Gả Vai Ác

Chương 110: Phiên ngoại Chu Đường (hạ)

555@-
(Bốn)

Từ nhỏ Đường Bất Ly đã được nuôi dạy như một nam tử, chơi bời vang danh khắp kinh thành, chọc chó đánh mèo thành quen, chưa bao giờ tuân thủ cái gì mà cách biệt nam nữ.

Tuy là như thế, nhưng nàng cũng cảm thấy chuyện đầu óc nóng lên trêu chọc người kia thật sự thái quá.

Vì sao lại hôn Chu Uẩn Khanh?

Vì sao phải chạy?

Vì sao một hồi nhớ lại ánh mắt Chu Uẩn Khanh nhìn qua lúc đó, nàng liền xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường?

Đường Bất Ly không giỏi trốn tránh, nên nàng quyết định giải thích rõ ràng với Chu Uẩn Khanh, bóc tách triệt để chuyện này.

Ngày hôm sau, khi đi lấy bài cảm nhận về《Từ nghĩa》đã viết xong, Đường Bất Ly nói nhiều thêm đôi câu.

“Chuyện ngày hôm qua…… là ta không đúng, ta chỉ muốn trêu chọc ngươi, xem ngươi có thật sự tâm tính kiên định như ngươi nói không thôi.”

Để tỏ rõ bản thân cũng không có tâm tư khác, Đường Bất Ly vỗ vai Chu Uẩn Khanh rất hào sảng: “Dù sao một đại nam nhân như ngươi cũng không chịu thiệt thòi, đừng để ở trong lòng ha.”

Chu Uẩn Khanh bị vỗ đến không nâng được cổ tay, ngòi bút để lại vết mực rõ ràng trên mặt giấy Tuyên Thành.

Hắn hờ hững thay sang tờ giấy khác, “ừm” một tiếng.

Thấy hắn vẫn bình tĩnh như không phải chuyện của mình, Đường Bất Ly như trút được gánh nặng, mặt mày hớn hở nói: “Vậy đã nói rõ ràng rồi nhé! Về sau coi như chưa xảy ra chuyện gì, không ai được nhắc lại việc này!”

Dứt lời cầm lấy bài tập đã viết xong, ngâm nga một tiểu khúc, tâm tình mỹ mãn trở về.

Tất cả như lại trở lại nhàn nhã vui vẻ như xưa.

Nếu có vị quý nữ nào hiểu viết văn chương làm chủ mở tiệc, Đường Bất Ly sẽ dẫn theo Chu Uẩn Khanh cùng tiếp khách, để hắn làm bình phong cho sự học chả hay của nàng.

Nhưng Đường Bất Ly chưa từng ngờ tới rằng người nhà nghèo không có tiền để nhàn rỗi học đòi văn vẻ, Chu Uẩn Khanh đọc sách viết văn có thể thành thạo, nhưng một khi động đến lễ nghi của dòng dõi quý tộc giới quyền quý là sẽ lộ nguyên hình.

Khi người hầu bưng nước trà súc miệng tới, hắn lại uống một hơi cạn sạch, ngay cả nô tỳ bưng trà cũng che miệng cười giễu cợt.

Chu Uẩn Khanh trông có vẻ lạc lõng khi ngồi ở giữa đám người quyền quý ăn mặc sang trọng.

Đường Bất Ly nhất quyết bênh vực người mình, người nàng mang tới, sao có thể cho phép người khác giễu cợt?

Nàng kêu tiểu tỳ bưng trà lui xuống, sau khi hồi phủ, liền hạ quyết tâm dạy Chu Uẩn Khanh phẩm rượu pha trà. Để nếu sau này hắn thật sự có thể vào triều làm quan, dấn thân vào giới thượng lưu thì cũng sẽ không đến mức bị người khác coi khinh giễu cợt.

Tiếc rằng tửu lượng của Chu Uẩn Khanh cực kém, mới uống được nửa chén đã lơ mơ, miệng lưỡi liên tục lải nhải.

Sau khi Đường Bất Ly bị hắn bắt nghe《 Án điển hình luật đương triều 》cả một buổi chiều, đầu đau muốn nứt ra không biết mình đang ở phương nào, đành phải quyết tâm từ bỏ dạy hắn phẩm rượu, ngược lại chuyên tâm qua trà đạo.

Nàng tay cầm tay dạy hắn lễ tiết xã giao của giới quan lại.

Chuyện phẩm trà Chu Uẩn Khanh lại học được cực nhanh, không đến một tuần đã có thể phân biệt được ưu khuyết của các loại sắc trà, cùng với đạo pha trà trong yến tiệc.

Đường Bất Ly thích ngắm dáng vẻ pha trà của hắn, phong thái phong lưu hàm súc, cảnh đẹp ý vui tựa như một công tử thế gia chân chính.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Chu Uẩn Khanh rất nhanh biết được hắn không phải là một thư lại đứng đắn trong Đường phủ, những thứ mà hắn chép lại và viết ra hàng ngày là bài tập mà Đường lão thái quân an bài cho cháu gái.

“Hương quân từng hứa sẽ không bắt ta làm chuyện trái với đạo nghĩa.” Chu Uẩn Khanh chính trực từ chức.

“Ta không muốn chép sách nên mời ngươi tới chép, chuyện ngươi tình ta nguyện sao có thể tính là trái với đạo nghĩa được.”

Đường Bất Ly rất là khó hiểu với sự cứng đầu của Chu Uẩn Khanh: “Chẳng lẽ ta không muốn nấu ăn, mời một đầu bếp tới nấu ăn, ngươi cũng nói ta trái với đạo nghĩa sao?”

“Tu thân minh lễ*, sao có thể đánh đồng với chuyện ăn uống được?” Chu Uẩn Khanh cố chấp nói.

(*) Tu thân là tu dưỡng đạo đức cá nhân, sửa mình để tiến bộ; minh lễ là hiểu rõ đạo lý, lễ nghĩa

Đường Bất Ly nói không lại hắn, có đôi khi nàng thật sự chịu không nổi sự cứng đầu cổ hủ của tiểu lang quân này.

“Không giúp thì không giúp, giáo huấn người ta lạnh lùng vậy làm gì?” Nàng nhíu mày lẩm bẩm.

Lần đầu tiên hai người tranh chấp, cuối cùng chấm dứt trong tan rã không vui.

(Năm)

Tổ mẫu bị bệnh.

Lúc lão nhân gia đột nhiên ngất xỉu, Đường Bất Ly đang ở ngõa tứ xem tạp kỹ. Sau khi hay tin từ lời của gã người hầu đầu đầy mồ hôi, nàng chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, như trời đất sụp đổ.

Vội vàng chạy về phủ, lão thái thái mới vừa uống thuốc xong ngủ thiếp đi, đến tận lúc này Đường Bất Ly mới có cơ hội cẩn thận nhìn kỹ lão phụ kiên định này.

Hóa ra, tổ mẫu đã già như vậy rồi.

Tóc mai bà ấy đã bạc trắng, gò má đã chẳng còn phúc hậu hồng nhuận như ngày xưa. Bà ấy nằm ở trên giường, đã không nhìn ra những đường nét nhấp nhô trên thân thể. Phụ nhân mạnh mẽ này mất cả chồng lẫn con ở tuổi trung niên, đã chịu đựng nửa cuộc đời, lấy sức mình chống đỡ cả Đường công phủ to lớn, nhưng lại ngã xuống bởi lời nguyền của tuổi già sức yếu.

Có lúc bị bắt trưởng thành chỉ là chuyện trong một đêm.

Lão thái thái bị bệnh, rất nhiều chuyện lớn trong phủ đều đè ở trên vai Đường Bất Ly, nàng bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cũng là khi nàng tự mình chưởng sự mới hiểu được, Đường công phủ không có thực quyền, duy trì chi tiêu khổng lồ trên dưới trong phủ đúng là không dễ dàng.

Vậy mà nàng lại không hiểu chuyện, ngay cả nuôi một cái thư sinh chép sách cũng hận không thể vung tiền như rác.

Một người không sợ trời không sợ đất như nàng, lần đầu tiên trong cuộc đời có thứ làm nàng sợ hãi, nàng sợ tổ mẫu sẽ buông tay rời đi như trong giấc mộng.

“Cháu ngoan, mấy bữa nay vất vả cho cháu rồi.”

Đường lão thái thái vỗ nhẹ gương mặt tôn nữ, suy yếu thở dài: “Từ khi tổ phụ cháu một đi không trở lại, ta đã một mình nuôi phụ thân cháu lớn lên, nhìn hắn vào triều làm quan, cưới vợ sinh nữ hài. Sau lại đến phụ thân cháu chết bệnh, con dâu cũng theo đi, ta lại nuôi cháu lớn…… Tiếc nuối duy nhất của ta chính là chưa kịp thu xếp ổn thỏa hôn sự cho cháu, vẻ vang nhìn cháu ta xuất giá.”

Giọng nói của tổ mẫu mang theo thứ khàn đặc chỉ có ở người già, phảng phất mùi thuốc đắng chát, khiến mũi Đường Bất Ly chua xót.

“Tổ mẫu tùng linh hạc thọ*, sẽ không sao đâu ạ.”

(*) Loài chim hạc và cây tùng đều có tuổi thọ cao; theo truyền thuyết, tuổi thọ của chúng có thể lên đến hàng ngàn năm tuổi. Do đó tùng hạc là biểu tượng cho sự trường thọ.

Đường Bất Ly khuấy chén thuốc, chua chát nói, “Chỉ cần tổ mẫu có thể khỏe lên, muốn ta chép bao nhiêu sách, bao nhiêu kinh văn ta đều nguyện ý, sẽ không bày trò ham chơi nữa.”

“Hài tử ngoan, có những lời này của cháu thì tổ mẫu liền an tâm rồi.”

Ánh mắt lão thái thái lộ ra vẻ từ ái, chậm rãi nói: “Cháu không thể so sánh với những tử đệ quan lại có cha mẹ huynh đệ chống lưng, về sau nhớ phải an phận thủ thường, không được tùy hứng hồ nháo với nam tử bên ngoài, để người ta bắt được yếu điểm…… biết chưa?”

Đường Bất Ly biết lão thái thái đã nghe đến sự tồn tại của Chu Uẩn Khanh cho nên mới mở miệng nhắc nhở.

xót, gật đầu lia


Bất Ly tính toán lưu lại những tôi tớ trung hậu thành


tất nhiên


đồn ngày này đem tâm nguyện viết lên đèn


Vọng Tiên lâu, mời huynh muội


nhân lực viết một trăm chiếc đèn cầu nguyện, thứ hai, sau ngày hôm


Ly liên tục châm lửa, thắp


cầu nguyện trong lòng mong tổ mẫu


khắp mặt đất, đương lúc nàng luống cuống tay chân, chợt thấy một đôi bàn


chiếc đèn trời bị gió thổi rơi trên


đèn trời bay lên như những con đom


Uẩn


mép hàng rào chạm khắc, nói: “Sau này


quay đầu nhìn


trắng của hắn, như thể ngay


giở trò bịp bợm, ta cũng không thích bị


không biết vì sao mà nàng không


phút này cũng không muốn thừa nhận rằng


gì đó, nhưng cuối cùng


bút mực cùng một bộ sách cổ, cả bạc vụn


sẽ, Chu Uẩn Khanh đưa lưng về phía nàng,


ngươi thu dọn


trong tay lên bàn: “Mấy thứ này tặng cho ngươi,


múa, chữ hành phiêu dật dần biến thành


như có mạch nước ngầm đang cuồn cuộn


Khanh, ta


không nói, nàng lại khô khốc bổ sung


chỉ cúi đầu điên cuồng viết sách


đất, hắn hoàn toàn không


có lẽ hắn sẽ không mở miệng


Ly xa dần, Chu Uẩn Khanh mới đột


để lại một vết cọ khô cực lớn. Đôi mắt Chu Uẩn Khanh cô đơn và trầm mặc,


viết


không


hắn lui về phía sau một



Uẩn


biệt của Đường Bất Ly vẫn an tĩnh nằm ở trên bàn, ngoại trừ


chưa hoàn thành kia, nét mực kín tường


sự quá nhiều, rất nhanh đã


đơn màu xanh ấy cũng


Đường Bất Ly một mối hôn sự, người hỏi hôn là Trần Giám - tôn


có tiếng không có miếng như trước kia từng mơ thấy, nhưng không chịu nổi tâm nguyện


rất tốt, có lẽ không phải là tên ngu


vỗ lên án kỉ: “Đường Bất Ly ngươi nghĩ cái gì


đại này vẫn còn đó, căn


Đường Bất Ly


nặng một hồi, Đường Bất Ly


hôn với Trần Giám, Tuế


là đại hỷ, ta


sắc nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Có điều nghe nói Trần Giám là người


Tuế Tuế nói


tình cờ đụng phải vài tên công tử thế gia tô son trát


uế ngữ,


vậy, nhớ tới kết cục mình vô tội bị liên luỵ, hèn



roi dài trong tay nàng


lấy duy nhất một lí do là “thiếu


đây tức là người phụ nữ, còn tứ đức như các bạn đã biết là công, dung,


mẹ”, “nữ bá vương” của Đường Bất


làm trò giễu cợt trước mặt nàng, nàng sẽ


nàng lo lắng là


lỗi


giường, cúi đầu nói: “Tôn nhi


Trách tổ mẫu không biết


cháu không sạch sẽ, trong ngoài bất nhất như vậy, không cần cũng được!


không hề tới, Đường Bất Ly



Đường Bất Ly, từ ái nói: “Kịp thời


Ly chua xót, ôm


chọi qua ngày đông giá lạnh, bà đã bình yên nhắm


Đường Bất Ly



thiếu mất một mảnh. Từ giờ trên thế gian sẽ không có ai che mưa


trí vết mực trên mặt tường trong


phú văn mà Chu Uẩn Khanh lưu lại


Đường Bất Ly lại


Ly suy nghĩ hồi lâu, thở


lẽ kia văn tự ngông cuồng phủ kín tường có sức mạnh xoa


thế hào hùng, nếu viết xong chắc chắn



tiên sau khi Chu Uẩn Khanh thi đậu


Khanh trở về để


khí xua đuổi Chu Uẩn Khanh quá thẳng thắn, không đủ


nữ sa sút của một gia tộc suy thoái nghèo túng, ngoài việc để buông lời chế


dứt khoát kêu quản gia đóng


hoa lang đã chờ sẵn ngoài


đành phải cố ra vẻ khí thế,


mặt như quan ngọc, thẳng người đứng


Bất Ly bị kinh diễm bởi vẻ khôi ngôi


liễm tâm tư, đề


để che giấu vẻ chột dạ thấp thỏm


tình sâu sắc mà hương quân đã giúp đỡ, Chu mỗ suốt


tức hành đại


kính, cho Đường


một quyền vào bông, tràn ngập


đều nghe hiểu được, nhưng khi hợp


chẳng phải hắn không mang đi sao? Đâu



lộ ra, lập tức đã trở thành


bắt đầu từ việc biên soạn trong viện hàn lâm, chỉ có


có hai bộ quan phục xuân thu cùng với mấy bộ thường phục


cho không có diễm phúc được đem dùng, vừa nhận đã được sai người


phẩm trong cung, thực sự rất đẹp, nhưng mà


nói một câu: “Ta không dùng đến, nếu hương quân không


chính là


sao ngươi phải đối tốt với ta như vậy? Chẳng lẽ


tháng hương quân sai người âm thầm tặng giấy mực thư tịch cho ta,


ngươi giấy mực


hiện không đúng: Chu Uẩn Khanh báo


đỡ thật sự của


tới nghĩ lui, chỉ



danh nghĩa của


nói cho nàng biết: “Không phải ta đã nói với A Ly rồi sao, Chu



của Chu Uẩn Khanh, lấy danh nghĩa Đường Bất Ly giúp đỡ


cứ luôn cảm thấy bản thân là


tướng ra, nói với Chu Uẩn Khanh rằng:


đáng tin cậy của Chu Uẩn Khanh, cổ họng nàng


hương quân hấp tấp nóng nảy, dám yêu dám hận của


cũng không có, trống vắng quạnh quẽ. Vì vậy Đường Bất Ly học làm điểm tâm và hầm


Chu Uẩn Khanh, chỉ có như thế, nàng mới có


nữa nghẹn ra mạng người, Chu Uẩn Khanh đành uyển chuyển mà nói với nàng: “Hương quân


rộng lượng, Đường Bất


thì mời Chu Uẩn Khanh đi Vọng Tiên lâu dùng bữa, lấy tạ


Khanh theo lễ tiết đưa


rì, không biết sao mà đã đi đến phòng cho


dương chiếu lên mặt tường, cao nét chữ mạnh mẽ vẫn còn


cổ hiếm có, cớ


khoanh tay đứng


đứng với nàng, suy nghĩ


tĩnh?” Đường Bất


là kiểu băng nhân cho dù trời


kiếm bạc thon dài bên hông, rút ra thì


tùy thân! Đường Bất Ly lại một lần


tường kín chữ, hơi trầm tư,


một việc vô cùng thần thánh. Sắc màu ấm áp của hoàng hôn chiếu vào sườn


như vậy, thanh chính đến mức khiến


nhịn được, lấy hết dũng khí nói: “Thật ra, lúc trước


tĩnh


rồi


Tên mọt sách này ghét ác như thù, ghét nhất



lỗi nha, giấu


với Chu Uẩn Khanh nữa, vội vàng ném xuống



Uẩn Khanh truyền đến, ghim chặt


trợn to mắt


kia đều không phải


nàng, “Ngày ta đến phủ bái tạ ấy, kinh ngạc trong mắt hương quân


biết rõ chân


lần cũng không ra: “Vậy


phận. Huống chi lúc trước giải vây giúp ta, dạy ta lễ nghi tiệc tùng xã giao, như đưa than


đủ mọi cách trả quà đáp lễ hắn của


trong đáy lòng hắn,


mối cảm xúc ngổn ngang, quả tim phảng


cả thế giới


thật là cứng nhắc


mèo của Đường Bất Ly


bỏ lớp vỏ ngoài lạnh lùng xa cách kia của Chu Uẩn Khanh, bức


thê thất nhỉ?” Đường Bất Ly


như chớp của nàng, Chu Uẩn Khanh hơi ngẩn


thơm ngon, có nhiều quyền quý muốn cùng


lại bước về


Chu Uẩn


sắp đạp vỡ bậc cửa đến




“Ta cũng khổ tâm vì bị bà mối dây dưa mãi, nếu chúng ta cùng phiền não một chuyện giống nhau, hà cớ gì mà không liên thủ?”

“Liên thủ như thế nào?”

Sập bẫy rồi.

Đường Bất Ly lại về bước phía trước một bước, tựa hồ dán vào ngực Chu Uẩn Khanh, kiêu ngạo cười nói: “Chúng ta thành thân, chặn miệng quần chúng, ngươi thấy sao?”

Chu Uẩn Khanh hơi căng thẳng cứng đờ, rũ mắt nhìn nàng.

Đường Bất Ly chờ từ lúc ánh tà dương xuyên vào nhà đến khi ánh chiều tà tắt mất, nụ cười trên khóe miệng gần như sắp không duy trì được nữa, cũng không chờ được hồi đáp của Chu Uẩn Khanh.

(Mười một)

Đường Bất Ly mở to đôi mắt mỏi mệt, nằm trằn trọc trên giường một đêm.

Nàng bất tri bất giác phản ứng lại rằng có lẽ mình đã bị cự tuyệt.

Hôn sự của nàng không thuận, ngay cả từ hôn cũng đã bị từ rồi, bị cự tuyệt một lần cũng không có gì to tát lắm……

Nhưng người cự tuyệt nàng là Chu Uẩn Khanh đó! Vừa nhớ tới khuôn mặt thờ ơ của tên mọt sách kia, nàng lại nghẹn khuất.

Thôi bỏ đi, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thay vì thắt cổ chết trên một thân cây, không bằng đi xem chạc cây khác. Nàng tốt xấu gì cũng có danh hiệu hương quân, tư sắc cũng không kém, còn sợ không chiêu được người ở rể ư?

Đường Bất Ly nắm chặt tay tự an ủi chính mình, lộn vòng như một cá chép lộn mình bật dậy, một lát sau lại suy sụp chui vào trong chăn……

Vẫn là nghẹn lòng, chán nản.

Mơ màng qua nửa ngày, liền nghe người hầu tươi cười bẩm báo: “Hương quân, tiểu Chu đại nhân tới.”

Đường Bất Ly bỗng chốc đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy thân hình thanh tuấn quen thuộc bước vào cửa, nàng lại chậm rãi ngồi trở về, khoanh tay hậm hực nói: “Ngươi lại tới làm chi?”

“Chu mỗ hồi phủ suy tư hồi lâu, về lời đề nghị hôm qua của hương quân……”

“Dừng!”

Đường Bất Ly giơ tay ngăn hắn tiếp tục nói tiếp, vừa bực vừa thẹn nói: “Ngươi hôm qua cự tuyệt một lần đã đủ rồi, bổn hương quân cũng không phải là kiểu người ngang ngược đeo bám, ngươi không cần tới cửa nhục nhã ta thêm lần nữa.”

Nghe vậy, trong mắt Chu Uẩn Khanh xẹt qua một tia kinh ngạc.

“Ta cự tuyệt khi nào?” Hắn hỏi.

Vừa thấy dáng vẻ đúng lý hợp tình của hắn, Đường Bất Ly lập tức không nén được bực tức trong lòng, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi trầm mặc không nói, còn không phải là ý tứ từ chối sao? Giả bộ vô tội gì chứ.”

Chu Uẩn Khanh không biện giải, chỉ mở quyển trục trong tay ra, trải lên trên mặt bàn.

Quyển trục kia dài chừng bốn năm thước, trên đó viết đầy chi chít chữ, Đường Bất Ly vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng lại thật sự tò mò, bèn liếc mắt qua quyển trục nói: “Cái thứ quỷ quái gì vậy?”

“Hôn thư và thỏa thuận.”

Chu Uẩn Khanh ngắn gọn nói: “Ta không phải là không muốn, chỉ là không giỏi ăn nói, chi bằng viết ra.”

Trái tim Đường Bất Ly bỗng lệch một nhịp, ngữ khí đầy dữ dội cũng hạ xuống, lẩm bẩm nói: “Vậy là tối hôm qua ngươi liền ở viết thứ này?”

“Đúng vậy.”

Chu Uẩn Khanh nói, “Kết thân không phải là trò đùa, cần ước pháp tam chương.”

Cái gì vậy!

Không tin tưởng nàng thì đừng thành thân, còn chỉnh sửa thỏa thuận gì chứ…… Quyển trục dài như vậy, nhiều chữ như vậy, nào phải ước pháp tam chương? Ít nhất cũng đến ba trăm chương đi!

“Mang cho ta nhìn xem!”

Đường Bất Ly bước tới, cúi người nhìn mấy dòng chữ nhỏ trên quyển trục, lẩm bẩm đọc: “Phu quân Chu Uẩn Khanh, thê tử Đường Bất Ly……”

Mới đọc hai dòng, khuôn mặt Đường Bất Ly đã nóng lên, trừng mắt nhìn hắn nói: “Chưa cả coi bát tử, ai là thê tử của ngươi?”

Sau đó bỏ qua mấy dòng trước, bắt đầu xem từ chính văn: “Trước hôn lễ, của hồi môn bên nam tặng bên nữ không được ít hơn bạc triệu, sau hôn lễ, bất luận lý do nào cũng không thể thu hồi; trước hôn lễ, gia sản bên nữ thuộc sở hữu của bên nữ, sau hôn lễ, bất luận lý do nào bên nam cũng không được chiếm đoạt; sau hôn lễ, nếu bên nam có chỗ không ổn thất nghi, bên nữ có thể dạy bảo, bên nam không được phản bác; sau hôn lễ tôn trọng nhau như khách, không chấp nhận hòa li nạp thiếp, nếu như khăng khăng vi phạm, bên nam phải tay trắng rời nhà……”

Đường Bất Ly quét từ đầu đến cuối, lại quét từ cuối lên đầu, phát hiện không thích hợp.

“Trong thỏa thuận này vì sao chỉ ước thúc nhà trai?”

“Vì chuyện này vốn chính là nhà gái bị thiệt.”

Chu Uẩn Khanh dừng một chút, tiện đà nói: “Huống chi, ta đã có được thứ mình muốn.”

Câu cuối cùng hắn thả chữ cực nhẹ.

Đường Bất Ly chưa nghe thấy, vẫn cầm thỏa thuận nghiên cứu, hồ nghi nói: “Thứ này không phải là để dỗ dành đấy chứ?”

Thiên hạ nào có chuyện rớt bánh có nhân xuống? Làm gì có nam nhân không cầu chút lợi nào, nguyện đem toàn bộ gia sản tư tài, thậm chí quyền lên tiếng giao cho thê tử khống chế?

“Quyển trục này có đóng dấu, chịu bảo hộ của luật pháp, dĩ nhiên sẽ không làm giả.”

“Ngươi còn tìm phủ nha công chứng? Chỗ nào?”

Đối với dùi mài luật pháp, tiểu Chu đại nhân thiết diện vô tư tới nói, làm một phần thỏa thuận kết thân tràn đầy thành ý coi như sính lễ không phải là việc khó.

Hắn nước về phía trước một bước, duỗi tay từ phía sau Đường Bất Ly chỉ vào con dấu đỏ ở cuối quyển trục: “Chỗ này.”

Cánh tay hắn từ bên cạnh xẹt qua người, giọng nói lành lạnh dừng ở bên tai, bên tai Đường Bất Ly tức khắc tê rần, vội ngượng mặt đứng dậy nói: “Được, được rồi, ta tin tưởng ngươi.”

Chu Uẩn Khanh thẳng thân gật đầu: “Nếu không dị nghị thì mời hương quân ký tên.”

Tên của hai người được đặt song song ở cuối quyển trục, trong khoảnh khắc ấn dấu tay đỏ tươi lên, Đường Bất Ly phảng phất như đang nằm mơ.

“Vậy là chúng ta coi như đã đính hôn rồi?” Nàng lẩm bẩm nói.

“Về mặt lý luận là rồi, có điều còn tam thư lục lễ, chắc chắn sẽ không thiếu.”

Chu Uẩn Khanh nhìn hồi lâu, cực kỳ quý trọng mà cuốn quyển trục lại, đưa bằng hai tay cho Đường Bất Ly: “Kết tóc làm phu thê, vẫn mong hương quân chiếu cố nhiều hơn.”

Đường Bất Ly nhận lấy quyển trục quăng lên, sau đó lại vững vàng tiếp được, đắc ý nói: “Xem biểu hiện của ngươi, nếu đối xử tệ với ta, bổn hương quân có thể khiến ngươi tay trắng rời nhà đó!”

“Đương nhiên.”

Chu Uẩn Khanh rũ mắt, che khuất gợn sóng khe khẽ dưới đáy mắt.

Nếu Đường Bất Ly ngước mắt lên lúc này, có lẽ sẽ nhìn thấy đáy mắt lạnh như núi băng của tiểu Chu đại nhân, chứa đựng ý cười trong sáng nhường nào.
Gả Vai Ác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Vai Ác Truyện Gả Vai Ác Story Chương 110: Phiên ngoại Chu Đường (hạ)
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...