Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 33: Đây gọi là chó chê mèo lắm lông sao?
58@-
Trong giai đoạn đầu của chương trình - đặc biệt là khi tập đầu tiên còn chưa chính thức phát sóng, một thực tập sinh không có nền tảng người hâm mộ nào có thể đồng thời nổi bật về cả thực lực lẫn tính cách, không nghi ngờ gì đã có một khởi đầu gần như hoàn hảo.
Không ngoài dự đoán, cậu sẽ là một trong những ứng cử viên nặng ký cho vị trí top đầu.
Dự cảm của Lại Vũ Đông nhanh chóng ứng nghiệm.
Sau khi dạy xong tám nhịp này, Tô Tuấn Triết xoay người lại, gãi má, trong đôi mắt cười cong cong trời sinh lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, ban đầu tôi định dạy xong hết trước khi lớp lớn bắt đầu, nhưng mà không còn đủ thời gian nữa… tôi còn chưa ăn trưa…”
"Không có không có, chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."
"Tô lão sư vất vả rồi!"
"Mau đi ăn cơm đi! Ăn cơm là quan trọng nhất!"
Các thực tập sinh vội vàng ngăn cậu xin lỗi.
Bé cưng à cậu thật sự quá tốt bụng……TUT
Má ơi, tôi đã nhìn thấy thiên thần
Lớp học nhỏ của lớp F tan rã ngay lập tức sau khi vị thầy giáo duy nhất rời đi, những người còn lại hoặc là về lớp của mình, hoặc là về ký túc xá, số lượng thực tập sinh tiếp tục ở lại lớp F chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lại Vũ Đông cũng không ngoại lệ, hắn còn đang lo lắng không biết khi nào mới đi giải quyết bữa trưa, việc này vừa hay thuận theo ý hắn.
Hắn dẫn đầu cùng Tô Tuấn Triết rời khỏi phòng tập, bước nhanh theo sau cậu, khoảng cách giữa hai người dần được rút ngắn.
Cuối cùng, cả hai cùng dừng bước trước thang máy.
"Tôi cứ tưởng cậu sẽ ở lại tiếp tục luyện tập." Nút xuống được ấn sáng lên, Tô Tuấn Triết liếc nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt không có ý định ấn nút lên, lộ ra vẻ bừng tỉnh, "Cậu cũng đi ăn cơm?"
"Ừ." Lại Vũ Đông mím môi, "Vừa nãy..."
Lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi
Yuki nhỏ dũng cảm, không sợ khó khăn! Bắt chuyện với Tô ngọt ngào!
Cục cưng à, cậu thật sự không phải là cool boy sao (đập ngực)
Tôi vẫn cảm thấy cậu ấy rất lạnh lùng, chứng sợ xã hội là do các người tự tưởng tượng ra để tô vẽ cho cậu ấy thôi.
"..."
Lại Vũ Đông chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy kia, như thể lúc nào cũng mang theo ý cười. Trong đầu hắn đang vận hành với tốc độ chóng mặt, sự do dự trong lòng cũng dần có được đáp án rõ ràng.
Mang thân phận là thực tập sinh đến từ nước ngoài, rất nhiều chuyện hắn có thể đơn giản hóa, luôn khắc ghi trong lòng nguyên tắc cẩn trọng trong lời nói và hành động. Thế nhưng, riêng nguyên tắc đối nhân xử thế thì không nên bị bó buộc bởi khuôn mẫu.
Ví như chuyện hắn từng đứng ra giải thích cho Triệu Diệc Phong.
Lại ví dụ như giờ phút này.
Thế là, Lại Vũ Đông chân thành nói ra những lời mà dù thế nào hắn cũng muốn đích thân nói với Tô Tuấn Triết:
“Cảm ơn cậu… đã làm phiền rồi.”
Hắn loại bỏ lớp ngụy trang cố ý nói không rõ ràng mỗi khi nói câu dài sau khi xuyên không, dù cho âm thanh khẽ đến mức khán giả chỉ chú ý đến môi hắn mấp máy, nhưng hắn đã dùng lời nói một cách rõ ràng truyền đạt lời cảm ơn và xin lỗi đến đối phương, là âm lượng chỉ có cả hai mới có thể nghe thấy.
Đây cũng là lý do hắn không chọn đi thang bộ.
Tô Tuấn Triết "phụt" một tiếng bật cười: "Gì chứ, tôi mới là người phải nói cảm ơn cậu mới đúng."
"... Tôi?"
“Ừ.” Thang máy mở cửa, Tô Tuấn Triết bước vào cabin rồi ấn tầng hai, nụ cười ngọt ngào trên môi như thật lòng cảm thấy vui vẻ vì chuyện ấy, “Một phát kéo gần khoảng cách với mọi người, chẳng phải rất tốt sao?”
Lại Vũ Đông không phủ nhận cũng không khẳng định: "Có lẽ vậy."
Giống như dòng bình luận gây tranh cãi kia từng nói, suốt quá trình Tô Tuấn Triết không hề để tâm đến người khác, so với vai trò giáo viên dạy nhảy, cậu ấy giống một người hô khẩu lệnh tập thể hơn. Ngược lại, lúc dạy riêng một kèm một thì lại vô cùng nghiêm túc chỉnh sửa từng động tác sai.
Nói là “kéo gần khoảng cách với mọi người”, nghe có vẻ giống lời nói cho có hơn.
Lại Vũ Đông không định suy đoán quá nhiều về suy nghĩ thật sự của Tô Tuấn Triết, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc hình thành một vài phán đoán cơ bản về tính cách của đối phương.
Cái cảm giác không tình nguyện mà hắn từng cảm nhận được trước đó, có lẽ không phải là ảo giác.
Cửa thang máy khép lại, Tô Tuấn Triết thu hồi ánh mắt đang dừng ở bảng hiển thị tầng, ngẩng đầu nhìn về phía Lại Vũ Đông—người cao hơn cậu một chút: “Cậu hoàn toàn không có nền tảng gì à?”
Lại Vũ Đông khẽ lắc đầu.
Tô Tuấn Triết xoa cằm suy nghĩ: “Nhưng cậu nhớ động tác rất nhanh đấy, chắc là có năng khiếu nhảy nhót nhỉ?”
Lại Vũ Đông mặt đầy vẻ không tin: "Thật không?"
Cho dù không bị bình luận chế giễu, hắn cũng phát hiện ra mình nhảy múa giống như một thằng ngốc tứ chi không phối hợp.
"Có chứ, mỗi lần dạy xong động tác ghép lại cậu đều làm được ngay từ lần đầu tiên, khả năng học tập tốt là một chuyện tốt, giai đoạn đầu của việc nhảy múa là bắt đầu từ việc bắt chước động tác, giống như ném một miếng bọt biển khô vào bể nước, tốc độ hấp thụ bằng tốc độ tiến bộ."
Phải nói thật thì nếu Yuki chưa từng học nhảy, biểu hiện của cậu ấy trong phòng tập cũng khá ổn đấy
Phong cách nuôi dưỡng idol?
Tô Tuấn Triết bỗng đổi giọng: “Nhưng chỉ có trí nhớ tốt thì không đủ đâu. Cảm nhạc, cảm giác chuyển động, thể lực, độ dẻo và khả năng biểu đạt... đều rất quan trọng. Có nhiều yếu tố quyết định lắm.”
Lại Vũ Đông: "..."
Vậy xin hỏi hắn có cái nào không? Thể lực chăng?
Tốc độ đi xuống của thang máy rất nhanh, chỉ trong vài câu nói đã đến tầng hai.
Lại Vũ Đông còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, cửa từ từ mở ra, Tô Tuấn Triết bước ra ngoài.
"Lùi một vạn bước mà nói, đây là show tuyển chọn, chứ không phải cuộc thi nhảy đẳng cấp thế giới, nỗ lực quan trọng hơn năng khiếu. Chỉ cần luyện tập thành thạo, thì dù kém đến đâu cũng không đến nỗi nào, chỉ xem cậu có chịu luyện hay không thôi."
Cậu thiếu niên với mái tóc xoăn màu sôcôla ngoảnh đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền trên má như hai trái lê nhỏ đáng yêu: “Cố lên nhé, tôi mong được thấy cậu trên sân khấu ca khúc chủ đề đó—vũ công chủ lực tương lai!”
Lời trêu chọc vừa tinh nghịch vừa khích lệ khiến Lại Vũ Đông không khỏi bật cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Thật ra, với tính cách thật sự của Tô Tuấn Triết thì đâu cần phải cố ý tỏ ra đáng yêu chứ?
Người đã nhìn thấu bản chất như hắn thầm nghĩ như vậy.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Trong giai đoạn đầu của chương trình - đặc biệt là khi tập đầu tiên còn chưa chính thức phát sóng, một thực tập sinh không có nền tảng người hâm mộ nào có thể đồng thời nổi bật về cả thực lực lẫn tính cách, không nghi ngờ gì đã có một khởi đầu gần như hoàn hảo.
Không ngoài dự đoán, cậu sẽ là một trong những ứng cử viên nặng ký cho vị trí top đầu.
Dự cảm của Lại Vũ Đông nhanh chóng ứng nghiệm.
Sau khi dạy xong tám nhịp này, Tô Tuấn Triết xoay người lại, gãi má, trong đôi mắt cười cong cong trời sinh lộ rõ vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, ban đầu tôi định dạy xong hết trước khi lớp lớn bắt đầu, nhưng mà không còn đủ thời gian nữa… tôi còn chưa ăn trưa…”
"Không có không có, chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."
"Tô lão sư vất vả rồi!"
"Mau đi ăn cơm đi! Ăn cơm là quan trọng nhất!"
Các thực tập sinh vội vàng ngăn cậu xin lỗi.
Bé cưng à cậu thật sự quá tốt bụng……TUT
Má ơi, tôi đã nhìn thấy thiên thần
Lớp học nhỏ của lớp F tan rã ngay lập tức sau khi vị thầy giáo duy nhất rời đi, những người còn lại hoặc là về lớp của mình, hoặc là về ký túc xá, số lượng thực tập sinh tiếp tục ở lại lớp F chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lại Vũ Đông cũng không ngoại lệ, hắn còn đang lo lắng không biết khi nào mới đi giải quyết bữa trưa, việc này vừa hay thuận theo ý hắn.
Hắn dẫn đầu cùng Tô Tuấn Triết rời khỏi phòng tập, bước nhanh theo sau cậu, khoảng cách giữa hai người dần được rút ngắn.
Cuối cùng, cả hai cùng dừng bước trước thang máy.
"Tôi cứ tưởng cậu sẽ ở lại tiếp tục luyện tập." Nút xuống được ấn sáng lên, Tô Tuấn Triết liếc nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt không có ý định ấn nút lên, lộ ra vẻ bừng tỉnh, "Cậu cũng đi ăn cơm?"
"Ừ." Lại Vũ Đông mím môi, "Vừa nãy..."
Lại bắt đầu rồi lại bắt đầu rồi
Yuki nhỏ dũng cảm, không sợ khó khăn! Bắt chuyện với Tô ngọt ngào!
Cục cưng à, cậu thật sự không phải là cool boy sao (đập ngực)
Tôi vẫn cảm thấy cậu ấy rất lạnh lùng, chứng sợ xã hội là do các người tự tưởng tượng ra để tô vẽ cho cậu ấy thôi.
"..."
Lại Vũ Đông chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy kia, như thể lúc nào cũng mang theo ý cười. Trong đầu hắn đang vận hành với tốc độ chóng mặt, sự do dự trong lòng cũng dần có được đáp án rõ ràng.
Mang thân phận là thực tập sinh đến từ nước ngoài, rất nhiều chuyện hắn có thể đơn giản hóa, luôn khắc ghi trong lòng nguyên tắc cẩn trọng trong lời nói và hành động. Thế nhưng, riêng nguyên tắc đối nhân xử thế thì không nên bị bó buộc bởi khuôn mẫu.
Ví như chuyện hắn từng đứng ra giải thích cho Triệu Diệc Phong.
Lại ví dụ như giờ phút này.
Thế là, Lại Vũ Đông chân thành nói ra những lời mà dù thế nào hắn cũng muốn đích thân nói với Tô Tuấn Triết:
“Cảm ơn cậu… đã làm phiền rồi.”
Hắn loại bỏ lớp ngụy trang cố ý nói không rõ ràng mỗi khi nói câu dài sau khi xuyên không, dù cho âm thanh khẽ đến mức khán giả chỉ chú ý đến môi hắn mấp máy, nhưng hắn đã dùng lời nói một cách rõ ràng truyền đạt lời cảm ơn và xin lỗi đến đối phương, là âm lượng chỉ có cả hai mới có thể nghe thấy.
Đây cũng là lý do hắn không chọn đi thang bộ.
Tô Tuấn Triết "phụt" một tiếng bật cười: "Gì chứ, tôi mới là người phải nói cảm ơn cậu mới đúng."
"... Tôi?"
“Ừ.” Thang máy mở cửa, Tô Tuấn Triết bước vào cabin rồi ấn tầng hai, nụ cười ngọt ngào trên môi như thật lòng cảm thấy vui vẻ vì chuyện ấy, “Một phát kéo gần khoảng cách với mọi người, chẳng phải rất tốt sao?”
Lại Vũ Đông không phủ nhận cũng không khẳng định: "Có lẽ vậy."
Giống như dòng bình luận gây tranh cãi kia từng nói, suốt quá trình Tô Tuấn Triết không hề để tâm đến người khác, so với vai trò giáo viên dạy nhảy, cậu ấy giống một người hô khẩu lệnh tập thể hơn. Ngược lại, lúc dạy riêng một kèm một thì lại vô cùng nghiêm túc chỉnh sửa từng động tác sai.
Nói là “kéo gần khoảng cách với mọi người”, nghe có vẻ giống lời nói cho có hơn.
Lại Vũ Đông không định suy đoán quá nhiều về suy nghĩ thật sự của Tô Tuấn Triết, nhưng vẫn khó tránh khỏi việc hình thành một vài phán đoán cơ bản về tính cách của đối phương.
Cái cảm giác không tình nguyện mà hắn từng cảm nhận được trước đó, có lẽ không phải là ảo giác.
Cửa thang máy khép lại, Tô Tuấn Triết thu hồi ánh mắt đang dừng ở bảng hiển thị tầng, ngẩng đầu nhìn về phía Lại Vũ Đông—người cao hơn cậu một chút: “Cậu hoàn toàn không có nền tảng gì à?”
Lại Vũ Đông khẽ lắc đầu.
Tô Tuấn Triết xoa cằm suy nghĩ: “Nhưng cậu nhớ động tác rất nhanh đấy, chắc là có năng khiếu nhảy nhót nhỉ?”
Lại Vũ Đông mặt đầy vẻ không tin: "Thật không?"
Cho dù không bị bình luận chế giễu, hắn cũng phát hiện ra mình nhảy múa giống như một thằng ngốc tứ chi không phối hợp.
"Có chứ, mỗi lần dạy xong động tác ghép lại cậu đều làm được ngay từ lần đầu tiên, khả năng học tập tốt là một chuyện tốt, giai đoạn đầu của việc nhảy múa là bắt đầu từ việc bắt chước động tác, giống như ném một miếng bọt biển khô vào bể nước, tốc độ hấp thụ bằng tốc độ tiến bộ."
Phải nói thật thì nếu Yuki chưa từng học nhảy, biểu hiện của cậu ấy trong phòng tập cũng khá ổn đấy
Phong cách nuôi dưỡng idol?
Tô Tuấn Triết bỗng đổi giọng: “Nhưng chỉ có trí nhớ tốt thì không đủ đâu. Cảm nhạc, cảm giác chuyển động, thể lực, độ dẻo và khả năng biểu đạt... đều rất quan trọng. Có nhiều yếu tố quyết định lắm.”
Lại Vũ Đông: "..."
Vậy xin hỏi hắn có cái nào không? Thể lực chăng?
Tốc độ đi xuống của thang máy rất nhanh, chỉ trong vài câu nói đã đến tầng hai.
Lại Vũ Đông còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, cửa từ từ mở ra, Tô Tuấn Triết bước ra ngoài.
"Lùi một vạn bước mà nói, đây là show tuyển chọn, chứ không phải cuộc thi nhảy đẳng cấp thế giới, nỗ lực quan trọng hơn năng khiếu. Chỉ cần luyện tập thành thạo, thì dù kém đến đâu cũng không đến nỗi nào, chỉ xem cậu có chịu luyện hay không thôi."
Cậu thiếu niên với mái tóc xoăn màu sôcôla ngoảnh đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền trên má như hai trái lê nhỏ đáng yêu: “Cố lên nhé, tôi mong được thấy cậu trên sân khấu ca khúc chủ đề đó—vũ công chủ lực tương lai!”
Lời trêu chọc vừa tinh nghịch vừa khích lệ khiến Lại Vũ Đông không khỏi bật cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Thật ra, với tính cách thật sự của Tô Tuấn Triết thì đâu cần phải cố ý tỏ ra đáng yêu chứ?
Người đã nhìn thấu bản chất như hắn thầm nghĩ như vậy.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 33: Đây gọi là chó chê mèo lắm lông sao?
10.0/10 từ 33 lượt.