Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 155: Không lẽ là đặc biệt tới tìm hắn?

65@-

 
Những lời nhận xét nửa khen nửa chê luôn có sức k*ch th*ch mạnh mẽ nhất, Lại Vũ Đông hiểu rõ điều đó, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy được khích lệ.


Cái giá phải trả là hắn lại ngủ gục trong phòng tập.


"— Tỉnh tỉnh! Đừng ngủ!"


Tiếng la hét líu lo vang lên khiến đầu Lại Vũ Đông như muốn nổ tung, kèm theo đó là cảm giác đau mỏi lưng và vai. Ngủ trên sàn cứng khiến toàn thân hắn ê ẩm.


Hắn mệt mỏi đưa tay che mắt, không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy như vừa mới nhắm mắt được vài giây. Để bật dậy trong trạng thái này quả là quá khó, trừ khi có ai hét lên “Động đất kìa!” thì may ra hắn mới có thể bật dậy ngay lập tức.


Dù sao thì hắn cũng là con người, cũng cần được ngủ mà.


Lại Vũ Đông trở mình một cái, lầu bầu trong cơn ngái ngủ:


“Lương Chi Thịnh... bây giờ mấy giờ rồi…”


“…Cậu—cậu mở to mắt ra nhìn xem tôi là ai hả!?”


“…Hửm…?”


Lại Vũ Đông lật người lại như một cuộn sushi, thả tay đang giơ lên xuống, đôi mắt mơ màng chỉ mở hé, cả người vẫn chưa có phản ứng gì rõ rệt.


Thấy đối phương sắp không nhịn được mà tặng hắn một cú đá, Lại Vũ Đông mới như bừng tỉnh, khẽ “à” một tiếng, vẻ ngái ngủ trong mắt tan đi không ít, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.



“Chào buổi sáng nha, Lý Tự.”


Không nhắc nửa lời chuyện gọi nhầm tên, cứ như vừa tỉnh dậy là mất trí nhớ luôn rồi.


Hu hu hu sốt ruột muốn chết! Cuối cùng cũng có người tới tìm bảo bối nhà mình rồi!


707 mấy người đừng có 'chemistry' quá thế...


Người thì gọi Từ Án là “An Mộc”, người thì gọi Lý Tự là “Lương Chi Thịnh” /giơ ngón cái


Lý Hồng suýt chửi thề hahahaha


Thay phiên nhau 'vớt trái cây'. Bao giờ đến lượt An Mộc 'vớt' một lần đây


Lại Vũ Đông vừa ấm ức vừa buồn ngủ, hắn còn chưa mở mắt hẳn ra đã vô thức nghĩ là lại bị Lương Chi Thịnh tới lôi đi, kết quả bị Lý Tự quát một phát mới choàng tỉnh, sau đó mới lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai.


Lý Tự hít sâu một hơi: “Cậu đang làm gì ở đây?”


“Ngủ chứ sao.”


“…Tôi biết! Tôi đâu có mù! Tôi không thực sự hỏi cái đó mà!” Lý Tự tiếc là lúc nãy không đá thẳng vào người bạn cùng phòng cho rồi, “Đại ca ơi, bây giờ mười giờ sáng rồi đó! Sao cậu không dựng luôn cái lều ở phòng tập cho rồi?”


Phớt lờ con husky nổi điên bên tai, Lại Vũ Đông chậm rãi ngồi dậy. Hắn cố nhớ lại, hình như mình cố trụ tới tận chín giờ sáng mới xong việc, sau đó…


Sau đó thì không nhớ gì nữa.



Con người đúng là không nên liên tục thử thách giới hạn.


Lại Vũ Đông dụi mắt: “Sao cậu lại tới đây?”


Lý Tự mới rời phòng tập được bốn, năm tiếng, thời gian còn lâu mới đến giờ tập trung buổi chiều, dù có chăm chỉ tới mức nào cũng không thể xuất hiện vào giờ này.


Huống chi trang phục cậu mặc cũng không giống như đang đi luyện tập, tuy cái áo bông dài đến mắt cá chân trùm kín người, nhưng cổ áo còn chưa chỉnh tề, nhìn là nhận ra bên trong là bộ đồ ngủ hay mặc ở phòng.


Không lẽ là đặc biệt tới tìm hắn?


“Đang ngủ thì tỉnh dậy đi vệ sinh, thấy giường cậu gấp gọn gàng.” Lý Tự hừ nhẹ một tiếng, “Lương Chi Thịnh dặn tôi để ý, nên tôi đấu tranh tư tưởng một hồi rồi quyết định đi xem, ai ngờ bị tôi bắt quả tang.”


Lại Vũ Đông ngạc nhiên: “Lương Chi Thịnh?”


Lý Tự liếc xéo: "Anh ấy nói cậu có 'tiền sử' ngủ lại phòng tập."


May quá Lý Tự đến, không thì phải đến chiều mới có người 'vớt trái cây'


Mẹ Lương tuy không ở đây nhưng linh hồn vẫn hiện diện


Chỉ ngủ gật một lần mà Lương mama nhớ luôn, chu đáo thật sự


Trên đường về ký túc xá, Lý Tự nghiêm túc nói: “Chiều nay cậu tới trễ một chút.”


“Không sao.” Lại Vũ Đông ngáp một cái, “Tôi dậy kịp.”



"Không sao cái quỷ gì!" Lý Tự trợn trắng mắt. "Bây giờ hơn 10 giờ rồi. Chiều 2 giờ tập trung. Tính cả tắm rửa, ăn uống, và thời gian dậy, cậu chỉ ngủ được có 3 tiếng thôi. Tỉnh thì tỉnh được đấy, nhưng cậu định đời này chỉ tỉnh nốt lần cuối thôi à?"


“Nhưng mà, thời gian là do tôi sắp, tôi là đội trưởng mà…”


Lý Tự cứng rắn: “Dù cậu là tù trưởng tôi cũng không cho.”


Lại Vũ Đông: “…”


Thế này thì không phải thị trấn quái đản nữa mà là bộ tộc quái đản rồi.


“Hai giờ chiều chuyển thành luyện tập tự do, luyện tập nhóm dời tới bốn giờ, bốn giờ cậu hãy đến, tôi sẽ nói lại với mấy người kia.”


Lại Vũ Đông mặc cả: “Ba giờ được không?”


"3 giờ rưỡi."


"Được."


Vẫn là sườn núi Lý Hồng đáng tin cậy!


Biệt danh lại được cập nhật nữa rồi hả?


Cảm ơn Lý Tự đã quan tâm bảo bối nhà tui 555


Được đó, tui còn sợ fan Yuzu đi làm đi học mà tới trước cả Yuzu của tui nữa



Chỉ theo một người thì không sao, ngủ dậy rồi theo tiếp, khổ nhất là ai theo cả hai


Cách thanh lọc mới: lệch múi giờ sinh hoạt


Những ngày tiếp theo, luyện tập, thu bản audio, tổng duyệt, mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch.


Kết thúc buổi tổng duyệt như thường lệ là quay bản luyện tập tại phòng tập, thời gian khá dư dả, các thành viên cũng kiên nhẫn nên quay đi quay lại nhiều lần để có bản tốt nhất.


Lại Vũ Đông ôm lấy chiếc iPad, xem lại bản vừa quay xong.


Hát, nhảy, rap không có vấn đề gì, biểu cảm cũng ổn, nhưng hắn vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.


Lại Vũ Đông tua đi tua lại video, cố tìm xem có gì chưa ổn.


Cuối cùng, ngay lúc trong video hắn cúi xuống rap về phía ống kính, hắn bấm nút tạm dừng.


“Có chỗ nào chưa ổn sao?”


Doãn Tử Trăn nhón chân ghé đầu qua xem, phần rap là do cậu tham gia hướng dẫn nên đặc biệt để tâm, kết quả là đứng không vững, nghiêng người về phía trước, suýt nữa té nhào, may mà hai tay kịp bám lấy vai Lại Vũ Đông mới không ngã dúi dụi.


Lại Vũ Đông theo phản xạ đưa một tay ra, giữ lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, sợ đối phương đứng chưa vững.


Tiện thể, hắn xoa đầu cậu nhóc vừa đập vào vai mình một cái. Cảm giác rất êm, như một chú chó lông xù giống từ phía sau nhảy bổ vào người.


 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 155: Không lẽ là đặc biệt tới tìm hắn?
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...