Giả Quý Tộc
Chương 32: Chương 32:
Mộ Nhu ngẩn người, cô ta có chút ngoài ý muốn tại sao Chu Văn sẽ chạy tới vào giờ phút này. Chu Văn giương mắt nhìn về phía Dương Vi, vẫy tay với Dương Vi nói “Dương Vi, đi theo tôi.”
Dương Vi tuy rằng có chút không rõ, nhưng cũng hiểu đại khái một chút gì đó, cô cầm túi xách đứng dậy, hướng Mộ Nhu gật đầu, Mộ Nhu gọi cô lại, ôn hòa nói “Dương tiểu thư, lời tôi vừa nói, cô hãy suy xét thật tốt.”
“Mộ tổng,” Dương Vi quay đầu, thở dài, “Vì sao cô không nói, cho tôi 500 vạn, để tôi rời đi ?”
Mộ Nhu nhíu mày, có chút nghi hoặc, Dương Vi có chút tiếc nuối nói “Như vậy tôi sẽ có cơ hội nói cho cô, không, 500 vạn không đủ, tôi muốn 1000 vạn. Đáng tiếc, cô chưa cho tôi cơ hội này.”
Lời này làm mọi người ngẩn người, Dương Vi đi qua người Chu Văn, khi bước khỏi cửa, thấy Chu Văn vẫn còn thất thần, Dương Vi vẫy tay nói “Đi thôi, thất thần làm gì?”
Lúc này Chu văn mới phản ứng lại, anh mím môi, ngăn chặn ý cười, đi về phía Dương Vi.
Chờ bọn họ ra khỏi cửa, lên xe Chu Văn, hai người cũng chưa nói chuyện, Dương Vi nhìn thời gian, quay đầu nói “Cũng sắp đến giữa trưa, tôi mời anh ăn một bữa cơm.”
“Được.”
“Gà hầm dừa?”
Nghe được lời này, Chu Văn liền phản ứng lại, đây là món ăn anh nhắc đến nhiều nhất trên WeChat, anh thả lỏng người, khẽ cười nói “Được.”
Bọn họ tìm một nhà hàng gần nhất có gà hầm dừa, Dương Vi muốn phòng riêng, hai người ngồi trong phòng, ngoại trừ người phục vụ bê đồ ăn, thì an tĩnh một cách bất thường, đợi một lúc lâu sau, Dương Vi nhịn không được nói “Lúc trước hình như anh không yên lặng như vậy?”
Cô động miệng lưỡi khiến Chu Văn thả lỏng rất nhiều, cuối cùng anh cũng tìm được chút cảm giác như đang nói chuyện trên WeChat, có chút bất đắc dĩ nói “Rốt cuộc có chút không giống , nhất thời không thích ứng được.”
“Không nghĩ tới thật sự là anh,” Dương Vi thêm gia vị cho mình, cười nhẹ nói, “Ngay từ đầu khi nghe giọng nói tôi liền cảm thấy giống, nhưng lại không tưởng tượng theo phương diện này , cảm thấy một đại minh tinh không dính khói lửa phàm tục như vậy, tại sao lại quan tâm đến loại sự tình này.”
“Lúc ấy cũng là nhàm chán, bạn bè rủ tôi xem livestream, vừa vặn gặp được cô .” khi Chu văn mở miệng, thanh âm bình thản trước sau như một. Dương Vi gật đầu “Kia đúng là may mắn.”
“Thấy idol mà trấn định như vậy” Chu Văn nhìn cô không có chút ngượng ngùng nào, nhịn không được trêu ghẹo, “Cô đúng là người đầu tiên.”
Điều này khiến cho Dương Vi đột nhiên nhớ lúc trước rất nhiều lần mình từng nói qua mình sùng bái anh, cô nhịn không được đỏ mặt, xua tay nói “Không giống nhau.”
Chu Văn cười nhẹ không nhiều lời, hai người bắt đầu nói chuyện trên mạng, đề tài mới chậm rãi được mở ra. Thời điểm đồ ăn được bê lên, hai người đã quen thuộc không khác trên mạng là mấy. Rốt cuộc Dương Vi cũng mở miệng nói “Cái kia hình như Mộ tổng rất thích anh, anh quen cô ấy?”
Chiếc đũa trên tay Chu Văn cứng đờ, Dương Vi nhanh chóng nói “Không có việc gì, anh không nói cũng không sao. Ăn gà.”
“Cô ấy…… Là bạn gái cũ của tôi.” Chu Văn nói có chút gian nan, Dương Vi nhanh chóng gật đầu “Đã nhìn ra.”
“Thời điểm tôi quen cô ấy là lúc mười sáu tuổi,” Chu Văn cười có chút bất đắc dĩ, “Bởi vì khi đó trong một đám minh tinh cô ấy cảm thấy tôi tốt nhất, cho nên công ty họ mới cho tôi làm người phát ngôn , kỳ thật tôi là do một tay cô ấy nâng đỡ.”
Nói xong, anh cúi đầu, bình thản mở miệng “Tôi và cô giống nhau, xuất thân từ gia đình bình thường, kỳ thật đi lên con đường này đơn giản là một trường hợp ngoài ý muốn. Ngay từ đầu là hứng thú, sau là kiên trì, kỳ thật cũng bởi vì muốn nhìn cô ấy thêm vài lần.”
“Lúc đó anh thích cô ấy?”
“Đúng vậy,” Chu Văn thản nhiên thừa nhận, “Tựa như cô thích chồng trước của cô vậy.”
Dương Vi gật đầu, loại cảm giác này cô rất hiểu. Chu Văn nói tiếp “Khi đó tôi vẫn luôn thích cô ấy, sau lại có một lần cô ấy và bạn bè đi ra ngoài thám hiểm, thất lạc, là tôi tìm trở về, sau đó tôi và cô ấy ở bên nhau. Chúng tôi ở bên nhau sáu bảy năm, sau đó thì chia tay.”
Dương Vi không dám nói lời nào, cô lên tiếng, đoán cũng đoán, cô gái này nhìn qua chính là phiên bản nữ của Tống Triết, đoán chừng Chu Văn cũng không khác cô nhiều lắm. Nhất thời cô có chút cảm khái, thở dài nói “Không có việc gì, đều đã qua.”
“Cô ấy và Tống Triết không giống nhau,” Chu Văn mỉm cười, “Cô ấy đối xử với tôi rất tốt. những gì bạn gái nên làm cô ấy đều làm được, là tôi đòi hỏi quá nhiều.”
Chu Văn tươi cười mang theo vài phần chua xót “Là tôi đòi hỏi quá nhiều. Vốn dĩ cô ấy là người không hiểu cái gì là thích hay không thích, là tôi cưỡng cầu, là tôi trả giá thập phần thiệt tình, sau đó lại hy vọng cô ấy cũng trả giá thập phần thiệt tình. Cô ấy không có gì không đúng, chỉ là cô ấy không thích tôi.”
Dương Vi nghe lời này, trong lòng có chút sầu khổ, cảm giác của Chu Văn cô rất rõ ràng, cô biết rất rõ, cái gì gọi là cưỡng cầu.
“Anh Văn ,” cô thở dài, “Những lời nói trước kia anh nói với tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng. Hiện tại tôi càng ngày càng tốt, cũng buông xuống, đều là anh cùng tôi vượt qua ngày tháng gian nan nhất, tôi thực sự cảm kích anh.”
Nói xong, Dương Vi giơ cái ly lên “Tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn anh.”
Chu Văn yên lặng lắng nghe, anh gian nan cười rộ lên “Những lời đó không phải nói cho cô nghe, mà tôi nói cho chính mình nghe. Tôi cũng cảm ơn cô,” anh giơ cái ly lên “Thời gian tôi khó khăn nhất, cũng là cô ở cạnh tôi.”
“Đúng lúc,” Dương Vi cao hứng nói, “Chúng ta là anh em cùng cảnh ngộ, cũng coi như là duyên phận. Anh Văn, kỳ thật anh đừng nghĩ nhiều, đều là quá khứ, chuyện này tôi có kinh nghiệm, thời điểm anh cảm thấy anh không thể vượt qua được, anh hãy tới tìm tôi, tôi cùng anh uống rượu nói chuyện phiếm tán gẫu chơi trò chơi, ngày tháng sẽ không quá gian nan như vậy.”
“Mỗi ngày tôi livestream, nói chuyện phiếm với mọi người, ngày cứ thế trôi qua, một chút cũng không khổ sở.”
Lời này là nói đùa với Chu Văn, anh gật đầu, vội nói “Được, tôi sẽ coi như mình đi nghỉ dưỡng, và ở lại Nam thành một đoạn thời gian, phiền toái cô chăm sóc.”
“Nói hay lắm.”
Dương Vi cao hứng nói “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chăm sóc anh một cách thoả đáng.”
“Còn có chuyện hôm nay ……”
“Chuyện nhỏ,” Dương Vi nhanh chóng giơ tay ngăn lại lời Chu Văn muốn nói, đắc ý nói, “Loại trường hợp nhỏ như 500 vạn này , không trấn giữ được tôi. Tâm tư của cô ấy tôi rất rõ ràng, không có cách nào ép anh, nên mới nghĩ rằng tôi chỉ là một người có chút nổi tiếng trên mạng không phải xuống tay tốt hơn sao? Ý nghĩ giống như đúc với chồng trước của tôi, tôi cực kỳ quen thuộc. Loại kịch bản này tôi trải qua nhiều rồi, anh yên tâm, không có việc gì.”
“Cô yên tâm,” Chu Văn thấy Dương Vi không để chuyện này ở trong lòng, mới ngăn lại nói, “Chuyện người phát ngôn, về sau tôi sẽ giới thiệu giúp cô.”
“Không cần,” Dương Vi vội vàng mở miệng, “Anh đừng coi khinh tôi, chuyện người phát ngôn này một chút tôi cũng không lo lắng.”
“Đúng rồi,” Chu Văn cười nói, “Tôi đã quên, cô là phu nhân nhà giàu.”
“Ừ, phu nhân nhà giàu bị vứt bỏ.”
“Cũng thế cũng thế.” Chu văn bị cảm xúc của Dương Vi lây nhiễm, cũng vui vẻ lên, “Đều bị vứt bỏ.”
“Đây là chuyện tốt ,” Dương Vi cảm khái ra tiếng, “Từ ngày rời khỏi cánh cửa nhà giàu, tôi béo lên 5 cân, ăn ngon, ngủ ngon, cả người đều hoạt bát lên rất nhiều, còn có thể ngồi cùng bàn với idol của mình ăn gà hầm dừa.”
Chu Văn bị Dương Vi chọc cười không dừng được .
Anh không phải một người biết nói chuyện, nhưng Dương Vi nói chuyện rất thú vị, khiến anh căn bản không rảnh để nhớ tới chuyện khác.
Hai người ăn cơm, Dương Vi dẫn anh đi dạo trung tâm thương mại ở Nam thành, hai người ngâm mình trong phòng trò chơi chơi trò chơi suốt một ngày, chờ tới buổi tối, Dương Vi mới trở về nhà.
Chu Văn đưa cô tới cổng tiểu khu, Dương Vi vẫy tay với anh, vô cùng vui vẻ ném cho Chu Văn một con gấu bông mà buổi chiều mới kẹp ra, vừa hát vừa đi về nhà, đi không quá hai bước, liền nghe thấy một thanh âm đè nặng sự tức giận “Dương Vi.”
Dương Vi có chút kinh ngạc, cô quay đầu lại , thấy bóng dáng đứng trong bóng đêm, cô nhướng mày “Tống Triết?”
Tống Triết mím môi, không nói gì, ánh mắt anh dừng trên người cô, trên dưới đánh giá một lần, thấy cô không có việc gì, mới cứng rắn nói “Em đi đâu, trở về muộn như vậy.”
“Đi ra ngoài chơi.” Dương Vi hào phóng nói, “Anh canh giữ ở cửa nhà tôi làm gì?”
Tống Triết không nói chuyện.
Anh đã có nửa tháng không gặp cô, vốn dĩ anh cho rằng cô nhìn thấy anh sẽ cao hứng, nhưng vừa nghe được câu hỏi này, trong lòng anh liền có một loại xấu hổ buồn bực hùng dũng đi lên.
Nhưng lần này anh khắc chế chính mình, thông qua hơn nửa tháng suy nghĩ và xây dựng tâm lý, rốt cuộc cũng đạt được hiệu quả bước đầu.
Anh lại không phải kẻ ngốc, khi bắt đầu đối mặt với hiện thực, anh sẽ nỗ lực tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Đối lập với cảm giác năm đó, anh chậm rãi cảm nhận quá khứ của Dương Vi, ý đồ lý giải sự ngạo mạn cũng như sai lầm của bản thân mình.
Vì thế anh khống chế được chính mình, cứng nhắc nói “ Anh nghe nói hôm nay em đến tập đoàn Mộ thị thử vai, nên tới đây hỏi một chút.”
“Anh chỉ cần điện thoại không phải được rồi sao?” Dương Vi có chút kỳ quái, sau đó lại nói, “Hơn nữa anh không đi làm sao? Việc nhỏ như vậy anh cũng quan tâm?”
“Dương Vi!”
Rốt cuộc Tống Triết có chút khắc chế không được, đề cao âm lượng nói “Anh là tới gặp em, muốn nhìn em một chút, vừa lòng?!”
Dương Vi không nghĩ tới Tống Triết sẽ rống ra những lời này , cô ngẩn người, có chút trở tay không kịp, ngay lập tức liền mất khí thế, có chút lúng túng nói “Ách…… Như vậy.”
“Hoa trong nửa tháng này, đẹp sao?”
Tống Triết gian nan lên tiếng, anh buộc chính mình, phải có thái độ tốt một chút.
Dương Vi lúng túng nói “ Cũng được. Nếu anh không có chuyện khác ……”
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?”
Tống Triết đột nhiên mở miệng, Dương Vi mím môi, Tống Triết lui một bước “Ở ngay quán cà phê bên cạnh, nói xong anh sẽ đi.”
Dương Vi suy nghĩ, rốt cuộc vẫn gật đầu, nhưng lại nói “Anh tội gì đâu?”
Hai người một trước một sau bước vào tiệm cà phê bên cạnh, Dương Vi thuần thục gọi đồ, sau đó giương mắt nhìn về phía Tống Triết. Tống Triết trầm mặc thật lâu, rốt cuộc chậm rãi nói “Anh đã nghĩ về những lời nói của em trước đây.”
“Ừ.”
“Anh biết chuyện ly hôn là em nghiêm túc, cũng là quyết định sau thời gian dài suy nghĩ. Nửa tháng này anh cũng nghĩ lại, qua rất nhiều chuyện , là anh không đúng.”
Những lời này Tống Triết nói ra cực kỳ gian nan, kỳ thật lúc trước anh đã diễn luyện qua vô số lần ở trong lòng, anh làm bộ không biết mình đang nói gì, coi như đọc bản thảo, cứng đờ nói “Chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa, chuyện quá khứ để cho nó qua đi, anh……anh một lần nữa,” thanh âm Tống Triết nhỏ dần xuống, anh nhìn một thân cây bên ngoài cửa sổ, lời nói dị thường lúng túng, “Anh theo đuổi em.”
Dương Vi không nói chuyện, cô cúi đầu uống cà phê.
Tống Triết thấy cô vẫn luôn trầm mặc, quay đầu lại, có chút thấp thỏm nói “Em có ý gì?”
“A Triết, cái anh cần là thời gian.” Dương Vi bình tĩnh nói, “Thái độ của tôi đã rất rõ ràng, anh có thể tiếp tục làm chuyện anh muốn làm , ảo tưởng biến tôi thành Tống phu nhân cũng được, hoặc tự mình làm cảm động nói muốn theo đuổi tôi cũng được, đều có thể, nhưng tiền đề là, anh không thể quấy rầy tôi, không thể quấy nhiễu tôi.”
“Tôi hy vọng anh có thể cách xa tôi một chút.” Dương Vi giương mắt nhìn anh, thần sắc nghiêm túc, “Không cần quấy rầy tôi, không cần can thiệp vào sinh hoạt của tôi, không cần chất vấn tôi mấy giờ về nhà, đi làm cái gì, càng không cần quản lý chuyện của tôi.”
Tống Triết nắm chặt cái ly, sắc mặt rất khó coi. Dương Vi uống một ngụm cà phê, lạnh nhạt nói “Vấn đề khó giải quyết nhất giữa chúng ta chính là, anh vĩnh viễn không hiểu tôi nghĩ gì, anh cũng chưa bao giờ cố gắng hiểu, chúng ta là người của hai thế giới, hai hình thức tư duy.”
“Anh có thể.”
Tống Triết mở miệng, anh bình tĩnh nói “Nếu anh theo đuổi em, vậy phải dựa theo quy tắc em nói mà làm việc.”
Từ trước đến nay anh là người có mục tiêu, nếu anh muốn theo đuổi Dương Vi, sẽ dựa theo quy tắc của cô, nghiêm túc theo đuổi.
Dương Vi có chút bất đắc dĩ mỉm cười, cô đứng dậy, bình thản nói “Tùy anh.”
Lời nói kia phảng phất như đang đối mặt với một đứa trẻ tùy hứng, điều này làm cho Tống Triết cảm thấy cực kỳ khó chịu .
Chờ Tống Triết trở về nhà, anh nằm trên giường, bắt đầu lật xem ba mươi sáu kế tình yêu .
Gần đây vì muốn làm rõ ràng cách theo đuổi người như thế nào, Tống Triết lặng lẽ xem rất nhiều sách có liên quan, anh nghiêm túc học tập tổng kết kinh nghiệm bên trong, ví dụ như giờ phút này tiến hành bước đầu tiên, đạt được sự cho phép theo đuổi từ đối phương.
Hiện tại anh đã đạt được, phải bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo.
“Muốn tình cảm được xây dựng trên sự tín nhiệm nguyên vẹn.”
Tống Triết nhìn mấy lời này, anh suy nghĩ, nhịn rất lâu, mới gọi điện thoại cho vệ sĩ.
“Về sau bảo vệ phu nhân thật tốt,” anh phân phó nói, “Nhưng sinh hoạt hằng ngày của cô ấy, không cần báo cho tôi.”
Phân phó vệ sỹ xong, Tống Triết tiếp tục xem notebook của chính mình.
“Khen đối phương thật nhiều và viết thư tình thích hợp.”
Tống Triết xem xong mặt có chút đen, anh chửi nhỏ một tiếng “Bệnh tâm thần.”
“Cố định thời gian thăm hỏi sớm muộn, khiến đối phương hình thành thói quen.”
“Không thể hiểu được.”
Tống Triết cảm thấy quyển sách này quá thối nát. Anh nện quyển sách sang một bên, nằm trên giường, cảm thấy có chút phiền muộn.
Một lát sau , anh lấy di động ra, biên tập nửa ngày, rốt cuộc gõ được hai chữ —— ngủ ngon.
Dương Vi nhìn thấy hai chữ ngủ ngon từ Tống Triết, cảm thấy dị thường kỳ quái, người này chưa bao giờ gửi tin nhắn cho cô, như thế nào lại đột nhiên gửi tin nhắn chúc ngủ ngon? Chẳng lẽ còn có thông tin gì khác?
Cô suy nghĩ nửa ngày , không nghĩ ra cái gì, quyết định từ bỏ, vẫn là đi ngủ.
Tống Triết cầm di động, đợi tin nhắn trả lời từ Dương Vi.
Lúc 10 giờ, anh nghĩ đoán chừng Dương Vi đang rửa mặt dưỡng da.
Lúc 11 giờ, anh cảm thấy khẳng định Dương Vi đang tập dưỡng sinh cho chân.
Lúc 12 giờ, anh đoán rằng chắc hẳn Dương Vi đang chơi game.
Một thời gian sau……
Rốt cuộc anh không có cách nào lừa mình dối người, trong đêm tối cảm xúc càng được buff thêm vào, anh nhịn không được nhắn tin một câu “Vì sao em không trả lời anh?!”
Không có người để ý , rốt cuộc anh chỉ có thể nói với chính mình, nhất định Dương Vi ngủ rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tống Triết vừa tỉnh lại, liền gấp không chờ nổi đi xem di động, xem Dương Vi có trả lời hay không.
Nhưng di động cái gì cũng không có, Tống Triết nghẹn nửa ngày, lại nhắn một tin “Buổi sáng tốt lành”.
Không được đáp lại, Tống Triết nghĩ, Dương Vi nhất định là chưa tỉnh ngủ.
Đứng ngồi không yên đến giữa trưa, Tống Triết vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Dương Vi, anh bắt đầu có chút lo lắng, Dương Vi không xảy ra việc gì chứ? Bằng không tại sao cô lại không trả lời tin nhắn của anh?
Suy nghĩ, anh viết một bài thơ tình và gửi qua.
Lần đầu tiên anh viết thơ tình, cảm thấy có chút ngượng ngùng, nên đuổi Cao Lâm đi ra ngoài, một mình ngồi trong văn phòng, gõ từng từ một, chờ sau khi gõ xong,anh mới gửi đi.
Vừa gửi qua không tới một phút đồng hồ, Dương Vi liền hồi âm.
Tống Triết vui mừng khôn xiết, cảm thấy quả nhiên vẫn là câu dài tương đối dễ dàng kíc,h thích mong muốn trả lời từ người khác. Kết quả vừa mở di động ra liền thấy một câu
“Lại gửi loại tin nhắn này tôi sẽ kéo anh vào danh sách đen.”
Tống Triết “……”
Số di động đã bị kéo vào danh sách đen, anh không hy vọng số WeChat cũng bị kéo vào danh sách đen.
Tống Triết thật cẩn thận thử thăm dò điểm mấu chốt của Dương Vi, buổi sáng mỗi ngày đúng giờ hỏi thăm sớm muộn, thơ tình không thể viết, anh bắt đầu vẽ tranh theo sự dạy dỗ từ quyển sách tình yêu kia.
Anh vẽ tranh không tính là đẹp, nhưng quý ở có tâm ý, mỗi ngày một mẩu chuyện nhỏ, miêu tả Dương Vi trở thành Tống phu nhân rực rỡ trong tương lai.
Dương Vi xem đến dở khóc dở cười.
Cô cũng không đáp lại, cô biết rõ ràng, giờ phút này kỳ thật Tống Triết, chỉ đang học cách quan tâm một người từ trên người cô, nhưng anh không thực sự học được. Cô đã chịu đủ cảm giác yêu đương với trẻ nhỏ rồi, thật vất vả mới bò ra khỏi hố lửa này, cô sẽ không quay đầu lại.
Điều Tống Triết cần chính là thời gian, thời gian lâu rồi, anh mất đi nhẫn nại, chấp nhận thực tế , đem những cái không cam lòng đó, chỉnh sửa lại thói quen một cách ngay ngắn, trò khôi hài này liền kết thúc.
Mỗi ngày Tống Triết đều đánh dấu cảm giác tồn tại của mình từ xa, mà ban ngày Dương Vi đi làm, buổi tối livestream, cuối tuần nghỉ ngơi.
Chu Văn ở Nam thành không có bạn bè gì, dường như anh cố ý đi nghỉ dưỡng, ở Nam thành tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, vì thế Dương Vi liền trở thành người dẫn đường tốt nhất, thời điểm cuối tuần, cô kéo Chu Văn, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ ở Nam thành, mang theo anh đi tìm thức ăn, và dẫn anh lên núi.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, xem phim, chơi game.
Dương Vi nhìn ra được, Chu Văn là đang trốn tránh, cô rất hiểu loại cảm giác này. Vì thế cô liền mang anh đi trốn, khiến anh bận rộn đến mức không có thời gian dừng lại.
Chu Văn là minh tinh, có rất nhiều địa phương không thể đi, ngay cả khi mang theo kính râm và khẩu trang, anh vẫn đặc biệt bắt mắt.
Hiện tại Dương Vi cũng có chút danh tiếng, vì thế cả hai người đều thống nhất cách ăn mặc, nhìn qua rất giống ăn trộm.
Thời điểm bọn họ đi chơi, ở xa xa có một chiếc xe đi theo, Dương Vi đã sớm phát hiện ra, nhỏ giọng nói “Có phải Mộ Nhu hay không?”
Chu Văn không quay đầu lại, khẳng định nói “Là cô ấy.”
Dương Vi có chút bất đắc dĩ “Anh nói bọn họ cũng thật kỳ quái, không quý trọng, lại không buông tay, là có ý gì?”
Chu Văn trầm mặc, rất lâu sau, anh mới chậm rãi nói “Cô ấy đặc biệt sợ thiếu nợ người khác.”
“Hử?”
“Lúc trước tôi đã cứu cô ấy, cô ấy vẫn luôn nhớ kỹ. Hiện tại biết tôi thích cô ấy, cô ấy vì trả phần ân tình này của tôi, nên mới nỗ lực ở bên tôi. Kỳ thật cô ấy không thực sự hiểu chuyện tình cảm” Chu Văn ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo bất đắc dĩ, “Nếu để cô ấy tính quan hệ ích lợi, tính toán số liệu, chắc chắn cô ấy rất ưu tú, nhưng nếu cô nói cho cô ấy, trên thực tế vốn dĩ tình cảm chính là sự hy sinh cùng trả giá, một người thích một người khác là không cần hồi báo, cô ấy vĩnh viễn không rõ.”
“Tựa như hiện tại cô ấy không rõ, ‘ chỉ có hai người thích nhau mới nên ở bên nhau ’.”
Dương Vi gật đầu, lòng xúc động, nói tiếp “Vậy cô ấy đối xử với anh tốt như vậy, anh sẽ dao động sao?”
“Hiện tại chồng trước của cô đối xử với cô cũng khá tốt,” Chu Văn nhìn cô, cười nói, “Cô dao động sao?”
“Không có.” Dương Vi uống ngụm thức uống nóng trong tay, nhìn về phương xa, “Ngày tháng trước kia, đã quá đủ rồi.”
“Tôi cũng vậy.”
Chu Văn quay đầu nhìn về phía cô, nghiêm túc nói “Nhưng tôi không kiên định như cô, cho nên cô có thể đáp ứng tôi một chuyện hay không.”
“Hử?”
“Nếu tôi dao động, cô nhất định phải nhớ rõ, cô phải nhắc nhở tôi, để tôi thanh tỉnh một chút.”
“Tôi sẽ gặp một người khác thích tôi.”
“Tôi cũng vậy.” Dương Vi nâng chén, nhẹ nhàng đụng vào cái ly của Chu Văn, bình thản nói, “Cụng ly vì tương lai.”
Dương Vi và Chu Văn tách nhau ra để trở về, về tới nhà, sau khi livestream hằng ngày xong , cô lại thấy được tin nhắn của Tống Triết.
Vẫn là hai chữ như cũ , ngủ ngon.
Dương Vi mỉm cười. Cô lẳng lặng nhìn trong chốc lát, rồi xóa bỏ.
Mà Tống Triết lẳng lặng nhìn di động, anh đã có thói quen cô không nhắn tin trả lời. Cho nên mới tưởng tượng, anh lấy video livestream của Dương Vi đã được cắt nối biên tập ra xem, bên trong là hình ảnh Dương Vi dùng tay làm thành hình trái tim, ngọt ngào nói một tiếng “Ngủ ngon.”
Anh nhẹ giọng mỉm cười, nằm trên giường, tắt đèn.
1 Giường 2 mét , anh vẫn giống như thời điểm Dương Vi ở đây vậy, an an phận phận, một người ngủ một bên.
Rốt cuộc hết thời gian 5 tuần, năm kỳ của chương trình chơi nói chữ cũng phát sóng xong, tiếp theo liền tiến vào vòng bán kết.
Trận chung kết còn chưa bắt đầu, Tống Triết có chút phát sầu, Cao Lâm nhìn ra anh nôn nóng, không khỏi nói “Tiên sinh, hình như ngài có chút đứng ngồi không yên?”
“Này” Tống Triết lên tiếng, sau đó nói, “Cậu nói chờ tới khi Dương Vi thắng, tôi nên chuẩn bị cái gì, để chúc mừng cô ấy một chút?”
Lúc này Cao Lâm mới phản ứng lại, thì ra Tống Triết tính toán chuẩn bị quà tặng chúc mừng cho Dương Vi .
Anh ta nhìn Tống Triết, nhất thời không biết mở miệng như thế nào, kỳ thật anh ta cũng không nghĩ tới, không ngờ Tống Triết thật sự theo đuổi Dương Vi lại kiên trì lâu như vậy, thậm chí còn có xu thế càng ngày càng lún sâu.
Anh ta nhịn không được khuyên can nói “Tiên sinh, chắc hẳn Dương tiểu thư cũng không muốn gì……”
“Muốn?”
Tống Triết bắt được từ ngữ mấu chốt, anh nghiêm túc suy nghĩ.
Trước kia Dương Vi rất ít khi nói cô muốn gì với anh, điều duy nhất cô muốn……
Hình như là muốn anh nấu một bữa cơm cho cô?
Đó là vào ngày sinh nhật của cô, anh đã hứa sẽ đồng ý với cô một nguyện vọng. Cô thật cẩn thận đề ra yêu cầu, anh ngại mất mặt mũi nên đáp ứng.
Tuy nhiên lúc ấy sao anh có thể nấu cơm cho cô? Từ trước đến nay anh đều được người hầu hạ, làm sao sẽ đi hầu hạ người?
Vì thế anh quyết đoán gọi cơm hộp, ngụy trang thành mình làm, kết quả Dương Vi chỉ ăn một miếng, liền không ăn nữa.
Hiện tại nhớ tới, kỳ thật khi đó Dương Vi vừa ăn đã nhận ra, rốt cuộc một người vừa mới học nấu cơm , sao có thể làm ra trình độ loại này. Cho dù là nấu sủi cảo, nó cũng có kỹ thuật hàm lượng.
Vì thế Tống Triết vui vẻ quyết định, anh muốn học nấu cơm.
Anh muốn hạ thân mình quý giá vì cô mà học nấu một bữa cơm, như vậy cô có thể biết, mình không giống trước kia!
Tống Triết vì ý nghĩ của chính mình cảm thấy thực kiêu ngạo, anh cảm thấy nấu cơm là một chuyện cực kỳ đơn giản, anh đi tìm thực đơn, chuẩn bị tốt công cụ, một mình lặng lẽ trộm phòng bếp của dì Lâm (*), nửa đêm học nấu cơm.
Thế rồi vào đêm hôm đó, anh làm nổ một cái nồi.
(*)dì Lâm: Mất tầm 1,2, chương trong convert dùng má lâm nhưng mấy chương đầu và mấy chương sau đó dùng dì lâm nên mình sẽ sửa thành dì lâm
Giả Quý Tộc