Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 233: Bây giờ sinh viên phát thanh khó xin việc thật
74@-
Trò chơi tiếp tục.
"Chết rồi, tôi không biết hỏi gì nữa." Bạch Huyên Hách rơi vào trạng thái bí câu hỏi, vắt óc suy nghĩ cũng không ra, "Có màu, có mùi, không độc nhưng không uống được... cứu mạng, sao tôi toàn nghĩ tới mấy thứ kỳ quặc vậy."
"Nếu nhất định muốn uống thì vẫn uống được." Tô Tuấn Triết cười hì hì thêm dầu vào lửa.
"Ma mới tin cậu." Bạch Huyên Hách đau khổ tổng hợp lại những loại chất lỏng mình từng thấy trong đời, chợt hỏi: "Là cồn iốt hả?"
Nhân viên phá vỡ hy vọng: "Không phải."
"Đến lượt tôi." Lại Vũ Đông lại nghĩ ra một đáp án phù hợp. "Là cà chua hả?"
"Cà chua tôi cũng biết mà!" Lý Tự hét lên phản đối.
Nhân viên xác nhận: "Không phải."
Lại Vũ Đông cũng đơ người.
Ngoài dưa leo và cà chua, còn loại trái cây nào vỏ có thể dùng làm gỏi hoặc muối chua nữa?
"Là nước sát trùng hả?" Bạch Huyên Hách tiếp tục đoán bừa, hoàn toàn không nghĩ tới việc thu hẹp phạm vi.
Nhân viên: "Không phải."
"Là trái cây tách múi ra được không?" Lại Vũ Đông quyết định từ bỏ hướng suy luận kia, mấy món gỏi kia vốn nằm ngoài kiến thức ẩm thực của hắn.
"Đúng."
"Là nước rửa tay hả?" Bạch Huyên Hách hỏi.
"Không phải."
Lại Vũ Đông chống cằm suy nghĩ, nhắc tới trái cây tách múi, phản ứng đầu tiên của hắn là bưởi, rồi ngay lập tức nghĩ tới cam, chanh, sầu riêng, quýt, măng cụt...
Từng cái hỏi thì quá lãng phí lượt, không khéo lại giống như Bạch Huyên Hách bây giờ, loanh quanh mãi cũng chẳng mò ra được.
Lại Vũ Đông cẩn trọng: "Có tép quả không?"
Nhân viên: "Có."
Bạch Huyên Hách: "Là nước rửa chén hả?"
Nhân viên: "Không phải."
Lại Vũ Đông: "Màu vàng đúng không?"
Nhân viên: "Đúng."
Bạch Huyên Hách: "Là nước tẩy toilet hả?"
Nhân viên: "Không phải."
Bạch Huyên Hách vẫn đang loay hoay trong phạm vi của chất tẩy rửa, còn Lại Vũ Đông đã chạm được vào sự thật, hắn tự tin đáp án: “Là bưởi phải không?”
“Yay!” Tô Tuấn Triết vui mừng nhảy khỏi ghế sofa, “Xem pháo hoa, xem pháo hoa!” Cùng lúc đó, bình luận trên màn hình trở lại.
Biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của các bạn có thể rõ ràng hơn chút không?
Tôi nghi là ngoài Bạch Huyên Hách ra, chẳng ai muốn ăn nhưng tôi thì khá muốn xem họ ăn côn trùng
Nói đi cũng phải nói lại, để anh Bạch mười hiệp cũng đoán không ra.
“Cái gì vậy? Não tôi như khô đi rồi.” Bạch Huyên Hách hoảng hốt tháo tờ giấy xuống, một giây trễ cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Hả?”
Anh ngớ ra, mắt mở to, “Nhóm máu Rh âm.”
“Ừm.” Lại Vũ Đông điềm tĩnh nói, “Là nhóm máu quý hiếm, còn gọi là máu gấu trúc.”
Ai mà đoán ra được!
Mục đích chẳng phải là đạt được rồi sao?
Thậm chí còn viết tên khoa học, cậu ấy thật sự... nhìn là biết rất muốn thắng 233
Lần đầu tiên thấy Yuzu có tính hiếu thắng như vậy!
Đội trưởng đáng tin cậy quá! Vài giây đã nghĩ ra máu gấu trúc, mạch não cũng kỳ diệu thật
Ý tưởng về pháo hoa đã được quyết định như vậy.
Bảy người ngồi bên bờ biển, nhìn về phía bầu trời đầy sao.
Mặt trăng như chiếc đĩa ngọc trắng tinh, treo cao giữa không trung, những ngôi sao điểm xuyết như bụi kim tuyến trên bầu trời, ánh sáng phản chiếu trên mặt biển sâu thẳm, làn gió từ mặt biển thổi tới mang theo chút mặn, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt, vừa mát lại ẩm.
Đột nhiên, một tiếng “bùm” vang lên từ chân trời, bầu trời đêm nổ tung trong những màu sắc rực rỡ, giống như những dải lụa màu lan tỏa khắp không gian.
“Bắt đầu rồi!” Bạch Huyên Hách hớn hở kêu lên.
“Không phải là tốt hơn cái ý tưởng ăn côn trùng của anh sao?” Tô Tuấn Triết nhớ rõ từng lời.
“Cũng không ngờ tôi lại là người có điểm cao nhất, tôi chỉ đoán bừa thôi.” Bạch Huyên Hách kêu oan, “Nhìn xem từ khi chơi trò chơi tôi viết đơn giản đến thế cơ mà."
Triệu Diệc Phong trêu chọc, “Tôi cứ nghĩ là do không nghĩ ra cái khó hơn.”
“Tôi đâu phải kẻ ngốc.”
Khó nói lắm
Đồ ngốc duy nhất trong nhóm
Đồ ngốc là cái gì ha ha ha ha
Mạng của Bạch Huyên Hách cũng là mạng, nhưng não của Bạch Huyên Hách chưa chắc đã là não
Giữa không khí náo nhiệt, Lại Vũ Đông ngẩng đầu cười, ánh pháo hoa lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt hắn, đôi mắt đen tuyền sáng ngời.
Hắn đã lâu không xem pháo hoa, cũng chưa bao giờ có cơ hội cùng bạn bè xem nó.
-
StarEpoch - Lại Vũ Đông: So với tuổi thọ của con người, những ngôi sao là vĩnh cửu, pháo hoa là thoáng qua, nhưng chúng đều để lại dấu vết rực rỡ.
StarEpoch - Lại Vũ Đông: Hình như mình nói điều gì đó kỳ lạ rồi z°°
StarEpoch - Lại Vũ Đông: Đến ngày nào đó, chúng ta cũng cùng nhau xem pháo hoa nhé! [icon trái tim]
-
Đại học Truyền thông XX.
Văn phòng.
"Báo cáo thực tập... Ồ, tôi nhớ rồi, em nói hôm nay mới về trường, bản giấy cần nộp muộn một ngày."
Giáo viên liếc qua đơn vị thực tập trên bìa báo cáo, đương nhiên cho rằng hắn chọn thực tập bên ngoài trường: "Được thôi, Thiên Không không dễ vào đâu, sau này kinh nghiệm thực tập trong CV sẽ rất nổi bật."
Lại Vũ Đông ngượng ngùng cười: "Em không đi thực tập."
Giáo viên chợt hiểu ra: "Vậy l*m t*nh nguyện viên cũng tốt mà."
"Không phải, là đi tham gia show tuyển chọn".
"Hả?"
"Em bị lôi đi tham gia Đăng Phong Tạo Tinh, cuối cùng còn debut nữa."
Đợi Lại Vũ Đông rời đi, giáo viên vừa lật xem báo cáo thực tập của hắn, vừa cảm thán với đồng nghiệp: "Bây giờ sinh viên phát thanh khó xin việc thật, đều chạy đi tham gia show tuyển chọn hết rồi."
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Trò chơi tiếp tục.
"Chết rồi, tôi không biết hỏi gì nữa." Bạch Huyên Hách rơi vào trạng thái bí câu hỏi, vắt óc suy nghĩ cũng không ra, "Có màu, có mùi, không độc nhưng không uống được... cứu mạng, sao tôi toàn nghĩ tới mấy thứ kỳ quặc vậy."
"Nếu nhất định muốn uống thì vẫn uống được." Tô Tuấn Triết cười hì hì thêm dầu vào lửa.
"Ma mới tin cậu." Bạch Huyên Hách đau khổ tổng hợp lại những loại chất lỏng mình từng thấy trong đời, chợt hỏi: "Là cồn iốt hả?"
Nhân viên phá vỡ hy vọng: "Không phải."
"Đến lượt tôi." Lại Vũ Đông lại nghĩ ra một đáp án phù hợp. "Là cà chua hả?"
"Cà chua tôi cũng biết mà!" Lý Tự hét lên phản đối.
Nhân viên xác nhận: "Không phải."
Lại Vũ Đông cũng đơ người.
Ngoài dưa leo và cà chua, còn loại trái cây nào vỏ có thể dùng làm gỏi hoặc muối chua nữa?
"Là nước sát trùng hả?" Bạch Huyên Hách tiếp tục đoán bừa, hoàn toàn không nghĩ tới việc thu hẹp phạm vi.
Nhân viên: "Không phải."
"Là trái cây tách múi ra được không?" Lại Vũ Đông quyết định từ bỏ hướng suy luận kia, mấy món gỏi kia vốn nằm ngoài kiến thức ẩm thực của hắn.
"Đúng."
"Là nước rửa tay hả?" Bạch Huyên Hách hỏi.
"Không phải."
Lại Vũ Đông chống cằm suy nghĩ, nhắc tới trái cây tách múi, phản ứng đầu tiên của hắn là bưởi, rồi ngay lập tức nghĩ tới cam, chanh, sầu riêng, quýt, măng cụt...
Từng cái hỏi thì quá lãng phí lượt, không khéo lại giống như Bạch Huyên Hách bây giờ, loanh quanh mãi cũng chẳng mò ra được.
Lại Vũ Đông cẩn trọng: "Có tép quả không?"
Nhân viên: "Có."
Bạch Huyên Hách: "Là nước rửa chén hả?"
Nhân viên: "Không phải."
Lại Vũ Đông: "Màu vàng đúng không?"
Nhân viên: "Đúng."
Bạch Huyên Hách: "Là nước tẩy toilet hả?"
Nhân viên: "Không phải."
Bạch Huyên Hách vẫn đang loay hoay trong phạm vi của chất tẩy rửa, còn Lại Vũ Đông đã chạm được vào sự thật, hắn tự tin đáp án: “Là bưởi phải không?”
“Yay!” Tô Tuấn Triết vui mừng nhảy khỏi ghế sofa, “Xem pháo hoa, xem pháo hoa!” Cùng lúc đó, bình luận trên màn hình trở lại.
Biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của các bạn có thể rõ ràng hơn chút không?
Tôi nghi là ngoài Bạch Huyên Hách ra, chẳng ai muốn ăn nhưng tôi thì khá muốn xem họ ăn côn trùng
Nói đi cũng phải nói lại, để anh Bạch mười hiệp cũng đoán không ra.
“Cái gì vậy? Não tôi như khô đi rồi.” Bạch Huyên Hách hoảng hốt tháo tờ giấy xuống, một giây trễ cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Hả?”
Anh ngớ ra, mắt mở to, “Nhóm máu Rh âm.”
“Ừm.” Lại Vũ Đông điềm tĩnh nói, “Là nhóm máu quý hiếm, còn gọi là máu gấu trúc.”
Ai mà đoán ra được!
Mục đích chẳng phải là đạt được rồi sao?
Thậm chí còn viết tên khoa học, cậu ấy thật sự... nhìn là biết rất muốn thắng 233
Lần đầu tiên thấy Yuzu có tính hiếu thắng như vậy!
Đội trưởng đáng tin cậy quá! Vài giây đã nghĩ ra máu gấu trúc, mạch não cũng kỳ diệu thật
Ý tưởng về pháo hoa đã được quyết định như vậy.
Bảy người ngồi bên bờ biển, nhìn về phía bầu trời đầy sao.
Mặt trăng như chiếc đĩa ngọc trắng tinh, treo cao giữa không trung, những ngôi sao điểm xuyết như bụi kim tuyến trên bầu trời, ánh sáng phản chiếu trên mặt biển sâu thẳm, làn gió từ mặt biển thổi tới mang theo chút mặn, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt, vừa mát lại ẩm.
Đột nhiên, một tiếng “bùm” vang lên từ chân trời, bầu trời đêm nổ tung trong những màu sắc rực rỡ, giống như những dải lụa màu lan tỏa khắp không gian.
“Bắt đầu rồi!” Bạch Huyên Hách hớn hở kêu lên.
“Không phải là tốt hơn cái ý tưởng ăn côn trùng của anh sao?” Tô Tuấn Triết nhớ rõ từng lời.
“Cũng không ngờ tôi lại là người có điểm cao nhất, tôi chỉ đoán bừa thôi.” Bạch Huyên Hách kêu oan, “Nhìn xem từ khi chơi trò chơi tôi viết đơn giản đến thế cơ mà."
Triệu Diệc Phong trêu chọc, “Tôi cứ nghĩ là do không nghĩ ra cái khó hơn.”
“Tôi đâu phải kẻ ngốc.”
Khó nói lắm
Đồ ngốc duy nhất trong nhóm
Đồ ngốc là cái gì ha ha ha ha
Mạng của Bạch Huyên Hách cũng là mạng, nhưng não của Bạch Huyên Hách chưa chắc đã là não
Giữa không khí náo nhiệt, Lại Vũ Đông ngẩng đầu cười, ánh pháo hoa lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt hắn, đôi mắt đen tuyền sáng ngời.
Hắn đã lâu không xem pháo hoa, cũng chưa bao giờ có cơ hội cùng bạn bè xem nó.
-
StarEpoch - Lại Vũ Đông: So với tuổi thọ của con người, những ngôi sao là vĩnh cửu, pháo hoa là thoáng qua, nhưng chúng đều để lại dấu vết rực rỡ.
StarEpoch - Lại Vũ Đông: Hình như mình nói điều gì đó kỳ lạ rồi z°°
StarEpoch - Lại Vũ Đông: Đến ngày nào đó, chúng ta cũng cùng nhau xem pháo hoa nhé! [icon trái tim]
-
Đại học Truyền thông XX.
Văn phòng.
"Báo cáo thực tập... Ồ, tôi nhớ rồi, em nói hôm nay mới về trường, bản giấy cần nộp muộn một ngày."
Giáo viên liếc qua đơn vị thực tập trên bìa báo cáo, đương nhiên cho rằng hắn chọn thực tập bên ngoài trường: "Được thôi, Thiên Không không dễ vào đâu, sau này kinh nghiệm thực tập trong CV sẽ rất nổi bật."
Lại Vũ Đông ngượng ngùng cười: "Em không đi thực tập."
Giáo viên chợt hiểu ra: "Vậy l*m t*nh nguyện viên cũng tốt mà."
"Không phải, là đi tham gia show tuyển chọn".
"Hả?"
"Em bị lôi đi tham gia Đăng Phong Tạo Tinh, cuối cùng còn debut nữa."
Đợi Lại Vũ Đông rời đi, giáo viên vừa lật xem báo cáo thực tập của hắn, vừa cảm thán với đồng nghiệp: "Bây giờ sinh viên phát thanh khó xin việc thật, đều chạy đi tham gia show tuyển chọn hết rồi."
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 233: Bây giờ sinh viên phát thanh khó xin việc thật
10.0/10 từ 33 lượt.