Gả Cho Tội Thần
Chương 134
“Ngài mau đỡ ta một lát”. Khương Đào dựa gần Hoàng thị, cảm thấy hô hấp cũng không thông.
Quá sức tưởng tượng, thật sự!
Hoàng đế về quê tìm người thân nàng còn có thể giả vờ trấn định, hiện tại hắn còn đánh nhau trước mắt mình!
Khương Đào thật sự là say rồi, được Hoàng thị đỡ mới không mềm chân ngã trên mặt đất.
Khác với Khương Đào khẩn trương sốt ruột, Tiêu Thế Nam cười ha ha: “Tiểu Giác tới đúng lúc lắm !”.
Bởi vì quá mức đắc ý, hắn ăn một quyền của Khương Bách.
Hắn “ai u” một tiếng lại cắn răng nói: “Tiểu Giác qua đánh cái thằng này trước, đánh hắn!’.
Hai người họ từ trước không thiếu đánh – biết bọn họ đương nhiên không ai dám đánh nhưng không chịu được là khi còn nhỏ rất ngang ngược, ra ngoài chơi còn thường xuyên giả dạng, ăn mặc bình thường, thậm chí còn mặc quần áo của tiểu thái giám trong cung.
Như vậy không ít những con cháu quý tộc không biết bọn họ, thấy bọn họ bừa bãi không chịu được, liền đánh nhau, thậm chí còn có nhà để gã sai vặt nhà mình lên đánh,
Tuy vậy bởi vì Thẩm Thời Ân luôn phụ trách đi sau thu thập tàn cục cho bọn hắn, hai người cũng không ăn mệt gì.
Tuy rằng mấy năm không chơi với nhau nhưng rất mau họ đã tìm được sự ăn ý, một công một thủ chiếm thế thượng phong, đánh mấy người Khương Bách bọn họ dậy không nổi.
Hoàng thị thấy sắc mặt Khương Đào trắng bệch, trong chốc lát lại nhìn Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác, đầu quay như con quay, thấy bọn họ đánh thắng, còn cười nói: “A Đào đừng nóng vội, mau nhìn, Tiểu Nam nhà muội thắng rồi!”.
Nàng chưa nói dứt lời, vừa nói Khương Đào thiếu chút nữa là ngất luôn.
Nàng biết tiểu hoàng đế không mang theo ai bên cạnh nhưng hoàng đế ra ngoài mà, bên cạnh không có ai nhưng ám vệ khẳng định không ít.
Những người đó đâu? Chết hết rồi sao? Sao lại trơ mắt nhìn hắn đánh nhau với người ta thế?
Ngay lúc tâm nàng loạn thành một đoàn, rốt cuộc có người tới.
Tuy vậy không phải ám vệ mà Khương Đào nghĩ mà là bộ khoái đi thông tri không chê náo nhiệt.
Bá tánh vây xem nhường ra một đường, một bộ đầu hùng hổ xông tới, “Người nào gây rối bên đường?”.
Khương Bách bị đánh thành đầu heo, nhìn chuẩn lỗ hổng mà nhảy ra trước mặt bổ đầu: “Đại nhân, mau bắt hai người họ”.
Bộ đầu đang muốn sai bộ khoái bắt người, lại thấy được Hoàng thị đang điên cuồng ra dấu với hắn.
Bộ đầu nuốt lời xuống, nói: “Đi đi đi, con nít con nôi nháo cái gì? Đều về nhà đi”.
Một câu liền sửa bọn họ từ đánh nhau gây hấn thành trẻ con nô đùa.
Khóe miệng Tiêu Thế Nam chảy ít máu, Tiêu Giác tốt hơn, mấy năm nay hắn có tập quyền cước, lại được Tiêu Thế Nam che chở, không bị đánh nhiều, chỉ là tóc tai tán loạn, quần áo xộc xệch.
Nghe được bộ đầu nói, Tiêu Thế Nam buông người ra, nói: “Không chơi, không chơi, ta đây về nhà”. Sau đó quàng tay qua vai Tiêu Giác trở về.
Khương Bách sắp hận chết rồi.
Trước đó vì Tần Tử Ngọc mà hắn bị người đuổi khỏi trường tư.
Sau tức giận, hắn lập chí ở nhà phấn đấu nhưng hắn vốn chẳng phải người thiên tư trác tuyệt gì, lại bị chuyện trường tư ảnh hưởng, thi rớt phủ thí.
Sau khi trở về hắn điều tra rất nhiều, cuối cùng nghe được là tri huyện công tử làm.
Hắn không biết người đánh nhau lúc trước là Tần Tử Ngọc, chỉ nghĩ Hoàng thị và Khương Đào quan hệ tốt, nghĩ tỷ đệ Khương Đào không muốn gặp hắn, cố ý nhằm vào hắn.
Nhưng khi đó bọn Khương Đào đã xuất phát đi tỉnh thành, hắn một bụng oán khí không biết trút vào đâu.
Hôm nay hắn nghe nói Khương Dương đỗ Tam Nguyên, càng giận sôi máu, tụ tập mấy hồ bằng cẩu hữu, mấy người tụ tập bên ngoài hẻm Trà Hồ, nói chuyện phiếm về nhà Khương gia.
Lúc thì nói Khương Đào khắc người, khắc chết cha mẹ, gây cản trở cho người trong nhà, người nhà hết cách mới không thể gả nàng cho một khổ dịch. Lúc thì nói Khương Dương kỳ thật cũng không thông minh như vậy, trúng Tam Nguyên không biết có lẫn lộn gì không – dù sao Khương Đào quan hệ tốt với Hoàng thị như vậy, có quan huyện phu nhân giúp đỡ, còn không phải là chạy trước người khác sao?
Kỳ thật người sáng suốt đều biết họ đố kị, còn buồn bực Khương Bách điên rồi sao? Chính hắn cũng là nhà họ Khương, tuy rằng phân gia nhưng một bút viết không ra hai chữ Khương, hắn bố trí đường đệ, đường muội như vậy, chính hắn có thể sống tốt sao?
Khương Bách biết mình không tốt, chính là hai lần phủ thí đều không qua, còn bị đuổi ra khỏi trường tư, đã bị ghen ghét và tức giận làm hôn mê đầu óc.
Những hồ bằng cẩu hữu của hắn cũng chẳng phải người tốt gì, nếu là bằng hữu chân chính nên khuyên hắn nhưng bọn hắn không nhiệt tình đối đãi với Khương Bách, lại đỏ mắt Khương Dương có cộng danh, châm ngòi thổi gió không sợ lớn chuyện.
Huyện thành cũng chỉ có mấy nhà Khương gia, tựa như nghe mấy tin dưa của minh tinh vậy.
Người tụ tập đông đủ, bị Tiêu Thế Nam đi mua đồ ăn về phát hiện.
Nếu Khương Bách chỉ nói lời ghen ghét cũng thôi đi, ngay cả Khương Đào cũng bị hắn lôi vào tranh cãi.
Tiêu Thế Nam nào nhịn được nữa?
Lại nghĩ tới tẩu tử hắn vì chuyện buổi sáng của A Lâm mà không vui, hiện nay lại có người nói nàng như vậy, chính mình không làm chút gì mới là có lỗi với sự quan tâm, chăm sóc của nàng trong thời gian này.
Hắn nổi giận đùng đùng kêu Khương Bách im miệng, chọc cho mấy hồ bằng cẩu hữu của Khương Bách cười nhạo một trận.
Khương Bách kỳ thật cũng là lần đầu làm chuyện này, bị Tiêu Thế Nam mắng cho vỡ đầu có chút hoảng hốt, vốn nói đủ rồi cũng định rời đi. Nhưng mấy bằng hữu đó khuyến khích hắn, nói không thể đi, hiện tại đi rồi chẳng phải là sợ tỷ đệ của Khương gia sao?
Khương Bách không muốn mất thể diện, căng da đầu ngạnh cổ nói: “Câu nói kia là ta nói bừa sao? Ta nói đều là thật”.
Sau đó Tiêu Thế Nam ném đồ trong tay đi, đánh nhau với họ.
Mấy người Khương Bách đều là thư sinh, đánh nhau với Tần Tử Ngọc cũng là thư sinh còn tốt, Tiêu Thế Nam làm mấy năm khổ dịch rồi, lại biết chút quyền cước đánh đã là quá sức.
Tuy vậy bọn họ nhiều người, Tiêu Thế nam hai tay khó địch bốn, thế lực lúc này ngang nhau.
Bất đắc dĩ sau Tiêu Giác tới, hắn và Tiêu Thế Nam phối hợp ăn ý, hơn nữa chủ yếu là ẩu đả với Khương Bách.
Mấy bằng hữu đó sớm phát hiện, sớm thối lui về sau cho nên bị đánh tàn nhẫn nhất chỉ có Khương Bách, mấy người khác đều là thương nhẹ không đáng nhắc tới.
Khương Bách hoàn toàn coi mình bị bắt nạt, chờ bộ đầu mang họ đi, lên công đường nói chuyện.
Kết quả bộ đầu nói một câu là tiểu hài tử đùa giỡn, hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn Khương Đào, cảm thấy là cái đồ sao chổi này gây sự.
Mà lúc này Tiêu Thế Nam chạy tới trước mặt Khương Đào, Khương Đào trắng mặt chỉ tay vào hắn nửa ngày nói không nên lời.
Trên mặt hắn lập tức không còn vui vười, cúi đầu nhận sai.
Hoàng thị đỡ Khương Đào đi vào, còn khuyên: “Đệ đệ nhà muội đều tốt bụng, khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nhất định là do đối phương làm sai trước”.
Tiêu Thế Nam thành thật kéo Tiêu Giáp đi phía sau, nghe tiếng phụ họa nói: “Đúng vậy, cái Khương Bách kia, mệt hắn còn là đường huynh của tẩu tử đấy. Tụ tập người trên phố nói xấu nhà ta, ta nói hắn im miệng hắn còn không chịu, ta mới động thủ”.
Hoàng thị nghe được gật đầu, “Khương Bách cũng chẳng phải thứ gì tốt, hôm nay là ngày lành của nhà muội, hắn cố ý làm vậy, đánh cũng không oan! A Đào cũng bớt giận đi, thường thường người còn ổn trọng hơn ta, hôm nay cũng không nháo quá nghiêm trọng, sao lại tức thành như vậy?”.
Khương Đào có khổ không nói nên lời, nếu là ngày thường Tiêu Thế Nam đánh với Khương Bách, Tiêu Thế Nam lại không bị thương, nàng nhất định không để trong lòng, nói Tiêu Thế Nam vài câu, khuyên hắn về sau bình tĩnh là được.
Nhưng hôm nay khác mà!
Nàng vô lực mà nhìn Tiêu Giác, hắn còn đang cười rất thoải mái, vừa đi vừa bá vai Tiêu Thế Nam, Tiêu Thế Nam vừa nhận sai, vừa đưa hắn về.
Đoàn người cứ vậy đi về.
Kỳ thật lúc Khương Đào đi ra, Tiêu Giác gia nhập chiến trường đánh nhau, cũng qua được một khắc.
Thẩm Thời Ân lúc này mới nghe người ta nói, vừa muốn ra ngoài tìm họ liền thấy bọn họ đã về.
“Thật đánh nhau rồi?”. Hắn thấy mặt Khương Đào trắng bệch, đón nàng từ trong tay Hoàng thị, lúc hỏi chuyện trầm mặt nhìn Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác.
Hai người này lúc này mới không dám đùa giỡn, thân thể thẳng tắp, đôi tay rũ bên người, gục xuống như hai chú chim nhỏ.
“Đánh nhau với ai?".
“Với Khương Bách”.
“Đánh thắng sao?”.
“Đánh thắng”.
“Vậy không có việc gì, vào nhà”.
Lúc này Tiêu Thế Nam mới dám cười, lôi Tiêu Giác về phòng thay quần áo.
Khương Đào nhéo Thẩm Thời Ân một cái, Thẩm Thời Ân cười rộ lên, trấn an nói: “Không có việc gì, nam hài tử nào có đứa nào không đánh nhau?”.
Aiz, Khương Đào này còn hoảng cái gì? Tiểu hoàng đế chính mình còn đang rất vui, ám vệ cũng không ra, cữu cữu ruột còn nói vậy.
Sua khi nàng vào nhà uống chén trà nhuận khí, sắc mặt và tinh thần khôi phục, lại tiếp đãi khách khứa.
Người khác hỏi sao lại như này, nàng cũng nói là tiểu hài tử đùa nghịch, không quan trọng – Khương Bách mất não vội vàng hắt cho tỷ đệ bọn họ bát nước bẩn, Khương Đào còn tỉnh lắm. Vì Khương Dương nên nàng không thể nói chuyện của Khương Bách được, ít nhất hiện tại không được.
Có người ở bên ngoài hóng hớt nói là Khương Bách miệng tiện gây sự trước, mọi người cùng mắng hắn, lại khen Khương Đào có hàm dưỡng, không hổ là nhà có hai tú tài, đã như vậy rồi cũng không mắng người ta câu nào. Nếu là người khác khẳng định không làm được như vậy.
Khương Đào là thật sự không tức giận, Khương Bách tuy chán ghét nhưng nghĩ tới mặt mũi hắn cũng bị đánh bầm dập thành đầu heo, Khương Đào cũng chỉ muốn cười.
Bởi vì Khương Đào nói trước hôm nay sẽ không mở tiệc, đợi Khương Dương thi xong về sẽ mở tiệc trong thôn, khách khứa cũng không ở lại lâu, uống trà ăn trứng xong nói ít lời rồi cũng ra về.
Nhưng bởi vì bọn họ không tới cùng nhau mà đi thành các nhóm nên mãi tới lúc chạng vạng, khách ở Khương gia mới về hết.
Chờ khách vừa đi, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm liền kêu đói.
Lúc giữa trưa trong nhà quá nhiều người, Khương Đào hận không thể phân thân ra mà tiếp đãi nên đưa tiền cho họ đi ra ngoài ăn.
Nhưng bọn hắn sao để nàng và Thẩm Thời Ân ở lại dọn dẹp được? Dứt khoát cũng không ăn.
Ngay cả Tiêu Giác cũng chưa ăn, tuy vậy hắn chơi rất vui, Vương Đức Thắng khó có được lúc thấy hắn cười cả ngày, chỉ đi ra ngoài mua điểm tâm về.
Ba tiểu tử ăn một lúc điểm tâm, lúc này cũng không hẳn là da bụng dán vào da lưng.
“Làm phiền phu nhân chuẩn bị ít cơm canh”. Vương Đức Thắng cười nói với Khương Đào.
Hắn không phải muốn sai sử Khương Đào mà là do phụng dưỡng Tiêu Giác nhiều năm, lúc này hắn xem như đã nhìn ra – Tiêu Giác đã muốn gia nhập vào cái nhà này rồi.
Bây giờ Khương Đào là nữ chủ nhân, trưởng bối của Tiêu Giác, cũng không mất công làm đồ ăn gì cao cấp gì, chỉ cần mấy món bình đạm nhà hay ăn, không khí ấm áp trong nhà đương nhiên tốt hơn.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, lời này vừa ra, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả Thẩm Thời Ân cũng hơi nhíu mày, đều là bộ dáng muốn nói lại thôi.
Vương Đức Thắng đơ ra, thầm nghĩ chẳng lẽ chính mình lại nói sai rồi? Hắn lập tức cẩn thận đánh giá sắc mặt của Tiêu Giác.
Tiêu Giác cũng không rõ nội tình, chỉ nói: “Ta cũng muốn nếm thử tay nghề của thẩm”.
“Aiz, vậy liền bêu xấu một phen vậy”. Khương Đào vui tươi hớn hở xắn tay áo.
Trước đó nàng đối với thân phận của Tiêu Giác còn có chút sợ hãi nhưng trải qua một ngày ở chung, còn nhìn thấy Tiêu Giác đánh nhau, ý nghĩ đã thay đổi.
Thân phận là thân phận, Tiêu Giác cũng chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu, thái độ của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đều bày ở nơi đó, nàng không có lý gì vì kiêng kỵ thân phận mà tránh né hắn, chỉ cần quên thân phận của hắn đi, coi hắn là cháu ngoại trai là được.
Nàng cười với Tiêu Giác: “Có cái gì muốn ăn không? Hoặc là có cái gì không ăn được không?”.
Tiêu Giác cong môi, lắc đầu nói đều không có, “Thẩm làm là được, dù là món gì con cũng sẽ ăn”.
Thật là một hài tử ngoan nha! Đâu giống mấy tiểu tử thúi kia, cũng chỉ bởi vì nàng vào nhà bếp một lần mà từ đó thấy nàng xuống bếp như thấy hồng thủy mãnh thú không bằng!
Khương Đào gật đầu nói tốt, sau đó liền vào nhà bếp, Thẩm Thời Ân đi theo sau.
Tiêu Thế Nam bỗng nhiên như ông cụ mà thở dài, vỗ vỗ bả vai Tiêu Giác.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng thị: Ngươi hoảng cái gì, đánh thắng rồi còn đâu?
Khương Đào: Đừng hỏi nữa, hỏi xong ngất rồi.
Gả Cho Tội Thần