Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc

Chương 112

135@-
Xe phi vùn vụt trên đường, địa điểm kế tiếp chính là địa chỉ nhà Từ Châu, đến nơi, bọn họ phát hiện tiểu khu này lại bị niêm phong lại, lối vào được chất đống bởi một đống lớn đồ hỗn tạp, hoàn toàn không nhìn thấy tang thi lảng vảng bên trong, yên tĩnh hoàn toàn. 

Vẫn là dị năng giả đi vào kiểm tra trước, dựa theo địa chỉ nhà Từ Châu đi vào hành lang, nơi này rất quỷ dị, không có tang thi cũng không thấy bất cứ người sống nào. 

Quân Nguyệt Nguyệt vẫn thử gõ cửa trước, sau khi gõ cửa không ai lên tiếng trả lời thì lại mở cửa nhà trong kiểm trong bên trong phòng. 

Nhưng mấy người dựa theo số cửa tìm được nhà, nhưng phát hiện cửa lại mở, không chỉ như vậy, gần như tất cả cửa nhà đều mở, hơn nữa trên đó ở dấu vết bị cháy, vốn không phải mở bằng cách bình thường mà là phá bằng sức mạnh. 

Bọn họ một mạch tới đây, trong lòng tất cả mọi người đều tràn đầy nghi ngờ, có điều Quân Nguyệt Nguyệt nhìn dấu vết trên cửa, cũng không giống như loại hàn điện, lại càng không thể là lửa, cô nhớ đời trước mình đã gặp dị năng giả, có một lần gặp một tiểu đội khác thu thập vật tư cũng đã từng gặp dấu vết cháy khét này, lúc ấy trong nhóm người kia có một dị năng giả hệ điện. 

Chẳng lẽ trong tòa nhà này, có dị năng giả hệ điện?

Quân Nguyệt Nguyệt cùng với mấy dị năng giả đang do dự một lúc thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu truyền tới từ bên ngoài, bọn họ nhanh chóng xuống lầu, ra đầu hàng lang, tiếng động vừa nghe được bắt nguồn từ cổng, hướng bọn họ đậu xe. 

Bọn họ bắt đầu chạy nhanh về bên đó, tốc độ mọi người đều không chậm mà nhanh chóng vòng qua góc tầng, thấy xe bọn họ đỗ trước cửa, cũng có một chiếc xe nhỏ dừng lại, có mấy người đứng dưới xe, hình như đang xảy ra tranh chấp.

Lúc mọi người chạy tới gần mới nhìn thấy, ba bốn người đàn ông đang giằng co với một người da đen cao to, mặc rất bó sát, đám Quân Nguyệt Nguyệt có hơi ngơ ngác, thoáng chậm lại bước chân một chút, nhưng Phương An Yến liếc mắt một cái đã nhìn ra, người da đen vừa cao vừa to kia không phải là Cơ Phỉ sáng sớm hôm nay!

Mắt thấy người đàn ông đối diện Cơ Phỉ giơ tay lên, động tác nhằm trúng cô nàng, Phương An Yến quát lên một tiếng, "Mấy người làm cái gì!" Sau đó không nói lời nào, ném ra một quả cầu lửa, vừa vặn quăng vào cái tay giơ lên đằng trước người đàn ông. Trận chiến cạn sức ngày hôm qua, dị năng của mọi người đều được tăng lên rất nhiều, bình thường quả cầu lửa của Phương An Yến cũng không nhỏ, tối hôm qua thăng cấp cộng thêm vừa rồi trong lòng cuống lên, sức mạnh của quả cầu này đã được tăng lên nhiều lần, rơi trên đất bình bịch bật lên với độ cao chừng một người. 

Người đàn ông kia thiếu chút nữa bị đốt, khiếp sợ lui về đằng sau cả mấy bước, thu hồi điện lực rẹt rẹt trong tay, quay đầu nhìn thấy đám người từ trong sân chạy ra nhìn sang thì trong mắt ngập tràn cảnh giác. 

Bọn họ dùng thời gian trong giây lát đã chạy tới cạnh cửa, Phương An Yến là người chạy đến đầu tiên kéo một người da đen còn cao hơn cậu một cái đầu, giống như gà mẹ bảo vệ cho con che chở ở sau lưng, hơn nữa thấp giọng, dịu dàng hỏi một tiếng, "Em không sao chứ?"

Thật ra thì Cơ Phỉ có thể có chuyện gì chứ, cô chỉ vì cần phải chăm sóc cho người ở đằng sau xe, cộng thêm dị năng của cô cũng không phải có tính công kích, lúc này mới chịu ở lại trên xe, nhưng ban nãy cô nàng phát hiện vẫn còn một món chuyện để giỡn rất vui, đang chuẩn bị thử hiệu quả một chút.

Ai dè còn chưa kịp khảo sát, bọn họ đã trở về. 


Bốn người đàn ông xảy ra tranh chấp với Cơ Phỉ đang bị giọng điệu này của Phương An Yến làm cho nổi da gà, dẫu sao nói giọng mềm mại với một người da đen cao xấp xỉ mét chín giống như khi nói với con voi, “Nhóc con nghịch ngợm này!” là một hiệu quả. 

Có điều thứ khiến da gà của mọi người dựng lên chưa phải cảnh này mà là người da đen có khí thế mạnh mẽ vừa nãy, khung xương sụp đổ ngay dưới mí mắt của bọn họ, tứ chi thu nhỏ lại, vô cùng huyền huyễn lắc mình một cái biến thành một cô nương xinh đẹp. 

Cơ Phỉ đối diện với Phương An Yến lắc đầu một cái, quay đầu nhìn mấy người đàn ông sau lưng, hiệu quả của việc biến thân tại chỗ còn giống thật hơn cả 4D. Mấy người đàn ông trực tiếp sững sờ.

Phương An Yến thò tay chỉnh lại tóc cho Cơ Phỉ một chút, cô nàng kéo cậu nói nhỏ tiếng, “Phát hiện chút chuyện cười, lát nữa nói với anh.”

Lịch Cách đã bước lên trước, hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Mấy người là ai?”

Bốn người đàn ông dời tầm mắt từ người Cơ Phỉ sang, cũng mau chóng tỉnh táo lại, dẫu sao bây giờ thế giới này cũng rất kỳ dị, đang trải qua cuộc sống rất vui vẻ, kết quả ngủ một giấc đã giống như trò chơi người xuyên thành tang thi, người chết lang thang trên đường, người nhà biến thành quái vật ăn thịt người, những ngày qua phần lớn bọn họ đều đã chết lặng, cho nên mặc dù ngạc nhiên với sự biến hóa của Cơ Phỉ nhưng cũng không ngẩn người quá lâu. 

Nói cho cùng, thế giới này không thể dùng khoa học để giải thích, trong nhóm của ông ta cũng có người có thể phát điện cường độ cao, cho nên bọn họ khôi phục lại bình thường rất nhanh. 

"Lời này phải là bọn tôi hỏi chứ," Người đàn ông cầm đầu trong bốn người đàn ông nói, "Chỗ này là địa bàn của chúng tôi, mấy người làm gì ở chỗ này, muốn cướp đồ à? Xéo nhanh lên!"

Mặc dù người đàn ông này khiếp sợ dị năng của Phương An Yến và Cơ Phỉ nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ, lúc này Lịch Cách ra ngoài giả bộ là thích hợp nhất, bởi vì bình thường anh ấy chính là thánh làm màu, thế là chân mày anh vừa nhíu một cái đã lộ toàn bộ khí chất:

"Có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không?" Lịch Cách nói, "Ai lạ gì mà cướp đồ của mấy người, chúng tôi chỉ đến tìm người."

"Người nào?" Người đàn ông cầm đầu kia nói, "Phần lớn người trong tiểu khu này đã chết, những người còn lại thì chúng tôi đều có ghi tên, anh tìm ai?"

"Cháu nó tên Nguyệt Nha!" Lúc này chị gái Từ Châu vẫn luôn cuống quýt lên tiếng, chị nhoài người trên thành xe, nói với người đàn ông kia, "Chỗ này là tiểu khu của nhà tôi, tôi tên Từ Châu, con gái tôi tên Nguyệt Nha!"

Chị thấy người đàn ông này nhưng không lên tiếng là vì ở trong tiểu khu này, chị vốn chưa từng gặp ông ta bao giờ.


Nhưng nghe ông ta nói có ghi tên, Từ Châu nhất thời kích động, "Con bé tóc dài, nhìn trắng nõn, mười bảy mười tám tuổi!"

Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Từ Châu, ngừng một chút, nhíu mày nói, "Hình như là có người giống vậy."

Từ Châu suýt nữa kích động từ trên xe nhảy xuống, vui vẻ ra mặt nhìn về phía đám Quân Nguyệt Nguyệt, cô tiến về đằng trước mấy bước, chọc sau lưng Lịch Cách một chút, anh ấy nhất thời mở miệng theo phản xạ, "Anh trai à anh họ gì, các anh có nhiều người còn sống không? Còn đủ thức ăn không? Ở có an toàn không, chúng tôi có một làng du lịch..."

Lịch Cách bắt đầu trò chuyện với người đàn ông cầm đầu, biết được ông ta đúng là dị năng giả hệ điện, tên là Hoài Văn Trì, quả thực là người còn sống trong tiểu khu này, lần này dẫn theo mấy thanh niên cường tráng ra ngoài là để tìm thuốc. 

Bọn họ ở trong một dãy nhà trong tòa nhà, có hai mươi mấy người sống sót, chỉ có một mình ông ta là dị năng giả. Thật ra thì ngay từ đầu số người sống sót là năm mươi mấy người, nhưng một nửa số người chết lúc đang dọn dẹp tang thi bên trong tiểu khu. Mà trong lúc giết tang thi, dị năng hệ điện của ông ta luyện được cách dùng hồ quang điện, lực sát thương rất lớn, có thể làm nổ đầu tang thi một cách dễ dàng, cũng có thể làm mở cửa tiểu khu.

Sau khi bọn họ chặn lại cửa tiểu khu thì ban đầu không đi ra ngoài mà ở trong nhà của mọi người thu thập, sưu tập lương thực, thậm chí mang lên chỗ bọn họ ở dãy nhà đó trong tòa nhà, bên trong tiểu khu cũng có siêu thị, bọn họ có thể chống đỡ một thời gian rất lâu. 

Nhưng mà trong đám bọn họ có một người già bị bệnh tim, huyết áp cao, lần này bọn họ mạo hiểm ra ngoài, là vì tìm loại thuốc ông lão thường uống, gần đây cũng có hiệu thuốc mà không tìm được, bọn họ đành đi chỗ xa hơn một chút. 

Nghe bọn họ nói như vậy, Lịch Cách lập tức nói, "Thuốc gì? Chỗ đó của chúng tôi có đó!"

"Chỗ ấy của chúng tôi đã dọn hết một hiệu thuốc," Lịch Cách nói, "Có đủ các loại thuốc, còn có cả y tá nhỏ có thể châm kim truyền dịch cho người khác, trước đó tôi đã giới thiệu cho ông, ông cũng đã biết, chúng tôi ở trong làng du lịch, chính là chỗ mới mở khoảng thời gian trước ở Bình Xuyên, chỉ cần thu cầu treo lại sẽ không có tang thi đi vào đâu..."

Lịch Cách lại bắt đầu thuyết phục một chầu nữa, Từ Châu ở trên xe sốt ruột không chịu nổi, có điều Lịch Cách đúng là người thích hợp làm lươn lẹo với người khác, Quân Nguyệt Nguyệt và mấy người kia nghe anh nói dẻo miệng xong, nói làng du lịch mới được dọn dẹp sạch sẽ xong thành giống như chốn Đào Nguyên - tiên cảnh của nhân gian, không đi chính là tiếc nuối trọn đời. 

Còn dựa vào mấy người biến dị bọn họ lôi kéo người biến dị hệ điện này, dùng sức mạnh liên hợp hấp dẫn, dùng cách huấn luyện đặc biệt của bọn họ, tại sao có thể lên cấp an toàn vân vân..., hơn nữa nhân tiện chém hai lần gặp gỡ của bọn họ và tang thi cấp hai, trong sóng tang thi cứu bao nhiêu người ra bla bla...

Sau một lúc lươn lẹo, không chỉ Hoài Văn Trì mà ngay cả ba thành viên đi theo sau ông ta cũng nhìn Lịch Cách với vẻ mặt đầy súng bái. 

Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy nếu Lịch Cách không phải là trùm lưu manh  thì làm một người bán hàng đa cấp cũng có thể tạo ra thành tích.

Cuối cùng sau khi Lịch Cách nói chuyện điện thoại với người trong căn cứ xong thì Hoài Văn Trì đã bỏ đi ý nghĩ ngờ vực hoàn toàn, có điều ông ta cũng không ra quyết định mà chỉ nói cần phải về hỏi ý kiến đồng đội thử xem sao.


Lịch Cách vui vẻ đồng ý, cũng nói mang mấy người đi theo khuyên nhủ, gọi Từ Châu đã cuống đến mức không ra hình dáng xuống, lần này Cơ Phỉ và Phương An Ngu ở lại cửa, mấy người còn lại đi theo lên. 

Hiện tại Phương An Ngu không phải là kiểu đoá hoa mềm mại nữa, sau khi hiềm khích lúc trước giữa hai người tan biến, anh nói rõ khả năng điều khiển của mình. Lúc này anh ở lại trong xe, phụ trách canh gác tang thi chung quanh, còn Cơ Phỉ thì tất nhiên vẫn coi như là tay đua.

Mấy người còn lại cũng đi theo vào trong dãy nhà.

Người còn sống đều ở tầng chót, đây là một căn độc nóc, nhìn tình huống trước mắt thì quả thực vẫn được coi là một chỗ tốt, điện nước vẫn chưa bị cắt, trong tiểu khu không có tang thi lảng vảng, bọn họ chỉ cần làm tổ trong nhà không ra, ăn đồ ăn khá làm nhàm chán mà thôi.

Có điều dọc đường đi Lịch Cách liên tiếp không quên thuyết phục Hoài Văn Trì, “Ông chưa từng gặp tang thi cấp hai nhỉ, bây giờ mấy người thấy chỗ này được, nhưng quốc gia cũng thất thủ, chúng tôi từ thành phố Khâu Hải tới, điện nước có thể giữ được bao lâu? Ông suy nghĩ thử xem, giờ cũng đã nửa tháng rồi, ta đoán là rất nhanh thôi.”

Lịch Cách nói, “Còn chưa nói mấy người ở tầng cao, điện nước bị ngắt thì lập tức sinh hoạt sẽ bị dừng lại, hơn nữa nếu sau đó có tang thi lên cấp, tang thi cấp hai kéo theo sóng tang thi tới, dù là mấy người không định ra cửa thì sớm muộn cũng bị bao vây.”

Hoài Văn Trì không ngờ Lịch Cách có thể nói như vậy, không nói chút kiêu căng khi đứng cửa đã bị mất đi, vào lúc này cũng chỉ biết gật đầu nói, “Đúng.”

Sau khi mọi người lên tầng, Hoài Văn Trì đi gõ cửa từng nhà, tập hợp tất cả mọi người vào trong cầu thang rồi mới giải thích tình huống.

Lịch Cách cũng đi theo bên cạnh để nói, rốt cuộc Từ Châu gặp được con gái chị, chỉ có điều con gái chị rụt vai từ trong nhà đi ra, nhìn qua tinh thần có hơi hoảng hốt.

Giống như cô bé từ trong phòng đi ra ngoài thì còn có cả ba nam sinh, hai người có dáng rất cao, một người thấp hơn chút, rụt bả vai, mặt sưng, mũi sưng, hình như bị đánh rất gay gắt.

Chuyện này không thể là do tang thi gây ra, chỉ có thể là mấy thanh niên nhỏ ở cùng chỗ đánh nhau. 

Trái lại kiểu chuyện như thế này cũng là bình thường, nhưng khi mọi người dao động bắt đầu hỏi vài ba câu về làng du lịch thì Quân Nguyệt Nguyệt lanh mắt phát hiện, cô bé ôm Từ Châu đó, trên chỗ đùi váy không trùm tới có vết bẩn khó tả, bị cô bé lau sạch một cách nhanh chóng, hơn nữa, mắt thường cũng có thể thấy chân cô bé đang run.

Với lại, hai tên nhóc có dáng người cao hơi tránh nhìn Từ Châu. 


Làng du lịch là một địa phương tốt, đây là chuyện rõ ràng, hơn nữa mọi người cũng không ngốc, lâu như vậy không cứu viện, đi ra ngoài tìm đồ, người trở về, nghe nói cả thành phố cũng thất thủ, bây giờ nghe đám Lịch Cách nói các thành phố khác cũng thất thủ, những người này cũng đã hiểu rõ, chờ đợi không có tác dụng gì, một khi điện nước bị ngắt thì bọn họ sẽ tới bước đường cùng rồi, vẫn phải kiếm miếng ăn lại vừa phải đối diện với đám người chết di động đáng sợ kia. 

Vì vậy bọn họ nhanh chóng đồng ý cùng chuyển tới làng du lịch, bắt đầu thu dọn đồ đạc, đoàn người cùng nhau xuống dưới dọn. 

Từ Châu luôn ôm chặt con gái chị, khóc không ra hình dáng, có điều lúc bọn họ bắt đầu chuyển vật tư, chi cũng không nói gì với con gái mình mà cũng giúp chuyển lên. 

Lần đầu tiên xuống, chướng ngại vật ở cửa được mọi người đồng tâm hiệp lực loại bỏ, lúc xe lái đến dưới dãy nhà thì để lại mấy người quan sát tránh không cho tang thi lảng vảng đi vào, người trên xe cũng nhảy xuống, mọi người trợ giúp lẫn nhau, nhanh chóng chuyển vật tư mọi người thu thập được những ngày qua từ trong tiểu khu chất lên xe. 

Xe rất lớn, những đồ này vừa được để bên dưới, mọi người lại đi lên, lần này người trẻ tuổi trợ giúp người lớn tuổi, do có biến dị sức mạnh nên Quân Nguyệt Nguyệt vẫn đang giúp cầm đồ nặng, cuối cùng khi lên xe cũng không đi lên đằng trước xe mà là ngồi đằng sau xe. 

Cô phát hiện một chuyện, thực ra trong khi dọn đồ cô vẫn luôn vô tình hoặc cố tình quan sát cô bé từ đầu đến giờ vẫn rụt bả vai, trầm mặc, ít nói, sắc mặt tái nhợt. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhớ, Từ Châu nói con gái chị là một cô bé rất đáng yêu, hoạt bát, khi cười lên đôi mắt giống như trăng lưỡi liềm, hai mẹ con sống với nhau, chồng mất sớm do chuyện ngoài ý muốn, nhưng do Từ Châu là giám đốc của xí nghiệp cho nên mức sống vẫn rất ổn, tình cảm của hai mẹ con cũng cực kỳ tốt. 

Nhưng từ khi gặp mặt tới giờ Quân Nguyệt Nguyệt vô thức chú ý tới cô gái nhỏ này, nó chưa từng cười một lần, thấy Từ Châu cũng vậy, có lẽ chị tưởng rằng con gái mình bị dọa đến choáng váng rồi, có điều là Quân Nguyệt Nguyệt lại nhận ra, có thể cô bé không phải bị tang thi hù dọa gì đó mà là luôn luôn chịu sự hù dọa của ba đứa bé trai bên cạnh mình, dù chỉ là dịch người qua mà thôi, cô bé cũng sẽ rụt vai, phát run mà mắt thường có thể thấy được. 

Suy nghĩ của phụ nữ luôn tỉ mỉ, Quân Nguyệt Nguyệt đã đoán chuyện gì xảy ra, trong lòng cô chán ghét kiểu chuyện này nhất, dù là cô đã từng trải qua một thế giới chỉ cần dùng khoai tây là có thể ngủ được với đàn ông hay phụ nữ, nhưng trong thế giới kia chuyện này không phải bị ép buộc xảy ra, nhất là  mạt thế bắt đầu xảy ra, thông thường đều là chuyện ép buộc khiến người ta mắc ói. 

Những người nhìn như bình thường, khi ý thức được trật tự thế giới sụp đổ, đạo đức không có luật pháp trói buộc trở nên cực kỳ nực cười. 

Quân Nguyệt Nguyệt đã gặp rất nhiều, cô từng rất chật vật dùng năng lực nhỏ bé của mình giúp chút ít, cho nên ánh nhìn với kiểu chuyện này rất gay gắt. 

Xe chạy đi về hướng làng du lịch, vật tư trong làng du lịch cộng thêm những thứ này vẫn chưa đủ, bọn họ vẫn cần phải ra ngoài thu thập, chỉ là không phải bây giờ, bây giờ cần trở về làng du lịch nghỉ ngơi, dưỡng sức, đồng thời cũng cần bố trí ổn thỏa cho thành viên mới. 

Cũng như, Quân Nguyệt Nguyệt phải xử lý tâm sự phiền phức mình đã nhận ra này. 

Khi xe chạy Phương An Ngu liên tục giúp khống chế tang thi, lúc nửa đường có một lần gặp phải mô hình sóng tang thi nhỏ do tang thi cấp hai chỉ huy, có điều đã nhanh chóng bị Phương An Ngu trực tiếp gi ết chết tang thi cấp hai. 
Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc Story Chương 112
9.9/10 từ 45 lượt.
loading...