Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 68: Một người nước ngoài nhỏ
87@-
Nhìn cánh tay cô độc giơ lên giữa không gian im lặng, Lại Vũ Đông không tài nào hiểu nổi—hắn không tranh vị trí center thì còn chấp nhận được, nhưng những người khác sao cũng không tranh?
Nhóm của họ gồm ba thực tập sinh lớp B, bốn người lớp C và một người lớp F. Phương án tối ưu rõ ràng là để một thực tập sinh lớp B đảm nhận vị trí center.
Không phải cứ xếp hạng cao mới có quyền đứng center, nhưng yêu cầu cho vị trí đó là phải vừa có thực lực, vừa có sức hút. Nhất là khi đối thủ mạnh như vậy, càng cần một người có khả năng “bắt mắt” để làm center.
Chỉ xét riêng phần thi chủ đề của Tằng Khải, e là cậu ta khó mà “gánh” nổi bài hát này.
Thư Đằng Kiệt nhìn một vòng: "Chỉ có một người muốn làm vị trí center thôi sao?"
“Tôi nhảy dở lắm, đứng center là kéo cả nhóm xuống.” Triệu Diệc Phong cũng không vòng vo, thẳng thắn nói, “Tôi muốn làm main vocal hơn.”
Chử Thiên Dịch lên tiếng ngay sau đó: “Tôi muốn làm main rapper.”
Thấy cậu bạn trầm lặng phía cuối vẫn chưa tỏ thái độ, Lại Vũ Đông suy nghĩ giây lát rồi chỉ đích danh: “Chu Thụy thì sao?”
Ba người lớp B đã có hai người xác định vai trò, với thực lực của họ thì gần như chắc suất. Những vị trí quan trọng đã có hai người đặt cọc, chỉ còn lại vị trí center mà chỉ có một người giơ tay. Nếu cứ phân chia như vậy, Chu Thụy sẽ không có phần thể hiện xứng đáng với thực lực của cậu ấy.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tằng Khải lập tức như dán chặt vào người hắn, đầy vẻ trách móc vì câu nói “thừa thãi” kia.
“Tôi á?” Chu Thụy khựng lại, vội vàng xua tay từ chối, “Không được đâu, nhóm bên kia chắc chắn sẽ chọn một người lớp A làm center, tôi không so được với họ đâu.”
Nói vậy chẳng khác gì bảo Tằng Khải có thể so được ấy, người ta vẫn giơ tay kìa
Ngốc à, chương trình sinh tồn không thể Phật hệ như vậy được!
Đội bên kia mạnh quá, đánh trống bỏ cuộc cũng bình thường
Lại Vũ Đông đổi sang một câu hỏi trực diện hơn: “Cậu có muốn làm không?”
Thắng hay thua là chuyện khác. Chu Thụy đang ở vị trí nguy hiểm, nếu không giành được spotlight thì khả năng bị loại là rất cao.
Vất vả lắm mới lên được lớp B, mà giờ cam tâm làm lá xanh làm nền thì tiếc quá.
Nếu bị loại thì đúng là thành "lá rụng" thật rồi.
Chu Thụy nhìn đi nơi khác, ánh mắt có phần lảng tránh: “Muốn thì... chắc chắn là có muốn…”
"Vậy thì cứ cạnh tranh thử xem." Triệu Diệc Phong lười biếng chống cằm, "Muốn làm thì cứ làm thôi, thất bại cũng chẳng mất gì. Với lại người ứng cử vị trí center còn có Tằng Khải, hai người các cậu chẳng phải đều nghe qua bài này rồi sao? Ai có thể làm được còn chưa biết đâu."
Chu Thụy do dự trong chốc lát: “Vậy để tôi thử xem.”
Cậu ngập ngừng rồi quay sang nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt đã lên tiếng cổ vũ mình đầu tiên: “Còn cậu thì sao?”
Lại Vũ Đông lắc đầu: “Tôi không thể đứng vị trí center.”
Dưa nhỏ tự tin lên nào!
Đây không phải vấn đề có tự tin hay không.
Dù sao nhóm này chắc cũng không thắng nổi, chi bằng chọn người đẹp trai nhất làm center đi.
Đứng đó không nhảy cũng được, chỉ riêng gương mặt của Yuki thôi là thắng đậm rồi.
...Như vậy sẽ bị chửi đó.
Không thể chiều chuộng hắn như vậy được đâu, các bạn khán giả ơi!
Việc cạnh tranh vị trí center được thực hiện bằng cách lần lượt biểu diễn killing part, sau đó mọi người bỏ phiếu chọn ra thực tập sinh phù hợp nhất.
Người biểu diễn đầu tiên là Tằng Khải, vũ đạo của cậu ta ở mức tạm ổn, nhưng phần vocal thì không ổn chút nào. Mới hát một câu đã quên lời thì còn có thể châm chước, nhưng vấn đề nghiêm trọng là âm chuẩn bay lơ lửng như khinh khí cầu, mãi không chịu xuống, biểu cảm cũng không thể hiện được cảm giác tươi mát của bài hát.
Người thứ hai là Chu Thụy, kỹ năng hát và nhảy đều ở mức trung bình, nếu so với lớp A thì còn kém xa, nhưng trong nhóm này thì dư sức tranh vị trí center, biểu cảm của cậu cũng tươi tắn hơn nhiều.
Khách quan mà nói, cả hai đều chưa xuất sắc, nhưng ai mạnh hơn thì quá rõ ràng.
“Cả hai cúi đầu đừng nhìn nhé, chúng ta sẽ bỏ phiếu nội bộ.” Thư Đằng Kiệt chủ động nhận phần dẫn dắt quá trình bầu chọn. “Ai chọn Tằng Khải, giơ tay.”
Hai người giơ tay, là Chu Thụy và Tằng Khải, cả hai đều cúi đầu.
Chu Thụy giơ tay còn có thể hiểu là tôn trọng đối thủ, chứ Tằng Khải thì giơ tay vì gì vậy?
Chắc vì muốn tự mình được làm center /doge
Tằng Khải hạng thấp quá, không tranh thủ lần này thì có khi bị loại sớm luôn ấy
Mà hình như cả hai cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà?
——Chu Thụy hạng sáu mươi, Tằng Khải hạng sáu mươi tư.
Lại Vũ Đông tuy không giỏi lắm ở các mặt khác, nhưng trí nhớ lại cực tốt, mấy con số như bảng xếp hạng dễ nhớ hơn nhiều so với động tác vũ đạo.
Chỉ tiếc là hắn không thể trả lời giúp cho bình luận trên màn hình.
Mà nhóm họ vốn cũng không có nhiều độ nổi tiếng, ngoài Triệu Diệc Phong hạng tư và Chử Thiên Dịch hạng ba mươi ba, còn lại xếp hạng đều thấp hơn hắn, cái tên "thủ môn" vòng loại đầu tiên này.
Thư Đằng Kiệt tiếp tục: “Ai chọn Chu Thụy, giơ tay.”
Hoàng Việt Như bỏ phiếu trắng, tổng cộng có năm phiếu.
Kết quả cuối cùng, Chu Thụy được chọn làm center với cách biệt ba phiếu.
Thư Đằng Kiệt – người ngồi gần bảng phân công nhất – dán tên Chu Thụy vào ô center. Cùng lúc đó, Giang Dương Phàm của nhóm bên kia cũng đứng dậy, dán tên center của nhóm mình.
— Center: Mạc Lê.
Nói thẳng luôn, hai nhóm Peppermint này không ai hợp với vị trí center hơn Mạc Đế
Vậy là bên kia hoàn toàn đè đầu nhóm này rồi còn gì
Lại Vũ Đông vỗ vai hắn: “Trông chờ ở cậu đó, center.”
Chu Thụy dở khóc dở cười: “Trông chờ tôi thì tiêu rồi.”
Ngay sau đó, đội trưởng cũng được bầu chọn suôn sẻ, Thư Đằng Kiệt xung phong đảm nhận một mình.
Tiếp theo là phần chọn vị trí hát chính, ba người gồm Triệu Diệc Phong, Thư Đằng Kiệt và Tằng Khải đều có ý muốn đảm nhận. Họ lần lượt hát đoạn cao trào, kết quả bỏ phiếu là 6:1:1, Triệu Diệc Phong chiến thắng tuyệt đối.
Ứng cử vị trí rap chính thì đông hơn – tổng cộng có Chử Thiên Dịch, Hoàng Việt Như, La Phi Nhiên và Tằng Khải. Nhưng không phải vì ai cũng giỏi rap, mà bởi đây là vị trí dễ tranh nhất trong các phần chính, vì khả năng rap của Chử Thiên Dịch không vượt trội như vocal của Triệu Diệc Phong.
Kết quả bỏ phiếu: 4:2:1:1, Chử Thiên Dịch giữ vững vị trí rap chính.
Các phần còn lại thì tranh giành dữ dội hơn nhiều, ai cũng muốn giành đoạn có tỷ lệ xuất hiện cao, không ai chịu nhường, lý do đưa ra thì vô số kể.
“Tôi nghĩ cậu hợp mấy câu này hơn.”
“Đoạn đó là phần của tiền bối tôi yêu thích.”
“Rap của tôi tốt hơn vocal.”
…
Lại Vũ Đông nghĩ bụng mình là “một người nước ngoài nhỏ” chắc cũng không thể hòa nhập vào được, hắn chỉ biết ngồi ngoan ngoãn bên cạnh thả trôi đầu óc, chờ đến khi bọn họ tranh xong rồi nhận phần còn lại – là sub vocal 3.
Hắn lật tờ giấy lời bài hát lên xem – tổng cộng có hai câu solo, tầm bốn giây, còn lại đều là hợp xướng.
Được phần này phải cảm ơn Chu Thụy, vì đã có killing part nên cậu ấy chủ động chọn sub vocal 4 – phần ít nhất.
Nghĩ tích cực thì…
Cũng không có gì để tích cực cả.
Chắc chỉ được mỗi việc… thời gian luyện vũ đạo nhiều hơn, tính là ưu điểm không?
Bảng phân công part được hoàn thành, bước vào giai đoạn luyện tập. Nhiệm vụ công diễn lần này không giống như bài thi chủ đề – không có giáo viên dạy riêng, tất cả phải dựa vào thực tập sinh tự học theo video mẫu. Giáo viên chỉ đến vào ngày trước buổi diễn tổng duyệt để kiểm tra và góp ý.
“Chu Thụy, Tằng Khải, hai cậu có quen bài nhảy này không?” Thư Đằng Kiệt với tư cách đội trưởng hỏi hai người duy nhất từng nghe “Peppermint”.
Chu Thụy: “Tôi biết nhảy phần điệp khúc.”
Tằng Khải: “Tôi chỉ nghe qua bài hát thôi.”
“Hiểu rồi.” Thư Đằng Kiệt gật đầu, quay sang Chu Thụy: "Giao việc dựng vũ đạo cho cậu được không?"
Chu Thụy lộ vẻ khó xử: “Tôi không am hiểu dựng vũ đạo lắm, hiệu quả không cao đâu."
"Những người khác có ai biết dựng vũ đạo không?"
Chỉ nhận được hai câu trả lời là chưa dựng vũ đạo bao giờ và không giỏi nhảy.
Chu Thụy thở dài: “Vậy để tôi làm. Miễn là mọi người đừng chê tôi chậm là được.”
Nhóm này xui thật sự
Chu Thụy chọn người có vấn đề, cậu ta không phải là người thứ năm chọn sao?
Người ta cũng đâu ngờ sẽ thế này
Việc chọn đội của cậu ấy không sai, nhiều nhóm khác còn thiếu vocal lẫn dancer, nhóm này chọn theo năng lực đầy đủ cả, chỉ là xui quá thôi
Lại Vũ Đông nhìn thiếu niên tóc xám đang ngồi ôm máy tính bảng ngồi xổm trong góc, Lại Vũ Đông mím môi, trong lòng cảm thấy áy náy.
Bởi vì từng học bài chủ đề cùng nhau, nên hắn biết rõ Chu Thụy học chậm, không giỏi ghi nhớ động tác, toàn nhờ siêng năng bù đắp cho thiếu hụt về thiên phú. Giờ phải tự học cả bài nhảy rồi còn phải dạy lại cho cả đội, chắc chắn sẽ áp lực cực lớn.
Nhưng hắn cũng chẳng giúp được gì – chỉ cần không trở thành gánh nặng là tốt lắm rồi.
Lại Vũ Đông quyết định nhanh chóng học xong phần hát, sau đó ở bên cạnh người bạn đang gánh trên vai trọng trách, cùng cậu ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Chu Thụy là kiểu người rất cần chỗ dựa tinh thần, dù chỉ ở bên cạnh nhìn thôi cũng tốt hơn là không làm gì.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Nhìn cánh tay cô độc giơ lên giữa không gian im lặng, Lại Vũ Đông không tài nào hiểu nổi—hắn không tranh vị trí center thì còn chấp nhận được, nhưng những người khác sao cũng không tranh?
Nhóm của họ gồm ba thực tập sinh lớp B, bốn người lớp C và một người lớp F. Phương án tối ưu rõ ràng là để một thực tập sinh lớp B đảm nhận vị trí center.
Không phải cứ xếp hạng cao mới có quyền đứng center, nhưng yêu cầu cho vị trí đó là phải vừa có thực lực, vừa có sức hút. Nhất là khi đối thủ mạnh như vậy, càng cần một người có khả năng “bắt mắt” để làm center.
Chỉ xét riêng phần thi chủ đề của Tằng Khải, e là cậu ta khó mà “gánh” nổi bài hát này.
Thư Đằng Kiệt nhìn một vòng: "Chỉ có một người muốn làm vị trí center thôi sao?"
“Tôi nhảy dở lắm, đứng center là kéo cả nhóm xuống.” Triệu Diệc Phong cũng không vòng vo, thẳng thắn nói, “Tôi muốn làm main vocal hơn.”
Chử Thiên Dịch lên tiếng ngay sau đó: “Tôi muốn làm main rapper.”
Thấy cậu bạn trầm lặng phía cuối vẫn chưa tỏ thái độ, Lại Vũ Đông suy nghĩ giây lát rồi chỉ đích danh: “Chu Thụy thì sao?”
Ba người lớp B đã có hai người xác định vai trò, với thực lực của họ thì gần như chắc suất. Những vị trí quan trọng đã có hai người đặt cọc, chỉ còn lại vị trí center mà chỉ có một người giơ tay. Nếu cứ phân chia như vậy, Chu Thụy sẽ không có phần thể hiện xứng đáng với thực lực của cậu ấy.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tằng Khải lập tức như dán chặt vào người hắn, đầy vẻ trách móc vì câu nói “thừa thãi” kia.
“Tôi á?” Chu Thụy khựng lại, vội vàng xua tay từ chối, “Không được đâu, nhóm bên kia chắc chắn sẽ chọn một người lớp A làm center, tôi không so được với họ đâu.”
Nói vậy chẳng khác gì bảo Tằng Khải có thể so được ấy, người ta vẫn giơ tay kìa
Ngốc à, chương trình sinh tồn không thể Phật hệ như vậy được!
Đội bên kia mạnh quá, đánh trống bỏ cuộc cũng bình thường
Lại Vũ Đông đổi sang một câu hỏi trực diện hơn: “Cậu có muốn làm không?”
Thắng hay thua là chuyện khác. Chu Thụy đang ở vị trí nguy hiểm, nếu không giành được spotlight thì khả năng bị loại là rất cao.
Vất vả lắm mới lên được lớp B, mà giờ cam tâm làm lá xanh làm nền thì tiếc quá.
Nếu bị loại thì đúng là thành "lá rụng" thật rồi.
Chu Thụy nhìn đi nơi khác, ánh mắt có phần lảng tránh: “Muốn thì... chắc chắn là có muốn…”
"Vậy thì cứ cạnh tranh thử xem." Triệu Diệc Phong lười biếng chống cằm, "Muốn làm thì cứ làm thôi, thất bại cũng chẳng mất gì. Với lại người ứng cử vị trí center còn có Tằng Khải, hai người các cậu chẳng phải đều nghe qua bài này rồi sao? Ai có thể làm được còn chưa biết đâu."
Chu Thụy do dự trong chốc lát: “Vậy để tôi thử xem.”
Cậu ngập ngừng rồi quay sang nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt đã lên tiếng cổ vũ mình đầu tiên: “Còn cậu thì sao?”
Lại Vũ Đông lắc đầu: “Tôi không thể đứng vị trí center.”
Dưa nhỏ tự tin lên nào!
Đây không phải vấn đề có tự tin hay không.
Dù sao nhóm này chắc cũng không thắng nổi, chi bằng chọn người đẹp trai nhất làm center đi.
Đứng đó không nhảy cũng được, chỉ riêng gương mặt của Yuki thôi là thắng đậm rồi.
...Như vậy sẽ bị chửi đó.
Không thể chiều chuộng hắn như vậy được đâu, các bạn khán giả ơi!
Việc cạnh tranh vị trí center được thực hiện bằng cách lần lượt biểu diễn killing part, sau đó mọi người bỏ phiếu chọn ra thực tập sinh phù hợp nhất.
Người biểu diễn đầu tiên là Tằng Khải, vũ đạo của cậu ta ở mức tạm ổn, nhưng phần vocal thì không ổn chút nào. Mới hát một câu đã quên lời thì còn có thể châm chước, nhưng vấn đề nghiêm trọng là âm chuẩn bay lơ lửng như khinh khí cầu, mãi không chịu xuống, biểu cảm cũng không thể hiện được cảm giác tươi mát của bài hát.
Người thứ hai là Chu Thụy, kỹ năng hát và nhảy đều ở mức trung bình, nếu so với lớp A thì còn kém xa, nhưng trong nhóm này thì dư sức tranh vị trí center, biểu cảm của cậu cũng tươi tắn hơn nhiều.
Khách quan mà nói, cả hai đều chưa xuất sắc, nhưng ai mạnh hơn thì quá rõ ràng.
“Cả hai cúi đầu đừng nhìn nhé, chúng ta sẽ bỏ phiếu nội bộ.” Thư Đằng Kiệt chủ động nhận phần dẫn dắt quá trình bầu chọn. “Ai chọn Tằng Khải, giơ tay.”
Hai người giơ tay, là Chu Thụy và Tằng Khải, cả hai đều cúi đầu.
Chu Thụy giơ tay còn có thể hiểu là tôn trọng đối thủ, chứ Tằng Khải thì giơ tay vì gì vậy?
Chắc vì muốn tự mình được làm center /doge
Tằng Khải hạng thấp quá, không tranh thủ lần này thì có khi bị loại sớm luôn ấy
Mà hình như cả hai cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà?
——Chu Thụy hạng sáu mươi, Tằng Khải hạng sáu mươi tư.
Lại Vũ Đông tuy không giỏi lắm ở các mặt khác, nhưng trí nhớ lại cực tốt, mấy con số như bảng xếp hạng dễ nhớ hơn nhiều so với động tác vũ đạo.
Chỉ tiếc là hắn không thể trả lời giúp cho bình luận trên màn hình.
Mà nhóm họ vốn cũng không có nhiều độ nổi tiếng, ngoài Triệu Diệc Phong hạng tư và Chử Thiên Dịch hạng ba mươi ba, còn lại xếp hạng đều thấp hơn hắn, cái tên "thủ môn" vòng loại đầu tiên này.
Thư Đằng Kiệt tiếp tục: “Ai chọn Chu Thụy, giơ tay.”
Hoàng Việt Như bỏ phiếu trắng, tổng cộng có năm phiếu.
Kết quả cuối cùng, Chu Thụy được chọn làm center với cách biệt ba phiếu.
Thư Đằng Kiệt – người ngồi gần bảng phân công nhất – dán tên Chu Thụy vào ô center. Cùng lúc đó, Giang Dương Phàm của nhóm bên kia cũng đứng dậy, dán tên center của nhóm mình.
— Center: Mạc Lê.
Nói thẳng luôn, hai nhóm Peppermint này không ai hợp với vị trí center hơn Mạc Đế
Vậy là bên kia hoàn toàn đè đầu nhóm này rồi còn gì
Lại Vũ Đông vỗ vai hắn: “Trông chờ ở cậu đó, center.”
Chu Thụy dở khóc dở cười: “Trông chờ tôi thì tiêu rồi.”
Ngay sau đó, đội trưởng cũng được bầu chọn suôn sẻ, Thư Đằng Kiệt xung phong đảm nhận một mình.
Tiếp theo là phần chọn vị trí hát chính, ba người gồm Triệu Diệc Phong, Thư Đằng Kiệt và Tằng Khải đều có ý muốn đảm nhận. Họ lần lượt hát đoạn cao trào, kết quả bỏ phiếu là 6:1:1, Triệu Diệc Phong chiến thắng tuyệt đối.
Ứng cử vị trí rap chính thì đông hơn – tổng cộng có Chử Thiên Dịch, Hoàng Việt Như, La Phi Nhiên và Tằng Khải. Nhưng không phải vì ai cũng giỏi rap, mà bởi đây là vị trí dễ tranh nhất trong các phần chính, vì khả năng rap của Chử Thiên Dịch không vượt trội như vocal của Triệu Diệc Phong.
Kết quả bỏ phiếu: 4:2:1:1, Chử Thiên Dịch giữ vững vị trí rap chính.
Các phần còn lại thì tranh giành dữ dội hơn nhiều, ai cũng muốn giành đoạn có tỷ lệ xuất hiện cao, không ai chịu nhường, lý do đưa ra thì vô số kể.
“Tôi nghĩ cậu hợp mấy câu này hơn.”
“Đoạn đó là phần của tiền bối tôi yêu thích.”
“Rap của tôi tốt hơn vocal.”
…
Lại Vũ Đông nghĩ bụng mình là “một người nước ngoài nhỏ” chắc cũng không thể hòa nhập vào được, hắn chỉ biết ngồi ngoan ngoãn bên cạnh thả trôi đầu óc, chờ đến khi bọn họ tranh xong rồi nhận phần còn lại – là sub vocal 3.
Hắn lật tờ giấy lời bài hát lên xem – tổng cộng có hai câu solo, tầm bốn giây, còn lại đều là hợp xướng.
Được phần này phải cảm ơn Chu Thụy, vì đã có killing part nên cậu ấy chủ động chọn sub vocal 4 – phần ít nhất.
Nghĩ tích cực thì…
Cũng không có gì để tích cực cả.
Chắc chỉ được mỗi việc… thời gian luyện vũ đạo nhiều hơn, tính là ưu điểm không?
Bảng phân công part được hoàn thành, bước vào giai đoạn luyện tập. Nhiệm vụ công diễn lần này không giống như bài thi chủ đề – không có giáo viên dạy riêng, tất cả phải dựa vào thực tập sinh tự học theo video mẫu. Giáo viên chỉ đến vào ngày trước buổi diễn tổng duyệt để kiểm tra và góp ý.
“Chu Thụy, Tằng Khải, hai cậu có quen bài nhảy này không?” Thư Đằng Kiệt với tư cách đội trưởng hỏi hai người duy nhất từng nghe “Peppermint”.
Chu Thụy: “Tôi biết nhảy phần điệp khúc.”
Tằng Khải: “Tôi chỉ nghe qua bài hát thôi.”
“Hiểu rồi.” Thư Đằng Kiệt gật đầu, quay sang Chu Thụy: "Giao việc dựng vũ đạo cho cậu được không?"
Chu Thụy lộ vẻ khó xử: “Tôi không am hiểu dựng vũ đạo lắm, hiệu quả không cao đâu."
"Những người khác có ai biết dựng vũ đạo không?"
Chỉ nhận được hai câu trả lời là chưa dựng vũ đạo bao giờ và không giỏi nhảy.
Chu Thụy thở dài: “Vậy để tôi làm. Miễn là mọi người đừng chê tôi chậm là được.”
Nhóm này xui thật sự
Chu Thụy chọn người có vấn đề, cậu ta không phải là người thứ năm chọn sao?
Người ta cũng đâu ngờ sẽ thế này
Việc chọn đội của cậu ấy không sai, nhiều nhóm khác còn thiếu vocal lẫn dancer, nhóm này chọn theo năng lực đầy đủ cả, chỉ là xui quá thôi
Lại Vũ Đông nhìn thiếu niên tóc xám đang ngồi ôm máy tính bảng ngồi xổm trong góc, Lại Vũ Đông mím môi, trong lòng cảm thấy áy náy.
Bởi vì từng học bài chủ đề cùng nhau, nên hắn biết rõ Chu Thụy học chậm, không giỏi ghi nhớ động tác, toàn nhờ siêng năng bù đắp cho thiếu hụt về thiên phú. Giờ phải tự học cả bài nhảy rồi còn phải dạy lại cho cả đội, chắc chắn sẽ áp lực cực lớn.
Nhưng hắn cũng chẳng giúp được gì – chỉ cần không trở thành gánh nặng là tốt lắm rồi.
Lại Vũ Đông quyết định nhanh chóng học xong phần hát, sau đó ở bên cạnh người bạn đang gánh trên vai trọng trách, cùng cậu ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Chu Thụy là kiểu người rất cần chỗ dựa tinh thần, dù chỉ ở bên cạnh nhìn thôi cũng tốt hơn là không làm gì.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 68: Một người nước ngoài nhỏ
10.0/10 từ 33 lượt.