Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 82: Giám khảo nhận xét
40@-
Ở một mức độ nào đó, đây đúng là một nhóm khá truyền kỳ.
Nhiều nhóm biểu diễn thử trông cũng ổn, có vài nhóm nổi bật rõ rệt, dù chỉ mặc đồng phục gắn bảng tên vẫn không che được khí chất sân khấu của họ. Nhưng cũng có vài nhóm kém đến mức như đang mộng du trên sân khấu.
Nhóm cuối cùng lên sân khấu là Peppermint, nhóm A của Lại Vũ Đông biểu diễn trước, Triệu Diệc Phong chủ động xin dùng micro cầm tay.
Vì trong nhóm có mấy “quả bom hẹn giờ”, suốt quá trình luyện tập bọn họ như đang liều mình nhảy múa trên mép vực tai nạn, may mà cuối cùng vẫn suôn sẻ hoàn thành tiết mục, nhưng trong mười ba nhóm biểu diễn thử thì nhóm họ chỉ xếp ở mức trung bình, thậm chí hơi lệch về dưới trung bình.
Tám người đứng thành hàng trên sân khấu, chờ đợi giám khảo nhận xét.
Nhóm này kỳ ghê, ngoài Miura và La Phi Nhiên vốn đã yếu, mấy người còn lại đâu có tệ, vậy mà tổng thể rời rạc ghê
Tôi chỉ cần Yuki không bị đụng bay là được
Yuki đâu phải yếu nhất, ở nhóm này còn ổn đó
Không tệ nhất là được rồi.
Lại Vũ Đông đứng tại chỗ thở nhẹ, chỉ là tổng duyệt thôi mà tim đã đập nhanh như vậy, hắn không dám tưởng tượng đến ngày công diễn sẽ căng thẳng đến mức nào.
Huấn luyện viên dạy nhảy Tào Ngạn giơ micro lên: "Nói tóm lại, tốt hơn mấy ngày trước một chút, nhưng vũ đạo không đều, nhảy rất gấp, tôi không cảm nhận được sự tươi mát tự nhiên mà bài hát này nên có."
Bản gốc là cảm giác bạc hà, nhóm này là kiểu nhà kho dầu gió bị ngập nước
Dầu gió ngập luôn đền thờ Long Vương
Tôi xem mà hồi hộp, sợ họ dẫm trúng nhau
"Hòa âm cũng loạn cả lên," huấn luyện viên Ngô Hi Hòa bổ sung, "Tuy cả bài hát không đến mức lúc hay lúc dở, nhưng thực lực của giọng ca chính và những người còn lại chênh lệch quá lớn, khiến người ta cảm thấy như là giọng ca chính một mình gánh cả nhóm. Mà phần hòa âm của các em lại ảnh hưởng đến phần hát của giọng ca chính, những điểm sáng ít ỏi cũng bị đè xuống."
Triệu Diệc Phong ngửa đầu, thả hồn theo gió, anh cố gắng không để lộ vẻ mặt quá vui mừng, để tránh bị hiểu lầm là đang chế giễu người khác.
Hát hay hơn cả đội cũng là một nỗi phiền muộn.
Huấn luyện viên cúi đầu lật xem lời bài hát, đối chiếu đoạn và tên người: "Phần rap của Chử Thiên Dịch cũng được, mượt mà hơn chút nữa thì tốt."
Chử Thiên Dịch cười một cái: "Cảm ơn Lý Kha lão sư."
"Hai bạn rapper phụ còn phải luyện nhiều, đặc biệt là La Phi Nhiên, cứ bị lệch nhịp hoài."
"Vị trí center có chút không trấn được sân khấu." Huấn luyện viên Chu Tu Minh, vốn là diễn viên, cắt nghĩa từ góc độ biểu hiện trên sân khấu: "Chu Thụy, em phải làm cho ánh mắt khán giả tập trung vào mình, chứ không phải em vừa đứng đó, mọi người lại dồn hết sự chú ý vào những người phía sau."
Lại Vũ Đông liếc nhìn Chu Thụy đang cúi gằm mặt, từ phía sau đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, hy vọng một hành động nhỏ có thể an ủi cậu phần nào.
Thẳng thắn mà nói, lỗi này là của Chu Thụy sao?
Một trái dưa to đùng nhảy loi choi phía sau, muốn không nhìn cũng khó
Mắt tôi toàn chạy theo gương mặt của Yuki
Do Chu Thụy không đủ sức gánh vị trí center đó, nếu đổi thành Mạc Lê thì khán giả đâu dễ bị phân tán vậy
Người khởi xướng Phó Hàm Vũ phụ họa: "“Ừm, biểu cảm của Yuki rất tốt, dễ hút mắt. Nhảy vẫn cần luyện thêm nhưng đã tiến bộ rõ rệt rồi, cố lên nhé.”
Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn lão sư."
Không uổng công hắn tranh thủ từng giây từng phút trong giờ nghỉ để luyện biểu cảm trước ống kính, còn thiết kế thêm vài biểu cảm nhỏ theo lời bài hát.
Quả nhiên, quản lý biểu cảm rất quan trọng.
Nhóm A rời sân khấu, nhóm B lên thay, hiệu ứng đối lập thảm hại y như dự đoán. Đội hình cực mạnh của nhóm B tái hiện gần như hoàn hảo bản gốc, khiến nhóm A hoàn toàn không có chút cơ hội chiến thắng nào.
"Chúng ta luyện nhiều ngày như vậy để làm gì chứ? Để làm nền à?" La Phi Nhiên trốn sau ống kính than thở.
"Giờ cậu mới biết à?" Tằng Khải oán giận, "Tôi đã bảo là không được chọn bài này rồi, các cậu còn cãi nhau với tôi."
Thấy bầu không khí trong nhóm càng lúc càng ảm đạm, Chu Thụy đành phải lên tinh thần: “Thắng thua không quan trọng bằng việc thể hiện bản thân. Làm hết sức mình, không để lại tiếc nuối, mới là điều quý giá nhất.”
Thư Đằng Kiệt dùng giọng điệu làm theo phép khích lệ: "Ngày cuối cùng rồi, mọi người cố lên."
Tổng duyệt kết thúc, tổ chương trình phát nhiệm vụ mới: yêu cầu mỗi nhóm quay phiên bản tập luyện trong phòng tập của tiết mục công diễn, và nộp lại cho PD phụ trách trước 10 giờ tối nay.
Đi xe buýt từ trường quay về, đến khu ký túc xá thì đã tám giờ tối, thời gian còn lại không nhiều.
Vừa đặt chân xuống đất, Lại Vũ Đông cùng các thành viên liền chạy thẳng đến phòng tập. Họ quay tổng cộng bảy, tám phiên bản, cuối cùng vì có mấy người đói quá nhảy không nổi nữa, mới chọn phiên bản tốt nhất để nộp lên.
Chỉ còn một ngày nữa là đến sân khấu công diễn đầu tiên.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Ở một mức độ nào đó, đây đúng là một nhóm khá truyền kỳ.
Nhiều nhóm biểu diễn thử trông cũng ổn, có vài nhóm nổi bật rõ rệt, dù chỉ mặc đồng phục gắn bảng tên vẫn không che được khí chất sân khấu của họ. Nhưng cũng có vài nhóm kém đến mức như đang mộng du trên sân khấu.
Nhóm cuối cùng lên sân khấu là Peppermint, nhóm A của Lại Vũ Đông biểu diễn trước, Triệu Diệc Phong chủ động xin dùng micro cầm tay.
Vì trong nhóm có mấy “quả bom hẹn giờ”, suốt quá trình luyện tập bọn họ như đang liều mình nhảy múa trên mép vực tai nạn, may mà cuối cùng vẫn suôn sẻ hoàn thành tiết mục, nhưng trong mười ba nhóm biểu diễn thử thì nhóm họ chỉ xếp ở mức trung bình, thậm chí hơi lệch về dưới trung bình.
Tám người đứng thành hàng trên sân khấu, chờ đợi giám khảo nhận xét.
Nhóm này kỳ ghê, ngoài Miura và La Phi Nhiên vốn đã yếu, mấy người còn lại đâu có tệ, vậy mà tổng thể rời rạc ghê
Tôi chỉ cần Yuki không bị đụng bay là được
Yuki đâu phải yếu nhất, ở nhóm này còn ổn đó
Không tệ nhất là được rồi.
Lại Vũ Đông đứng tại chỗ thở nhẹ, chỉ là tổng duyệt thôi mà tim đã đập nhanh như vậy, hắn không dám tưởng tượng đến ngày công diễn sẽ căng thẳng đến mức nào.
Huấn luyện viên dạy nhảy Tào Ngạn giơ micro lên: "Nói tóm lại, tốt hơn mấy ngày trước một chút, nhưng vũ đạo không đều, nhảy rất gấp, tôi không cảm nhận được sự tươi mát tự nhiên mà bài hát này nên có."
Bản gốc là cảm giác bạc hà, nhóm này là kiểu nhà kho dầu gió bị ngập nước
Dầu gió ngập luôn đền thờ Long Vương
Tôi xem mà hồi hộp, sợ họ dẫm trúng nhau
"Hòa âm cũng loạn cả lên," huấn luyện viên Ngô Hi Hòa bổ sung, "Tuy cả bài hát không đến mức lúc hay lúc dở, nhưng thực lực của giọng ca chính và những người còn lại chênh lệch quá lớn, khiến người ta cảm thấy như là giọng ca chính một mình gánh cả nhóm. Mà phần hòa âm của các em lại ảnh hưởng đến phần hát của giọng ca chính, những điểm sáng ít ỏi cũng bị đè xuống."
Triệu Diệc Phong ngửa đầu, thả hồn theo gió, anh cố gắng không để lộ vẻ mặt quá vui mừng, để tránh bị hiểu lầm là đang chế giễu người khác.
Hát hay hơn cả đội cũng là một nỗi phiền muộn.
Huấn luyện viên cúi đầu lật xem lời bài hát, đối chiếu đoạn và tên người: "Phần rap của Chử Thiên Dịch cũng được, mượt mà hơn chút nữa thì tốt."
Chử Thiên Dịch cười một cái: "Cảm ơn Lý Kha lão sư."
"Hai bạn rapper phụ còn phải luyện nhiều, đặc biệt là La Phi Nhiên, cứ bị lệch nhịp hoài."
"Vị trí center có chút không trấn được sân khấu." Huấn luyện viên Chu Tu Minh, vốn là diễn viên, cắt nghĩa từ góc độ biểu hiện trên sân khấu: "Chu Thụy, em phải làm cho ánh mắt khán giả tập trung vào mình, chứ không phải em vừa đứng đó, mọi người lại dồn hết sự chú ý vào những người phía sau."
Lại Vũ Đông liếc nhìn Chu Thụy đang cúi gằm mặt, từ phía sau đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, hy vọng một hành động nhỏ có thể an ủi cậu phần nào.
Thẳng thắn mà nói, lỗi này là của Chu Thụy sao?
Một trái dưa to đùng nhảy loi choi phía sau, muốn không nhìn cũng khó
Mắt tôi toàn chạy theo gương mặt của Yuki
Do Chu Thụy không đủ sức gánh vị trí center đó, nếu đổi thành Mạc Lê thì khán giả đâu dễ bị phân tán vậy
Người khởi xướng Phó Hàm Vũ phụ họa: "“Ừm, biểu cảm của Yuki rất tốt, dễ hút mắt. Nhảy vẫn cần luyện thêm nhưng đã tiến bộ rõ rệt rồi, cố lên nhé.”
Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn lão sư."
Không uổng công hắn tranh thủ từng giây từng phút trong giờ nghỉ để luyện biểu cảm trước ống kính, còn thiết kế thêm vài biểu cảm nhỏ theo lời bài hát.
Quả nhiên, quản lý biểu cảm rất quan trọng.
Nhóm A rời sân khấu, nhóm B lên thay, hiệu ứng đối lập thảm hại y như dự đoán. Đội hình cực mạnh của nhóm B tái hiện gần như hoàn hảo bản gốc, khiến nhóm A hoàn toàn không có chút cơ hội chiến thắng nào.
"Chúng ta luyện nhiều ngày như vậy để làm gì chứ? Để làm nền à?" La Phi Nhiên trốn sau ống kính than thở.
"Giờ cậu mới biết à?" Tằng Khải oán giận, "Tôi đã bảo là không được chọn bài này rồi, các cậu còn cãi nhau với tôi."
Thấy bầu không khí trong nhóm càng lúc càng ảm đạm, Chu Thụy đành phải lên tinh thần: “Thắng thua không quan trọng bằng việc thể hiện bản thân. Làm hết sức mình, không để lại tiếc nuối, mới là điều quý giá nhất.”
Thư Đằng Kiệt dùng giọng điệu làm theo phép khích lệ: "Ngày cuối cùng rồi, mọi người cố lên."
Tổng duyệt kết thúc, tổ chương trình phát nhiệm vụ mới: yêu cầu mỗi nhóm quay phiên bản tập luyện trong phòng tập của tiết mục công diễn, và nộp lại cho PD phụ trách trước 10 giờ tối nay.
Đi xe buýt từ trường quay về, đến khu ký túc xá thì đã tám giờ tối, thời gian còn lại không nhiều.
Vừa đặt chân xuống đất, Lại Vũ Đông cùng các thành viên liền chạy thẳng đến phòng tập. Họ quay tổng cộng bảy, tám phiên bản, cuối cùng vì có mấy người đói quá nhảy không nổi nữa, mới chọn phiên bản tốt nhất để nộp lên.
Chỉ còn một ngày nữa là đến sân khấu công diễn đầu tiên.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 82: Giám khảo nhận xét
10.0/10 từ 33 lượt.