Gần Thêm Một Chút
Chương 94
Sau khi trở về từ Sùng Lễ, cuộc sống của Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành vẫn giống như trước đây, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Bác Mộ Trì vẫn dưỡng thương như cũ, nhưng không cần gò bó như trong bệnh viện, cô có thể tự tập luyện.
Nhưng để đề phòng bất trắc, Phó Vân Hành vẫn không sống cùng cô trong căn hộ gần bệnh viện, mà hai người tạm thời trở về nhà.
Về nhà, Bác Mộ Trì được cơm dâng nước rót ngày ba bữa, Trì Lục cũng sẽ hỏi thăm cô một chút, cũng sẽ giải buồn với cô, để cô không quá cô đơn.
Chỉ là ngày nào Phó Vân Hành cũng phải lái xe gần một tiếng đồng hồ, Bác Mộ Trì có hơi đau lòng.
Hôm nay, dùng cơm tối xong, Phó Vân Hành mặc quần áo cho cô, ra ngoài tản bộ với cô.
Bác Mộ Trì rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay Phó Vân Hành và đặt trong túi anh, khẽ nhướng mày, ngón tay khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay anh.
Phó Vân Hành cảm thấy ngưa ngứa, liếc cô một cái: “Muốn nói gì với anh à?”
“Sao anh biết em có chuyện muốn nói?” Bác Mộ Trì nhìn anh.
“Anh đoán.”
“Ồ.” Bác Mộ Trì cũng không hề chần chờ: “Anh chắc chắn gần đây anh muốn ở nhà đấy à?”
Phó Vân Hành nhướng mày: “Không muốn nhìn thấy anh à?”
Bác Mộ Trì liếc anh một cái: “Nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, ngày nào cũng tốn gần hai tiếng đồng hồ để đi đường, mệt lắm.”
Vốn dĩ công việc của anh đã vừa bận vừa mệt, Bác Mộ Trì thật sự không muốn anh phải bôn ba mệt nhọc như vậy.
“Không mệt.” Phó Vân Hành cũng bắt chước cô, gãi gãi lòng bàn tay cô, nhàn nhạt nói: “Nhìn thấy em thì sẽ không mệt.”
Mỗi ngày tan làm về nhà có thể nhìn thấy cô, sự mệt mỏi và cảm xúc tiêu cực của anh đều sẽ biến mất.
Đối với anh, Bác Mộ Trì có một sức mạnh thần kỳ, khiến anh mê muội vì cô, khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô là cảm thấy tâm trạng vui sướng, lồng ng.ực như được lấp đầy, không hề thiếu thốn gì cả.
Bác Mộ Trì nhướng mày, nhìn anh: “Mặc dù em rất vui khi nghe anh nói vậy.”
Cô chuyển sang khoác tay anh, dán chặt vào vải áo chất lượng cực tốt của anh: “Nhưng em vẫn không muốn anh mệt mỏi quá.”
Phó Vân Hành cười: “Anh thật sự không sao mà.”
Anh nhìn chân cô: “Hôm nay em cảm thấy thế nào?”
“Vẫn ổn.” Thấy Phó Vân Hành nhất quyết như vậy, Bác Mộ Trì sâu sắc hiểu rằng mình không khuyên được anh. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ: “Dù sao hôm nào anh mệt thì nhớ về bên kia mà ở, em cũng không sao cả.”
Không tới nửa tháng nữa, có lẽ cô có thể tới sân trượt tuyết tập luyện.
Không thể thực hiện động tác yêu cầu kỹ thuật cao, nhưng trượt tuyết đơn giản thì không thành vấn đề.
Bác Mộ Trì không thể trì hoãn việc tập luyện quá lâu, lâu rồi không tập luyện, cô sợ mình sẽ cảm thấy xa lạ với sân trượt tuyết.
Phó Vân Hành mỉm cười nhìn cô: “Có muốn đi mua trái cây không?”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Anh có mang tiền mặt không?”
Phó Vân Hành: “Có.”
Bác Mộ Trì: “Đi mua khoai nướng đi.”
“…”
Hai người ra khỏi khu dân cư, đi vào khu phố.
Bác Mộ Trì cũng không sợ lạnh, cứ kéo Phó Vân Hành đi về phía trước. Khi đi đến trạm giao thông công cộng thì dừng lại, cô khom lưng thân thiết chào hỏi với bà cụ bán khoai nướng. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Vân Hành nhìn dáng vẻ cười thật tươi của cô, có cảm giác thỏa mãn không thể miêu tả thành lời.
Anh dịu dàng chăm chú nhìn cô, nghe cô nói chuyện với bà cụ xong, xác định số lượng khoai nướng rồi trả tiền.
“Mua nhiều như vậy, em không sợ ăn không hết à?”
Phó Vân Hành cố ý hỏi.
Bác Mộ Trì liếc anh: “Chỉ có một ít thôi, bà cụ bán xong sớm thì có thể về nhà sớm.” Cô chỉ chỉ: “Em ăn một túi, anh ăn một túi, còn hai túi thì cho bố mẹ của chúng ta và mấy dì giúp việc là vừa đủ.”
Phó Vân Hành gật gật đầu, rất tán thành với sự sắp xếp này của cô: “Cũng được.”
Anh không có ý kiến, cũng không biết mấy vị phụ huynh có ý kiến gì hay không.
Mặc dù là mua khoai nướng, nhưng Phó Vân Hành vẫn kéo Bác Mộ Trì đi vào tiệm trái cây gần đó, mua chút trái cây tươi mang về.
Đang là mùa dâu tây, Bác Mộ Trì không chút do dự mà mua vài hộp.
Thấy hai người mang theo đống đồ về nhà, Trì Lục nhìn qua: “Không phải nói là đi tản bộ à, sao lại mua nhiều đồ thế này?”
Bà ấy nói: “Trái cây trong nhà hết rồi à?”
“Vân Bảo muốn mua.” Bác Mộ Trì đưa khoai nướng trong tay cho bà ấy: “Mẹ, mẹ ăn một củ đi.”
Trì Lục rất hiểu cô: “Lại mua cả quầy của bà cụ chứ gì?”
“…” Bác Mộ Trì bị bà nói vậy thì có hơi ngượng ngùng: “Có phải con phá của quá rồi không?”
“Cũng bình thường.”
Trì Lục thong thả bóc vỏ khoai nướng, cắn một miếng nhỏ: “Về mức độ phá của thế này, nhà chúng ta vẫn chấp nhận được.”
Ông ấy ngồi xuống bên cạnh Trì Lục, thuận tay lấy một củ khoai lang bà ấy đang ăn dở, bóc hơn phân nửa phần vỏ còn lại rồi mới đưa cho bà ấy.
Bác Mộ Trì nhìn hành vi ân ái quen thuộc của bố mẹ mình: “Giống con.”
“Hửm?”
Bác Duyên thoáng kinh ngạc, sau đó bỗng hiểu ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nhà mẹ nuôi con cũng không ngại.”
Bác Mộ Trì kéo ghế dựa ra ngồi đối diện với bọn họ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, đắc ý nói: “Trước kia mẹ nuôi cũng từng làm như vậy.”
Thật ra thói quen này của cô do Trì Lục và Quý Thanh Ảnh dạy bảo mà thành.
Khi còn nhỏ, hai người dẫn cô ra ngoài chơi, nhìn thấy những người tối rồi còn ngồi ven đường bán hoa, bán đồ linh tinh, nếu có thể mua được thì họ sẽ mua hết.
Cô nhớ rất rõ, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh đều từng nói với cô rằng, điều quý giá nhất của một con người chính là sự lương thiện.
Bọn họ không cần cô giỏi giang thế nào, nhưng nhất định phải lương thiện.
Trong khả năng cho phép của bản thân, trong phạm vi không lãng phí thì có thể giúp đỡ.
Mùa đông rét lạnh, mua hết số khoai nướng còn lại của các cụ ông cụ bà ven đường để họ có thể về nhà sớm một chút, cũng có thể khiến bản thân ấm bụng.
Mua hoa của cô bé bán hoa trên đường phố, có lẽ có thể giảm bớt một chút chua xót trong lòng các bé, khi bạn cầm hoa về nhà cắm trong phòng, có thể khiến tinh thần của bạn cảm thấy thỏa mãn, có thể khiến tâm trạng của bạn tốt đẹp cả một ngày.
Nghe cô nhắc tới chuyện khi còn nhỏ, Trì Lục buồn cười nhìn cô: “Con nhớ rõ thật đấy.”
“Cần thiết mà.” Bác Mộ Trì chống cằm: “Những điều bố mẹ dạy con đều nhớ rất kỹ.”
Trì Lục nâng tay gõ nhẹ vào đầu cô.
Bác Duyên vươn tay với cô: “Sẽ bẩn tay đấy, qua đây, bố bóc vỏ giúp con.”
Bác Mộ Trì không hề khách sáo với ông ấy, đẩy khoai nướng đến trước mặt ông ấy, ngọt ngào nói: “Vậy vất vả cho bố rồi.”
Bác Duyên: “Khách sáo rồi.”
Ba người ăn một lúc thì Phó Vân Hành tới.
Chào hỏi với Bác Duyên và Trì Lục xong, anh ngồi bên cạnh Bác Mộ Trì, gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi.” Trì Lục bỗng nhớ ra: “Bao giờ tạp chí lần trước con phỏng vấn được phát hành?”
Bác Mộ Trì lắc đầu: “Chắc là sắp rồi ạ, chủ đề mùa đông, cũng không thể kéo dài đến tận mùa đông năm sau mới in ấn rồi phát hành ra thị trường được.”
Trì Lục gật gật đầu: “Cũng phải.”
Bà ấy nói: “Mẹ phải mua nhiều một chút.”
“…” Bác Mộ Trì không còn gì để nói: “Không cần đâu, con cảm thấy tòa soạn sẽ không in quá nhiều đâu, mua một hai bản giữ làm kỷ niệm là được rồi.”
Trì Lục liếc cô: “Không thể được, lần đầu tiên con gái mẹ lên tạp chí, dù sao mẹ cũng phải vung tiền cho con gái mẹ mới được.”
Bà ấy cũng không thể để doanh số tạp chí của Bác Mộ Trì ế ẩm.
Bác Mộ Trì: “Không cần đâu mà mẹ.”
Tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của cô, Bác Duyên cân nhắc một chút rồi hỏi: “Chúng ta nên mua một nghìn bản hay là hai nghìn bản?” Ông ấy nhìn lên tầng: “Liệu có phải dọn một phòng trống không?”
Bác Mộ Trì: “…”
Trì Lục: “Em thấy được đấy.”
“Không cần.” Bác Mộ Trì bất lực nói: “Hai người không thể chờ tạp chí phát hành rồi tính sau được ạ? Lỡ như không cần bố mẹ mua một nghìn bản mà doanh số vẫn rất tốt thì sao?”
Nói rồi, cô tìm kiếm sự tán thành từ Phó Vân Hành: “Đúng không Vân Bảo.”
Bạn gái nói gì thì là cái đó, bây giờ điều này hoàn toàn phù hợp với Phó Vân Hành.
Anh suy nghĩ một chút: “Xem doanh số thế nào trước được không ạ?” Anh nhìn về phía hai vị phụ huynh đã đưa ra quyết định phía đối diện: “Cháu cảm thấy doanh số chuyên mục của Đâu Đâu hẳn là không kém quá đâu.”
Anh tin tưởng vào bạn gái mình.
Phó Vân Hành cũng đã nói như vậy rồi, Trì Lục và Bác Duyên nghĩ ngợi, miễn cưỡng đồng ý.
“Cũng đúng, xem tình hình thế nào rồi quyết định sau vậy.”
Thấy hai người đồng ý, Bác Mộ Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn một nghìn bản tạp chí được phát hành của mình sẽ bị người nhà mua sạch.
Thời gian phát hành dự kiến của tạp chí còn sớm hơn tưởng tượng của Bác Mộ Trì.
Ngày hôm đó, sau khi thương lượng chưa đến một tuần, cô đã nhận được tin nhắn biên tập chuyển tiếp cho cô, nói rằng bọn họ đã chọn thời gian phát hành dự kiến. Vốn dĩ bọn họ định dự kiến phát hành vào đầu tháng hai, nhưng sau khi nhìn thấy phỏng vấn của Bác Mộ Trì, mọi người nhất trí quyết định tặng số đặc biệt đầu tiên của năm nay vào ngày Lễ Tình nhân cho cô. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mặc dù về cơ bản, Phó Vân Hành không lộ mặt trong phần phỏng vấn của cô, nhưng với những gì Bác Mộ Trì trả lời phỏng vấn, hai người họ xứng đáng được lên tạp chí vào dịp Lễ Tình nhân.
Bác Mộ Trì nhận được niềm vui bất ngờ.
“Mọi người chắc chắn chứ?” Cô có hơi lo lắng: “Hình như chuyên mục Lễ Tình nhân đều yêu cầu các cặp đôi cùng xuất hiện à?”
Biên tập: “Không sao cả, số phỏng vấn kia của cô còn ngọt ngào hơn mấy cặp đôi trong giới giải trí, yên tâm đi, chúng tôi tin rằng doanh số sẽ rất khả quan.”
Bác Mộ Trì cười cười: “Được, vất vả cho mọi người rồi.”
“Ừm, lát nữa tôi sẽ gửi bài viết của chúng tôi cho cô xem qua, nếu cô cảm thấy ổn thì chúng tôi sẽ sắp xếp in ấn.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Bác Mộ Trì nhận được bài phỏng vấn hoàn chỉnh do biên tập gửi tới.
Xem xong, cô tự cười một mình.
Cô nhìn chằm chằm vào một đoạn trong bài phỏng vấn một lúc lâu, chụp ảnh gửi cho Phó Vân Hành, hỏi anh: “Có cần bảo biên tập chỉnh sửa lại đoạn trả lời này của em không?”
Phó Vân Hành tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đọc tin nhắn cô gửi cho mình, anh nhướng mày: “Vì sao phải sửa?”
Bác Mộ Trì: “Em nói anh là đồ dính người, em sợ lỡ như đồng nghiệp trong bệnh viện của anh biết được sẽ cười anh.”
Lúc ấy biên tập phỏng vấn cô, bảo cô dùng ba chữ để hình dung về bạn trai mình, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Bác Mộ Trì chính là đồ dính người.
Vốn dĩ từ này xuất hiện là vì khi cô bị thương, cô đi đâu Phó Vân Hành theo đó, không hề yên lòng về cô. Vì thế, Bác Mộ Trì còn từng trêu chọc anh rất nhiều lần.
Nhưng Phó Vân Hành lại không hề để ý, thậm chí rất vui lòng làm đồ dính người trong miệng cô.
Nếu không phải là điều kiện không cho phép, Phó Vân Hành thật sự muốn dính vào cô mọi lúc mọi nơi.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này, Bác Mộ Trì nghiêm túc nhớ lại, khi hai người vừa mới yêu đương, Phó Vân Hành cũng đã rất dính cô.
Phó Vân Hành: “Không sao cả.”
Đáy mắt anh xuất hiện ý cười, Phó Vân Hành an ủi cô: “Cười thì cười, anh không ngại.”
Bác Mộ Trì: “Anh không sợ em hủy hoại hình tượng bác sĩ lạnh lùng của anh à?”
Phó Vân Hành: “Anh cũng chỉ dính em, không sợ.”
Không chút bất ngờ, Bác Mộ Trì được anh lấy lòng, cong môi, vô cùng vui vẻ: “Được thôi, vậy em không bảo biên tập sửa nữa.”
Phó Vân Hành: “Ừm, tối nay em có muốn đi chơi không?”
Bác Mộ Trì: “Đi chơi ở đâu?”
Phó Vân Hành nghĩ tới cuộc thảo luận của các y tá mà anh nghe thấy hôm nay, cúi đầu trả lời: “Bọn họ nói có một nhà nhún mới khai trương, bên trong có không ít trò chơi thú vị, em có muốn đi không?”
Bác Mộ Trì: “Muốn chứ, 6 giờ em đến bệnh viện chờ anh.”
Phó Vân Hành: “Bảo tài xế đưa em tới đây.”
Bác Mộ Trì: “Em biết rồi.”
Không để Bác Mộ Trì đợi lâu, hôm nay Phó Vân Hành may mắn được tan làm đúng giờ.
Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, các bác sĩ và y tá trong khoa của Phó Vân Hành đều nhiệt tình chào hỏi với cô, nhân tiện quan tâm tới tình hình vết thương của cô.
Khi Phó Vân Hành thay áo blouse trắng rồi đi ra, bạn gái anh vẫn đang bị người ta giữ lại nói chuyện phiếm.
Anh khẽ nhíu mày, đứng bên cạnh chờ đợi.
Gần Thêm Một Chút
Bác Mộ Trì vẫn dưỡng thương như cũ, nhưng không cần gò bó như trong bệnh viện, cô có thể tự tập luyện.
Nhưng để đề phòng bất trắc, Phó Vân Hành vẫn không sống cùng cô trong căn hộ gần bệnh viện, mà hai người tạm thời trở về nhà.
Về nhà, Bác Mộ Trì được cơm dâng nước rót ngày ba bữa, Trì Lục cũng sẽ hỏi thăm cô một chút, cũng sẽ giải buồn với cô, để cô không quá cô đơn.
Chỉ là ngày nào Phó Vân Hành cũng phải lái xe gần một tiếng đồng hồ, Bác Mộ Trì có hơi đau lòng.
Hôm nay, dùng cơm tối xong, Phó Vân Hành mặc quần áo cho cô, ra ngoài tản bộ với cô.
Bác Mộ Trì rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay Phó Vân Hành và đặt trong túi anh, khẽ nhướng mày, ngón tay khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay anh.
Phó Vân Hành cảm thấy ngưa ngứa, liếc cô một cái: “Muốn nói gì với anh à?”
“Sao anh biết em có chuyện muốn nói?” Bác Mộ Trì nhìn anh.
“Anh đoán.”
“Ồ.” Bác Mộ Trì cũng không hề chần chờ: “Anh chắc chắn gần đây anh muốn ở nhà đấy à?”
Phó Vân Hành nhướng mày: “Không muốn nhìn thấy anh à?”
Bác Mộ Trì liếc anh một cái: “Nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, ngày nào cũng tốn gần hai tiếng đồng hồ để đi đường, mệt lắm.”
Vốn dĩ công việc của anh đã vừa bận vừa mệt, Bác Mộ Trì thật sự không muốn anh phải bôn ba mệt nhọc như vậy.
“Không mệt.” Phó Vân Hành cũng bắt chước cô, gãi gãi lòng bàn tay cô, nhàn nhạt nói: “Nhìn thấy em thì sẽ không mệt.”
Mỗi ngày tan làm về nhà có thể nhìn thấy cô, sự mệt mỏi và cảm xúc tiêu cực của anh đều sẽ biến mất.
Đối với anh, Bác Mộ Trì có một sức mạnh thần kỳ, khiến anh mê muội vì cô, khiến anh chỉ cần nhìn thấy cô là cảm thấy tâm trạng vui sướng, lồng ng.ực như được lấp đầy, không hề thiếu thốn gì cả.
Bác Mộ Trì nhướng mày, nhìn anh: “Mặc dù em rất vui khi nghe anh nói vậy.”
Cô chuyển sang khoác tay anh, dán chặt vào vải áo chất lượng cực tốt của anh: “Nhưng em vẫn không muốn anh mệt mỏi quá.”
Phó Vân Hành cười: “Anh thật sự không sao mà.”
Anh nhìn chân cô: “Hôm nay em cảm thấy thế nào?”
“Vẫn ổn.” Thấy Phó Vân Hành nhất quyết như vậy, Bác Mộ Trì sâu sắc hiểu rằng mình không khuyên được anh. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể từ bỏ: “Dù sao hôm nào anh mệt thì nhớ về bên kia mà ở, em cũng không sao cả.”
Không tới nửa tháng nữa, có lẽ cô có thể tới sân trượt tuyết tập luyện.
Không thể thực hiện động tác yêu cầu kỹ thuật cao, nhưng trượt tuyết đơn giản thì không thành vấn đề.
Bác Mộ Trì không thể trì hoãn việc tập luyện quá lâu, lâu rồi không tập luyện, cô sợ mình sẽ cảm thấy xa lạ với sân trượt tuyết.
Phó Vân Hành mỉm cười nhìn cô: “Có muốn đi mua trái cây không?”
Bác Mộ Trì chớp mắt: “Anh có mang tiền mặt không?”
Phó Vân Hành: “Có.”
Bác Mộ Trì: “Đi mua khoai nướng đi.”
“…”
Hai người ra khỏi khu dân cư, đi vào khu phố.
Bác Mộ Trì cũng không sợ lạnh, cứ kéo Phó Vân Hành đi về phía trước. Khi đi đến trạm giao thông công cộng thì dừng lại, cô khom lưng thân thiết chào hỏi với bà cụ bán khoai nướng. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Vân Hành nhìn dáng vẻ cười thật tươi của cô, có cảm giác thỏa mãn không thể miêu tả thành lời.
Anh dịu dàng chăm chú nhìn cô, nghe cô nói chuyện với bà cụ xong, xác định số lượng khoai nướng rồi trả tiền.
“Mua nhiều như vậy, em không sợ ăn không hết à?”
Phó Vân Hành cố ý hỏi.
Bác Mộ Trì liếc anh: “Chỉ có một ít thôi, bà cụ bán xong sớm thì có thể về nhà sớm.” Cô chỉ chỉ: “Em ăn một túi, anh ăn một túi, còn hai túi thì cho bố mẹ của chúng ta và mấy dì giúp việc là vừa đủ.”
Phó Vân Hành gật gật đầu, rất tán thành với sự sắp xếp này của cô: “Cũng được.”
Anh không có ý kiến, cũng không biết mấy vị phụ huynh có ý kiến gì hay không.
Mặc dù là mua khoai nướng, nhưng Phó Vân Hành vẫn kéo Bác Mộ Trì đi vào tiệm trái cây gần đó, mua chút trái cây tươi mang về.
Đang là mùa dâu tây, Bác Mộ Trì không chút do dự mà mua vài hộp.
Thấy hai người mang theo đống đồ về nhà, Trì Lục nhìn qua: “Không phải nói là đi tản bộ à, sao lại mua nhiều đồ thế này?”
Bà ấy nói: “Trái cây trong nhà hết rồi à?”
“Vân Bảo muốn mua.” Bác Mộ Trì đưa khoai nướng trong tay cho bà ấy: “Mẹ, mẹ ăn một củ đi.”
Trì Lục rất hiểu cô: “Lại mua cả quầy của bà cụ chứ gì?”
“…” Bác Mộ Trì bị bà nói vậy thì có hơi ngượng ngùng: “Có phải con phá của quá rồi không?”
“Cũng bình thường.”
Trì Lục thong thả bóc vỏ khoai nướng, cắn một miếng nhỏ: “Về mức độ phá của thế này, nhà chúng ta vẫn chấp nhận được.”
Ông ấy ngồi xuống bên cạnh Trì Lục, thuận tay lấy một củ khoai lang bà ấy đang ăn dở, bóc hơn phân nửa phần vỏ còn lại rồi mới đưa cho bà ấy.
Bác Mộ Trì nhìn hành vi ân ái quen thuộc của bố mẹ mình: “Giống con.”
“Hửm?”
Bác Duyên thoáng kinh ngạc, sau đó bỗng hiểu ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nhà mẹ nuôi con cũng không ngại.”
Bác Mộ Trì kéo ghế dựa ra ngồi đối diện với bọn họ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, đắc ý nói: “Trước kia mẹ nuôi cũng từng làm như vậy.”
Thật ra thói quen này của cô do Trì Lục và Quý Thanh Ảnh dạy bảo mà thành.
Khi còn nhỏ, hai người dẫn cô ra ngoài chơi, nhìn thấy những người tối rồi còn ngồi ven đường bán hoa, bán đồ linh tinh, nếu có thể mua được thì họ sẽ mua hết.
Cô nhớ rất rõ, Trì Lục và Quý Thanh Ảnh đều từng nói với cô rằng, điều quý giá nhất của một con người chính là sự lương thiện.
Bọn họ không cần cô giỏi giang thế nào, nhưng nhất định phải lương thiện.
Trong khả năng cho phép của bản thân, trong phạm vi không lãng phí thì có thể giúp đỡ.
Mùa đông rét lạnh, mua hết số khoai nướng còn lại của các cụ ông cụ bà ven đường để họ có thể về nhà sớm một chút, cũng có thể khiến bản thân ấm bụng.
Mua hoa của cô bé bán hoa trên đường phố, có lẽ có thể giảm bớt một chút chua xót trong lòng các bé, khi bạn cầm hoa về nhà cắm trong phòng, có thể khiến tinh thần của bạn cảm thấy thỏa mãn, có thể khiến tâm trạng của bạn tốt đẹp cả một ngày.
Nghe cô nhắc tới chuyện khi còn nhỏ, Trì Lục buồn cười nhìn cô: “Con nhớ rõ thật đấy.”
“Cần thiết mà.” Bác Mộ Trì chống cằm: “Những điều bố mẹ dạy con đều nhớ rất kỹ.”
Trì Lục nâng tay gõ nhẹ vào đầu cô.
Bác Duyên vươn tay với cô: “Sẽ bẩn tay đấy, qua đây, bố bóc vỏ giúp con.”
Bác Mộ Trì không hề khách sáo với ông ấy, đẩy khoai nướng đến trước mặt ông ấy, ngọt ngào nói: “Vậy vất vả cho bố rồi.”
Bác Duyên: “Khách sáo rồi.”
Ba người ăn một lúc thì Phó Vân Hành tới.
Chào hỏi với Bác Duyên và Trì Lục xong, anh ngồi bên cạnh Bác Mộ Trì, gia nhập đội ngũ nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi.” Trì Lục bỗng nhớ ra: “Bao giờ tạp chí lần trước con phỏng vấn được phát hành?”
Bác Mộ Trì lắc đầu: “Chắc là sắp rồi ạ, chủ đề mùa đông, cũng không thể kéo dài đến tận mùa đông năm sau mới in ấn rồi phát hành ra thị trường được.”
Trì Lục gật gật đầu: “Cũng phải.”
Bà ấy nói: “Mẹ phải mua nhiều một chút.”
“…” Bác Mộ Trì không còn gì để nói: “Không cần đâu, con cảm thấy tòa soạn sẽ không in quá nhiều đâu, mua một hai bản giữ làm kỷ niệm là được rồi.”
Trì Lục liếc cô: “Không thể được, lần đầu tiên con gái mẹ lên tạp chí, dù sao mẹ cũng phải vung tiền cho con gái mẹ mới được.”
Bà ấy cũng không thể để doanh số tạp chí của Bác Mộ Trì ế ẩm.
Bác Mộ Trì: “Không cần đâu mà mẹ.”
Tiếp nhận ánh mắt cầu cứu của cô, Bác Duyên cân nhắc một chút rồi hỏi: “Chúng ta nên mua một nghìn bản hay là hai nghìn bản?” Ông ấy nhìn lên tầng: “Liệu có phải dọn một phòng trống không?”
Bác Mộ Trì: “…”
Trì Lục: “Em thấy được đấy.”
“Không cần.” Bác Mộ Trì bất lực nói: “Hai người không thể chờ tạp chí phát hành rồi tính sau được ạ? Lỡ như không cần bố mẹ mua một nghìn bản mà doanh số vẫn rất tốt thì sao?”
Nói rồi, cô tìm kiếm sự tán thành từ Phó Vân Hành: “Đúng không Vân Bảo.”
Bạn gái nói gì thì là cái đó, bây giờ điều này hoàn toàn phù hợp với Phó Vân Hành.
Anh suy nghĩ một chút: “Xem doanh số thế nào trước được không ạ?” Anh nhìn về phía hai vị phụ huynh đã đưa ra quyết định phía đối diện: “Cháu cảm thấy doanh số chuyên mục của Đâu Đâu hẳn là không kém quá đâu.”
Anh tin tưởng vào bạn gái mình.
Phó Vân Hành cũng đã nói như vậy rồi, Trì Lục và Bác Duyên nghĩ ngợi, miễn cưỡng đồng ý.
“Cũng đúng, xem tình hình thế nào rồi quyết định sau vậy.”
Thấy hai người đồng ý, Bác Mộ Trì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn một nghìn bản tạp chí được phát hành của mình sẽ bị người nhà mua sạch.
Thời gian phát hành dự kiến của tạp chí còn sớm hơn tưởng tượng của Bác Mộ Trì.
Ngày hôm đó, sau khi thương lượng chưa đến một tuần, cô đã nhận được tin nhắn biên tập chuyển tiếp cho cô, nói rằng bọn họ đã chọn thời gian phát hành dự kiến. Vốn dĩ bọn họ định dự kiến phát hành vào đầu tháng hai, nhưng sau khi nhìn thấy phỏng vấn của Bác Mộ Trì, mọi người nhất trí quyết định tặng số đặc biệt đầu tiên của năm nay vào ngày Lễ Tình nhân cho cô. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mặc dù về cơ bản, Phó Vân Hành không lộ mặt trong phần phỏng vấn của cô, nhưng với những gì Bác Mộ Trì trả lời phỏng vấn, hai người họ xứng đáng được lên tạp chí vào dịp Lễ Tình nhân.
Bác Mộ Trì nhận được niềm vui bất ngờ.
“Mọi người chắc chắn chứ?” Cô có hơi lo lắng: “Hình như chuyên mục Lễ Tình nhân đều yêu cầu các cặp đôi cùng xuất hiện à?”
Biên tập: “Không sao cả, số phỏng vấn kia của cô còn ngọt ngào hơn mấy cặp đôi trong giới giải trí, yên tâm đi, chúng tôi tin rằng doanh số sẽ rất khả quan.”
Bác Mộ Trì cười cười: “Được, vất vả cho mọi người rồi.”
“Ừm, lát nữa tôi sẽ gửi bài viết của chúng tôi cho cô xem qua, nếu cô cảm thấy ổn thì chúng tôi sẽ sắp xếp in ấn.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Bác Mộ Trì nhận được bài phỏng vấn hoàn chỉnh do biên tập gửi tới.
Xem xong, cô tự cười một mình.
Cô nhìn chằm chằm vào một đoạn trong bài phỏng vấn một lúc lâu, chụp ảnh gửi cho Phó Vân Hành, hỏi anh: “Có cần bảo biên tập chỉnh sửa lại đoạn trả lời này của em không?”
Phó Vân Hành tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đọc tin nhắn cô gửi cho mình, anh nhướng mày: “Vì sao phải sửa?”
Bác Mộ Trì: “Em nói anh là đồ dính người, em sợ lỡ như đồng nghiệp trong bệnh viện của anh biết được sẽ cười anh.”
Lúc ấy biên tập phỏng vấn cô, bảo cô dùng ba chữ để hình dung về bạn trai mình, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Bác Mộ Trì chính là đồ dính người.
Vốn dĩ từ này xuất hiện là vì khi cô bị thương, cô đi đâu Phó Vân Hành theo đó, không hề yên lòng về cô. Vì thế, Bác Mộ Trì còn từng trêu chọc anh rất nhiều lần.
Nhưng Phó Vân Hành lại không hề để ý, thậm chí rất vui lòng làm đồ dính người trong miệng cô.
Nếu không phải là điều kiện không cho phép, Phó Vân Hành thật sự muốn dính vào cô mọi lúc mọi nơi.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này, Bác Mộ Trì nghiêm túc nhớ lại, khi hai người vừa mới yêu đương, Phó Vân Hành cũng đã rất dính cô.
Phó Vân Hành: “Không sao cả.”
Đáy mắt anh xuất hiện ý cười, Phó Vân Hành an ủi cô: “Cười thì cười, anh không ngại.”
Bác Mộ Trì: “Anh không sợ em hủy hoại hình tượng bác sĩ lạnh lùng của anh à?”
Phó Vân Hành: “Anh cũng chỉ dính em, không sợ.”
Không chút bất ngờ, Bác Mộ Trì được anh lấy lòng, cong môi, vô cùng vui vẻ: “Được thôi, vậy em không bảo biên tập sửa nữa.”
Phó Vân Hành: “Ừm, tối nay em có muốn đi chơi không?”
Bác Mộ Trì: “Đi chơi ở đâu?”
Phó Vân Hành nghĩ tới cuộc thảo luận của các y tá mà anh nghe thấy hôm nay, cúi đầu trả lời: “Bọn họ nói có một nhà nhún mới khai trương, bên trong có không ít trò chơi thú vị, em có muốn đi không?”
Bác Mộ Trì: “Muốn chứ, 6 giờ em đến bệnh viện chờ anh.”
Phó Vân Hành: “Bảo tài xế đưa em tới đây.”
Bác Mộ Trì: “Em biết rồi.”
Không để Bác Mộ Trì đợi lâu, hôm nay Phó Vân Hành may mắn được tan làm đúng giờ.
Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, các bác sĩ và y tá trong khoa của Phó Vân Hành đều nhiệt tình chào hỏi với cô, nhân tiện quan tâm tới tình hình vết thương của cô.
Khi Phó Vân Hành thay áo blouse trắng rồi đi ra, bạn gái anh vẫn đang bị người ta giữ lại nói chuyện phiếm.
Anh khẽ nhíu mày, đứng bên cạnh chờ đợi.
Gần Thêm Một Chút
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Một Chút
Story
Chương 94
10.0/10 từ 13 lượt.