Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 115: Nghe thì dễ chứ làm mới khó!
43@-
Thời gian sau đó, Kim Hi Hằng dạy xong toàn bộ những đoạn vũ đạo do chính mình biên soạn, rồi kéo Lại Vũ Đông ra một góc riêng để dạy kèm. Những người còn lại thì hoặc tiếp tục biên đạo phần vũ đạo chưa hoàn chỉnh, hoặc bắt đầu luyện tập theo nhịp độ của riêng mình.
Kim Hi Hằng đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: “Cậu nhảy đoạn dạo đầu thử xem.”
“Vâng.”
Dù đã tham gia nhiều lớp vũ đạo đỉnh cao, nhưng đây là lần đầu tiên Lại Vũ Đông được một người dạy vũ đạo thực thụ kèm cặp riêng, nên không tránh khỏi hồi hộp.
Nhảy xong một lần, hắn hồi hộp chờ đánh giá.
“Ừm…” Kim Hi Hằng xoa cằm, “Nếu hạ tiêu chuẩn xuống thì… cũng tạm được?”
Lại Vũ Đông: “…”
Cái cách nói chuyện này cũng khéo ghê.
Ý là nếu theo tiêu chuẩn bình thường thì vẫn chưa ổn.
“Có thể thấy cậu tiếp thu động tác khá nhanh, chứng tỏ cậu có năng khiếu đấy.” Kim Hi Hằng đưa ra cùng một nhận định giống Tô Tuấn Triết, “Tiết kiệm thời gian, ưu điểm thì khỏi bàn nữa, nói thẳng vào mấy vấn đề đang tồn tại.”
Anh vào chế độ giảng dạy: “Vấn đề đầu tiên là động tác thiếu liên kết, chưa đủ mượt mà.”
“Bài nhảy của cậu giống như đi từ điểm A đến điểm B, rồi từ điểm B đến điểm C, tạo cảm giác như một chuỗi ảnh động bị ngắt đoạn. Kể cả khi cậu nhảy thuần thục rồi thì cũng chỉ là tăng số khung hình, chứ chưa thể đạt đến chất lượng như một đoạn video liền mạch. Nó cũng giống như ca hát vậy, không thể hát từng chữ rời rạc, mà phải tuôn ra như một dòng chảy.”
Lại Vũ Đông khiêm tốn hỏi: “Tôi nên sửa thế nào ạ?”
Vấn đề này đã bị khán giả chê nhiều lần, nào là robot, nào là slide hình ảnh... Hắn đã thử sửa nhưng hiệu quả không đáng kể.
“Những thứ như kỹ năng nền tảng thì không thể cải thiện trong ngày một ngày hai được. Tôi sẽ chỉ ra vài điểm cậu có thể điều chỉnh, sau đó cậu hãy chú ý mà sửa dần.” Kim Hi Hằng giơ một ngón tay, “Thứ nhất là không được chậm chạp. Động tác phải dứt khoát, làm xong thì dừng lại ngay.”
Lại Vũ Đông giật mình.
Hắn luôn học nhảy theo cách đó, ỷ vào trí nhớ tốt để nhồi nhét, giống như thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường từ nhỏ nhưng không hiểu ý nghĩa.
Kim Hi Hằng tiếp tục: “Cậu chắc cũng cảm nhận được, dù cậu rất cố gắng, nhưng hiệu quả lại không như mong muốn.”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Vâng, động tác khá rời rạc.”
“Đó là lỗi thường gặp của người mới, cũng là vấn đề thứ hai, chưa học được cách kiểm soát lực.” Kim Hi Hằng kiên nhẫn giải thích, “Nhảy là phải có độ căng và độ thả, phải biết khi nào dồn sức, khi nào nhẹ nhàng, chứ không phải cứ dùng hết sức một cách vô tội vạ. Đây là nhảy hiện đại, không phải thể dục giữa giờ. Nhảy kiểu đó, dù dùng hết sức người khác cũng chỉ thấy cậu đang tập quyền."
Cuối cùng, anh mỉm cười tổng kết: “Thật ra hai vấn đề này có điểm chung, chính là kiểm soát lực và cảm nhạc. Thấy sao? Có cảm giác nhảy cũng không khó đến mức đó đúng không?”
Lại Vũ Đông: “……”
Không thấy.
Nghe thì dễ chứ làm mới khó!
Việc chỉ ra vấn đề giúp cho phần hướng dẫn một kèm một sau đó trở nên có mục tiêu rõ ràng hơn.
Nhờ có Kim Hi Hằng truyền đạt tận tình, Lại Vũ Đông cảm nhận rõ rệt quá trình luyện tập trở nên hiệu quả hơn rất nhiều. Trước đây, với độ dài bài nhảy tương tự, hắn phải mất nguyên một ngày để soi kỹ từng động tác, mà kết quả chưa chắc đã như ý.
“Chỉ cần đảm bảo từng phút từng giây đều không bị lãng phí, thì không cần phải tập đến tận sáng mới xong.” Kim Hi Hằng nói thế.
Là bạn cùng phòng với Tô Tuấn Triết và Hoàng Việt Như, anh đã nghe nói về tình trạng của nhóm A trong vòng loại bài Peppermint, cũng biết thời gian biểu của Lại Vũ Đông dạo đó như thế nào.
Trong mắt anh, một người mới hoàn toàn không có nền tảng vũ đạo mà có thể tự mày mò tới mức này, chưa phát điên đã là kỳ tích, chưa kể còn có thể lên sân khấu biểu diễn và cứu nguy cho cả nhóm.
“Không phải là không được chăm chỉ, mà là phải biết dùng thời gian đúng chỗ. Giờ còn trẻ còn thức được, vài năm nữa tới tuổi tôi, có tập tới sáng thì cũng phải ngủ đến chiều, thiếu ngủ là dễ đột quỵ lắm đó.”
"Vậy nhóm mình có mấy ứng viên đột quỵ tiềm năng." Mạc Lê đùa.
Mới nhận ra lại là ba người các cậu
Thêm Tô Tô nữa, ba anh em liều mạng hả
Hắc Bạch Vô Thường gặp các cậu cũng phải kêu trời
"Các cậu ghê thật." Kim Hi Hằng giơ ngón cái, "Tôi nói trước, tôi không thức đến 4 giờ sáng được, không phải lười mà cơ thể tôi đến giờ là buồn ngủ, cố thức cũng không hiệu quả. Nhưng tôi học nhảy nhanh, mọi người có thể bỏ qua tôi hoặc ấn định giờ luyện tập chung, thời gian khác tự luyện."
“Vậy hôm nay tập tới mấy giờ?” Lại Vũ Đông hỏi.
Hắn cần dựa theo thời lượng luyện tập để ước lượng mức tiêu hao thể lực, rồi lên kế hoạch sau giờ giải tán có nên ở lại tập thêm không, và nếu có thì sắp xếp thời gian như thế nào.
Kim Hi Hằng trả lời ngay: “Tới khi Bạch Huyên Hách làm xong bài của mình, biên xong là nghỉ.”
Khóe miệng Bạch Huyên Hách co giật: “Định đánh vào đạo đức tôi à?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Thời gian sau đó, Kim Hi Hằng dạy xong toàn bộ những đoạn vũ đạo do chính mình biên soạn, rồi kéo Lại Vũ Đông ra một góc riêng để dạy kèm. Những người còn lại thì hoặc tiếp tục biên đạo phần vũ đạo chưa hoàn chỉnh, hoặc bắt đầu luyện tập theo nhịp độ của riêng mình.
Kim Hi Hằng đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: “Cậu nhảy đoạn dạo đầu thử xem.”
“Vâng.”
Dù đã tham gia nhiều lớp vũ đạo đỉnh cao, nhưng đây là lần đầu tiên Lại Vũ Đông được một người dạy vũ đạo thực thụ kèm cặp riêng, nên không tránh khỏi hồi hộp.
Nhảy xong một lần, hắn hồi hộp chờ đánh giá.
“Ừm…” Kim Hi Hằng xoa cằm, “Nếu hạ tiêu chuẩn xuống thì… cũng tạm được?”
Lại Vũ Đông: “…”
Cái cách nói chuyện này cũng khéo ghê.
Ý là nếu theo tiêu chuẩn bình thường thì vẫn chưa ổn.
“Có thể thấy cậu tiếp thu động tác khá nhanh, chứng tỏ cậu có năng khiếu đấy.” Kim Hi Hằng đưa ra cùng một nhận định giống Tô Tuấn Triết, “Tiết kiệm thời gian, ưu điểm thì khỏi bàn nữa, nói thẳng vào mấy vấn đề đang tồn tại.”
Anh vào chế độ giảng dạy: “Vấn đề đầu tiên là động tác thiếu liên kết, chưa đủ mượt mà.”
“Bài nhảy của cậu giống như đi từ điểm A đến điểm B, rồi từ điểm B đến điểm C, tạo cảm giác như một chuỗi ảnh động bị ngắt đoạn. Kể cả khi cậu nhảy thuần thục rồi thì cũng chỉ là tăng số khung hình, chứ chưa thể đạt đến chất lượng như một đoạn video liền mạch. Nó cũng giống như ca hát vậy, không thể hát từng chữ rời rạc, mà phải tuôn ra như một dòng chảy.”
Lại Vũ Đông khiêm tốn hỏi: “Tôi nên sửa thế nào ạ?”
Vấn đề này đã bị khán giả chê nhiều lần, nào là robot, nào là slide hình ảnh... Hắn đã thử sửa nhưng hiệu quả không đáng kể.
“Những thứ như kỹ năng nền tảng thì không thể cải thiện trong ngày một ngày hai được. Tôi sẽ chỉ ra vài điểm cậu có thể điều chỉnh, sau đó cậu hãy chú ý mà sửa dần.” Kim Hi Hằng giơ một ngón tay, “Thứ nhất là không được chậm chạp. Động tác phải dứt khoát, làm xong thì dừng lại ngay.”
Lại Vũ Đông giật mình.
Hắn luôn học nhảy theo cách đó, ỷ vào trí nhớ tốt để nhồi nhét, giống như thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường từ nhỏ nhưng không hiểu ý nghĩa.
Kim Hi Hằng tiếp tục: “Cậu chắc cũng cảm nhận được, dù cậu rất cố gắng, nhưng hiệu quả lại không như mong muốn.”
Lại Vũ Đông gật đầu: “Vâng, động tác khá rời rạc.”
“Đó là lỗi thường gặp của người mới, cũng là vấn đề thứ hai, chưa học được cách kiểm soát lực.” Kim Hi Hằng kiên nhẫn giải thích, “Nhảy là phải có độ căng và độ thả, phải biết khi nào dồn sức, khi nào nhẹ nhàng, chứ không phải cứ dùng hết sức một cách vô tội vạ. Đây là nhảy hiện đại, không phải thể dục giữa giờ. Nhảy kiểu đó, dù dùng hết sức người khác cũng chỉ thấy cậu đang tập quyền."
Cuối cùng, anh mỉm cười tổng kết: “Thật ra hai vấn đề này có điểm chung, chính là kiểm soát lực và cảm nhạc. Thấy sao? Có cảm giác nhảy cũng không khó đến mức đó đúng không?”
Lại Vũ Đông: “……”
Không thấy.
Nghe thì dễ chứ làm mới khó!
Việc chỉ ra vấn đề giúp cho phần hướng dẫn một kèm một sau đó trở nên có mục tiêu rõ ràng hơn.
Nhờ có Kim Hi Hằng truyền đạt tận tình, Lại Vũ Đông cảm nhận rõ rệt quá trình luyện tập trở nên hiệu quả hơn rất nhiều. Trước đây, với độ dài bài nhảy tương tự, hắn phải mất nguyên một ngày để soi kỹ từng động tác, mà kết quả chưa chắc đã như ý.
“Chỉ cần đảm bảo từng phút từng giây đều không bị lãng phí, thì không cần phải tập đến tận sáng mới xong.” Kim Hi Hằng nói thế.
Là bạn cùng phòng với Tô Tuấn Triết và Hoàng Việt Như, anh đã nghe nói về tình trạng của nhóm A trong vòng loại bài Peppermint, cũng biết thời gian biểu của Lại Vũ Đông dạo đó như thế nào.
Trong mắt anh, một người mới hoàn toàn không có nền tảng vũ đạo mà có thể tự mày mò tới mức này, chưa phát điên đã là kỳ tích, chưa kể còn có thể lên sân khấu biểu diễn và cứu nguy cho cả nhóm.
“Không phải là không được chăm chỉ, mà là phải biết dùng thời gian đúng chỗ. Giờ còn trẻ còn thức được, vài năm nữa tới tuổi tôi, có tập tới sáng thì cũng phải ngủ đến chiều, thiếu ngủ là dễ đột quỵ lắm đó.”
"Vậy nhóm mình có mấy ứng viên đột quỵ tiềm năng." Mạc Lê đùa.
Mới nhận ra lại là ba người các cậu
Thêm Tô Tô nữa, ba anh em liều mạng hả
Hắc Bạch Vô Thường gặp các cậu cũng phải kêu trời
"Các cậu ghê thật." Kim Hi Hằng giơ ngón cái, "Tôi nói trước, tôi không thức đến 4 giờ sáng được, không phải lười mà cơ thể tôi đến giờ là buồn ngủ, cố thức cũng không hiệu quả. Nhưng tôi học nhảy nhanh, mọi người có thể bỏ qua tôi hoặc ấn định giờ luyện tập chung, thời gian khác tự luyện."
“Vậy hôm nay tập tới mấy giờ?” Lại Vũ Đông hỏi.
Hắn cần dựa theo thời lượng luyện tập để ước lượng mức tiêu hao thể lực, rồi lên kế hoạch sau giờ giải tán có nên ở lại tập thêm không, và nếu có thì sắp xếp thời gian như thế nào.
Kim Hi Hằng trả lời ngay: “Tới khi Bạch Huyên Hách làm xong bài của mình, biên xong là nghỉ.”
Khóe miệng Bạch Huyên Hách co giật: “Định đánh vào đạo đức tôi à?”
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Story
Chương 115: Nghe thì dễ chứ làm mới khó!
10.0/10 từ 33 lượt.