Giả Quý Tộc
Chương 87: C87: Cầu hôn
hôn lễ
Lúc đầu, Dương Vi không muốn tổ chức hôn lễ.
Thời điểm lần đầu kết hôn đã thập phần long trọng, hiện giờ ly hôn sau đó lại phục hôn, nếu lại tổ chức hôn lễ, Dương Vi cảm thấy, mọi người không phải tới để chúc phúc, mà là mời mọi người tới chế giễu. Vì thế cô thương lượng cùng Tống Triết, chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ mời mọi người ăn một bữa cơm là được. Tống Triết cười cười không nói chuyện, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau.”
Sau khi thời đại ngân hà phát sóng, Tống Triết rất bận rộn.
Số liệu phòng bán vé tăng vọt, vượt xa mong đợi của mọi người, bởi vậy giá cổ phiếu cũng một đường tăng mạnh, phòng bán vé chưa dừng lại, ai cũng không biết giá cổ phiếu khi nào mới dừng lại.
Lúc này Dương Vi đã dừng tất cả các hạng mục biểu diễn, ngoại trừ livestream cái gì cũng không làm. Tống Triết không khỏi có chút kỳ quái, dò hỏi cô: “Vì sao không tiếp tục diễn xuất?”
Dương Vi mỉm cười, ôn hòa nói: “Không nghĩ mượn gió đông. Nếu lại mượn luồng gió đông này, cảm thấy có chút kỳ quái.”
Trong lòng cô luôn có vài phần kiêu ngạo như vậy, muốn mọi người nhìn thẳng vào những nỗ lực của cô.
Tống Triết có chút bất đắc dĩ, anh thở dài: “Đứng trên vai người khổng lồ hái táo thì không phải nỗ lực của bản thân? Toàn thế giới đều nói anh có một người cha tốt, anh còn không rên một tiếng đâu.”
Dương Vi cười đẩy anh, anh cũng không né, ngược lại đến gần, đè ép cô lên tường, vòng tay ôm cô trong ngực, cúi đầu nói: “Cuối tuần đi Mỹ, cùng anh đi?”
“Được.”
Dương Vi cũng không cự tuyệt.
Lần này Tống Triết đi Mỹ, để thực hiện chương trình quảng bá phim điện ảnh.
Hiện tại nó giống như một cuộc họp báo ra mắt sản phẩm điện tử khoa học kỹ thuật, anh đặc biệt thực hiện một cuộc họp báo cho các tác phẩm sắp tới của tập đoàn Tống thị. Trong đó cũng bao gồm thời đại ngân hà.
thời đại ngân hà là bộ phim đầu tiên tập đoàn Tống thị xâm nhập vào thị trường Bắc Mỹ, Tống Triết hy vọng anh có thể tạo được tiếng vang trong một lần.
Dương Vi đi theo Tống Triết nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó cùng đi tới Los Angeles.
Ngày bắt đầu cuộc họp báo, Tống Triết đứng bên cạnh cửa sổ lẳng lặng đánh giá thành phố này, rõ ràng có chút khẩn trương. Dương Vi rất ít khi thấy dáng vẻ khẩn trương của anh như vậy, cô từ sau lưng anh đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Thành phố này có chút xa lạ.” Tống Triết mỉm cười, anh quay đầu, nhìn cô một cái, “Nếu anh biết cuộc họp báo đầu tiên được tổ chức tại nước Mỹ, đáng lẽ anh nên học đại học tại Mỹ.”
“Không có gì khác nhau.”
Dương Vi suy nghĩ: “Vẫn là Anh quốc tốt hơn, anh từng học đại học tại Anh quốc, sau đó lại đến cảm thụ một chút tại nước Mỹ, rất có thể sẽ suy nghĩ ―― đúng là đồ lưu manh.”
Tống Triết cười ra tiếng, Dương Vi ở trước mặt anh nói về việc nữ hoàng Anh quốc đối mặt với vấn đề của phóng viên “Ngài thấy thế nào về tiếng Anh mỹ” – đó là 1 cấu kinh điển trong một vở kịch.
“they’re wrong.”
Tống Triết ngầm hiểu, anh cười nói: “ Để những sinh viên tại Mỹ biết em nói như vậy, họ sẽ để em rời khỏi Mỹ sao?”
“ồ, không sao cả.”
Dương Vi mặt không biểu tình: “Đã có một lần họ không muốn em rời đi, nhưng không phải cũng không thành công đó sao?”
Tống Triết nghe lời này, anh đột nhiên nhớ tới, có chút khẩn trương nói: “Khi đó không có người theo đuổi em chứ?”
“Anh nói lời ngốc gì đâu.” Dương Vi nhàn nhạt nhìn Tống Triết, dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc để nhìn anh, dường như cảm thấy vấn đề này đối với cô mà nói chính là một loại nhục nhã. Tống Triết tức khắc yên lòng, anh biết, trải nghiệm tình cảm của Dương Vi cực kỳ đơn giản. Nhưng cũng tại một khắc này, Dương Vi mở miệng nói, “Sao có thể không có ai theo đuổi em? Từ lúc còn đi học cũng có rất nhiều người theo đuổi đi?”
Tống Triết ngây người, một lát sau, anh theo bản năng nói: “Tại sao anh không biết?!”
“Người khác theo đuổi em,” Dương Vi không thể hiểu được, “Thì làm sao mà anh biết được?”
“Không đúng,” Tống Triết đầy mặt hoài nghi, “Khi đó mỗi ngày em đều ở cạnh anh, anh sao có thể không biết?”
“Nha,” Dương Vi giải thích một cách rất tự nhiên, “Trước kia có một nam sinh tới thu phí bảo vệ của em, cậu ta chặn em trong con hẻm nhỏ, bị anh hung hăng đánh cho một trận, cậu ta tới để tỏ tình với em.”
Tống Triết: “……”
Rốt cuộc anh cũng biết vì sao thời điểm trung học có nhiều người thích thu phí bảo vệ của Dương Vi như vậy, nguyên lai không phải thu phí bảo vệ đơn giản, mà tới để tỏ tình.
Đột nhiên anh muốn cảm ơn lòng nhiệt huyết của chính mình, vì anh mà đã chặn được rất nhiều chướng ngại.
Anh hít sâu một hơi, cầm Dương Vi tay, nghiêm túc nói: “Anh thật sự rất cảm ơn, vì anh là một người tốt bụng như vậy.”
Dương Vi: “???”
Năng lực dát vàng lên mặt càng ngày càng mạnh mẽ.
Hai người ăn cơm xong, liền ngồi xe đi ra ngoài, tới địa điểm tổ chức cuộc họp báo. Tống Triết kiểm tra lại tất cả các thiết bị, PPT, ánh đèn……
Vào lúc anh chuẩn bị tốt mọi thứ, thì mọi người cũng lục tục tiến vào đại sảnh.
Lần này bọn họ mời rất nhiều thương hiệu truyền thông nổi tiếng cùng nhà phê bình điện ảnh, cuộc họp báo lần này là bước đầu tiên khai thác thị trường, Tống Triết đứng ở hậu trường, vẫn luôn hít thở sâu.
Dương Vi nhìn ra anh khẩn trương, không khỏi cười nói: “Anh khẩn trương từ buổi sáng đến bây giờ, còn chưa khẩn trương xong?”
Nói xong, cô đi đến trước mặt anh, giúp anh chỉnh cà vạt, dịu dàng nói: “Tống Triết, anh chính là Tống thiếu gia không sợ trời không sợ đất, loại trường hợp nhỏ này, với anh không thành vấn đề.”
Nghe xong lời này, Tống Triết cười khổ lên.
“Dương Vi, trước kia không thèm để ý, nhưng lần này, anh để ý.”
“Có cái gì không giống nhau sao?”
Dương Vi giương mắt nhìn về phía anh, thần sắc Tống Triết nghiêm túc: “Trước kia là kiếm tiền, hiện tại là thực hiện ước mơ, không giống nhau.”
Những gì anh làm trong quá khứ, là tiếp tục con đường của cha anh.
Mà chuyện hiện tại anh làm, là chuyện cha anh muốn làm cả đời, nhưng lại không thể làm được.
Trong nháy mắt, Dương Vi từ Tống Triết trên người, mơ hồ thấy được vài phần bóng dáng của Triệu Dương Lan và Tống Ngạn Thanh, đây là 2 người, cô vẫn luôn kính ngưỡng, đuổi theo, nhưng trước sau đều không thể tới gần.
Trong trí nhớ của cô về Tống Ngạn Thanh, cha Tống Triết, là một người đàn ông ôn tồn lễ độ. Ông có trách nhiệm, biết đảm đương, mọi người nhìn thấy ông, đều phải cung kính gọi một tiếng, Tống tiên sinh.
Bởi vì người đàn ông này, không chỉ là một thương nhân, mà còn là một doanh nghiệp gia đình.
Mỗi một sự kiện ông làm, đều không thẹn với lương tâm, không thẹn với người, ở thời đại của mình, ông đã bồi dưỡng một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt, đồ vật của ông, đầu tiên là sản phẩm, sau đó mới là thương phẩm. Doanh nghiệp của ông, đầu tiên là mộng tưởng, sau đó mới là thương nghiệp.
Dương Vi lẳng lặng nhìn Tống Triết, anh sinh ra đã thập phần tuấn mỹ, mắt kính gọng mạ vàng khiến anh càng hiện lên dáng vẻ thư sinh. Nhưng hình dáng của anh so với năm đó thì sống động hơn rất nhiều, đứng trước mặt cô, phảng phất như có thể khởi động một mảnh thiên địa.
Anh rất cao, cô mang giày đế bằng đứng trước mặt anh, cái trán mới chỉ qua vai anh, cô rũ mắt nhìn lồ,ng ngực trước mặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không thể giải thích được, cảm thấy người trước mặt này, dường như thật sự trở thành một người đàn ông.
Một người đàn ông có thể cho cô dựa vào, khiến cô kính ngưỡng, và làm bạn cùng cô.
cô lẳng lặng vươn tay, ôm lấy anh. Tống Triết có chút kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
“Chồng ơi.”
Cô thì thầm. Cả người Tống Triết đều ngây ngốc, lần đầu anh nghe thấy Dương Vi gọi anh là chồng, thanh âm Dương Vi mát lạnh, một tiếng chồng ơi gọi ra miệng, tự nhiên lại có cảm giác vài phần làm nũng. Cả người anh đều chếnh choáng, tiếp theo anh nghe thấy Dương Vi nói: “Em ở dưới nhìn anh, cố lên.”
Tống Triết ngơ ngác đáp ứng, cả người vẫn chưa hoàn hồn sau từ “chồng ơi” kia.
Trong quá khứ Dương Vi chưa bao giờ gọi như vậy, có lẽ do tính tình cô nội liễm, cách gọi này khiến cô cảm thấy thập phần ngượng ngùng. Bởi vì chưa bao giờ gọi ra, cho nên thời điểm gọi ra tiếng, lực sát thương mới có vẻ phá lệ cực kỳ lớn.
Thẳng đến khi Tống Triết đứng trên sân khấu, cả người vẫn đang chóng mặt. Anh vẫn luôn duy trì mỉm cười, khóe miệng như gió mùa xuân, nhưng trước sau không có trạng thái, mãi đến khi MC giao microphone cho anh, vỗ bờ vai của anh, nghiêm túc nói: “Kế tiếp, chính là thời gian dành cho Tống tiên sinh của chúng ta.”
Trong chớp mắt, thời điểm Tống Triết tiếp nhận microphone, đột nhiên liền bình tĩnh lại, anh nắm microphone, nhìn mọi người xung quanh mình.
Đó đều là những gương mặt xa lạ, khác hoàn toàn với những người trong nước.
Từ trước đến nay văn hóa của một quốc gia luôn tượng trưng cho trình độ văn minh của quốc gia đó, nền công nghiệp và nông nghiệp là gốc gác của một quốc gia, mà sản nghiệp văn hóa, mới là biểu tượng thực sự về danh tiếng của quốc gia với bạn bè nước ngoài.
Thứ anh mang đến không phải chỉ có điện ảnh, mà là một loại giá trị quan, một loại trình độ văn hóa, anh giống như một tướng quân, mang theo thiên quân vạn mã vượt đại dương mà đến, ở trên mảnh đất này mở ra một vùng trời riêng của mình.
Sao có thể không khẩn trương, sao có thể không sợ hãi.
Anh tiếp nhận microphone, trầm mặc một lát, sau đó ánh mắt của anh dừng trên bộ lễ phục trên người Dương Vi, anh cảm nhận được một loại dũng khí nói không nên lời, anh nhẹ nhàng cười rộ lên, dịu dàng nói: “Chào mọi người, tôi là Tống Triết.”
Trong nháy mắt khi anh mở miệng, Dương Vi kinh ngạc, phương thức nói chuyện của anh, có mười phần tương tự cô.
Cô không tự chủ được cong khóe miệng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào người trên sân khấu.
Ngay từ đầu anh còn có chút câu nệ, sau đó chậm rãi thả lỏng, anh vốn là người tùy ý đường hoàng, giữa lúc phát biểu dứt khoát liền cởi áo khoác âu phục, mặc một chiếc áo màu sơ mi màu lam áo, cuốn tay áo lên, dùng bút laser chỉ vào PPT trên màn hình, nói về mấy bộ phim nhựa mà anh mang đến nước Mỹ.
“Lúc này đây chúng tôi mang đến tổng cộng bốn đề tài phim nhựa, khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, kỳ ảo, phim phóng sự. Trong đó có hai bộ phim đã được phát sóng tại Trung Quốc, tạo nên thành tích xa xỉ.”
“Bộ phim mà chúng tôi đầu tư nhiều nhất chính là phim khoa học viễn tưởng thời đại ngân hà……”
Tống Triết đứng trên sân khấu đĩnh đạc nói chuyện, ánh mắt Dương Vi từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi anh.
Nói đến cuối cùng, Tống Triết dứt khoát ngồi xuống ghế, thập phần tùy ý mở một lọ nước khoáng, thần sắc dịu dàng: “Cuối cùng là một bộ phim phóng sự, với tên gọi “Worlds and Miles” , phí đầu tư phí chưa đến sáu trăm vạn, nhưng lại sáng lập tới mười một phòng bán vé, với số điểm bình quân tại Trung Quốc là 9.2 điểm.”
“Nó ghi lại một cách chân thật về quá trình một bậc thầy ngôn ngữ đi qua rất nhiều thành phố điển hình của Trung Quốc, sử dụng ngôn ngữ như một phương tiện, để giới thiệu về các tầng lớp khác nhau, diện mạo khác nhau được ẩn giấu sau một Trung Quốc rộng lớn. Bộ phim này lúc ban đầu tôi chỉ tùy tiện đầu tư, nhưng khi thành phẩm xuất hiện, tôi liền quyết định, tôi phải mang nó tới đây.”
“Nó khiến tôi cảm nhận được, tình cảm cảm động nhất trên đời này, chính là chân tình.”
“Mà trên đời này cốt truyện tàn nhẫn nhất, cũng là chân thật.”
“Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của phim phóng sự, cảm nhận được, nó là một loại điện ảnh, có mị lực không giống bình thường. Mà nhân vật chính của bộ phim đó, hôm nay cũng có mặt tại hội trường.”
Nói xong, Tống Triết nâng tay lên, chỉ hướng Dương Vi.
Ánh đèn dừng trên người Dương Vi, Dương Vi có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng thu liễm biểu tình của mình, ưu nhã đứng dậy, gật đầu với mọi người.
“Cô ấy thật xinh đẹp, phải không?”
Tống Triết đột nhiên lên tiếng, một câu này khiến không khí trong hội trường ngay lập tức nóng lên, có người huýt sáo, Dương Vi duy trì mỉm cười, gật đầu cùng đối phương.
Tống Triết đi xuống sân khấu, đến bến cạnh cô, ống kính cũng đi theo tới đây, Tống Triết dịu dàng nói: “Quá khứ cô ấy đã từng là vợ của tôi. Khi đó chúng tôi đều có những khuyết điểm của riêng mình, những thiếu sót thật lớn, tôi ngạo mạn, còn cô ấy thì tự ti, cô ấy làm một phu nhân hào môn, chưa bao giờ biết mình muốn gì; mà tôi biết mình muốn cái gì, nhưng lại không biết làm cách nào để thể hiện.”
“Chúng tôi đã mất một khoảng thời gian dài để đi tìm chính mình, bộ phim này, chính là quá trình tìm kiếm của cô ấy. Mọi người sẽ đi theo đôi mắt cô ấy, cảm nhận thế giới này, cảm nhận Trung Quốc, và cũng cảm giác được, rốt cuộc nội tâm của một người trưởng thành, là như thế nào.”
Nghe lời này, mọi người đều lịch sự vỗ tay. Tống Triết quay đầu nhìn về phía Dương Vi, mím môi, dịu dàng nói: “Khi chúng ta trưởng thành, thực may mắn, chúng ta lại lần nữa ở bên nhau. Cô ấy cảm thấy chúng tôi là phục hôn, không cần hôn lễ.”
“ồ, kỳ thật cuộc họp báo này đã kết thúc.”
Tống Triết đột nhiên cắm vào một câu như vậy, cả người Dương Vi đều ngây ngốc, cô hoàn toàn không hiểu được Tống Triết trò này tiếp nối trò kia là ý gì, những người khác cũng giống cô,không hiểu Tống Triết đang làm gì.
Nhưng ngay sau đó, cô liền minh bạch.
Cô thấy Tống Triết đột nhiên móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn, quỳ một gối trên mặt đất.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, mọi người hưng phấn kêu lên.
Sau đó mọi người liền nghe thấy Tống Triết nói: “Nhưng tôi lại cảm thấy, mỗi một câu chuyện tình yêu được bắt đầu một lần nữa, đều nên được tôn trọng.”
“Anh yêu em,” anh nhìn Dương Vi, ánh mắt sáng ngời, “Anh muốn ở bên em, hy vọng em trở thành vợ hợp pháp của anh, anh sẽ yêu em, làm bạn với em, che chở em, mãi mãi. Anh thỉnh cầu em ――”
“Marry me”
Những lời này ra tới, tất cả mọi người đều ồn ào theo.
Dương Vi nhìn người trước mặt, đôi môi anh hàm chứa ý cười, nhưng thần sắc lại trịnh trọng nghiêm túc, nhìn không ra nửa phần vui đùa.
Dương Vi có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn có chút vui sướng nho nhỏ từ nội tâm đi lên.
Rất lâu sau, cô thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, đây không phải thời điểm rất quan trọng trong cuộc đời anh sao?”
“Đúng vậy,” Tống Triết cười ra tiếng, “Tuy nhiên, Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.”
Dương Vi ngẩn người, tiếp theo liền nghe thấy Tống Triết nói: “Cho nên, chuyện cầu hôn em, đương nhiên muốn tiến hành vào thời khắc quan trọng nhất rồi.”
“Anh muốn nói cho toàn thế giới, tất cả mọi người biết,” trong thanh âm của anh mang theo ý cười, “Anh yêu em, em là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, và song hành cùng mộng tưởng của anh.”
Nghe lời này, Dương Vi mỉm cười, lại cảm thấy mắt có chút nóng.
Bên cạnh là âm thanh mọi người ồn ào, cô vươn tay, rũ mắt.
Cô thấy chiếc nhẫn lúc trước bị cô bỏ lại Tống gia một lần nữa quay về trên tay mình, nhưng mà lúc này đây, nội tâm cô lại khác hoàn toàn với quá khứ.
Cô không còn sự tự ti năm đó, loại bỏ được sự thấp thỏm năm đó, đối với phần tình cảm này, cô chắc chắn lại bình thản. Cô biết rõ ràng ――
Yêu anh là lựa chọn đúng đắn nhất mà cô đã làm trong cuộc đời này.
Giả Quý Tộc