Già Thiên
Chương 1138: Thiên Hoàng tử mất mạng
Hành hung Thiên Hoàng tử!
Nếu không có mặt ở đây, nói ra thì ai cũng không tin, nhưng hôm nay đã thật sự xảy ra, Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử thành góc tam giác vây quanh hắn, liên tục đánh bay.
Bùm!
Hắc thiết côn trong tay Thánh Hoàng tử như giao long bắn ra, quất bay Thiên Hoàng tử, lưng muốn gãy vụn, phát ra một tiếng rên bắn vọt đi.
Ầm!
Nắm đấm vàng của Diệp Phàm vung lên, nặng nề đánh lên người Thiên Hoàng tử, lại khiến hắn bay đi, phun ra thần huyết ngũ sắc.
Cơ Tử cũng trực tiếp, nhấc tay xuất hiện một khối thần bi hư không trấn áp xuống, suýt nữa đánh Thiên Hoàng tử thành một khối bùn, cả người bắn đầy máu.
Ba nhân vật cấp Đế tử ra tay, dù là con của Thần cũng không chịu nổi, chịu khổ quần ẩu, toàn thân xương cốt gãy vụn, cả người đầy máu không thành hình dạng.
- Đánh tốt, tên cẩu hoàng tử này ngay cả bình dân cũng giết, giết sạch toàn bộ người phàm ở Yên địa, hắn máu lạnh tới cỡ nào? Chết một trăm lần cũng không thể tha tội.
Lý Hắc Thủy nói.
Đông Phương Dã, Lệ Thiên... Đều xông tới, một đám vô cùng hưng phấn, mắt sáng rực. Thật khó có thể bắt sống được Thiên Hoàng tử, tất cả đều nóng lòng muốn thử tự tay hành hung hắn một trận.
Thiên Hoàng tử ánh mắt lạnh lẽo, cả người co rút, bị ba người Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử đánh sắp tàn, xương cốt gãy nhiều chỗ, không có một chút sức chống trả.
- Năm đó ngươi đuổi giết chúng ta còn chưa tính, hôm nay càng không kiêng nể gì, diệt không ít giáo thống Nhân tộc, ngay cả bình dân cũng giết, đúng là không có chút tính người mà.
Đông Phương Dã là chiến thể Man tộc, bàn tay hắn như cối xay, kéo theo khí áp bùng nổ, chấn Thiên Hoàng tử phun máu.
Ở cạnh, Lệ Thiên cũng đánh ra một quyền lên cằm Thiên Hoàng tử, một chuỗi thần huyết kéo ra mấy thước.
- Cẩu hoàng tử, ngươi cho ngươi là thần, có thể đứng trên thiên hạ nhìn xuống thương sinh, muốn giết ai thì giết? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã, Lệ Thiên mấy người vây lên, quyền đấm cước đá đánh một trận, không ngừng mắng to.
Hắc Hoàng khó chịu nói:
- Cẩu hoàng tử, là cái hoàng tử khốn nạn gì, đừng chụp cho hắn cái biệt hiệu đó, ai cho hắn ngang cấp bậy bạ với bổn hoàng.
Một đám người ra tay, đáng tiếc Thiên Hoàng tử hoành hành thiên hạ nhiều năm, kết quả lại thành bao cát, bị một đám người bu lại hành hung.
- Cẩu hoàng tử, cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi dám đồ thành!
Long Mã đá hậu một cái, thiếu chút đá nát đầu Thiên Hoàng tử.
- Đã nói không được gọi biệt hiệu được nữa mà...
Hắc Hoàng vỗ xuống một cái, đương nhiên không phải đánh mọi người, mà là độc ác tát Thiên Hoàng tử, lúc này đáng lộn mười mấy vòng.
- Ngươi cũng có hôm nay?
Khóe miệng Diệp Phàm mang theo một tia lạnh lẽo, một cước đạp lên mặt hắn.
- Nhân tộc ti tiện...
Trong mắt Thiên Hoàng tử tràn ngập lạnh lẽo.
- Tới lúc này còn cãi cứng, lột da ngươi ra!
Long Mã nhấc móng to như cái chén trực tiếp đạp lên mặt hắn, Thiên Hoàng tử là mỹ nam tử đứng đầu thiên hạ, khuôn mặt tuấn mỹ đương trường bầm dập, sưng như đầu heo.
- Nếu ta chết, các ngươi không ai sống được.
Thiên Hoàng tử rất bình tĩnh, ánh mắt lóe ra tia tàn nhẫn.
- Ngươi cảm thấy chúng ta không dám giết ngươi?
Diệp Phàm cười to, một cước đạp ra quét bay hắn như đá cầu.
Bên kia, Thánh Hoàng tử sớm chờ lâu, thiết côn giơ lên cao, sau đó dùng sức đánh ra, quật lên người Thiên Hoàng tử.
Răng rắc!
Không ngừng vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn, nháy mắt hơn trăm đoạn xương trên người hắn đều nát, máu tươi đầm đìa, bị cây côn đập xuống đất khó mà nhúc nhích.
- Các ngươi quần chiến ta, tính là cái gì, là Đế tử thì độc chiến với ta, ta có thể giết toàn bộ các ngươi.
Thiên Hoàng tử âm trầm nói, vẻ mặt lãnh khốc, căn bản không phục.
- Ngươi không xứng nói lời này.
Thánh Hoàng tử nói.
- Đầu tiên ngươi bị Thánh Hoàng tử đánh thiếu chút là chết, sau đó suýt bị Cơ Tử giết, cuối cùng thì bị Diệp Phàm đánh sắp tan xác, còn có tư cách nói lời này?
Lệ Thiên nói.
- Kéo bát bộ thần tướng tới, dẫn đám người Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử vây công sư phụ ta cùng Thánh Hoàng tử, ngươi còn không biết xấu hổ nói độc chiến? Từ đầu tới cuối ngươi cũng không dám!
Diệp Đồng nói.
- Bát bộ thần tướng cùng mấy Cổ Hoàng tử sau lưng ngươi đều không được, bây giờ còn dám nói độc chiến, buồn cười.
Ngay cả Yến Nhất Tịch tính tình rất tốt cũng không nhịn được cười lạnh.
- Tránh đêm dài lắm mộng, sớm làm thịt hắn đi, nói không chừng có Tổ Vương thái cổ đuổi giết tới.
Hắc Hoàng nói.
- Đúng.
Nhưng mà hắn chỉ hóa thành thịt nát, dù xương cốt gãy vụn, nhưng bản thân không tan rã, khớp xương kêu vang lên, nhanh chóng nối liền lại.
Mọi người nhìn nhau, âm thầm than thở không hổ là con cháu thần linh vạn tộc tôn thờ, có thể chất huyết mạch đứng đầu thiên hạ, không phải chỉ là hư danh.
Đương thời, quá ít người có thể dùng thân thể chống lại một quyền của Diệp Phàm, Thiên Hoàng tử thừa nhận được, hơn nữa còn có thể lập tức khôi phục, quá sức khủng bố.
- Huyết mạch tên cẩu hoàng tử này thật quá mạnh, các ngươi xem, cả người hắn sáng rực, đại đạo luân âm vang lên, bị thương nặng như thế cũng nhanh chóng khôi phục được.
Đông Phương Dã thở dài.
Ầm!
Thánh Hoàng tử ra tay, thiết côn màu đen nện xuống lại đánh tan xương cốt Thiên Hoàng tử, ngũ tạng lục phủ nát vụn, nhưng hình thể của hắn vẫn không tiêu tan, thần quang bắn ra, nhanh chóng khép lại.
Mọi người kinh hãi, tuy rằng Thiên Hoàng tử máu lạnh tàn nhẫn, không phải kẻ thiện gì, nhưng không thể không thừa nhận tiềm năng huyết mạch vô cùng vô thượng của hắn, hiếm có trên đời.
- Đáng tiếc, hắn trở thành cây đậu trong nhà kính, bằng không thành tựu vượt xa bây giờ.
Diệp Phàm nói.
Keng!
Hắn ngoắc lấy Thiên Đao bất tử, vung trường đao sáng như tuyết bổ tới, phốc một cái lóe ra tia máu, Thiên Hoàng tử bị xé mất nửa người, hét thảm một tiếng, thần sắc vô cùng dữ tợn, thần huyết ngũ sắc tràn lan dưới đất.
Bùm!
Chuyện khiến người ta kinh dị xảy ra, gần như nháy mắt là hai nửa thân thể khép lại làm một, tiên quang ngũ sắc tràn ra, âm thanh đại đạo không ngừng.
Ti! Mọi người hít một hơi lạnh, mặc kệ hận hắn cỡ nào, cũng không thể không thể chất của hắn vạn cổ hiếm gặp, người thường không thể so sánh được.
- Thể chất này thật không tệ.
Hắc Hoàng cũng thở dài.
- Lấy chút máu hắn so sánh thử, để xem có thể áp chế được hắn không.
Long Mã nói với Diệp Phàm, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng hừng hừng thiêu đốt.
- Ngươi thật là nhàm chán.
Diệp Phàm không nhìn nó, cầm Thiên Đao bất tử chuẩn bị lại chém Thiên Hoàng tử.
- Thánh Hoàng tử ngươi lấy chút máu so sánh với hắn xem.
Long Mã lại dụ dỗ hầu tử. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không cần thiết, hắn không có trái tim vô địch, dù là có Tiên thể thì cũng phải thua.
Thánh Hoàng tử nói.
Cơ Tử nói:
- Thể chất không phải toàn bộ, Độc Nhân Đại đế không thành đạo cũng chỉ là phàm thai, nhưng cuối cùng quét ngang Cửu Thiên Thập Địa, vang dội cổ kim.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Phốc!
Diệp Phàm một đao xé đầu Thiên Hoàng tử ra, khiến hắn phát ra một tiếng rống giận không cam lòng, nguyên thần muốn lao ra, kết quả bị Thánh Hoàng tử một gậy đánh xuống.
- Trên người tên khốn này có Thần Linh cổ kinh, Bất Tử Thiên Hoàng để lại cho hắn rất nhiều thứ tốt, hôm nay đào ra hết.
Hắc Hoàng nói.
Xẹt!
Đầu Thiên Hoàng tử quay trở về, hai nửa khép lại, cả người sáng lên chữa trị thân thể, hắn liều mạng chống cự, muốn chém giết mọi người.
Diệp Phàm, Cơ Tử đồng loạt ra tay, đánh tan đạo hạnh của hắn, không thể chống cự mềm té tại chỗ.
- Nhẹ tay một chút, trong cơ thể hắn không thiếu thứ tốt, đừng làm hỏng, đào từng cái từng cái ra đây.
Long Mã nói.
Đáng tiếc không có Đoạn Đức ở đây, bằng không với tay nghề tông sư trộm mộ như hắn nhất định sẽ rất hứng thú với bảo tàng hình người này.
Bốp!
Hắc Hoàng đánh ra một vuốt, lấy từ trong Luân Hải Thiên Hoàng tử ra một cái lá chắn, tản ra thánh uy, sáng loáng màu bạc, cổ xưa thần bí.
- Thánh khí này thật khó lường, ngay cả Hắc Tiễn của Diệp Phàm cũng không bắn thủng được.
Hắc Hoàng coi như chuyên gia, thuần thục lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình, mùi hương thơm tràn ngập, khiến người ta như muốn cưỡi mây phi thăng.
- Đây là bất tử thần dịch, có thể đắp xương nặn thịt.
Thánh Hoàng tử nói, hắn uống một hớp lớn, sau đó đưa cho Cơ Tử, hai người đều đại thương nguyên khí, lúc này vừa dùng thần dịch, cả người tràn ngập ánh sáng, nhanh chóng khôi phục.
- Tiên trân!
Hắc Hoàng lại cả kinh hô lên, kéo ra một cái ngọc trụy, bắn ra tiên quang tận trời.
Đây là một chiếc bùa hộ mệnh do Thái Cổ Hoàng luỵện thành, nắm giữ nó chẳng khác nào có thêm một cái mạng, đúng là thần trân hiếm có.
Ánh mắt Thiên Hoàng tử muốn phun lửa, những người này coi hắn như một cái bảo tàng, liên tục lấy ra thần vật trong cơ thể hắn, hắn muốn chống cự, nhưng không giãy ra được.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử đồng loạt ra tay, bức bách nguyên thần của hắn, so với những vật này, Thần Linh cổ kinh của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại có giá trị càng cao hơn, là thần thư vạn cổ.
- Ta chết cũng không để cho các ngươi có cổ kinh này.
Thiên Hoàng tử phát điên, thà rằng thiêu đốt thức hải cũng không cho bọn họ tra xét.
Ba người Diệp Phàm áp bức tầng tầng, Tiên Thai của Thiên Hoàng tử sắp hóa thành ánh sáng, thần sắc của hắn vô cùng dữ tợn, không chịu khuất phục.
- Chú ý chút, đừng để cho hắn tự bạo chết!
Long Mã "hung hăng tàn bạo" nói.
- Đường đường Bất Tử Thiên Hoàng, xưng là thần linh vạn tộc cùng tôn sung, nhất định phải có binh khí Cổ Hoàng chân chính còn tồn tại, nhưng xem ra hắn không nắm giữ được, cuối cùng ở chỗ nào?
Hắc Hoàng vừa cướp đoạt vừa nói.
Không cần hắn nói, mọi người cũng biết Thiên Hoàng tử không nắm giữ được Đế binh, bằng không đã sớm tế ra, cần gì tới mức này.
- Binh khí Bất Tử Thiên Hoàng tuyệt đối khủng bố vô cùng, cuối cùng là chôn vùi trong lịch sử, hay là bị người khác nắm giữ?
Diệp Phàm bức bách, Thiên Hoàng tử cắn răng muốn đốt sạch thức hải.
Ầm!
Đột nhiên, phía chân trời xuất hiện một cỗ dao động cực kỳ đáng sợ, thánh uy viễn cổ quét ngang sơn mạch, làm cho chúng sinh run sợ.
- Hỏng rồi!
Mọi người ở đây biến sắc.
- Nếu ta chết, các ngươi cũng đừng mong sống được, muốn sống, chỉ có thả ta đi!
Thiên Hoàng tử ánh mắt lạnh băng, tràn ngập thần sắc lãnh khốc, trong lòng bớt đi lo sợ.
Phốc!
Nhưng mà hắn vừa mới thả lỏng, Diệp Phàm liền vung thiên đao chém xuống, thần huyết bắn ra, lần này không chỉ chém thân thể hắn thành hai nửa, còn kéo nguyên thần đi ra.
- A...
Hắn hét to thảm thiết, hoảng sợ không thôi, Tổ Vương thái cổ đã tới, lập tức có thể cứu hắn ra, chỉ cần một chút nữa là được.
- Các ngươi không thể giết ta!
Hắn run giọng nói, tràn ngập tuyệt vọng không cam lòng.
Oong!
Thánh Hoàng tử vung thiết con đen, chấn núi non run lên, hư không chấn động, ầm một cái đánh lên nguyên thần, khiến âm thanh im bặt, thần thức hóa thành không.
Diệp Phàm há mồm hét lên, phun ra một đoàn đạo quang thần diễm, thi thể cùng vết máu của Thiên Hoàng tử hóa thành tro bụi, đốt không còn sót chút gì.
- Chọc thủng trời rồi!
Hắc Hoàng nói.
Già Thiên
Nếu không có mặt ở đây, nói ra thì ai cũng không tin, nhưng hôm nay đã thật sự xảy ra, Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử thành góc tam giác vây quanh hắn, liên tục đánh bay.
Bùm!
Hắc thiết côn trong tay Thánh Hoàng tử như giao long bắn ra, quất bay Thiên Hoàng tử, lưng muốn gãy vụn, phát ra một tiếng rên bắn vọt đi.
Ầm!
Nắm đấm vàng của Diệp Phàm vung lên, nặng nề đánh lên người Thiên Hoàng tử, lại khiến hắn bay đi, phun ra thần huyết ngũ sắc.
Cơ Tử cũng trực tiếp, nhấc tay xuất hiện một khối thần bi hư không trấn áp xuống, suýt nữa đánh Thiên Hoàng tử thành một khối bùn, cả người bắn đầy máu.
Ba nhân vật cấp Đế tử ra tay, dù là con của Thần cũng không chịu nổi, chịu khổ quần ẩu, toàn thân xương cốt gãy vụn, cả người đầy máu không thành hình dạng.
- Đánh tốt, tên cẩu hoàng tử này ngay cả bình dân cũng giết, giết sạch toàn bộ người phàm ở Yên địa, hắn máu lạnh tới cỡ nào? Chết một trăm lần cũng không thể tha tội.
Lý Hắc Thủy nói.
Đông Phương Dã, Lệ Thiên... Đều xông tới, một đám vô cùng hưng phấn, mắt sáng rực. Thật khó có thể bắt sống được Thiên Hoàng tử, tất cả đều nóng lòng muốn thử tự tay hành hung hắn một trận.
Thiên Hoàng tử ánh mắt lạnh lẽo, cả người co rút, bị ba người Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử đánh sắp tàn, xương cốt gãy nhiều chỗ, không có một chút sức chống trả.
- Năm đó ngươi đuổi giết chúng ta còn chưa tính, hôm nay càng không kiêng nể gì, diệt không ít giáo thống Nhân tộc, ngay cả bình dân cũng giết, đúng là không có chút tính người mà.
Đông Phương Dã là chiến thể Man tộc, bàn tay hắn như cối xay, kéo theo khí áp bùng nổ, chấn Thiên Hoàng tử phun máu.
Ở cạnh, Lệ Thiên cũng đánh ra một quyền lên cằm Thiên Hoàng tử, một chuỗi thần huyết kéo ra mấy thước.
- Cẩu hoàng tử, ngươi cho ngươi là thần, có thể đứng trên thiên hạ nhìn xuống thương sinh, muốn giết ai thì giết? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã, Lệ Thiên mấy người vây lên, quyền đấm cước đá đánh một trận, không ngừng mắng to.
Hắc Hoàng khó chịu nói:
- Cẩu hoàng tử, là cái hoàng tử khốn nạn gì, đừng chụp cho hắn cái biệt hiệu đó, ai cho hắn ngang cấp bậy bạ với bổn hoàng.
Một đám người ra tay, đáng tiếc Thiên Hoàng tử hoành hành thiên hạ nhiều năm, kết quả lại thành bao cát, bị một đám người bu lại hành hung.
- Cẩu hoàng tử, cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi dám đồ thành!
Long Mã đá hậu một cái, thiếu chút đá nát đầu Thiên Hoàng tử.
- Đã nói không được gọi biệt hiệu được nữa mà...
Hắc Hoàng vỗ xuống một cái, đương nhiên không phải đánh mọi người, mà là độc ác tát Thiên Hoàng tử, lúc này đáng lộn mười mấy vòng.
- Ngươi cũng có hôm nay?
Khóe miệng Diệp Phàm mang theo một tia lạnh lẽo, một cước đạp lên mặt hắn.
- Nhân tộc ti tiện...
Trong mắt Thiên Hoàng tử tràn ngập lạnh lẽo.
- Tới lúc này còn cãi cứng, lột da ngươi ra!
Long Mã nhấc móng to như cái chén trực tiếp đạp lên mặt hắn, Thiên Hoàng tử là mỹ nam tử đứng đầu thiên hạ, khuôn mặt tuấn mỹ đương trường bầm dập, sưng như đầu heo.
- Nếu ta chết, các ngươi không ai sống được.
Thiên Hoàng tử rất bình tĩnh, ánh mắt lóe ra tia tàn nhẫn.
- Ngươi cảm thấy chúng ta không dám giết ngươi?
Diệp Phàm cười to, một cước đạp ra quét bay hắn như đá cầu.
Bên kia, Thánh Hoàng tử sớm chờ lâu, thiết côn giơ lên cao, sau đó dùng sức đánh ra, quật lên người Thiên Hoàng tử.
Răng rắc!
Không ngừng vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn, nháy mắt hơn trăm đoạn xương trên người hắn đều nát, máu tươi đầm đìa, bị cây côn đập xuống đất khó mà nhúc nhích.
- Các ngươi quần chiến ta, tính là cái gì, là Đế tử thì độc chiến với ta, ta có thể giết toàn bộ các ngươi.
Thiên Hoàng tử âm trầm nói, vẻ mặt lãnh khốc, căn bản không phục.
- Ngươi không xứng nói lời này.
Thánh Hoàng tử nói.
- Đầu tiên ngươi bị Thánh Hoàng tử đánh thiếu chút là chết, sau đó suýt bị Cơ Tử giết, cuối cùng thì bị Diệp Phàm đánh sắp tan xác, còn có tư cách nói lời này?
Lệ Thiên nói.
- Kéo bát bộ thần tướng tới, dẫn đám người Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử vây công sư phụ ta cùng Thánh Hoàng tử, ngươi còn không biết xấu hổ nói độc chiến? Từ đầu tới cuối ngươi cũng không dám!
Diệp Đồng nói.
- Bát bộ thần tướng cùng mấy Cổ Hoàng tử sau lưng ngươi đều không được, bây giờ còn dám nói độc chiến, buồn cười.
Ngay cả Yến Nhất Tịch tính tình rất tốt cũng không nhịn được cười lạnh.
- Tránh đêm dài lắm mộng, sớm làm thịt hắn đi, nói không chừng có Tổ Vương thái cổ đuổi giết tới.
Hắc Hoàng nói.
- Đúng.
Nhưng mà hắn chỉ hóa thành thịt nát, dù xương cốt gãy vụn, nhưng bản thân không tan rã, khớp xương kêu vang lên, nhanh chóng nối liền lại.
Mọi người nhìn nhau, âm thầm than thở không hổ là con cháu thần linh vạn tộc tôn thờ, có thể chất huyết mạch đứng đầu thiên hạ, không phải chỉ là hư danh.
Đương thời, quá ít người có thể dùng thân thể chống lại một quyền của Diệp Phàm, Thiên Hoàng tử thừa nhận được, hơn nữa còn có thể lập tức khôi phục, quá sức khủng bố.
- Huyết mạch tên cẩu hoàng tử này thật quá mạnh, các ngươi xem, cả người hắn sáng rực, đại đạo luân âm vang lên, bị thương nặng như thế cũng nhanh chóng khôi phục được.
Đông Phương Dã thở dài.
Ầm!
Thánh Hoàng tử ra tay, thiết côn màu đen nện xuống lại đánh tan xương cốt Thiên Hoàng tử, ngũ tạng lục phủ nát vụn, nhưng hình thể của hắn vẫn không tiêu tan, thần quang bắn ra, nhanh chóng khép lại.
Mọi người kinh hãi, tuy rằng Thiên Hoàng tử máu lạnh tàn nhẫn, không phải kẻ thiện gì, nhưng không thể không thừa nhận tiềm năng huyết mạch vô cùng vô thượng của hắn, hiếm có trên đời.
- Đáng tiếc, hắn trở thành cây đậu trong nhà kính, bằng không thành tựu vượt xa bây giờ.
Diệp Phàm nói.
Keng!
Hắn ngoắc lấy Thiên Đao bất tử, vung trường đao sáng như tuyết bổ tới, phốc một cái lóe ra tia máu, Thiên Hoàng tử bị xé mất nửa người, hét thảm một tiếng, thần sắc vô cùng dữ tợn, thần huyết ngũ sắc tràn lan dưới đất.
Bùm!
Chuyện khiến người ta kinh dị xảy ra, gần như nháy mắt là hai nửa thân thể khép lại làm một, tiên quang ngũ sắc tràn ra, âm thanh đại đạo không ngừng.
Ti! Mọi người hít một hơi lạnh, mặc kệ hận hắn cỡ nào, cũng không thể không thể chất của hắn vạn cổ hiếm gặp, người thường không thể so sánh được.
- Thể chất này thật không tệ.
Hắc Hoàng cũng thở dài.
- Lấy chút máu hắn so sánh thử, để xem có thể áp chế được hắn không.
Long Mã nói với Diệp Phàm, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng hừng hừng thiêu đốt.
- Ngươi thật là nhàm chán.
Diệp Phàm không nhìn nó, cầm Thiên Đao bất tử chuẩn bị lại chém Thiên Hoàng tử.
- Thánh Hoàng tử ngươi lấy chút máu so sánh với hắn xem.
Long Mã lại dụ dỗ hầu tử. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Không cần thiết, hắn không có trái tim vô địch, dù là có Tiên thể thì cũng phải thua.
Thánh Hoàng tử nói.
Cơ Tử nói:
- Thể chất không phải toàn bộ, Độc Nhân Đại đế không thành đạo cũng chỉ là phàm thai, nhưng cuối cùng quét ngang Cửu Thiên Thập Địa, vang dội cổ kim.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Phốc!
Diệp Phàm một đao xé đầu Thiên Hoàng tử ra, khiến hắn phát ra một tiếng rống giận không cam lòng, nguyên thần muốn lao ra, kết quả bị Thánh Hoàng tử một gậy đánh xuống.
- Trên người tên khốn này có Thần Linh cổ kinh, Bất Tử Thiên Hoàng để lại cho hắn rất nhiều thứ tốt, hôm nay đào ra hết.
Hắc Hoàng nói.
Xẹt!
Đầu Thiên Hoàng tử quay trở về, hai nửa khép lại, cả người sáng lên chữa trị thân thể, hắn liều mạng chống cự, muốn chém giết mọi người.
Diệp Phàm, Cơ Tử đồng loạt ra tay, đánh tan đạo hạnh của hắn, không thể chống cự mềm té tại chỗ.
- Nhẹ tay một chút, trong cơ thể hắn không thiếu thứ tốt, đừng làm hỏng, đào từng cái từng cái ra đây.
Long Mã nói.
Đáng tiếc không có Đoạn Đức ở đây, bằng không với tay nghề tông sư trộm mộ như hắn nhất định sẽ rất hứng thú với bảo tàng hình người này.
Bốp!
Hắc Hoàng đánh ra một vuốt, lấy từ trong Luân Hải Thiên Hoàng tử ra một cái lá chắn, tản ra thánh uy, sáng loáng màu bạc, cổ xưa thần bí.
- Thánh khí này thật khó lường, ngay cả Hắc Tiễn của Diệp Phàm cũng không bắn thủng được.
Hắc Hoàng coi như chuyên gia, thuần thục lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình, mùi hương thơm tràn ngập, khiến người ta như muốn cưỡi mây phi thăng.
- Đây là bất tử thần dịch, có thể đắp xương nặn thịt.
Thánh Hoàng tử nói, hắn uống một hớp lớn, sau đó đưa cho Cơ Tử, hai người đều đại thương nguyên khí, lúc này vừa dùng thần dịch, cả người tràn ngập ánh sáng, nhanh chóng khôi phục.
- Tiên trân!
Hắc Hoàng lại cả kinh hô lên, kéo ra một cái ngọc trụy, bắn ra tiên quang tận trời.
Đây là một chiếc bùa hộ mệnh do Thái Cổ Hoàng luỵện thành, nắm giữ nó chẳng khác nào có thêm một cái mạng, đúng là thần trân hiếm có.
Ánh mắt Thiên Hoàng tử muốn phun lửa, những người này coi hắn như một cái bảo tàng, liên tục lấy ra thần vật trong cơ thể hắn, hắn muốn chống cự, nhưng không giãy ra được.
Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử đồng loạt ra tay, bức bách nguyên thần của hắn, so với những vật này, Thần Linh cổ kinh của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại có giá trị càng cao hơn, là thần thư vạn cổ.
- Ta chết cũng không để cho các ngươi có cổ kinh này.
Thiên Hoàng tử phát điên, thà rằng thiêu đốt thức hải cũng không cho bọn họ tra xét.
Ba người Diệp Phàm áp bức tầng tầng, Tiên Thai của Thiên Hoàng tử sắp hóa thành ánh sáng, thần sắc của hắn vô cùng dữ tợn, không chịu khuất phục.
- Chú ý chút, đừng để cho hắn tự bạo chết!
Long Mã "hung hăng tàn bạo" nói.
- Đường đường Bất Tử Thiên Hoàng, xưng là thần linh vạn tộc cùng tôn sung, nhất định phải có binh khí Cổ Hoàng chân chính còn tồn tại, nhưng xem ra hắn không nắm giữ được, cuối cùng ở chỗ nào?
Hắc Hoàng vừa cướp đoạt vừa nói.
Không cần hắn nói, mọi người cũng biết Thiên Hoàng tử không nắm giữ được Đế binh, bằng không đã sớm tế ra, cần gì tới mức này.
- Binh khí Bất Tử Thiên Hoàng tuyệt đối khủng bố vô cùng, cuối cùng là chôn vùi trong lịch sử, hay là bị người khác nắm giữ?
Diệp Phàm bức bách, Thiên Hoàng tử cắn răng muốn đốt sạch thức hải.
Ầm!
Đột nhiên, phía chân trời xuất hiện một cỗ dao động cực kỳ đáng sợ, thánh uy viễn cổ quét ngang sơn mạch, làm cho chúng sinh run sợ.
- Hỏng rồi!
Mọi người ở đây biến sắc.
- Nếu ta chết, các ngươi cũng đừng mong sống được, muốn sống, chỉ có thả ta đi!
Thiên Hoàng tử ánh mắt lạnh băng, tràn ngập thần sắc lãnh khốc, trong lòng bớt đi lo sợ.
Phốc!
Nhưng mà hắn vừa mới thả lỏng, Diệp Phàm liền vung thiên đao chém xuống, thần huyết bắn ra, lần này không chỉ chém thân thể hắn thành hai nửa, còn kéo nguyên thần đi ra.
- A...
Hắn hét to thảm thiết, hoảng sợ không thôi, Tổ Vương thái cổ đã tới, lập tức có thể cứu hắn ra, chỉ cần một chút nữa là được.
- Các ngươi không thể giết ta!
Hắn run giọng nói, tràn ngập tuyệt vọng không cam lòng.
Oong!
Thánh Hoàng tử vung thiết con đen, chấn núi non run lên, hư không chấn động, ầm một cái đánh lên nguyên thần, khiến âm thanh im bặt, thần thức hóa thành không.
Diệp Phàm há mồm hét lên, phun ra một đoàn đạo quang thần diễm, thi thể cùng vết máu của Thiên Hoàng tử hóa thành tro bụi, đốt không còn sót chút gì.
- Chọc thủng trời rồi!
Hắc Hoàng nói.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 1138: Thiên Hoàng tử mất mạng
8.4/10 từ 36 lượt.