Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 77

133@-
Quân Nguyệt Nguyệt hít vào một hơi, dựa sát trong ngực Phương An Ngu, tựa như chim non nép vào người mà gối lên bờ vai anh, trong lòng chua xót nghĩ, cmn ngày để cô giống chim non nép vào người cũng đã không nhiều lắm rồi, cho dù cô còn tựa vào Phương An Ngu nhanh chóng như vậy, chính là đà điểu vùi đầu rồi. 

Hai người dựa sát vào nhau xem xem bộ phim điện ảnh, sau cùng của bộ phim, vai chính sống sót thành công, một đám vai phụ bị chịu đủ loại chết thê thảm và bi thương.

Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên thấy đồng cảm, đối với cô của thế giới kia, chẳng lẽ không giống vậy sao?

Vai chính dừng lại tại thời khắc yêu đương hạnh phúc, một quyển sách kết thúc, nhưng người không liên quan đến cuốn sách, vẫn sống ở trong thế giới tựa như địa ngục.

Cô nhìn màn hình phim điện ảnh kết thúc phụ đề, đầu động đậy, nghiêng đầu nhìn thử, Phương An Ngu đang ngửa đầu tựa trên ghế sô pha, cánh tay vẫn để ngang hông cô, không biết ngủ từ bao giờ. 

Biểu cảm yên lòng lại mềm mại, hơi nghiêng đầu gật đầu một cái, tóc xoăn đang che non nửa khuôn mặt, tại nơi bị che lộ ra bóng mờ nhỏ vụn. 

Quân Nguyệt Nguyệt ngắm anh ở khoảng cách gần, ấn một cái lên chỗ yết hầu nhô lên do anh ngửa đầu ra sau một cái. 

Lông mi Phương An Ngu nhẹ nhàng chớp một cái nhưng không tỉnh, kỳ thực tối qua anh ngủ không được ngon giấc, gói video với Quân Nguyệt Nguyệt đến rất khuya, sau đó, anh gặp một cơn ác mộng.

Anh chưa từng nói với cô nhưng người anh mơ tới chính là Quân Nguyệt Nguyệt, cô trở nên vô cùng xấu xa, đối xử với anh lạnh lùng như băng, thậm chí sẽ đánh anh, hơn nữa... có con của người khác rồi. 

Nửa đêm Phương An Ngu bừng tỉnh, không dám ngủ nữa, trong lòng anh cực kỳ bất ổn, mãi cho đến hôm nay Quân Nguyệt Nguyệt tìm anh tới chỗ này, ôm cô mới có thể ổn định tâm trạng, hoàn toàn bình tĩnh lại mà bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ. 

Quân Nguyệt Nguyệt không đánh thức anh, chỉ tắt TV, đóng cửa sổ lại, bật điều hòa. 

Bên ngoài rất nóng, nhiệt độ trong phòng tăng lên quá nhiều, khi nhiệt độ hạ xuống một chút, cô lại sợ Phương An Ngu bị cảm lạnh, cầm chăn đắp lên cho anh. 

Chăn rất rộng, cô lại kéo lên người mình một chút, chậm rãi gối lên đùi Phương An Ngu, cầm tay anh nghịch ngợm. 


Cô không hề buồn ngủ chút nào, ở chung với Phương An Ngu cứ giống như chẳng làm cái gì, Quân Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy thư thái, cô để tay anh che lên mặt mình, chậm rãi cười rộ lên. 

Thật ra mạt thế dường như không có gì đáng sợ, cô hết sức che chở cho Phương An Ngu, nếu thật sự không bảo vệ được, cô và anh chết đi, nói không chừng vừa mở mắt ra, bọn họ lại có thể làm trọng sinh lại. 

Quân Nguyệt Nguyệt thề cô không buồn ngủ thật, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay Phương An Ngu, như thuốc ngủ có công dụng mạnh mẽ, cô cứ thế vô thức thiếp đi. 

Nhưng giấc này, ngủ cũng không hề an ổn, cô nằm mơ, trong mơ, cô dùng một thân phận đứng ngoài xem, nhìn mình điên cuồng theo đuổi Phương An Yến, đến khi cầu xin không được lại bắt đầu hận cậ, tự mình buông bỏ, mưu tính giành nhà họ Quân với Quân Du, cuối cùng cô lang chạ ra con, không ai nhận, rồi vào kết cục bình yên rời khỏi đất nước. 

Quân Nguyệt Nguyệt ở trong mơ, biết rõ đây là cốt truyện, nhưng cảm giác chuyện này quá chân thật, ngay cả suy nghĩ điên cuồng theo đuổi không được cùng với cảm giác hoàn toàn đau đớn đều rõ rệt như vậy, rõ ràng đến mức ngực cô khó chịu.

Nhưng mà khiến cô không chịu nổi nhất là bên trong giấc mơ cô luôn ngược đãi Phương An Ngu, lạnh lùng với anh, nhục nhã anh, hôn môi người khác ngay trước mặt anh, cả đêm không về, thậm chí sau đó ngược đãi anh, không cho phép anh tới gần mình, dù chỉ một bước. 

Đối với quãng thời gian về Phương An Yến kia, Quân Nguyệt Nguyệt còn có thể chống đỡ được, nhưng tới nơi cuối cùng Phương An Ngu xuất hiện, cô thật sự không chịu nổi, cảm giác cả trái tim thắt lại, đau đến mức muốn nhưng không thể hô hấp, buồn bã tắc nghẹn đến mức cô gần như không đẩy khí lên được, cảm xúc này đậm đặc tới mức cả người mở to mắt sợ hãi bật dậy thật lâu nhưng vẫn còn hoảng hốt, 

Sao cô có thể đối xử với anh như vậy được...

Quân Nguyệt Nguyệt, lúc ấy vẫn luôn chăm chăm vào tuyến tình cảm của nam nữ chính, hoàn toàn không cẩn thận xem qua cốt truyện trong nguyên bản, nhưng vài cảnh trong mơ vừa rồi, rất nhiều cảnh đều chưa từng thấy trong sách. 

Cô ngồi trên sô pha hô hấp kích liệt, Phương An Ngu đã sớm tỉnh, luôn nhìn cô, thấy cô như vậy, lặng lẽ ôm cô từ phía sau, tựa đầu vai  cọ cọ sườn mặt cô, bờ môi ấm áp in lên hai má, Quân Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, cảm xúc hỗn loạn kinh khủng ở trong mơ mới chậm rãi tiêu tán.

Quay người ôm lấy cổ Phương An Ngu, cổ họng cô ậm ừ cọ vào hõm vai anh, tuy Phương An Ngu không nghe được giọng nói giống tiếng chó con của cô nhưng lại cảm nhận được tâm trạng của cô, hơi nghiêng đầu, mặc cho cô làm nũng, vỗ nhè nhẹ.. mông cô. 

Quân Nguyệt Nguyệt nửa quỳ trên ghế sô pha quay đầu ôm anh, tư thế này vốn đã có phần như đang vểnh lên, sau khi Phương An Ngu vỗ vài cái, ngay cả thương cảm cũng không thương cảm nổi nữa, cắn một cái trên vai anh, cầm điện thoại thu giọng nói vào --- Anh đùa giỡn lưu manh!

Phương An Ngu ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tin nhắn của cô, dáng vẻ anh ngay ngắn, ánh mắt trong trẻo, biểu cảm cũng vô cùng bình thường, cũng không cố ý ra vẻ vô tội lại không mảy may nhìn ra được dấu vết của việc đùa giỡn lưu manh. 



- -- Tư thế vừa rồi của em, vô cùng phù hợp từ đằng sau, có lần như thế này, em đã nói từ sau vào rất sâu. 

Mặc dù Phương An Ngu nói như vậy nhưng vẫn có dáng vẻ của đóa sen trắng sạch sẽ không vương chút bùn, Quân Nguyệt Nguyệt bất chợt bị anh nhắc đến khả năng cường tráng* đến nổ đỏ bừng cả khuôn mặt, chân tr@n trụi đứng cạnh ghế sô pha, chỉ vào Phương An Ngu vài cái nhưng lại không nỡ mắng. 

* Khả năng cường tráng: Raw 航母, ở trường hợp này ý chỉ khả năng cường tráng trong chuyện đó.

Cô vẫn cảm thấy bản thân trong tình yêu này ở vị trí cường thế, kiếp trước cô lăn lộn với đàn ông đã lâu, không biết kiểu quan hệ này không khỏe, ngược lại rất thích cảm giác khống chế, nhưng giờ khắc này, cô đột nhiên cảm giác mình bị nắm lấy gắt gao. 

Phương An Ngu chỉ nói một câu như vậy, cô đã hết hồn rồi, Quân Nguyệt Nguyệt thử tưởng tượng, nếu anh thật sự yêu cầu cô cong mông lên... Con mẹ nó chắc chắn giữ không nổi cũng phải đồng ý!

Cô nhớ tới một lần ở trên, cô đã không nhịn được bởi vì dáng vẻ âm u của Phương An Ngu mà làm hơn nửa giờ đồng hồ "tự ngồi xổm lên xuống."

Hôm nay... không thể qua rồi. 

Quân Nguyệt Nguyệt cắn môi, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Phương An Ngu chiếu tới, hít sâu một hơi, định nghĩ cách tìm lại mặt mũi, tiếp tục như vậy cô làm sao còn... Phương An Ngu thò tay về phía cô. 

Mẹ nó, anh ấy muốn ôm một cái. 

Đầu óc Quân Nguyệt Nguyệt đấu tranh kịch liệt, cơ thể không nghe lời mà ghé vào trong ngực Phương An Ngu. 

Toang rồi. 

Cô cảm giác mình còn có thể giãy giụa một chút.... thì Phương An Ngu đã hôn lên môi cô. 

Coi như toang, không giãy dụa nữa. 


Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu dính nhau một hồi, cứ thế trời đã tối rồi, Phương An Yến gọi điện thúc giục cô, tan làm cậu muốn đưa Phương An Ngu về nhà. 

Quân Nguyệt Nguyệt không nỡ, nhưng nếu Phương An Ngu không quay về, phía mẹ Phương bố Phương sẽ không lừa gạt được, trở lại cũng không sao, còn vài ngày nữa Quân Du mới qua ở chỗ này, mấy ngày này cô có thể uy hiếp Phương An Yến đưa anh đến. 

Có điều trước khi đi, hai người nấu một nồi mì, ăn đến no căng bụng, dưới sự giục giã của Phương An Yến mới lưu luyến không rời mà chia tay. 

Ngay ngày hôm ấy, hai người vẫn gọi video đến khuya như trước, hôm sau Quân Nguyệt Nguyệt lại đe dọa Phương An Yến đưa Phương An Ngu qua. 

Bởi vậy ba ngày, hai người đều ngâm mình ở cùng một chỗ, đơn giản mà ăn chút đồ, ngủ trưa rồi xem phim điện ảnh, cũng rất vui vẻ... À, trưa nay Quân Nguyệt Nguyệt không chịu nổi Phương An Ngu dụ dỗ, lăn lộn với anh trong tủ quần áo ở phòng mình hơn một giờ. 

Đúng vậy, dụ dỗ. 

Nếu như hai lần trước Quân Nguyệt Nguyệt nghi ngờ, thì lúc này đây đã hoàn toàn xác nhận được, Phương An Ngu dụ dỗ cô. 

Anh thậm chí còn có ý đồ dụ dỗ người khác, vẫn chính là tư thế đó, áp sát tại đó, hơi mơ màng nhìn người khác, yếu hầu nhấp nhô, lại ngoắc ngoắc ngón tay, nếu bạn cự tuyệt, anh sẽ làm bộ nhẫn nại, trên thực tế là lạt mềm buộc chặt, rất ư chi tâm cơ. (Editor: Boy tâm cơ). 

Quân Nguyệt Nguyệt thật sự không chịu nổi sự dụ dỗ liên hoàn của anh, bị anh lừa vào trong tủ quần áo, anh nói lúc anh còn bé khi sợ hãi sẽ trốn vào tủ quần áo, nhưng mà sau khi lớn lên, tủ quần áo đã nhỏ hơn, không trốn được. 

Nghe một chút đã thấy đáng thương biết bao, Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ thứ, tủ quần áo của cô rất rộng, nên đã kéo Phương An Ngu vào nhìn...

Kết quả?

Cái hôm trước anh nói là rất sâu ý, hôm nay sử dụng vô cùng triệt để, Quân Nguyệt Nguyệt quỳ đến đầu gối đỏ bừng, sau khi từ tủ quần áo ra đi bộ cũng rất đau. 

Cô có chút tức giận. 

Cũng không phải tức giận, chỉ là nói không thoải mái, khó chịu ở chỗ nào, giống như bị sự đáp lại của mình làm tức giận, nhưng nếu nói thực sự tức giận, vừa rồi lại là cô tự nguyện đó, túm lại là rất quắn quéo.

Phương An Ngu đi ra theo sau Quân Nguyệt Nguyệt, hai người tắm rửa xong xuôi, anh lại về dáng vẻ đóa hoa sen trắng độc lập mặc kệ sự đời, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bất chấp đè cằm cô đề phòng cô bỏ chạy trong tủ quần áo lúc ban nãy. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt anh trong trẻo, tóc ướt sũng ngồi trên ghế sô pha nhìn về phía mình, cảm giác đầu gối cô càng đau hơn. 

Có điều sau khi Phương An Ngu ngồi xuống bên cạnh cô, dùng di động gõ chữ cho cô --- Có thuốc sao? Anh thoa đầu gối cho em. 

Quân Nguyệt Nguyệt tức giận quăng khăn mặt lên mặt anh, giật điện thoại --- Anh còn biết đầu gối em xanh tím nữa ư! Đồ đểu!

Phương An Ngu bắt được khăn mặt, cầm điện thoại qua nhắn lại --- Thật xin lỗi, vừa rồi em quá mê người, anh không thể kiềm chế được, về sau anh sẽ không bao giờ... như vậy nữa. 

Lời nói này mang một đống ý cặn bã, nhưng mà Phương An Ngu thật sự lớn lên quá có ưu thế rồi, người khác không có cách nào liên hệ anh với cặn bã cùng một chỗ được. 

Quân Nguyệt Nguyệt tự nhiên bị cái câu "Em quá mê người" kia lừa gạt, hừ hừ trợn mắt nhìn anh một cái. 

Phương An Ngu cúi đầu, thấy cô không tức giận thật sự, sáp đến để khăn mặt trên đầu cô, dịu dàng lau tóc cho cô. 

Quân Nguyệt Nguyệt lại tựa trong lồ ng ngực anh, thật ra cô hơi thích dáng vẻ không khống chế được của anh. 

Như vậy sẽ lộ ra rằng anh quả thực vô cùng khát khao cô, khiến cô có cảm giác vừa thỏa mãn lại vừa xấu hổ. 

Một người dịu dàng lau tóc, một người hơi cúi đầu, bầu không khí đang vô cùng tốt đẹp, Quân Nguyệt Nguyệt đang híp mắt hưởng thụ thì đột nhiên khóa cửa bỗng bị xoay một cái.

"Rắc rắc" Tiếng động không lớn.

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt lại dồn sức nhìn về phía cửa ra vào...
Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc Story Chương 77
9.7/10 từ 46 lượt.
loading...