Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 125


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.


Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]


Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]


Mạnh Đường: [Tớ ở ký túc rồi, mọi người về đi.]


Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”


Mạnh Đường nhìn một loạt màu sắc rực rỡ, nói: “Đi biển cũng không hợp mặc đồ trầm, nếu không lên ảnh cũng không đẹp.”


“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


 


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.


Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]



Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]


Mạnh Đường: [Tớ ở ký túc rồi, mọi người về đi.]


Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”


Mạnh Đường nhìn một loạt màu sắc rực rỡ, nói: “Đi biển cũng không hợp mặc đồ trầm, nếu không lên ảnh cũng không đẹp.”


“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.


Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]


Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]


Mạnh Đường: [Tớ ở ký túc rồi, mọi người về đi.]


Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”



“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.


Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]


Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]


Mạnh Đường: [Tớ ở ký túc rồi, mọi người về đi.]


Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”


Mạnh Đường nhìn một loạt màu sắc rực rỡ, nói: “Đi biển cũng không hợp mặc đồ trầm, nếu không lên ảnh cũng không đẹp.”


“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.



Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]


Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]


Mạnh Đường: [Tớ ở ký túc rồi, mọi người về đi.]


Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”


Mạnh Đường nhìn một loạt màu sắc rực rỡ, nói: “Đi biển cũng không hợp mặc đồ trầm, nếu không lên ảnh cũng không đẹp.”


“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.


Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]


Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]



Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”


Mạnh Đường nhìn một loạt màu sắc rực rỡ, nói: “Đi biển cũng không hợp mặc đồ trầm, nếu không lên ảnh cũng không đẹp.”


“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Từng phút từng giây của ba ngày cuối cùng đều rất khó khăn.


Không chỉ Mạnh Đường có cảm giác này, mọi người đều có một sự nôn nóng, bồn chồn không yên của kỳ nghỉ sắp đến, không sao kìm nén được.


Đi trên đường đâu đâu cũng thấy bàn tán nghỉ lễ đi đâu chơi.


Tâm không tịnh thì không thích hợp đến xưởng điêu khắc gỗ.


Mạnh Đường dứt khoát rủ rê trong nhóm, hỏi có ai đi dạo phố không.


Thạch Lam là người đầu tiên trả lời: [Mặt trời mọc đằng Tây rồi, cậu mà đòi đi dạo phố á?]


Mạnh Đường: [Đi chơi không có quần áo phù hợp nên muốn đi mua hai bộ.]


Dương Khả: [Cậu không nói tớ cũng quên, tớ cũng chẳng có đồ phù hợp, đồ năm ngoái lại không muốn mặc.]


Tạ Linh Âm: [Kem chống nắng của tớ dùng hết rồi, tiện đường đi mua cái túi đựng mỹ phẩm luôn.]


Mạnh Đường: [Đi không? Chiều nay tớ không có tiết.]


Tạ Linh Âm: [Đi.]


Thạch Lam: [Về ký túc xá trước đã, tớ phải về thay bộ quần áo, bộ này lúc vẽ bị bẩn rồi.]


Mạnh Đường: [Tớ ở ký túc rồi, mọi người về đi.]


Đợi 20 phút, nhóm Tạ Linh Âm về đến ký túc xá.


Bọn họ đi dạo phố đều có chỗ cố định, Mạnh Đường không thích mua sắm online lắm, mỗi lần thiếu gì thì đi mấy trung tâm thương mại dạo một vòng.


Tạ Linh Âm khoác tay Mạnh Đường, nói: “Sắp hè rồi, quần áo trong cửa hàng màu sắc tươi sáng hẳn lên.”


Mạnh Đường nhìn một loạt màu sắc rực rỡ, nói: “Đi biển cũng không hợp mặc đồ trầm, nếu không lên ảnh cũng không đẹp.”


“Thử cái này xem?” Tạ Linh Âm chỉ vào chiếc áo hai dây hoa nhí màu đỏ cách đó không xa, “Cậu mặc chắc đẹp lắm, da cậu trắng.”


Mạnh Đường nhìn màu sắc là muốn rút lui, ngược lại chỉ vào chiếc váy dài màu mực bên cạnh: “Hay là cái này đi?”


Tạ Linh Âm: “… Màu này hợp đi biển chỗ nào? Cậu không chọn màu đỏ thì cũng chọn màu xanh hoặc vàng nhạt chứ.”


Thạch Lam cũng khuyên cô: “Cậu cứ thử đi, tháng 5 ở biển thực ra vẫn lạnh đấy, cái áo hai dây này bên ngoài còn có áo len mỏng màu trắng, có thể mua cả bộ luôn.”


Dương Khả nói: “Cũng được đấy, quần áo chỉ nhìn không thì vô dụng, hay cậu thử xem?”


Mạnh Đường nhìn lại họ lần nữa: “Hợp với tớ thật à? Các cậu không phải đang lừa tớ đấy chứ?”


Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Truyện Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát Story Chương 125
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...