Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 66

163@-
Có kinh nghiệm ở mạt thế, Quân Nguyệt Nguyệt cho là mình đã nhìn thấu nhân tính, nhưng cuối cùng cô lại quá ngây thơ trước mặt kiểu người thương nhân như ông cụ Quân này, cô không ngờ ông ta ra tay nhanh như vậy, làm đến cùng như thế. 

Hiện tại người nhà họ Phương đang góp vốn khắp nơi, nếu ông cụ Quân thật sự nhúng tay vào, đừng nói là nhà họ Phương ký thỏa thuận ly hôn, cho dù bảo bọn họ đóng gói Phương An Ngu lại tặng cho ai đó, Quân Nguyệt Nguyệt cũng không hề hoài nghi chút nào, bọn họ sẽ làm đó. 

Phương An Yến là nam chính không sai, cũng đúng là Phương An Ngu không sai, nhưng tính cách của cậu là hết lòng hết sức vì công ty của gia tộc, thậm chí không tiếc bán hôn nhân của mình, quả thực dựa theo nguyên tắc của cốt truyện, sau cùng cậu và Quân Du bồi đắp được tình cảm cũng tháo gỡ hiểu lầm, đi đến kết cục tốt đẹp. 

Nhưng từ đầu tới cuối, nam phụ Phương An Ngu này ngoại trừ việc thúc đẩy cốt truyện, cũng rất thảm. 

Vốn bị người trong nhà đẩy đi kết hôn với nguyên chủ Quân Duyệt, cuối cùng mới thoát khỏi tra tấn của Quân Duyệt, anh lại bởi vì đi hơi gần nữ chính nên bị em trai hiểu lầm, chỉ có điều là không thể nói cũng chẳng thể nghe, nhưng lại có thể nhìn hiểu. 

Kết cục cuối cùng trong nguyên bản là đại kết cục nam chính nữ chính yêu nhau thắm thiết, ở bên nhau, mà Phương An Ngu rời khỏi nhà họ Giang. 

Chỉ cần nghĩ lại Quân Nguyệt Nguyệt đã thấy đau lòng, ông cụ Quân không giấu giếm, đem mặt mũi nhà họ Phương cùng với thủ đoạn của ông ta, nói hết tất cả cho cô, Quân Nguyệt Nguyệt lửa giận đầy mình nhưng không có chỗ trút hết, cô lại không thể thật sự đánh ông lão trước mặt bị ung thư sắp chết này. 

Tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ nhưng chỉ đưa ngón tay về phía ông ta nói một câu, "Ông không xứng làm ông nội."

Sau khi cô nói xong cũng không quay đầu lại mà ra thẳng cửa lớn nhà họ Quân, tài xe nhà họ Quân không có mệnh lệnh của ông ta không ai dám đưa cô đi, Quân Nguyệt Nguyệt giận dỗi đi ra ngoài sau cũng có chút hối hận, thị trấn nhỏ hoang vu hẻo lánh này, cô lại không biết tuyến đường của xe khách, đi đâu thuê một chiếc xe quay lại thành phố Khâu Hải chứ. 

Có điều bắt cô trở lại nhìn cái khuôn mặt kia của ông cụ Quân, Quân Nguyệt Nguyệt sợ chính mình không nhịn được sẽ đánh chết ông ta, trên thế giới này sao lại có người đáng giận như vậy, đáng giận tới mức ngay cả ông ta sắp chết đến nơi rồi cũng không khiến người ta thông cảm nổi. 

Quân Nguyệt Nguyệt gần như có thể tưởng tượng ra, nhà họ Phương căn bản sẽ không hỏi thăm ý kiến của Phương An Ngu, hoặc là sẽ dùng đủ loại lý do để thuyết phục anh, một người mềm mại như vậy, quan tâm đ ến người thân như vậy, bố Phương mẹ Phương trở về, tha hồ ai khóc một chút, ép một chút, Phương An Ngu sẽ không chịu nổi mà ký tên lên thỏa thuận ly hôn. 

Cô không trách anh không đối phó nổi với người nhà, anh lại có nhiều suy nghĩ, nhiều tủi thân, lại thực sự cùng chung vinh hoa cùng chung tổn hại với nhà họ Phương, lúc trước anh đồng ý với nhà mình lấy nguyên chủ, trong cuộc hôn nhân bị đối xử như vậy, càng về sau thậm chí là bị nguyên chủ ngược đãi, anh thậm chí chưa từng nói với người nhà họ Phương, có thể nhìn ra anh quan tâm đ ến họ bao nhiêu. 

Nghĩ lại lòng lại chua xót, Quân Nguyệt Nguyệt đối với cảm xúc này thật sự có thể cảm động lây rồi, cô đã từng yêu thương người nhà như vậy, quý trọng bọn họ, trả giá vì bọn họ rất nhiều, mà cuối cùng... chỉ đổi lấy một câu, "Nó không sao đâu."

Đến bây giờ thời gian qua đi, cảnh vật cũng đổi thay, cô đã không còn nhớ bao nhiêu cảm giác kích động và tuyệt vọng trong lòng nhưng giờ phút này cô lại không nhịn được lau nước mắt, vừa đi vừa lau, vô cùng vô dụng, vì thay đổi một thế giới nhưng chính mình lại vẫn bất lực như trước, cùng vì từ đầu tới cuối không chọn khoảng trống cho Phương An Ngu. 

Chỉ là muốn sống thật tốt mà thôi, sao cứ khó như vậy?

Quân Nguyệt Nguyệt đi trên đường dài trống trải không người, trước không thấy thôn sau cũng chẳng thấy cửa hàng nào, sau khi khóc xả được cảm xúc ra ngoài rồi, cô thực sự hối hận cứ thế chạy ra ngoài như vậy rồi. 


Phương An Ngu bị ép ký tên rồi, cô lại sốt ruột quay về xem sao, cũng không nên ngu ngốc chạy tới, cô đứng trên đường hít sâu, đang chuẩn bị quay đầu trở về, dù không thể khiến lão già chết tiệt kia đưa xe cho cô, ít nhất cũng phải tìm người hỏi cho rõ ràng rời khỏi đây như thế nào, chỗ nào có thể bắt được xe. 

Có điều ngay lúc cô chuẩn bị quay lại, một chiếc xe dừng bên cạnh cô, Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu, thấy cửa sổ xe kéo xuống, là Lịch Cách sáng nay cùng cô đi khảo sát mảnh đất kia. 

"Không phải mấy tia sấm sét đánh thôi sao, cô cũng đã chạy trốn nhanh quá rồi," Lịch Cách nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, "Khóc? Sao cô lại ở đây? Cãi nhau với ông cụ Quân ư?"

Quân Nguyệt Nguyệt không muốn trả lời Lịch Cách, nhưng bây giờ biện pháp tốt nhất là ngồi xe của anh ấy quay lại nhà họ Quân, cô lộ ra sự bất đắc dĩ và mệt mỏi, đang định nói đưa cô đi một đoạn đường, Lịch Cách lại mở miệng, "Có phải chỗ bảo bối nhỏ của cô đã xảy ra chuyện gì không?"

Lịch Cách giống ông cụ Quân, là kiểu thương nhân thuần túy, căn cứ vào dáng vẻ hồn bay phách lạc này của Quân Nguyệt Nguyệt, không khó đoán ra thủ đoạn của ông cụ Quân. Dù sao hôm qua cô dẫn người đến trước mặt anh ấy, giới thiệu cho bọn họ gặp mặt, ông cụ Quân dù có kiêng dè mặt mũi của anh ấy cũng sẽ ra tay đó thôi, chỉ là cô cả nhà họ Quân này... cũng cho Lịch Cách cảm giác rất kỳ quái.

Nói cô ngu xuẩn, cô lại có thể nói ra, đề ra lời hợp tác với mình, nói cô khôn khéo, thuộc hạ của ông cụ Quân nhiều như vậy, cho dù không hiểu thủ đoạn của ông cụ cũng phải biết chút chuyện lộn xộn của cái giới này, chút xíu cảnh giác cũng không có, lỗ m ãng chỉ lo đầu không nhìn đuôi. 

Có điều Lịch Cách rất thích tiếp xúc với người thẳng thắn như vậy, Lịch Cách lái xe về đằng trước quay đầu, mở cửa ghế phụ lái ra nói. "Lên đi, tôi đưa cô trở về thành phố Khâu Hải."

"Vừa đúng lúc tôi cũng có chút việc phải đi Khâu Hải," Anh ấy nói. "Quân tiểu thư đã nói chuyện hợp tác với tôi, tôi cũng chẳng trách nói xa nói gần, tôi rất dao động, đồng ý đề nghị hợp tác của cô, điều kiện tiên quyết là cô có thể thuận lợi trở thành người thừa kế của nhà họ Quân."

Lịch Cách nhìn Quân Nguyệt Nguyệt kéo mở cửa lên xe, híp mắt nói, "Miếng đất kia, sau khi tiền vốn quay về chúng ta phân chia hai tám được không?"

Cái này mẹ nó thật sự là sư tử ngoạm rồi, Lịch Cách muốn xem thử xem Quân Nguyệt Nguyệt có phải thật sự ngu ngốc hay không, nói chuyện hợp tác thì nói ba hoa chích chòe, nhưng lại thật sự có vài phần thành ý.

Nhưng phàm là người biết dùng não đều không đến mức đồng ý loại yêu cầu này, Quân Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh ấy, lúc này tiếng sấm đã nhỏ hơn nhưng tia chớp trên bầu trời lại chưa từng ngừng lại. 

"Tôi có thể không cần một phần tiền nào," Quân Nguyệt Nguyệt kết luận mạt thế sắp đến rồi, thời gian mấy tháng, mảnh đất kia sẽ không có giá trị nữa lại không có vật tư lớn để trao đổi cuối cùng đến nơi tránh nạn cũng không đi được. 

Lịch Cách khởi động xe, vừa lái xe vừa nhìn cô gái kì lạ, không nhịn được lên tiếng, "Cô nói cái gì? Một phần tiền cũng không cần ư?"

Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Miếng đất đó xây làng du lịch, tôi muốn 20% bộ phận bên trong, chỗ đó còn ít hơn lợi nhuận 20% rất nhiều đó, anh có thể suy xét."

Chân Lịch Cách đạp phanh lại, hai người đột ngột bị đẩy về phía trước, may mắn là đã thắt dây an toàn. 

"Làm sao cô biết?" Kỳ thật trước hôm nay Lịch Cách cũng đã đi khảo sát nơi đó nhiều lần, công ty bọn họ đã họp nội bộ nhiều lần, kết quả cuối cùng là xây làng du lịch. 



*Ý cảnh: Chỉ cảnh sinh hoạt được miêu tả cùng tư tưởng tình cảm dung hòa thành một thể hình thành nên cảnh giới nghệ thuật, trong cảnh có tình và trong tình có cảnh, tình và cảnh giao hòa. 

Chỉ là việc này làm sao cô lớn nhà họ Quân biết được?!

Nếu cô đã biết, có phải ông cụ Quân cũng...

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt Lịch Cách, biết rõ hạng mục này có lẽ vẫn chưa lộ ra ngoài, cô cũng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ hỏi lại, "Gì mà làm sao tôi biết? Không phải hôm nay đi xem mảnh đất đó sao? Chỉ cách Bình Xuyên một khe suối, có thể bắc cầu treo, k1ch thích mạo hiểm vẫn còn mới lạ, ồn ào trong tĩnh lặng, làng du lịch là thích hợp nhất. 

Vẻ mặt Lịch Cách nhìn cô chậm rãi thay đổi, anh ấy không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lái xe, mất một lúc lâu mới thở dài một hơi nói, "Quân tiểu thư thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt lần nữa."

Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt tự nói chuyện này đã là cái gì, năm tháng sau anh mới thật sự mở mang tầm mắt, ngay cả hướng biến dị của anh tôi cũng biết. 

Lịch Cách vẫn không quá tin Quân Nguyệt Nguyệt có thể khai thác được tin tức cơ mật trong nội bộ công ty bọn họ, ông cụ Quân dù có thủ đoạn, cũng không thể mua chuộc được mấy người nội bộ của bọn họ, mấy người đó đều là anh cùng nhau lăn lộn đến bây giờ, có thể không đếm xỉa gì mà giao tính mạng của mình cho đối phương, nghi ngờ trong nháy mắt của Lịch Cách đã xua tan đi. 

Như vậy ý kiến này của cô lớn nhà họ Quân này...

"Là ông cụ Quân nói cho cô chuyện xây làng du lịch?" Lịch Cách không nhịn được lên tiếng hỏi. 

Quân Nguyệt Nguyệt lắc đầu, "Thời gian trước tôi từng đến đó một lần, ông nội tôi bảo tôi đưa ta kế hoạch khả thi, đây là tưởng tượng sơ bộ của tôi còn chưa văn bản hóa ra."

Lúc này ánh mắt Lịch Cách nhìn cô thật sự tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, không kìm được hỏi tiếp, "Tại sao phải bắc cầu treo giữa Bình Xuyên và núi Cam Đàm? Làm đường không tốt ư?"

Quân Nguyệt Nguyệt từ từ nhắm hai mắt dựa vào vị trí phụ lái, "Anh đi vào trong núi, biết rõ chỗ núi đó có rất nhiều hố, chỗ thông thẳng với Bình Xuyên cũng rất nhiều cây cối quý hiếm, anh muốn chặt mấy cái cây đó sẽ bớt đi rất nhiều điểm quảng cáo, di thực cũng rất tốn thời gian và sức lực, hơn nữa phí tổn sửa đường cũng vô cùng đắt." 

Cô nhìn Lịch Cách qua kính chiếu hậu, "Chắc chắn anh đã đi qua đó nhiều lần, biết trên đó còn có một núi đá tự nhiên, bắc từ chỗ ấy xuống, bắc cầu treo hoặc xích sắt đều có thể trực tiếp từ trên không trung xuống đồng bằng, k1ch thích lại mới lạ, đúng hay không?" Chủ yếu là sau khi tang thi bùng lên có thể trực tiếp thu hồi, phong bế cầu treo, ngăn cách cửa vào Bình Xuyên, tang thi không vào được, đây chính là địa điểm xây dựng căn cứ tuyệt vời. 

Ánh mắt Lịch Cách nhìn Quân Nguyệt Nguyệt đã trở nên sáng rực lên, khóe miệng mang theo ý cười, vừa lái xe vừa đập vô lăng, trong tưởng tượng sơ bộ của bọn họ vẫn chưa có thứ này, nhưng quả thực anh ấy đã từng đi qua đỉnh núi đá kia rất nhiều lần. 

"Quân tiểu thư, nếu cô thật sự có thể nắm bắt được nhà họ Quân, tôi đồng ý chia cho cô 30% khu vực của làng du lịch," Lịch Cách tăng tốc độ xe, "Điều kiện tiên quyết là lần này cô trở về, phải nhanh chóng tạm biệt bảo bối nhỏ của cô cho xong, ông cụ Quân sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô nếu cô lại tiếp tục dây dưa không rõ với cậu ta đâu."

"Ý tưởng cầu treo này, tôi hi vọng nhìn thấy phương án khả thi bằng văn bản," Lịch Cách nói, "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đánh cắp bất cứ ý tưởng nào."


Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, nhất thời hai người không nói chuyện tiếp, đợi đến khi ra khỏi thị trấn Hưu Đức, môi Lịch Cách cử động nhiều lần, mới không kìm được mở miệng, "Con gái các cô nghĩ sao, tôi không biết nhưng bảo bối nhỏ kia của cô, tôi cũng hiểu rõ ít nhiều."

Cô trợn mắt nhìn Lịch Cách, lúc này anh ấy thật lòng đưa ra đề xuất, "Cô không cần nhất quyết cố giữ cái gì gọi là hôn nhân hay không hôn nhân, chờ đến khi nhà họ Quân tới tay cô, người như vậy có thể chạy trốn ư? Còn không phải muốn giữ thế nào thì giữ ư?"

Đương nhiên Quân Nguyệt Nguyệt cũng nghĩ đến chuyện này cho nên mới phải lá mặt lá trái với ông cụ Quân, chỉ là cô đã đồng ý với Phương An Ngu là sẽ không ly hôn rồi, đây là lời hứa của cô, không giữ lời hứa, chính là phản bội. 

"Thứ cho tôi nói thẳng," Lịch Cách nói, "Một đóa hoa mềm mại như vậy, nếu như trong tay cô có không ít đồ, cô cũng không nuôi nổi."

Quân Nguyệt Nguyệt lườm Lịch Cách, cái chuyện chết tiệt này, cô cũng biết, nếu không cô đã sớm quẳng gánh dẫn người bỏ trốn rồi!

Hơn nữa lần này đi thị trấn Hưu Đức, Quân Nguyệt Nguyệt đã có thể cơ bản xác định ở đây chính là trước mạt thế, cô lại càng cần tiền gấp hơn, rất nhiều tiền, tiền chính là vật tư, vật tư dồi dào mới có thể tồn tại lâu dài được, sống tốt được. 

Cô hoàn toàn không thể nào tưởng tượng, nếu người như Phương An Ngu chịu đói, nếu như sống không tốt bị đám người chết di động kia đuổi theo sẽ là tình hình như thế nào.

Thật ra biết Phương An Ngu bị tính kế bắt ký tên, Quân Nguyệt Nguyệt không ra tay tại chỗ, không cãi nhau mà trở mặt hoàn toàn với ông cụ Quân, thậm chí vì khống chế tâm trạng muốn chạy tới của mình, đều là vì cô xác định sau này mạt thế sẽ tới, biết chính mình càng không thể bỏ nhà họ Quân mà đi, không thể buông bỏ mảnh đất kia, thậm chí không thể bỏ qua việc giữ lấy cơ hội với Lịch Cách. 

Căn cứ lớn nhất sau mạt thế, bức tường đá sức mạnh vô địch đó, chính là lựa chọn tốt nhất có thể bảo vệ cô và Phương An Ngu!

Lúc này Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã bình tĩnh lại rồi, tuy lời nói của Lịch Cách coi như chân thành nhưng cô cũng khó bỏ cảnh giác được, nói, "Tôi nhất định phải quay lại xem sao, anh biết, anh ấy không thể nói cũng không thể nghe, đoán chừng bây giờ điện thoại cũng bị người ta tước đi rồi."

Nhắc đến Phương An Ngu, cô không kìm được lộ ra ý cười, "Chắc chắn anh ấy không tự nguyện ký, chưa biết chừng anh ấy đang trốn ở góc nào đó, tôi an ủi anh ấy xong sẽ nói rõ kế hoạch, mới có thể hoàn toàn buông tay đi làm việc tránh cho anh ấy sợ tôi thật sự không cần anh ấy, lại tổn thương thấu tim, không dỗ lại được đâu."

"Gu của cô đúng là đặc biệt," Lịch Cách cũng cười, "Thích một bảo bối như vậy, cả đời của cô coi mình thành đàn ông mà làm rồi."

Đời trước Quân Nguyệt Nguyệt vẫn coi mình thành đàn ông mà làm, chuyện này có là gì, cô chỉ sợ Phương An Ngu hiểu lầm, chính cô lại không nghĩ ra, phải biết rằng trong nguyên tác có một dạo anh ấy có khuynh hướng tự sát đó. 

"Vậy cũng không cần vội vã trở về làm gì, cậu ta cũng đâu chạy mất được." Lịch Cách nói, "Bây giờ biện pháp tốt nhất cho cô là canh ở bên cạnh ông cụ Quân, dù sao cũng người bị bệnh ung thư cũng cần người nhà làm bạn đó, đồng hành đến cùng, nói không chừng vui vẻ một chút, cái gì cũng cho cô hết."

Quân Nguyệt Nguyệt biết rõ lời nói của Lịch Cách đúng là thật nhưng cô vẫn lắc đầu, chỗ ông cụ Quân có thể đợi một chút, nhưng chỗ Phương An Ngu lại không được, không nói đến những thứ khác, trong lòng cô ông cụ Quân không thể sánh với Phương An Ngu, dù sau đó cô muốn làm gì thì nhất định phải cho anh biết đã, anh rất không có cảm giác an toàn, lúc ở nhà chăm chỉ cày cấy chỉ vì để cho cô mang thai, cũng bởi vì nghe thấy cô muốn sinh em bé cho anh, cảm thấy có em bé chắc chắn sẽ không ly hôn nữa. 

Bây giờ cuộc hôn nhân này không được bảo vệ nữa, Quân Nguyệt Nguyệt phải nói rõ ràng với anh, mới có thể đi làm chuyện khác được, nếu không anh hiểu lầm rồi, có lẽ rất đau lòng và tủi thân. 

"Anh không biết," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Trên thế giới này có nhiều thứ, không đợi được, cũng không thể có chút hiểu lầm nào, nếu không sau này sẽ không tìm lại được."

Lịch Cách nghe xong, mãi không nói gì, vẫn luôn yên lặng lái xe, nhưng lúc rung lắc xuống cao tốc được một đoạn đi qua đường thôn, anh ấy đột nhiên mở miệng.

"Cô nói đúng." Lịch Cách nói, "Đúng là phải nói rõ ràng."

Nếu không có nhiều thứ, thật sự không tìm lại được. 

Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, một lát sau, Lịch Cách nói tiếp, "Nếu tôi hiểu rõ điểm này, đoán chừng cũng có thể nuôi một đóa hoa mềm mại trong nhà rồi."

Cô nghiêng đầu, nụ cười trên gương mặt của Lịch Cách vừa lộ ra chút đắng chát lại có phần hoài niệm, "Tôi đã từng ở thành phố Khâu Hải, khi đó rất nghèo, bố mẹ đã mất hết, bỏ học từ sớm, cùng anh em mở một quán ven đường."

Quân Nguyệt Nguyệt không lên tiếng, chỉ im lặng làm người nghe. 

"Khi đó cũng có một đóa hoa mềm mại trêu chọc tôi, khi đó tôi đánh nhau, đánh bạc, không việc gì không làm," Lịch Cách nói, "Đóa hoa nhỏ của tôi còn yếu ớt hơn cô, hoàn toàn không đứng dậy nổi nhưng có thể nhìn ra rất quý giá, lúc ấy tôi hoàn toàn không dám chạm vào, tôi cũng không nuôi nổi cô ấy."

Quân Nguyệt Nguyệt nhớ rõ sau mạt thế, lão đại này quả thực không có ai bên cạnh, những lão đại ở căn cứ khác hận không thể mở hậu cung đến nơi rồi, nhưng bên cạnh người này lại không có ai, khả năng lại mạnh, rất nhiều người nói anh ấy biến dị không có tính năng rồi, chỉ biến tất cả thành đá, lúc ấy Quân Nguyệt Nguyệt và đồng bọn còn thổn thức một phen...

"Sau đó thì sao?" Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được hỏi.

"Sau đó ấy hả..." Lịch Cách chậc một tiếng, mím môi, "Không gặp nổi nữa, tôi đã dọa cô ấy chạy mất, dùng cách đặc biệt tổn thương cô ấy."

Trong lúc nói anh ấy cười rộ lên, "Tôi đoán chừng, đời này cô ấy cũng không quên được tôi, thời thanh xuân thơ ngây gặp phải tên lưu manh."

Quân Nguyệt Nguyệt cũng xúc động, "Vậy bây giờ anh lợi hại như vậy, sao không trở về tìm lại..."

Lịch Cách lắc đầu, "Lúc ấy căn bản không hỏi cô ấy tên gì, cũng không còn ở ngôi trường đó, không tìm thấy nữa."

"Cho nên tôi nói cô đúng, trở về dỗ dành bông hoa mềm mại của cô đi," Lịch Cách nói, "Sau đó lại quay lại dỗ ông cụ cũng vẫn còn kịp, dù sao bây giờ trừ cô ra nhà họ Quân cũng chẳng còn lựa chọn nào khác."

Quân Nguyệt Nguyệt thoáng nở nụ cười cũng không nói nữa, sau đó dọc đường hai người cũng không nói chuyện, nhưng yên lặng như thế này cũng không ai xấu hổ. 

Lúc đổ xăng dọc đường Quân Nguyệt Nguyệt đổi tay lái cho Lịch Cách, trên đường người nào mệt thì ngủ ở ghế sau một lúc, qua một đêm cộng thêm hơn nửa ngày thì bọn họ đến thành phố Khâu Hải. 
Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc Story Chương 66
9.7/10 từ 46 lượt.
loading...