Già Thiên

Chương 1215: Cơ Giáp Của Thánh Nhân

- Các ngươi có biết hắn là thể chất gì hay không?

Phạm Tiên duyên dáng yêu kiều, dáng người thon dài, so với các nam nhân bình thường thì còn cao hơn một chút, dáng người đẹp không lời nào để tả, sóng mắt của nàng lưu chuyển, nói:

- Hẳn có thể là Kim Thân Bất Diệt trọng truyền thuyết, một trong những thể chất mạnh nhất của vũ trụ, hơn nữa huyết dịch trong người hắn mới chảy được mấy thập kỷ mà thôi, người như vậy mà nếu huyết mạch phục hồi toàn diện, các ngươi có thể tưởng tượng được không? Tộc của ta sẽ nhiều thêm một siêu cấp cường giả tiềm lực khôn cùng, nếu như có thể thành Thánh, có thể kiếm chỉ tám hướng, không ai không sợ! Theo ta được biết, phiến tinh vực này của chúng ta, có thể sinh ra một vài thể chất mạnh nhất cực kỳ đáng sợ, nếu chúng ta có được hắn, thì có thể trở thành chống lại chúng rồi.

- Cái gì, hắn có được huyết mạch Kim Thân Bất Diệt ư?

Một đám người đều rất kinh hãi.

- Tốt, cho hắn một danh ngạch!

Phạm Trụ vẫn không nói nhiều lời, mãi cho tới lúc này thì mới lên tiếng, trong mắt bắn ra hai luồng sáng rực rỡ, tựa ưng lại tựa sói.

Sau nửa canh giờ, trong đình viện của Diệp Phàm xuất hiện một bóng người, trịnh trọng đưa cho hắn một cái Tử Hồ Lô, bên trong là Huyết Mạch Tiến Hóa Dịch mạnh nhất.

- Thu lại cho tốt đi, rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn về phía ngươi, không ít người đều rất không cam lòng, muốn biết ngươi có thể tiến hóa đến mức nào, ngàn vạn đừng khiến cho ta phải thất vọng!

Người tới đây vậy mà lại chính là Phạm Trụ, hắn tự mình đi tới đây, đưa bảo dịch giao cho hắn.

Khi trong đình viện yên tĩnh lại, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào thần dịch trong tay, rồi sau đó lại nhìn lên vũ trụ, hắn không biết có thể tiến hóa đến mức nào, trong lòng cũng có một chút kích động và chờ mong.

Cơn gió mát khẽ quét qua, rừng trúc trong viện lay động rì rào, sắc trời sắp vào lúc chiều tàn, ráng đỏ chiếu cả chân trời, ánh chiều tà nhiễm hồng các loại cỏ cây và nóc nhà, nơi này rất im lặng và tường hòa.

Diệp Phàm nhấc cái nút gỗ của Tử Hồ Lô ra, lập tức có một mùi thơm ngát tràn ra, rất nhanh đã tỏa khắp bốn hướng, tiên khí lưu động, như sương như khói, khiến cho người ta mê say tận trong tim.

Hắn rất nhanh liền xác định được, thứ này còn mạnh hơn cả Tiến Hóa Dịch mà trước đó nữ nhân mắt màu tím đoạt được từ chỗ bọn họ, chất lỏng trong suốt, hương khí như những làn sương phả vào mặt, khiến người ta có cảm giác như sắp mọc cánh thành tiên.


- Không hổ là dùng luyện đan cổ pháp của cổ đại Thần minh để tinh luyện ra, cận mất có mấy tháng mà thôi, vậy mà có thể được như thế này.

Người bình thường dùng Tiến Hóa Dịch thì cần phải có chuẩn bị tỉ mỉ, khiến cho thân thể và tinh thần đều đạt tới trạng thái đỉnh phong nhất, sau đó ngưng thần tĩnh thức, giữ chặt đạo tâm, nếu không thì có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Quá trình chuẩn bị trước này không thể qua loa được, cũng không thể để lộ ra một chút nào, nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lãng phí thần dịch một cách vô ích.

Nhưng mà đối với Diệp Phàm mà nói, thì lại không cần phải băn khoăn nhiều như vậy, hắn khác với người của Vĩnh Hằng Quốc Độ tại đây, chú trọng khai quật bảo tàng trong thân thể, chăm sóc nguyên thần rất ân cần, rất ít dựa vào ngoại khí, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành được.

- Không hổ là thứ do các khoáng vật thần tính như Thiên Mệnh Nham Thạch, vẫn Tinh Khô Đằng Tâm, Thái Sơ Mệnh Thạch và các loại tài liệu chủ yếu khác tinh luyện cùng một chỗ mà thành, giờ phút này hóa thành dung dịch, thần hiệu cực kỳ kinh người!

Sau nửa đêm, toàn bộ đình viện trở nên cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng như nước đang chiếu xuống, khiến cho khu vường tróc này bốc lên từng luồng sương mù màu trắng bạc, thoạt nhìn rất lả lướt mà thần bí.

Diệp Phàm đổ một chút thần dịch ra lòng bàn tay, chúng lập tức hóa thành một luồng khí lạnh thấm vào trong thân thể, theo lỗ chân lông của hắn mà chìm sâu vào trong người, khiến cho máu thịt của hắn cũng dâng lên từng đợt rung chuyển, âm thanh ầm ầm như tiếng sấm vang lên, giống như đang tiến hành một lượt luyện thể thuật đặc biệt.

Đây là thử nghiệm ban đầu mà thôi, vậy mà hắn đã cảm thấy được hiệu quả rất bất phàm, lập tức dùng thái độ nghiêm túc tiến hành.

Trong đình viện thì đã sớm được chuẩn bị một cái bồn ngọc, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trong đó, lấy ra Tử Hồ Lô, chuẩn bị bỏ tất cả Tiến Hóa Dịch vào trong, cho vào đó để tiến hành luyện hóa.

Tử Hồ Lô thoạt nhìn không lớn, được dùng một gốc linh đằng để chế tạo thành, chỉ có dài hơn nửa thước, nhưng bên trong ẩn chứ không ít thần dịch, bên trong có khắc pháp tắc không gian, có thể đổ đầy cả một nửa cái bồn ngọc này.

Các thành phần hừu hiệu của Thiên Mệnh Nham Thạch, vẫn Tinh Khô Đằng Tâm được hòa tan ra, chất lỏna này là do thiên địa linh khí biến thành, tinh hoa chân chính là vật chất ẩn chứa thứ tinh khiết nhất trong Thái Sơ Mệnh Thạch. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Nếu như có thần hiệu đối với ta, có thể phá quan tấn giai, Vĩnh Hằng Quốc Độ sẽ là nơi đắc đạo của ta!

Diệp Phàm tự nhủ.

Đột nhiên, một tiếng cười quái dị lạnh buốt truyền đến, bầu trời đầy ánh trăng cùng bị một mảnh mây đen chặn lại, trong định viện này chỉ nháy mắt đã trở nên lạnh như băng.



Trong bóng đêm, một bóng người màu trắng bạc xuất hiện, ở trong sương mù màu đen có vẻ đặc biệt sáng ngời và bắt mắt, khắp cả khu vường đen kịt này dường như tràn ngập lực lượng của hắn.

Đây là một lão già, trên cằm có một nhúm râu dê, có đôi mắt màu bạc, thân thể gầy gò, giống như là một cái cây thành tinh.

Hắn tuy rằng thoạt nhìn có vẻ gầy quắt queo, nhưng tinh khí thần lại mười phần sung mãn, nhất là một đôi mắt giống như hai ngọn đèn trong đêm, khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng vào. Trên người hắn có một bộ áo giáp kim loại màu bạc, sáng loáng lấp lánh, trong bầu trời đêm đen kịt này thì quả thực rất chói mắt.

- Ngươi là ai, vì sao xông vào nhà của ta?

Diệp Phàm trầm giọng hỏi, nhìn chằm chằm vào người này, hơn nữa đã thu Tử Hồ Lô lại, không đổ Tiến Hóa Dịch ra nữa.

- Người trẻ tuổi, đúng là không tồi, đạo hạnh khá thâm hậu, không chỉ nói ở Tiên Vũ Tinh Hải, tương lai ở trong Vĩnh Hằng Quốc Độ thì cũng sẽ có một chỗ đứng nhỏ nhoi cho ngươi!

Đôi mắt màu bạc của hắn có các luồng thần quang lưu chuyển, rất trấn định tự nhiên, đi tới trước ghế đá trong đình viện, ngồi thẳng xuống.

Trong vườn trúc này, dường như hắn mới là chủ nhân, mà Diệp Phàm thì lại giống như một người từ ngoài đến, thanh âm của hắn rất có lực xuyên thấu, như một cái chuông đồng đang ầm ầm rung động, nói:

- Quỳ xuống đi, lão hủ có lòng ái tài, sẽ chỉ cho ngươi một con đường quang minh sáng ngời mà đi.

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống, hờ hừng mà nhìn hắn, cũng không nói gì, bên trong rừng trúc lập tức mang một không khí rất quỷ dị.

- Hừ, ngươi không nghe ta nói à?

Lão già mắt màu bạc thản nhiên nói, tự mình rót ra một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

- Ngươi có quan hệ gì với Tuyên Mặc?

Diệp Phàm hỏi.


- Hắn là cháu trai của ta!

Lão già buông chén trà, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn đá, phát ra thanh âm rất có quy luật.

- Trách không được, ngươi muốn vì hắn mà xuất đầu hay sao?

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lùng, nói.

Tuyên Mặc khiêu khích hắn, muốn đạp vào đầu hắn, công kích tới hắn, không ngờ rằng lại bị làm nhục, bị Diệp Phàm liên tục đạp cho lún vào trong lòng đất, bị hắn dùng bàn chân không ngừng đạp trên mặt, xương gò má và xương trán cùng vỡ nát cả ra.

- Người trẻ tuổi, nóng nảy thể hiện thì sẽ rất dễ dàng chịu thiệt thòi lớn đấy, lại càng dễ dàng chết sớm nữa, cái gọi là anh tài mất sớm chính là điều này, nói trắng ra là bị người ta giết chết mà thôi!

Lão già mắt màu bạc nói rất khiêu khích.

- Nói như vậy thì ngươi chính là một tên phế tài, do đó mới có thể sống đến tận bây giờ ư?

Diệp Phàm mim cười nói.

- Tiểu tử, miệng lưỡi đúng là rất bén nhọn đấy, người kẻ như ngươi chính là người chết nhanh nhất, ta nghĩ ngươi có thể sẽ không nhìn tới ánh nắng sáng mai nữa đâu!

Lão già âm trầm nói.

Diệp Phàm không nói thêm câu nào nữa, mà đột nhiên dùng hành động đáp trả, hóa thành một luồng điện quang nhằm về phía lão già, hắn cảm giác được một loại nguy hiểm, không định để cho đối phương làm khó dễ mình trước, mà muốn trước hết giành cơ hội hạ sát thủ.

Toàn thân hắn cùng lao đi, hai tay ấn về phía trước, phảng phất một cái thiên bi màu vàng lao tới trấn áp. Lão già mắt màu bạc biến sắc, bộ chiến giáp màu trắng bạc đột nhiên phát sáng, nhanh chóng biến lớn, trở thành một người khổng lồ màu trắng bạc, cao tới tận mấy trượng.

Đương...!

Bàn tay Diệp Phàm va chạm với thân thể bằng hợp kim kia, lưu lại trên bề mặt đó hai chưởng ấn mờ nhạt, phát ra tiếng vang chói tai, nhưng mà nó vẫn chưa có tổn hại gì.

Hắn không thể không lui lại, ánh mắt sáng ngời, bắn ra hai chùm sáng dài đến mười mấy trượng, nhìn chằm chằm vào bộ chiến giáp kim chúc này.

- Thân thể thật là cường đại, vượt quá tường tượng của ta, suýt nữa đã khinh địch rồi, tuy nhiên giãy giụa của ngươi chi là phí công mà thôi, không có hy vọng gì đâu!

Lão già mắt màu bạc cũng rất giật mình, nói.

Trên thân người khổng lồ màu trắng bạc này phát ra từng đợt dao động Thánh khí, vô cùng khủng bố, bắt đầu toàn diện sống lại.

Đây là một bộ cơ giáp của Thánh nhân, cũng không quá cao to, cũng không có loại khí thế khủng bố vô cùng như Thánh thuyền, nhưng mà nó cũng được xếp vào trong hàng ngũ chữ "Thánh", dùng trong cận chiến thì thực sự rất khủng bố.

Số lượng của Thánh khí như vậy cũng không nhiều lắm, khó có thể rèn luyện ra được, mặc dù là thế lực siêu cấp lớn cũng không có được bao nhiêu, không phải nhân vật trọng yếu thì không thể nắm nó trong tay được.

- Hắc hắc... Diệp Phàm, không phải ngươi kiêu ngạo lắm hay sao, hôm nay ta xem ngươi làm thế nào để tránh được một kiếp này!

Từ phía xa truyền đến thanh âm của Tuyên Mặc, xen lẫn vẻ cừu hận thấu xương.

Rõ ràng, đây là do báo thù mà đến, hắn đã mời được thúc tổ ra tay, nếu không phải là Thánh nhân, thì làm gì có ai có thể dùng thân thể ngăn cản được?

Khống chế cơ giáp của Thánh nhân, có khả năng chiến một trận cùng với tuyệt thế cao thủ, ai nấy đều phải sợ hãi. Hắn đứng sừng sững phía xa, trên mặt mang theo hàn ý khắc cốt ghi tâm, không lâu trước đây hắn phải ăn thiệt thòi lớn, giờ này muốn trả lại tất cả.

- Người trẻ tuổi, đưa Huyết Mạch Tiến Hóa Dịch mạnh nhất trong tay ngươi ra cho ta, ta sẽ cho ngươi một cái chết có thể diện!

Bên trong cơ giáp màu trắng bạc truyền ra thanh âm của lão già.

Tuyên Mặc đứng ở phía xa nở nụ cười lạnh lùng tàn khốc, nói:

- Ngươi đạt được một danh ngạch, muốn đột phá trong tối nay hay sao, ta muốn ở chính trong thời khắc mấu chốt này mà đánh nát ngươi, đoạt thần dịch của ngươi, cho ngươi trơ mắt mà nhìn, nhưng không làm gì được!

Già Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Già Thiên Truyện Già Thiên Story Chương 1215: Cơ Giáp Của Thánh Nhân
8.4/10 từ 36 lượt.
loading...