Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Chương 107: Trạm trị liệu

63@-

 
Dòng thời gian diễn ra sau khi công bố bảng xếp hạng vòng công diễn đầu tiên.


Khi tiếng nhạc chủ đề như ăn sâu vào DNA vang lên, Lại Vũ Đông đang ngồi ăn trưa với Lương Chi Thịnh – người vừa ngủ dậy – trong căn tin. Nhịp điệu quen thuộc suýt nữa khiến hắn phản xạ có điều kiện cầm đũa lên rồi... nhảy theo.


Hắn ngẩng đầu nhìn về phía loa phát thanh: “Tập thể dục giữa giờ?”


Bộ tưởng mình là học sinh cấp hai hả hahaha


Ai mà đang ăn trưa lại đi nhảy thể dục giữa giờ vậy đồ ngốc!


…Chẳng phải đó là khả năng hợp lý duy nhất à.


“Lưu Khởi Sơ nói sáng hoặc trưa mà có thông báo thì chương trình sẽ phát nhạc chủ đề để làm chuông báo, vì có người đến giờ nghỉ là đảo lộn đồng hồ sinh học, ví dụ như tôi." Lương Chi Thịnh thở dài, nỗi ám ảnh bị bài hát chủ đề điều khiển trỗi dậy, “Cái này còn kinh khủng hơn chuông báo thức nữa.”


Lại Vũ Đông gật đầu tán đồng, chuông báo thức thì hắn chỉ nghe vài giây, còn bài hát chủ đề thì hắn đã nghe full cả trăm lần rồi.


Chắc lại sắp quay ghi hình gì đó nữa.


Mấy hôm trước hắn vừa vote xong thì bị gọi đi, cứ tưởng là thiếu tư liệu cần quay bù, ai ngờ hoàn toàn không chuẩn bị gì mà bị báo tin mình là người đứng đầu visual, còn bị yêu cầu "bán nghệ" trước ống kính gửi lời đến các người tìm sao.


May là lúc quay nhạc chủ đề hắn đã nghĩ ra hàng đống ending pose, không thì chắc ngoài kiểu cười ngốc giơ tay kiểu đi du lịch ra, đầu hắn trống rỗng thật sự.



Nửa phút sau, nhạc dừng lại.


Lần này hơi khác mọi khi, chương trình không đợi thí sinh đến trường quay rồi mới công bố chủ đề ghi hình, mà trực tiếp thông báo qua loa phát thanh.


"Các thực tập sinh, vất vả vì ước mơ đến giờ rồi, chắc hẳn mọi người có nhiều tâm tư muốn gửi đến quá khứ, hiện tại và tương lai của mình? Chương trình chuẩn bị trạm điện thoại trị liệu, nhân cơ hội này hãy gọi một cuộc cho chính mình nhé!"


"Trạm điện thoại sẽ hoạt động sau mười phút nữa, mời mọi người di chuyển đến phòng quay tầng một theo hướng dẫn, chúng tôi mong chờ sự ghé thăm của các bạn!"


Chương trình nghĩ ra đủ trò thật, đến buồng điện thoại cũng bày ra được


Thấy giống phim thần tượng ghê


Giờ còn ai xài buồng điện thoại nữa? Cổ quá luôn


Cảnh này chụp hình chắc đẹp lắm


Hai người ngồi trước bàn ăn đưa mắt nhìn nhau.


Lại Vũ Đông lẩm bẩm: "Sao thấy kỳ quặc vậy?"


Trạm điện thoại trị liệu, nói thẳng ra là tự độc thoại trước ống kính?


Chủ đề như vậy hoàn toàn có thể quay dưới hình thức phỏng vấn, cần gì phải bày vẽ thành buồng điện thoại, chẳng lẽ chương trình thấy như vậy sẽ có không khí hơn?



“Chắc là đoạn cảm động.” Lương Chi Thịnh dựa theo lối mòn của show giải trí mà suy đoán, “Cho mọi người chút thời gian chuẩn bị, nắn cảm xúc hoặc viết nháp. Nhưng mà đâu có nói là bắt buộc ai cũng phải tham gia, đúng không?”


Lại Vũ Đông lắc đầu: “Không nói.”


“Không bắt buộc thì tôi không đi.”


Đừng nói Yuki cũng không đi nha?


Khả năng cao lắm đó, mấy người hướng nội chắc ngại với kiểu ghi hình này luôn


Nhưng tôi muốn thấy Yuki khóc QAQ


Lại Vũ Đông: “?”


Hắn đâu có yếu đuối đến nỗi ngồi trước camera mà khóc tu tu!?


Không rõ là chương trình sẽ cử người đi gọi hay phải tự đi xếp hàng, nếu là trường hợp sau thì vì góc quay hắn chắc chắn sẽ phải tham gia.


Chỉ là, hắn thật sự chẳng có lời gì muốn nói với bản thân cả, có muốn nói thì cũng chẳng thể phát sóng.


Mười phút sau, loa phát thanh đúng giờ vang lên, thông báo mời hai thí sinh đến buồng điện thoại trị liệu ở tầng một.


“Gọi người thiệt luôn hả?” Lương Chi Thịnh tiếc nuối vì không thể né được, anh bưng khay đứng dậy, “Đi thôi, về ký túc xá nghĩ coi nên nói gì, mong là đừng đến lượt tôi sớm quá.”



Kết quả là vừa về tới phòng đã bị loa gọi đi, lúc quay lại biểu cảm cực kỳ vi diệu.


“Thế nào rồi?” Lại Vũ Đông tò mò hỏi.


"Xúc động quá." Lương Chi Thịnh nở nụ cười từng trải, "Bản thân bị mổ xẻ không sót chỗ nào, khoảnh khắc đó tôi là người chân thật nhất thế giới, hy vọng các cậu không bao giờ hiểu."


Lại Vũ Đông gõ nhẹ một dấu chấm hỏi trong đầu.


Sao nghe như kiểu vừa đi dầm mưa ba ngày ba đêm vậy? "Mổ xẻ không sót chỗ nào" dùng thế này à?


Lý Tự – người đang giả vờ đọc sách thực ra lén nghe trộm – không nhịn được lên tiếng: “Chương trình mời bác sĩ tâm lý à?”


Lương Chi Thịnh giơ một ngón tay lắc lắc: “Nonono, các cậu đi rồi biết."


Lý Tự mắt trợn trắng: “Hừ, úp úp mở mở.”


Mấy chục phút tiếp theo, Lý Tự và Từ Án lần lượt bị gọi đi, phản ứng của hai người khiến Lại Vũ Đông càng thêm mù mờ.


Lý Tự: “Ha hả, có chút đạo lý."


Từ Án: "Kịch bản rất tâm huyết, nhưng vượt quá phạm vi chấp nhận của tôi."


Lại Vũ Đông: “???”



Cái kiểu úp úp mở mở này khiến hắn lo chết đi được!


Một bên là bạn cùng phòng bí ẩn không chịu hé lời, một bên là đám bình luận đã bị hệ thống bật chế độ chống spoiler từ lần trước mà không tắt được, Lại Vũ Đông không tài nào đoán ra chương trình rốt cuộc đã làm gì mà khiến tiết mục “đậm chất cảm xúc” lại có thể... thương tổn mọi người một cách công bằng đến vậy.


Đọc bình luận anti? Khơi lại vết thương cũ? Điều khiển tâm lý?


Nhưng mấy cái đó đâu có giống với nội dung chương trình công bố?


Sau khoảng thời gian dài chờ đợi, cuối cùng loa phát thanh cũng gọi tên Lại Vũ Đông, hắn lên thang máy đến tầng một.


Cửa thang máy vừa mở ra, người bước ra là Khúc Hân Trình với bước chân nhẹ bẫng, mặt tái nhợt, trán không hiểu sao hơi ửng đỏ.


Hai người chạm mắt nhau, Khúc Hân Trình cười gượng: “Gọi tới cậu rồi à.”


Lại Vũ Đông giơ tay chặn cửa thang máy, ấp úng: “Cậu… không sao chứ?”


Khúc Hân Trình yếu ớt xua tay: “Không sao.”


Trời đất ơi, Thái tử lại khổ rồi hahahaha


Lại là hai người họ nữa rồi


Biểu cảm của Yuzu ngơ ngác luôn


 


Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Truyện Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam Story Chương 107: Trạm trị liệu
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...