Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 31: Hình như đối phương không mấy vui vẻ thì phải?

61@-

 
Người ta vẫn nói: "Một trí nhớ tốt không bằng một cây bút cùn", nếu có cả hai thì đúng là như hổ thêm cánh. Lại Vũ Đông chép toàn bộ lời bài hát ra một lượt vào sổ, cơ bản đã nắm được đại khái.


Hắn thử ngân nga vài câu điệp khúc:


“To the stars. To the stars.


Tuyệt đối không lùi bước, dốc toàn lực tiến về đỉnh cao.


To the stars. To the stars.


Tuyệt đối không bỏ cuộc, giấc mơ lấp lánh như sao trời…”


Mấy câu vừa rồi Yuki ngân nga cũng được phết đấy chứ


Là vì cậu ấy hạ tông rồi, hạ hẳn 8 key luôn


Gì cơ? Hắn hạ tông á?


Lại Vũ Đông bán tín bán nghi tua ngược lại nghe lần nữa, đến khi giọng hát bản gốc vang lên, hắn lập tức trầm mặc. Nếu tai hắn không có vấn đề thì... quả thật là khác xa một trời một vực.


Lạc quan mà nói, ít ra hắn còn nhận ra được sự khác biệt, chứng tỏ vẫn còn cứu vãn được... chắc vậy.



“Rầm——”


Đột nhiên, cửa phòng tập bị người ta dứt khoát đẩy ra, Lại Vũ Đông ngẩng đầu, không quên khép lại cuốn sổ trên tay.


Ngoài dự đoán, người bước vào không phải là bạn cùng lớp F, mà là Tô Tuấn Triết của lớp A.


Người được dân mạng tung hô là "cuồng công việc đích thực", là "vua chăm chỉ".


Tiểu Tô ơi, em đi nhầm phòng rồi! Đây là lớp F mà!


Tô Tuấn Triết là người được A ngay từ sân khấu đầu đúng không?


Một em trai nhảy rất đỉnh đó~


Tô Tuấn Triết có vẻ ngoài thiên về phong cách dễ thương, lớp trang điểm tinh tế có thể lập tức lên sân khấu biểu diễn, mái tóc xoăn màu socola kiểu Nhật được chăm chút kỹ lưỡng, tăng thêm vài phần khí chất lười biếng mà lôi cuốn.


Vì không thể thay đổi đồng phục nên đã đầu tư vào tiểu tiết: khuyên tai bạc lấp lánh dưới ánh đèn, giày thể thao đen phối dây giày phát quang một cam một xanh, tạo hiệu ứng “thấy dây giày trước cả khi thấy người”.


Tổng thể là một cậu trai nhà bên vừa ngọt ngào vừa cá tính.


“Xin lỗi nha, tôi có làm phiền cậu không vậy?”


Lại Vũ Đông lắc đầu như trống bỏi: “Không có.”



“Vậy thì tốt quá rồi.” Tô Tuấn Triết tung tăng như cừu non, nhảy chân sáo lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đôi mắt cong cong như đang cười: “Cậu có phiền nếu tôi tập luyện ở đây không?”


“Ở đây á?” Lại Vũ Đông ngạc nhiên hỏi.


“Ừm ừm, lớp A có mấy người đang cùng lúc học nhảy và luyện hát, mỗi người học một kiểu, loạn lắm luôn, nên tôi lẻn ra ngoài tìm thử xem mấy lớp khác thế nào.” Tô Tuấn Triết hai tay chống má, “Lớp B với C ít người hơn chút, lớp F chỉ có mình cậu thôi, mà tôi cần một nơi yên tĩnh, ít bị làm phiền, nên muốn tạm ở lại đây.”


Lại Vũ Đông lập tức bắt được trọng điểm: “Lớp A đông người lắm à?”


“Ừm, cũng tạm được.” Tô Tuấn Triết giơ ngón tay ra đếm, “Vu Nhất Chân, Cù Quân Vĩ, Mạc Lê, cộng thêm tôi là bốn người.”


Bốn người, nghe qua thì đúng là không nhiều.


Nhưng vấn đề là lớp A tổng cộng chỉ có bảy người, vậy thì đã hơn một nửa rồi còn gì!


Thông tin từ lớp A khiến đầu óc Lại Vũ Đông đau như búa bổ. Hắn lén liếc nhìn Tô Tuấn Triết vừa ngồi xuống bên cạnh, đối phương nhanh chóng bước vào trạng thái học tập, tay khẽ vung theo động tác trong video, phối hợp với điệu nhảy.


Nhìn bộ dạng nhẹ nhàng như thế kia, dường như đến cả giáo viên dạy nhảy cũng không cần.


Phải rồi, Lưu Khải Sơ từng nói, Tô Tuấn Triết là người phụ trách vũ đạo chính trong lớp A, còn hứa sẽ dạy cậu ta nhảy nữa.


Mắt Lại Vũ Đông sáng lên, hắn vừa định khiêm tốn mở miệng xin chỉ giáo thì lời nói lại nghẹn cứng nơi cổ họng.


Người ta đồng ý dạy Lưu Khải Sơ không có nghĩa là đồng ý dạy hắn, huống chi hắn còn chưa được mời vào ở chung ký túc xá phòng 706, nếu mặt dày đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, chẳng phải sẽ chỉ khiến đối phương thêm phiền phức, làm chậm tiến độ luyện tập sao?



Tô Tuấn Triết đến phòng luyện tập từ sớm là để học nhanh cho xong, nếu bỏ thời gian ra chỉ dẫn cho hắn thì chẳng khác gì phí phạm công sức.


Thế nhưng phương pháp học của hắn lại cực kỳ kém hiệu quả, chắc nghe vài lần nữa là có thể thuộc được lời bài hát, mà thời gian còn lại thì chẳng biết sắp xếp sao cho hợp lý. Cảm giác giống như con ốc sên xuất phát sớm hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc vẫn không chạy kịp chú thỏ vừa mới ngủ dậy, huống hồ là hai bên cùng xuất phát cùng lúc.


Thật ra hắn cũng không cần ai kèm cặp từng li từng tí, chỉ cần có thể lặng lẽ quan sát học hỏi như một tên học trò đứng sau lưng sách đèn là đủ rồi.


Tiền đề là Tô Tuấn Triết chịu làm mẫu cho hắn nhìn. Người ta đã nói rõ rồi—tới lớp F là để tìm chút yên tĩnh, chứ không phải để bị một kẻ nhảy múa còn buồn cười hơn cả diễn tiểu phẩm làm phân tâm.


Miễn là đứng xa ra một chút chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?


Phòng luyện tập rộng thế cơ mà, mỗi người đứng một đầu phòng là được.


Càng nghĩ Lại Vũ Đông càng thấy có lý, hắn nghiêng đầu, mấp máy môi định lên tiếng, lại một lần nữa bị thân phận tuyển thủ đến từ nước ngoài cản trở, nghẹn lại ở cổ họng.


Đợi đã, để hắn suy nghĩ xem nên sắp xếp ngôn từ như thế nào cho hợp lý.


Từ góc nhìn của khán giả, cậu thiếu niên tóc vàng nhạt cứ mở miệng rồi lại ngậm lại vài lần, không hiểu vì sao mãi mà chẳng phát ra được tiếng nào.


Mic của Yuki có vấn đề à?


Có khi nào cậu ấy vốn dĩ chẳng nói gì không


Cứu với, sao anh ấy cứ ngập ngừng không dám nói chuyện thế kia! Thì ra khí chất lạnh lùng là lớp ngụy trang bướng bỉnh của ảnh hả hahahaha



Giống hệt tôi – một đứa sợ xã giao www


Lại Vũ Đông: “……”


I am người nước ngoài.


Từ hình tượng lạnh lùng biến thành một cậu nhóc hướng nội không dám nói chuyện, cũng xem như một bước đột phá đi.


Ngay cả Tô Tuấn Triết cũng nhận ra vẻ kỳ lạ của Lại Vũ Đông, tò mò nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”


“C-có thể dạy tôi được không?” Lại Vũ Đông suýt thì cắn phải đầu lưỡi. Hắn sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm: “Tôi chỉ đứng nhìn thôi, sẽ không làm phiền đâu.”


“……”


Khóe miệng Tô Tuấn Triết thoáng rũ xuống, mắt mở to tròn xoe. Như thể để che giấu tâm trạng thoáng chốc thay đổi, dường như đã đẩy biểu cảm ấy về biểu cảm ngạc nhiên ngắn ngủi.


Sau khi chớp mắt, Tô Tuấn Triết nở một nụ cười tươi tắn: “Ừm, được chứ! Để tôi xem hết đoạn này đã nhé.”


Nhận được lời đồng ý dứt khoát như thế, Lại Vũ Đông lại bắt đầu do dự.


Nếu hắn không nhìn nhầm…


Hình như đối phương không mấy vui vẻ thì phải?


 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 31: Hình như đối phương không mấy vui vẻ thì phải?
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...