Già Thiên
Chương 115: Chữ cổ vô giá
Tổng cộng Diệp Phàm đã dùng 4 trái Thánh quả màu vàng, hắn có cảm giác mình đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.
Thân thể trong sáng thánh khiết, giống như thần khí lấp lánh, chỉ hơi giơ tay nhấc chân, thần lực đã dâng trào, hắn cảm thấy thân thể mạnh mẽ hơn không ít.
"Dưới vực sâu vô tận, lực lượng của 'Hoang' quả nhiên đáng sợ, ngay cả Thánh địa và Thái Cổ thế gia cũng không thể làm gì được, trên thế gian này chỉ có Thánh quả mới xua tan được, chẳng trách nó từ xưa tới nay danh trấn Đông Hoang, quả nhiên là Thánh Dược."
Sau khi tiến vào Thái Cổ Cấm Địa, chỉ có 1 bộ bạch cốt thôi, mà đã khiến cho mười mấy tên kỵ sĩ cường đại mất mạng, từ đó có thể tưởng tượng, lực lượng của "Hoang" đáng sợ tới mức nào.
Sự công kích của "Hoang" còn làm Diệp Phàm cảm thấy kinh khủng hơn, khí tức "Hoang" bị nhiễm trên người hắn càng nhiều, nếu không phải hắn là Thái Cổ Thánh Thể, cộng với ăn thêm Thánh Dược, uống thêm Thần Tuyền, thì đã mất mạng từ lâu rồi.
"Ở bên cạnh hang của độc trùng thường có giải dược, câu nói này quả nhiên có đạo lý của nó..."
Nơi Sinh Mệnh Cấm Địa này vô cùng yêu tà, thế nhưng thường là nơi tuyệt địa sẽ có Thánh Dược, đúng là điều làm người khác phải kinh thán.
"Đã hoàn toàn khôi phục thanh xuân, thì cũng nên tìm cách đề cao thực lực của mình rồi."
Diệp Phàm trong lòng vô cùng kích động, hắn đã có Thánh Dược, tức là hắn có trợ lực để đột phá.
Nhưng mà, khi hắn nhìn hình bóng mình ở trong hồ nước, hắn thấy mình đã trẻ đi, hắn cảm thấy ngạc nhiên, dường như đã nhỏ lại 1 chút, chỉ còn là 1 thiếu niên 13, 14 tuổi, gương mặt thanh tú mang thêm vài phần non nớt.
Diệp Phàm rên rỉ, nói:
"Đồ liệt tổ liệt tông nhà ngươi, ăn 1 trái Thánh Dược, thì lại phải biến thành trẻ con non nớt hay sao?"
Đây đúng là hậu quả vô cùng đánh sợ, hắn sởn cả tóc gáy, nếu như ở trong Thái Cổ Thâm Uyên mà biến thành trẻ con, thì đây đúng là 1 trò đùa lớn.
"Ông nội nhà ngươi!"
Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không tìm được biện pháp nào hóa giải tình trạng này, điều này làm Diệp Phàm đau đầu vô cùng.
Bên cạnh hồ nước chỉ có 11 cây tiểu thụ, lúc này còn lại 7 quả, hào quang lấp lánh, hương thơm đưa tới tận mũi, làm cho người khác vô cùng say mê.
"Có rồi!"
Đột nhiên, hắn nghĩ tới vài nét bút đơn giản được ghi lại trong Đạo Kinh, đó là 1 loại cổ pháp đơn giản, lấy "Khí" trấn áp bản thân, cho đến khi biến thành "Vĩnh Hằng"
Lấy Đỉnh trấn áp bản thân, sau đó dùng Thánh Dược, như vậy thì không có vấn đề gì rồi."
Nhưng mà, hắn không dám ở đây mạo hiểm, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, hắn sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Diệp Phàm lấy ra mấy cái hộp ngọc, ngắt mấy trái Thánh quả xuống, cận thận từng chút một đặt vào trong đó, hắn cảm giác như mình đang nâng 7 tòa thần tàng (1), sau đó cẩn thận cất giữ, đây là Thánh Dược để tu luyện Thái Cổ Thánh Thể, cho nên không được phép có sai lầm!
(1): Thần tàng: bảo tàng của thần
"Mọi việc đã hoàn thành."
Hắn thở dài một cái, lần mạo hiểm này trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng thành công.
Nghĩ đến Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh địa ba phe nhân mã hoàn toàn bị diệt vong, ngay cả tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn cũng không thể nào thoát, hắn cảm thấy việc hái Thánh Dược đúng là quá khó khăn, nhưng trong lòng thì lại không ngăn được sự mừng rỡ.
Diệp Phàm đứng dậy, nhìn sang 7 ngọn Thánh Sơn khác, tự nói:
"Bản thân hắn rất muốn hái toàn bộ 7 loại Thánh Dược khác, nếu được như vậy, sau này tu luyện Thái Cổ Thánh Thể sẽ không còn trở ngại gì nữa, rất có thể hắn sẽ đặt chân lên đỉnh cao nhất. Nhưng mà bây giờ xem ra, chỉ sợ không có cách nào đạt thành nguyện vọng rồi, trên mỗi ngọn Thánh sơn đều có Hoang nô canh gác, đây là thân thể bằng máu thịt, bọn họ có khi còn kinh khủng hơn Thiên Tuyền Thánh Nữ."
Diệp Phàm cũng không dám nhận định rằng, khối Lục Đồng sẽ chủ động bảo vệ hắn, chưa chắc đã có may mắn lần thứ 2 đâu, nếu như những Hoang Nô này trực tiếp ra tay với hắn, thì hắn chết còn không biết chết thế nào.
"Đúng là ta rất muốn biết hình dạng của những loại Thánh Dược kia."
Diệp Phàm tự nói.
Trên mỗi ngọn Thánh sơn đều có một loại Thánh dược, điều này làm cho hắn rất khó hiểu, là ai đã trồng ra chúng, là ai đã phát hiện chúng đầu tiên, nơi này đã trải qua vô tận năm tháng rồi, trong quá khứ xa xôi nơi này là một nơi như thế nào, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm cảm thấy, ở thời Thái Cổ có khi hơn nửa là miền cực lạc, không thì tại sao lại có Thần Tuyền và Thánh Thụ, chắc chắn phải xảy ra biến cố gì đó, mới hình thành nên Thái Cổ Cấm Địa.
Sau đó, hắn nghĩ tới lời nói của Lão phong tử, nói:
"Lão Phong Tử điên cuồng bi thương kia nói, nó lại tới rồi, câu này có ý nghĩa gì?"
Diệp Phàm nhìn một ngọn Thánh Sơn ở phía xa xa, nơi đó bạch cốt trắng xóa, ngay cả những ngọn núi khác cũng vậy, bạch cốt không ngừng bò lên từ vực sâu, chất thành 1 ngọn cốt sơn nho nhỏ.
"Chiếc quan tài lớn bằng đồng thau đã bị bạch cốt bao phủ rồi, có chuyện gì xảy ra mà nó lại ở trên Thánh Sơn, chẳng lẽ do những Hoang Nô này làm, bọ họ e ngại gì nó, cho nên mới không cho nó ở dưới vực sâu?"
Trong lòng Diệp Phàm ngập tràn nghi vấn.
Nơi đây không thích hợp ở lâu, hắn cũng không muốn trì hoãn, nhặt cái ngọc tịnh bình nằm cách đó không xa, nó dài không quá bàn tay, toàn thân trắng như tuyết, giống như được điêu khắc thành từ "dương chi mỹ ngọc".
Đây là bảo vật của Diêu Quang Thánh địa, hắn được Từ Đạo Lăng giao cho, bên trong nó có 1 không gian, có thể chứa được một ngọn núi lớn, muốn bảo hắn dùng cái này để đựng Thần Tuyền.
Lúc này ngọc tịnh bình đã ảm đạm đi không ít, thần hà nội liễm, hoa văn trên bề mặt thì mơ hồ, dường như sắp biến mất.
"Bảo vật này không phải bị lực lượng yêu tà của Thái Cổ Cấm Địa phá hủy rồi chứ?"
Diệp Phàm cầm Ngọc tịnh bình trong tay, đến hồ nước, nghiêng lọ để nước chảy vào.
"ầm ầm "
Trông thì nhỏ, nhưng Ngọc tịnh bình không dễ đầy ngay, Diệp Phàm phải thu được tới 7, 8 lít nước, điều này làm hắn mừng rỡ, mặc nó dù không quý giá như Thánh dược, nhưng nó cũng được gọi là Thần Tuyền.
"Con mẹ nó, không phải ngươi có thể chưa được 1 ngọn núi sao, sau tới bây giờ đã đầy rồi?"
Hắn phỏng đoán.
Khi chỉ chứa được khoảng trên chục lít thần tuyền, Ngọc tịnh bình đã đầy.
Cho đến khi không cách nào đựng được nữa, Diệp Phàm mới đứng lên, đi tới 11 cây tiểu thụ, ngắt 1 nắm lá kim, để vào trong miệng nhai, chỉ như vậy thôi hắn cũng cảm giác được linh lực cường đại.
"Nếu như gặp phải hạng người tham lam, nhất định sẽ nhổ tận gốc mấy cây tiểu thụ này."
Diệp Phàm không muốn phung phí của trời, Thần mộc thì chỉ có thể sống bên cạnh thần tuyền, hắn không muốn làm việc phá hủy hoàn toàn, có khi sau này còn có thể đến đây hái Thánh Dược.
Hắn chỉ ngắt mấy lá cây, cắm vào trong Ngọc tịnh bình, rồi đi xuống núi.
Sau khi đi được 1 khoảng, Diệp Phàm phát hiện ra 1 cái Tử Đồng Bát Quái Kính, đây là vũ khí của Khương Hán Trung, trưởng lão của Khương gia, lúc này nó cũng ảm đạm, nằm trên đống loạn thạch.
"Vũ khí do tu sĩ cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn tế luyện thành, không phải là chuyện đùa."
Trước đây không lâu, hắn đã từng tận mắt thấy uy lực đáng sợ của Tử Đồng kính, làm cho nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa thất sắc, thần quang rực rỡ, thần lực mãnh liệt cuộn trào như đại dương.
Diệp Phàm nhặt cái Tử Đồng Kính lên, nói:
"Nó cũng giống như Ngọc Tịnh Bình, thần hà nội liễm, đạo văn đã mơ hồ, không biết sau khi đi ra khỏi Thái Cổ Cấm Địa có phục hồi lại được hay không..."
Cách đó không xa còn có một cái Thiên La Tán, đây chính là vũ khí của Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong, tuy đã bị Thiên Tuyền Thánh Nữ đánh thủng, nhưng Diệp Phàm vẫn thu lấy.
Sau khi ở chỗ này tìm tòi kỹ lưỡng 1 phen, không còn phát hiện gì khác, Diệp Phàm nhanh chóng lao về phía chân núi, hắn không dám dừng lại một khắc, hắn chỉ mới khôi phục thanh xuân, cho nên không muốn bị biến thành già nua lần nữa
"Không thể theo đường cũ để trở về...
Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh địa mỗi nhà đều có 1 cái Thần Liễn ở ngoài cấm địa, trên xe có người khiến bọn Khương Hán Trung phải cung kính cúi chào, không biết người đó kinh khủng tới mức nào.
Sau khi Diệp Phàm chọn lựa kỹ phương vị, không dám trì hoãn, nhanh chóng phi ra ngoài, tốc độ đạt tới cực hạn.
"Nếu như những đại nhân vật này chịu hao tổn nguyên khí, mở ra tiên mục, nhìn xa trăm dặm, ngay cả chiếc quan tài đồng còn bị bọn họ phát hiện, cho nên ta nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, tránh cho bọn hắn nổi máu, mở mắt nhìn xa, như vậy thì sau này Đông Hoang không còn đất dung thân cho ta nữa rồi."
Sau đó không lâu Diệp Phàm đã chạy ra khỏi sinh mệnh cấm địa, hắn không do dự gì nữa, "ừng ực" uống Thần Tuyền, hắn sợ giống như lời nói của Khương Hán Trung, khi rời khỏi Thái Cổ Cấm Địa sẽ có biến hóa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hóa ra là hắn quá lo lắng, hắn đã là tu sĩ cảnh giới Mệnh tuyền, ở trên Thánh Sơn có thể hái được Thánh Dược, đã thoát thai hoán cốt, không có bất luận biến hóa gì nữa rồi.
"Không biết Liễu Y Y, Trương Tử Lăng bọn họ ra sao..."
Diệp Phàm nhanh chóng phi thân vào trong thâm sơn ở phía trước, rời xa khu cấm địa của sinh mệnh này, hắn biết những ngày sau này sóng to gió lớn sẽ nổi lên, tất cả cường giả của Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh địa đều bị diệt sạch, một khi tin tức đó truyền ra, sẽ tạo thành 1 đại trấn động.
"Chỉ có thể tạm thời trốn đi, chờ thêm nửa năm 1 năm nữa, sự tình yên ắng xuống rồi mới lộ diện."
Hắn không muốn mạo hiểm, nhanh chóng tạo 1 động phủ ở trong sơn mạch nguyên thủy này, hắn muốn ẩn cư, đề thăng tu vi.
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng chọn được 1 ngọn núi đá, tạo được 1 động phủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng, Diệp Phàm dùng Đỉnh trấn áp bản thân, muốn đạt tới "Vĩnh Hằng", thế nhưng những gì ghi chép trong Đạo Kinh cũng không nhiều, chỉ có vài nét bút, suýt chút nữa thì hắn tự đè chết mình.
"Đồ liệt tổ liệt tông nhà ngươi!"
Ròng rã trong suốt một tháng, hắn mới chui ra ngoài cái đỉnh được, hắn thu hồi cái Đỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy Ngọc Tịnh Bình ra, uống không ít nước suối mới khôi phục được trạng thái ban đầu.
Lại qua hai tháng kế tiếp, hắn mới tìm được manh mối.
Cái Đỉnh này cổ phác mà tự nhiên, chậm rãi phóng to tới 5, 6 m trong động phủ, sau đó hắn thu chính bản thân mình vào, trấn áp ở bên trong nó.
Diệp Phàm dựa theo Cổ pháp được Đạo Kinh ghi lại, khắc vào bên trong Đỉnh 9 cái chữ cổ kỳ dị, trông 9 cái chữ cổ này như hoàn mỹ, giống như có uy lực thay trời đổi đất, biến không gian trong cái Đỉnh trở nên mông lung, giống như thời mới khai thiên tích địa.
"Chín chữ cổ này..."
Vào đúng lúc này, trong lòng Diệp Phàm xẹt qua 1 tia sang, hắn nghĩ tới 1 khả năng.
Trước kia, khi hắn nghiền ngẫm Đạo Kinh, hắn đã cảm thấy 9 chữ cổ này vô cùng đặc biệt.
Bên trong Đạo Kinh trông chúng nó như phù hiệu, không nói rõ ý nghĩa cụ thể, đương nhiên là lúc đó hắn không thể nào hiểu được, chỉ có mấy câu đơn giản, tạo thành 1 loại Cổ pháp.
Theo Đạo Kinh ghi chép, 9 chữ cổ này dùng để khắc trong Đỉnh, có thể cung cấp nguyên lực, trấn áp bản thân, đạt đến "Vĩnh Hằng".
"Ta biết rồi..."
Trong lòng Diệp Phàm kích động vô cùng, 9 cái chữ cổ này, làm cho hắn liên tưởng tới mấy trăm chữ cổ được khắc trong chiếc quan tài đồng, trông nó vô cùng giống nhau, đúng là 1 loại chữ!
"9 Chữ cổ này ẩn chứa sức mạnh thần bí vô cùng, mà Cổ Kinh lại được hợp thành từ mấy trăm chữ cổ, không nói tới giá trị của cổ kinh, chỉ riêng mấy trăm chữ cổ được trích ra này thôi, cũng đã là báu vật vô giá rồi!"
Lúc này, chín cái chữ cổ khắc ở bên trong đỉnh, hỗn độn mông lung, thời gian phảng phất như ngừng lại, lúc này chỉ còn lại đạo vận đang lưu chuyển, phảng phất như đạt đến "Vĩnh Hằng".
Già Thiên
Thân thể trong sáng thánh khiết, giống như thần khí lấp lánh, chỉ hơi giơ tay nhấc chân, thần lực đã dâng trào, hắn cảm thấy thân thể mạnh mẽ hơn không ít.
"Dưới vực sâu vô tận, lực lượng của 'Hoang' quả nhiên đáng sợ, ngay cả Thánh địa và Thái Cổ thế gia cũng không thể làm gì được, trên thế gian này chỉ có Thánh quả mới xua tan được, chẳng trách nó từ xưa tới nay danh trấn Đông Hoang, quả nhiên là Thánh Dược."
Sau khi tiến vào Thái Cổ Cấm Địa, chỉ có 1 bộ bạch cốt thôi, mà đã khiến cho mười mấy tên kỵ sĩ cường đại mất mạng, từ đó có thể tưởng tượng, lực lượng của "Hoang" đáng sợ tới mức nào.
Sự công kích của "Hoang" còn làm Diệp Phàm cảm thấy kinh khủng hơn, khí tức "Hoang" bị nhiễm trên người hắn càng nhiều, nếu không phải hắn là Thái Cổ Thánh Thể, cộng với ăn thêm Thánh Dược, uống thêm Thần Tuyền, thì đã mất mạng từ lâu rồi.
"Ở bên cạnh hang của độc trùng thường có giải dược, câu nói này quả nhiên có đạo lý của nó..."
Nơi Sinh Mệnh Cấm Địa này vô cùng yêu tà, thế nhưng thường là nơi tuyệt địa sẽ có Thánh Dược, đúng là điều làm người khác phải kinh thán.
"Đã hoàn toàn khôi phục thanh xuân, thì cũng nên tìm cách đề cao thực lực của mình rồi."
Diệp Phàm trong lòng vô cùng kích động, hắn đã có Thánh Dược, tức là hắn có trợ lực để đột phá.
Nhưng mà, khi hắn nhìn hình bóng mình ở trong hồ nước, hắn thấy mình đã trẻ đi, hắn cảm thấy ngạc nhiên, dường như đã nhỏ lại 1 chút, chỉ còn là 1 thiếu niên 13, 14 tuổi, gương mặt thanh tú mang thêm vài phần non nớt.
Diệp Phàm rên rỉ, nói:
"Đồ liệt tổ liệt tông nhà ngươi, ăn 1 trái Thánh Dược, thì lại phải biến thành trẻ con non nớt hay sao?"
Đây đúng là hậu quả vô cùng đánh sợ, hắn sởn cả tóc gáy, nếu như ở trong Thái Cổ Thâm Uyên mà biến thành trẻ con, thì đây đúng là 1 trò đùa lớn.
"Ông nội nhà ngươi!"
Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn không tìm được biện pháp nào hóa giải tình trạng này, điều này làm Diệp Phàm đau đầu vô cùng.
Bên cạnh hồ nước chỉ có 11 cây tiểu thụ, lúc này còn lại 7 quả, hào quang lấp lánh, hương thơm đưa tới tận mũi, làm cho người khác vô cùng say mê.
"Có rồi!"
Đột nhiên, hắn nghĩ tới vài nét bút đơn giản được ghi lại trong Đạo Kinh, đó là 1 loại cổ pháp đơn giản, lấy "Khí" trấn áp bản thân, cho đến khi biến thành "Vĩnh Hằng"
Lấy Đỉnh trấn áp bản thân, sau đó dùng Thánh Dược, như vậy thì không có vấn đề gì rồi."
Nhưng mà, hắn không dám ở đây mạo hiểm, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, hắn sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Diệp Phàm lấy ra mấy cái hộp ngọc, ngắt mấy trái Thánh quả xuống, cận thận từng chút một đặt vào trong đó, hắn cảm giác như mình đang nâng 7 tòa thần tàng (1), sau đó cẩn thận cất giữ, đây là Thánh Dược để tu luyện Thái Cổ Thánh Thể, cho nên không được phép có sai lầm!
(1): Thần tàng: bảo tàng của thần
"Mọi việc đã hoàn thành."
Hắn thở dài một cái, lần mạo hiểm này trải qua cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng thành công.
Nghĩ đến Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh địa ba phe nhân mã hoàn toàn bị diệt vong, ngay cả tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn cũng không thể nào thoát, hắn cảm thấy việc hái Thánh Dược đúng là quá khó khăn, nhưng trong lòng thì lại không ngăn được sự mừng rỡ.
Diệp Phàm đứng dậy, nhìn sang 7 ngọn Thánh Sơn khác, tự nói:
"Bản thân hắn rất muốn hái toàn bộ 7 loại Thánh Dược khác, nếu được như vậy, sau này tu luyện Thái Cổ Thánh Thể sẽ không còn trở ngại gì nữa, rất có thể hắn sẽ đặt chân lên đỉnh cao nhất. Nhưng mà bây giờ xem ra, chỉ sợ không có cách nào đạt thành nguyện vọng rồi, trên mỗi ngọn Thánh sơn đều có Hoang nô canh gác, đây là thân thể bằng máu thịt, bọn họ có khi còn kinh khủng hơn Thiên Tuyền Thánh Nữ."
Diệp Phàm cũng không dám nhận định rằng, khối Lục Đồng sẽ chủ động bảo vệ hắn, chưa chắc đã có may mắn lần thứ 2 đâu, nếu như những Hoang Nô này trực tiếp ra tay với hắn, thì hắn chết còn không biết chết thế nào.
"Đúng là ta rất muốn biết hình dạng của những loại Thánh Dược kia."
Diệp Phàm tự nói.
Trên mỗi ngọn Thánh sơn đều có một loại Thánh dược, điều này làm cho hắn rất khó hiểu, là ai đã trồng ra chúng, là ai đã phát hiện chúng đầu tiên, nơi này đã trải qua vô tận năm tháng rồi, trong quá khứ xa xôi nơi này là một nơi như thế nào, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm cảm thấy, ở thời Thái Cổ có khi hơn nửa là miền cực lạc, không thì tại sao lại có Thần Tuyền và Thánh Thụ, chắc chắn phải xảy ra biến cố gì đó, mới hình thành nên Thái Cổ Cấm Địa.
Sau đó, hắn nghĩ tới lời nói của Lão phong tử, nói:
"Lão Phong Tử điên cuồng bi thương kia nói, nó lại tới rồi, câu này có ý nghĩa gì?"
Diệp Phàm nhìn một ngọn Thánh Sơn ở phía xa xa, nơi đó bạch cốt trắng xóa, ngay cả những ngọn núi khác cũng vậy, bạch cốt không ngừng bò lên từ vực sâu, chất thành 1 ngọn cốt sơn nho nhỏ.
"Chiếc quan tài lớn bằng đồng thau đã bị bạch cốt bao phủ rồi, có chuyện gì xảy ra mà nó lại ở trên Thánh Sơn, chẳng lẽ do những Hoang Nô này làm, bọ họ e ngại gì nó, cho nên mới không cho nó ở dưới vực sâu?"
Trong lòng Diệp Phàm ngập tràn nghi vấn.
Nơi đây không thích hợp ở lâu, hắn cũng không muốn trì hoãn, nhặt cái ngọc tịnh bình nằm cách đó không xa, nó dài không quá bàn tay, toàn thân trắng như tuyết, giống như được điêu khắc thành từ "dương chi mỹ ngọc".
Đây là bảo vật của Diêu Quang Thánh địa, hắn được Từ Đạo Lăng giao cho, bên trong nó có 1 không gian, có thể chứa được một ngọn núi lớn, muốn bảo hắn dùng cái này để đựng Thần Tuyền.
Lúc này ngọc tịnh bình đã ảm đạm đi không ít, thần hà nội liễm, hoa văn trên bề mặt thì mơ hồ, dường như sắp biến mất.
"Bảo vật này không phải bị lực lượng yêu tà của Thái Cổ Cấm Địa phá hủy rồi chứ?"
Diệp Phàm cầm Ngọc tịnh bình trong tay, đến hồ nước, nghiêng lọ để nước chảy vào.
"ầm ầm "
Trông thì nhỏ, nhưng Ngọc tịnh bình không dễ đầy ngay, Diệp Phàm phải thu được tới 7, 8 lít nước, điều này làm hắn mừng rỡ, mặc nó dù không quý giá như Thánh dược, nhưng nó cũng được gọi là Thần Tuyền.
"Con mẹ nó, không phải ngươi có thể chưa được 1 ngọn núi sao, sau tới bây giờ đã đầy rồi?"
Hắn phỏng đoán.
Khi chỉ chứa được khoảng trên chục lít thần tuyền, Ngọc tịnh bình đã đầy.
Cho đến khi không cách nào đựng được nữa, Diệp Phàm mới đứng lên, đi tới 11 cây tiểu thụ, ngắt 1 nắm lá kim, để vào trong miệng nhai, chỉ như vậy thôi hắn cũng cảm giác được linh lực cường đại.
"Nếu như gặp phải hạng người tham lam, nhất định sẽ nhổ tận gốc mấy cây tiểu thụ này."
Diệp Phàm không muốn phung phí của trời, Thần mộc thì chỉ có thể sống bên cạnh thần tuyền, hắn không muốn làm việc phá hủy hoàn toàn, có khi sau này còn có thể đến đây hái Thánh Dược.
Hắn chỉ ngắt mấy lá cây, cắm vào trong Ngọc tịnh bình, rồi đi xuống núi.
Sau khi đi được 1 khoảng, Diệp Phàm phát hiện ra 1 cái Tử Đồng Bát Quái Kính, đây là vũ khí của Khương Hán Trung, trưởng lão của Khương gia, lúc này nó cũng ảm đạm, nằm trên đống loạn thạch.
"Vũ khí do tu sĩ cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn tế luyện thành, không phải là chuyện đùa."
Trước đây không lâu, hắn đã từng tận mắt thấy uy lực đáng sợ của Tử Đồng kính, làm cho nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa thất sắc, thần quang rực rỡ, thần lực mãnh liệt cuộn trào như đại dương.
Diệp Phàm nhặt cái Tử Đồng Kính lên, nói:
"Nó cũng giống như Ngọc Tịnh Bình, thần hà nội liễm, đạo văn đã mơ hồ, không biết sau khi đi ra khỏi Thái Cổ Cấm Địa có phục hồi lại được hay không..."
Cách đó không xa còn có một cái Thiên La Tán, đây chính là vũ khí của Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong, tuy đã bị Thiên Tuyền Thánh Nữ đánh thủng, nhưng Diệp Phàm vẫn thu lấy.
Sau khi ở chỗ này tìm tòi kỹ lưỡng 1 phen, không còn phát hiện gì khác, Diệp Phàm nhanh chóng lao về phía chân núi, hắn không dám dừng lại một khắc, hắn chỉ mới khôi phục thanh xuân, cho nên không muốn bị biến thành già nua lần nữa
"Không thể theo đường cũ để trở về...
Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh địa mỗi nhà đều có 1 cái Thần Liễn ở ngoài cấm địa, trên xe có người khiến bọn Khương Hán Trung phải cung kính cúi chào, không biết người đó kinh khủng tới mức nào.
Sau khi Diệp Phàm chọn lựa kỹ phương vị, không dám trì hoãn, nhanh chóng phi ra ngoài, tốc độ đạt tới cực hạn.
"Nếu như những đại nhân vật này chịu hao tổn nguyên khí, mở ra tiên mục, nhìn xa trăm dặm, ngay cả chiếc quan tài đồng còn bị bọn họ phát hiện, cho nên ta nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, tránh cho bọn hắn nổi máu, mở mắt nhìn xa, như vậy thì sau này Đông Hoang không còn đất dung thân cho ta nữa rồi."
Sau đó không lâu Diệp Phàm đã chạy ra khỏi sinh mệnh cấm địa, hắn không do dự gì nữa, "ừng ực" uống Thần Tuyền, hắn sợ giống như lời nói của Khương Hán Trung, khi rời khỏi Thái Cổ Cấm Địa sẽ có biến hóa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hóa ra là hắn quá lo lắng, hắn đã là tu sĩ cảnh giới Mệnh tuyền, ở trên Thánh Sơn có thể hái được Thánh Dược, đã thoát thai hoán cốt, không có bất luận biến hóa gì nữa rồi.
"Không biết Liễu Y Y, Trương Tử Lăng bọn họ ra sao..."
Diệp Phàm nhanh chóng phi thân vào trong thâm sơn ở phía trước, rời xa khu cấm địa của sinh mệnh này, hắn biết những ngày sau này sóng to gió lớn sẽ nổi lên, tất cả cường giả của Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh địa đều bị diệt sạch, một khi tin tức đó truyền ra, sẽ tạo thành 1 đại trấn động.
"Chỉ có thể tạm thời trốn đi, chờ thêm nửa năm 1 năm nữa, sự tình yên ắng xuống rồi mới lộ diện."
Hắn không muốn mạo hiểm, nhanh chóng tạo 1 động phủ ở trong sơn mạch nguyên thủy này, hắn muốn ẩn cư, đề thăng tu vi.
Cuối cùng, Diệp Phàm cũng chọn được 1 ngọn núi đá, tạo được 1 động phủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng, Diệp Phàm dùng Đỉnh trấn áp bản thân, muốn đạt tới "Vĩnh Hằng", thế nhưng những gì ghi chép trong Đạo Kinh cũng không nhiều, chỉ có vài nét bút, suýt chút nữa thì hắn tự đè chết mình.
"Đồ liệt tổ liệt tông nhà ngươi!"
Ròng rã trong suốt một tháng, hắn mới chui ra ngoài cái đỉnh được, hắn thu hồi cái Đỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy Ngọc Tịnh Bình ra, uống không ít nước suối mới khôi phục được trạng thái ban đầu.
Lại qua hai tháng kế tiếp, hắn mới tìm được manh mối.
Cái Đỉnh này cổ phác mà tự nhiên, chậm rãi phóng to tới 5, 6 m trong động phủ, sau đó hắn thu chính bản thân mình vào, trấn áp ở bên trong nó.
Diệp Phàm dựa theo Cổ pháp được Đạo Kinh ghi lại, khắc vào bên trong Đỉnh 9 cái chữ cổ kỳ dị, trông 9 cái chữ cổ này như hoàn mỹ, giống như có uy lực thay trời đổi đất, biến không gian trong cái Đỉnh trở nên mông lung, giống như thời mới khai thiên tích địa.
"Chín chữ cổ này..."
Vào đúng lúc này, trong lòng Diệp Phàm xẹt qua 1 tia sang, hắn nghĩ tới 1 khả năng.
Trước kia, khi hắn nghiền ngẫm Đạo Kinh, hắn đã cảm thấy 9 chữ cổ này vô cùng đặc biệt.
Bên trong Đạo Kinh trông chúng nó như phù hiệu, không nói rõ ý nghĩa cụ thể, đương nhiên là lúc đó hắn không thể nào hiểu được, chỉ có mấy câu đơn giản, tạo thành 1 loại Cổ pháp.
Theo Đạo Kinh ghi chép, 9 chữ cổ này dùng để khắc trong Đỉnh, có thể cung cấp nguyên lực, trấn áp bản thân, đạt đến "Vĩnh Hằng".
"Ta biết rồi..."
Trong lòng Diệp Phàm kích động vô cùng, 9 cái chữ cổ này, làm cho hắn liên tưởng tới mấy trăm chữ cổ được khắc trong chiếc quan tài đồng, trông nó vô cùng giống nhau, đúng là 1 loại chữ!
"9 Chữ cổ này ẩn chứa sức mạnh thần bí vô cùng, mà Cổ Kinh lại được hợp thành từ mấy trăm chữ cổ, không nói tới giá trị của cổ kinh, chỉ riêng mấy trăm chữ cổ được trích ra này thôi, cũng đã là báu vật vô giá rồi!"
Lúc này, chín cái chữ cổ khắc ở bên trong đỉnh, hỗn độn mông lung, thời gian phảng phất như ngừng lại, lúc này chỉ còn lại đạo vận đang lưu chuyển, phảng phất như đạt đến "Vĩnh Hằng".
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 115: Chữ cổ vô giá
8.4/10 từ 36 lượt.