Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 183: Đây mới chính là vạch đích thực sự.

73@-

 
Lại Vũ Đông không ngờ mình cũng sẽ có VCR gia đình, càng không ngờ người ghi hình lại là Lương Chi Thịnh và Chu Thụy.


Ngay khoảnh khắc gương mặt của Lương Chi Thịnh xuất hiện trên màn hình, hắn còn chưa kịp cảm nhận cảm xúc đang ùa đến thì tầm nhìn đã mờ nhòe, như thể hơi nước bốc lên từ nồi lẩu qua màn hình lớn khiến mắt hắn nhoè đi.


Hắn chợt hiểu được cảm giác của Lý Tự lúc xem VCR đầu tiên.


Không hề có chút chuẩn bị nào.


Quá gian lận rồi, lại có thể chơi thế này sao?


Khóc nữa rồi, bé Bưởi lại khóc QvQ


707 lại lập công lớn!


Ăn trọn dịch vụ hậu mãi này luôn


Gì mà 707? Đây là VCR độc quyền dành cho Bưởi nhà tui, chỉ mình bé có tên thôi!


Có khi nào mẹ Lương với Yuzuko đều thuộc phòng 707, Chu Thụy cũng là thành viên "ngoài biên chế" của phòng 707 không?


Hay nhắn tin kêu Bưởi dọn qua phòng bên cạnh đi


Sao không phải người thân Yuzuko quay vậy?


Kim lão sư còn nhờ học sinh quay nữa kìa



Tui đoán bố mẹ Bưởi chắc không chơi mạng, tưởng bé còn đang đi học 233


Không lẽ từng ấy thời gian không gọi nổi một cuộc điện thoại?


Tui mấy tháng mới gọi về nhà một lần…


Đừng soi mói chuyện nhà người khác, lo chuyện mình đi


Dòng bình luận bắt đầu lệch khỏi chủ đề, thậm chí còn có xu hướng tranh cãi về những vấn đề chẳng mấy ai hiểu nổi.


Dù cũng có nhiều khán giả cảm động giống hắn, nhưng một vài lời lẽ quá lố cứ bay ngang tầm mắt khiến trải nghiệm xem bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Lại Vũ Đông dứt khoát tắt luôn phần bình luận. Hắn không muốn chia sự chú ý của mình cho bất kỳ ai khác vào thời điểm này.


“Vài hôm trước bọn tôi còn định đi ký tặng để tạo bất ngờ cho cậu, mà không ngờ hot quá, mua bao nhiêu bản điện tử mà cũng chẳng trúng được suất nào.” Giọng Lương Chi Thịnh chuyển hướng, “Nhưng mà này, vận may vẫn ưu ái bọn tôi, mới có được cơ hội gửi lời chúc thế này nè.”


“Dù xưng là người nhà thì có hơi phóng đại, nhưng bạn thì chắc đủ tiêu chuẩn rồi ha? Nhưng mà, bất kể là thấy cậu ngày càng nổi tiếng hay ngày càng cởi mở, tôi có cảm giác như đang nhìn con mình lớn lên vậy á.”


“Chân thành mong cậu ngày càng tốt hơn, mong cậu trên sân khấu thì toả sáng, còn dưới sân khấu thì hạnh phúc. Như một vì sao rực rỡ, mãi mãi toả sáng.”


Lại Vũ Đông vừa cười vừa lau nước mắt.


Hắn còn nhớ Lương Chi Thịnh từng nhắc đi nhắc lại chuyện phải nói nhiều hơn, phải kết bạn nhiều hơn. Chính nhờ anh ấy mà hắn mới dám chủ động bắt chuyện với Tô Tuấn Triết lần đầu tiên. Về sau hắn dần trở nên cởi mở, hoặc nói đúng hơn là tìm lại chính mình — nhưng lúc đó Lương Chi Thịnh đã bị loại mất rồi.


Không kịp trò chuyện thêm trong khoảng thời gian ít ỏi đó vẫn là một điều hắn luôn tiếc nuối.


Và điều khiến hắn tiếc hơn nữa, chính là Chu Thụy — người rời đi còn sớm hơn cả Lương Chi Thịnh. Đến tên thật của mình, hắn còn chưa kịp nói cho cậu biết.


“Lâu rồi không gặp, Yuki. Chắc cậu vẫn quen gọi tôi như vậy hơn.”



“Tuy tôi là một hạt giống lép chẳng nảy mầm được, nhưng khi thấy người từng sát cánh bên mình như cậu có thể vươn lên, nở hoa kết quả, không hiểu sao lại thấy giống như chính mình cũng được mùa vậy. —— À, khác với tâm thái làm mẹ của Lương Chi Thịnh nha, tôi là kiểu đồng trang lứa đó?”


“Tóm lại, hãy debut vì cả phần của tụi tôi nữa nhé! Cậu xứng đáng bước ra sân khấu lớn hơn!”


Lương Chi Thịnh làm động tác cổ vũ để kết thúc: “Cố lên nha, tiến thẳng đến chung kết nào!”


VCR kết thúc.


Lại Vũ Đông lau nước mắt nhưng không lau kịp nước mắt rơi, từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc bị đứt cứ thế mà lăn xuống, ướt đẫm kẽ tay, thấm cả vào tay áo.


Hắn khóc như chú cún con mới được vớt ra khỏi nước, tội nghiệp không để đâu cho hết.


Dưới góc nhìn của Lại Vũ Đông, bọn họ chính là những người thân không thể thay thế.


Giữa thế giới xa lạ này, cùng hắn lên chuyến tàu tốc hành tiến vào giới giải trí, họ đồng hành, động viên, ủng hộ, chứng kiến và góp phần tạo nên quá trình trưởng thành của hắn, không hề mang theo chút vụ lợi nào.


Chỉ có người nhà mới có thể làm được đến mức ấy.


Một lực nhẹ truyền tới từ bả vai, là sự an ủi âm thầm của Từ Án.


Dù chỉ cần vươn tay thôi cũng đủ để cậu ấy đấu tranh nội tâm mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dùng cách của mình để góp một phần nhỏ nhoi.


Ai mà ngờ, chính hành động nhỏ bé đó lại giúp Lại Vũ Đông có điểm tựa to lớn, đủ để kéo hắn ra khỏi cảm xúc đang nhấn chìm.


Hắn điều chỉnh lại tâm trạng một chút, vừa định mở miệng bảo mình không sao thì bên tai vang lên âm thanh “xì xì xụt xịt”.


Hắn quay đầu đầy khó hiểu, thì ra tiếng động phát ra từ Lý Tự, người đang vùi cái đầu đỏ rực vào đầu gối, khóc đến mức vai run lên như cái máy rung.



Lại Vũ Đông: “……”


Giờ phải làm sao đây, chẳng phải là bad boy cool ngầu nữa rồi à?


Hắn bỗng dưng hiểu được tâm trạng của Lương Chi Thịnh – người trong cuộc còn chưa khóc thảm bằng những người bên cạnh.


Hôm nay hắn hiểu hơi bị nhiều người luôn đó.


Lại Vũ Đông nâng tay vịn giữa hai ghế lên, bất lực ôm lấy Lý Tự đang co người thành một cục, như đang dỗ trẻ con, hắn vỗ nhẹ lưng cậu: “Không khóc không khóc, Tiểu Tự mạnh mẽ nhất mà.”


Bình thường mà nói, Lý Tự chắc chắn sẽ lập tức ngẩng đầu trợn mắt, còn có thể bổ sung một câu “Bộ cậu có bệnh à?”. Nhưng lần này cậu không nhúc nhích, vẫn dùng tay ôm chặt lấy đầu.


Tiếng nói nghèn nghẹn vang lên từ dưới cánh tay: “Chỉ là thấy hơi ồn thôi.”


“Ừm, tai để lộ ra ngoài, đúng là có hơi ồn.” Lại Vũ Đông nghiêm túc vạch trần lời nói dối cứng miệng ấy.


“……Ồn nhất chính là cậu đó.” Lý Tự siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn như con đà điểu chôn đầu xuống không nhúc nhích.


“Được rồi được rồi.” Lại Vũ Đông vừa cười vừa lau nước mắt, vừa dỗ dành tên bạn cùng phòng sĩ diện muốn chết, “Khóc một chút cũng chẳng sao cả, dù gì cậu cũng khóc bao lần rồi, chẳng còn gì lạ nữa.”


“Tôi khóc nhiều hồi nào!?”


Lý Tự mắt đỏ hoe bật dậy, vừa mắng vừa nhào tới người bạn đang cố tình châm dầu vào lửa, đôi mắt đỏ rực y hệt màu tóc, chẳng biết là do khóc đỏ hay là sắp “nổi sát khí” luôn rồi.


Lại Vũ Đông phản ứng cực nhanh, bên trái đỡ một cú, bên phải chặn một đòn, tạo thành thế phòng thủ hoàn hảo không kẽ hở.


"Đừng có né nữa!"



"Đánh là đánh cậu đó!"


"Ngay giữa ống kính thế này mà còn dám bắt nạt tôi, không phải là công khai bạo lực rồi còn gì."


"Đừng có lươn lẹo đánh tráo trắng đen!"


Từ Án: "……"


Vậy rốt cuộc đây là đang giao lưu thân mật hay đang giở trò mưu sát vậy?


Cậu ngơ ngác nhìn hai người đang quấn lấy nhau vật lộn, cuối cùng lại nở một nụ cười nhẹ nhàng.


— Trông cả hai người họ đều có vẻ rất vui.


Chỉ cần xác định được điều này là đủ rồi.


Vậy là đoạn video gia đình của toàn bộ thực tập sinh đã phát xong.



Chặng ba của cuộc thi đã bước vào hồi kết.


Đến thời điểm này, bất kể là top đầu – chỉ còn cách suất debut một bước ngắn, nhóm giữa – vừa vất vả bám trụ vừa nuôi hy vọng lật kèo, hay nhóm cuối – đang đối mặt nguy cơ bị loại cao, tất cả đều đang chờ đợi tấm vé bước vào đêm chung kết.


Dù không thể debut, cũng không ai muốn bỏ lỡ sân khấu mơ ước này.


Đây mới chính là vạch đích thực sự.


Trong không khí ngày càng căng thẳng, đợt công bố thứ hạng lần ba chính thức diễn ra.
 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 183: Đây mới chính là vạch đích thực sự.
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...