Già Thiên
Chương 1153: Đạo vô địch (Hạ)
- Bá...!
Khổ Từ đang đứng đổi diện lại hét lớn một lần nữa, từ hai tinh vực cách xa nhau bắn ra một cánh cửa sáng chói, bay về phía Diệp Phàm, muốn hút hắn vào trong.
Trong thiên âm chữ Bá ẩn chứa Luân Hồi Môn, có thể hút người khác vào trong, đánh vào trong Luân Hồi, đưa địch nhân đi đầu thai kiếp khác, nếu nói dễ nghe thì đó là đưa ngươi vào một vùng tịnh thổ, còn nói khó nghe thì đây chính là muốn nghiền chết nhà ngươi.
Đương...!
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng, hai chân đạp vỡ cả vũ trụ tối đen, hai tay vung lên, chém ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, ngay tại chỗ đánh văng cả cánh cửa này ra ngoài.
- Lên...!
Khổ Từ phát ra một tiếng Phật rống, dải ngân hà vô cùng vô tận này kịch liệt rung chuyển, hóa thành một dải ngân hà sáng rực rỡ, sau đó cuốn lại, muốn lao về phía Diệp Phàm.
Đây là thiên địa đại thế, thông qua thiên âm chữ Bá mà ngưng tụ lực lượng của vũ trụ, hóa thành một dải ngân hà nhỏ nhưng hoàn chỉnh, dùng toàn lực để trấn áp một người.
Một người mặc dù có vĩ đại hơn nữa, thì làm sao có thể tranh phong cùng vũ trụ được, sẽ bị nó cuốn vào bên trong, bị hóa thành bụi đất, không có khả năng siêu thoát ra ngoài được.
Thiên âm vang lên không dứt, dải ngân hà che phủ cả bầu trời, bao phủ Diệp Phàm lại, cánh cửa Luân Hồi do thiên âm chữ Bá kia tạo ra lại được ngưng tụ lại, kết hợp với dải ngân hà này, muốn ép chết hắn.
- Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, mời thí chủ trở về đi, chỉ cần ngươi xoay người thì còn có một con đường sống, nếu không thì con đường phía trước chỉ là kiếp nạn không gì đo đếm được! Nguồn: http://truyenfull.vn
Lão tăng nói.
Sau lưng Diệp Phàm là một dải ngân hà rực rỡ, thông về phía một địa phương có sinh cơ bừng bừng, mà ngay phía trước mặt hắn lại là một cấm địa để trấn ma.
Ầm...!
Đáp lại Khổ Từ chỉ là một luồng nguyên thần kiếm quang, trong mi tâm của Diệp Phàm phát ra một dải sáng rực rỡ, hẳn bắt trước Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, khiến cho các loại công phạt đều có xu thế phải hóa đạo.
Đây là một loại công kích tuyệt đối mạnh mẽ, tinh vực cũng đều bắt đầu sụp đổ, ngân hà bị đánh thành xơ xác, hóa thành các lớp bụi mù đại đạo.
Hơn nữa, sóng năng lượng trùng kích kịch liệt còn trực tiếp đánh vào bên trong cánh cửa màu vàng kia, dường như muốn làm cho nó tan rã, từ đó đánh ta lão tăng này.
Nhưng mà, cả tòa Tiên trận đã được hình thành, đây là một mành thiên địa đại thế, không thể bị tan rà toàn bộ, rất nhanh lại được sinh ra, đã được chữa trị hoàn hảo như ban đầu.
Ba...!
Mi tâm của Diệp Phàm lại lóe ra, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm một lần được sinh ra, tiểu kiếm màu vàng dài hơn một tấc lập tức biến lớn, ép nát cả vòm trời, quét ngang khắp vũ trụ, thiên địa dường như đang sụp đổ.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là một diệu thuật đầy đủ, năm đó Diệp Phàm cũng chỉ là từng đánh một trận cùng với Nguyên Cổ mà thôi, không có khả năng dùng bí quyết chữ Đấu khắc xuống toàn bộ được.
Bí thuật này không thể nghi ngờ là tuyệt đối mạnh mẽ đến mức tận cùng, nếu không thì cũng không có khả năng được ghi lại trong chương bí thuật chung cực của Nguyên Hoàng, đáng tiếc Diệp Phàm lại không thể nắm giữ toàn bộ, không thể làm cho cả vòm trời này đều trở nên hóa đạo.
Giao đấu cực kỳ kịch liệt, Diệp Phàm phát ra một tiếng thét dài, hắn làm cho cơ thể trầm tĩnh lại, huyết mạch trong cơ thể hóa thành dải ngân hà, huyết khí màu vàng sôi trào, sau đó một đôi nắm tay được vung lên, thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền tới mức cực hạn.
Đương nhiên, đây không chỉ là đang thi triển ra quỵền ý vô địch, mà còn có cả tinh khí thần của hắn, cũng có một loại "đạo" không giống người thường của hắn.
Muốn đánh tan thế giới này, đạp nát cả thiên địa đại đạo dưới chân, thì phải cần phá vỡ sự giam cầm của cả vùng vũ trụ này.
Năm đó, hắn nghịch trảm đại đạo, chỉ là muốn thoát khỏi trói buộc, không chịu vùng thiên địa này áp chế, muốn ngự trị phía trên cả vĩnh hằng, vào lúc này, hắn đã thi triển ra rất nhuần nhuyễn.
Khổ Từ thì khác với các Bán Thánh khác, vượt quá xa sư điệt, cũng là Bán Thánh, của hắn, là một kình địch mà sau khi Diệp Phàm trở về gặp được.
Cũng bởi vì điều này, mới khiến hắn cảm nhận được một loại nguy cơ, càng thêm hiểu rõ về đạo, thiên địa này không thể ép được hắn, hắn muốn đánh vỡ để thoát ra ngoài sự áp chế này.
- Sinh ra trong trời đất này, khó có thể thành Tiên được, bởi vì trước đây đều nghe theo ý chí của trời đất, rốt cuộc thì sẽ chỉ hóa thành một nắm đất vàng mà thôi, chỉ có vượt đi ra ngoài trời đất này thì mới được.
Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ, nghịch chiến đại đạo, thoát ra ngoài sự áp chế, giãy ra tất cả các trói buộc của thế giới này.
Lúc này, hắn càng thể ngộ rõ ràng hơn, biết được tầm quan trọng của nghịch hành trảm đạo, muốn hạ quyết âm đi theo con đường này.
Có lẽ, sẽ có một ngàỵ mà toàn bộ thế giới này bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa, ngay cả các vỉ sao đầy trời sáng lạn, những dải ngân hà sáng ngời kia, lúc này thì có vẻ rất xinh đẹp, nhưng rốt cuộc thì cũng có một ngày tan vỡ.
- Khi thế giới này đều đi về phía hủy diệt, những người vâng theo đại đạo của thế giới này, tất nhiên cũng sẽ trở thành bụi bặm...!
Đạo tâm của Diệp Phàm càng lúc càng trở nên chắc chắn, nghịch hành trảm đạo, tất cả đều muốn dựa vào bản thân, đạp tất cả đại đạo của thế giới này xuống dưới chân, phá vỡ sự giam cầm của thiên địa.
- Cuối cùng, có lẽ con đường chứng đạo của ta sẽ vô cùng gian nan, sẽ bị thiên đạo của thế giới này hủy diệt, nhưng ta không thể không đi con đường này!
- Nếu như thực sự có Tiên vực, một ngày kia có thể tiến vào, thì thế giới sẽ khác đi rất nhiều, khi đó rốt cuộc thì phải tuân theo cái gì, tuân theo đạo của thế giới này ư, hay là đi theo đạo của Tiên vực, liệu có xảy ra xung đột hay không? Nếu đã như vậy, thì tốt nhất là tuân theo bàn thân mình, dùng đạo của mình đi bao trùm tất cả mọi thứ.
Ánh mắt của Diệp Phàm càng lúc càng trở nên rực rỡ, đạo tâm chắc chắn tỏa ra ánh sáng, từ trong mi tâm của hắn bắn ra các mũi nhọn phá trời, gần như có thể bắn nát cả vùng tinh vực này.
Tín niệm kiên định, thể xác và tinh thần hợp nhất, hắn thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, quyền ý càng trở nên vô địch hơn, nếu xét về bản chất thì nó đã siêu thoát ra ngoài rồi, đã trở thành một loại quyền niệm độc đáo, không còn là pháp môn nữa.
Cùng lúc đo, trán của hắn phát sáng, một tiểu nhân màu vàng từ trong Tiên Thai bước ra từng bước, đứng thẳng trước mi tâm, thi triển ra vô địch quyền ý, giống hết với các động tác của cơ thể hắn.
Siêu thoát ra bên ngoài phạm trù Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đây là thể hiện của sự hợp nhất thể xác và tinh thần, saụ khi đạo tâm nở rộ ra các luồng sáng vô cùng tận, tự động thi triển ra vô địch quyền ý, đây là hình thức ban đầu, và cũng là bước đầu tiên đi ra con đường này.
Hắn đánh một quyền về phía trước, tiểu nhân màu vàng trước mi tâm cũng làm ra động tác y hệt, từ thân thể đến nguyên thần, đều hài hòa thống nhất như vậy, từ ngoài vào trong, thân thể và tinh thần cùng lúc phát ra đạo của bản thân, đồng loạt vang lên.
Ầm...!
Một kích này đánh nát cả dải ngân hà, cánh cửa màu vàng vỡ nát, Khổ Từ hộc ra một ngụm máu, thiên địa đại thế cũng tan rã, tinh vực bị hủy diệt.
Ầm...!
Diệp Phàm và Khổ Từ đồng thời trở lại thế giới thật, tinh vực biến mất, vũ trụ nguyên thủy cũng không thấy đâu nữa.
Diệp Phàm không có việc gì, khí thế lại càng tăng lên, hiểu ra con đường phía trước và đạo của mình. Còn Khổ Từ thì lại run rẩy toàn thân, Kim Cương Bất Hoại thân hiện ra từng vết rạn, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước.
- Khổ Từ tổ sư, chính là Kim Thân La Hán, chỉ kém nửa bước thì đã trở thành Bồ Tát, Phật đã, được công nhân là có thân thể bất hủ, tại Tây Mạc khó tìm được địch thủ, không ngờ lại bị đánh vào hạ phong!
Lan Đà Tự là một vùng Thánh địa của Phật môn Tây Mạc, nắm giữ có hai loại chân ngôn tối cao, hơn nữa lại còn là do thân thể bất hủ của Khổ Từ thi triển ra, không ngờ lại vẫn không địch lại, khiến cho tất cả chúng tăng đều rung động.
- Thân là Thánh thể Nhân tộc, thật sự là vô địch haỵ sao?
Một vài người phán đoán ra thân phận của hắn, tất cả đều ngưng mắt nhìn về pháp thân này.
- Đại sư, ta cũng không muốn cùng Lan Đà Tự là địch, chỉ muốn gặp An Diệu Y một lần, nếu không thể thương lượng được, thì cũng chỉ có thể tử chiến một trận mà thôi!
Diệp Phàm nói.
- Lão tăng không địch lại, cũng không muốn đi làm ác nhân, không cho các ngươi gặp mặt một cách vô tình vô lý như thế, chỉ cần ngươi có thể qua được một cửa cuối cùng, thì ta sẽ lập tức mỡ ra thạch tháp chín tầng này!
Khổ Từ nói.
- Một cửa gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Chịu đựng Nhân Thế Đỉnh tẩy luyện, nếu như có thể đứng vững, thì sẽ cho phép ngươi gặp nàng!
Nói tới đây, Khổ Từ thét lên một tiếng.
Từ trên bầu trời kia, các luồng tín ngưỡng lực vô cùng vô tận lập tức hóa thành một cái đại đỉnh, luyện hóa niệm lực từ kia bốn phương tám hướng bay tới, hóa thành các luồng Phật quang tinh thuần.
Bên trong đỉnh, các loại tinh khí đang sôi trào, niệm lực mênh mông như biển, buông xuống dưới, áp lực nặng như núi.
Diệp Phàm cũng không nói gì, trực tiếp bước về phía trước, đại đỉnh ép xuống, "ầm" một tiếng, thu hắn vào trong.
Nói về những thứ đáng sợ trên đời, thì không thể kể hết được, mà Nghiệp Hỏa thì khẳng định là một thứ nổi bật trong số đó, Đại Thánh luyện thể, Chuẩn đế chứng đạo, đều cần nó đến kiểm nghiệm.
Diệp Phàm không chút sợ hãi, hắn đã sớm trải qua rồi, bắt đầu lơ lửng trong Nhân Thế Đỉnh, mặc kệ các loại niệm lực đang sôi trào, xương cốt phát ra tiếng vang lách cách, dùng chúng để rèn luyện bản thân, cả người phát ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả chúng tăng đều hít một hơi khí lạnh.
Trong hư không, chiếc đỉnh đang lơ lửng, được các luồng tín ngưỡng lực ngưng tụ thành, từng đợt niệm lực từ bốn phương tám hướng bay tới đều được chìm sâu vào trong đỉnh, khiến cho bên trong nó trở nên sôi trào.
Nhân thế luyện thân, hồng trần luyện tâm, cuối cùng lại để cho Nghiệp Hỏa không gì không đốt được thiêu qua, có thể sẽ trở thành một nhúm tro tàn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hóa thành dòng nước chảy về hướng đông. Đây là nhận thức chung của một số tu sĩ cường đại.
Xương trán của Diệp Phàm như một tấm gương, đang phản xạ ra các luồng sáng, bên ngoài thân thể như được bao phủ bởi một lớp da thần thánh, nhẹ nhàng rung chuyển, hấp thu các ánh lửa, rèn luyện máu thịt bản thân.
Các khớp xương của hẳn đang di chuyển, lục phủ ngũ tạng vang lên rất có quy luật, vượt qua muôn ngàn thử thách, luyện chế thân thể của mình, ma luyện gân cốt.
Đây là cảnh tượng một người chống chọi khí thế của cả cái đỉnh, thu thập niệm lực của chốn hồng trần, hóa thành vô tận Nghiệp Hỏa, nung khô thân thể và nguyên thần Diệp Phàm, cả đỉnh và thân thể của hắn đều rất rực rõ trong suốt.
Lô và đỉnh, hai chữ này thường đi cùng một chỗ, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Trời đất là một cái đồng lô, luyện hóa tất cả chúng sinh, bất kỳ một người nào ở trong vùng trời đất này, thì đều bị nó luyện hóa, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Hồng trần là lửa, niệm lực làm đỉnh, ngày nay tạo thành Nhân Thế Đỉnh cùng có thể được gọi là lô, thiêu đốt đạo của con người, tất nhiên còn mạnh mẽ gấp trăm lần, gấp vạn lần cái lô của trời đất kia, đối với tu sĩ mà nói thì đây chính là một hồi cực kỳ đau đớn.
Dùng thiên địa đồng lô để luyện thân, dùng Nhân Thế đại đỉnh để luyện đạo, đây là điều mà rất nhiều tu sĩ cường đại sau khi đi đến hậu kỳ thì đều phải trải qua, lửa nóng luyện hóa thần kim, những người còn lưu lại được thì sẽ phát sáng rực rỡ, còn những kẻ thất bại thì sẽ trở thành tro tàn.
Già Thiên
Khổ Từ đang đứng đổi diện lại hét lớn một lần nữa, từ hai tinh vực cách xa nhau bắn ra một cánh cửa sáng chói, bay về phía Diệp Phàm, muốn hút hắn vào trong.
Trong thiên âm chữ Bá ẩn chứa Luân Hồi Môn, có thể hút người khác vào trong, đánh vào trong Luân Hồi, đưa địch nhân đi đầu thai kiếp khác, nếu nói dễ nghe thì đó là đưa ngươi vào một vùng tịnh thổ, còn nói khó nghe thì đây chính là muốn nghiền chết nhà ngươi.
Đương...!
Diệp Phàm thần sắc ngưng trọng, hai chân đạp vỡ cả vũ trụ tối đen, hai tay vung lên, chém ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, ngay tại chỗ đánh văng cả cánh cửa này ra ngoài.
- Lên...!
Khổ Từ phát ra một tiếng Phật rống, dải ngân hà vô cùng vô tận này kịch liệt rung chuyển, hóa thành một dải ngân hà sáng rực rỡ, sau đó cuốn lại, muốn lao về phía Diệp Phàm.
Đây là thiên địa đại thế, thông qua thiên âm chữ Bá mà ngưng tụ lực lượng của vũ trụ, hóa thành một dải ngân hà nhỏ nhưng hoàn chỉnh, dùng toàn lực để trấn áp một người.
Một người mặc dù có vĩ đại hơn nữa, thì làm sao có thể tranh phong cùng vũ trụ được, sẽ bị nó cuốn vào bên trong, bị hóa thành bụi đất, không có khả năng siêu thoát ra ngoài được.
Thiên âm vang lên không dứt, dải ngân hà che phủ cả bầu trời, bao phủ Diệp Phàm lại, cánh cửa Luân Hồi do thiên âm chữ Bá kia tạo ra lại được ngưng tụ lại, kết hợp với dải ngân hà này, muốn ép chết hắn.
- Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, mời thí chủ trở về đi, chỉ cần ngươi xoay người thì còn có một con đường sống, nếu không thì con đường phía trước chỉ là kiếp nạn không gì đo đếm được! Nguồn: http://truyenfull.vn
Lão tăng nói.
Sau lưng Diệp Phàm là một dải ngân hà rực rỡ, thông về phía một địa phương có sinh cơ bừng bừng, mà ngay phía trước mặt hắn lại là một cấm địa để trấn ma.
Ầm...!
Đáp lại Khổ Từ chỉ là một luồng nguyên thần kiếm quang, trong mi tâm của Diệp Phàm phát ra một dải sáng rực rỡ, hẳn bắt trước Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, khiến cho các loại công phạt đều có xu thế phải hóa đạo.
Đây là một loại công kích tuyệt đối mạnh mẽ, tinh vực cũng đều bắt đầu sụp đổ, ngân hà bị đánh thành xơ xác, hóa thành các lớp bụi mù đại đạo.
Hơn nữa, sóng năng lượng trùng kích kịch liệt còn trực tiếp đánh vào bên trong cánh cửa màu vàng kia, dường như muốn làm cho nó tan rã, từ đó đánh ta lão tăng này.
Nhưng mà, cả tòa Tiên trận đã được hình thành, đây là một mành thiên địa đại thế, không thể bị tan rà toàn bộ, rất nhanh lại được sinh ra, đã được chữa trị hoàn hảo như ban đầu.
Ba...!
Mi tâm của Diệp Phàm lại lóe ra, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm một lần được sinh ra, tiểu kiếm màu vàng dài hơn một tấc lập tức biến lớn, ép nát cả vòm trời, quét ngang khắp vũ trụ, thiên địa dường như đang sụp đổ.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là một diệu thuật đầy đủ, năm đó Diệp Phàm cũng chỉ là từng đánh một trận cùng với Nguyên Cổ mà thôi, không có khả năng dùng bí quyết chữ Đấu khắc xuống toàn bộ được.
Bí thuật này không thể nghi ngờ là tuyệt đối mạnh mẽ đến mức tận cùng, nếu không thì cũng không có khả năng được ghi lại trong chương bí thuật chung cực của Nguyên Hoàng, đáng tiếc Diệp Phàm lại không thể nắm giữ toàn bộ, không thể làm cho cả vòm trời này đều trở nên hóa đạo.
Giao đấu cực kỳ kịch liệt, Diệp Phàm phát ra một tiếng thét dài, hắn làm cho cơ thể trầm tĩnh lại, huyết mạch trong cơ thể hóa thành dải ngân hà, huyết khí màu vàng sôi trào, sau đó một đôi nắm tay được vung lên, thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền tới mức cực hạn.
Đương nhiên, đây không chỉ là đang thi triển ra quỵền ý vô địch, mà còn có cả tinh khí thần của hắn, cũng có một loại "đạo" không giống người thường của hắn.
Muốn đánh tan thế giới này, đạp nát cả thiên địa đại đạo dưới chân, thì phải cần phá vỡ sự giam cầm của cả vùng vũ trụ này.
Năm đó, hắn nghịch trảm đại đạo, chỉ là muốn thoát khỏi trói buộc, không chịu vùng thiên địa này áp chế, muốn ngự trị phía trên cả vĩnh hằng, vào lúc này, hắn đã thi triển ra rất nhuần nhuyễn.
Khổ Từ thì khác với các Bán Thánh khác, vượt quá xa sư điệt, cũng là Bán Thánh, của hắn, là một kình địch mà sau khi Diệp Phàm trở về gặp được.
Cũng bởi vì điều này, mới khiến hắn cảm nhận được một loại nguy cơ, càng thêm hiểu rõ về đạo, thiên địa này không thể ép được hắn, hắn muốn đánh vỡ để thoát ra ngoài sự áp chế này.
- Sinh ra trong trời đất này, khó có thể thành Tiên được, bởi vì trước đây đều nghe theo ý chí của trời đất, rốt cuộc thì sẽ chỉ hóa thành một nắm đất vàng mà thôi, chỉ có vượt đi ra ngoài trời đất này thì mới được.
Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ, nghịch chiến đại đạo, thoát ra ngoài sự áp chế, giãy ra tất cả các trói buộc của thế giới này.
Lúc này, hắn càng thể ngộ rõ ràng hơn, biết được tầm quan trọng của nghịch hành trảm đạo, muốn hạ quyết âm đi theo con đường này.
Có lẽ, sẽ có một ngàỵ mà toàn bộ thế giới này bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa, ngay cả các vỉ sao đầy trời sáng lạn, những dải ngân hà sáng ngời kia, lúc này thì có vẻ rất xinh đẹp, nhưng rốt cuộc thì cũng có một ngày tan vỡ.
- Khi thế giới này đều đi về phía hủy diệt, những người vâng theo đại đạo của thế giới này, tất nhiên cũng sẽ trở thành bụi bặm...!
Đạo tâm của Diệp Phàm càng lúc càng trở nên chắc chắn, nghịch hành trảm đạo, tất cả đều muốn dựa vào bản thân, đạp tất cả đại đạo của thế giới này xuống dưới chân, phá vỡ sự giam cầm của thiên địa.
- Cuối cùng, có lẽ con đường chứng đạo của ta sẽ vô cùng gian nan, sẽ bị thiên đạo của thế giới này hủy diệt, nhưng ta không thể không đi con đường này!
- Nếu như thực sự có Tiên vực, một ngày kia có thể tiến vào, thì thế giới sẽ khác đi rất nhiều, khi đó rốt cuộc thì phải tuân theo cái gì, tuân theo đạo của thế giới này ư, hay là đi theo đạo của Tiên vực, liệu có xảy ra xung đột hay không? Nếu đã như vậy, thì tốt nhất là tuân theo bàn thân mình, dùng đạo của mình đi bao trùm tất cả mọi thứ.
Ánh mắt của Diệp Phàm càng lúc càng trở nên rực rỡ, đạo tâm chắc chắn tỏa ra ánh sáng, từ trong mi tâm của hắn bắn ra các mũi nhọn phá trời, gần như có thể bắn nát cả vùng tinh vực này.
Tín niệm kiên định, thể xác và tinh thần hợp nhất, hắn thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, quyền ý càng trở nên vô địch hơn, nếu xét về bản chất thì nó đã siêu thoát ra ngoài rồi, đã trở thành một loại quyền niệm độc đáo, không còn là pháp môn nữa.
Cùng lúc đo, trán của hắn phát sáng, một tiểu nhân màu vàng từ trong Tiên Thai bước ra từng bước, đứng thẳng trước mi tâm, thi triển ra vô địch quyền ý, giống hết với các động tác của cơ thể hắn.
Siêu thoát ra bên ngoài phạm trù Lục Đạo Luân Hồi Quyền, đây là thể hiện của sự hợp nhất thể xác và tinh thần, saụ khi đạo tâm nở rộ ra các luồng sáng vô cùng tận, tự động thi triển ra vô địch quyền ý, đây là hình thức ban đầu, và cũng là bước đầu tiên đi ra con đường này.
Hắn đánh một quyền về phía trước, tiểu nhân màu vàng trước mi tâm cũng làm ra động tác y hệt, từ thân thể đến nguyên thần, đều hài hòa thống nhất như vậy, từ ngoài vào trong, thân thể và tinh thần cùng lúc phát ra đạo của bản thân, đồng loạt vang lên.
Ầm...!
Một kích này đánh nát cả dải ngân hà, cánh cửa màu vàng vỡ nát, Khổ Từ hộc ra một ngụm máu, thiên địa đại thế cũng tan rã, tinh vực bị hủy diệt.
Ầm...!
Diệp Phàm và Khổ Từ đồng thời trở lại thế giới thật, tinh vực biến mất, vũ trụ nguyên thủy cũng không thấy đâu nữa.
Diệp Phàm không có việc gì, khí thế lại càng tăng lên, hiểu ra con đường phía trước và đạo của mình. Còn Khổ Từ thì lại run rẩy toàn thân, Kim Cương Bất Hoại thân hiện ra từng vết rạn, liên tiếp lui về phía sau mấy chục bước.
- Khổ Từ tổ sư, chính là Kim Thân La Hán, chỉ kém nửa bước thì đã trở thành Bồ Tát, Phật đã, được công nhân là có thân thể bất hủ, tại Tây Mạc khó tìm được địch thủ, không ngờ lại bị đánh vào hạ phong!
Lan Đà Tự là một vùng Thánh địa của Phật môn Tây Mạc, nắm giữ có hai loại chân ngôn tối cao, hơn nữa lại còn là do thân thể bất hủ của Khổ Từ thi triển ra, không ngờ lại vẫn không địch lại, khiến cho tất cả chúng tăng đều rung động.
- Thân là Thánh thể Nhân tộc, thật sự là vô địch haỵ sao?
Một vài người phán đoán ra thân phận của hắn, tất cả đều ngưng mắt nhìn về pháp thân này.
- Đại sư, ta cũng không muốn cùng Lan Đà Tự là địch, chỉ muốn gặp An Diệu Y một lần, nếu không thể thương lượng được, thì cũng chỉ có thể tử chiến một trận mà thôi!
Diệp Phàm nói.
- Lão tăng không địch lại, cũng không muốn đi làm ác nhân, không cho các ngươi gặp mặt một cách vô tình vô lý như thế, chỉ cần ngươi có thể qua được một cửa cuối cùng, thì ta sẽ lập tức mỡ ra thạch tháp chín tầng này!
Khổ Từ nói.
- Một cửa gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Chịu đựng Nhân Thế Đỉnh tẩy luyện, nếu như có thể đứng vững, thì sẽ cho phép ngươi gặp nàng!
Nói tới đây, Khổ Từ thét lên một tiếng.
Từ trên bầu trời kia, các luồng tín ngưỡng lực vô cùng vô tận lập tức hóa thành một cái đại đỉnh, luyện hóa niệm lực từ kia bốn phương tám hướng bay tới, hóa thành các luồng Phật quang tinh thuần.
Bên trong đỉnh, các loại tinh khí đang sôi trào, niệm lực mênh mông như biển, buông xuống dưới, áp lực nặng như núi.
Diệp Phàm cũng không nói gì, trực tiếp bước về phía trước, đại đỉnh ép xuống, "ầm" một tiếng, thu hắn vào trong.
Nói về những thứ đáng sợ trên đời, thì không thể kể hết được, mà Nghiệp Hỏa thì khẳng định là một thứ nổi bật trong số đó, Đại Thánh luyện thể, Chuẩn đế chứng đạo, đều cần nó đến kiểm nghiệm.
Diệp Phàm không chút sợ hãi, hắn đã sớm trải qua rồi, bắt đầu lơ lửng trong Nhân Thế Đỉnh, mặc kệ các loại niệm lực đang sôi trào, xương cốt phát ra tiếng vang lách cách, dùng chúng để rèn luyện bản thân, cả người phát ra ánh sáng chói mắt.
Tất cả chúng tăng đều hít một hơi khí lạnh.
Trong hư không, chiếc đỉnh đang lơ lửng, được các luồng tín ngưỡng lực ngưng tụ thành, từng đợt niệm lực từ bốn phương tám hướng bay tới đều được chìm sâu vào trong đỉnh, khiến cho bên trong nó trở nên sôi trào.
Nhân thế luyện thân, hồng trần luyện tâm, cuối cùng lại để cho Nghiệp Hỏa không gì không đốt được thiêu qua, có thể sẽ trở thành một nhúm tro tàn, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hóa thành dòng nước chảy về hướng đông. Đây là nhận thức chung của một số tu sĩ cường đại.
Xương trán của Diệp Phàm như một tấm gương, đang phản xạ ra các luồng sáng, bên ngoài thân thể như được bao phủ bởi một lớp da thần thánh, nhẹ nhàng rung chuyển, hấp thu các ánh lửa, rèn luyện máu thịt bản thân.
Các khớp xương của hẳn đang di chuyển, lục phủ ngũ tạng vang lên rất có quy luật, vượt qua muôn ngàn thử thách, luyện chế thân thể của mình, ma luyện gân cốt.
Đây là cảnh tượng một người chống chọi khí thế của cả cái đỉnh, thu thập niệm lực của chốn hồng trần, hóa thành vô tận Nghiệp Hỏa, nung khô thân thể và nguyên thần Diệp Phàm, cả đỉnh và thân thể của hắn đều rất rực rõ trong suốt.
Lô và đỉnh, hai chữ này thường đi cùng một chỗ, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Trời đất là một cái đồng lô, luyện hóa tất cả chúng sinh, bất kỳ một người nào ở trong vùng trời đất này, thì đều bị nó luyện hóa, cuối cùng hóa thành tro tàn.
Hồng trần là lửa, niệm lực làm đỉnh, ngày nay tạo thành Nhân Thế Đỉnh cùng có thể được gọi là lô, thiêu đốt đạo của con người, tất nhiên còn mạnh mẽ gấp trăm lần, gấp vạn lần cái lô của trời đất kia, đối với tu sĩ mà nói thì đây chính là một hồi cực kỳ đau đớn.
Dùng thiên địa đồng lô để luyện thân, dùng Nhân Thế đại đỉnh để luyện đạo, đây là điều mà rất nhiều tu sĩ cường đại sau khi đi đến hậu kỳ thì đều phải trải qua, lửa nóng luyện hóa thần kim, những người còn lưu lại được thì sẽ phát sáng rực rỡ, còn những kẻ thất bại thì sẽ trở thành tro tàn.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 1153: Đạo vô địch (Hạ)
8.4/10 từ 36 lượt.