Già Thiên
Chương 1116: Nhân Trung Kiệt
Diệp Phàm không để ý đến những lời nghị luận này, âm thầm đánh giá, trong lòng không thể không chấn động, tuyệt đối không phải người thường. Người này tu vi cực kỳ khủng bố, nhìn như bình thản kỳ thật đã dung nhập vào trong hư không. Đây là biểu hiện lý giải Hư Không Kinh đến tận cùng.
- Chẳng lẽ truyền thuyếtlà thật, thật có nhân vật như vậy xuất thế?
Hắn không kìm nổi trong lòng tự nhủ.
Xoát!
Đúng lúc này, Cơ Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này, vẫn như cũ bình thản tự nhiên nhưng Diệp Phàm lại từ sâu trong con ngươi hắn thấy được một tia kinh dị.
- Quả nhiên, không phải là phàm thai.
Diệp Phàm càng thêm tin tưởng. Linh giác cường đại và nhạy bén như thế tuyệt đối là phi phàm.
Cơ Tử tới cũng không khiến người ở đây chú ý, gần như không mấy người đánh giá cũng không coi trọng hắn.
- À, ta nghe nói có hai vị đại nhân vật Cơ Bích Nguyệt và Lý U U cũng tới. Thậm chí một vị đại nhân vật của Trung Vực Phong Hoàng thiên nữ cũng có thể sẽ tới.
- Ai biết thật giả. Ta còn nghe nói, Diêu Quang Thánh chủ cũng muốn tới, nhưng có lời đồn hắn sớm rời khỏi thế giới này.
- Sư phụ ta sẽ tới.
Lý Khinh Chu bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người không khỏi hoảng sợ, khó tin nhìn về phía hắn. Quả thật không dám tin lời hắn nói. Diêu Quang có thể nhìn xuống thiên hạ vẫn còn ở thế giới này?
Đột nhiên, bên ngoài một trận đại loạn, có một số tu sĩ bay lên thần đảo, dưới ánh trăng trắng nõn ngực bụng nhấp nhô dữ dội, mang đến tin tức vô cùng trọng yếu.
- Các vị. Các vị hẳn là đều nghe nói, nhân sĩ thần bí vô địch đêm thiêu 18 trọng địa của Thiên Hoàng tử, quét ngang hậu duệ bát bộ thần tướng. Ngày nay lại ra động tĩnh lớn, có Bán Thánh vượt nam thề chặn giết người này.
- Thiên Hoàng tử Cổ tộc hạ lệnh, hắn thăm dò đến tung tích người này, người này ngay tại Nam Vực. Hắn muốn đích thân vượt qua hư không mà tới, giết chết nhân vật kinh thế này.
Lập tức trên thần đảo một mảnh đại loạn, mọi người đều biết Nam Vực sẽ sôi trào, rất nhiều đại nhân vật tề tụ cùng một chỗ.
Cách biệt nhiều năm, đại nhân vật như Diêu Quang, Thiên Hoàng tử lại đều muốn hiện thân.
Thiên Hoàng tử dĩ nhiên xuất quan, sẽ tụ họp bát bộ thần tướng mà tới, kinh sợ mọi người. Nhiều năm qua như vậy ai dám tranh phong? Ngày nay hắn giậm chân một cái Đông Hoang đều phải run ba lượt.
- Tục truyền vị con của Thần linh này tức giận, thề muốn đem hung thủ giết chết báo thù rửa hận cho bộchúng. Nghe nói hắn đã đem Thiên Ma mài tốt, muốn đích thân chém rụng đầu địch nhân để tế người chết.
- Thiên Hoàng tử giận dữ, tất là thây phơi mấy vạn, máu chảy thành sông. Đây sẽ là một cơn đại họa.
Mọi người đều nghị luận. Cổ Hoàng tử xuất thế, tự mình đi tới Nam Vực. Đây là một chuyện lớn long trời lở đất, tất nhiên sẽ thế gian chú mục, thiên hạ cùng bàn luận.
Uy thế của hắn vang dội, ngày nay không gì so sánh nổi, hưng sư động chúng, thanh thế to lớn mà tới, sẽ nhấc lên gợn sóng khôn cùng.
Cách đó không xa, Diệp Phàm cười lạnh. Con của Thần linh này sẽ xuất hiện đầu tiên sao, chưa chắc. Bởi vì hắn từng cùng kẻ này giao tiếp, người này cổ động không ít cường giả lại rất ít động thủ.
Hòn đảo trên không này một mảnh ồn ào, mọi người đều không kìm nổi nghị luận. Cũng chỉ có Cơ Tử rất bình thản, điềm tĩnh không nao núng, không tỏ vẻ gì.
Khi hết thảy bình tĩnh lại, mọi người không kì nổi quay đầu nhìn về phía Lý Khinh Chu kia. Vừa rồi hắn cũng nói ra một tin tức rung động lòng người, có người không kìm nổi hỏi.
- Diêu Quang Vươngchủ thật sự không có rời khỏi thế giới này sao. Trước kia không phải có lời đồn hắn bước lên tinh không cổ lộ tiến hành thí luyện mạnh nhất lịch sử sao?
- Sư phụ ta chưa từng rời đi.
Lý Khinh Chu mỉm cười, hàm răng trắng nõn, cơ thể có hào quang lóe ra, lỗ chân lông đều tràn đầy tinh huy, cả người thật sáng lạn.
Lục tục có người chạy tới, đi lên hòn đảo này, mang tới không ít tin tức. Gần như đều từ Bắc Vực truyền đến.
- Các vị không đoán được đó là người nào sao? Cũng có người dám giết cường giả Cổ tộc như vậy, tuyệt đối lai lịch rất lớn.
- Đúng vậy. Nhiều năm qua như vậy cho dù Diêu Quang Vương chủ cũng không làm như vậy. Hắn rốt cục là ai?
Mọi người nghị luận. Người kia một đêm thiêu 18 trọng địa, giết chết 13 trảm đạo giả, rung động thiên hạ. Mỗi người đều đoán, lại không một ai biết được.
- Nếu là người kia năm đó không rời đi, ta nghĩ hắn có thể làm được, cũng dám làm như vậy.
Có người lên tiếng, lập tức đưa tới không ít ánh mắt.
- Ngươi là nói... Thánh thể Diệp Phàm năm đó?
- Đúng vậy. Cũng chỉ có hắn dám khiêu chiến Thiên Hoàng tử như vậy hả. Chỉ là sớm rời khỏi thế giới này.
- Không có khả năng là hắn. Có Bán Thánh từng tận mắt thấy hắn ra tay ở Hỏa Linh Hác, dùng Thiên Nhãn xem căn nguyên chân thân hắn, căn bản không có hoàng kim huyết khí của Thánh thể.
Mọi người nhắc tới Diệp Phàm đều lắc đầu, nhân vật cường thế này sớm đã đi xa, khó thể xuất hiện lại.
Một lúc lâu sau, một số dị sĩ của các giáo Nam Vực đều tới, cường giả như rừng, cao thủ nhiều như mây khiến người ta than thở." Giang sơn đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên".
Nam Vực, Diêu Quang, Cơ gia, Tiêu Diêu Môn là đại giáo đỉnh cấp, mọi người cẩn thận chú ý, ngoại trừ Thái Huyền Môn ra gần như đều có thiên tài trẻ tuổi xuất thế.
- Đáng tiếc. Thái Huyền Môn từ sau Hoa Vân Phi liền không còn xuất hiện một nhân vật kinh diễm, ngày nay không có một kỳ tài trình diện.
Sau Diêu Quang có Lý Khinh Chu, tiếp cận Thánh tử năm đó, gặp mặt hơn nghe danh, vừa nhìn chính là kỳ tài.
Mà Tiêu Diêu Môn thì ra một tên Tử Y Hầu, một đêm quật khởi, chiến khắp chư hùng không gặp một bại. Mọi người đã coi Tử Y Hầu cùng Thần Vương Hạo Nguyệt thế hệ trẻ tuổi xếp ngang hàng.
- Nhớ lại năm đó, Hoa Vân Phi anh hùng khó được cỡ nào, một người tung hoành thiên hạ cuối cùng lại tráng niên mất sớm. Đó chính là vô thượng nhân kiệt không kém Diêu Quang bao nhiêu.
Có người nói, năm đó khi Hoa Vân Phi tu luyện ma công từng bị thập phương vây chặn, mà hắn lại xông quan mà đi, mười mấy năm không có người chặn khiến người trong thiên hạ không có biện pháp.
Diệp Phàm cũng than nhẹ một tiếng. Địch nhân này để cho hắn ấn tượng khắc sâu. Phiêu dật xuất trần, nhạt như trích tiên, một khúc đàn tuyệt thiên hạ, vạn hoa đồng loạt nở rộ, bách điểu tới chầu, thật là không linh cực kỳ.
Cuối cùng lại là một con cá đáng thương, ra sức nhảy lên nhưng mỗi lần đều bị một bàn tay chộp về, không thoát khỏi vận mệnh, rốt cục không ra khỏi dòng sông bất biến.
Diệp Phàm chém nhiều địch thủ như vậy, người này là một trong số không nhiều đối thủ khiến hắn cảm thấy đáng tiếc, đáng giá thở dài. Nghĩ đến biểu lộ chân tình của Hoa Vân Phi trước khi lâm chung, nguyện làm một cầm đồng khờ dại, cảnh tượng hóa thành quang vũ. Hắn lắc lắc đầu.
- Chỉ có thể nói năm đó Thánh thể quá cường đại, khiến kỳ tài cái thế như Trích tiên đều phải ôm hận mà chết. Tuy nhiên cũng tại hắn tu luyện Thôn Thiên Ma Công, thiên địa không dung.
Mọi người đều không cấm tiếc hận và thở dài.
- Ngày nay, những nhân kiệt kinh diễm này, kẻ chết người rời đi, đã là tranh tài giữa những bậc kỳ tài Tử Y Hầu, Lý Khinh Chu, Hỗn Độn Thánh Tử, Diệp Đồng.
- Cũng đúng. Những thiên kiêu đó quyết đấu kéo dài tới thế hệ đệ tử của bọn họ, mặc dù có người không còn truyền thừa của bọn họ cũng muốn phân ra cao thấp.
Rất nhanh mọi người liền nói tới trận chiến giữa hỗn độn tử của Vạn Sơ và Diệp Đồng, đều ngạc nhiên thán phục sự cường đại của đệ tử Diệp Phàm, quả thật là Thánh thể thứ hai.
- Mạc Tuyết của Vạn Sơ đều không phải hỗn độn thể chân chính. Tương truyền loại thể chất này là không thể xuất hiện, hắn cũng chỉ là trời sinh có thể cất chứa hỗn độn khí mà thôi. Nếu có một ngày xuất hiện một người có máu hỗn độn, như vậy moi người cũng không thể tranh, tương lai tất là hắn độc tôn chín tầng trời mười tầng đất, một người chứng đạo.
- Mặc dù loại thể chất này xưa nay chưa từng xuất hiện, cũng không thể giả thiết như vậy, nói quá mức khủng bố. Hai mươi mấy vạn năm trước, Độc Nhân Đại đế chẳng qua là một phàm thể, còn không phải chém hết chư vương, một mình đứng trên chín tầng trời, thần linh cũng không thể cản đường sao.
- Điều này cũng đúng.
- Lại nói, Diệp Đồng kia thật sự rất cường đại, sẽ không thật sự theo như lời hắn nói chứ. Tương lai thay mặt sư phụ hắn chiến thiên hạ, quét ngang tất cả địch thủ của Diệp Phàm năm xưa, giương oai Thánh thể vô địch.
- Điều này không phải không có khả năng. Có đồ đệ như thế, Thánh thể cũng nên vui mừng. Đệ tử thay mặt quét sạch địch thủ ngày xưa, đây mới là thể hiện cường đại nhất, càng có cảm giác thành tựu hơn so với tự ra tay.
Những người này nghị luận như thế, tuy rằng thanh âm ép rất thấp nhưng cũng khiến Lý Khinh Chu hơi nhíu mày. Mấy vị người tài Nhân tộc lần lượt rời khỏi thế giới này, ngày nay với sư phụ của hắn vi tôn, lại không nghĩ tới có người so sánh như vậy. Lực cảnh hưởng của Thánh thể cường đại có thể thấy rõ ràng.
- Trưởng công chúa của Cơ gia tới, cùng Lý U U của Tiêu Diêu Môn dắt tay nhau mà tới.
Có người nói, rất nhiều người không kìm được đứng lên tỏ vẻ kính trọng.
Cơ Bích Nguyệt, Lý U U vô cùng đáng sợ, dưới niên đại quần tinh rực rỡ Diêu Quang, Cơ Hạo Nguyệt, Hoa Vân Phi họ cũng không ảm đạm bao nhiêu, là mấy người mạnh nhất Nam Vực của thời đại đó.
Cơ Bích Nguyệt dáng người thon thả, mái tóc dài bay múa, môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp gợi cảm quyến rũ, mặc lục hà y, một đôi chân ngọc tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Nàng được đám người vây quanh như trăng giữa bầy sao, phần đông tu sĩ ở đây đều hành lễ với nàng. Đây chính là đường tỷ của một thế hệ Thần Vương, ngày nay có khả năng tiếp chưởng Cơ gia, ai không sợ?
Diệp Phàm chú ý tới, khi Cơ Bích Nguyệt đảo qua Cơ Tử, thần sắc trên mặt rõ ràng bị kiềm hãm, ngoại trừ người linh giác nhạy cảm như hắn ra, tu sĩ khác tuyệt đối khó phát hiện.
Lý U U thì rất lãnh đạm, mọi người chào nàng, nàng khoát tay ngồi bên cạnh sư điệt Tử Y Hầu không nói nhiều lời.
- Đều nói đường thành tiên mở ra, hôm nay mọi người tề tụ cũng không ngại tán gẫu một chút xem đây là một con đường như thế nào, cổ xưa tương truyền khả năng ở Nam Vực ta.
Trên mặt Cơ Bích Nguyệt mang ý cười nhưng trong mắt lại có một loại sắc bén. Nàng là một người có dục vọng quyền lực rất mạnh, tính cách tạo thành, bất kể ở nơi nào đều muốn nắm giữ quyền chủ đạo.
Sau khi nàng nói ra lời này, lập tức khiến cho mọi người bàn luận nhiệt liệt một hồi, cũng không biết là ai nói từng xem qua một bản sách cổ đơn lẻ, xưng đường thành tiên có thể sẽ mở ra ở Nam Vực.
- Nam Vực có địa phương gì đặc biệt, chẳng lẽ chư vị không đoán ra sao?
Lý Khinh Chu cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Rất nhiều người không kìm nổi lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay cả đường thành tiên hắn cũng có thể đoán ra sao?
- Chắc rằng sư phụ ngươi đã làm ra suy luận nào đó hả?
Trên mặt Cơ Bích Nguyệt hiện vẻ cười nhạt nói.
- Đúng vậy. Gia sư nghiêm túc suy nghĩ, cho rằng đường thành tiên nếu vô hình ai cũng không đoán được, mà nếu có hình và ở Nam Vực hơn phân nửa ngay tại dưới vực sâu thái cổ.
Lý Khinh Chu nói.
Woa!
Lời vừa nói ra, tòa thần đảo này sôi trào. Suy đoán của Diêu Quang tuyệt đối kinh thiên hạ, khiến người không thể không rung động.
- Sư phụ ta nói, đây chỉ là một loại khả năng, không nhất định là thật, thiên cơ chân chính ai cũng nhìn không thấu.
Lý Khinh Chu nói.
- Diêu Quang Vương khiêm tốn rồi. Hắn là nhân vật loại nào, quân lâm Đông Hoang, tất là có phát hiện mới làm ra suy đoán như vậy.
Mọi người đều lên tiếng, đối với Diêu Quang Thánh chủ kính sợ không thôi.
Cấm địa Thái cổ là địa phương nào? Có vào mà không có ra." Hoang" đó hơn phân nửa có thể so với Đại đế cổ, tương lai ai có thể xông vào, trừ khi hắn chiếm cứ nơi đó chờ đợi cơ hội thành tiên.
Mà vừa nghĩ như vậy, mọi người lại nhức đầu, ý niệm trong đầu nhiều ra vô số lần, bởi vì Đông Hoang có bảy đại Cấm địa Sinh Mệnh, sáu cái khác lại có bí mật phức tạp gì?
- Phong Hoàng thiên nữ tới, đây là Công chúa một thế hệ Phong gia, là đệ nhất nhân Trung Vực thế hệ trước.
Có người cả kinh kêu lên, người thành vùng đứng dậy nghênh đón nữ nhân này.
Phong Hoàng hiển nhiên trảm đạo, trên người có một loại khí cơ cường đại, nội liễm trong cơ thể, nhưng là loại khí chất này lại khiến người không tự chủ sinh ra sợ hãi.
Trên thực tế, nàng thoạt nhìn lại là tuyệt đại phong hoa, đầu đội mặt nạ ngũ sắc, năm loại hào quang vờn quanh, hóa thành một con tiên phượng, trong suốt tràn đầy màu sắc, thần thánh tường hòa. Nàng tuy không lộ chân dung nhưng tương truyền dung mạo của nàng bế nguyệt tu hoa, lả lướt lung linh, chỉ riêng khí chất đã vô duyên vô cớ đè ép chư nữ một cái đầu.
- Thì ra là Phong Hoàng, nhiều năm không gặp, phong thái như trước.
Cơ Bích Nguyệt cười nói.
- Bích Nguyệt càng hơn ngày xưa. Sau khi Hạo Nguyệt Thần Vương rời đi, ngươi sắp trở thành đứng đầu Cơ gia rồi hả?
Phong Hoàng cười nhạt, cả người lưu động hào quang rực rỡ, phong thái động lòng người.
Tất cả mọi người đều không dám nói, ngừng hô hấp, hiển nhiên cảm giác được hai người có điểm đối chọi gay gắt, hình như có chuyện cũ.
- Làm sao sánh được. Thân là Phong gia Thánh chủ, Trung Vực cộng tôn, muốn nói tiếc nuối duy nhất chính là hôn ước năm đó. Thiên nữ thật đúng là hơn người, Thánh thể Nhân tộc cũng không đặt ở trong mắt.
Cơ Bích Nguyệt cười nói.
Hòn đảo này lập tức im lặng, không có người dám nói, tất cả đều câm như hến, đều sợ dẫn lửa thiêu thân.
- Ngươi...
Bàn tay tuyết trắng của Phong Hoàng nắm thành quyền, hiển nhiên điều này làm nàng rất khó chịu.
Người ở đây ai không biết, năm đó minh châu của Phong tộc làm ra quyết định này, sau lại Diệp Phàm quật khởi từng dẫn tới rất nhiều người ngầm trào phúng Phong Hoàng.
Cơ Bích Nguyệt nhắc lại chuyện xưa, rõ ràng có chút không phúc hậu, cố ý làm trong lòng thiên nữ của Phong tộc không vui, gần như trào phúng rõ ràng, khiến trên mặt nàng không ánh sáng.
Phong Hoàn vẫn bình thản nói:
- Làm phiền phí tâm. Tuy nhiên vẫn là lo lắng nhiều về Cơ gia đi. Ta từng nghe nói, sau khi Hạo Nguyệt Thần Vương cùng Tử Nguyệt tiểu muội bước trên tinh không, uy thế Cơ gia rất không bằng trước đó. Ở khu mỏ Bắc Vực, ngay cả con cháu dòng chính đều bị người của Cổ tộc tát, điều này thật tổn hại uy danh của Hư Không Đại đế. Dù sao trong cơ thể đôi huynh muội kia có máu Đại đế, người tiếp vị thật đúng là không bằng Thần Vương.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Chuyện bậc này bọn họ cũng không biết, không thể tưởng được Phong Hoàng biết rõ ràng như vậy, trước mặt mọi người nói ra đả kích Cơ Bích Nguyệt.
Phong tộc thiên nữ không nhanh không chậm nói:
- Nghe nói kết quả là vị cường giả thần bí cầm trường thương vàng lợt kia đánh chết tất cả Cổ tộc, vì Cơ gia giữ lại một chút mặt mũi.
- Muốn nói, chẳng lẽ đoán người kia là thánh thể Diệp Phàm hay sao?
Cơ Bích Nguyệt mỉm cười, mặc nàng muôn vàn lời chỉ bắt chặt điểm này đủ khiến Phong Hoàng xấu hổ.
Quả nhiên, Phong Hoàng ánh mắt bức người. Nàng không muốn nhất là bị người đề cập chuyện cũ này, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hậu duệ của bát bộ thần tướng đã xuôi nam, nếu là hậu nhân của Hư Không Đại đế, vẫn là nghĩ nhiều một chút vãn hồi mặt mũi đi. Hư Không Đại đế tứ hải cộng tôn, thiên hạ cộng ngưỡng, uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất. Hậu nhân dòng chính của hắn, trong cơ thể chảy vô thượng đế huyết, thậm chí có mảnh nhỏ trí nhớ lại bị người tát như vậy, đối với Nhân tộc Đại đế mà nói là một sỉ nhục to lớn.
Diệp Phàm, Cơ Tử nhíu mày rồi sau đó đứng dậy rời khỏi hòn đảo này.
Hắn dáng người không cao, tướng mạo xấu xí, rất bình thường nhưng lại khiến Diệp Phàm đều hoài nghi và chú ý. Người này thật sự có chút đặc biệt.
Cơ Tử trầm mặc ít nói, nếu hắn đứng trong đám người tuyệt đối sẽ không bị chú ý, rất bình thường. Hắn rời đi cũng không gây xao động, bởi vì mọi người căn bản không coi trọng hắn, không chấp nhận hắn bất phàm cỡ nào.
Lại có tu sĩ chạy tới, mang đến không ít tin tức:
- Ta nghe nói, cường giả dưới trướng Thiên Hoàng tử đã lục tục vào Nam Vực, nhóm hậu duệ bát bộ thần tướng đầu tiên đang ở Vân Phong cổ thành ngoài mười dặm, hưng sư động chúng mà tới.
Vân Phong Thành là một trong mười thành lớn của Nam Vực, sánh ngang Thanh Hà thành, từ xưa đến nay đều là trọng địa.
Nhưng mà, ngay tại giờ khắc này, đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Trời sụp đất nứt hỗn độn, hư không nhuộm máu, loại dao động này như vượt qua phạm trù nhân lực.
Không quá bao lâu, tin tức thứ nhất truyền đến tòa thần đảo trên Lệ Hồ Thanh Hà Thành, một số người thần sắc kích động, ngực bụng nhấp nhô kịch liệt, mồm mép đều không lưu loát.
- Các vị, tin tức to lớn, ngay tại vừa rồi xả ra một chuyện lớn.
- Nhóm người thứ nhất dưới trướng Thiên Hoàng tử đều đã chết, không ai sống sót. Vân Phong thành nổi lên một loại dao động kỳ dị, hư không phập phồng, thân thểhậu duệ bát bộ thần tướng hóa thành sương máu, chỉ để lạid đầu lơ lửng trong không trung.
- Không có khả năng. Trong đó có trảm đạo giả, có rất nhiều cao thủ, cứ vậy chết đi rồi?
- Chuyện xảy ra rất đột ngột, ai cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Vùng hư không đó dường như có sinh mệnh, chém hết thảy cao thủ Cổ tộc.
Tất cả mọi người ngây dại, đây là có người cho Thiên Hoàng tử khó coi, nhóm người thứ nhất dưới trướng vừa tới Nam Vực liền bị giết sạch sẽ. Đây là loại khí phách và cường thế cỡ nào, cái tát này đánh quá vang dội.
Già Thiên
- Chẳng lẽ truyền thuyếtlà thật, thật có nhân vật như vậy xuất thế?
Hắn không kìm nổi trong lòng tự nhủ.
Xoát!
Đúng lúc này, Cơ Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này, vẫn như cũ bình thản tự nhiên nhưng Diệp Phàm lại từ sâu trong con ngươi hắn thấy được một tia kinh dị.
- Quả nhiên, không phải là phàm thai.
Diệp Phàm càng thêm tin tưởng. Linh giác cường đại và nhạy bén như thế tuyệt đối là phi phàm.
Cơ Tử tới cũng không khiến người ở đây chú ý, gần như không mấy người đánh giá cũng không coi trọng hắn.
- À, ta nghe nói có hai vị đại nhân vật Cơ Bích Nguyệt và Lý U U cũng tới. Thậm chí một vị đại nhân vật của Trung Vực Phong Hoàng thiên nữ cũng có thể sẽ tới.
- Ai biết thật giả. Ta còn nghe nói, Diêu Quang Thánh chủ cũng muốn tới, nhưng có lời đồn hắn sớm rời khỏi thế giới này.
- Sư phụ ta sẽ tới.
Lý Khinh Chu bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người không khỏi hoảng sợ, khó tin nhìn về phía hắn. Quả thật không dám tin lời hắn nói. Diêu Quang có thể nhìn xuống thiên hạ vẫn còn ở thế giới này?
Đột nhiên, bên ngoài một trận đại loạn, có một số tu sĩ bay lên thần đảo, dưới ánh trăng trắng nõn ngực bụng nhấp nhô dữ dội, mang đến tin tức vô cùng trọng yếu.
- Các vị. Các vị hẳn là đều nghe nói, nhân sĩ thần bí vô địch đêm thiêu 18 trọng địa của Thiên Hoàng tử, quét ngang hậu duệ bát bộ thần tướng. Ngày nay lại ra động tĩnh lớn, có Bán Thánh vượt nam thề chặn giết người này.
- Thiên Hoàng tử Cổ tộc hạ lệnh, hắn thăm dò đến tung tích người này, người này ngay tại Nam Vực. Hắn muốn đích thân vượt qua hư không mà tới, giết chết nhân vật kinh thế này.
Lập tức trên thần đảo một mảnh đại loạn, mọi người đều biết Nam Vực sẽ sôi trào, rất nhiều đại nhân vật tề tụ cùng một chỗ.
Cách biệt nhiều năm, đại nhân vật như Diêu Quang, Thiên Hoàng tử lại đều muốn hiện thân.
Thiên Hoàng tử dĩ nhiên xuất quan, sẽ tụ họp bát bộ thần tướng mà tới, kinh sợ mọi người. Nhiều năm qua như vậy ai dám tranh phong? Ngày nay hắn giậm chân một cái Đông Hoang đều phải run ba lượt.
- Tục truyền vị con của Thần linh này tức giận, thề muốn đem hung thủ giết chết báo thù rửa hận cho bộchúng. Nghe nói hắn đã đem Thiên Ma mài tốt, muốn đích thân chém rụng đầu địch nhân để tế người chết.
- Thiên Hoàng tử giận dữ, tất là thây phơi mấy vạn, máu chảy thành sông. Đây sẽ là một cơn đại họa.
Mọi người đều nghị luận. Cổ Hoàng tử xuất thế, tự mình đi tới Nam Vực. Đây là một chuyện lớn long trời lở đất, tất nhiên sẽ thế gian chú mục, thiên hạ cùng bàn luận.
Uy thế của hắn vang dội, ngày nay không gì so sánh nổi, hưng sư động chúng, thanh thế to lớn mà tới, sẽ nhấc lên gợn sóng khôn cùng.
Cách đó không xa, Diệp Phàm cười lạnh. Con của Thần linh này sẽ xuất hiện đầu tiên sao, chưa chắc. Bởi vì hắn từng cùng kẻ này giao tiếp, người này cổ động không ít cường giả lại rất ít động thủ.
Hòn đảo trên không này một mảnh ồn ào, mọi người đều không kìm nổi nghị luận. Cũng chỉ có Cơ Tử rất bình thản, điềm tĩnh không nao núng, không tỏ vẻ gì.
Khi hết thảy bình tĩnh lại, mọi người không kì nổi quay đầu nhìn về phía Lý Khinh Chu kia. Vừa rồi hắn cũng nói ra một tin tức rung động lòng người, có người không kìm nổi hỏi.
- Diêu Quang Vươngchủ thật sự không có rời khỏi thế giới này sao. Trước kia không phải có lời đồn hắn bước lên tinh không cổ lộ tiến hành thí luyện mạnh nhất lịch sử sao?
- Sư phụ ta chưa từng rời đi.
Lý Khinh Chu mỉm cười, hàm răng trắng nõn, cơ thể có hào quang lóe ra, lỗ chân lông đều tràn đầy tinh huy, cả người thật sáng lạn.
Lục tục có người chạy tới, đi lên hòn đảo này, mang tới không ít tin tức. Gần như đều từ Bắc Vực truyền đến.
- Các vị không đoán được đó là người nào sao? Cũng có người dám giết cường giả Cổ tộc như vậy, tuyệt đối lai lịch rất lớn.
- Đúng vậy. Nhiều năm qua như vậy cho dù Diêu Quang Vương chủ cũng không làm như vậy. Hắn rốt cục là ai?
Mọi người nghị luận. Người kia một đêm thiêu 18 trọng địa, giết chết 13 trảm đạo giả, rung động thiên hạ. Mỗi người đều đoán, lại không một ai biết được.
- Nếu là người kia năm đó không rời đi, ta nghĩ hắn có thể làm được, cũng dám làm như vậy.
Có người lên tiếng, lập tức đưa tới không ít ánh mắt.
- Ngươi là nói... Thánh thể Diệp Phàm năm đó?
- Đúng vậy. Cũng chỉ có hắn dám khiêu chiến Thiên Hoàng tử như vậy hả. Chỉ là sớm rời khỏi thế giới này.
- Không có khả năng là hắn. Có Bán Thánh từng tận mắt thấy hắn ra tay ở Hỏa Linh Hác, dùng Thiên Nhãn xem căn nguyên chân thân hắn, căn bản không có hoàng kim huyết khí của Thánh thể.
Mọi người nhắc tới Diệp Phàm đều lắc đầu, nhân vật cường thế này sớm đã đi xa, khó thể xuất hiện lại.
Một lúc lâu sau, một số dị sĩ của các giáo Nam Vực đều tới, cường giả như rừng, cao thủ nhiều như mây khiến người ta than thở." Giang sơn đại hữu nhân tài xuất, các lĩnh phong tao sổ bách niên".
Nam Vực, Diêu Quang, Cơ gia, Tiêu Diêu Môn là đại giáo đỉnh cấp, mọi người cẩn thận chú ý, ngoại trừ Thái Huyền Môn ra gần như đều có thiên tài trẻ tuổi xuất thế.
- Đáng tiếc. Thái Huyền Môn từ sau Hoa Vân Phi liền không còn xuất hiện một nhân vật kinh diễm, ngày nay không có một kỳ tài trình diện.
Sau Diêu Quang có Lý Khinh Chu, tiếp cận Thánh tử năm đó, gặp mặt hơn nghe danh, vừa nhìn chính là kỳ tài.
Mà Tiêu Diêu Môn thì ra một tên Tử Y Hầu, một đêm quật khởi, chiến khắp chư hùng không gặp một bại. Mọi người đã coi Tử Y Hầu cùng Thần Vương Hạo Nguyệt thế hệ trẻ tuổi xếp ngang hàng.
- Nhớ lại năm đó, Hoa Vân Phi anh hùng khó được cỡ nào, một người tung hoành thiên hạ cuối cùng lại tráng niên mất sớm. Đó chính là vô thượng nhân kiệt không kém Diêu Quang bao nhiêu.
Có người nói, năm đó khi Hoa Vân Phi tu luyện ma công từng bị thập phương vây chặn, mà hắn lại xông quan mà đi, mười mấy năm không có người chặn khiến người trong thiên hạ không có biện pháp.
Diệp Phàm cũng than nhẹ một tiếng. Địch nhân này để cho hắn ấn tượng khắc sâu. Phiêu dật xuất trần, nhạt như trích tiên, một khúc đàn tuyệt thiên hạ, vạn hoa đồng loạt nở rộ, bách điểu tới chầu, thật là không linh cực kỳ.
Cuối cùng lại là một con cá đáng thương, ra sức nhảy lên nhưng mỗi lần đều bị một bàn tay chộp về, không thoát khỏi vận mệnh, rốt cục không ra khỏi dòng sông bất biến.
Diệp Phàm chém nhiều địch thủ như vậy, người này là một trong số không nhiều đối thủ khiến hắn cảm thấy đáng tiếc, đáng giá thở dài. Nghĩ đến biểu lộ chân tình của Hoa Vân Phi trước khi lâm chung, nguyện làm một cầm đồng khờ dại, cảnh tượng hóa thành quang vũ. Hắn lắc lắc đầu.
- Chỉ có thể nói năm đó Thánh thể quá cường đại, khiến kỳ tài cái thế như Trích tiên đều phải ôm hận mà chết. Tuy nhiên cũng tại hắn tu luyện Thôn Thiên Ma Công, thiên địa không dung.
Mọi người đều không cấm tiếc hận và thở dài.
- Ngày nay, những nhân kiệt kinh diễm này, kẻ chết người rời đi, đã là tranh tài giữa những bậc kỳ tài Tử Y Hầu, Lý Khinh Chu, Hỗn Độn Thánh Tử, Diệp Đồng.
- Cũng đúng. Những thiên kiêu đó quyết đấu kéo dài tới thế hệ đệ tử của bọn họ, mặc dù có người không còn truyền thừa của bọn họ cũng muốn phân ra cao thấp.
Rất nhanh mọi người liền nói tới trận chiến giữa hỗn độn tử của Vạn Sơ và Diệp Đồng, đều ngạc nhiên thán phục sự cường đại của đệ tử Diệp Phàm, quả thật là Thánh thể thứ hai.
- Mạc Tuyết của Vạn Sơ đều không phải hỗn độn thể chân chính. Tương truyền loại thể chất này là không thể xuất hiện, hắn cũng chỉ là trời sinh có thể cất chứa hỗn độn khí mà thôi. Nếu có một ngày xuất hiện một người có máu hỗn độn, như vậy moi người cũng không thể tranh, tương lai tất là hắn độc tôn chín tầng trời mười tầng đất, một người chứng đạo.
- Mặc dù loại thể chất này xưa nay chưa từng xuất hiện, cũng không thể giả thiết như vậy, nói quá mức khủng bố. Hai mươi mấy vạn năm trước, Độc Nhân Đại đế chẳng qua là một phàm thể, còn không phải chém hết chư vương, một mình đứng trên chín tầng trời, thần linh cũng không thể cản đường sao.
- Điều này cũng đúng.
- Lại nói, Diệp Đồng kia thật sự rất cường đại, sẽ không thật sự theo như lời hắn nói chứ. Tương lai thay mặt sư phụ hắn chiến thiên hạ, quét ngang tất cả địch thủ của Diệp Phàm năm xưa, giương oai Thánh thể vô địch.
- Điều này không phải không có khả năng. Có đồ đệ như thế, Thánh thể cũng nên vui mừng. Đệ tử thay mặt quét sạch địch thủ ngày xưa, đây mới là thể hiện cường đại nhất, càng có cảm giác thành tựu hơn so với tự ra tay.
Những người này nghị luận như thế, tuy rằng thanh âm ép rất thấp nhưng cũng khiến Lý Khinh Chu hơi nhíu mày. Mấy vị người tài Nhân tộc lần lượt rời khỏi thế giới này, ngày nay với sư phụ của hắn vi tôn, lại không nghĩ tới có người so sánh như vậy. Lực cảnh hưởng của Thánh thể cường đại có thể thấy rõ ràng.
- Trưởng công chúa của Cơ gia tới, cùng Lý U U của Tiêu Diêu Môn dắt tay nhau mà tới.
Có người nói, rất nhiều người không kìm được đứng lên tỏ vẻ kính trọng.
Cơ Bích Nguyệt, Lý U U vô cùng đáng sợ, dưới niên đại quần tinh rực rỡ Diêu Quang, Cơ Hạo Nguyệt, Hoa Vân Phi họ cũng không ảm đạm bao nhiêu, là mấy người mạnh nhất Nam Vực của thời đại đó.
Cơ Bích Nguyệt dáng người thon thả, mái tóc dài bay múa, môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp gợi cảm quyến rũ, mặc lục hà y, một đôi chân ngọc tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Nàng được đám người vây quanh như trăng giữa bầy sao, phần đông tu sĩ ở đây đều hành lễ với nàng. Đây chính là đường tỷ của một thế hệ Thần Vương, ngày nay có khả năng tiếp chưởng Cơ gia, ai không sợ?
Diệp Phàm chú ý tới, khi Cơ Bích Nguyệt đảo qua Cơ Tử, thần sắc trên mặt rõ ràng bị kiềm hãm, ngoại trừ người linh giác nhạy cảm như hắn ra, tu sĩ khác tuyệt đối khó phát hiện.
Lý U U thì rất lãnh đạm, mọi người chào nàng, nàng khoát tay ngồi bên cạnh sư điệt Tử Y Hầu không nói nhiều lời.
- Đều nói đường thành tiên mở ra, hôm nay mọi người tề tụ cũng không ngại tán gẫu một chút xem đây là một con đường như thế nào, cổ xưa tương truyền khả năng ở Nam Vực ta.
Trên mặt Cơ Bích Nguyệt mang ý cười nhưng trong mắt lại có một loại sắc bén. Nàng là một người có dục vọng quyền lực rất mạnh, tính cách tạo thành, bất kể ở nơi nào đều muốn nắm giữ quyền chủ đạo.
Sau khi nàng nói ra lời này, lập tức khiến cho mọi người bàn luận nhiệt liệt một hồi, cũng không biết là ai nói từng xem qua một bản sách cổ đơn lẻ, xưng đường thành tiên có thể sẽ mở ra ở Nam Vực.
- Nam Vực có địa phương gì đặc biệt, chẳng lẽ chư vị không đoán ra sao?
Lý Khinh Chu cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Rất nhiều người không kìm nổi lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay cả đường thành tiên hắn cũng có thể đoán ra sao?
- Chắc rằng sư phụ ngươi đã làm ra suy luận nào đó hả?
Trên mặt Cơ Bích Nguyệt hiện vẻ cười nhạt nói.
- Đúng vậy. Gia sư nghiêm túc suy nghĩ, cho rằng đường thành tiên nếu vô hình ai cũng không đoán được, mà nếu có hình và ở Nam Vực hơn phân nửa ngay tại dưới vực sâu thái cổ.
Lý Khinh Chu nói.
Woa!
Lời vừa nói ra, tòa thần đảo này sôi trào. Suy đoán của Diêu Quang tuyệt đối kinh thiên hạ, khiến người không thể không rung động.
- Sư phụ ta nói, đây chỉ là một loại khả năng, không nhất định là thật, thiên cơ chân chính ai cũng nhìn không thấu.
Lý Khinh Chu nói.
- Diêu Quang Vương khiêm tốn rồi. Hắn là nhân vật loại nào, quân lâm Đông Hoang, tất là có phát hiện mới làm ra suy đoán như vậy.
Mọi người đều lên tiếng, đối với Diêu Quang Thánh chủ kính sợ không thôi.
Cấm địa Thái cổ là địa phương nào? Có vào mà không có ra." Hoang" đó hơn phân nửa có thể so với Đại đế cổ, tương lai ai có thể xông vào, trừ khi hắn chiếm cứ nơi đó chờ đợi cơ hội thành tiên.
Mà vừa nghĩ như vậy, mọi người lại nhức đầu, ý niệm trong đầu nhiều ra vô số lần, bởi vì Đông Hoang có bảy đại Cấm địa Sinh Mệnh, sáu cái khác lại có bí mật phức tạp gì?
- Phong Hoàng thiên nữ tới, đây là Công chúa một thế hệ Phong gia, là đệ nhất nhân Trung Vực thế hệ trước.
Có người cả kinh kêu lên, người thành vùng đứng dậy nghênh đón nữ nhân này.
Phong Hoàng hiển nhiên trảm đạo, trên người có một loại khí cơ cường đại, nội liễm trong cơ thể, nhưng là loại khí chất này lại khiến người không tự chủ sinh ra sợ hãi.
Trên thực tế, nàng thoạt nhìn lại là tuyệt đại phong hoa, đầu đội mặt nạ ngũ sắc, năm loại hào quang vờn quanh, hóa thành một con tiên phượng, trong suốt tràn đầy màu sắc, thần thánh tường hòa. Nàng tuy không lộ chân dung nhưng tương truyền dung mạo của nàng bế nguyệt tu hoa, lả lướt lung linh, chỉ riêng khí chất đã vô duyên vô cớ đè ép chư nữ một cái đầu.
- Thì ra là Phong Hoàng, nhiều năm không gặp, phong thái như trước.
Cơ Bích Nguyệt cười nói.
- Bích Nguyệt càng hơn ngày xưa. Sau khi Hạo Nguyệt Thần Vương rời đi, ngươi sắp trở thành đứng đầu Cơ gia rồi hả?
Phong Hoàng cười nhạt, cả người lưu động hào quang rực rỡ, phong thái động lòng người.
Tất cả mọi người đều không dám nói, ngừng hô hấp, hiển nhiên cảm giác được hai người có điểm đối chọi gay gắt, hình như có chuyện cũ.
- Làm sao sánh được. Thân là Phong gia Thánh chủ, Trung Vực cộng tôn, muốn nói tiếc nuối duy nhất chính là hôn ước năm đó. Thiên nữ thật đúng là hơn người, Thánh thể Nhân tộc cũng không đặt ở trong mắt.
Cơ Bích Nguyệt cười nói.
Hòn đảo này lập tức im lặng, không có người dám nói, tất cả đều câm như hến, đều sợ dẫn lửa thiêu thân.
- Ngươi...
Bàn tay tuyết trắng của Phong Hoàng nắm thành quyền, hiển nhiên điều này làm nàng rất khó chịu.
Người ở đây ai không biết, năm đó minh châu của Phong tộc làm ra quyết định này, sau lại Diệp Phàm quật khởi từng dẫn tới rất nhiều người ngầm trào phúng Phong Hoàng.
Cơ Bích Nguyệt nhắc lại chuyện xưa, rõ ràng có chút không phúc hậu, cố ý làm trong lòng thiên nữ của Phong tộc không vui, gần như trào phúng rõ ràng, khiến trên mặt nàng không ánh sáng.
Phong Hoàn vẫn bình thản nói:
- Làm phiền phí tâm. Tuy nhiên vẫn là lo lắng nhiều về Cơ gia đi. Ta từng nghe nói, sau khi Hạo Nguyệt Thần Vương cùng Tử Nguyệt tiểu muội bước trên tinh không, uy thế Cơ gia rất không bằng trước đó. Ở khu mỏ Bắc Vực, ngay cả con cháu dòng chính đều bị người của Cổ tộc tát, điều này thật tổn hại uy danh của Hư Không Đại đế. Dù sao trong cơ thể đôi huynh muội kia có máu Đại đế, người tiếp vị thật đúng là không bằng Thần Vương.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Chuyện bậc này bọn họ cũng không biết, không thể tưởng được Phong Hoàng biết rõ ràng như vậy, trước mặt mọi người nói ra đả kích Cơ Bích Nguyệt.
Phong tộc thiên nữ không nhanh không chậm nói:
- Nghe nói kết quả là vị cường giả thần bí cầm trường thương vàng lợt kia đánh chết tất cả Cổ tộc, vì Cơ gia giữ lại một chút mặt mũi.
- Muốn nói, chẳng lẽ đoán người kia là thánh thể Diệp Phàm hay sao?
Cơ Bích Nguyệt mỉm cười, mặc nàng muôn vàn lời chỉ bắt chặt điểm này đủ khiến Phong Hoàng xấu hổ.
Quả nhiên, Phong Hoàng ánh mắt bức người. Nàng không muốn nhất là bị người đề cập chuyện cũ này, âm thanh lạnh lùng nói:
- Hậu duệ của bát bộ thần tướng đã xuôi nam, nếu là hậu nhân của Hư Không Đại đế, vẫn là nghĩ nhiều một chút vãn hồi mặt mũi đi. Hư Không Đại đế tứ hải cộng tôn, thiên hạ cộng ngưỡng, uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất. Hậu nhân dòng chính của hắn, trong cơ thể chảy vô thượng đế huyết, thậm chí có mảnh nhỏ trí nhớ lại bị người tát như vậy, đối với Nhân tộc Đại đế mà nói là một sỉ nhục to lớn.
Diệp Phàm, Cơ Tử nhíu mày rồi sau đó đứng dậy rời khỏi hòn đảo này.
Hắn dáng người không cao, tướng mạo xấu xí, rất bình thường nhưng lại khiến Diệp Phàm đều hoài nghi và chú ý. Người này thật sự có chút đặc biệt.
Cơ Tử trầm mặc ít nói, nếu hắn đứng trong đám người tuyệt đối sẽ không bị chú ý, rất bình thường. Hắn rời đi cũng không gây xao động, bởi vì mọi người căn bản không coi trọng hắn, không chấp nhận hắn bất phàm cỡ nào.
Lại có tu sĩ chạy tới, mang đến không ít tin tức:
- Ta nghe nói, cường giả dưới trướng Thiên Hoàng tử đã lục tục vào Nam Vực, nhóm hậu duệ bát bộ thần tướng đầu tiên đang ở Vân Phong cổ thành ngoài mười dặm, hưng sư động chúng mà tới.
Vân Phong Thành là một trong mười thành lớn của Nam Vực, sánh ngang Thanh Hà thành, từ xưa đến nay đều là trọng địa.
Nhưng mà, ngay tại giờ khắc này, đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ. Trời sụp đất nứt hỗn độn, hư không nhuộm máu, loại dao động này như vượt qua phạm trù nhân lực.
Không quá bao lâu, tin tức thứ nhất truyền đến tòa thần đảo trên Lệ Hồ Thanh Hà Thành, một số người thần sắc kích động, ngực bụng nhấp nhô kịch liệt, mồm mép đều không lưu loát.
- Các vị, tin tức to lớn, ngay tại vừa rồi xả ra một chuyện lớn.
- Nhóm người thứ nhất dưới trướng Thiên Hoàng tử đều đã chết, không ai sống sót. Vân Phong thành nổi lên một loại dao động kỳ dị, hư không phập phồng, thân thểhậu duệ bát bộ thần tướng hóa thành sương máu, chỉ để lạid đầu lơ lửng trong không trung.
- Không có khả năng. Trong đó có trảm đạo giả, có rất nhiều cao thủ, cứ vậy chết đi rồi?
- Chuyện xảy ra rất đột ngột, ai cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Vùng hư không đó dường như có sinh mệnh, chém hết thảy cao thủ Cổ tộc.
Tất cả mọi người ngây dại, đây là có người cho Thiên Hoàng tử khó coi, nhóm người thứ nhất dưới trướng vừa tới Nam Vực liền bị giết sạch sẽ. Đây là loại khí phách và cường thế cỡ nào, cái tát này đánh quá vang dội.
Già Thiên
Đánh giá:
Truyện Già Thiên
Story
Chương 1116: Nhân Trung Kiệt
8.4/10 từ 36 lượt.