Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 236: Không còn lựa chọn thứ ba sao?

82@-

 
Bảy người trốn sau hàng rào, nhỏ giọng bàn bạc đối sách.


"Trống trải quá, gần như không có vật cản, địa hình này không thích hợp để chạy trốn." Bạch Huyên Hách rụt đầu lại, báo cáo kết quả quan sát, "Nhưng vị trí zombie rất phân tán, cẩn thận một chút thì chắc có thể không làm kinh động đến chúng."


"Nhưng mà bọn họ đeo tai nghe mà." Là fan trung thành của chương trình Đếm ngược sinh tồn, Lại Vũ Đông không lạc quan như vậy, "Chỉ cần tổ đạo diễn ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đồng loạt quay đầu nhìn chúng ta."


Miêu tả đáng sợ quá!


Cậu hiểu đạo diễn đấy!


Anh chàng tóc bạc xem chương trình không ít nhỉ!


Tập trước Tiểu Doãn cũng bị bắt như vậy đó hhh!


Đã là chủ đề zombie rồi, dự cảm sẽ không yên bình đâu!


"Vậy đi, để tôi làm mẫu trước, nếu không có vấn đề gì, mọi người làm theo tôi." Bạch Huyên Hách quyết định liều thân thử nghiệm, giữa ban ngày, vài NPC không dọa được anh.


Mạc Lê lo lắng hỏi: "Nếu NPC đuổi theo thì sao?"


"Chạy thôi. Cản trước cửa hoặc cắt đuôi, tôi chạy nhanh lắm." Bạch Huyên Hách nhún vai, "Cùng lắm thì bị loại đầu tiên."


Dù là chuyện này hay là bản thân Bạch Huyên Hách, Lại Vũ Đông đều không yên tâm, "Tôi đi với anh."


"Đừng đừng, cậu ở lại đây." Bạch Huyên Hách biết rõ Lại Vũ Đông là cây trụ vững chắc của cả đội, "Tôi có thể bị loại trước, nhưng cậu thì không được, còn phải lo gánh cả nhóm nữa."


"Đi đây, chờ tin tốt của tôi." Trước lúc rời đi, anh dặn dò, "Nếu tôi bị đuổi, tôi sẽ dẫn đám NPC đi, mọi người nhân cơ hội đó vượt qua."


Nói xong, anh tràn đầy tự tin đi về phía bãi đất trống đầy zombie lang thang.



Khúc Hân Trình nhìn theo bóng lưng Bạch Huyên Hách, u sầu hỏi: "Anh ấy ổn không?"


Tình cảm giữa bọn họ bắt nguồn từ những ngày cùng nhau hoạn nạn sau khi thành nhóm, cả ba từng góp tiền mua một cái máy chiếu gia đình, mỗi khi tới lịch xem phim kinh dị buổi tối, cậu liền trốn sang phòng Bạch Huyên Hách, tiện thể đổi chỗ với Tô Tuấn Triết.


Ngày qua ngày, tình bạn bùng nổ.


"Có vấn đề cũng chẳng làm gì được." Lại Vũ Đông hiểu rõ tính cách của Bạch Huyên Hách — chỉ cần anh cảm thấy mình ổn, càng ngăn anh càng cố chấp, chi bằng cứ để anh thử.


Cũng tiện cho bọn họ lấy đó làm mẫu tham khảo.


Chỉ thấy Bạch Huyên Hách di chuyển cực kỳ linh hoạt giữa đám zombie, như thể đang né tránh những tia hồng ngoại vô hình.


Triệu Diệc Phong tròn mắt: "Cần phải dẻo như vậy luôn á?"


"NPC có đường đi cố định." Lại Vũ Đông chỉ ra phát hiện của hắn, "Chỉ cần lên kế hoạch tuyến đường hợp lý, độ khó sẽ giảm đi nhiều."


Triệu Diệc Phong tự biết rõ khả năng vận động của mình, "Lý thuyết thì vậy, chứ thực hành khó lắm. Giống như thi bằng lái dễ, nhưng quan trọng là có tiền mua xe."


Thích hợp cho mấy bạn nhảy chính thôi…


Vừa định nói đừng hành hạ Triệu lão sư một thân xương cốt nữa, nghĩ lại, Bạch ca còn lớn tuổi hơn...


Cái gì mà xương cốt già? Bạch ca, người lớn tuổi nhất nhóm cũng mới 22 tuổi thôi!


Tôi cảm thấy cứ cắm đầu chạy còn hơn là luồn lách loanh quanh


Đừng xem thường NPC quá


Trong lúc trò chuyện, Bạch Huyên Hách gian nan tiến đến cửa khu nghiên cứu, anh nhìn trái nhìn phải, lúc thì kéo cửa, lúc thì đẩy, cuối cùng ngơ ngác đứng trước cửa, mãi không có động tĩnh tiếp theo.


Mấy giây sau, anh quay người lại, hướng về phía đồng đội lớn tiếng hô: "Không có thẻ từ, vào không được!"



Ngay khoảnh khắc đó, tất cả zombie dừng bước, đồng loạt quay đầu, khóa chặt người duy nhất phát ra tiếng động trước cửa khu nghiên cứu — Bạch Huyên Hách.


Cảnh tượng trong dự đoán xảy ra rồi.


Lại Vũ Đông trầm mặc một giây, cầm bộ đàm trong tay, lạnh nhạt nói: "Bạch Huyên Hách, điểm khác biệt giữa chúng ta và người nguyên thủy là biết dùng công cụ."


"Quên mất…" Giọng Bạch Huyên Hách truyền qua bộ đàm, mang theo vẻ hối lỗi.


Aaaa tôi cười xỉu luôn


Ban đầu còn không thấy buồn cười lắm, đội trưởng mở miệng ra một cái, tôi cười muốn co giật luôn


Bạch ca, trong tay anh cầm bộ đàm, chứ không phải cục gạch đâu nhé


Đây gọi là "ngàn dặm đưa đầu người" đó hả?


Bạch Huyên Hách, anh cứ yên tâm mà đi đi!


Tất cả zombie bỗng thay đổi vẻ lảo đảo ban đầu, gầm lên rồi lao về phía tiếng động, tốc độ nhanh đến mức có thể bắt gọn những người chạy không nhanh ngay tại chỗ.


Bạch Huyên Hách không do dự dù chỉ một giây, lập tức quay đầu bỏ chạy.


Trí tuệ dâng tặng cho trời, pháp lực vô biên.


Bình thường anh đã chạy nhanh, nay nhờ đôi chân dài, tốc độ còn nhanh hơn nữa, gần như tạo thành tàn ảnh, duy trì khoảng cách an toàn với đám zombie đuổi theo.


Quẹo một cái, anh vòng ra phía sau khu nghiên cứu, cùng với đám NPC biến mất khỏi tầm mắt.


“Đừng lo cho tôi, các cậu mau tìm cách vào viện nghiên cứu đi.” Đây là câu cuối cùng mà Bạch Huyên Hách để lại.


“Đừng để sự hy sinh của Bạch Huyên Hách uổng phí.” Lại Vũ Đông gọi mọi người đang còn đờ đẫn bừng tỉnh lại, “Việc cấp bách trước mắt là tìm được thẻ ra vào.”



Vừa dứt lời, đồng hồ thông minh của tất cả mọi người đồng loạt sáng lên, hiện ra manh mối đầu tiên:


Đến chốt bảo vệ, tìm thẻ ra vào.


Mạc Lê đọc dòng chữ hiện trên đồng hồ thông minh, hối hận nói: “Vậy thì hồi nãy Bạch Huyên Hách không cần qua đó luôn à? Đứng đây đợi nhiệm vụ xuất hiện là được rồi.”


“Chắc không phải vậy.” Lại Vũ Đông lắc đầu, “Nếu vậy, nhiệm vụ đã gửi vào đồng hồ ngay từ đầu, chứ không phải đợi vài phút sau mới có. Tôi đoán là phải có người tới gần cổng viện nghiên cứu, mới kích hoạt điều kiện nhiệm vụ.”


Triệu Diệc Phong khoanh tay, cảm khái: “Ý là ban tổ chức nhất định phải chơi tụi mình một vố à?”


“Đại khái là vậy thôi, trò chơi mà.”


Cái này nói thẳng ra được luôn hả ha ha ha?


Vẻ mặt muốn nói lại thôi của hạng 3 buồn cười quá! Đồng đội người này người kia đều đang thách thức d*c v*ng sinh tồn của Mạc Lê! Sợ sau khi tốt nghiệp Mạc Lê cũng trở nên ăn nói bừa bãi!


Người thú vị trong giới giải trí 


Không phải, anh Phong chỉ đùa thôi mà! Có gì không nói được chứ? Cần phải cẩn thận như vậy sao?


Đã xác định được phương hướng, tiếp theo dễ hành động hơn nhiều.


Chốt bảo vệ cũng không khó tìm, nó nằm ngay sát cổng chính, chỉ cần ló đầu ra là thấy ngay. Nhưng bên trong chốt có một con xác sống đang không ngừng đập vào cửa kính.


Da và cơ dưới cằm nó đã mục nát gần hết, lợi lộ ra ngoài, cửa sổ kính đầy dấu tay máu, máu nâu đen khô lại dính thành mảng, tựa như chỉ cần mở cửa ra là có thể ngửi thấy mùi xác thối xộc lên.


Mơ về buồng điện thoại chữa lành.


Nhưng cảnh tượng trước mắt đáng sợ hơn nhiều.


“Giờ sao đây, chắc chắn phải có một người dụ nó ra chỗ khác.” Triệu Diệc Phong thụt người về, thành thật bày tỏ thực trạng của sinh viên thời nay: “Tôi dám đi, nhưng chắc tôi chưa kịp đợi các cậu tìm ra thẻ đã bị nó bắt rồi. Với lại con xác sống này nhìn là biết rất dữ, chắc tôi chỉ cầm cự được vài giây là tiêu.”



“Tôi đi cho.” Lại Vũ Đông chủ động xung phong, hắn khá tự tin vào tốc độ chạy của mình.


Hạng 2 chạy nhanh hả? Cái nhà này không thể thiếu đội trưởng!


Con zombie này đáng sợ quá, cảm giác lát nữa nó sẽ nhào ra mất! Hay là gọi Bạch Huyên Hách về đi!


Dù gì cũng bị đuổi rồi, thêm một người đuổi nữa cũng chẳng sao đúng không 233! Cuối cùng anh Bạch gánh hết jpg!


Không chỉ có khán giả bình luận không muốn để Lại Vũ Đông đi.


Mà trong đội cũng có người nghĩ vậy.


Khúc Hân Trình do dự, lén liếc nhìn Tô Tuấn Triết. Không phải cậu có ý kiến gì với người ta, chỉ là rất sợ trong đội tồn tại một quả bom hẹn giờ có thể gây trọng thương đồng đội.


Dù là tiếng cười vang vọng bên tai hay bị hù dọa trước cả xác sống, đều là nỗi đau không chịu nổi đối với trái tim yếu ớt của cậu.


Nếu Lại Vũ Đông đi rồi, Tô Tuấn Triết sẽ càng buông thả hơn, mà người gan to nhất còn lại – Triệu Diệc Phong – thì vốn dĩ chẳng thèm lo lắng gì, thế giới này sẽ lập tức trở thành sân chơi của những kẻ ham vui.


Độ khó trò chơi chắc chắn sẽ tăng ít nhất ba cấp.


Khúc Hân Trình vắt óc suy nghĩ một lý do hợp tình hợp lý, não cậu sắp cháy khét luôn, cuối cùng đành viện tới lý do mà Bạch Huyên Hách từng dùng.


“Đội trưởng vẫn nên ở lại thì hơn, nhỉ.”


Lại Vũ Đông cúi đầu nhìn cánh tay áo bị giữ chặt của mình, hắn cũng không ngờ lần nào xung phong cũng bị đồng đội cản lại, khiến hắn không khỏi hoài nghi có phải cái danh “nội gián” trước đây đã để lại bóng ma trong lòng họ.


Hắn buông một câu nửa đùa nửa thật: “Vậy thì cậu đi đi.”


Khúc Hân Trình: "..."


Không còn lựa chọn thứ ba sao?


 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 236: Không còn lựa chọn thứ ba sao?
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...