Giả Ngoan Xấu Lắm Nha
C18: Tôi gặp lương tiểu bàn anh ta khẳng định mình không hề xúi cậu vu khống tôi
Triệu Hành bước tới, đứng trước mặt cậu.
“Sao cậu còn ở đây?”
Không biết do tối nay quá kích động hay bởi tâm trạng vui vẻ khi có người chia sẻ niềm vui ‘mất điện’ bất ngờ, giọng Triệu Hành cũng nhuốm chút dịu dàng hiếm có.
Lạc Minh Sơn là vậy… Lúc Triệu Hành tức giận, cậu sẽ giữ chừng mực an toàn, ngoan ngoãn gọi hắn là anh Triệu, vừa dịu ngoan vừa nhút nhát, im lặng chịu đựng sự châm chọc, bắt nạt ác ý và lửa giận của Triệu Hành.
Lúc Triệu Hành vui vẻ, cậu sẽ trở nên ngây ngô mềm mại, không sợ chết bỏ qua lệnh cấm và ranh giới của Triệu Hành, đôi mắt sáng như viên bi thuỷ tinh đầy sự ỷ lại và tin tưởng, nhẹ nhàng gọi hắn là anh A Hành.
Hệt như một bé cún con có trí nhớ ngắn hạn.
Hiện tại gương mặt cậu càng trở nên mềm mại hơn, dường như chiếc đèn đêm gần đó cũng ưu ái hắt một tia sáng nhỏ vào trong mắt cậu khiến nó tỏa sáng rực rỡ, cậu nói: “Anh A Hành, em đang đợi anh.”
Triệu Hành: “Nếu không phải tối nay mất điện đột xuất thì mai tôi mới ra ngoài được.”
Lạc Minh Sơn nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: “Vậy thì em sẽ vào trong tìm anh.”
Triệu Hành sửng sốt.
Tuy biết Lạc Minh Sơn nói vậy là để lấy lòng mình nhưng Triệu Hành vẫn vui vẻ.
Triệu Hành nhéo mặt Lạc Minh Sơn: “Lạc Lạc học được không ít nhỉ? Còn biết nịnh nọt dỗ anh vui nữa.”
Lạc Minh Sơn không giải thích, chỉ hỏi hắn: “… Sau khi anh vào… Có bị thương không?”
“Không có, chả mất cọng lông nào.” Triệu Hành thả tay xuống, tinh thần phấn chấn, đắc ý nói: “Cũng may là điện ngắt kịp thời, chậm phút nữa chắc tôi bị giật rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Lạc Minh Sơn cười, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hành khoác bả vai Lạc Minh Sơn, nhếch môi: “Về thôi nào.”
…
Lúc Triệu Hành trở về ký túc xá, tin tức vụ mất điện trong trung tâm thẩm vấn đã lan rộng, đã đến giờ đi ngủ rồi nhưng ai cũng hăng máu.
Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tới thằng nhóc Lữ Hiểu Phong cũng không muốn đi ngủ. Nhóc ta mở to mắt, hưng phấn nghe Chu Minh chém gió: “Trung tâm thẩm vấn bị cúp điện, mọi người trong phòng sám hồi đều ra ngoài được, đồng nghĩa toàn bộ thiết bị trong trung tâm thẩm vấn gặp vấn đề! Cho nên, nếu bây giờ ai vượt ngục thì…”
Đúng lúc này, chiếc loa bên hành lang phát ra âm thanh máy móc điện tử: “Thông báo, hệ thống điện của trung tâm thẩm vấn đã được sửa chữa, ba kẻ vượt ngục đã bị bắt. Xin hãy tập trung sám hối, đừng kích động.”
Chu Minh: “…”
Lữ Chí Cường ngạc nhiên: “Sửa nhanh vậy? Thông báo không đề cập chuyện những người được thả khỏi phòng sám hôm nay nhỉ?”
Chu Minh hâm mộ nhìn Triệu Hành: “Anh Triệu, anh may mắn quá! Sao trùng hợp dữ vậy? Trung tâm thẩm vấn mất điện, hời cho các anh rồi!”
Triệu Hành nhìn quanh, nhíu mày: “Trương Nhạc đâu?”
Chu Minh: “À, bị anh Triệu đạp gãy ngón tay nên đến phòng khám rồi, chắc tối nay không về đâu.”
Hôm nay tâm trạng Triệu Hành không tệ, nghe Trương Nhạc không về thì càng vui hơn.
Chu Minh gãi đầu nói: “Anh Triệu, cái đấy… Tôi đã khuyên Trương Nhạc rồi, nhưng hình như anh ta rất hận anh đấy, không chừng mấy ngày tới sẽ kiếm chuyện với anh nữa.”
Chu Minh nhớ lời Trương Nhạc nói với mình thì nổi da gà. Cậu ta đâu ngờ thì ra trong mắt Trương Nhạc, Lạc Minh Sơn là người bị kẻ xấu bắt nạt, là đoá hoa quỳnh thuần khiết trong trẻo cần được giải cứu ngay…
Thảm quá, còn trẻ mà mắt bị mù.
Triệu Hành ngồi xuống ghế, ngón tay mảnh khảnh gõ mặt bàn, âm thầm nghĩ cách đối phó. Hắn không sợ gì Trương Nhạc, nhưng bây giờ điểm hối cải đang là 0… Thật sự khiến hắn hơi chùn chân.
Đầu óc đang Triệu Hành rối bời thì vô tình bắt gặp Lạc Minh Sơn đang lau tóc. Lạc Minh Sơn để tóc ướt đi ra ngoài với hắn, đến giờ tóc vẫn chưa khô. Lòng Triệu Hành ngứa ngáy, thuận tay kéo cậu ngồi xuống trước mặt mình, hoàn thành câu nói đùa lau tóc cho cậu.
Tóc Lạc Minh Sơn vẫn chưa khô hết nhưng vẫn mềm mượt, không rối sợi nào, sờ vào lành lạnh như tơ lụa ngâm trong nước. Tuy Triệu Hành chưa từng chạm vào tóc ai nhưng cũng biết không phải ai cũng có mái tóc dài đẹp thế này.
Chu Minh và Lữ Chí Cường dòm nhau, mắt đầy ẩn ý. Đại ca và chị dâu cuối cùng cũng chịu phát cơm chó rồi.
Vì để kỷ niệm thời khắc quan trọng này, Chu Minh định cắn răng lấy ra ít tiền mừng: “Anh Triệu, à ờm, thẻ anh hết điểm rồi, làm việc cũng không tiện, hay là anh cho tôi mượn trước… À không, là tôi cho anh mượn trước một ít…”
“Không cần.” Triệu Hành cắt lời cậu ta: “Tôi đã có tính toán khác.”
Điểm hối cải trong tay hắn là dùng để gây dựng cơ đồ, tiêu tiền của mình thì không sao nhưng lãng phí tiền của người khác thì không hay cho lắm. Với cả nghe giọng Chu Minh, hắn cũng nghe ra cậu ta như đang đứt từng khúc ruột ấy.
Chu Minh: “Anh Triệu có ý tưởng gì thế?”
Triệu Hành vừa lau tóc cho Lạc Minh Sơn, vừa lơ đãng nói: “Cùng lắm thì đi cướp thôi. Kiếm đại một người, bịt mắt kéo vào trong phòng tối, cướp điểm hối cải, cướp vài tên là thành đại gia rồi.”
Chu Minh: “… Anh Triệu, anh định làm thế thật à? Lỡ bị phát hiện thì sao? Mấy chuyện như cướp điểm hối cải nếu lộ ra sẽ bị kéo vào phòng sám hối mất…”
Triệu Hành chả quan tâm: “Thì bị điện giật chứ sao trăng gì nữa.”
Lữ Chí Cường chợt nói: “Nhưng tôi nghe đồn nhà xưởng mà chúng ta đang làm việc là nhà xưởng cấp thấp nhất, bên trên còn có nhà xưởng cao cấp và nhà xưởng đỉnh cấp nữa. Tiền lương rất cao nhưng người thường không thể vào được. Nếu cậu Triệu có thể vào, vậy sẽ kiếm được nhiều tiền nhanh hơn đấy.”
Triệu Hành cảm thấy thú vị: “Nhiều cỡ nào?”
Lữ Chí Cường: “Tôi nghe nói làm việc ở các nhà xưởng cao cấp mỗi ngày sẽ được 5 điểm hối cải. Còn lương nhà máy đỉnh cấp thì không ai biết nhưng người ta đoán chừng là khoảng 10 điểm hối cải trở lên.”
Triệu Hành hơi thất vọng, cũng chả đáng là bao. Mà vào được chỗ đấy còn là vấn đề không đơn giản.
Triệu Hành thở dài, phát sầu.
Lạc Minh Sơn ngồi phía trước đột nhiên xoay người, đưa tấm thẻ điện tử trong tay cho Triệu Hành.
Triệu Hành khoát tay: “Thôi giữ đi, điểm trong thẻ cậu như miếng thịt trên người con muỗi, chả đủ nhét kẽ răng tôi nữa.”
Điểm hối cải trong thẻ Lạc Minh Sơn là do chiều nay Triệu Hành chia cho cậu, sau khi ‘luyện võ xong’ chỉ còn 25 điểm.
Lạc Minh Sơn không bỏ cuộc, vẫn đưa thẻ điện tử rồi nói: “Anh Triệu, điểm trong thẻ này hẳn là đủ cho anh dùng, nếu như không đủ thì em sẽ nghĩ cách.”
Triệu Hành cười mỉa cầm lấy tấm thẻ, khinh thường nói: “Có thể kiếm được bao nhiêu? Cậu như nào chẳng lẽ tôi không biết…”
Triệu Hành đột nhiên im bặt.
Chu Minh sáp tới: “Sao thế? Sao thế? Trong thẻ chị dâu có bao nhiêu? Để tôi nhìn xem…”
Chu Minh bỗng cứng đờ, nín ngang.
“Anh ơi, sao các anh không nói tiếp? Rốt cuộc trong thẻ anh Tiểu Sơn có bao nhiêu điểm hối cải vậy ạ?” Lữ Hiểu Phong xuống giường đi vệ sinh, cũng chụm cái đầu nhỏ vào hóng chuyện.
Năm giây sau, đôi mắt cậu bé mở to kinh ngạc.
“Một, hai, ba, bốn, năm… một, mười, một trăm, một nghìn… Bố ơi! Thẻ của anh Tiểu Sơn có 11.025 điểm hối cải!”
Lữ Chí Cường: “Cái gì cơ!”
Hơn 10.000 điểm hối cải… Là hơn 100 triệu tiền thật!
Tay Triệu Hành run rẩy, cổ họng hơi khô: “… Cậu lấy đâu ra điểm hối cải?”
Chỉ là dùng chút thủ đoạn sửa lại số liệu thôi, giống như hơn một tháng trước cậu thay thế cho thiếu niên ‘vượt quá giới hạn phòng vệ’ tới đây, không có ai phát hiện cả.
Lạc Minh Sơn cụp mắt, bịa chuyện: “Người nhà mới nạp tiền cho em ạ.”
Triệu Hành: “Người nhà của cậu?”
Triệu Hành cau mày.
Trong ấn tượng của hắn, cảm giác tồn tại của gia đình Lạc Minh Sơn không cao.
Lúc Triệu Hành 5 tuổi lần đầu gặp Lạc Minh Sơn. Lạc Minh Sơn 3 tuổi là một đứa trẻ rất kỳ lạ, cậu luôn lặng lẽ quan sát người khác, người mà cậu thích quan sát nhất chính là Triệu Hành. Cậu luôn bình tĩnh, không có nhiều biểu cảm, thoạt nhìn như một con búp bê xinh đẹp không hề biết giận.
Sau khi Triệu Hành chủ động tiếp xúc với Lạc Minh Sơn, hắn mới biết thì ra đứa trẻ 3 tuổi xinh xắn này còn chưa biết nói.
Cậu có một người mẹ không bình thường, bà ta bị mắc bệnh thần kinh. Người phụ nữ đó đối xử với Lạc Lạc rất tệ bạc, vì vậy sau này Triệu Hành cướp Lạc Minh Sơn đi luôn, mang về ký túc xá của mình, để cậu cùng ăn cùng ngủ với mình.
Lạc Minh Sơn nói chuyện được là do Triệu Hành dạy, chữ viết cũng thế.
Triệu Hành nhớ lúc ấy hắn đã giới thiệu mình với Lạc Minh Sơn: “Anh tên là Triệu Hành.”
Lạc Minh Sơn nhìn hắn rồi đột nhiên cất tiếng nói sau một thời gian dài im lặng, cậu cất to giọng: “A… Hành.”
Nhóc Triệu Hành: “Em không thể gọi anh là A Hành được, anh lớn tuổi hơn em, em phải gọi anh là anh mới đúng.”
Lạc Minh Sơn: “Anh… A Hành…”
Đấy là câu nói hoàn chỉnh rõ ràng đầu tiên mà Lạc Minh Sơn thốt ra cho đến thời điểm đó.
Triệu Hành: “…”
Chu Minh: “…”
Chu Minh thực sự chưa bao giờ ghen tị với Triệu Hành.
Tuy Triệu Hành cao hơn cậu ta, đẹp trai hơn cậu ta, giàu có hơn cậu ta, ngầu hơn cậu ta, lại còn có chàng vợ xinh đẹp như tiên nhưng Chu Minh vẫn nghĩ mỗi người đều có số phận riêng, anh Triệu giỏi như thế xứng đáng được hưởng những điều tốt nhất.
Nhưng bây giờ…
Mẹ nó, cậu ta thực sự có hơi ghen tị ước ao rồi đấy.
Có vợ như thế, chồng còn mong cầu gì nữa chứ?
Chu Minh suýt cảm động gớt nước mắt: “Anh Triệu, anh thật có phúc lớn mà! Sao anh Triệu không nhận? Không thích làm chạn vương à? Không sao đâu anh Triệu ơi, không ai dám cười anh chạn vương đâu, hai người chính là vợ chồng đồng lòng, làm chạn vương có quan trọng gì đâu…”
*Chạn Vương hay Vua Chạn, được sử dụng để chỉ những người đàn ông dựa vào việc lấy vợ giàu để có được một cuộc sống giàu sang và phú quý, không cần phải đóng góp vào công việc, lao động hay cống hiến.
Triệu Hành: “…”
Chạn vương, chạn vương, chạn vương…
Triệu Hành bị Chu Minh nhồi sọ riết trong đầu toàn hai chữ ‘chạn vương’.
Triệu Hành lạnh lùng đẩy Chu Minh ra: “Cút!”
Sau đó hắn nghiêm túc chính trực từ chối Lạc Minh Sơn: “Không cần, tôi không thích làm chạn vương.”
Triệu Hành: “…”
Đậu!
Lại hớ rồi!
Lạc Minh Sơn không phải vợ hắn, hắn làm chạn vương cái quỷ gì?
Lạc Minh Sơn sửng sốt, cười ngặt nghẽo: “Anh bị Chu Minh tẩy não rồi.”
Cậu ngồi trên chiếc ghế thấp hơn Triệu Hành, cứ thế ngẩng đầu nhìn Triệu Hành dưới ánh đèn đêm mờ ảo, trong mắt lấp lánh tia sáng, thành khẩn như đang ngước nhìn thần linh, cậu khẽ khàng nói: “Anh dùng điểm hối cải của em là chuyện đương nhiên mà. Anh quên rồi sao? Em là nô lệ của anh đó.”
Triệu Hành: “…”
Trái tim như bị ai tóm.
Do bị đống điểm hối cải khổng lồ kia tóm hay do nụ cười của Lạc Minh Sơn tóm, Triệu Hành cũng không biết nữa.
Trong chốc lát, hắn không rảnh để lo chuyện này, bởi vì cả tinh thần và vật chất hắn đều được thoả mãn.
… Lạc Minh Sơn chuyển thẳng 10.000 điểm hối cải cho hắn.
…
Sáng Triệu Hành thức dậy, hắn đi đường cũng thấy như đang bay vậy.
10.000 điểm hối cải dát ở trên người, ai mà không muốn bay lên trời chứ? Chu Minh đi cạnh hắn cũng muốn bay theo.
Ngoại trừ việc đi đường muốn bay lên trời, Triệu Hành còn cảm thấy tràn trề năng lượng.
Lúc đang ăn sáng trong nhà ăn, Lạc Minh Sơn đột nhiên nói: “Anh Triệu, em muốn nói với anh về chuyện của Trương Nhạc.”
Triệu Hành: “Trương Nhạc, đúng là cần nói chuyện.”
Người đó đối với Lạc Minh Sơn có ý đồ xấu, ở chung ký túc xá thực sự rất khó xử. Vốn tên kia chỉ dám lén lút nhìn Lạc Minh Sơn nhưng hôm qua đã dám ra tay, ai biết được ngày mai có tập kích lúc nửa đêm hay không?
Lạc Minh Sơn cụp mắt, cắn môi sợ hãi: “Em… Em không thích ánh mắt anh ta, càng không muốn sống chung với anh ta.”
Triệu Hành: “Được, hôm nay tôi sẽ đuổi nó ra ngoài.”
Lạc Minh Sơn đề nghị: “Anh Triệu, anh cảm thấy… Nếu chúng ta dọn ra ngoài thì sao ạ?”
Triệu Hành cau mày: “Sao chúng ta phải ra ngoài? Muốn cút thì phải là thằng súc vật Trương Nhạc kia cút!”
Lạc Minh Sơn: “Không phải đâu anh, em nghe nói có một kiểu phòng đôi, mỗi tháng 500 điểm hối cải, em…”
“Muốn chuyển sang phòng đôi hả?” Triệu Hành hỏi.
Lạc Minh Sơn gật đầu.
Triệu Hành suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra.
Bây giờ gia đình Lạc Minh Sơn chịu chi 100 triệu cho cậu, chứng tỏ mấy năm qua cậu ăn sung mặc sướng, cuộc sống giàu sang như công tử quý tộc, nên đã sớm không chịu nổi cảnh tám người chen chúc trong căn phòng với nhau rồi.
Triệu Hành: “Được, chuyện này cậu lo.”
Đôi mắt Lạc Minh Sơn cong cong: “Vậy giờ em đi xin đổi ký túc xá ngay ạ.”
Triệu Hành: “Được rồi, cậu đi đi, tôi còn phải đi dạy dỗ cái thằng đần độn hôm qua dám uy hiếp thằng nhóc đưa thư nữa.”
…
Kẻ đêm qua uy hiếp nhóc đưa thư là Tống Diệu phòng 1304 tòa nhà số 7. Gã được phân vào lớp C204 phòng giáo dưỡng số 8, chắc bây giờ đang trên đường tới lớp.
Triệu Hành có 10.000 điểm hối cải nên không sợ, trực tiếp đến lớp C204 để bắt người. Triệu Hành ăn chậm nên đến chậm, khi hắn tới nơi thì giáo viên đã bắt đầu dạy.
Khác với lớp A, lớp C có giáo viên thật, giáo viên này được cách ly an toàn phía sau tấm kính. Truyền đạt kiến thức sám hối cho tội phạm thông qua các lỗ nhỏ trên tấm kính.
Triệu Hành không nhìn giáo viên, đá tung cửa rồi hét lên: “Tống Diệu là thằng nào? Ra đây!”
Không ai trả lời.
Triệu Hành cười nhạo, bước tới hàng đầu bên phải tóm lấy một người, hỏi: “Mày là Tống Diệu?”
“Không… không phải!” Người kia bị dọa run lẩy bẩy, cuống quýt chỉ vào một người đằng sau: “Tống Diệu ở chỗ kia kìa!”
Triệu Hành đi về phía Tống Diệu thì thấy đầu gã cũng sắp chui vào hộc bàn rồi.
“Cậu ở đâu tới? Dừng tay ngay, đây không phải chỗ cho cậu ngang ngược!” Giáo viên thực tập sau tấm kính tức giận quát lớn.
Triệu Hành chả thèm quan tâm, hắn túm lấy cổ áo của Tống Diệu. Tống Diệu này là tên chịu đòn kém, mới 3 phút Triệu Hành đã đánh gã ta bầm dập.
Giáo viên thực tập dằn lửa giận: “Cậu vô kỷ luật ở lớp học của tôi, tôi sẽ nộp đơn lên cấp trên để trừ gấp đôi điểm hối cải của cậu!”
[Tít.]
Tiếng thông báo của thẻ điện tử vang lên.
[Triệu Hành, trừ 22 điểm, số dư 9978 điểm hối cải.]
Cả lớp chết lặng.
Triệu Hành cười với giáo viên trên bục giảng, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý trêu đùa: “Xin lỗi đã quấy rầy lớp học của ngài, xin lỗi nhé, mời dạy tiếp.”
Nói xong thì xoay lưng ra khỏi lớp. Mà hắn vừa đi thì cả lớp bùng nổ.
“Hơn 9000 điểm hối cải?!! Má ơi! Tao có nghe nhầm không vậy?”
“Một trăm triệu! Cậu ta có một trăm triệu!”
“Giàu vãi đái thế?!”
“Triệu Hành là ai? Quen quá vậy trời!”
“Triệu Hành mà mày cũng không biết sao? Là thằng đội vợ lên đầu, tống tình rồi tiễn bay màu Tô Cách đó! Ủa má, sao tự nhiên nó giàu dữ vậy?”
“Nó có 100 triệu! Sau này tha hồ tung hoành ngang dọc khu K13 luôn rồi?”
“Đâu chỉ tung hoành, nó muốn ngồi lên đầu quản giáo cũng được luôn!”
“Trật tự!” Giáo viên đập thước xuống bàn: “Cả lớp chép từ trang một đến trang mười ‘Sổ tay sám hối’!”
Sau khi ra lệnh, anh ta mở cửa kính ra rồi bước nhanh ra ngoài.
“Triệu Hành!” Giáo viên thực tập vội chạy theo bóng lưng thanh niên, kinh ngạc nói: “Không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này!”
Triệu Hành dừng bước, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nhướng mày: “Cậu là ai?”
Giáo viên thực tập: “Tôi Lương Tiểu Bàn đây! Hồi nhỏ chúng ta thường cùng nhau nghịch bùn, anh còn nhớ không? Tôi còn nhớ mẹ anh thường nói anh là thiếu gia nhà giàu, thì ra là thật! Anh xem anh kìa, tuỳ tiện cũng có 100 triệu xài… “
…
Trong căn phòng đôi rộng rãi sáng sủa, Lạc Minh Sơn đang dọn giường thì Triệu Hành đột nhiên mở cửa bước vào.
Lạc Minh Sơn quay đầu nhìn hắn: “Anh A Hành, anh thích căn phòng này không?”
Triệu Hành: “Lại gọi sai rồi.”
Lạc Minh Sơn sửng sốt, đứng thẳng người lên, nụ cười cũng phai dần: “Anh Triệu.”
Triệu Hành lấy cây thước mà hắn thường dùng để dạy Lạc Minh Sơn luyện võ, thản nhiên nói: “Đưa tay ra.”
Lạc Minh Sơn chầm chậm xoè tay phải.
“Chát!”
Cây thước lạnh lùng cứng rắn không thương tiếc đánh vào lòng bàn tay Lạc Minh Sơn. Cả người Lạc Minh Sơn run lên bần bật, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại lập tức sưng đỏ trông thấy.
Triệu Hành đánh cậu hai cái liên tiếp, đánh vào lòng bàn tay cậu cho đến khi nó bầm tím, thậm chí còn hơi rướm máu.
Triệu Hành dùng thước nâng cằm Lạc Minh Sơn, lạnh giọng hỏi: “Sau này nếu phạm lỗi thì sẽ bị như vậy, hiểu chưa?”
Lạc Minh Sơn nhỏ giọng: “Em biết rồi… Em biết rồi ạ.”
Triệu Hành buông thước xuống: “Hôm nay cậu không luyện võ hử? Đến đây luyện võ.”
Triệu Hành cân nhắc một lát rồi bảo.
“Hôm nay luyện đánh nhau.”
…
Lạc Minh Sơn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu cảm giác tâm trạng Triệu Hành đang rất tệ.
Cậu thủ thế, đáp: “Vâng.”
Một giây sau, Triệu Hành đá vào ngực cậu một cú khiến cậu bay ra ngoài. Lạc Minh Sơn bị đạp cho choáng váng, đơ mấy giây mới bò dậy nổi.
Triệu Hành ra tay lần thứ hai, đấm vào vai cậu một cú, sau đó nhân lúc Lạc Minh Sơn loạng choạng thì nắm lấy bả vai cậu, bồi thêm một cú vào bụng.
Lạc Minh Sơn ôm bụng, chầm chậm trượt xuống đất.
“Đứng dậy.” Giọng Triệu Hành rất trầm, hình như còn hơi kiềm chế.
Lạc Minh Sơn không nhúc nhích, cậu nhìn Triệu Hành, trong mắt lóe lên ánh nước lập loè, góc độ ngẩng đầu khiến cậu trông rất yếu ớt khổ sở, lông mi run rẩy, giọng cũng khàn đi: “Anh Triệu, em đã làm gì sai sao?”
“… Cậu làm gì sai, cmn cậu còn không biết à?”
Triệu Hành không kiềm được cơn giận của mình nữa, hắn nhấc bổng Lạc Minh Sơn lên khỏi mặt đất, vươn tay siết chặt cổ, ấn mạnh cậu vào tường, lời như rít ra từ kẽ răng.
Lạc Minh Sơn: “… Em không biết.”
Triệu Hành đấm mạnh vào mặt cậu, lực lớn đến mức khiến cậu suýt gãy mũi, Lạc Minh Sơn không tránh né, chỉ trợn tròn mắt nhìn Triệu Hành, đôi mắt trong veo không có giọt nước mắt nào, mà tràn đầy sự ỷ lại xen lẫn đau buồn.
“Ầm!”
Triệu Hành đấm vào trên tường.
Máu me đầm đìa.
“Đệt!”
Triệu Hành mắng chửi, điên tiết đá cái bàn lăn quay. Bây giờ hắn trừng Lạc Minh Sơn, nhưng không đánh cậu nữa!
Triệu Hành tức sắp điên rồi!
Hắn lại đá bàn rồi túm chặt cổ áo Lạc Minh Sơn, mắt muốn tóe lửa, gằn giọng: “Tôi gặp Lương Tiểu Bàn, anh ta khẳng định mình không hề xúi cậu vu khống tôi! Lạc Minh Sơn, con mẹ nó cậu dám lừa tôi!”
Sắc mặt Lạc Minh Sơn lập tức tái nhợt.
Triệu Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiến răng hỏi: “Nói đi, sao cậu lại làm vậy?”
Giả Ngoan Xấu Lắm Nha