Gả Cho Tội Thần
Chương 139
Bọn Khương Đào lên xe ngựa, các bá tánh cũng tốp năm tốp ba trở về
Hoàng thị và người ở tú phường có cảm tình sâu đậm nhất với Khương Đào, đứng một hồi lâu mới lưu luyến mà trở về.
Vương thị trước giờ vui tươi, trên mặt vẫn luôn cười, lúc này mới cầm chìa khóa của Khương gia vuốt ve, gạt lệ nói: “Sư phụ đi rồi, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại”.
Một câu này của nàng khiến cho mấy tú nương theo Khương Đào học nghệ đều khóc nấc lên.
Đôi mắt của Lý thị cũng hồng nhưng nàng của hiện tại với trước kia như hai người khác nhau, nàng lau khô nước mắt nắm tay nói: “Tỷ muội chớ khóc, người bay tới nơi cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Sư phụ chúng ta là tới chỗ cao, chúng ta nên vì nàng cao hứng mới đúng. Hơn nữa hiện tại chúng ta tách ra nhưng sau này chưa chắc không có cơ hội ở cùng một chỗ!”.
Vương thị hỏi nàng lời này là sao?
Lý thị nói tiếp: “Sinh ý của tú phường không ngừng phát triển, bọn tỷ muội chúng ta dựa vào tay nghề của sư phụ, ngày tháng càng thêm tốt đẹp. Mấy năm nay chúng ta làm cho tốt, đem sinh ý của tú phường làm to lên, sớm muộn gì cũng có thể đưa sinh ý tới kinh thành, tới lúc đó còn sợ không được ở chung một chỗ với sư phụ sao?!”.
Hiện nay tiểu tú phường của các nàng coi như ở huyện, phủ có chút thanh danh nhưng muốn đem sinh ý tới kinh thành không dễ như vậy.
Nhưng khó khăn thì sao chứ?
Giống như lúc trước Khương Đào sáng lập tú phường, nói là cho phụ nhân không nơi nương tựa như các nàng có thể học thêu thùa kiếm tiền, giống như dựng lên cho các nàng một nửa bầu trời vậy, nói ra tuy như vớt trăng dưới sông, không ít người đều không tin.
Nhưng Khương Đào dẫn các nàng làm được, các nàng lại không cần phụ thuộc, dựa vào chính mình là có thể sống, còn sống không kém ai khác!
Cho nên mọi người nghe vậy chí khí tăng cao, sôi nổi phụ họa, cũng không hề tỏ ra thương cảm, ý chí chiến đấu sục sôi mà về tú phường làm việc.
Hoàng thị ở bên cạnh nghe được, nghĩ Hoàng thị nói cũng có lý.
Khương Đào là tới nơi cao hơn, nếu không muốn tách khỏi nàng, vậy mình cũng tới nơi cao đi!
Trượng phu nhà mình là không thể trông vào, làm tri huyện là quá rồi nhưng nàng còn có nhi tử nha, giống như Khương Đào nói, nếu nhi tử nhà mình có thể đi thi cử, nàng làm nương cũng có thể tới kinh thành mà?!
Tú nương ở tú phường còn dám nghĩ như vậy, nàng làm sao không thể ép nhi tử nhà nàng được?
Nghĩ như vậy, Hoàng thị liền nhanh chóng đi về, trên đường đi ngang qua nhà thợ đan tre nứa, nàng lại mua thêm một bó gậy trúc nữa.
…………….
Bên này Tiêu Giác vừa mới thay quần áo xong, bá tánh bên ngoài đều đã về hế.
Đây rõ ràng không phải tới chiêm ngưỡng long nhan mà chỉ là tới tiễn Khương Đào!
Vương Đức Thắng phát hiện không đúng, vội vả miệng mình: “Là nô tài lại nói sai rồi!”.
Sắc mặt Tiêu Giác không đổi, ngược lại có chút tò mò: “Không ngờ là thẩm rời đi mà lại có nhiều bá tánh tiễn như vậy, ta nhớ rõ ám vệ đi tra thẩm chỉ là một nữ nhi nhà tú tài bình thường thôi mà nhỉ? Cũng không biết thẩm có bản lĩnh như vậy”.
Vương Đức Thắng thầm nghĩ là còn không phải là khiến người ta không ngờ được sao!
Mới rồi có một phụ nhân to lớn ở đằng trước, nhìn ra là quan huyện phu nhân, hai mắt đẫm lệ lôi kéo tay Khương Đào không chịu buông.
Nếu không phải họ tra rõ bối cảnh nhà Khương Đào rồi, không biết còn tưởng Khương Đào là muội muội ruột của quan huyện phu nhân đấy!
Cũng không biết Khương Đào này rốt cuộc có ma lực gì, Thẩm Thời Ân đối với nàng không cần nói, cẩn thận ôn nhu như một người khác, còn ôm đồm việc lớn nhỏ trong nhà – tuy Vương Đức Thắng ở trong cung nhưng cũng gặp qua không ít quan lớn quý nhân, dù sao trong đời chưa thấy trượng phu nhà ai đối tốt tới thê tử nhà mình như vậy.
Tiêu Thế Nam đối với Khương Đào cũng rất thân, há mồm ngậm miệng cũng là “tẩu tử ta” như thế nào ra sao, sự tôn sùng trong lời nói khó có thể khiến người bỏ qua.
Hơn nữa hiện tại nhiều người tới tiễn đưa nàng như vậy….
Vương Đức Thắng dè dặt đánh giá sắc mặt của Tiêu Giác, thấy hắn không có không vui, lại yên lặng – hơn nửa năm trước, chủ tử hắn tới huyện thành này một chuyến, ở chung cùng Khương Đào chỉ có hai ba lần, cũng rất có hảo cảm với nàng, bị đoạt mất sự nổi bật cũng không có không vui.
Năng lực thu phục nhân tâm của phu nhân này thực khiến người khác không dám khinh thường!
Vương Đức Thắng hạ quyết tâm, sau nay đối với người nhà họ Khương phải cẩn thận hơn n lần, không dám mạo phạm nữa.
Mà bên Khương Đào, xe ngựa bọn họ tuy không hoa mỹ như của Tiêu Giác nhưng vẫn rất rộng, bốn người ngồi vẫn còn dư.
Xe ngựa bằng phẳng không xóc nảy.
Khương Lâm thấy mới mẻ một lúc xong cũng buồn ngủ không chịu được, Khương Đào để hắn nằm xuống ngủ, không lâu sau tiểu gia hoa ngủ mất rồi.
Khương Đào dỗ hắn ngủ xong, lại thấy bên cạnh, Tiêu Thế Nam cứ nhấp nhổm không ngừng, nhẹ giọng nói: “Muốn đi thì đi đi, ở chỗ này ầm ĩ gì?”.
Tiêu Thế Nam còn chưa nói đủ với Tiêu Giác đâu, nghe vậy liền vén màn xe lên cười nói: “Ta đi tìm Tiêu Giác trước, không quấy rầy nhị ca và tẩu tử nữa”.
Khương Đào cười, nhìn hắn nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Thẩm Thời Ân nhịn bộ dáng của kẻ dở hơi này cũng cong cong môi nhưng ngay sau đó nụ cười nhạt dần đi, thay bằng sự lo lắng, sột ruột.
Khương Đào phát hiện ra hắn có chút không đúng, hỏi hắn làm sao vậy?
Thẩm Thời Ân trầm ngâm một lúc, đè thấp âm thanh nói: “Mấy ngày này nàng quan tâm Tiểu Nam nhiều chút, nhà nó xảy ra chút việc”.
Đêm qua hai người chỉ nói tới bối cảnh của Thẩm Thời Ân, sau đó hai người thương lượng chuyện hồi kinh, đã bị Tuyết Đoàn nhi đánh gãy, chuyện của Tiêu Thế Nam hắn còn chưa kịp nói.
Lúc này hắn đem chuyện ở Anh Quốc Công phủ nói cho nàng.
Nghe nói, tháng trước khi Tiêu Giác đăng cơ, đã dâng một tấu phong đệ đệ của Tiêu Thế Nam làm thế tử, trên mặt Khương Đào cũng không còn ý cười nữa, tức giận nói: “Tiểu Giác đăng cơ không phải có nghĩa là chàng và Tiểu Nam sẽ trở về à? Anh Quốc công sao phải làm vậy?”.
Thẩm Thời Ân nói: “Đệ đệ của Tiểu Nam ta đã gặp qua, so với hắn thông tuệ lễ phép hơn, khiến cho dì và dượng ta đều rất thích”.
Đệ đệ ruột của Tiêu Thế Nam, kỳ thật xét về quan hệ huyết thống thân với Thẩm Thời Ân hơn. Nhưng Tiêu Thế Nam lại đi theo hắn từ nhỏ, lại cùng hắn ăn khổ mấy năm nay, thân sơ tự nhiên sẽ khác. Cho nên lúc Tiêu Giác âm thầm nói cho hắn biết chuyện này, trong lòng Thẩm Thời Ân cũng bất bình thay cho Tiêu Thế Nam.
Nhưng rốt cuộc đó vẫn là chuyện của phủ Anh Quốc Công, Anh Quốc Công lại có ơn với hắn, lời chỉ trích khó có thể nói ra được.
“Bất công như vậy, ta mới chỉ thấy qua nãi nãi ta thôi”. Khương Đào thở ra cũng không thuận.
Khương lão thái thái thiên vị Khương Dương, Khương Bách coi Khương Dương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, Khương Đào xuyên về, lại không phải nguyên thân nên mới không để ý cái này.
Nhưng loại chuyện này lại xảy ra với Tiêu Thế Nam, nàng lại thấy rất đau lòng.
Hơn nữa lão thái thái thiên vị Khương Dương vẫn có thể hiểu được, Khương Dương là bà nuôi lơn không nói, dù là hiếu thuận hay nhân phẩm, tài học, so với Khương Bách một bụng bất chính, ích kỷ kia thì Khương Dương tốt hơn không biết bao nhiêu lần, càng đừng nói cả nhà Khương gia trông cậy vào Khương Dương thi cử nhập sĩ, thay đổi địa vị.
Nhưng phủ Anh Quốc Công thì sao phải làm vậy?
Tuy Tiêu Thế Nam không có đại tài gì nhưng làm người ngay thẳng, mười hai tuổi đã vì vinh quan của gia tộc mà cam tâm chết giả, tới tha hương làm khổ dịch.
Trước nay Khương Đào chưa từng nghe Tiêu Thế Nam oán giận cái gì, hắn luôn luôn vui vẻ, hào phóng, như mặt trời nhỏ ở cạnh mọi người.
Khi nàng mới thành thân với Thẩm Thời Ân, liền nghĩ muốn đối đãi với Tiêu Thế Nam như với đệ đệ mình, khi ấy hoàn toàn là vì trách nhiệm, bởi vì Thẩm Thời Ân tốt với nàng, nàng cũng muốn tốt với đệ ấy nhưng sau này ở chung rồi, nàng thật sự quý mến Tiêu Thế Nam, đáy lòng cũng coi hắn là đệ đệ ruột như bọn Khương Dương
Hài tử tốt như vậy, nhận hết mọi cực khổ, tới ngày được quay về, cha mẹ hắn lại lấy vị trí vốn dĩ là của hắn cho đệ đệ hắn.
“Tiểu Giác nói sao? Sổ con kia nó phê chuẩn rồi?”.
Thẩm Thời Ân nói không có, lại nhẹ nhàng thở dài nói: “Tân đế đăng cơ đúng là lúc phong thưởng cho cựu thần, sổ con của Anh Quốc Công không thể chờ lâu hơn được nữa. Nó tạm gác chính vụ lại, vội vàng tới tìm chúng ta cũng là vì chuyện này”.
Khương Đào nghĩ tới bộ dáng nhảy nhót vui vẻ vì được hồi kinh của Tiêu Thế Nam mà càng thêm đau lòng.
Hốc mắt nàng bất giác ửng đỏ, cũng không rõ là do tức giận hay thương tâm.
Hai người trầm mặc ngồi thật lâu, màn xe bỗng được người ta vén lên, Tiêu Thế Nam đưa hộp đồ ăn lên xe, sau đó bò lên, vui tươi giải thích: “Bởi vì ra khỏi thành muộn quá cho nên Tiểu Giác nói chúng ta không tiện dừng lại ăn cơm, sai người đi mua thức ăn cho chúng ta, chúng ta ăn trước thôi”.
Nói xong hắn vào xe ngựa, lại phát hiện không khí bên trong ngưng đọng lại, nhìn thấy đôi mắt Khương Đào ửng đỏ, lập tức ngưng cười, nhẹ giọng hỏi Thẩm Thời Ân đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Thời Ân mím môi không biết nói từ đâu, Khương Đào liền cười nói: “Không có gì, chỉ là đi quá vội vàng, lòng tỷ khó chịu”.
Tiêu Thế Nam gật đầu, “Để tẩu tử của chúng ta rời cố hương trong đêm đúng là làm khó tẩu rồi”. Sau hắn lại cười với Khương Đào, nói: “Nhưng đến kinh thành cũng có nhiều thứ chơi lắm nha, đến lúc đó ta tìm thú vui cho tẩu tử. Hơn nữa tới kinh thành rồi tẩu tử không cần vì sinh kế mà hối hả nữa, mỗi ngày tẩu chỉ cần ăn diện cho xinh đẹp, chơi vui là được! Không cần biết là tẩu muốn nghe diễn hay muốn xem xiếc, du sơn ngoạn thủy gì đó…. Tới lúc đó có thể nhị ca sẽ bận hơn nhưng đệ rất nhàn, chỉ cần tẩu tử nói một câu, đệ sẽ mang tẩu đi chơi”.
Khương Đào nghe ra được hắn dỗ mình như hài tử nhưng vẫn phối hợp cười nói; “Được, lời này là đệ nói đấy. Tới lúc đó nếu ta nhàm chán quá, người đầu tiền tìm sẽ là đệ! Đến lúc đó không được chê ta phiền mà tránh ta đâu đấy!”.
Tiêu Thế Nam vỗ ngực cam đoan nói khẳng định sẽ không!
Nói xong Khương Lâm cũng tỉnh, ngửi thấy mùi đồ ăn kêu đói.
Khương Đào ở trên xe ngựa mở bàn ra để thức ăn, Tiêu Thế Nam lại vén mành nhảy xuống, nói Tiêu Giác có một mình bên kia, ăn cơm một mình không tốt, hắn đi ăn cùng.
Chờ hắn rời đi như cơn gió, Khương Đào lại ngưng cười, nhịn không được thở dài, nói với Thẩm Thời Ân, “Chuyện nhà đệ ấy nó sớm muộn cũng phải biết”.
Thẩm Thời Ân hơi gật đầu, “Đang trên đường nên chưa nói tới, ít nhất lúc này hắn rất vui, trước khi hồi kinh ta sẽ tự nói cho nó biết”.
Khương Đào cũng gật đầu, ý nói chính mình đã biết.
Đoàn người đi hai ngày tới phủ thành, đổi sang đường thủy.
Tiêu Giác mua một chiếc thuyền hoa, mấy người cuối cùng cũng có thể ở chung một chỗ.
Thuyền hoa vững vàng không lay động, so với cái thuyền nhỏ mà trước đó bọn Khương Đào đi không biết rộng hơn bao nhiêu lần, lúc đi cũng không khác trên mặt đất là bao.
Khương Đào còn lo Khương Lâm xa nhà không quen, hiện giờ sau khi hắn lên thuyền còn rất có tinh thần, biết bản thân lo lắng dư thừa.
Thuyền hoa xuôi dòng mà đi, không giống như thuyền nhỏ cần dừng ở ven đường, Vương Đức Thắng nói qua hai ba ngày nữa là có thể tới nơi.
Trước đó mọi người ở trên xe ngựa đều không có hoạt động giải trí nào, khó có được thuyền hoa to như vậy, mọi người đều tìm cái chơi.
Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân chơi cờ, Tiêu Thế Nam sai người tìm cần câu ngồi câu cá trên boong tàu, Khương Lâm chưa ngồi thuyền bao giờ, cũng chưa thấy qua cá bơi trong nước, bèn lấy cái ghế gấp, cũng lấy một cái cần câu nhỏ học Tiêu Thế Nam câu cá, Tuyết Đoàn nhi vài ngày này cũng rất ngoan, nằm trên boong tàu vẩy đuôi, thanh nhàn híp mắt ngủ.
Khương Đào còn đang lo Khương Lâm, sợ hắn rơi xuống nước, tay nhỏ chân nhỏ như kia nào kéo được cá sống.
Vương Đức Thắng thấy liền nói với nàng: “Phu nhân không cần lo lắng, cần câu của tiểu công tử không có mồi câu, nô tài sẽ nhìn chằm chằm, khẳng định không để tiểu công tử có chuyện”.
Lúc này Khương Đào mới yên tâm mà đi từ boong tàu vào khoang thuyền, thấy hai cậu cháu Thẩm Thời Ân đang chơi cờ.
Đời trước nàng có học qua một ít cầm kỳ thi họa, tuy không tính là tinh thông nhưng cũng đã nhập môn.
Nàng chưa thấy Thẩm Thời Ân chơi cờ bao giờ, thấy từng bước cờ của hắn mở ra một con đường rất hiền hòa mà hợp với bố cục của Tiêu Giác, thế cờ lại bất phân thắng bại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thời Ân lại có chút kinh ngạc – nam nhân này rốt cuộc là còn bao nhiêu chuyện nàng không biết nữa?!
Dưới bầu không khí vui vẻ hòa thuận như vậy, thuyền hoa đã cập bến tỉnh thành.
Bến tàu ở tỉnh thành vẫn phồn hoa như vậy, nhóm người bán hàng rong vẫn nhiệt tình bán hàng với người qua đường.
Tiêu Giác như cũ không cho ám vệ xuất hiện trước mặt người khác, chỉ mang theo Vương Đức Thắng và một nam nhân trung niên thon gầy trầm mặc, theo bọn Khương Đào chen vào đám người.
Ánh mắt thích thú của Khương Đào sớm đã được đôi mắt sắc của người bán hàng rong phát hiện, hơn nữa Khương Lâm được Thẩm Thời Ân ôm, hắn cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa như vậy, đôi mắt to tới dọa người, nhìn gì cũng thấy tò mò.
Lần trước Khương Đào tới đã mua rất nhiều, thấy bộ dáng tò mò kích động của Khương Lâm càng là không bủn xỉn.
Mới đầu Tiêu Giác còn bị thế trận này dọa sợ, cái nam nhân trung niên nhìn thì bình thường kia kỳ thực là cao thủ võ nghệ, còn đặc biệt hỏi hắn có muốn rời đi trước hay không.
Tiêu Giác thấy bọn Khương Đào mua rất thích thú liền lắc đầu nói không cần.
Kết quả của việc không cần chính là Khương Đào cũng dỗ hắn như hài tử, mua đồ ăn cho Khương Lâm và Tiêu Thế Nam cũng sẽ mua cho hắn một phần.
Tiêu Giác không dám ăn đồ ở bên ngoài nhưng chưa đợi Vương Đức Thắng lấy ngân châm ra nghiệm, Tiêu Thế Nam chủ động cắn trước một miếng, sau thấy không vấn đề liền đưa cho hắn.
Hai người từ nhỏ ăn chung một bát cơm, Tiêu Giác cũng sẽ không ghét bỏ hắn, cũng giống như thiếu niên bình thường vừa ăn vừa đi.
Chờ tới khi bọn họ rời bến tàu, Vương Đức Thắng và nam nhân kia đã cầm đầy đồ trong tay mà những người khác trừ Thẩm Thời Ân đang ôm Khương Lâm ra thì cũng cầm rất nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt.
Sau đó đoàn người vừa cười vừa nói đi tới hẻm Thư Sinh, cũng cùng lúc ấy, phu thê Hạ gia ở cách vách mở cửa, lúc bọn họ đi qua liền nghe được tiếng hét của một phụ nhân, nói: “Hạ phu nhân đừng không biết tốt xấu, phu nhân nhà ta chính là đích nữ Ninh Bắc Hầu phủ, phu nhân Trạng Nguyên! Mời ngài tới nhà làm khác chính là cho ngài mặt mũi!”.
Gả Cho Tội Thần