Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Chương 1004
“Phu nhân, trời lạnh thế này, sao người lại không mang theo cả thang bà tử? Ta đã nói rồi mà, bên người phu nhân vẫn nên mang theo thêm hai người nữa! Người chỉ mang theo mình Minh Nhi đi, không biết nàng ta có chăm sóc người tốt không, ta thấy phu nhân gầy đi rồi!” Đông Linh đánh giá Kỷ Sơ Hòa, như thể muốn kiểm tra tỉ mỉ một lượt, thiếu một sợi tóc nàng ta cũng có thể nhìn ra được vậy.
Tiêu Yến An đặt Hựu Nhi xuống, ra hiệu Hựu Nhi tới tìm Kỷ Sơ Hòa, vừa hay, có thể chen Đông Linh ra.
Đông Linh này thật là.
Có biết rõ thân phận của nàng ta không vậy?
Nàng ta đã giành hết lời hắn muốn nói, hắn còn có thể nói gì nữa chứ?
“Mẫu thân.” Hựu Nhi gọi một tiếng nũng nịu.
Lúc này trên người Kỷ Sơ Hòa đã ấm lên, nàng vươn tay ôm Hựu Nhi lên.
“Mới đi chưa đầy một tháng, ta cảm thấy Hựu Nhi thay đổi thật lớn, hình như cao lên một chút, lại còn mập lên một chút nữa.” Kỷ Sơ Hòa n*n b*p khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Hựu Nhi.
“Phu nhân, thời gian này, ta đều cùng Hựu Nhi ăn ngủ, tự mình chăm sóc thằng bé.” Tiêu Yến An lập tức tiến lên xen vào một câu.
“Thật sao?” Kỷ Sơ Hòa có chút ngạc nhiên, tuy nhiên, vẫn rất vui khi Hựu Nhi có phụ thân bầu bạn, nói với Tiêu Yến An một câu, “Vất vả Thế tử rồi, một bên phải lo việc kinh doanh cửa hàng, một bên lại còn phải chăm sóc hài tử.”
“Việc nhỏ này có tính là gì, một chút cũng không vất vả.” Tiêu Yến An nhận được lời khen của Kỷ Sơ Hòa, trong lòng ngọt như ăn mật.
“Phu nhân, sổ sách tháng này của phủ chúng ta ta vừa mới chỉnh lý xong, lát nữa sẽ giao cho người xem qua. Trong thời gian người rời đi, mọi việc trong phủ đều bình thường.” Giọng Đông Linh lại vang lên.
“Sổ sách ngươi xác nhận không có vấn đề là được rồi, không cần giao cho ta xem qua nữa. Sau này dù ta có ở phủ, ngươi cũng phải học cách quán xuyến việc nhà.”
“Có thể thay phu nhân phân ưu là vinh hạnh lớn lao của ta!” Đông Linh lập tức bày tỏ tấm lòng.
“Phu nhân, các cửa hàng cũng đều bình thường, sổ sách hàng tháng vừa mới đối chiếu xong.” Giọng Tiêu Yến An lại vang lên.
Cảnh tượng này, khiến Kỷ Ma Ma và Thanh La đứng một bên đều không nhịn được bật cười.
Chuyện tiểu thiếp và phu quân tranh giành sự sủng ái của chủ mẫu, chuyện lạ đời như vậy, cũng chỉ có thể thấy ở phủ của bọn họ.
Dùng bữa tối xong, Vinh Tùng đến trước mặt Kỷ Sơ Hòa.
“Phu nhân, thi thể của Kỷ Thanh Viện đã được vớt lên rồi.”
“Vâng.” Vinh Tùng tránh sang một bên, đi theo bên cạnh Kỷ Sơ Hòa.
“Phu nhân, nàng muốn đi đâu?” Giọng Tiêu Yến An đột nhiên vang lên.
“Có một chuyện ta cần xử lý một chút.”
“Ta đi cùng phu nhân nhé?” Tiêu Yến An thăm dò hỏi.
“Được.” Kỷ Sơ Hòa gật đầu đáp lại.
Tiêu Yến An trong lòng vui mừng, lập tức đi theo.
Thi thể của Kỷ Thanh Viện, được Vinh Tùng đặt trong một ngôi miếu hoang phế.
Kỷ Thanh Viện cứ thế nằm trên hai chiếc ghế dài, một tấm ván gỗ mục nát, thân thể đắp một tấm vải trắng.
Kỷ Sơ Hòa bước tới, vén tấm vải trắng lên nhìn một lượt.
“Kỷ Thanh Viện, ân oán giữa chúng ta cũng đã dứt rồi.”
“Phu nhân, thi thể Kỷ Thanh Viện xử lý thế nào?”
“Cứ tìm một nơi tùy tiện mà chôn đi.” Kỷ Sơ Hòa nói xong, xoay người bước ra ngoài.
Tiêu Yến An cũng vội vã theo sát phía sau nàng.
“Thế tử, chúng ta đi bộ một đoạn nhé?”
“Được.”
Hai người không lên xe ngựa, mà chậm rãi bước về phía trước.
Kỷ Sơ Hòa vẫn không nói gì, Tiêu Yến An cũng im lặng, xách đèn lồng, yên lặng đi bên cạnh nàng.
Đêm đông rét buốt, từng đợt gió lạnh như lưỡi dao cứa vào mặt. Đi chưa được bao lâu, Kỷ Sơ Hòa cảm thấy trên mặt có một trận lành lạnh.
Nàng chậm rãi vươn tay, hứng lấy một bông tuyết đang bay.
“Thế tử, tuyết rơi rồi.”
Tiêu Yến An cũng vươn tay, hứng lấy một bông tuyết, “Ta lớn lên ở Hoài Dương, chưa từng nhìn thấy tuyết. Đến Đế đô rồi, ta mới được thấy tuyết trông như thế nào. Nghe họ nói, năm nay, tuyết ở Đế đô đến muộn hơn một chút, đây vẫn là trận tuyết đầu tiên của Đế đô năm nay.”
“Thế tử, vừa rồi chàng nhìn thấy người chết là Kỷ Thanh Viện, hình như không chút kinh ngạc nào, lẽ nào, chàng đã sớm đoán được người chết là nàng ta rồi?”
“Nàng vừa vào Đế đô, ta đã biết. Nàng nhập cung, ta cũng biết. Sau đó, nàng đưa Kỷ Thanh Viện cùng xuất cung, ta cũng đã nhận được tin tức.” Tiêu Yến An chậm rãi mở lời, hắn nhìn Kỷ Sơ Hòa, trong mắt tràn đầy sự yêu thương.
“Phu nhân, ta biết nàng có việc cần xử lý, nên ta và Hựu Nhi ở phủ ngoan ngoãn chờ nàng trở về.”
Kỷ Sơ Hòa rất đỗi vui mừng.
Nàng vẫn luôn biết, Tiêu Yến An đang âm thầm kết giao với một số người ở Đế đô. Lần này hắn có thể nắm bắt chính xác động thái của nàng, biết được tin tức của nàng, từ đó có thể thấy, hắn nói hắn có thể bảo vệ nàng, không phải lời hư vô.
Lại đi thêm vài bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng động.
Tiêu Yến An lập tức cảnh giác, che chắn Kỷ Sơ Hòa phía sau.
Ánh sáng đèn lồng chiếu rõ tình hình, mới phát hiện ra đó là một đống rơm, trong đống rơm chui ra mấy đứa trẻ lanh lảnh, giữa mùa đông lạnh giá, trên người chúng vẫn mặc độc chiếc áo mỏng, đang ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Thế nhưng, dù vậy, chúng vẫn run rẩy vì lạnh.
Những đứa trẻ này mở to đôi mắt đen láy nhìn Kỷ Sơ Hòa và Tiêu Yến An, trong mắt còn vương vẻ non nớt chưa hiểu sự đời, xen lẫn sự yếu ớt và bất lực.
Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Đánh giá:
Truyện Gả Nhầm Hào Môn, Chủ Mẫu Khó Đương
Story
Chương 1004
10.0/10 từ 43 lượt.