Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 136


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”


Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.


Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.


Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.


Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”


Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


 


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.



Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.


Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.


Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”


Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.


Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.


Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.



Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”


Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.


Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.


Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.


Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”



Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.


Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.


Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.


Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”


Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.


Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.



Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.


Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Mạnh Đường bước tới, gọi một tiếng: “Ngụy Xuyên.”


Ngụy Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy cô bạn gái lấm lem bụi bặm.


Anh bật cười thành tiếng: “Sao lại thành ra thế này rồi?”


Mạnh Đường nói: “Em đang trong giờ học mà, tay đầy bùn đất còn chưa kịp rửa sạch.”


Ngụy Xuyên vừa định nắm tay cô thì một giáo viên từ trong phòng đi ra gọi họ vào văn phòng nói chuyện.


Mạnh Đường và Ngụy Xuyên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Ngụy Xuyên là huấn luyện viên Hạ.


Rèm lá sách khép hờ che bớt ánh nắng khiến căn phòng hơi tối.


HLV Hạ tính tình vốn nóng nảy, gõ thẳng xuống bàn: “Chuyện này đã rõ rành rành rồi, có người đánh cầu thủ của tôi, xem trường xử lý thế nào thôi, cũng không cần phí lời, Ngụy Xuyên của chúng tôi còn phải tập luyện, thời gian không đợi người.”


Ngụy Xuyên ngồi nghênh ngang, cánh tay gác lên lưng ghế sau lưng Mạnh Đường.


Huấn luyện viên Hạ đá đá chân anh dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh nghiêm túc một chút.


Ngụy Xuyên ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn không bỏ ra.


Việc Lý Hàn Tân đến viện Mỹ thuật làm cố vấn có liên quan trực tiếp đến Trần Tuân Lễ.


Cho nên chuyện này thầy ấy phải có mặt để xử lý.


Thầy ấy ở giữa hai bên đều khó xử, vì chuyện Lý Hàn Tân đánh Ngụy Xuyên là sự thật, video đã lan truyền khắp nơi rồi.


Cuối cùng vẫn là giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm sinh viên cấm lan truyền ra ngoài.


Nhưng trước mắt Ngụy Xuyên không chịu bỏ qua, có cảm giác hoang đường là nếu không đuổi việc Lý Hàn Tân thì Ngụy Xuyên sẽ không thi đấu.


Trần Tuân Lễ hỏi Mạnh Đường: “Lúc đó em có mặt ở đó, em nói thế nào?”


Mạnh Đường: “… Em có thể nói thế nào ạ? Trong video chẳng phải đã đánh rồi sao?”


Cho dù cô biết Ngụy Xuyên cố ý cũng không thể nói ra.


Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Story Chương 136
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...