Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 23: Đừng call back nữa mà!
53@-
May là GoPro trong ký túc thu âm không tốt lắm, Lý Tự lại nói nhỏ, tiếng sột soạt dàn chăn còn át cả tiếng nói. Lúc này, trong phòng livestream số người đang xem cũng ít, chưa có tay soi nào phát hiện ra câu vừa rồi.
Lương Chi Thịnh không khỏi cảm khái: “Hai cậu chắc hợp nhau lắm đấy.”
“Hả?” Lý Tự cau mày, vẻ mặt đầy quái lạ: “Tôi với cậu ấy thì có gì mà nói? Một ngày cậu ấy nói ra được bao nhiêu chữ, cộng hết lại chắc còn không bằng một câu của tôi đi ?”
Lương Chi Thịnh phản bác sắc bén: “Người ta hai chữ đã đè bẹp cả một câu của cậu rồi.”
Ý gì vậy?
Câu này tôi biết! Là kịch bản đấy!
Kịch bản là sao? Tôi bỏ lỡ mất tiết học nào rồi à?
Lại Vũ Đông: “……”
Đừng call back nữa mà!
Sau một tràng đối thoại chạm ngưỡng “cháy mic”, Lại Vũ Đông kéo vali đặt xuống cạnh giường, nghi thức “mở hộp” này không hề thua kém lần quay mười lượt miễn phí đầu tiên của tài khoản mới trong game mobile, chỉ thiếu điều khắc hẳn dòng chữ “Gói tân thủ” lên vali thôi.
Hắn vừa sợ mở ra sẽ thấy bộ phúc lợi tân thủ giống với thiết lập sân khấu đầu tiên khiến người ta ám ảnh, vừa sợ hệ thống chơi khăm, nhét cho hắn đầy một vali toàn cỏ khô trang trí, kiểu nào cũng là thứ không dám cho người khác nhìn.
Lạy trời lạy phật, nguyện ăn chay cả đời, chỉ xin đừng để gói quà tân thủ quá dở hơi.
Lại Vũ Đông cắn răng, nhắm mắt, hạ quyết tâm kéo khóa vali xuống đến tận cùng, rồi cẩn thận mở nó ra.
Đập vào mắt là vài bộ quần áo được gấp gọn gàng ngăn nắp, hệ thống đúng là keo kiệt đến mức không vắt ra được giọt dầu nào, số lượng quần áo chỉ vừa đủ để thay giặt luân phiên.
May thay gu ăn mặc cũng không tệ, không có mấy kiểu áo sơ mi kẻ sọc đậm chất lập trình viên, áo polo kiểu quan chức hay áo thun mỏng bạc màu của các ông chú hay đi dạo, phong cách còn sành điệu hơn cả mấy bộ đồ “soái ca đường phố” bán chạy trên app màu cam, chỉ cần có chút thẩm mỹ là phối đồ sẽ ổn ngay.
Khăn mặt, bàn chải, dép lê, bình nước, sữa tắm… những vật dụng thường ngày đều đủ cả, thậm chí còn có kính áp tròng, mặt nạ và nước tẩy trang, giống như khi quay thẻ đã gom đủ bộ thẻ R vậy.
Ít ra cũng không cần phải mặt dày đi mượn đồ của bạn cùng phòng.
Ngoài ra, Lại Vũ Đông còn nhận được vài món đồ ngoài dự kiến—một cái ví trông rất bình thường và một chiếc MP3 thông minh.
Đáng tiếc là không có vật bất ly thân của người hiện đại—điện thoại di động.
Cái ví bình thường như chính vẻ ngoài của nó, bên trong chỉ có vài tờ tiền mặt, ngoài việc dùng để hối lộ bảo vệ để gọi đồ ăn thì Lại Vũ Đông tạm thời chưa nghĩ ra được công dụng nào khác của tiền mặt trong nơi này.
Điều bất ngờ duy nhất là chiếc MP3 thông minh kia, tuy là phiên bản Wi-Fi nội bộ dành riêng cho học sinh, đến cả mở trình duyệt cũng không được, nhưng lại có thể dùng phần mềm nghe nhạc tích hợp sẵn để nghe nhạc trực tuyến.
Hiểu rồi, nhiệm vụ phụ của hắn là tìm Wi-Fi, nghe thử bản gốc ca khúc Lose Heart.
Hệ thống: Ký chủ, không có nhiệm vụ phụ nào như vậy cả.
Lại Vũ Đông: Đừng xen vào.
Kiểm tra xong “gói tân thủ”, Lại Vũ Đông lôi nước tẩy trang và bông tẩy trang từ trong vali ra, thành thạo xé bao bì.
Trước đây hắn từng trang điểm khi tham gia các buổi phỏng vấn và hoạt động lớn nhỏ trong trường, kỹ năng tẩy trang cũng không tồi, tuyệt đối không thuộc dạng “nam thẳng lỗi thời” bị demon hóa.
Ví dụ như câu nói kinh điển: “Son thì chỉ có màu đỏ chứ có gì đâu.”
Mỗi lần hắn nhìn chằm chằm vào các màu son kiểu hồng barbie hay cam bí ngô, đều không thể hiểu nổi mấy “đấng nam nhi” ấy phải mù màu đến mức nào mới không phân biệt nổi hồng với cam.
Cái người nói câu “Đẹp trai là giỏi lắm sao” giữa đám đông kia, biết đâu cũng là một trong số đó.
Lại Vũ Đông vừa lầm bầm trong lòng, vừa cầm bông tẩy trang thấm nước tẩy trang, bước tới trước gương, khi ánh mắt chạm phải đôi con ngươi vàng nhạt trong gương, hắn bỗng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng—
Kính áp tròng, phải tháo ra thế nào?
Lại Vũ Đông nhìn chằm chằm vào gương mà cạn lời—đây là lần đầu tiên hắn đeo kính áp tròng, đến cả quá trình đeo cũng chẳng phải do hắn tự làm, vừa mở mắt ra đã bị hệ thống mặc định cho ngoại hình này.
Tiện thể nói luôn, màu tóc của hắn cũng là cùng một kiểu. Do đặc thù chuyên ngành nên trước nay hắn chưa từng nhuộm tóc.
Đây đúng là đỉnh cao của công nghệ “một nút đổi da”.
“——Yuki, đứng mà ngủ gật rồi hả?”
Thấy bạn cùng phòng mới ngơ ngẩn đứng trước gương suốt nửa ngày không nhúc nhích, tính cách lo xa của Lương Chi Thịnh lại nổi lên. Cậu ta ghé lại gần quan sát mấy giây, nhạy bén phát hiện ánh mắt đối phương đang dừng ở đôi mắt trong gương: “Mắt cậu khó chịu à?”
Thiếu niên tóc vàng nhạt nghiêng đầu một cái, lập tức khiến người ta dồn toàn bộ sự chú ý vào đôi mắt hắn.
Sắc anh thảo trong trẻo như nh** h**, được điểm xuyết bởi một chút xanh lá, vừa không quá nhẹ nhàng cũng chẳng quá trầm ổn, tạo nên hiệu ứng cân bằng giữa cả hai. Màu sắc được chọn hoàn hảo đến mức như thể sinh ra để dành cho khí chất của hắn—lặng lẽ giữa đám đông nhưng chẳng hề mờ nhạt, bằng dáng vẻ độc đáo và hiếm thấy mà dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Hắn nhanh chóng dời mắt, môi khẽ mím lại, gần như không thể nhận ra, rồi lại lập tức ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lương Chi Thịnh, dường như đang tuân thủ quy tắc xã giao “khi trò chuyện phải nhìn vào mắt đối phương”.
“Không biết tháo.”
Lương Chi Thịnh: “……Hả?”
Cười tỉnh luôn rồi hahahahahaha
Tình tiết ngoài sức tưởng tượng xuất hiện
Biết đeo mà không biết tháo?
Thật ra tháo kính áp tròng đúng là khó hơn một chút
Sau một hồi đấu tranh tâm lý gian nan, Lại Vũ Đông rốt cuộc cũng nói thật ra khó khăn mà hắn đang đối mặt.
Hắn sợ mình mò mẫm lung tung làm hỏng mắt, ai mà biết nếu cơ thể này xảy ra vấn đề thì liệu có ảnh hưởng đến thân xác ở thế giới thực hay không.
Quan trọng nhất là, hắn từng nghe nói đến vô số trường hợp kinh dị không khác gì chuyện ma như kính áp tròng chạy ra phía sau nhãn cầu, kính áp tròng bị rách.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến da đầu tê rần.
Vì vậy, Lại Vũ Đông nhìn Lương Chi Thịnh—lúc này vẫn còn đơ ra—với ánh mắt thành khẩn: “Có thể dạy tôi được không? Cảm ơn anh.”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
May là GoPro trong ký túc thu âm không tốt lắm, Lý Tự lại nói nhỏ, tiếng sột soạt dàn chăn còn át cả tiếng nói. Lúc này, trong phòng livestream số người đang xem cũng ít, chưa có tay soi nào phát hiện ra câu vừa rồi.
Lương Chi Thịnh không khỏi cảm khái: “Hai cậu chắc hợp nhau lắm đấy.”
“Hả?” Lý Tự cau mày, vẻ mặt đầy quái lạ: “Tôi với cậu ấy thì có gì mà nói? Một ngày cậu ấy nói ra được bao nhiêu chữ, cộng hết lại chắc còn không bằng một câu của tôi đi ?”
Lương Chi Thịnh phản bác sắc bén: “Người ta hai chữ đã đè bẹp cả một câu của cậu rồi.”
Ý gì vậy?
Câu này tôi biết! Là kịch bản đấy!
Kịch bản là sao? Tôi bỏ lỡ mất tiết học nào rồi à?
Lại Vũ Đông: “……”
Đừng call back nữa mà!
Sau một tràng đối thoại chạm ngưỡng “cháy mic”, Lại Vũ Đông kéo vali đặt xuống cạnh giường, nghi thức “mở hộp” này không hề thua kém lần quay mười lượt miễn phí đầu tiên của tài khoản mới trong game mobile, chỉ thiếu điều khắc hẳn dòng chữ “Gói tân thủ” lên vali thôi.
Hắn vừa sợ mở ra sẽ thấy bộ phúc lợi tân thủ giống với thiết lập sân khấu đầu tiên khiến người ta ám ảnh, vừa sợ hệ thống chơi khăm, nhét cho hắn đầy một vali toàn cỏ khô trang trí, kiểu nào cũng là thứ không dám cho người khác nhìn.
Lạy trời lạy phật, nguyện ăn chay cả đời, chỉ xin đừng để gói quà tân thủ quá dở hơi.
Lại Vũ Đông cắn răng, nhắm mắt, hạ quyết tâm kéo khóa vali xuống đến tận cùng, rồi cẩn thận mở nó ra.
Đập vào mắt là vài bộ quần áo được gấp gọn gàng ngăn nắp, hệ thống đúng là keo kiệt đến mức không vắt ra được giọt dầu nào, số lượng quần áo chỉ vừa đủ để thay giặt luân phiên.
May thay gu ăn mặc cũng không tệ, không có mấy kiểu áo sơ mi kẻ sọc đậm chất lập trình viên, áo polo kiểu quan chức hay áo thun mỏng bạc màu của các ông chú hay đi dạo, phong cách còn sành điệu hơn cả mấy bộ đồ “soái ca đường phố” bán chạy trên app màu cam, chỉ cần có chút thẩm mỹ là phối đồ sẽ ổn ngay.
Khăn mặt, bàn chải, dép lê, bình nước, sữa tắm… những vật dụng thường ngày đều đủ cả, thậm chí còn có kính áp tròng, mặt nạ và nước tẩy trang, giống như khi quay thẻ đã gom đủ bộ thẻ R vậy.
Ít ra cũng không cần phải mặt dày đi mượn đồ của bạn cùng phòng.
Ngoài ra, Lại Vũ Đông còn nhận được vài món đồ ngoài dự kiến—một cái ví trông rất bình thường và một chiếc MP3 thông minh.
Đáng tiếc là không có vật bất ly thân của người hiện đại—điện thoại di động.
Cái ví bình thường như chính vẻ ngoài của nó, bên trong chỉ có vài tờ tiền mặt, ngoài việc dùng để hối lộ bảo vệ để gọi đồ ăn thì Lại Vũ Đông tạm thời chưa nghĩ ra được công dụng nào khác của tiền mặt trong nơi này.
Điều bất ngờ duy nhất là chiếc MP3 thông minh kia, tuy là phiên bản Wi-Fi nội bộ dành riêng cho học sinh, đến cả mở trình duyệt cũng không được, nhưng lại có thể dùng phần mềm nghe nhạc tích hợp sẵn để nghe nhạc trực tuyến.
Hiểu rồi, nhiệm vụ phụ của hắn là tìm Wi-Fi, nghe thử bản gốc ca khúc Lose Heart.
Hệ thống: Ký chủ, không có nhiệm vụ phụ nào như vậy cả.
Lại Vũ Đông: Đừng xen vào.
Kiểm tra xong “gói tân thủ”, Lại Vũ Đông lôi nước tẩy trang và bông tẩy trang từ trong vali ra, thành thạo xé bao bì.
Trước đây hắn từng trang điểm khi tham gia các buổi phỏng vấn và hoạt động lớn nhỏ trong trường, kỹ năng tẩy trang cũng không tồi, tuyệt đối không thuộc dạng “nam thẳng lỗi thời” bị demon hóa.
Ví dụ như câu nói kinh điển: “Son thì chỉ có màu đỏ chứ có gì đâu.”
Mỗi lần hắn nhìn chằm chằm vào các màu son kiểu hồng barbie hay cam bí ngô, đều không thể hiểu nổi mấy “đấng nam nhi” ấy phải mù màu đến mức nào mới không phân biệt nổi hồng với cam.
Cái người nói câu “Đẹp trai là giỏi lắm sao” giữa đám đông kia, biết đâu cũng là một trong số đó.
Lại Vũ Đông vừa lầm bầm trong lòng, vừa cầm bông tẩy trang thấm nước tẩy trang, bước tới trước gương, khi ánh mắt chạm phải đôi con ngươi vàng nhạt trong gương, hắn bỗng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng—
Kính áp tròng, phải tháo ra thế nào?
Lại Vũ Đông nhìn chằm chằm vào gương mà cạn lời—đây là lần đầu tiên hắn đeo kính áp tròng, đến cả quá trình đeo cũng chẳng phải do hắn tự làm, vừa mở mắt ra đã bị hệ thống mặc định cho ngoại hình này.
Tiện thể nói luôn, màu tóc của hắn cũng là cùng một kiểu. Do đặc thù chuyên ngành nên trước nay hắn chưa từng nhuộm tóc.
Đây đúng là đỉnh cao của công nghệ “một nút đổi da”.
“——Yuki, đứng mà ngủ gật rồi hả?”
Thấy bạn cùng phòng mới ngơ ngẩn đứng trước gương suốt nửa ngày không nhúc nhích, tính cách lo xa của Lương Chi Thịnh lại nổi lên. Cậu ta ghé lại gần quan sát mấy giây, nhạy bén phát hiện ánh mắt đối phương đang dừng ở đôi mắt trong gương: “Mắt cậu khó chịu à?”
Thiếu niên tóc vàng nhạt nghiêng đầu một cái, lập tức khiến người ta dồn toàn bộ sự chú ý vào đôi mắt hắn.
Sắc anh thảo trong trẻo như nh** h**, được điểm xuyết bởi một chút xanh lá, vừa không quá nhẹ nhàng cũng chẳng quá trầm ổn, tạo nên hiệu ứng cân bằng giữa cả hai. Màu sắc được chọn hoàn hảo đến mức như thể sinh ra để dành cho khí chất của hắn—lặng lẽ giữa đám đông nhưng chẳng hề mờ nhạt, bằng dáng vẻ độc đáo và hiếm thấy mà dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Hắn nhanh chóng dời mắt, môi khẽ mím lại, gần như không thể nhận ra, rồi lại lập tức ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lương Chi Thịnh, dường như đang tuân thủ quy tắc xã giao “khi trò chuyện phải nhìn vào mắt đối phương”.
“Không biết tháo.”
Lương Chi Thịnh: “……Hả?”
Cười tỉnh luôn rồi hahahahahaha
Tình tiết ngoài sức tưởng tượng xuất hiện
Biết đeo mà không biết tháo?
Thật ra tháo kính áp tròng đúng là khó hơn một chút
Sau một hồi đấu tranh tâm lý gian nan, Lại Vũ Đông rốt cuộc cũng nói thật ra khó khăn mà hắn đang đối mặt.
Hắn sợ mình mò mẫm lung tung làm hỏng mắt, ai mà biết nếu cơ thể này xảy ra vấn đề thì liệu có ảnh hưởng đến thân xác ở thế giới thực hay không.
Quan trọng nhất là, hắn từng nghe nói đến vô số trường hợp kinh dị không khác gì chuyện ma như kính áp tròng chạy ra phía sau nhãn cầu, kính áp tròng bị rách.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến da đầu tê rần.
Vì vậy, Lại Vũ Đông nhìn Lương Chi Thịnh—lúc này vẫn còn đơ ra—với ánh mắt thành khẩn: “Có thể dạy tôi được không? Cảm ơn anh.”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 23: Đừng call back nữa mà!
10.0/10 từ 33 lượt.