Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 28: Ít luyện một phút là ít sống một năm
53@-
“Phân lớp lại!?”
“Trong ba ngày!?”
“Năm ngày còn chẳng đủ nữa là!”
Đám đông lập tức nổ tung, đến cả những học viên đang mơ màng buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, hoang mang quay sang người bên cạnh xác nhận xem có phải mình nghe nhầm không.
Phó Hàm Vũ mỉm cười, thuận tay đâm thêm một nhát: “Tôi học bài hát chủ đề chỉ trong một buổi chiều thôi đấy, mọi người cố lên nhé.”
Một buổi chiều mà đã nhảy được thế kia á
Không hổ là idol thế hệ đầu, năng lực thật sự quá mạnh
Tự dưng không thấy thời gian gấp nữa luôn
Dẫu vậy, không phải ai cũng tuyệt vọng kêu gào vì sợ bị giáng hạng. Có người đang ôm chí lớn muốn tận dụng cơ hội này để lội ngược dòng, cũng có người lạc quan như Lưu Khải Sơ: “May ghê, mình vốn đã ở lớp F rồi.”
Tằng Khải trợn mắt: "Cảm ơn, thấy được an ủi rồi."
Lưu Khải Sơ nói đùa để khuấy động không khí, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng sai. Đã ở lớp F rồi thì còn tệ được đến đâu nữa chứ?
Cùng lắm thì tiếp tục ở lại lớp F, dù sao cũng không bị loại, chỉ là không được lên sân khấu ghi hình thôi mà.
Chỉ có điều, đối với Lại Vũ Đông đang gánh trên vai trọng trách mà nói, tiếp tục ở lại lớp F không phải là chuyện tốt, người khác ít cảnh quay nhiều nhất là cơ hội ra mắt nhỏ hơn một chút, hắn lại có một loạt phản ứng dây chuyền tồi tệ, không khéo còn có nguy hiểm đến tính mạng.
Tìm cách trụ lại thêm vài vòng nữa, là kế sách tạm thời của hắn.
Tiết học bài hát chủ đề gồm ba buổi.
Tiết học thứ nhất là lớp lớn cả bốn lớp cùng học, bắt đầu vào một giờ chiều hôm nay.
Tiết học thứ hai và thứ ba do các giáo viên chuyên nghiệp khác nhau chia lớp dạy, chia thành lớp vũ đạo và lớp thanh nhạc sắp xếp vào sáng và chiều ngày mai, thời gian học của các lớp khác nhau không giống nhau.
Ngày thứ ba là luyện tập tự do, ngày thứ tư là kiểm tra phân lớp.
Từ giờ đến tiết học đầu tiên lúc một giờ chiều còn hơn một tiếng, thời gian tương đối dư dả, nên phần lớn mọi người chọn tranh thủ chợp mắt hoặc đi ăn.
Sau khi giải tán, hắn đi thẳng đến ký túc xá, không giống như những thực tập sinh khác về ngủ bù, hắn là đi lấy đồ.
Nhằm đảm bảo tính công bằng, video hướng dẫn chỉ được phát tại phòng học và phòng tập, không được sao chép lén bằng các thiết bị điện tử cá nhân mà tổ chương trình cho phép mang theo. Ví dụ như chiếc MP3 thông minh hắn giấu trong vali — một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị hủy tư cách ghi hình năm ngày sau.
Muốn “chim ngốc học bay sớm”, hắn chỉ có thể tìm đường vòng.
Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua quy tắc đánh giá: ba ngày sau phân lớp lại, năm ngày sau quay fancam và MV — điều đó có nghĩa là ba ngày đầu tiên là giai đoạn then chốt.
Hắn phải ôm tâm thế “ít luyện một phút là ít sống một năm” mà cày đến chết.
…
Lương Chi Thịnh lê bước nặng nề đi dọc hành lang tầng bảy, chỉ mới bị hành một ngày mà đã khiến cậu ta nảy sinh ý định bỏ cuộc.
Nếu không phải cái công ty chó kia nhất quyết đẩy cậu qua đây để hoàn KPI, mồm thì nói là “tăng độ nhận diện”, giờ này chắc cậu mới thức dậy chuẩn bị đến phòng tập, quay vlog luyện nhảy cho đợt đăng clip sắp tới, chứ không phải mới ngủ chưa được năm tiếng, bụng rỗng đi ghi hình, rồi còn phải hoàn thành một bài hát chủ đề có độ khó trung bình khá trong vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng biết sao được, đã ký hợp đồng với công ty thì phải nghe sắp xếp, đã ký hợp đồng với chương trình thì càng không có đường lui.
Trừ khi cậu muốn trải nghiệm cuộc sống nửa đời còn lại với khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ.
Lương Chi Thịnh vốn không phải thực tập sinh chính quy, công việc chính của cậu là blogger video toàn thời gian.
Năm nay học xong cao học, cậu khá mông lung, chẳng biết nên làm gì. Vừa hay thời đại tự truyền thông lên ngôi, cậu lại có mấy năm học nhảy đường phố, thế là tùy hứng quay vài video cover sân khấu idol, không ngờ lại nổi lên một chút.
Cậu nghĩ: rảnh cũng rảnh, sao không thử nghiêm túc phát triển kênh cá nhân.
Thế là Lương Chi Thịnh bắt đầu đều đặn đăng các video cover mới và vlog thường ngày, rảnh thì livestream trò chuyện, hát hò với fan, chỉ trong vài tháng đã thu hút hơn trăm nghìn người theo dõi.
Tuy chưa phải kiểu nổi đình nổi đám, nhưng một mình đạt được lượng fan thế này cũng đã là rất đáng nể.
Cùng với đó, một thử thách mới lại ập đến.
Trong tình hình tài khoản có chút khởi sắc, nếu muốn dựa vào giới tự truyền thông cạnh tranh khốc liệt để kiếm sống, và đạt đến trình độ ngày ba bữa no, thông thường cần đáp ứng những điểm sau: một là cập nhật nhiều, hai là tạo chiêu trò, ba là biết marketing. Như vậy, ít nhất cũng phải đạt được một trong hai tiêu chí: nhiều người theo dõi hoặc lượng người hâm mộ trung thành.
Vấn đề là, Lương Chi Thịnh không có đội ngũ hỗ trợ, một mình cậu lo liệu mọi việc, từ chọn chủ đề, lên ý tưởng, luyện tập, quay video, dựng phim đến livestream. Nếu tăng tần suất cập nhật thì chất lượng video sẽ giảm, mà sân khấu cover thì rất khó đổi mới, còn tiếp thị thì lại càng không có cửa.
Cân nhắc nhiều lần, cậu quyết định ký hợp đồng với một công ty MCN.
Tin tốt là hiệu suất cập nhật được cải thiện, lượng người theo dõi cũng ổn định tăng lên, mọi thứ tiến triển theo chiều hướng tích cực.
— “Biểu hiện cho tốt vào, tranh thủ về kiếm thêm vài chục nghìn fan nha.”
— “Không debut cũng không sao, quan trọng là tích lũy độ nổi tiếng.”
— “Đừng lãng phí cơ hội lộ diện tốt như vậy chứ.”
Đó là nguyên văn lời công ty.
Lương Chi Thịnh hiểu ý đồ của họ. Đưa một blogger nhỏ có năng lực trung bình đến trung khá như cậu vào giữa đám thực tập sinh rực rỡ muôn màu kia, chẳng khác nào ném một viên đá nhỏ xuống biển, cùng lắm chỉ gợn lên chút sóng nhỏ chẳng ai nhìn thấy.
Thay vì biến mất không dấu vết, chi bằng thừa lúc đám đông chưa tan hết mà liều một phen.
Nhưng Lương Chi Thịnh không muốn tham gia một show tuyển chọn quá nặng tính cạnh tranh, vừa phải đấu đá tranh giành, lại còn đối mặt với đủ thứ chiêu trò. Trong số 101 thực tập sinh kia, ai biết được có bao nhiêu là yêu ma quỷ quái?
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi thở dài. Nếu không phải vì bị công ty sắp xếp, không tiện trái lệnh, thì cậu chắc chắn sẽ không ghi danh tham dự.
Muốn buông bỏ mặc kệ thì lại sợ mất fan, sợ ảnh hưởng đến hình tượng với khán giả qua đường.
Không buông bỏ thì lại thấy lãng phí sức lực không cần thiết.
Cuối cùng, cậu giao nộp một bài thi đạt điểm trung bình ở sân khấu đầu tiên.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
“Phân lớp lại!?”
“Trong ba ngày!?”
“Năm ngày còn chẳng đủ nữa là!”
Đám đông lập tức nổ tung, đến cả những học viên đang mơ màng buồn ngủ cũng bị dọa tỉnh, hoang mang quay sang người bên cạnh xác nhận xem có phải mình nghe nhầm không.
Phó Hàm Vũ mỉm cười, thuận tay đâm thêm một nhát: “Tôi học bài hát chủ đề chỉ trong một buổi chiều thôi đấy, mọi người cố lên nhé.”
Một buổi chiều mà đã nhảy được thế kia á
Không hổ là idol thế hệ đầu, năng lực thật sự quá mạnh
Tự dưng không thấy thời gian gấp nữa luôn
Dẫu vậy, không phải ai cũng tuyệt vọng kêu gào vì sợ bị giáng hạng. Có người đang ôm chí lớn muốn tận dụng cơ hội này để lội ngược dòng, cũng có người lạc quan như Lưu Khải Sơ: “May ghê, mình vốn đã ở lớp F rồi.”
Tằng Khải trợn mắt: "Cảm ơn, thấy được an ủi rồi."
Lưu Khải Sơ nói đùa để khuấy động không khí, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng sai. Đã ở lớp F rồi thì còn tệ được đến đâu nữa chứ?
Cùng lắm thì tiếp tục ở lại lớp F, dù sao cũng không bị loại, chỉ là không được lên sân khấu ghi hình thôi mà.
Chỉ có điều, đối với Lại Vũ Đông đang gánh trên vai trọng trách mà nói, tiếp tục ở lại lớp F không phải là chuyện tốt, người khác ít cảnh quay nhiều nhất là cơ hội ra mắt nhỏ hơn một chút, hắn lại có một loạt phản ứng dây chuyền tồi tệ, không khéo còn có nguy hiểm đến tính mạng.
Tìm cách trụ lại thêm vài vòng nữa, là kế sách tạm thời của hắn.
Tiết học bài hát chủ đề gồm ba buổi.
Tiết học thứ nhất là lớp lớn cả bốn lớp cùng học, bắt đầu vào một giờ chiều hôm nay.
Tiết học thứ hai và thứ ba do các giáo viên chuyên nghiệp khác nhau chia lớp dạy, chia thành lớp vũ đạo và lớp thanh nhạc sắp xếp vào sáng và chiều ngày mai, thời gian học của các lớp khác nhau không giống nhau.
Ngày thứ ba là luyện tập tự do, ngày thứ tư là kiểm tra phân lớp.
Từ giờ đến tiết học đầu tiên lúc một giờ chiều còn hơn một tiếng, thời gian tương đối dư dả, nên phần lớn mọi người chọn tranh thủ chợp mắt hoặc đi ăn.
Sau khi giải tán, hắn đi thẳng đến ký túc xá, không giống như những thực tập sinh khác về ngủ bù, hắn là đi lấy đồ.
Nhằm đảm bảo tính công bằng, video hướng dẫn chỉ được phát tại phòng học và phòng tập, không được sao chép lén bằng các thiết bị điện tử cá nhân mà tổ chương trình cho phép mang theo. Ví dụ như chiếc MP3 thông minh hắn giấu trong vali — một khi bị phát hiện sẽ lập tức bị hủy tư cách ghi hình năm ngày sau.
Muốn “chim ngốc học bay sớm”, hắn chỉ có thể tìm đường vòng.
Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua quy tắc đánh giá: ba ngày sau phân lớp lại, năm ngày sau quay fancam và MV — điều đó có nghĩa là ba ngày đầu tiên là giai đoạn then chốt.
Hắn phải ôm tâm thế “ít luyện một phút là ít sống một năm” mà cày đến chết.
…
Lương Chi Thịnh lê bước nặng nề đi dọc hành lang tầng bảy, chỉ mới bị hành một ngày mà đã khiến cậu ta nảy sinh ý định bỏ cuộc.
Nếu không phải cái công ty chó kia nhất quyết đẩy cậu qua đây để hoàn KPI, mồm thì nói là “tăng độ nhận diện”, giờ này chắc cậu mới thức dậy chuẩn bị đến phòng tập, quay vlog luyện nhảy cho đợt đăng clip sắp tới, chứ không phải mới ngủ chưa được năm tiếng, bụng rỗng đi ghi hình, rồi còn phải hoàn thành một bài hát chủ đề có độ khó trung bình khá trong vài ngày ngắn ngủi.
Nhưng biết sao được, đã ký hợp đồng với công ty thì phải nghe sắp xếp, đã ký hợp đồng với chương trình thì càng không có đường lui.
Trừ khi cậu muốn trải nghiệm cuộc sống nửa đời còn lại với khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ.
Lương Chi Thịnh vốn không phải thực tập sinh chính quy, công việc chính của cậu là blogger video toàn thời gian.
Năm nay học xong cao học, cậu khá mông lung, chẳng biết nên làm gì. Vừa hay thời đại tự truyền thông lên ngôi, cậu lại có mấy năm học nhảy đường phố, thế là tùy hứng quay vài video cover sân khấu idol, không ngờ lại nổi lên một chút.
Cậu nghĩ: rảnh cũng rảnh, sao không thử nghiêm túc phát triển kênh cá nhân.
Thế là Lương Chi Thịnh bắt đầu đều đặn đăng các video cover mới và vlog thường ngày, rảnh thì livestream trò chuyện, hát hò với fan, chỉ trong vài tháng đã thu hút hơn trăm nghìn người theo dõi.
Tuy chưa phải kiểu nổi đình nổi đám, nhưng một mình đạt được lượng fan thế này cũng đã là rất đáng nể.
Cùng với đó, một thử thách mới lại ập đến.
Trong tình hình tài khoản có chút khởi sắc, nếu muốn dựa vào giới tự truyền thông cạnh tranh khốc liệt để kiếm sống, và đạt đến trình độ ngày ba bữa no, thông thường cần đáp ứng những điểm sau: một là cập nhật nhiều, hai là tạo chiêu trò, ba là biết marketing. Như vậy, ít nhất cũng phải đạt được một trong hai tiêu chí: nhiều người theo dõi hoặc lượng người hâm mộ trung thành.
Vấn đề là, Lương Chi Thịnh không có đội ngũ hỗ trợ, một mình cậu lo liệu mọi việc, từ chọn chủ đề, lên ý tưởng, luyện tập, quay video, dựng phim đến livestream. Nếu tăng tần suất cập nhật thì chất lượng video sẽ giảm, mà sân khấu cover thì rất khó đổi mới, còn tiếp thị thì lại càng không có cửa.
Cân nhắc nhiều lần, cậu quyết định ký hợp đồng với một công ty MCN.
Tin tốt là hiệu suất cập nhật được cải thiện, lượng người theo dõi cũng ổn định tăng lên, mọi thứ tiến triển theo chiều hướng tích cực.
— “Biểu hiện cho tốt vào, tranh thủ về kiếm thêm vài chục nghìn fan nha.”
— “Không debut cũng không sao, quan trọng là tích lũy độ nổi tiếng.”
— “Đừng lãng phí cơ hội lộ diện tốt như vậy chứ.”
Đó là nguyên văn lời công ty.
Lương Chi Thịnh hiểu ý đồ của họ. Đưa một blogger nhỏ có năng lực trung bình đến trung khá như cậu vào giữa đám thực tập sinh rực rỡ muôn màu kia, chẳng khác nào ném một viên đá nhỏ xuống biển, cùng lắm chỉ gợn lên chút sóng nhỏ chẳng ai nhìn thấy.
Thay vì biến mất không dấu vết, chi bằng thừa lúc đám đông chưa tan hết mà liều một phen.
Nhưng Lương Chi Thịnh không muốn tham gia một show tuyển chọn quá nặng tính cạnh tranh, vừa phải đấu đá tranh giành, lại còn đối mặt với đủ thứ chiêu trò. Trong số 101 thực tập sinh kia, ai biết được có bao nhiêu là yêu ma quỷ quái?
Nghĩ tới đây, cậu không khỏi thở dài. Nếu không phải vì bị công ty sắp xếp, không tiện trái lệnh, thì cậu chắc chắn sẽ không ghi danh tham dự.
Muốn buông bỏ mặc kệ thì lại sợ mất fan, sợ ảnh hưởng đến hình tượng với khán giả qua đường.
Không buông bỏ thì lại thấy lãng phí sức lực không cần thiết.
Cuối cùng, cậu giao nộp một bài thi đạt điểm trung bình ở sân khấu đầu tiên.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 28: Ít luyện một phút là ít sống một năm
10.0/10 từ 33 lượt.