Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 45
Miên Trúc nhìn chiếc mã xa đã đi xa, trong mắt nàng tràn đầy tia sáng phấn khích, "Tiểu thư, nhị tiểu thư nhất định là đã xảy ra xung đột với những người nhà họ Thẩm rồi! Nô tỳ vừa mới thấy trên mặt Lưu ma ma còn có vết thương, không lẽ là đã đánh nhau sao!"
Với tính cách của Kỷ Thanh Viện, nhất định là không thể chịu đựng được cả cái nhà họ Thẩm kia, mới thành thân mấy ngày đã náo loạn đến mức này rồi.
Xuân Sinh đã mua xong bánh hạt dẻ, đi đến bên cạnh Kỷ Sơ Hòa.
Kỷ Sơ Hòa xoay người lại, khẽ mỉm cười, "Chúng ta hồi phủ đi!"
Từ Yên Nhi nghe nói Kỷ Sơ Hòa mãi đến hoàng hôn mới trở về phủ, trong lòng càng thêm bồn chồn lo lắng.
Nàng không thể nghe theo Thái phi nữa, nàng phải suy nghĩ cho tiền đồ của mình.
"Bình Nhi! Đi lấy cho ta một thùng nước lạnh!" Từ Yên Nhi trầm giọng ra lệnh.
"Tiểu thư, người muốn nước lạnh làm gì?" Bình Nhi khó hiểu hỏi.
"Cứ đi lấy đi, nói nhiều lời vô ích làm gì!"
"Vâng." Bình Nhi vội vàng đi lấy một thùng nước tới.
Nước là nước giếng, còn lạnh hơn nước trong chum vài phần.
Từ Yên Nhi xách thùng lên, trực tiếp đổ từ trên đầu xuống!
"Tiểu thư! Người đây là..."
Từ Yên Nhi lạnh đến mức răng va lập cập, vẫn đứng yên trong viện không động đậy, một trận gió lạnh thổi qua, càng khiến nàng toàn thân như rơi vào hầm băng.
"Tiểu thư, nô tỳ biết người trong lòng buồn bã, nhưng người cũng không thể hành hạ bản thân mình như vậy a! Người như vậy sẽ sinh bệnh mất, nô tỳ đỡ người đi thay y phục."
"Không cần quản ta, ta chính là muốn sinh bệnh!" Từ Yên Nhi cắn chặt răng kiên cường chống đỡ.
Không lâu sau, nàng liền lạnh đến mức không chịu nổi nữa.
"Bình Nhi, ngươi mau sờ trán ta một chút, có phát sốt không?"
Bình Nhi đưa tay sờ một chút, "Tiểu thư, hình như có chút nóng rồi, nô tỳ đi mời phủ y đi!"
"Không cần, đợi trời vừa sáng ngươi liền đi tìm Thế tử, cứ nói ta đột nhiên bị bệnh, bệnh tình hung mãnh!"
"Vâng, nô tỳ đã rõ, tiểu thư, người về phòng trước đi."
Từ Yên Nhi lúc này mới xoay người đi vào trong phòng, cứ thế một phen làm trò, nàng ta quả nhiên phát sốt cao vào nửa đêm.
Trời vừa sáng, Bình Nhi liền chạy tới phủ nha.
Tiêu Yến An vừa mới thức dậy, Điềm Hỉ hầu hạ y thay y phục.
"Thế tử gia, bên ngoài phủ nha có một Bình Nhi cô nương tự xưng là người của Vương phủ muốn gặp ngài." Bên ngoài có một tiếng thông truyền vang lên.
"Bình Nhi? Sớm vậy nàng ta đến làm gì? Chẳng lẽ Yên Nhi xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Yến An lập tức căng thẳng, quay ra ngoài dặn dò: "Cho nàng ta vào."
Chốc lát sau, Bình Nhi vội vàng chạy vào, vừa nhìn thấy Tiêu Yến An liền quỳ xuống.
"Thế tử gia, tiểu thư nhà nô tỳ đêm qua đột nhiên mắc bệnh nặng, sốt cao không hạ, xin Thế tử gia mau đi xem tiểu thư nhà nô tỳ đi!"
"Yên Nhi bệnh rồi!" Tiêu Yến An hoảng hốt, "Điềm Hỉ, chuẩn bị ngựa!"
"Thế tử gia, hôm nay ngài còn có công vụ phải làm, Vương gia vẫn đang đợi ngài đó."
"Ta về phủ một chuyến xem tình hình của Yên Nhi đã." Tiêu Yến An đã chẳng còn quan tâm gì nữa.
Sau khi phi ngựa cấp tốc trở về Vương phủ, y trực tiếp chạy thẳng đến viện của Từ Yên Nhi, cũng chẳng màng lễ tiết gì mà xông thẳng vào khuê các của Từ Yên Nhi.
Từ Yên Nhi nằm trên giường, đã hôn mê thiếp đi.
Tiêu Yến An vừa đưa tay ra, cảm nhận được nhiệt độ trên trán nàng, liền lớn tiếng hô: "Người đâu! Truyền phủ y!"
Y ôm Từ Yên Nhi lên, đau lòng ôm vào lòng, "Yên Nhi, tỉnh lại đi, là ta, ta là Yến An."
Từ Yên Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, khi nhìn rõ là Thế tử, liền dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy y.
Thân thể Tiêu Yến An cứng đờ một chút, chỉ là trong khoảnh khắc, liền không kìm được mà ôm chặt lấy Từ Yên Nhi.
"Thế tử, người còn giận Yên Nhi sao? Người còn trách Yên Nhi từ chối người sao?" Từ Yên Nhi đáng thương hỏi.
"Không, ta sao nỡ giận nàng."
Từ Yên Nhi lập tức nức nở càng dữ dội hơn.
"Được rồi, Yên Nhi, đừng khóc nữa, nàng vừa khóc lòng ta liền tan nát."
"Thế tử, Yên Nhi rất sợ, rất sợ sẽ mất Thế tử, Yên Nhi yêu Thế tử như vậy, sao có thể không muốn ở bên Thế tử chứ."
"Ta biết, ta biết, xin lỗi, là lỗi của ta, đều là lỗi của ta."
Từ Yên Nhi nghe những lời này, lòng cuối cùng cũng thả lỏng.
Thế tử vẫn là Thế tử mà nàng quen thuộc.
"Thế tử gia, phủ y đến rồi." Điềm Hỉ dẫn phủ y bước vào.
Tiêu Yến An lúc này mới buông người trong lòng ra, vội vàng nói với phủ y: "Mau xem Yên Nhi bị làm sao, nàng ấy bây giờ sốt rất cao."
"Vâng." Phủ y lập tức bước lên bắt mạch, qua một lúc sau, quay đầu lại nói với Tiêu Yến An: "Thế tử, Từ tiểu thư đây là chứng hàn do đột nhiên nhiễm lạnh, uống vài thang thuốc sẽ khá hơn."
"Ngươi mau đi kê thuốc."
"Vâng."
Phủ y vừa tránh ra, Từ Yên Nhi lập tức như không có xương mà tựa vào người Tiêu Yến An.
Tiêu Yến An đau lòng ôm nàng vào lòng, "Sao lại đột nhiên nhiễm lạnh thế này?"
"Có lẽ là đêm qua đứng trong viện quá lâu, bị gió lạnh thổi vào." Từ Yên Nhi yếu ớt đáp lời, giọng điệu còn tràn đầy bi thương.
Cái bộ dáng này khiến Tiêu Yến An đau lòng khôn xiết.
"Là ta không tốt."
“Khi ở phủ nha, Thế tử chẳng thèm để ý đến Yên Nhi, lòng Yên Nhi như có dao cắt, đau đớn không muốn sống nữa, Thế tử, người có biết không?” Từ Yên Nhi lại bắt đầu khóc.
Tiêu Yến An vội vàng lau nước mắt cho nàng, nhưng lau mãi cũng không hết.
“Thế tử, người có phải không còn yêu Yên Nhi nữa? Người có phải đã thích Kỷ Sơ Hòa rồi không?”
“Không, ta chỉ yêu Yên Nhi! Trong lòng ta chỉ có mình nàng.” Tiêu Yến An kiên định đáp lời.
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Đánh giá:
Truyện Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Story
Chương 45
10.0/10 từ 43 lượt.