Giả Quý Tộc

Chương 58: Chương 58:

139@-

Cũng bắt đầu từ ngày đó, Tống Triết không hề xem livestream của Dương Vi nữa.
Buổi tối ngày hôm sau, anh dọn về sống trong biệt thự của mình. Thời điểm anh về nhà,dì Lâm đang ở trong sân cắt tỉa hoa cỏ, khi nhìn thấy anh, bà có chút vội vàng đi lên: “Tiên sinh, rốt cuộc ngài đã trở lại? Phu nhân đâu?”
 
Tống Triết ngây người một giây, trong nháy mắt kia, tự nhiên anh có loại cảm giác phảng phất như cách cả một thế hệ. Rất lâu sau anh mới phản ứng lại, chậm rãi nói: “À”
Anh dùng sức lực rất lớn, mới lên tiếng nói cho dì Lâm: “Cháu và phu nhân ly hôn rồi, sau này cô ấy sẽ không trở lại nữa.”
 
Lời này khiến dì Lâm ngây người, Tống Triết lý giải sự kinh ngạc của dì Lâm, bà ở nhà họ Tống từ khi bọn họ còn nhỏ, nhìn hai người lớn lên, căn bản bà không thể tưởng tượng được có một ngày hai người sẽ tách ra.
Tống Triết không có cách nào đối diện với ánh mắt của dì Lâm , anh xoay người, đi vào trong nhà.
 
Tự anh thu dọn tất cả đồ vật trong phòng ngủ Dương Vi, lúc trước, anh vẫn luôn cảm thấy, Dương Vi sẽ còn trở lại, cho nên anh căn bản không chạm vào. Hiện giờ trở về nhìn thấy, cảm giác như người kia mới chỉ rời đi ngày hôm qua. Sau khi anh thu dọn đồ đạc xong, lúc này mới nằm trên giường.
 
Lần đầu tiên anh cảm thấy, phòng quá lớn, không gian quá trống vắng.
Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cuối cùng anh đứng dậy, đi ra ngoài sân.
Trong sân có một cây lê, là khi còn nhỏ anh và cha mẹ cùng nhau trồng, hiện tại cây lê này đã trưởng thành, vừa vặn là mùa nở hoa, những cánh hoa màu trắng dưới ánh trăng nhuốm màu ánh sáng nhàn nhạt, một ngọn gió thổi qua, cánh hoa bay bồng bềnh trong không trung, trong nháy mắt anh có chút hoảng hốt.
 
Dì Lâm lặng yên không một tiếng động tới phía sau anh, nhịn không được nói: “Tiên sinh, đêm đã khuya, ngài vẫn nên trở về ngủ đi.”
Tống Triết nhìn cây lê trước mặt, rất lâu sau, anh chậm rãi nói: “Dì Lâm , cây này được trồng khi nào?”
Dì Lâm không nghĩ tới Tống Triết sẽ hỏi vấn đề này, nhưng bà vẫn trả lời: “Đại khái là thời điểm ngài năm tuổi đi, ngài ra ngoài đi dạo, nhìn trúng cái cây này, liền nhất định phải mang trở về.”
“Năm tuổi ……” Tống Triết có chút cảm khái, “Cây trưởng thành, còn người thì biến mất.”
“Cha cháu đã ra đi được mười năm rồi?”
“Tiên sinh……”
“Mẹ cháu cũng đi được hai năm rồi.” Tống Triết nói, nhanh chóng,anh lại ý thức được, “Ồ, rất nhanh sẽ là ba năm.”
“Tiên sinh……” dì Lâm nghe Tống Triết nói chuyện, không tự giác liền có chút nghẹn ngào, “Ngài đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
 
Tống Triết ngẩn người, anh thu hồi ánh mắt từ hoa lê, anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ đỏ hốc mắt trước mặt, trầm mặc thật lâu, anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Là cháu không đúng, khiến dì lo lắng, dì Lâm , cháu không sao.”
 


“Tiên sinh, kỳ thật ngài còn trẻ,” dì Lâm khàn khàn mở miệng, “Chờ đến sau này ngài sẽ biết, mọi việc đều phải học được cách cúi đầu. Tôi biết ngài nhớ phu nhân, nếu ngài nhớ, hãy đi thăm cô ấy, tính tình phu nhân mềm mại, cô ấy thích ngài, ngài chịu thua, nhận sai, cô ấy sẽ trở lại.”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh không thể nói cho dì Lâm , kỳ thật anh đã cúi đầu.
Anh không chỉ cúi thấp đầu, vì đoạn tình cảm này, thậm chí anh đã quên chính mình là ai.
Nhưng ý chí của người kia kiên quyết hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bất cứ người nào trong nhóm anh, cô nói phải đi, tất cả mọi người đều nghĩ đó là trò đùa, là cô đang biểu đạt sự bất mãn của mình, nhưng không ai nghĩ tới, cô thật sự phải rời đi.
 
Nhưng mọi người đều có quyền lựa chọn.
Tống Triết mỉm cười, anh ôn hòa nói: “Dì Lâm, trở về ngủ đi.”
“Không phải cháu nhớ cô ấy.” Anh tươi cười bình thản, đôi mắt cong cong, như là trăng non, nhưng cho dù ai nhìn vào, đều cảm thấy người trước mặt này, giống như muốn khóc . Anh nói với bà, “cháu  không nghĩ về cô ấy, cháu chỉ không ngủ được, nên ra ngoài đi dạo thôi.”
“Giờ cháu sẽ đi ngủ.” Nói xong, anh liền xoay người, đi về phòng.
 
Anh khổ sở nhưng không dám thể hiện ra ngoài cho bất cứ người nào nhìn thấy, anh cất giấu nó trong lòng, thật cẩn thận, không cho bất cứ ai phát hiện. Anh trở về phòng, trên thực tế anh cảm thấy khó chịu khi ở trong căn phòng này, nó giống như một cái bếp lò, thời thời khắc khắc dùng hồi ức trong quá khứ đốt cháy anh. Mỗi một góc trong phòng, đều có bóng dáng Dương Vi, anh có thể thấy rõ ràng cô ngồi trang điểm trước bàn trang điểm , cô nằm lẳng lặng ở mép giường, cô ngồi đọc sách trên ghế , gió từ cửa sổ thổi vào , thời điểm cô ngẩng đầu lên, anh sẽ nhìn thấy lọn tóc nhỏ lắc lư nhẹ nhàng ở ở bên tai.
 
Nhưng anh lại không thể đi ra ngoài, đi ra ngoài, dì Lâm sẽ lo lắng, phần tình cảm này, anh không thể để nó quấy nhiễu bất kỳ ai nữa.
 
**** ****
 
Thời điểm Dương Vi kết thúc chuyến du lịch, cô lại quay về Anh quốc.
Lúc này cô và Tô Giản đã rất quen thuộc, hai người ngồi xe lửa trở về, Dương Vi nhìn phong cảnh dọc đường, cảm thấy lòng mình đã không giống như lúc mới tới.
Tô Giản ăn đồ ăn vặt, quay đầu lại nhìn cô, thấy cô tươi cười, nhịn không được nói: “Chị đang suy nghĩ gì vậy?”
“Hử?”
Dương Vi quay đầu lại, mỉm cười: “Không nghĩ gì.”
“Chị gạt người.” Tô Giản cho cô một nửa quả quýt đã lột vỏ “Ra ngoài lâu như thế , lập tức phải trở về,phải có chút cảm tưởng chứ?”
“Cảm tưởng thì có.” Dương Vi ăn quýt, chậm rãi nói, “Nhưng không thể nói cho cậu, cậu quá nhỏ, tôi sợ làm ô nhiễm cậu.”
“Tới,” Tô Giản nhanh chóng nói, “Tận lực làm ô nhiễm em đi, em muốn bị ô nhiễm.”

Dương Vi cười ra tiếng , cô nhịn không được dò hỏi: “Tại sao cậu lại sắp xếp điểm cuối cùng tại Cambridge?”

“Nghỉ ngơi một chút.” Dương Vi tùy ý nói, Tô Giản nhíu mày: “Em phát hiện chị livestream thật sự tùy ý , không muốn nổi tiếng?”
“Không nghĩ.” Dương Vi trực tiếp mở miệng, không chút để ý lên tiếng, “Tôi chỉ tùy tiện nói chuyện một chút, có người xem thì tốt, không ai xem cũng không sao cả.”
 
Tô giản có chút không tán thành bộ dáng của cô, cậu tận tình khuyên bảo: “Nói , em cảm thấy nên lên hoạch một chút, chị xem điều kiện của chị tốt như vậy, lên kế hoạch thật tốt, nói không chừng sau này chị có thể trở thành minh tinh đấy? Em cảm thấy mồm mép chị rất nhanh nhẹn, đi làm mấy chương trình trò chuyện gì đó tuyệt đối không thành vấn đề.”
 
Dương Vi cười không nói tiếp, cô nhìn bộ dáng Tô Giản như bà mẹ già nhọc lòng lên kế hoạch cho tương lai của cô : “Chị Vi Vi , chị không thể ỷ vào mình trẻ đẹp liền muốn làm gì thì làm, chị đến tuổi này rồi, tại sao một chút kế hoạch cho cuộc sống đều không có? Chị nói chị đã sống như thế nào trong quá khứ? Ngu ngốc và ngào ngọt ?”
 
Dương Vi càng nghe càng cảm thấy buồn cười, cô nhìn người trước mặt đang quở trách cô, không nói một lời, Tô Giản nhịn không được nói: “Chị có nghe em nói chuyện hay không? Sau này chị có tính toán gì không ?”
“Cậu thì sao?” Dương Vi hỏi lại, “Cậu có tính toán gì không?”
“Em?”
Tô giản thấy cô hỏi lại, lập tức làm tấm gương tốt: “Em tính đi rất nhiều nới. Lần này từ Anh quốc trở về, sẽ bắt đầu làm những bộ phim nhỏ, sau đó em sẽ đi dự thi lấy giải thưởng, nếu không nhận được giải, em sẽ tuyên truyền trên mạng, chờ đến khi cộng đồng mạng chú ý đến em nhiều hơn, nổi tiếng rồi, em sẽ đi tìm người đầu tư, tiếp theo em sẽ thực hiện một cuộc bỏ phiếu lớn. Và sau đó rất nhiều năm đã trôi qua.”
 
Nói xong, cậu nhanh chóng nói: “Chị nghe thấy kế hoạch của em chưa? Rất có tính hiện thực đi , chị nghe xong có lời khuyên gì hay không?”
“Ừ, có.” Dương Vi gật đầu, Tô Giản có chút chờ mong, tiếp theo cậu liền nghe thấy Dương Vi nói, “Tôi nghĩ kỹ rồi, mục tiêu của tôi chính là, du lịch Anh quốc xong, sẽ quay trở về tiếp tục livestream, sau đó không có gì nữa. Rất có tính khả thi đi.”
 
Tô Giản nghe xong, thống khổ nhăn mặt, dùng bộ dáng “Trẻ con không thể dạy” nhìn cô, vỗ cái trán mình nói: “Trời ạ, tại sao lại có người không có cảm giác khủng hoảng như vậy? Nhà chị có nhà cho thuê có phải hay không?”
 
Dương Vi suy nghĩ, cô không có nhà cho thuê, nhưng tiền ở ngân hàng của cô, tính qua, hình như chỉ ăn lợi tức thôi cũng có thể sinh hoạt thật tốt.
Nhưng lòng cô mang tâm tư trêu đùa người trước mặt, mỉm cười nói: “Tiểu Giản , phụ nữ chúng tôi không giống mấy người. Về sau tôi còn có thể gả chồng nữa.”
 
Lời này khiến Tô Giản ngây người, Dương Vi nói tiếp: “Mục tiêu của tôi là trở thành một phu nhân rộng rãi, sau này cẩm y ngọc thực, cho nên cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi đã lên kế hoạch tốt rồi.”
Cô cho rằng Tô Giản sẽ răn dạy cô, nhưng cậu lại cực kỳ trầm mặc, cậu suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói: “Chị nói đúng.”

 
Vẻ mặt cậu nghiêm túc: “Chị và em không giống nhau.”
“Tôi nói giỡn.” Nhìn Tô Giản nghiêm túc, Dương Vi nhanh chóng nói, “Cậu đừng tin thật .”
“Không, em cảm thấy cái phương án này , so với việc mỗi ngày chị về nhà livestream thì đáng tin cậy hơn nhiều.” Tô Giản cực kỳ thành khẩn, “Nguyện vọng này của chị, có thể làm được. Nhưng chị Vi Vi, chẳng lẽ chị thật sự không có việc gì muốn hoàn thành hay thích làm gì sao?”

Lần này Dương Vi không dám lại trêu cậu, cô suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cười: “Tiểu Giản, kỳ thật lời cậu nói, trong quá khứ tôi vẫn luôn nghĩ như vậy .”
 
“Trong qúa khứ tôi có nhiều triệu chứng ám ảnh cưỡng chế hơn so với cậu, tôi lên kế hoạch cho cuộc sống, thời gian mỗi ngày của tôi đều nằm trong kế hoạch, mỗi ngày nhắm mắt lại tôi đều suy nghĩ đến ngày mai, nghĩ về tương lai. Mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch , tôi luôn nỗ lực làm những chuyện đó tốt hơn sự mong đợi của tôi.”
“Nhưng sau này tôi lại phát hiện, kỳ thật sống như vậy quá mệt mỏi. Tôi mỏi mệt.”
 
Tô Giản nghe cô nói, cậu không lập tức đáp lại, cậu cúi đầu bóc cam cho cô, rất lâu sau, cậu mới chậm rãi lên tiếng nói: “Chị Vi Vi , em không biết quá khứ chị đã trải qua chuyện gì, nhưng em biết, một người có kế hoạch cho tương lai, chứng minh rằng người đó có kỳ vọng với tương lại. Một đời người, chỉ có tràn ngập kỳ vọng, mới có thể cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ trong quá khứ chị đã phải chịu khổ, nhưng mỗi một chuyện đều có tốt và xấu. Sở dĩ chị cảm thấy lên kế hoạch khiến chị sống không tốt, là bởi vì chị thực hiện kế hoạch một cách quá vẹn toàn, tốt quá hoá lốp. Chị và em giống nhau,” Tô Giản buông tay, “Em lên kế hoạch, nhưng em không giống chị, em tự thiết kế cho chính mình một cái lò xo, em sinh hoạt theo kế hoạch, nhưng vẫn thường xuyên tự do với kế hoạch. Em có tự do của em, nhưng cũng sẽ không bởi vì không lên kế hoạch cho cuộc sống mà luống cuống chân tay.”
 
“Chị xem, em muốn đi đâu chơi, em lên kế hoạch thật tốt. Nhưng khi em gặp được chị, lại là việc nằm ngoài kế hoạch.”
Dương Vi lẳng lặng nghe cậu nói, Tô Giản nhìn cô, thật cẩn thận nói: “Chị không thể bởi vì một mặt của nó không tốt, mà phủ định toàn bộ.”
“Cậu nói đúng,” Dương Vi cười rộ lên, “Tôi nên giữ lại điểm tốt của nó.”
“Chị nghĩ như vậy, em yên tâm rồi.” Tô Giản vui vẻ lên, cậu đưa quýt cho Dương Vi, Dương Vi cầm quýt, quay đầu ăn, thấy thảo nguyên xanh bên ngoài.
 
Tô Giản nhìn cô, nhất thời có chút hoảng hốt.
Không thể không nói, Dương Vi đúng là mỹ nhân hiếm thấy trong cuộc đời cậu, ngũ quan của cô cũng coi như đứng đầu, nhưng đáng quý hơn cả là phần khí chất kia, dường như trước sau đều mang theo một loại khí chất bình thản bao dung, khiến mọi người cảm thấy gần gũi hơn, rồi sau khi lại gần, mới phát hiện một bước cuối cùng rất khó gần.
Loại ở chung không xa không gần này, khiến người ta rung động.
 
Vì thế cậu nhịn không được lên tiếng: “Chị Vi Vi , rốt cuộc trong quá khứ chị là người như thế nào  ?”
Dương Vi có chút kinh ngạc khi cậu hỏi dạng câu hỏi này, Tô Giản cũng biết vấn đề của mình có chút vượt rào, chặn lại nói: “Chị không cần nhiều lời với em, em chỉ tùy tiện hỏi một chút. Em chính là tò mò, rốt cuộc chị đã trải qua cái gì trong quá khứ, mới thành bộ dáng ngày hôm nay.”
“Cũng không có gì,” Dương Vi nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, cười rộ lên nói, “Cậu không cần khẩn trương, quá khứ của tôi…… Kỳ thật cũng không khác mấy so với người bình thường.”
 
Cô nói, thanh âm nhỏ dần xuống. Cô nhìn ra phần tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt Tô Giản, rõ ràng cô biết người này thật sự rất muốn biết quá khứ của mình.
Ánh mắt Tô Giản không dấu được chuyện gì, cô trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Kỳ thật trước kia nhà tôi không ở nội thành Nam thành, nhà tôi ở một địa phương rất xa Nam thành, mẹ tôi là giáo viên dạy tiểu học ……”
 
Cô đứt quãng nói về chuyện trước kia, cậu an tĩnh lắng nghe, nghe những năm tháng cô trải qua, mang theo một loại trầm mặc hiếm thấy.

Hai người tới khách sạn, cô còn chưa nói xong, nên cậu cố chấp ngồi trên sô pha, nghe Dương Vi tiếp tục nói hết tất cả mọi việc trong quá khứ.
Thẳng đến cuối cùng, cô nói đến đoạn cô gặp được cậu, cô giương mắt mỉm cười: “Chính là như vậy, tôi gặp cậu, sau đó chúng ta đi du lịch cùng nhau.”

“Kỳ thật tôi rất cảm kích cậu,” cô nhìn Tô Giản, nghiêm túc mở miệng, “Cậu cho tôi một phong cách sống hoàn toàn mới, cậu khác hoàn toàn với những người tôi quen biết trong quá khứ.”
“Khác chỗ nào?” Tô Giản hỏi rất nghiêm túc, Dương Vi cười rộ lên, không mang theo nửa phần hàm hồ: “Ngốc .”
Tô giản không nói chuyện, Dương Vi nhìn thời gian, cũng có chút mệt mỏi. Cô đứng lên rót nước, đưa lưng về phía cậu nói: “Được rồi, trở về ngủ đi. Tôi cũng mệt rồi.”
 
Tô Giản ngồi trên sô pha, cậu lẳng lặng tiêu hóa những lời Dương Vi vừa nói.
Cậu phát hiện, thẳng đến hôm nay, lần đầu tiên cậu nghiêm túc như vậy, chân chính đi tìm hiểu người phụ nữ này. Kỳ thật cậu từng phỏng đoán quá khứ của cô, cậu biết cô đã từng kết hôn , cậu nghĩ tới người đàn ông kia có bộ dáng gì, cậu cho rằng sẽ là một câu chuyện tình yêu thế tục(*) bị những năm tháng sinh hoạt tra tấn, lại không nghĩ rằng, câu chuyện này khiến cậu không cảm thấy thế tục, mà thật sự lột tả tất cả vướng mắc khách quan trên thế giới, chỉ để sót lại tình cảm đan chéo.
(*) thế tục: thói đời, dung tục , phong tục tập quán
Cậu đột nhiên cảm thấy có vài phần khó chịu.
 
Dương Vi miêu tả người kia, tuy rằng có khuyết điểm, nhưng lại có thứ gì đó, mà cậu hoàn toàn không thể so sánh.
Hai người bọn họ gặp nhau quá sớm, sớm đến mức có đủ thời gian, biến đối phương thành máu thịt của mình.
Cậu hít sâu một hơi, đứng dậy. Từ trước đến nay cậu luôn là người có mục tiêu xác định, chưa bao giờ gặp trở ngại trong quá trình này. Cậu thấp giọng nói: “Chị Vi Vi , em đi ngủ trước .”
“Ừ, đi thôi.”
Cậu đi đến cửa, đi được hai bước, cậu dừng bước chân, đột nhiên nói: “Chị Vi Vi , chị không muốn hỏi một chút, em nghe xong quá khứ của chị, có đánh giá như thế nào sao?”
Dương Vi quay đầu, nhìn cậu thanh niên thần sắc nghiêm túc kia, một lát sau, cậu chậm rãi mở miệng: “Quá khứ của tôi, không cần người khác giúp tôi đánh giá.”
Tô Giản gật đầu, Dương Vi nhìn thần sắc cậu dường như có chút mất mát, cô chặn lại nói: “Nhưng đánh giá của cậu, tôi muốn nghe thử xem.”
 
“Chị Vi Vi ” Tô Giản nhìn cô, thần sắc nghiêm túc, “Em biết quá khứ của chị là khắc cốt ghi tâm, nhưng chị đừng quay đầu lại.”
“Quá khổ,” Cậu mở miệng, “Quá khứ đã qua, hãy đi về phía trước, trên con đường tương lai của chị, sẽ có phong cảnh rất tuyệt vời.”
“Cậu biết có phong cảnh rất tuyệt vời ?” Dương Vi cười rộ lên, Tô Giản nhìn cô, đôi mắt mèo mang theo sự nghiêm túc hiếm có.
“Em biết.”
Trong nháy mắt, Dương Vi đột nhiên cảm thấy dường như cậu thanh niên trước mặt này đã thành thục hơn rất nhiều, ngôn ngữ nói năng rất có khí phách: “Bởi vì chị gặp được em.”
 
 
 
 



Giả Quý Tộc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Quý Tộc Truyện Giả Quý Tộc Story Chương 58: Chương 58:
9.6/10 từ 32 lượt.
loading...