Gả Vai Ác
Chương 13: Xuân Tiêu
211@-Ba thìa ớt bột đã được xay mịn cay đến mức khiến cả Hồ Đào đứng bên cạnh cũng sợ hãi nuốt nước bọt.
Ninh Ân không chút do dự, cầm lấy chén rượu uống cạn.
Lần này, ngay cả Ngu Linh Tê cũng có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, nàng nhớ Ninh Ân không ăn được cay.
Đưa cho hắn ly rượu này để thử xem tính cách của hắn có thực sự khác với kiếp trước hay không, thứ hai là thấy các khớp ngón tay của hắn đỏ lên vì lạnh, vừa lúc nhấp hai ngụm để xua đi cái lạnh.
Không ngờ Ninh Ân khi thiếu niên lại thật thà như vậy.
“Cảm ơn tiểu thư...”
Còn chưa kịp nói xong, Ninh Ân đã cảm thấy cổ họng có một cỗ cay nồng nghẹn ngào, vội vàng nắm chặt lấy chóp mũi, đuôi mắt đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi môi mỏng mang theo ánh sáng lạnh của rượu, làm cho khuôn mặt tuấn tú không còn chút máu bị nhuộm thành một màu tươi sáng.
Như thể vừa bị người khác bắt nạt, có một loại cảm giác yếu ớt.
Ninh Ân còn muốn uống một lần nữa, nhưng Ngu Linh Tê đã kịp thời đưa tay che cốc của hắn lại.
Bàn tay của nàng vô cùng mảnh mai và trắng nõn, móng tay cũng hơi ửng hồng, giống như một vài quả mận rơi trên tuyết.
Nàng nói: “Trong rượu Đồ Tô có hạt tiêu, không thể ăn cay thì uống ít một chút.”
“Ta có thể uống.”
Đôi môi mỏng của Ninh Ân đỏ bừng, nhìn Ngu Linh Tê nói: “Tiểu thư đối xử với ta rất tốt, ta không thể phụ tấm lòng của tiểu thư.”
Đó là ánh mắt mà Ngu Linh Tê chưa từng thấy ở đời trước, với một vẻ bướng bỉnh vừa xa lạ vừa đáng yêu.
Nàng thu tay lại, nhỏ giọng phản bác: “Ai đối xử tốt với ngươi?”
“Tiểu thư giữ ta lại dưỡng thương, cho ta quần áo mới còn tự mình rót rượu cho ta.”
Ninh Ân thuộc như lòng bàn tay, nghiêm túc nói: “Tiểu thư là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này.”
Tuyết vụn từ dưới mành tre cuộn vào, được ngọn đèn lụa mạ một lớp màu vàng ấm áp, tan trong hơi nóng sôi trào của lò lửa nhỏ.
Ngu Linh Tê luôn cảm thấy giọng nói của Ninh Ân trầm thấp dễ chịu, nếu yêu đương với hắn thì không ai có thể cưỡng lại được. Đáng tiếc những gì thốt ra từ miệng hắn luôn chỉ là sát khí lạnh lùng mỏng manh.
Không ngờ những lời hay ý đẹp mà kiếp trước mình chưa từng nghe lại sẽ được bù đắp ở kiếp này.
Ngu Linh Tê rời tầm mắt ra khỏi khuôn mặt của Ninh Ân, có chút chột dạ không thể giải thích được.
Nàng trời sinh hiền lành, không nhẫn tâm giết người, hại người, nhưng vẫn có khúc mắc đối với tất cả những gì Ninh Ân đã làm ở kiếp trước. Cho dù là chết không rõ ràng ở trên giường hắn, sau khi chết xác chết bị bỏ quên không để ý tới rồi trở thành một cô hồn dã quỷ, rất khó để buông bỏ.
Nàng biết Ninh Ân thích màu sắc tươi sáng, nhưng bộ quần áo mới nàng đưa cho hắn lại có màu xanh sẫm không bắt mắt, nàng cũng nhớ rõ ràng Ninh Ân không ăn cay, nhưng vẫn cho bột ớt vào trong rượu Đồ Tô đưa cho hắn...
Ngu Linh Tê không thể giết người tàn nhẫn như Ninh Ân, nhưng cho dù nàng không có cốt khí thế nào, nàng cũng biết rằng mình không nên sống xung quanh sở thích của Ninh Ân ở kiếp này.
Hắn nói rằng nàng là người đối xử với hắn tốt nhất trên thế giới, đó có thể là một lời nói dối, nhưng ánh mắt Ngu Linh Tê vẫn dịu lại.
Nàng chống má, đôi mắt hạnh linh động và trong sáng, vươn ngón tay chọc nhẹ vào khóe miệng Ninh Ân, bắt chước giọng điệu kiếp trước của hắn: “Cười một cái xem.”
Ninh Ân sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười vô hại.
Nụ cười đó như thể làn gió xuân sưởi ấm tuyết trắng, những gợn sóng nhẹ lướt qua mắt Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy Ninh Ân nở một nụ cười sạch sẽ như vậy, không có âm mưu tính kế, không có sát khí đẫm máu, chỉ có một trái tim của một thiếu niên khả ái.
Giống như một người ngoan ngoãn không biết tức giận, Ngu Linh Tê đột nhiên có chút nản lòng, xem ra chơi đùa với tính nết nhỏ của hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Cảnh giác và khúc mắc trong lòng dần dần dao động và tan biến trong nụ cười này.
Vì vậy nàng cũng cười, lần đầu tiên đối mặt với Ninh Ân với nụ cười sảng khoái.
Ninh Ân không hiểu vì sao nàng lại cười, nhưng thấy nàng vui vẻ, khóe miệng càng nhếch lên, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm khóa chặt mỹ nhân đang cười dưới ngọn đèn.
“Ta đổi ý.” Ngu Linh Tê mặc quần áo tươi sáng ấm áp mỉm cười nhìn người thanh niên trước mặt.
Sự áp bức mà Ninh Ân gây ra cho nàng ở kiếp trước quá mạnh mẽ và bi thảm, thế cho nên phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy hắn ở kiếp này là tính sổ phân rõ giới hạn, từ đây cách xa hắn càng xa càng tốt...
Có lẽ giữa bọn họ còn có một con đường thứ hai có thể đi?
Đôi má của Ngu Linh Tê đỏ bừng vì rượu, nhưng đôi mắt nàng lại trong sáng hơn bao giờ hết.
“Ăn xong rượu và đồ nhắm này thì về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngu Linh Tê nói: “Đừng quét tuyết trong sân nữa.”
Ninh Ân tưởng nàng lại đuổi hắn đi, nên nhanh chóng ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc giống như hoảng sợ.
Ngu Linh Tê đứng dậy, nhìn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa tiêu tán trên bầu trời đêm xa xa, cười tủm tỉm nói: “Sau này có rất nhiều thời gian, nói không chừng ngươi còn hữu dụng với ta đấy?”
Nghe thấy ý của nàng, vẻ hoảng sợ trong mắt Ninh Ân tan biến, đứng dậy giật giật hầu kết: “Ý của tiểu thư là...”
“Đúng vậy, ta có thể giữ ngươi lại.”
Ngu Linh Tê nhìn vào mắt hắn và trả lời: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Ninh Ân lập tức nói: “Ta nguyện ý làm bất cứ việc gì cho tiểu thư.”
Ngu Linh Tê hé môi muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì, chỉ nhấc chiếc đèn lồng đặt trên phiến đá xanh trước bậc thềm rồi đi thẳng về phía sương phòng.
Dưới hành lang, người thanh niên cúi đầu đứng rất lâu.
Cho đến khi nhìn ngọn đèn của nàng khuất sau cánh cổng tròn, hắn mới đứng thẳng người ngồi xuống, nhấc bình rượu Đồ Tô còn ấm trên bàn thức ăn lên, rót một ly.
Ninh Ân cầm ly rượu lên nhưng không uống, mành trúc che khuất vẻ mặt của hắn.
Gió nổi lên, mành trúc lay động, tạo ra gợn rượu phản chiếu làn môi mát lạnh và cong nhẹ của người thiếu niên như một thợ săn.
“Chỉ cần ở lại thì làm sao đủ?”
Tiếp theo, hắn cần có được sự tin tưởng của nàng, gần nàng, quang minh chính đại mà công khai tình cảm đã ngủ đông bấy lâu nay.
...
Trở lại sương phòng, Ngu Linh Tê dựa vào cửa thở dài nhẹ nhõm.
Hồ Đào đặt chiếc đèn lụa lên bàn rồi lại thắp sáng chân đèn, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của chủ tử, liền không nhịn được nhiều chuyện: “Tiểu thư, nhà ta tuy làm ăn lớn, có hàng trăm nô bộc cũng có thể nuôi nổi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một tên ăn mày lang thang vô danh tiểu tốt, người chữa trị vết thương cho hắn còn không nói, còn chiêu mộ hắn vào phủ, có phải là quá tốt bụng và bốc đồng rồi hay không?”
Ngu Linh Tê cũng cảm thấy rằng nàng đưa ra quyết định này rất vội vàng, nhưng nàng không hối hận.
Mặc dù nàng đã giải quyết được nguy cơ trước mắt của Bắc Chinh, nhưng cha và huynh trưởng vẫn chưa thể tìm ra kẻ đứng sau cái bẫy.
Bất kể kẻ địch là ai, cũng không thoát khỏi một người quyền cao chức trọng, thậm chí có thể là người của hoàng tộc...
Đó là người mà Ngu Linh Tê không thể động đến, vì vậy cách tốt nhất là thừa dịp bây giờ Ninh Ân gặp nạn, âm thầm bồi dưỡng hắn. Đợi hai ba năm sau hắn quyền khuynh thiên hạ, có thể trở thành chỗ dựa của Ngu gia, diệt trừ những kẻ phản bội ẩn phía sau màn.
Vấn đề duy nhất là nàng hiểu Ninh Ân quá rõ.
Ngay cả khi bây giờ hắn biểu hiện hiền lành và vô hại, Ngu Linh Tê không thể quên tính khí tàn bạo chỉ mang thù không báo ân của hắn ở kiếp trước. Người như vậy chắc chắn là một lưỡi dao cực kỳ nguy hiểm, có thể làm tổn thương cả người khác và chính mình.
Nếu không cẩn thận, nàng sẽ thua hết cả bàn cờ.
Làm thế nào để Ninh Ân thay đổi tính tình một chút, chấp nhận lòng tốt của Ngu gia chính là vấn đề khó khăn nhất đối với Ngu Linh Tê lúc này.
“Nếu đã nhận lời hắn rồi, thì đi một bước tính một bước vậy.” Ngu Linh Tê gọi Hồ Đào đến bên cạnh dặn dò: “Đổi người đó đến một căn phòng sạch sẽ thông thoáng hơn, không cho phép hắn đến tiền viện, không cho phép bất cứ ai sai bảo hắn làm việc bẩn thỉu nặng nhọc. Ngoài ra, nếu cha và huynh trưởng hỏi, ngươi nói rằng ta giữ hắn ở lại để nuôi con mèo cho ta.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Hồ Đào vâng lời: “Nô tỳ hiểu rồi.”
Qua năm mới, vết thương của Ninh Ân gần như đã lành hẳn.
Ngu Linh Tê còn chưa nghĩ ra nên đi bước tiếp theo như thế nào, chỉ đơn giản để hắn ngây ngốc ở hậu viện, lấy một phần tiền tiêu vặt hàng tháng để nuôi hắn, để hắn thay mình chăm sóc con mèo nhỏ Hoa Nô.
Suy nghĩ này đã hơn nửa tháng trôi qua.
Khi định thần lại thì tuyết đã tan và mùa xuân đã bắt đầu, khoảng chục cây đào trong vườn đang run rẩy khoe nụ mới.
Đường công phủ đưa thiệp mời đến, mời huynh muội Ngu gia bảy ngày sau cùng đi đạp thanh săn thú núi Quy Vân ở ngoại thành.
Kiếp trước Ngu Linh Tê bị nhốt ở Triệu phủ và Vương phủ trong nhiều năm, kiếp này trọng sinh lại một lần đã bị việc Bắc Chinh của cha và huynh trưởng thêm chuyện của Ninh Ân làm xao nhãng, không có thời gian ra ngoài du ngoạn và thư giãn, được bạn tốt mời tất nhiên dốc hết sức lực muốn đi.
Hơn nữa, Đường công phủ rất danh giá, cháu gái duy nhất của Lão thái quân là người chủ trì cuộc đi săn. Hầu hết con cái của các quan chức ở kinh thành đều sẽ đến đó theo lịch hẹn, điều này thuận tiện cho Ngu Linh Tê hỏi thăm một số tin tức.
Cuộc đi săn sẽ kéo dài hai, ba ngày, Ngu phu nhân lo lắng rằng thân thể con gái út mỏng manh, sẽ đông lạnh bị thương nên bà không đồng ý với cuộc hẹn của Ngu Linh Tê.
Nhưng không thể chịu nổi nữ nhi dùng mọi cách năn nỉ, đành phải buông tay nói: “Huynh trưởng còn bận việc trong triều không thể qua được, vậy để Tân Di đi với con đi. Mang theo người đánh xe ngựa và nhiều thị vệ một chút, người khác săn thú con ở xa xa nhìn là được rồi, nhất định không được chạy đến chỗ nguy hiểm.”
Ngu Linh Tê liên tục gật đầu đồng ý, lúc này mới lùi xuống sắp xếp công việc.
Đầu tháng ba, cái lạnh buốt trong gió thoảng qua, hơi ấm tan dần.
Ngu Linh Tê đã sắp xếp xong đoàn người ngựa đi theo săn bắn, ngoài cửa phủ vó ngựa lộc cộc náo nhiệt.
Ngu Linh Tê thay một chiếc áo tay bó thuận tiện cho việc đi lại, nhìn thấy Hồ Đào mang theo một hộp trang sức đi tới, mỉm cười hỏi: “Tiểu thư muốn đeo loại kẹp tóc nào? Nô tỳ đã tìm hiểu qua, hôm nay có rất nhiều quý nữ, biểu tiểu thư của Triệu phủ cũng sẽ đi! Tiểu thư nhất định phải chọn trang sức xa hoa đẹp đẽ một chút, phải vượt trội hơn các nàng mới được!”
Nghe thấy mấy chữ “Biểu tiểu thư Triệu phủ”, bàn tay đang chọn trang sức của Ngu Linh Tê hơi khựng lại.
Những việc đã trải qua trong Triệu phủ kiếp trước, sau khi chết bị Ninh Ân giày xéo, cùng với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nàng kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngẫu nhiên chọn từ trong hộp ra một cây trâm cài hình bướm bằng phỉ thúy mà mình vừa ý, nói: “Chỉ cần đeo cái này.”
Hồ Đào nhận ra cây trâm này, mím môi cười, bộ dạng như thể “quả nhiên là chọn cái này”.
Giờ Thìn, những người đi theo của cuộc săn bắn xuất phát từ Ngu phủ với khí thế mạnh mẽ.
Ngu Linh Tê và thị tỳ thân cận ngồi trên một chiếc xe ngựa, Ngu Tân Di thân thủ bất phàm, vì vậy đã một mình cưỡi ngựa để dọn đường.
Khi đến cổng thành, Tiết Sầm và một vài con cháu sĩ tộc đã đợi từ lâu.
Tiết Sầm chỉ gật đầu với Ngu Tân Di một cái, sau đó phi ngựa về phía xe ngựa của Ngu Tân Di, ghìm ngựa gọi: “Nhị muội muội.”
Ngu Linh Tê vén rèm xe, ló đầu ra đáp: “Sầm ca ca, sao huynh còn ở đây?”
“Chờ muội cùng đi.”
Nói rồi, Tiết Sầm nhìn thấy trâm cài trên tóc Ngu Linh Tê, hai mắt sáng lên, trên mặt thanh tuấn lộ ra một tia ửng hồng: “Nhị muội muội đeo trâm cài phỉ thúy mà năm ngoái ta tặng muội sao?”
Ngu Linh Tê mỉm cười, theo bản năng sờ sờ đỉnh đầu.
Tiết Sầm lầm tưởng sự im lặng của nàng là đang ngại ngùng, nghĩ rằng lần trước mình thực sự nhạy cảm và lo lắng, trong lòng Nhị muội muội vẫn còn có hắn!
Bằng không, tại sao nàng lại đặc biệt đeo trâm cài hắn tặng đến gặp hắn?
“Nhị muội muội hiểu rõ tấm lòng của ta, như vậy đã đủ rồi.”
Nói xong, Tiết Sầm nhìn Ngu Linh Tê bằng ánh chứa đầy ý xuân, lưu luyến liếc mắt nhìn Ngu Linh Tê một cái mới phóng ngựa đi về phía trước dưới sự thúc giục của đồng bạn.
Chỉ còn lại Ngu Linh Tê ngồi trong xe với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Đi săn phụ kiện kẹp tóc phức tạp thật bất tiện, chỉ là nàng nhìn thấy cặp trâm cài hạt châu này đơn giản, trang nhã, thích hợp đi ra ngoài nên tùy tiện chọn, không ngờ lại là quà của Tiết Sầm.
Sau hai kiếp, nàng thật sự không nhớ nổi chiếc trâm cài hạt châu này là do mua hay được tặng, chẳng trách nụ cười lúc sáng của Hồ Đào thật kỳ lạ.
Ngu Linh Tê muốn muốn tháo trâm cài hạt châu xuống, nhưng như vậy lại có chút giống như đang giấu đầu lòi đuôi, đành phải tức giận bỏ cuộc.
Xe ngựa đi trong hai canh giờ cuối cùng đã đến chân núi Quy Vân vào buổi trưa.
Rất nhiều xe ngựa đẹp đẽ sang trọng dừng bên ngoài, tiếng cười nói chào hỏi kèm theo tiếng vó ngựa truyền đến, thật là náo nhiệt.
Gió nhẹ thổi, nắng ấm, không khí tràn ngập trong lành của mùa xuân.
Thị tỳ vén rèm xe lên, vừa lúc Ngu Linh Tê cúi người xuống xe, liền nhìn thấy một cánh tay vững chãi có bảo vệ cổ tay từ một bên đưa tới.
Ngu Linh Tê vô thức đặt lòng bàn tay lên cánh tay của người hầu kia, quay đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt đen tuyệt đẹp.
Ninh Ân?
Ngu Linh Tê nhớ tới hắn không có trong danh sách những người đi cùng, không khỏi kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Gả Vai Ác
Ninh Ân không chút do dự, cầm lấy chén rượu uống cạn.
Lần này, ngay cả Ngu Linh Tê cũng có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, nàng nhớ Ninh Ân không ăn được cay.
Đưa cho hắn ly rượu này để thử xem tính cách của hắn có thực sự khác với kiếp trước hay không, thứ hai là thấy các khớp ngón tay của hắn đỏ lên vì lạnh, vừa lúc nhấp hai ngụm để xua đi cái lạnh.
Không ngờ Ninh Ân khi thiếu niên lại thật thà như vậy.
“Cảm ơn tiểu thư...”
Còn chưa kịp nói xong, Ninh Ân đã cảm thấy cổ họng có một cỗ cay nồng nghẹn ngào, vội vàng nắm chặt lấy chóp mũi, đuôi mắt đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi môi mỏng mang theo ánh sáng lạnh của rượu, làm cho khuôn mặt tuấn tú không còn chút máu bị nhuộm thành một màu tươi sáng.
Như thể vừa bị người khác bắt nạt, có một loại cảm giác yếu ớt.
Ninh Ân còn muốn uống một lần nữa, nhưng Ngu Linh Tê đã kịp thời đưa tay che cốc của hắn lại.
Bàn tay của nàng vô cùng mảnh mai và trắng nõn, móng tay cũng hơi ửng hồng, giống như một vài quả mận rơi trên tuyết.
Nàng nói: “Trong rượu Đồ Tô có hạt tiêu, không thể ăn cay thì uống ít một chút.”
“Ta có thể uống.”
Đôi môi mỏng của Ninh Ân đỏ bừng, nhìn Ngu Linh Tê nói: “Tiểu thư đối xử với ta rất tốt, ta không thể phụ tấm lòng của tiểu thư.”
Đó là ánh mắt mà Ngu Linh Tê chưa từng thấy ở đời trước, với một vẻ bướng bỉnh vừa xa lạ vừa đáng yêu.
Nàng thu tay lại, nhỏ giọng phản bác: “Ai đối xử tốt với ngươi?”
“Tiểu thư giữ ta lại dưỡng thương, cho ta quần áo mới còn tự mình rót rượu cho ta.”
Ninh Ân thuộc như lòng bàn tay, nghiêm túc nói: “Tiểu thư là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này.”
Tuyết vụn từ dưới mành tre cuộn vào, được ngọn đèn lụa mạ một lớp màu vàng ấm áp, tan trong hơi nóng sôi trào của lò lửa nhỏ.
Ngu Linh Tê luôn cảm thấy giọng nói của Ninh Ân trầm thấp dễ chịu, nếu yêu đương với hắn thì không ai có thể cưỡng lại được. Đáng tiếc những gì thốt ra từ miệng hắn luôn chỉ là sát khí lạnh lùng mỏng manh.
Không ngờ những lời hay ý đẹp mà kiếp trước mình chưa từng nghe lại sẽ được bù đắp ở kiếp này.
Ngu Linh Tê rời tầm mắt ra khỏi khuôn mặt của Ninh Ân, có chút chột dạ không thể giải thích được.
Nàng trời sinh hiền lành, không nhẫn tâm giết người, hại người, nhưng vẫn có khúc mắc đối với tất cả những gì Ninh Ân đã làm ở kiếp trước. Cho dù là chết không rõ ràng ở trên giường hắn, sau khi chết xác chết bị bỏ quên không để ý tới rồi trở thành một cô hồn dã quỷ, rất khó để buông bỏ.
Nàng biết Ninh Ân thích màu sắc tươi sáng, nhưng bộ quần áo mới nàng đưa cho hắn lại có màu xanh sẫm không bắt mắt, nàng cũng nhớ rõ ràng Ninh Ân không ăn cay, nhưng vẫn cho bột ớt vào trong rượu Đồ Tô đưa cho hắn...
Ngu Linh Tê không thể giết người tàn nhẫn như Ninh Ân, nhưng cho dù nàng không có cốt khí thế nào, nàng cũng biết rằng mình không nên sống xung quanh sở thích của Ninh Ân ở kiếp này.
Hắn nói rằng nàng là người đối xử với hắn tốt nhất trên thế giới, đó có thể là một lời nói dối, nhưng ánh mắt Ngu Linh Tê vẫn dịu lại.
Nàng chống má, đôi mắt hạnh linh động và trong sáng, vươn ngón tay chọc nhẹ vào khóe miệng Ninh Ân, bắt chước giọng điệu kiếp trước của hắn: “Cười một cái xem.”
Ninh Ân sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười vô hại.
Nụ cười đó như thể làn gió xuân sưởi ấm tuyết trắng, những gợn sóng nhẹ lướt qua mắt Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy Ninh Ân nở một nụ cười sạch sẽ như vậy, không có âm mưu tính kế, không có sát khí đẫm máu, chỉ có một trái tim của một thiếu niên khả ái.
Giống như một người ngoan ngoãn không biết tức giận, Ngu Linh Tê đột nhiên có chút nản lòng, xem ra chơi đùa với tính nết nhỏ của hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Cảnh giác và khúc mắc trong lòng dần dần dao động và tan biến trong nụ cười này.
Vì vậy nàng cũng cười, lần đầu tiên đối mặt với Ninh Ân với nụ cười sảng khoái.
Ninh Ân không hiểu vì sao nàng lại cười, nhưng thấy nàng vui vẻ, khóe miệng càng nhếch lên, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm khóa chặt mỹ nhân đang cười dưới ngọn đèn.
“Ta đổi ý.” Ngu Linh Tê mặc quần áo tươi sáng ấm áp mỉm cười nhìn người thanh niên trước mặt.
Sự áp bức mà Ninh Ân gây ra cho nàng ở kiếp trước quá mạnh mẽ và bi thảm, thế cho nên phản ứng đầu tiên của nàng khi nhìn thấy hắn ở kiếp này là tính sổ phân rõ giới hạn, từ đây cách xa hắn càng xa càng tốt...
Có lẽ giữa bọn họ còn có một con đường thứ hai có thể đi?
Đôi má của Ngu Linh Tê đỏ bừng vì rượu, nhưng đôi mắt nàng lại trong sáng hơn bao giờ hết.
“Ăn xong rượu và đồ nhắm này thì về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngu Linh Tê nói: “Đừng quét tuyết trong sân nữa.”
Ninh Ân tưởng nàng lại đuổi hắn đi, nên nhanh chóng ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia cảm xúc giống như hoảng sợ.
Ngu Linh Tê đứng dậy, nhìn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa tiêu tán trên bầu trời đêm xa xa, cười tủm tỉm nói: “Sau này có rất nhiều thời gian, nói không chừng ngươi còn hữu dụng với ta đấy?”
Nghe thấy ý của nàng, vẻ hoảng sợ trong mắt Ninh Ân tan biến, đứng dậy giật giật hầu kết: “Ý của tiểu thư là...”
“Đúng vậy, ta có thể giữ ngươi lại.”
Ngu Linh Tê nhìn vào mắt hắn và trả lời: “Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Ninh Ân lập tức nói: “Ta nguyện ý làm bất cứ việc gì cho tiểu thư.”
Ngu Linh Tê hé môi muốn nói rất nhiều điều nhưng cuối cùng nàng lại không nói gì, chỉ nhấc chiếc đèn lồng đặt trên phiến đá xanh trước bậc thềm rồi đi thẳng về phía sương phòng.
Dưới hành lang, người thanh niên cúi đầu đứng rất lâu.
Cho đến khi nhìn ngọn đèn của nàng khuất sau cánh cổng tròn, hắn mới đứng thẳng người ngồi xuống, nhấc bình rượu Đồ Tô còn ấm trên bàn thức ăn lên, rót một ly.
Ninh Ân cầm ly rượu lên nhưng không uống, mành trúc che khuất vẻ mặt của hắn.
Gió nổi lên, mành trúc lay động, tạo ra gợn rượu phản chiếu làn môi mát lạnh và cong nhẹ của người thiếu niên như một thợ săn.
“Chỉ cần ở lại thì làm sao đủ?”
Tiếp theo, hắn cần có được sự tin tưởng của nàng, gần nàng, quang minh chính đại mà công khai tình cảm đã ngủ đông bấy lâu nay.
...
Trở lại sương phòng, Ngu Linh Tê dựa vào cửa thở dài nhẹ nhõm.
Hồ Đào đặt chiếc đèn lụa lên bàn rồi lại thắp sáng chân đèn, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng tâm sự nặng nề của chủ tử, liền không nhịn được nhiều chuyện: “Tiểu thư, nhà ta tuy làm ăn lớn, có hàng trăm nô bộc cũng có thể nuôi nổi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một tên ăn mày lang thang vô danh tiểu tốt, người chữa trị vết thương cho hắn còn không nói, còn chiêu mộ hắn vào phủ, có phải là quá tốt bụng và bốc đồng rồi hay không?”
Ngu Linh Tê cũng cảm thấy rằng nàng đưa ra quyết định này rất vội vàng, nhưng nàng không hối hận.
Mặc dù nàng đã giải quyết được nguy cơ trước mắt của Bắc Chinh, nhưng cha và huynh trưởng vẫn chưa thể tìm ra kẻ đứng sau cái bẫy.
Bất kể kẻ địch là ai, cũng không thoát khỏi một người quyền cao chức trọng, thậm chí có thể là người của hoàng tộc...
Đó là người mà Ngu Linh Tê không thể động đến, vì vậy cách tốt nhất là thừa dịp bây giờ Ninh Ân gặp nạn, âm thầm bồi dưỡng hắn. Đợi hai ba năm sau hắn quyền khuynh thiên hạ, có thể trở thành chỗ dựa của Ngu gia, diệt trừ những kẻ phản bội ẩn phía sau màn.
Vấn đề duy nhất là nàng hiểu Ninh Ân quá rõ.
Ngay cả khi bây giờ hắn biểu hiện hiền lành và vô hại, Ngu Linh Tê không thể quên tính khí tàn bạo chỉ mang thù không báo ân của hắn ở kiếp trước. Người như vậy chắc chắn là một lưỡi dao cực kỳ nguy hiểm, có thể làm tổn thương cả người khác và chính mình.
Nếu không cẩn thận, nàng sẽ thua hết cả bàn cờ.
Làm thế nào để Ninh Ân thay đổi tính tình một chút, chấp nhận lòng tốt của Ngu gia chính là vấn đề khó khăn nhất đối với Ngu Linh Tê lúc này.
“Nếu đã nhận lời hắn rồi, thì đi một bước tính một bước vậy.” Ngu Linh Tê gọi Hồ Đào đến bên cạnh dặn dò: “Đổi người đó đến một căn phòng sạch sẽ thông thoáng hơn, không cho phép hắn đến tiền viện, không cho phép bất cứ ai sai bảo hắn làm việc bẩn thỉu nặng nhọc. Ngoài ra, nếu cha và huynh trưởng hỏi, ngươi nói rằng ta giữ hắn ở lại để nuôi con mèo cho ta.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Hồ Đào vâng lời: “Nô tỳ hiểu rồi.”
Qua năm mới, vết thương của Ninh Ân gần như đã lành hẳn.
Ngu Linh Tê còn chưa nghĩ ra nên đi bước tiếp theo như thế nào, chỉ đơn giản để hắn ngây ngốc ở hậu viện, lấy một phần tiền tiêu vặt hàng tháng để nuôi hắn, để hắn thay mình chăm sóc con mèo nhỏ Hoa Nô.
Suy nghĩ này đã hơn nửa tháng trôi qua.
Khi định thần lại thì tuyết đã tan và mùa xuân đã bắt đầu, khoảng chục cây đào trong vườn đang run rẩy khoe nụ mới.
Đường công phủ đưa thiệp mời đến, mời huynh muội Ngu gia bảy ngày sau cùng đi đạp thanh săn thú núi Quy Vân ở ngoại thành.
Kiếp trước Ngu Linh Tê bị nhốt ở Triệu phủ và Vương phủ trong nhiều năm, kiếp này trọng sinh lại một lần đã bị việc Bắc Chinh của cha và huynh trưởng thêm chuyện của Ninh Ân làm xao nhãng, không có thời gian ra ngoài du ngoạn và thư giãn, được bạn tốt mời tất nhiên dốc hết sức lực muốn đi.
Hơn nữa, Đường công phủ rất danh giá, cháu gái duy nhất của Lão thái quân là người chủ trì cuộc đi săn. Hầu hết con cái của các quan chức ở kinh thành đều sẽ đến đó theo lịch hẹn, điều này thuận tiện cho Ngu Linh Tê hỏi thăm một số tin tức.
Cuộc đi săn sẽ kéo dài hai, ba ngày, Ngu phu nhân lo lắng rằng thân thể con gái út mỏng manh, sẽ đông lạnh bị thương nên bà không đồng ý với cuộc hẹn của Ngu Linh Tê.
Nhưng không thể chịu nổi nữ nhi dùng mọi cách năn nỉ, đành phải buông tay nói: “Huynh trưởng còn bận việc trong triều không thể qua được, vậy để Tân Di đi với con đi. Mang theo người đánh xe ngựa và nhiều thị vệ một chút, người khác săn thú con ở xa xa nhìn là được rồi, nhất định không được chạy đến chỗ nguy hiểm.”
Ngu Linh Tê liên tục gật đầu đồng ý, lúc này mới lùi xuống sắp xếp công việc.
Đầu tháng ba, cái lạnh buốt trong gió thoảng qua, hơi ấm tan dần.
Ngu Linh Tê đã sắp xếp xong đoàn người ngựa đi theo săn bắn, ngoài cửa phủ vó ngựa lộc cộc náo nhiệt.
Ngu Linh Tê thay một chiếc áo tay bó thuận tiện cho việc đi lại, nhìn thấy Hồ Đào mang theo một hộp trang sức đi tới, mỉm cười hỏi: “Tiểu thư muốn đeo loại kẹp tóc nào? Nô tỳ đã tìm hiểu qua, hôm nay có rất nhiều quý nữ, biểu tiểu thư của Triệu phủ cũng sẽ đi! Tiểu thư nhất định phải chọn trang sức xa hoa đẹp đẽ một chút, phải vượt trội hơn các nàng mới được!”
Nghe thấy mấy chữ “Biểu tiểu thư Triệu phủ”, bàn tay đang chọn trang sức của Ngu Linh Tê hơi khựng lại.
Những việc đã trải qua trong Triệu phủ kiếp trước, sau khi chết bị Ninh Ân giày xéo, cùng với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nàng kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngẫu nhiên chọn từ trong hộp ra một cây trâm cài hình bướm bằng phỉ thúy mà mình vừa ý, nói: “Chỉ cần đeo cái này.”
Hồ Đào nhận ra cây trâm này, mím môi cười, bộ dạng như thể “quả nhiên là chọn cái này”.
Giờ Thìn, những người đi theo của cuộc săn bắn xuất phát từ Ngu phủ với khí thế mạnh mẽ.
Ngu Linh Tê và thị tỳ thân cận ngồi trên một chiếc xe ngựa, Ngu Tân Di thân thủ bất phàm, vì vậy đã một mình cưỡi ngựa để dọn đường.
Khi đến cổng thành, Tiết Sầm và một vài con cháu sĩ tộc đã đợi từ lâu.
Tiết Sầm chỉ gật đầu với Ngu Tân Di một cái, sau đó phi ngựa về phía xe ngựa của Ngu Tân Di, ghìm ngựa gọi: “Nhị muội muội.”
Ngu Linh Tê vén rèm xe, ló đầu ra đáp: “Sầm ca ca, sao huynh còn ở đây?”
“Chờ muội cùng đi.”
Nói rồi, Tiết Sầm nhìn thấy trâm cài trên tóc Ngu Linh Tê, hai mắt sáng lên, trên mặt thanh tuấn lộ ra một tia ửng hồng: “Nhị muội muội đeo trâm cài phỉ thúy mà năm ngoái ta tặng muội sao?”
Ngu Linh Tê mỉm cười, theo bản năng sờ sờ đỉnh đầu.
Tiết Sầm lầm tưởng sự im lặng của nàng là đang ngại ngùng, nghĩ rằng lần trước mình thực sự nhạy cảm và lo lắng, trong lòng Nhị muội muội vẫn còn có hắn!
Bằng không, tại sao nàng lại đặc biệt đeo trâm cài hắn tặng đến gặp hắn?
“Nhị muội muội hiểu rõ tấm lòng của ta, như vậy đã đủ rồi.”
Nói xong, Tiết Sầm nhìn Ngu Linh Tê bằng ánh chứa đầy ý xuân, lưu luyến liếc mắt nhìn Ngu Linh Tê một cái mới phóng ngựa đi về phía trước dưới sự thúc giục của đồng bạn.
Chỉ còn lại Ngu Linh Tê ngồi trong xe với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Đi săn phụ kiện kẹp tóc phức tạp thật bất tiện, chỉ là nàng nhìn thấy cặp trâm cài hạt châu này đơn giản, trang nhã, thích hợp đi ra ngoài nên tùy tiện chọn, không ngờ lại là quà của Tiết Sầm.
Sau hai kiếp, nàng thật sự không nhớ nổi chiếc trâm cài hạt châu này là do mua hay được tặng, chẳng trách nụ cười lúc sáng của Hồ Đào thật kỳ lạ.
Ngu Linh Tê muốn muốn tháo trâm cài hạt châu xuống, nhưng như vậy lại có chút giống như đang giấu đầu lòi đuôi, đành phải tức giận bỏ cuộc.
Xe ngựa đi trong hai canh giờ cuối cùng đã đến chân núi Quy Vân vào buổi trưa.
Rất nhiều xe ngựa đẹp đẽ sang trọng dừng bên ngoài, tiếng cười nói chào hỏi kèm theo tiếng vó ngựa truyền đến, thật là náo nhiệt.
Gió nhẹ thổi, nắng ấm, không khí tràn ngập trong lành của mùa xuân.
Thị tỳ vén rèm xe lên, vừa lúc Ngu Linh Tê cúi người xuống xe, liền nhìn thấy một cánh tay vững chãi có bảo vệ cổ tay từ một bên đưa tới.
Ngu Linh Tê vô thức đặt lòng bàn tay lên cánh tay của người hầu kia, quay đầu nhìn, bắt gặp một đôi mắt đen tuyệt đẹp.
Ninh Ân?
Ngu Linh Tê nhớ tới hắn không có trong danh sách những người đi cùng, không khỏi kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Gả Vai Ác
Đánh giá:
Truyện Gả Vai Ác
Story
Chương 13: Xuân Tiêu
10.0/10 từ 28 lượt.