Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Chương 2: Chương 2:
Dĩ nhiên không phải vì gương mặt Phương An Ngu xấu, mà là dù chỉ cô nhìn được hơn nửa khuôn mặt đã bị tóc xoăn che, hơn nữa người này còn đang nhắm hai mắt cũng đã vượt quá mong đợi rồi.
Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã gặp không ít đàn ông đẹp trai bởi khuôn mặt kiểu này là loại đặc cược có giá rẻ nhất trong giao dịch ở mạt thế, thậm chí về sau mấy đàn ông đẹp trai này còn để sẹo để chứng minh bản thân thường xuyên làm nhiệm vụ, rất đáng tin cậy. Tất nhiên ở mạt thế, không có người nào như Phương An Ngu, người khiến người khác nhìn anh một cái đã cảm thấy anh sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng.
Anh không mở mắt, lông mi dài nhưng không rậm, chỉ là ánh ra một chiếc quạt nhỏ dưới mắt, làn da sạch sẽ đến mức ngoại trừ những vết do sự thô bạo của Quân Nguyệt Nguyệt gây ra tối qua thì không thấy được tỳ vết rõ ràng nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng trong mắt cô, anh không thể được coi là đàn ông đẹp trai, bởi đường nét của anh quá nhẹ nhàng dịu dàng, không có chút sắc bén cần có của đàn ông, ngủ vô cùng yên tĩnh giống như một đóa hoa trong nhà kính, rõ ràng cũng khá cao lớn nhưng chỉ cần người khác lấy xuống cái lồng đó, cảm giác như làn gió nhẹ thổi qua sẽ héo rũ hết.
Chỉ có màu môi vì được ngủ lâu đến mức nóng, hiện ra màu hồng nhạt, anh hơi mím môi… nhìn giống như là chờ người đến thưởng thức vậy.
Bình thường Quân Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ nhìn kỹ một người như vậy bởi vì tình huống gặp mặt của hai người quá đặc biệt, họ đều đang nằm mà gối đầu còn gần nhau cho nên cô nhìn thêm mấy lần. Hơn nữa trong trí nhớ cô buổi tối qua, đôi môi này luôn mím chặt, cô chưa nếm được mùi vị cho nên tất nhiên bây giờ cô muốn nếm thử. Dù sao anh cũng đang ngủ, hôn một cái cũng không sao, về phần giải quyết thế nào người còn chưa tỉnh, nợ có nhiều cũng chưa cần lo.
Vì vậy Quân Nguyệt Nguyệt lại xích lại gần… Tuy nhiên chưa đợi môi cô dán lên, có tiếng hít thở lại gần khiến Phương An Ngu vốn dĩ ngủ không sâu giấc chợt khẽ nhíu mày rồi đột nhiên mở mắt.
Thật là xấu hổ quá!
Quân Nguyệt Nguyệt khựng lại, Phương An Ngu cũng không nhúc nhích, mà chớp mắt vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt có hơi mơ màng, đối mắt với cô ở khoảng cách gần.
Một lúc sau, sương mù tràn ngập trong mắt anh tản ra, mắt dần dần trợn to, trừng lên giống như con thỏ bị siết cổ, khiến cho Quân Nguyệt Nguyệt đang định mở miệng không nói lên lời mà lại hứng thú nhìn phản ứng của Phương An Ngu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng là sẽ được nghe tiếng thét chói tai, chất vấn hoặc là sẽ bị ăn một cái tát như tình tiết trong tiểu thuyết kinh điển, nhưng cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt lại thất vọng rồi. Phương An Ngu là người câm điếc, không nghe được, không nói được, vì thế anh sợ hãi nhớ lại sự việc đêm qua, rồi hoảng hốt, chỉ im lặng trừng mắt, ‘sóng to gió lớn’ một trận ở thế giới của mình, không cho người khác biết.
Quân Nguyệt Nguyệt thấy anh trừng mắt một lúc, sau đó lại không trừng nữa, cũng không có phản ứng gì quá khích, càng không vung tay tát, mà là chậm chạp cắn khóe môi rồi ngồi dậy, tay đè chăn trên người, ngồi xuống một góc giường khác, ánh mắt theo mép giường tìm kiếm quần áo của mình.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh cắn môi tự dưng có hơi khô nóng, thấy anh ngồi dậy, chăn không che được kín thành ra nhìn được trọn cảnh sắc sau lưng, cô huýt sáo rất lưu manh.
Tiếng huýt sáo kéo dài từng đoạn, là do cô học theo đội trưởng từng dẫn bọn họ thu thập vật tư, Quân Nguyệt Nguyệt lăn lộn với đám đàn ông quanh năm nên không ai coi cô là phụ nữ mà sau khi biến dị dì cả cũng biến mất, không khác gì đàn ông biến dị sức mạnh - chỉ khác ngực người ta còn to hơn ngực cô nên qua thời gian dài cô cũng không coi bản thân là phụ nữ, bắt chước tác phong của con người lưu manh lỗ mãng, so với đại đa số đàn ông chân chính còn đàn ông hơn, chỉ là không có cái ‘lủng lẳng’ của đàn ông đó thôi.
Nhưng người xưa có câu đàn gảy tai trâu, ngày nay có câu đùa giỡn kẻ điếc, Phương An Ngu quay lưng về phía cô nên hoàn toàn không nghe tiếng Quân Nguyệt Nguyệt, anh đang tập trung tìm quần áo của mình, cuối cùng thấy quần đùi mình ở cuối giường.
Anh gặp phải tình cảnh hết sức khó xử, một nửa cái chăn đang quấn quanh anh, một nửa đang đắp trên người cô, nếu anh đi lấy cũng không thể cầm chăn đi, chỉ có thể trần truồng...
Phương An Ngu không nghe được, không nói được, bởi vì khi còn nhỏ gặp sự cố ngoài ý muốn, tuy không ảnh hưởng đến trí não nhưng rốt cục vẫn ảnh hưởng tới năng lực phản ứng một phần, tiếp nhận sự việc tương đối chậm, cung phản xạ so với người bình thường dài hơn. Nhưng về sinh lý anh không có vấn đề, điều này buổi tối qua Quân Nguyệt Nguyệt đã kiểm chứng, mà sáng nay anh tỉnh dậy vật nào đó lại đứng dậy thẳng tắp, cũng không tiện đi qua đi lại.
Vì thế hai người một ngồi một nằm, một người có hứng thú ngắm đã mắt, một người im lặng bế tắc ngồi cắn môi liên tục.
Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra anh đang rối rắm, không có lương tâm cười rộ lên, nhiều năm rồi cô chưa từng này làm cũng chưa từng thấy thẹn thùng kiểu này. Nếu ở mạt thế, đàn ông cao to thẹn thùng có thể lôi cô té ngã, nhưng ở thế giới này, khi cảm xúc này đặt trên người Phương An Ngu, lại không quá yên bình cho lắm nhất là khi nhìn thấy lỗ tai hồng của anh, thật khiến cho người ta muốn nhéo một cái.
Cô là người thuộc trường phái hành động, thường xuyên nghĩ thế nào thì làm như thế, muốn nhéo, tay cũng vươn ra rồi.
Phương An Ngu cảm nhận được người sau lưng mình lại gần, lập tức cứng đờ người, Quân Nguyệt Nguyệt nhéo nhéo lỗ tai anh, rồi dựa vào người anh luôn.
Vừa rồi nằm yên không sao, di chuyển một cái cô mới phát hiện ra, trên người mình không có gì tím xanh, nhưng lại bủn rủn dữ dội, eo như thể bị gãy, chân có lẽ do lúc làm ngồi xổm quá nhiều, động một cái là run rẩy.
Loại cảm giác này quá lạ lẫm quá khốn kiếp. Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt biến dị, từ trước đến giờ không còn sự đau nhức do vận động nữa, nhiều nhất là bị thương nhưng sau khi bị thương cũng khỏi nhanh hơn người bình thường. Cảm giác giống như bị hao hết thể lực, như bị người dùng gậy ném, thật đúng là hiếm thấy, cô dứt khoát dựa vào Phương An Ngu một lúc.
Để cô dựa vào thế này cũng không sao nhưng Phương An Ngu lại khẩn trương muốn chết. Buổi tối hôm qua, bị đè một lúc lâu anh vẫn ngơ ngác bởi ngày thường cô đối xử với anh đều không hòa nhã, không biết tại sao lại nhất quyết đòi làm cùng anh, dù trước đó cô đã nói cho anh biết rằng cô kết hôn với anh là vì tiếp cận Phương An Yến, sớm muộn cũng ly hôn.
Phương An Ngu tuy hơi chậm chạp một chút nhưng cũng không ngốc, anh biết rõ tình huống trong nhà, cũng biết tình hình của nhà họ Quân. Anh là con trai trưởng nhà họ Phương, có điều mấy năm nay không làm được gì có ích cho nhà mình, nên việc kết hôn này, tuy trong lòng không muốn nhưng cuối cùng anh vẫn nghe lời cha mẹ.
Sau khi chú Quân qua đời, hai cô con gái nhà họ Quân không gánh vác được việc lớn, mới vội vã đi tuyển chọn đối tượng kết hôn để quản lý công ty, tất nhiên Phương An Ngu không thể quản lý công ty được, cho nên cô gái này lấy anh vì lý do gì tất cả mọi người đều có thể nhận ra. Cô thổ lộ với Phương An Yến, anh còn từng chứng kiến, em trai không đồng ý, cô mới đề nghị kết hôn với anh, chỉ vì lợi dụng anh tiếp cận em trai, anh biết rất rõ.
Nhưng việc kết hôn cũng giải quyết được chuyện cấp bách của Quân gia, việc Phương An Ngu có thể làm cho nhà mình cũng chỉ có việc nghĩ rằng chờ đến khi cô đề nghị ly hôn là được, ai ngờ tối hôm qua cô bị em trai kích thích đến phát điên rồi.
Phương An Ngu túm chăn, rũ mi, không nghĩ ra.
Coi như bỏ qua chuyện tối hôm qua, vậy sáng hôm nay cô đang làm cái gì đây?
Quân Nguyệt Nguyệt dựa vào một lúc, động tác không run rẩy giống như lúc vừa mới ngủ dậy nữa. Cô đứng dậy, kéo theo một đoạn tóc dài vướng víu, mặc lại bộ váy trắng từ tối qua, sau đó mới đến chân giường, thong thỏng cầm quần đùi của Phương An Ngu lên, ném qua cho anh.
Lúc Phương An Ngu thò tay ra bắt, quần đùi đã rơi trên chăn, anh ngẩng đầu, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt với vẻ mặt kỳ quái.
"Anh mặc quần áo vào trước đi, tôi đi rửa mặt rồi nói chuyện." Nói xong cũng không nhớ ra Phương An Ngu không thể nghe được, đi từ phòng ngủ vào phòng tắm.
Phương An Ngu mặc xong quần áo, vẫn nhíu chặt mày. Trên người anh có rất nhiều chỗ vô cùng đau nhức, đầu óc cũng rối loạn. Bình thường anh sẽ không nghĩ chuyện phức tạp như vậy, cũng chưa thông được cho lắm nên rất rầu rĩ.
Quân Nguyệt Nguyệt vào phòng tắm chỉ định tắm rửa qua loa, nhưng khi cô mở vòi hoa sen đã lâu không được dùng, điều chỉnh nước ấm vừa phải, nhấn xuống lấy dầu gội đầu chuẩn bị tắm rửa, ai ngờ vô tình nhìn thoáng qua gương, cô lập tức gào lên một tiếng rồi đi ra.
Lúc đọc sách không để ý đến miêu tả khuôn mặt nữ phụ như thế nào, chỉ nhớ là khuôn mặt nữ chính Quân Du vô cùng thanh thuần, chị gái độc ác này giống như chị kế của cô bé lọ lem lúc nào cũng đối địch với Quân Du.
Bởi vì quan hệ của Phương An Yến và Quân Du tốt, khi còn bé còn từng có thời gian cùng nhau sống chết, Quân Duyệt trong sách đố kị đến nỗi thay đổi hoàn toàn. Cô ta thường xuyên châm chọc, sau lưng lại lén lút bắt chước Quân Du, mua các loại váy ngây thơ như váy trắng tối qua về mặc, tóc cũng học theo Quân Du – để tóc đen thẳng dài, muốn dùng những thứ này để lấy lòng Phương An Yến. Thế nhưng tóc đen dài thẳng lại cộng thêm váy trắng không phải càng giống ma nữ hơn hay sao?
Thêm nữa nhìn trong gương, khuôn mặt của nữ phụ độc ác này, con mẹ nó cũng không hề liên quan gì đến thanh thuần, rõ ràng là quyến rũ chết người, tiếp tục nhìn dáng người... Cô thầm nghĩ không hiểu đi kiểu gì mà không bị loạng choạng, cảm giác trước ngực giống như treo hai ngọn núi lớn vậy. Nhìn xuống tiếp, ôi mẹ ơi, vòng eo này có thể nhỏ như vậy sao?
Quân Nguyệt Nguyệt thoa dầu gội lên đầu, thò tay ra véo một cái. Hự, hiện tại eo này là của mình, lại kinh hãi tiếp, chắc eo này chỉ bé bằng cánh tay cô lúc còn ở mạt thế. Còn bờ mông này, ôi, Quân Nguyệt nhìn qua nhìn lại, không thể không nói từ luc xuyên sách giờ rốt cục cũng có chút vui vẻ rồi.
Dáng người với khuôn mặt thế này mà vẫn cố chấp đi giành nam chính với nữ chính ư? Không tính đến cô cả nhà giàu sang quyền thế, mà với dáng dấp như thế này dù ở mạt thế, không có năng lực gì cũng có thể dùng khuôn mặt dáng người này bám vào dị năng giả mà sống.
Sung sướng thổi sáo, Quân Nguyệt Nguyệt nhanh chóng tắm táp xong rồi ra ngoài, mặc áo choàng tắm đến phòng khách định tìm ít uống nước, vừa đúng lúc đụng phải Phương An Ngu cũng đang uống nước.
Phương An Ngu cầm cốc đang muốn vòng qua cô, Quân Nguyệt Nguyệt vừa rót nước vừa nghĩ ngợi rồi hỏi anh: " Anh muốn cái gì? Cái gì cũng được miễn là tôi có thể cho, không cho được tôi sẽ nghĩ cách coi như là cảm ơn anh buổi tối hôm qua."
Phương An Ngu không nghe được, cũng hoàn toàn không thấy Quân Nguyệt Nguyệt, cụp mắt đi qua cô về phía cửa. Hôm nay không ăn bữa sáng, anh đói bụng đến tim đập thình thịch, bây giờ đến lúc giờ cơm trưa, dì giúp việc đã tới thúc giục.
Chỉ trách nhìn Phương An Ngu quá lành lặn, không giống với người tàn tật ở mạt thế nhìn một cái là nhận ra, không có chỗ nào thiếu sót, mà dường như sống chung cũng rất bình thường. Quân Nguyệt Nguyệt cũng không nhớ tới anh bị câm, thấy anh không lên tiếng định đi, một tay cầm cốc, một tay kéo anh lại.
"Haizzz, chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, đừng đi vội!" Quân Nguyệt qua loa kéo một cái, túm vạt áo của anh lại, động tác mạnh mẽ như đàn ông theo thói quen, dùng lực không nhỏ, cho dù cô không phải người biến dị nữa, kéo dùng sức như thế, cổ áo Phương An Ngu bị kéo rơi mất hai cúc, cốc nước trong tay cũng bị đổ vào vạt áo.
Phương An Ngu trừng mắt, sau đó chầm chậm cúi đầu, rồi khẽ nhíu mày nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt.
Cô không nghĩ là quần áo này lại mỏng manh như thế. Cô để cốc xuống, đưa tay sửa lại áo cho anh, nhưng không có cúc áo, không sao che được dấu vết của sự bừa bãi trên xương quai xanh chứng tỏ rõ hành vi phạm tội tối qua của cô. Bởi quan niệm của cô vẫn dừng lại ở mạt thế, làm xong mà không đưa ít đồ thì chẳng ra gì, khiến người khác coi thường, thế thì khác gì đi ăn chùa chứ. Vì thế Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua Phương An Ngu, nói chuyện chân thành hơn:
"Thật sự, anh rất nhiệt tình, tôi rất hài lòng, anh muốn cái gì, có thể đề xuất, hay là tôi trực tiếp đưa tiền cho anh!"
Cô đọc nội dung sách, quả thật Phương gia đang trong giai đoạn phải đối mặt với phá sản. Nam chính Phương An Yến vốn rất kiêu ngạo, nếu không phải vì Phương gia, làm sao có thể qua lại với hai chị em Quân Duyệt Quân Du cơ chứ.
Quyển sách này viết nam nữ chính cưới trước yêu sau, cô tổng kết đơn giản một cách cục súc, tất cả đều là chuyện tiền nong.
Quân Nguyệt Nguyệt nói lời này rất chân thành, mặc dù trong cốt truyện cô là nữ phụ ác độc nhưng vốn là con gái lớn của nhà họ Quân, tiền cô có thể động vào còn nhiều hơn của Quân Du liệt nửa người dưới, ngồi xe lăn.
Cô ngẩng mặt lên, đỉnh đầu cũng chỉ đến bả vai Phương An Ngôn, coi như vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, vóc người này khiến Quân Duyệt vốn vẫn luôn nhìn xuống kể từ sau biến dị ở mạt thế vẫn chưa thích ứng được, có điều góc độ này vừa hay nhìn thấy yết hầu của Phương An Ngu lên xuống.
Ngoài trừ tang thi, Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng quan sát cẩn thận đàn ông còn sống. Cô vươn tay dán lên, rồi dùng ngón tay ấn xuống, đợi Phương An Ngu gật đầu hoặc là đưa ra yêu cầu.
Phương An Ngu thấy rất ngứa, ngửa người ra phía sau tránh tay Quân Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt mờ mịt, không rõ cô đang định làm gì...
Quân Nguyệt Nguyệt đợi một lúc vẫn không thấy Phương An Ngu nói chuyện, lại nghe thấy một tiếng "Rầm", cửa bị đá văng, thấy Phương An Yến đang đứng ngoài cửa với gương mặt sa sầm.
"Quân Duyệt! Cô vừa nói gì với anh trai tôi?" Vẻ mặt Phương An Yến như sắp nổi bão, bước đôi chân dài tới.
Quân Nguyệt Nguyệt không biết ở thế giới này, sau khi ngủ cùng với những người có thân phận như Phương An Ngu một đêm, hỏi thích cái gì mà nói cho tiền, chỉ có thể là giao dịch tiền trao cháo múc mới có thể nói... Thời này, ngay cả bao nuôi tình nhân cũng phải chú ý tới tình cảm, nói đến tiền sẽ tổn thương tình cảm, đều là đưa "quà tặng".
Hiện tại cô và Phương An Ngu là vợ chồng trên danh nghĩa, cô nói điều này, lại chân thành... giống như đang chân thành sỉ nhục người khác.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Phương An Yến: Cô vừa nói tiếng người đấy à? Sao cô dám nói chuyện với anh tôi như thế? Ông đây liều mạng với cô ( Hai người xông vào đánh nhau túi bụi)
Phương An Ngu: Meo meo meo…? (Hoàn toàn nằm ngoài thế giới loài người)
Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc