Giả Bộ
Chương 21: C21: Chương 21
Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Ánh đèn trong phòng màu vàng quýt tựa như ảnh được chụp ra từ cuộn phim, Ôn Nam Tịch nghe thấy giọng cậu bèn ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cô trong sáng đơn thuần.
Phó Diên không nhịn được, đầu ngón tay khẽ dùng sức thêm.
Cô ngẩng đầu, ánh đèn chiếu xuống giữa hai người, lúc này Ôn Nam Tịch mới ý thức được điều gì rời mắt đi theo bản năng, Phó Diên dõi theo cô hỏi: “Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”
Giọng rất lười biếng.
Ôn Nam Tịch mím môi, hôm nay có thoa chút dưỡng môi ăn đồ xong son dưỡng cũng đã trôi hết nhưng bờ môi vẫn căng mọng, ánh mắt cô rơi xuống bên cạnh, hỏi: “Cậu định lên đại học sẽ học ngành gì, khoa học máy tính sao?”
Phó Diên ừm một tiếng.
Ôn Nam Tịch mường tượng đến cảnh cậu ngồi trước máy tính gõ code, cảnh cậu mặc áo sơ mi trắng tay cầm máy tính đi trong vườn trường, cảnh cậu sẽ đứng bên cạnh bàn học khẽ cười nghe người bên cạnh nói chuyện nhưng lại vô cùng nổi bật, cảnh bị một cô gái nào đó chặn lại tỏ tình cậu sẽ đút tay vào túi quần nói lời xin lỗi, hoặc gật đầu đồng ý thử xem.
Ôn Nam Tịch không biết tại sao mình lại nghĩ đến những điều này, nhưng nam sinh trước mặt lúc này vẫn đang mặc bộ đồng phục màu xanh trắng là màu sắc cô quen thuộc nhất.
Cô nghĩ ngợ buông ống tay cậu ra giống như trước kia nhón chân lên ôm cổ cậu. Phó Diên ngẩn người, một giây sau cậu đưa tay ôm lấy eo kéo cô vào lòng mình, cúi đầu vùi vào cổ cô.
“Ôn Nam Tịch, cùng thi vào Đại học Bắc Kinh nhé.”
Cô khẽ ừm một tiếng, rất nhẹ.
Cậu ôm cô vào lòng, bờ môi dưới sự khắc chế khẽ chạm vào mái tóc hương quýt nơi cô in lại thật sâu trong lòng.
–
Robot dọn dẹp xong quay lại yên lặng chờ đợi, Phó Diên thay đèn lại thành màu trắng. Lúc này đồ ăn vừa gọi cũng được giao đến, Phó Diên đem vào để lên bàn trà.
Ôn Nam Tịch cầm bình sữa uống má và vành tai đều ửng đỏ, cô cầm bút giải đề.
Phó Diên ngồi xuống bên cạnh lấy đồ ăn ra đẩy một phần đến bên tay cô, Ôn Nam Tịch lặng lẽ đặt bút và đề sang một bên, Phó Diên lấy đũa ra, hỏi: “Có uống coca không?”
Ôn Nam Tịch lắc lắc chai sữa, “Tôi có sữa rồi.”
Phó Diên ừm một tiếng đứng dậy đi qua tủ lạnh lấy một lon coca rồi lại ngồi xuống bên cạnh hai người cúi đầu ăn cơm. Ôn Nam Tịch không ăn được nhiều thịt nên gắp vài miếng sang cho cậu, “Tôi không ăn hết được.”
Phó Diên bèn ăn hết giúp cô.
Ăn uống dọn dẹp xong Phó Diên đi mở cửa sổ cho bớt mùi. Ôn Nam Tịch vừa ăn no nên không muốn động bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài, đây là khu thương mại Vân Thượng có rất nhiều người tới đây mua đồ, đối diện là công viên đầy cây cối xanh tươi.
Phó Diên rửa tay xong ngồi xuống dựa lưng vào sô pha mở điện thoại lên.
Ôn Nam Tịch nhìn thấy ảnh nền trên vòng bạn bè của cậu là ảnh cô chụp hôm đón năm mới, không biết vòng bạn bè của cậu đăng gì có rất nhiều thông báo nhưng cậu lại không bấm xem. Ở QQ cậu gần như không có gì, bây giờ hầu hết học sinh đều chuyển qua dùng Wechat rồi bởi nó tiện hơn QQ nhiều.
Nhưng ảnh đại diện của cậu giống với bên QQ màu đen vô cùng cá tính.
Phó Diên đeo tai nghe lên nhét một bên qua tai cô, Ôn Nam Tịch điều chỉnh lại tai nghe, nghe thấy bài Nathan Road của Hồng Trác Lập, bài nhạc vang lên bên tai rất hay. Ôn Nam Tịch có chút lười biếng, ít nhiều cũng hiểu được tại sao Phó Diên thích ở một mình, ở một mình rất tự do thoải mái có thể làm rất nhiều việc mình muốn làm.
Bảy rưỡi tối Ôn Nam Tịch phải về, cô ôm áo khoác đeo balo lên, Phó Diên đóng cửa lại hai người cùng đi xuống trạm xe buýt vừa đi vừa nói chuyện, có người đi xe đạp tới Phó Diên kéo cô sang giúp cô chặn lại, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu hỏi, “Cậu có biết đạp xe không?”
Phó Diên rũ mắt nhìn cô, “Cậu hỏi thừa à?”
Ôn Nam Tịch cười: “Nhưng tôi không biết.”
Phó Diên khựng lại hơi bất ngờ, “Lên đại học sẽ dạy cậu.”
Ôn Nam Tịch lại cười cười, ánh đèn đường phủ xuống, buổi tối không còn nóng nực như ban ngày nữa khá mát mẻ, đường hai người đi đến trạm xe bus khá xa, cậu đút tay vào túi quần vẻ thiếu niên tràn đầy sức sống.
Đến trạm xe bus.
Đúng lúc xe tới Ôn Nam Tịch lấy thẻ ra vẫy tay với cậu rồi quẹt thẻ lên đi về phía sau xe, Phó Diên đứng ở bên ngoài nhìn theo.
Trong xe không nhiều người, Ôn Nam Tịch ngồi xuống ghế ở giữa quay đầu nhìn cậu lại vẫy tay, đôi mắt sáng lạn vẻ đẹp đặc trưng của thiếu nữ.
Phó Diên nhìn theo mãi cho đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn.
–
Ôn Nam Tịch ngồi thẳng người lưng dựa vào ghế, điều hoà trong xe khá lạnh nên ôm chặt lấy áo khoác.
Về đến nhà, Ôn Hữu Đào và Ôn Du đang ngồi trên sô pha, ông đang xem bảng điểm của Ôn Nam Tịch, Ôn Du thấy con về thì lập tức đứng lên hỏi, “Tối con ăn gì vậy?”
Ôn Nam Tịch thay giày, nhìn qua bảng điểm trên tay Ôn Hữu Đào, trả lời mẹ: “Con và Nguyên Thư ăn gà hầm, khá ngon.”
Ôn Nam Tịch gật đầu đi qua bàn trà lấy nho ăn, Ôn Hữu Đào gập bảng điểm lại ngẩng đầu nhìn cô, “Đã nghĩ xong muốn chọn trường nào chưa?”
Với thành tích bây giờ của cô, Ôn Hữu Đào cũng hiểu rồi.
Ôn Nam Tịch ăn nho, không trả lời.
Ôn Hữu Đào thấy cô như vậy, nhướng mắt, “Với thành tích này của con thì thi đỗ được rất nhiều trường, nhưng cũng chỉ có mấy trường tốt nhất đó.”
“Vào đại học Bắc Kinh đi.”
Ôn Nam Tịch nhìn Ôn Hữu Đào, không đáp.
Dường như cô có thể mường tượng ra được cảnh nhập học, Ôn Hữu Đào giúp cô xách hành lý, trên con đường ngập bóng cây của Bắc Đại gặp được mẹ con Ngu Viện Viện, bọn họ sẽ vui vẻ nói cười, gương mặt Ôn Hữu Đào sẽ hiện lên sự dịu dàng và khen ngợi Nhan Khả.
Ôn Nam Tịch nhìn mẹ, Ôn Du đứng ở một bên dịu dàng nhìn cô.
Ôn Nam Tịch mím môi lại lấy thêm một trái nho nữa cầm balo đi về phòng, “Bàn sau đi ạ.”
Thấy thái độ như vậy Ôn Hữu Đào nhíu mày, ông nói: “Nếu con muốn thi vào Thanh Hoa cũng được, nhưng con học tự nhiên, Bắc đại hợp hơn.”
Uỳnh.
Ôn Nam Tịch đóng cửa phòng lại.
Sắc mặt Ôn Hữu Đào càng trở nên khó coi hơn.
Ôn Du đi vào bếp không lên tiếng không tham dự bất kỳ cuộc thảo luận nào.
–
Còn một tháng là thi đại học rồi, sau khi dạy xong cô Tề chuẩn bị một số trang bị cần thiết trước khi thi cho Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch cười nhận lấy, “Cảm ơn cô Tề, em rất thích ạ.”
Cô Tề xoa mái tóc cô, “Cố lên, khi nào có điểm thì nói với cô, có thể cô sẽ cho em được một vài lời khuyên.”
“Được ạ.”
Ôn Nam Tịch và Ôn Du cùng tiễn cô Tề xuống lầu, bốn giờ chiều ánh mặt trời rực rỡ, ba người cùng xuống tầng một thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại. Ngu Viện Viện đeo kính râm, mặc chiếc váy liền thân màu đen đi xuống, tay xách túi xách chuẩn bị đi lên thì thấy ba người.
Bà ta khẽ bỏ kính xuống, gọi một tiếng, “Cô Tề, đã lâu không gặp.”
Cô Tề nghe vậy thì cười đi về phía Ngu Viện Viện, “Cô Ngu, đúng là đã lâu không gặp rồi.”
“Gần đây cô Tề thế nào rồi?” Giọng Ngu Viện Viện dịu dàng, cười hỏi cô Tề.
Cô Tề cười gật đầu, cô dịu dàng, nụ cười trên mặt chân thành, bộ dáng vui vẻ.
Ôn Nam Tịch nhìn sang Ôn Du theo phản xạ.
Sắc mặt Ôn Du nhàn nhạt, Ôn Nam Tịch nhìn về phía cô Tề không ngờ cô Tề lại quen Ngu Viện Viện nhìn có vẻ quan hệ giữa họ cũng không tệ, tâm trạng cô bắt đầu phức tạp cảm giác như vô hình bị phản bội.
Nói chuyện được một lát thì Ngu Viện Viện lại đeo kính râm lên, gật gật đầu khẽ nhìn sang Ôn Nam Tịch và Ôn Du, sau đó đi vào ngõ Nam An.
Sắc mặt Ôn Nam Tịch không được tốt lắm không giấu được cảm xúc của mình.
Cô Tề quay lại, cười vẫy tay chào hai mẹ con, dịu dàng nói, “Ôn Du, Ôn Nam Tịch cô đi đây.”
Ôn Nam Tịch không nhịn được mà hỏi, “Cô Tề, cô quen người phụ nữ ban nãy sao, quan hệ rất tốt ư?”
Cô Tề nghe vậy thì cười đáp, “Năm ngoài khi đi dạy thêm cô Ngu có mời cô đến làm gia sư cho con gái cô ấy, nhưng khi ấy cô không muốn rời đi nên đã từ chối, cô ấy khá tốt, sau đó còn hẹn cô làm sao để giúp con gái nâng cao trình độ môn Vật Lý.”
Ôn Nam Tịch khựng lại, “Vậy sao?”
Cô Tề gật đầu, vẫy tay “Cô đi đây.”
Ôn Nam Tịch không giơ tay lên được.
Ôn Du cười tiễn cô lên xe, thấy cô Tề lên xe xong Ôn Du bảo Ôn Nam Tịch cười một chút, Ôn Nam Tịch ngây ra nhìn nụ cười của cô Tề cô cũng cười. Có thể thế giới này đều như vậy, dù không thích vẫn phải tươi cười, đây gọi là lớp mặt nạ.
Sau khi cô Tề rời đi Ôn Nam Tịch có chút thất vọng, hai mẹ con cùng đi lên lầu, Ôn Du thấy cô như vậy thì nói: “Con biết tại sao bà nội lại thích Ngu Viện Viện đến vậy không?”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Ôn Nam Tịch đã trầm xuống lắc đầu.
Ôn Du thở dài một tiếng: “Bởi vì cô ta biết cách làm người khác hài lòng. Mấy năm đó khi mẹ và bố con hẹn hò mỗi lần về quê Ngu Viện Viện đều sẽ đến thăm nói chuyện với bà, cô ta không gả cho bố con nhưng có thể khiến tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy cô ta rất tốt.”
Ôn Nam Tịch khẽ cắn răng, “Đây không phải là giả dối sao?”
Ôn Du nghe vậy thì cười, “Nhưng cô ta lại làm ra được.”
Ôn Du nói, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều vậy nữa, thi đại học cho tốt.”
“Vâng ạ.”
–
Gần đến ngày thi bầu không khí ở khối 12 khá căng thẳng, Nhan Khả vẫn kiêu ngạo như cũ, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư mỗi ngày đều đi cùng nhau.
Giữa đó có một hôm Nhan Khả và mẹ cùng đến Bắc Kinh thăm Bắc đại, cô ta chụp rất nhiều ảnh, trở về cho Châu Na Na xem.
Ôn Nam Tịch và Phó Diên thỉnh thoảng cũng sẽ làm đề nhưng số lần ít đi rất nhiều, mỗi ngày cô đều làm đề đến rất muộn, chỗ để bình nước của balo thường xuyên có kẹo m út là cậu cho cô.
Mùng bảy đến mùng chín là ba ngày diễn ra kỳ thi, năm nay hai trường số 1 và số 2 cùng trao đổi điểm thi. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đến trường số 1, Nguyên Thư bèn kéo Ôn Nam Tịch đi xem chỗ ngồi của Phó Diên và Đàm Vũ Trình. Năm nay không ngoài dự đoán, Phó Diên sẽ là trạng nguyên vậy Đàm Vũ Trình sẽ là bảng nhãn.
Chỗ ngồi của họ ở tổ bốn lớp 12-1, hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ.
Nguyên Thư cười nói: “Đây chính là chỗ của hai người họ, chỗ của Phó Diên ở cạnh lối đi còn Đàm Vũ Trình ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng Đàm Vũ Trình sẽ xuống hút thuốc, còn Phó Diên hình như ở lại trong lớp ngủ, cậu ấy thường lười biếng rồi ngủ, bò ra bàn ấy.”
Ôn Nam Tịch nhìn chỗ ngồi ấy, có thể tưởng tượng ra được cảnh cậu dựa lưng vào ghế nghịch điện thoại.
Nhan Khả cầm bút thước đi vào phòng học đi về phía chỗ ấy, Nguyên Thư lập tức kéo Ôn Nam Tịch rời đi, nói: “Cô ta may thật đấy, bốc trúng chỗ đó.”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, cùng Nguyên Thư đi tìm chỗ ngồi của mình.
Ôn Nam Tịch ở lớp số 4, còn Nguyên Thư ở lớp số 8.
Mà lúc này ở trường cấp ba số hai, Đàm Vũ Trình và Phó Diên đi lên tầng ba, lúc đi qua lớp 12-1, Phó Diên nhìn qua bên trong, lập tức tìm thấy chỗ của Ôn Nam Tịch.
Đàm Vũ Trình thấy cậu nghiêng người nên cũng nhìn qua, cười hỏi: “Đang tìm chỗ của vị kia của cậu à?”
Phó Diên thu lại ánh mắt, “Đã thấy rồi.”
Đàm Vũ Trình cười vài tiếng, “Vào ngày hôm đó ở cửa hàng tiện lợi cô ấy nhận được thư tình cười đùa với bạn thân, lúc ấy có cười tươi với chúng ta một cái cậu đã động lòng rồi?”
Phó Diên không trả lời đi lên tầng ba. Đàm Vũ Trình cười haha ngồi vào lớp số 4.
Kì thi đại học năm 2016 chính thức bắt đầu.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu lăn bánh, lạch cạnh, lạch cạnh, những âm thanh nặng trĩu vang lên….
Giả Bộ