần cổ.
Một tin tức thực chấn động truyền đi khắp nơi, chủ tinh Vĩnh Hằng ai nấy đều chấn động.
- Là cuộn da cổ có giá bằng hai con "Thánh thú", điều này cũng quá khoa trương đi?
Mọi người đều ào ào đi tìm hiểu.
- Là một loại Tinh đồ cổ xưa, đó là tổ tiên của Tu Đà tộc truyền lại tới nay, ghi lại bí mật của Thần minh cổ đại.
- Không có khả năng đâu! Nếu là loại bảo đồ này, Tu Đà tộc sao lại lấy ra tuyên bố treo giải thưởng chứ? Bọn họ đã sớm đi thăm dò mới phải!
Lần này dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn, chủ tinh Vĩnh Hằng nổi phong ba mảnh liệt.
- Tu Đà tộc phí công giữ bảo đồ nhiều năm lại hoàn toàn không đạt được gì! Ngày nay tộc đó suy tàn, vì vậy mới nghĩ đưa nó ra làm như tưởng thưởng, để đổi lấy cơ hội quật khởi.
Nhật Bất Lạc Vương tộc nhiều thêm một vị Thiên Vương, kích thích các đại kế thừa bất hủ, các tộc đều muốn noi theo.
Tu Đà tộc vốn là một trong những tộc mạnh nhất ở Vĩnh Hằng, đáng tiếc dần dần xuống dốc. Ngày nay ngoại trừ một vị lão tổ là Thánh, ngoài ra không có người nào nối nghiệp. Bọn họ muốn thông qua "Thánh thú" để cải tạo thể chất đệ tử trong tộc, tăng lên tu vi của chúng.
Đây là một cuộn da thần cổ ghi lại một tinh vực cổ xưa. Vào tám vạn năm trước tổ tiên của Tu Đà tộc từng đi qua nơi đó gặp được một gốc cây Sinh mệnh cổ thụ trong truyền thuyết.
Bọn họ tự nhiên muốn cướp đi, đáng tiếc dân bản xứ nơi đó quá mức cường đại làm cho cường giả của Tu Đà tộc thiếu chút nữa bị giết sạch sẽ, chỉ có một người trốn thoát quay về.
Trong năm tháng kế tiếp, bọn họ từng mấy lần quay lại viên cổ tinh kia, kết quả mỗi lần đều là bị đánh giết mà về, tổn thất thảm trọng.
- Sinh mệnh cổ thụ, đây chính là một loại Bất tử tiên dược trong truyền thuyết, không ngờ... thật sự lại có loại này!
Quốc gia Vĩnh Hằng tự nhiên sôi trào lên, mọi người ai cũng muốn thu được.
Tương truyền, Sinh mệnh cổ thụ từng xuất hiện một thời gian trên cổ tinh của bọn họ, đáng tiếc mấy chục vạn năm trước, bị một vị cường giả tuyệt đại đến từ Vực ngoại cướp đi.
- Sinh mệnh cổ thụ, đây là tiên dược thuộc về Thần minh, là vật báu vô giá, một đoạn cây non cũng đủ để làm sống lại da thịt xương cốt người ta!
- Nếu muốn luyện chế Tiến hóa dịch giai đoạn thứ chín viên mãn, nghe nói phải có tiên dược mới được, Sinh mệnh cổ thụ không thể nghi ngờ là một loại tối trân quý!
Chủ tinh Vĩnh Hằng lan tràn cơn giông tố, khắp nơi đều không thể bình tĩnh, có một số mọi người không tin Tu Đà tộc lại hào phóng cống hiến ra tinh đồ này như vậy.
Các lộ cường giả đều chứng thực, ngay cả Loan Phong, Di La cường giả tuyệt thế như vậy đều tự mình tới cửa Di Đà tộc dò hỏi.
Tu Đà tộc không thể không ăn ngay nói thật: Bắt đầu từ sáu vạn năm trước, cổ tinh vực kia đã biến mất, làm cho trong tộc không làm sao được. Từ đó cho tới những năm gần đây thủy chung không có buông tha cho, nhưng cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
- Sinh mệnh cổ thụ cùng với cả một tinh vực không còn nhìn thấy, khả năng này, ai có thể có pháp lực lớn như vậy, che đậy cả tinh không vô ngần, có người có thể che phủ cả bầu trời hay sao!?
Rất nhiều người ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu, rất nhiều người đều cảm thấy đổi một cuộn da thần cổ như vậy rất không đáng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thế nhưng các cao thủ chân chính như Loan Phong, Di La lại càng thêm chú ý, đến thăm viếng Tu Đà tộc, còn thật sự nghe kỳ càng tỉ mỉ sự việc trải qua, lật xem ghi chép tự tay tổ tiên bọn họ viết ra lưu lại.
- Trong dân bản xứ cường đại đó có nhân vật có thể so với Đại Thánh, cả tộc thủ hộ Sinh mệnh cổ thụ, cúng bái Thần minh, đây là một chủng tộc cổ xưa!
Cuối cùng, Thương Hải tộc, Hỏa Vân tộc, Tào gia, Nhật Bất Lạc Vương tộc, Triệu gia, Lan Thác tộc, Phạm tộc... tất cả đều đến đây, đều vô cũng chú ý.
"Sinh mệnh cổ thụ đáng để quan tâm! Nhiều đại tộc đi thăm dò như vậy, nói không chừng có thể tìm được gì đó!" Diệp Phàm cũng động tâm! Hắn muốn lưu lại nội tình đủ cho đám cố nhân Thiên Đình, tốt nhất là có thể xuất hiện Tiến hóa dịch giai đoạn thứ năm trở lên, nếu có thể tìm được Sinh mệnh cổ thụ, điều đó khẳng định sẽ trở thành sự thật.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 1307: Cuộn da thần cổ xưa
8.4/10 từ 36 lượt.