Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 228: Quá… quá cống hiến rồi
64@-
Sau khi ghi hình xong nhà ma, tiếp theo là một ngày vui chơi ở công viên giải trí.
Lại Vũ Đông đặc biệt xác nhận với nhân viên chương trình rằng có thể tiết lộ lịch trình trên Staright hay không, và nhận được câu trả lời là được—bởi vì trên mạng sớm đã đồn ầm lên rồi.
Nghe nói là do thông báo giới hạn số lượng người vào khu vui chơi được tung ra từ sớm, các fan theo đuổi idol đầy kinh nghiệm lập tức đoán được sẽ có lịch quay, so sánh thời gian và địa điểm là dễ dàng suy ra được đây là show thực tế của nhóm StarEpoch.
Về lịch trình tham quan công viên, người vui thì có, người buồn thì cũng chẳng ít, điều này thể hiện rõ nhất trong phòng ba người. Lại Vũ Đông vẫn giữ vững vẻ tươi sáng tự nhiên, trong khi Triệu Diệc Phong và Khúc Hân Trình thì mặt mày u ám. Lý do chẳng gì khác ngoài… sợ độ cao.
Lại Vũ Đông nghe vậy rất kinh ngạc—Khúc Hân Trình thì thôi đi, nhưng Triệu Diệc Phong?
“Anh mà cũng sợ độ cao á?”
Triệu Diệc Phong cũng không kém phần bất ngờ: “Tôi trông giống kiểu người không sợ độ cao lắm à?”
Ờ ha.
Khúc Hân Trình ngơ ngác nhìn hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ: "Sao tôi lại không tính?"
Triệu Diệc Phong: "Cậu không tự biết hả?"
Lại Vũ Đông: "Không phải rất rõ ràng sao?"
Cả đoàn đều công nhận, đơn vị gan nhỏ nhất nhóm chính là Khúc Hân Trình.
Ngày hôm sau, cả nhóm cùng lên xe buýt đến công viên giải trí lớn nhất khu vực.
Thông báo giới hạn lượt khách được đưa ra rất sớm, đợi đến khi fan "phá án" muốn đến vây xem, phần lớn vé đã bị người qua đường không thuộc giới giải trí mua hết, chỉ có thể dựa vào may mắn đến hiện trường "nhặt sạn".
Điểm tốt là fan sẽ không làm tắc nghẽn công viên, một lượng nhỏ fan cũng có thể bị nhân viên an ninh kiểm soát hiệu quả bên ngoài khu vực quay phim, người qua đường có thể có trải nghiệm vui chơi tốt.
Xe buýt nhanh chóng đến nơi.
Trên đường đến công viên mà tôi ganh tị với các bạn có vé quá
Sáng sớm xem người khác chơi ở công viên giải trí, hình như tôi hơi có bệnh rồi.
Mấy bạn tới đừng mang đồ cổ vũ nha, cũng đừng làm ảnh hưởng đến quá trình ghi hình của nhóm nhỏ nhà mình
Thật sự là công viên giải trí luôn, tin đồn trên mạng không lừa mình
Tối qua Yuzu còn đăng cả ảnh sao trời lên nữa
“Chúng ta được chơi tự do trong khuôn viên hay có tuyến đường cố định?” Lại Vũ Đông cẩn thận xác nhận lại với nhân viên.
“Không có tuyến cố định, các cậu có thể tự sắp xếp.” Nhân viên đưa ra bản hướng dẫn vào công viên, trên bản đồ có đánh dấu bằng bút dạ quang khá nhiều chỗ, nhưng trước khi kết thúc, những trò được đánh dấu đó bắt buộc phải trải nghiệm xong.
“Tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, vượt thác nước…” Tô Tuấn Triết đọc ra vài cái tên, cậu ngước lên với ánh mắt trong sáng, chớp chớp: “Không đi thì sao?”
Triệu Diệc Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Rời nhóm.”
Anh ơi, không đến nỗi thế đâu ha
Đứng hình luôn
Quay xong nhóm chỉ còn lại hai người
Chỉ có số 4 và số 5 sợ thôi hả?
Không biết nữa, không dám đánh giá quá cao độ gan lì của các thành viên
Show thực tế của nhóm càng quay càng ít người, người trụ lại cuối cùng là người chiến thắng, chia nhau hết tài nguyên trong nhóm... Đây không phải là phiên bản sinh tồn của show thực tế à kkkk
"Độ phong phú của bữa tối hôm nay phụ thuộc vào việc hoàn thành check-in các trò chơi." Nhân viên công tác dùng nhiệt độ cơ thể ba mươi bảy độ nói ra quy tắc lạnh lùng.
Khúc Hân Trình đáng thương kéo tay áo "trụ cột gia đình": "Đội trưởng, nhất định phải đi sao?"
Tô Tuấn Triết thì vui vẻ nhảy cẫng lên: “Được ăn đại tiệc!”
Lại Vũ Đông thật sự khó xử.
Một bên là cảm giác không kìm nén nổi muốn chơi—so với nhà ma kéo dài hàng giờ đồng hồ, mấy trò này cùng lắm chỉ vài giây đến vài phút, đời người thì ngắn, nhịn chút là qua thôi mà.
Dù chọn phương án nào thì cũng đều sẽ mang đến hiệu ứng cực kỳ kịch tính.
“Bình chọn đi.” Lại Vũ Đông chọn cách công bằng nhất, “Ai đồng ý đi check-in thì giơ tay.”
Soạt soạt soạt, sáu cánh tay giơ lên.
“Sáu phiếu thuận một phiếu chống, vậy thì chúng ta check-in hết một lượt.”
Người duy nhất không giơ tay là Khúc Hân Trình như muốn rơi nước mắt, cậu không thể tin nổi nhìn về phía Triệu Diệc Phong – người đã "phản bội" phút cuối. Tình đồng đội sụp đổ chỉ trong một cái chớp mắt.
“Không phải anh sợ độ cao à?!”
“Nhưng bữa tối là công ty bao trọn.” Trong mắt Triệu Diệc Phong là vẻ anh dũng đầy hy sinh: “Vì đại tiệc, tôi nguyện hiến thân.”
Khúc Hân Trình: Quá… quá cống hiến rồi.
Không vặt lông tư bản thì phí quá! Tối nay nhất định phải ăn bằng suất của 70 người!
Triệu - Khúc bay cao, sức ăn vô biên.
Dù Triệu lão sư không giơ tay, thì cũng phải thiểu số phục tùng đa số
Đặc biệt cảm ơn Lại Vũ Đông và Tô Tuấn Triết vì đã không buông tay cậu, toàn bộ quá trình đều không cho cậu một cơ hội quay đầu.
Nếu có kiếp sau, cậu nhất định sẽ đầu thai thành người dũng cảm.
Tuy nhiên, khi đến khu xếp hàng chờ, những tiếng hét chói tai của du khách truyền tới cảm giác nhập vai cực mạnh, khiến ai cũng bắt đầu chùn bước.
“Tự dưng tôi thấy hơi sợ.” Bạch Huyên Hách nuốt nước bọt, “Chỗ cao nhất sao còn xoay 360 độ nữa…”
“Tới độ cao đó rồi thì đầu hướng lên hay hướng xuống cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Lại Vũ Đông an ủi bằng giọng như hù dọa, “Như gặp người chơi dở trong nhà ma thì còn có thể chạy trốn, còn cái này chỉ cần cậu cài dây an toàn là xong, là trò vận hành tự động hoàn toàn.”
Vậy chẳng phải là… không đường thoát sao?
“Người ở trên trời rồi, muốn trốn đi đâu?” Lại Vũ Đông đùa, “Nhảy dù ở tầm thấp à?”
Mạc Lê không nhịn được hỏi: “Cậu không sợ à? Tôi thấy ớn quá.”
“Cũng tạm.”
Lại Vũ Đông không phải miễn nhiễm hoàn toàn với trò trên cao, như leo núi, nhảy bungee, parkour thì hắn chắc chắn từ chối, nhưng đối phó với mấy trò ở công viên giải trí thì vẫn dư sức, ít nhất không đến mức bị đồng đội lôi đi trong run rẩy.
So với cảm xúc của bản thân, hắn còn lo cho sự an toàn của cả đội hơn.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Sau khi ghi hình xong nhà ma, tiếp theo là một ngày vui chơi ở công viên giải trí.
Lại Vũ Đông đặc biệt xác nhận với nhân viên chương trình rằng có thể tiết lộ lịch trình trên Staright hay không, và nhận được câu trả lời là được—bởi vì trên mạng sớm đã đồn ầm lên rồi.
Nghe nói là do thông báo giới hạn số lượng người vào khu vui chơi được tung ra từ sớm, các fan theo đuổi idol đầy kinh nghiệm lập tức đoán được sẽ có lịch quay, so sánh thời gian và địa điểm là dễ dàng suy ra được đây là show thực tế của nhóm StarEpoch.
Về lịch trình tham quan công viên, người vui thì có, người buồn thì cũng chẳng ít, điều này thể hiện rõ nhất trong phòng ba người. Lại Vũ Đông vẫn giữ vững vẻ tươi sáng tự nhiên, trong khi Triệu Diệc Phong và Khúc Hân Trình thì mặt mày u ám. Lý do chẳng gì khác ngoài… sợ độ cao.
Lại Vũ Đông nghe vậy rất kinh ngạc—Khúc Hân Trình thì thôi đi, nhưng Triệu Diệc Phong?
“Anh mà cũng sợ độ cao á?”
Triệu Diệc Phong cũng không kém phần bất ngờ: “Tôi trông giống kiểu người không sợ độ cao lắm à?”
Ờ ha.
Khúc Hân Trình ngơ ngác nhìn hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ: "Sao tôi lại không tính?"
Triệu Diệc Phong: "Cậu không tự biết hả?"
Lại Vũ Đông: "Không phải rất rõ ràng sao?"
Cả đoàn đều công nhận, đơn vị gan nhỏ nhất nhóm chính là Khúc Hân Trình.
Ngày hôm sau, cả nhóm cùng lên xe buýt đến công viên giải trí lớn nhất khu vực.
Thông báo giới hạn lượt khách được đưa ra rất sớm, đợi đến khi fan "phá án" muốn đến vây xem, phần lớn vé đã bị người qua đường không thuộc giới giải trí mua hết, chỉ có thể dựa vào may mắn đến hiện trường "nhặt sạn".
Điểm tốt là fan sẽ không làm tắc nghẽn công viên, một lượng nhỏ fan cũng có thể bị nhân viên an ninh kiểm soát hiệu quả bên ngoài khu vực quay phim, người qua đường có thể có trải nghiệm vui chơi tốt.
Xe buýt nhanh chóng đến nơi.
Trên đường đến công viên mà tôi ganh tị với các bạn có vé quá
Sáng sớm xem người khác chơi ở công viên giải trí, hình như tôi hơi có bệnh rồi.
Mấy bạn tới đừng mang đồ cổ vũ nha, cũng đừng làm ảnh hưởng đến quá trình ghi hình của nhóm nhỏ nhà mình
Thật sự là công viên giải trí luôn, tin đồn trên mạng không lừa mình
Tối qua Yuzu còn đăng cả ảnh sao trời lên nữa
“Chúng ta được chơi tự do trong khuôn viên hay có tuyến đường cố định?” Lại Vũ Đông cẩn thận xác nhận lại với nhân viên.
“Không có tuyến cố định, các cậu có thể tự sắp xếp.” Nhân viên đưa ra bản hướng dẫn vào công viên, trên bản đồ có đánh dấu bằng bút dạ quang khá nhiều chỗ, nhưng trước khi kết thúc, những trò được đánh dấu đó bắt buộc phải trải nghiệm xong.
“Tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, vượt thác nước…” Tô Tuấn Triết đọc ra vài cái tên, cậu ngước lên với ánh mắt trong sáng, chớp chớp: “Không đi thì sao?”
Triệu Diệc Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Rời nhóm.”
Anh ơi, không đến nỗi thế đâu ha
Đứng hình luôn
Quay xong nhóm chỉ còn lại hai người
Chỉ có số 4 và số 5 sợ thôi hả?
Không biết nữa, không dám đánh giá quá cao độ gan lì của các thành viên
Show thực tế của nhóm càng quay càng ít người, người trụ lại cuối cùng là người chiến thắng, chia nhau hết tài nguyên trong nhóm... Đây không phải là phiên bản sinh tồn của show thực tế à kkkk
"Độ phong phú của bữa tối hôm nay phụ thuộc vào việc hoàn thành check-in các trò chơi." Nhân viên công tác dùng nhiệt độ cơ thể ba mươi bảy độ nói ra quy tắc lạnh lùng.
Khúc Hân Trình đáng thương kéo tay áo "trụ cột gia đình": "Đội trưởng, nhất định phải đi sao?"
Tô Tuấn Triết thì vui vẻ nhảy cẫng lên: “Được ăn đại tiệc!”
Lại Vũ Đông thật sự khó xử.
Một bên là cảm giác không kìm nén nổi muốn chơi—so với nhà ma kéo dài hàng giờ đồng hồ, mấy trò này cùng lắm chỉ vài giây đến vài phút, đời người thì ngắn, nhịn chút là qua thôi mà.
Dù chọn phương án nào thì cũng đều sẽ mang đến hiệu ứng cực kỳ kịch tính.
“Bình chọn đi.” Lại Vũ Đông chọn cách công bằng nhất, “Ai đồng ý đi check-in thì giơ tay.”
Soạt soạt soạt, sáu cánh tay giơ lên.
“Sáu phiếu thuận một phiếu chống, vậy thì chúng ta check-in hết một lượt.”
Người duy nhất không giơ tay là Khúc Hân Trình như muốn rơi nước mắt, cậu không thể tin nổi nhìn về phía Triệu Diệc Phong – người đã "phản bội" phút cuối. Tình đồng đội sụp đổ chỉ trong một cái chớp mắt.
“Không phải anh sợ độ cao à?!”
“Nhưng bữa tối là công ty bao trọn.” Trong mắt Triệu Diệc Phong là vẻ anh dũng đầy hy sinh: “Vì đại tiệc, tôi nguyện hiến thân.”
Khúc Hân Trình: Quá… quá cống hiến rồi.
Không vặt lông tư bản thì phí quá! Tối nay nhất định phải ăn bằng suất của 70 người!
Triệu - Khúc bay cao, sức ăn vô biên.
Dù Triệu lão sư không giơ tay, thì cũng phải thiểu số phục tùng đa số
Đặc biệt cảm ơn Lại Vũ Đông và Tô Tuấn Triết vì đã không buông tay cậu, toàn bộ quá trình đều không cho cậu một cơ hội quay đầu.
Nếu có kiếp sau, cậu nhất định sẽ đầu thai thành người dũng cảm.
Tuy nhiên, khi đến khu xếp hàng chờ, những tiếng hét chói tai của du khách truyền tới cảm giác nhập vai cực mạnh, khiến ai cũng bắt đầu chùn bước.
“Tự dưng tôi thấy hơi sợ.” Bạch Huyên Hách nuốt nước bọt, “Chỗ cao nhất sao còn xoay 360 độ nữa…”
“Tới độ cao đó rồi thì đầu hướng lên hay hướng xuống cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Lại Vũ Đông an ủi bằng giọng như hù dọa, “Như gặp người chơi dở trong nhà ma thì còn có thể chạy trốn, còn cái này chỉ cần cậu cài dây an toàn là xong, là trò vận hành tự động hoàn toàn.”
Vậy chẳng phải là… không đường thoát sao?
“Người ở trên trời rồi, muốn trốn đi đâu?” Lại Vũ Đông đùa, “Nhảy dù ở tầm thấp à?”
Mạc Lê không nhịn được hỏi: “Cậu không sợ à? Tôi thấy ớn quá.”
“Cũng tạm.”
Lại Vũ Đông không phải miễn nhiễm hoàn toàn với trò trên cao, như leo núi, nhảy bungee, parkour thì hắn chắc chắn từ chối, nhưng đối phó với mấy trò ở công viên giải trí thì vẫn dư sức, ít nhất không đến mức bị đồng đội lôi đi trong run rẩy.
So với cảm xúc của bản thân, hắn còn lo cho sự an toàn của cả đội hơn.
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 228: Quá… quá cống hiến rồi
10.0/10 từ 33 lượt.