Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Chương 101
177@-Thật ra cô từng điên cuồng thích Phương An Yến nhưng trước giờ chỉ yêu mình Phương An Ngu.
Cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt dẫn Phương An Ngu chọn một nhà của bí thư chi bộ thôn, sau khi vào cửa, cô bảo Phương An Ngu đợi mình ở cửa còn mình thì vào nhà kiểm tra xem an toàn hay không.
Phương An Ngu ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, Quân Nguyệt Nguyệt vừa quay người thì trong bóng đêm, ánh mắt anh lặng lẽ không một tiếng động biến thành màu xám trắng - màu sắc mà tang thi mới có.
Anh cẩn thận cảm nhận trong phòng một chút, không có tang thi, sau đó khi Quân Nguyệt Nguyệt bật đèn, anh cảm nhận toàn bộ thôn nhỏ một lần, cũng không có tang thi, đến lúc này trước khi Quân Nguyệt Nguyệt đi ra, anh rũ mắt, con ngươi đổi lại về đen thuần.
Quân Nguyệt Nguyệt xác định được trong phòng an toàn, bây giờ mới kéo Phương An Ngu vào nhà, vừa vào cửa thì trước mặt là một nồi sắt lớn, nơi này rõ ràng là phòng bếp, đi vào trong nữa mới là giường đất để ngủ, thời tiết hiện tại khá nóng, cũng không cần đốt, lấy chăn mới tinh trong ngăn tủ kéo ra đập đập là được rồi.
Chỗ rửa mặt là một loại cố ý làm cũ, bồn rửa tay có hoa văn sặc sỡ, đồ dùng duy nhất cực kỳ khiến người ta thỏa mãn lúc này, hai người cũng chỉ rửa mặt xong sau đó nằm trên giường đã là hơn hai giờ đêm.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, người mình yêu trong ngực, thế giới này tựa như vẫn còn là một thế giới bình thường, rất giống như tất cả không thay đổi đến không thể xoay chuyển được.
Chẳng qua là cô đang bận bịu sau rảnh rỗi, dẫn Ngu mỹ nhân thân ái đi ra tự trải nghiệm làng du lịch nhà mình một chút, ngày mai thức dậy trở lại thành phố, còn có thể được ăn ở cửa hiệu vịt quay lâu năm mà anh thích.
Quân Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, tưởng tượng tất cả những thứ này, có điều lúc mở mắt ra thấy lá cây như ẩn như hiện nấp trong Phương An Ngu, hơi thở dài.
Cô gọi điện thoại cho đám Cơ Phỉ và Quân Du biết bọn họ cũng đã xử lý vết thương các kiểu cũng nghỉ ngơi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn về Phương An Ngu vẫn luôn lẳng lặng ngắm mình.
Cô gửi tin nhắn thoại vào sau đó Phương An Ngu đã lập tức lắc đầu, còn cười với cô một tiếng.
Quân Nguyệt Nguyệt cầm điện thoại dừng lại một chút, tưởng là anh đọc hiểu khẩu hình, nói tiếp, "Đừng sợ, nhớ thế giới em đã nói với anh sao, anh cũng từng đọc sách, bây giờ anh cũng có dị năng, sau này chỉ cần sống ở nơi này là được."
Sau khi nói xong, cô đưa di động cho Phương An Ngu nhìn, mà anh đè tay cô lại, lắc đầu một cái.
Đỡ lấy điện thoại, không nhìn mà trực tiếp xóa sạch những chữ kia đi, viết --- Em nói là được, anh có thể nghe hiểu.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu gõ chữ, trái tim chợt nảy một cái, tiếp đó trong nháy mắt kịp phản ứng. Cô cảm thấy mấu chốt của chuyện khác thường hai lần trong hai ngày này ở đâu rồi, Phương An Ngu phản ứng quá nhanh!
Anh vừa nghe cô nói xong đã đưa ra phản ứng quá nhanh!
Hơn nữa Phương An Ngu vừa nhắn anh có thể nghe hiểu, là cái nghe hiểu mà cô nghĩ đó sao?!
Quân Nguyệt Nguyệt kích động đến nỗi tay chân có chút run run, kéo chăn ngồi dậy trên giường, nhìn Phương An Ngu, run giọng hỏi, "Anh có thể nghe được em nói chuyện?!"
"Anh có thể nghe được tiếng động ư? Có thể ư?" Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh cùng ngồi dậy trên giường, lúm đồng tiền bên khóe miệng lõm sâu, gật đầu với cô một cái.
Khóe miệng cô nhếch lên, sau đó nước mắt còn mau hơn nụ cười, tí tách tuôn ra rơi xuống, Phương An Ngu đưa tay bưng mặt cô, dùng ngón cái lau sạch đi nước mắt trên gương mặt cô.
"Có thể nghe thật sao?" Quân Nguyệt Nguyệt không kìm được hỏi lại.
Phương An Ngu gật đầu.
Quân Nguyệt Nguyệt nói tiếp, "Làm sao... làm sao tự nhiên có thể nghe được chứ," Giọng cô kèm theo sự nức nở, "Bắt đầu từ khi nào, cũng không nói cho em..."
Phương An Ngu ôm Quân Nguyệt Nguyệt, để cô ngồi dựa lưng trên đùi anh, rồi dùng điện thoại gõ chữ --- Do lá cây trên người, anh muốn nói với em nhưng em vẫn luôn bận bịu nhiều việc.
Quân Nguyệt Nguyệt không kìm được khóc thút thít, trong lòng sung sướng khó tả, đây là tin tốt duy nhất trong hai ngày này.
Cô muốn kiểm tra nhiều một chút, muốn nói với anh rất nhiều, nhưng hàng vạn câu từ đều bị chặn ở bên trong cổ họng, đến cuối cùng cô chỉ biết hỏi một câu, "Có thật không? Anh thật sự nghe được ư..."
Phương An Ngu không chê phiền phức mà gật đầu, hai người ôm ôm hôn hôn dính nhau khóc lóc hơn một tiếng đến hơn ba giờ lại nằm xuống một lần nữa, Quân Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi mắt hơi sưng, vẫn đưa tay lấy lá cây nhỏ trên đỉnh đầu anh ra một chút, nhẹ nhàng gẩy.
"Anh nói anh có thể nghe được, không phải là nghe được thực sự mà là lá cây nhỏ này nói cho anh thông qua suy nghĩ?"
Phương An Ngu gật đầu, cô cười một tiếng, "Vậy giống như là dây anten tiếp nhận tín hiệu, ha ha ha..."
Cười cười, cô mang giọng mũi lại bắt đầu dặn dò kỹ càng, "Mặc dù dị năng này của anh có tác dụng rất tốt, về sau còn có thể chữa trị cho người có dị năng lên cấp nhưng nó không có lực sát thương."
Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Vật tư làng du lịch thu thập trước kia đã quyên góp rồi, đồ dự trữ tổng cộng của siêu thị và khu vui chơi cũng có bao nhiêu, không biết trong làng du lịch còn những người khác sống sót hay không, ngày mai bắt đầu phải dọn sạch tang thi rồi, anh cũng tụ họp cùng một chỗ, sau đó có khi phải thường xuyên đi thu thập vật tư, nhưng anh nhớ là dù thế nào cũng không thể đi theo đi có biết không?"
Phương An Ngu nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, siết chặt tay nắm điện thoại, cuối cùng chỉ gật đầu, anh vẫn không thể nói mình đã nhớ lại tất cả, thế giới biến thành như vậy nhưng anh đã không có cách nào xoay chuyển trời đất, hai người như bây giờ cũng rất tốt, vô cùng tốt, cô chỉ thích anh như vậy, cô thích kiểu gì thì anh chính là kiểu đó.
Dẫu sao được cô thích và bảo vệ, thật sự không quá dễ dàng...
Phương An Ngu ngoan ngoãn gật đầu, Quân Nguyệt Nguyệt xích lại gần hôn lên cằm anh một cái, "Ngủ đi, trời sắp sáng rồi, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm."
Nhưng anh cầm lấy điện thoại, hỏi --- Vậy sau này em muốn đi theo thường xuyên thu thập vật tư ư? Nhưng em còn chưa có dị năng, em cũng rất nguy hiểm đó.
Anh vừa nhắc tới chuyện này, Quân Nguyệt Nguyệt nhớ, thời gian đến lúc cô biến dị còn rất lâu, có khả năng là vẫn phải cần thứ gì đó k1ch thích, nhưng nghĩ đến hướng biến dị... cô lại bắt đầu rối rắm.
Thật sự biến thành cô nàng cơ bắp khiến cô vừa mừng vừa lo, cô có thể chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác nhưng mà Phương An Ngu thì sao?
Quân Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày, quyết định tạm thời không nghĩ trước đã, đến lúc đó nói sau, chỉ an ủi Phương An Ngu, "Em đã từng nói với anh, em đã từng sống ở thế giới như vậy trước kia rồi, em có kinh nghiệm, không có việc gì đâu."
- -- Lo lắng.
Phương An Ngu gõ hai chữ này, biểu cảm trên mặt cũng viết hai chữ này.
Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng ấm áp, chui vào trong ngực Phương An Ngu, chân ở bên dưới quấn lại một chỗ với chân anh, thân mật cạ cạ.
Ôm eo Phương An Ngu, hít hương vị sữa tắm trên người anh, trong lòng không còn sợ hãi mà tràn ngập mong đợi với tương lai.
Mạt thế thì thế nào, thế giới của cô đã ở trong ngực rồi, vĩnh viễn sẽ không tan vỡ được.
Vừa rạng sáng hôm sau, Quân Nguyệt Nguyệt ngủ mãi không dậy nổi. Đến khi Cơ Phỉ tới tìm cô xông vào phòng, cô mới bị cô nàng làm giật mình tỉnh dậy.
Quần áo của cô rơi rớt đâu hết, lại vội vàng trùm chăn lên người Phương An Ngu, anh vẫn chưa tỉnh, cũng không mặc quần áo.
Cơ Phỉ bị cô làm cho dở khóc dở cười, "Sợ tôi nhìn người đàn ông của cô ư? Tôi đây còn lạ gì? Cô trùm lên thân hình mình đang lắc lư trước có được không?"
"Đi ra ngoài!" Quân Nguyệt Nguyệt xù lông, "Tôi ra ngay bây giờ… Ngủ cũng không để cho người ta ngủ, phiền!"
Sau khi Cơ Phỉ rời khỏi đây, Quân Nguyệt Nguyệt ngáp một cái rồi bắt đầu mặc quần áo, hôm qua cả người cô không đủ sức nhờ nữa, cô tìm bộ quần áo hoa nhí chuẩn bị đặc biệt cho du khách trong làng du lịch, mặc vào sau đó đội mũ rơm, nghiễm nhiên trở thành cô thôn nữ ra đồng làm việc.
Cô sinh ra đã ưa nhìn, xinh đẹp với môi hồng, răng trắng, lại quyến rũ có lồi có lõm, mặc một bộ quần áo này vào thì bất cứ lúc nào cũng có thể cùng với một chàng trai nào đó lăn ra được mùi vị cao lương.
Có điều cô và Lịch Cách chia thành hai đường, mỗi người mang người theo bắt đầu men theo đường mòn dọn dẹp tang thi lảng vảng, một nhát chặt vào xương, dao chém mạnh với khí thế hừng hực*, thực sự không còn ai cảm thấy cô giống nữ chính của cuộc tình tay ba nữa.
*Hổ hổ sinh phong (虎虎生风) Có khí thể của hổ gầm giống như gió nổi lên. Giải thích: Mãnh hổ gầm thì gió nổi lên bốn phía. Ví dụ như nhân vật anh hùng xuất hiện thuận theo trào lưu thời đại, hơn nữa sinh ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với xã hội, đồng thời chỉ anh hùng hăm hở, triển khai kế hoạch lớn với quy mô lớn. Ở đây chỉ những người còn sống sót chém mạnh mẽ với khí thế hừng hực.
Địa hình nơi này chỉ có cô và Lịch Cách quen mắt, Phương An Yến vẫn đang sốt, lúc đi đã để Phương An Ngu chăm sóc.
Bọn họ tiến hành dọn dẹp tang thi cả buổi trưa rất thuận lợi, không biết tại sao ở chỗ này, tang thi lúc nào cũng ngu ngốc, dường như ra động tác chậm gấp bội, giống như thắt dưa chuột, thái rau cải vậy, cứ thể dọn dẹp xong cả xung quanh.
Bọn họ lên xe lấy vật tư, bây giờ có nồi có bếp rồi, cuối cùng có thể ăn thức ăn bình thường rôi, thi thể phải đợi đến buổi chiều xử lý một thể, buổi trưa trở về thì cầm vật tư ai về nhà đó, nghỉ ngơi lắp đầy cái bụng.
Nhóc Mập và cậu Tiểu Đinh kia, tối qua cũng đã thả lỏng được, vật tư thu thập được trên xe có rất nhiều dụng cụ liên quan đến y tế, lại vừa may trong đám người nhà của công nhân được xe tải chở về có một người là y tá, giúp xử lý phần lớn vết thương của mọi người.
Trong thôn nhỏ nhanh chóng khói bếp nghi ngút, nhà có cô gái là hạnh phúc nhất, cô gái khéo tay lúc nào cũng có thể sử dụng nguyên liệu nấu ăn không quá phong phú, sắp xếp lại tạo ra món ăn vô cùng vừa miệng.
Có điều Quân Nguyệt Nguyệt không nằm trong tập hợp người khéo tay, sau khi về nhà không thấy Phương An Ngu thì biết anh vẫn ở chỗ của Phương An Yến, đang rửa mặt thì Cơ Phỉ lại xộc thẳng vào phòng tắm của cô, cửa vừa mở ra, dọa Quân Nguyệt Nguyệt nhất thời không biết bụm mặt cho tốt hay che đậy bên dưới cho xong.
"Cô làm cái gì vậy! Cơ Phỉ!" Quân Nguyệt Nguyệt nổi đóa.
Lần này Cơ Phỉ không trêu chọc cô mà rất nghiêm túc nói cho cô, "Mau đi xem thử, người nhà cô bất tỉnh ở nhà chúng tôi rồi, khuôn mặt nhỏ tái mét."
Quân Nguyệt Nguyệt mới tắm được nửa, còn chưa rửa hết bọt trên người, qua quýt mặc bộ đồ xông hơi* lục được trong tủ, vội vàng đi theo sau lưng Cơ Phỉ đi sang nhà trưởng thôn đối diện với nhà bí thư chi bộ thôn.
*Quần áo xông hơi ( 汗蒸服): quần áo bộ ngắn, mỏng, mát mẻ, thường dùng trong các phòng xông hơi.
Hai người bước nhanh vào nhà thì thấy --- Phương An Ngu đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Phương An Yến, thấy Quân Nguyệt Nguyệt đằng sau Cơ Phỉ, còn cười khe khẽ.
Cơ Phỉ:?
Quân Nguyệt Nguyệt:...?
"Vừa rồi anh ta ngất thật..." Cơ Phỉ nhìn Phương An Ngu, đúng là lúc nãy anh hôn mê, hơn nữa cả người mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ tái mét, chau mày, gọi cũng không tỉnh.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh bình yên vô sự, vẻ mặt hồng hào, không có chút xíu nào như miêu tả của Cơ Phỉ, nhất người quay người lại đạp nhẹ chân cẳng chân của Cơ Phỉ một nhát, "Làm trò!"
Cơ Phỉ há miệng, đang định nói gì thì Phương An Yến đằng sau Phương An Ngu đột nhiên đằng hắng một tiếng sau đó mở mắt ra lần theo giường đất ngồi dậy, đứng lên xuống giường, người loạng choạng không vững đụng vào bàn, được Cơ Phỉ đỡ được vững vàng.
"Anh tỉnh rồi? Sao rồi?" Cơ Phỉ không rảnh để ý đến Phương An Ngu khác thường, chỉ lo hỏi thăm người vẫn còn nóng hầm hập trong ngực mình.
Nhìn qua Phương An Yến yếu ớt trước giờ chưa từng có, hơn nữa cả người cũng không quá bình thường, Quân Nguyệt Nguyệt thấy cậu thế này cũng không giống như dáng vẻ của một người hết sốt cao thức tỉnh dị năng, lại càng giống Phương An Ngu lúc trước hơn, tỉnh lại giữa chừng để bổ sung năng lượng.
Thầm nghĩ có tâm một chút, nghe Phương An Yến nói được mấy chữ, Quân Nguyệt Nguyệt lập tức kéo Phương An Ngu đi.
Phương An Yến kề bên tai Cơ Phỉ nói, "Đi vệ sinh... Uống nước..."
Quân Nguyệt Nguyệt ra đến cửa vẫn xoa cánh tay nổi da gà, dáng vẻ khủng long bạo chúa làm nũng thật sự không dám nhìn thẳng. Phương An Yến cũng không giống như Phương An Ngu, sự nũng nịu của anh không hề cố ý, vả lại dáng vẻ anh như vậy, dường như làm gì cũng vô hại, vừa không có cảm giác xa cách nào.
Phương An Yến như thế là cái trò mèo gì, đó là đà điểu dựa vào người, may mà Cơ Phỉ chịu được cái bộ dạng này không buồn nôn gì cả.
Cơ Phỉ thấy hai người đi, nhìn sau lưng bọn họ một cái, Phương An Ngu đi theo sau Quân Nguyệt Nguyệt nên cô không nhìn thấy, mồ hôi ướt đẫm sau lưng áo xông hơi màu trắng của anh.
Cơ Phỉ hơi nghiêng đầu một chút, quả thật Phương An Ngu hơi khác thường, ban nãy rõ ràng dáng vẻ của anh đúng là cạn sức quá mức sắp chết, trước mặt Quân Nguyệt Nguyệt anh làm vẻ cái gì?
Thật ra Phương An Ngu đúng là đang cố giả bộ, bước chân anh nhẹ bẫng, giống như là giẫm trên đám mây, cả buổi sáng anh đều dốc hết sức để khống chế hành động của tang thi ở xung quanh, rất sợ Quân Nguyệt Nguyệt chém không thuận lợi, hoặc là không cẩn thận bị tang thi cào bị thương, anh gần như làm cho tang thi hoàn toàn không có năng lực công kích.
Nhưng mà một lần khống chế quá nhiều, hiển nhiên là anh vẫn chưa có khả năng đó, càng về sau lại càng nhức đầu muốn nứt ra, cứ thế ngất đi.
Lúc anh ngất đi, anh đã quên đổi lại hình dáng, màu của da và ánh mắt đều không bình thường.
Cơ Phỉ bị dọa bởi dáng vẻ yếu ớt của anh, gọi anh hai tiếng không có phản ứng đã lập tức vội vã chạy đi, không thử đẩy mi mắt anh lên, thật ra Phương An Ngu biết hết, anh bất tỉnh nhưng vẫn có ý thức.
May mà anh kịp thời tỉnh lại.
Phương An Ngu đi theo sau Quân Nguyệt Nguyệt, đi rất chậm, chân nặng đến gần như không giơ lên nổi, ngay cả lá cây trên đỉnh đầu cũng héo, cuống lá giống như bị thoát nước.
Quân Nguyệt Nguyệt không để ý lắm, chỉ là cảm nhận được lòng bàn tay anh ẩm ướt, ra rất nhiều mồ hôi, về đến cửa nhà thì xoay người hỏi anh, "Nóng lắm à? Vừa nãy em còn chưa tắm xong đã bị Cơ Phỉ tìm ra ngoài, dội nước chung với em nhé?"
Trong mắt cô đều là ý cười... cùng với sự dụ dỗ.
Không biết từ lúc nào, Phương An Ngu đều không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, anh không biết từ chối cô thế nào.
Nhưng anh vẫn đánh giá cao bản thân, quá gắng gượng.
Vì thế Quân Nguyệt Nguyệt được cảm nhận một lần tự trải nghiệm vô cùng tuyệt vời, đó chính là được người ta nâng lên ôm mà làm rồi đột ngột bị vật thể rơi tự do từ trên cao xuống.
Phương An Ngu đã hôn mê.
Mẹ nó.
Eo Quân Nguyệt Nguyệt bị lắc mạnh.
Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt dẫn Phương An Ngu chọn một nhà của bí thư chi bộ thôn, sau khi vào cửa, cô bảo Phương An Ngu đợi mình ở cửa còn mình thì vào nhà kiểm tra xem an toàn hay không.
Phương An Ngu ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, Quân Nguyệt Nguyệt vừa quay người thì trong bóng đêm, ánh mắt anh lặng lẽ không một tiếng động biến thành màu xám trắng - màu sắc mà tang thi mới có.
Anh cẩn thận cảm nhận trong phòng một chút, không có tang thi, sau đó khi Quân Nguyệt Nguyệt bật đèn, anh cảm nhận toàn bộ thôn nhỏ một lần, cũng không có tang thi, đến lúc này trước khi Quân Nguyệt Nguyệt đi ra, anh rũ mắt, con ngươi đổi lại về đen thuần.
Quân Nguyệt Nguyệt xác định được trong phòng an toàn, bây giờ mới kéo Phương An Ngu vào nhà, vừa vào cửa thì trước mặt là một nồi sắt lớn, nơi này rõ ràng là phòng bếp, đi vào trong nữa mới là giường đất để ngủ, thời tiết hiện tại khá nóng, cũng không cần đốt, lấy chăn mới tinh trong ngăn tủ kéo ra đập đập là được rồi.
Chỗ rửa mặt là một loại cố ý làm cũ, bồn rửa tay có hoa văn sặc sỡ, đồ dùng duy nhất cực kỳ khiến người ta thỏa mãn lúc này, hai người cũng chỉ rửa mặt xong sau đó nằm trên giường đã là hơn hai giờ đêm.
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, người mình yêu trong ngực, thế giới này tựa như vẫn còn là một thế giới bình thường, rất giống như tất cả không thay đổi đến không thể xoay chuyển được.
Chẳng qua là cô đang bận bịu sau rảnh rỗi, dẫn Ngu mỹ nhân thân ái đi ra tự trải nghiệm làng du lịch nhà mình một chút, ngày mai thức dậy trở lại thành phố, còn có thể được ăn ở cửa hiệu vịt quay lâu năm mà anh thích.
Quân Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, tưởng tượng tất cả những thứ này, có điều lúc mở mắt ra thấy lá cây như ẩn như hiện nấp trong Phương An Ngu, hơi thở dài.
Cô gọi điện thoại cho đám Cơ Phỉ và Quân Du biết bọn họ cũng đã xử lý vết thương các kiểu cũng nghỉ ngơi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, để điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn về Phương An Ngu vẫn luôn lẳng lặng ngắm mình.
Cô gửi tin nhắn thoại vào sau đó Phương An Ngu đã lập tức lắc đầu, còn cười với cô một tiếng.
Quân Nguyệt Nguyệt cầm điện thoại dừng lại một chút, tưởng là anh đọc hiểu khẩu hình, nói tiếp, "Đừng sợ, nhớ thế giới em đã nói với anh sao, anh cũng từng đọc sách, bây giờ anh cũng có dị năng, sau này chỉ cần sống ở nơi này là được."
Sau khi nói xong, cô đưa di động cho Phương An Ngu nhìn, mà anh đè tay cô lại, lắc đầu một cái.
Đỡ lấy điện thoại, không nhìn mà trực tiếp xóa sạch những chữ kia đi, viết --- Em nói là được, anh có thể nghe hiểu.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu gõ chữ, trái tim chợt nảy một cái, tiếp đó trong nháy mắt kịp phản ứng. Cô cảm thấy mấu chốt của chuyện khác thường hai lần trong hai ngày này ở đâu rồi, Phương An Ngu phản ứng quá nhanh!
Anh vừa nghe cô nói xong đã đưa ra phản ứng quá nhanh!
Hơn nữa Phương An Ngu vừa nhắn anh có thể nghe hiểu, là cái nghe hiểu mà cô nghĩ đó sao?!
Quân Nguyệt Nguyệt kích động đến nỗi tay chân có chút run run, kéo chăn ngồi dậy trên giường, nhìn Phương An Ngu, run giọng hỏi, "Anh có thể nghe được em nói chuyện?!"
"Anh có thể nghe được tiếng động ư? Có thể ư?" Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh cùng ngồi dậy trên giường, lúm đồng tiền bên khóe miệng lõm sâu, gật đầu với cô một cái.
Khóe miệng cô nhếch lên, sau đó nước mắt còn mau hơn nụ cười, tí tách tuôn ra rơi xuống, Phương An Ngu đưa tay bưng mặt cô, dùng ngón cái lau sạch đi nước mắt trên gương mặt cô.
"Có thể nghe thật sao?" Quân Nguyệt Nguyệt không kìm được hỏi lại.
Phương An Ngu gật đầu.
Quân Nguyệt Nguyệt nói tiếp, "Làm sao... làm sao tự nhiên có thể nghe được chứ," Giọng cô kèm theo sự nức nở, "Bắt đầu từ khi nào, cũng không nói cho em..."
Phương An Ngu ôm Quân Nguyệt Nguyệt, để cô ngồi dựa lưng trên đùi anh, rồi dùng điện thoại gõ chữ --- Do lá cây trên người, anh muốn nói với em nhưng em vẫn luôn bận bịu nhiều việc.
Quân Nguyệt Nguyệt không kìm được khóc thút thít, trong lòng sung sướng khó tả, đây là tin tốt duy nhất trong hai ngày này.
Cô muốn kiểm tra nhiều một chút, muốn nói với anh rất nhiều, nhưng hàng vạn câu từ đều bị chặn ở bên trong cổ họng, đến cuối cùng cô chỉ biết hỏi một câu, "Có thật không? Anh thật sự nghe được ư..."
Phương An Ngu không chê phiền phức mà gật đầu, hai người ôm ôm hôn hôn dính nhau khóc lóc hơn một tiếng đến hơn ba giờ lại nằm xuống một lần nữa, Quân Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi mắt hơi sưng, vẫn đưa tay lấy lá cây nhỏ trên đỉnh đầu anh ra một chút, nhẹ nhàng gẩy.
"Anh nói anh có thể nghe được, không phải là nghe được thực sự mà là lá cây nhỏ này nói cho anh thông qua suy nghĩ?"
Phương An Ngu gật đầu, cô cười một tiếng, "Vậy giống như là dây anten tiếp nhận tín hiệu, ha ha ha..."
Cười cười, cô mang giọng mũi lại bắt đầu dặn dò kỹ càng, "Mặc dù dị năng này của anh có tác dụng rất tốt, về sau còn có thể chữa trị cho người có dị năng lên cấp nhưng nó không có lực sát thương."
Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Vật tư làng du lịch thu thập trước kia đã quyên góp rồi, đồ dự trữ tổng cộng của siêu thị và khu vui chơi cũng có bao nhiêu, không biết trong làng du lịch còn những người khác sống sót hay không, ngày mai bắt đầu phải dọn sạch tang thi rồi, anh cũng tụ họp cùng một chỗ, sau đó có khi phải thường xuyên đi thu thập vật tư, nhưng anh nhớ là dù thế nào cũng không thể đi theo đi có biết không?"
Phương An Ngu nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, siết chặt tay nắm điện thoại, cuối cùng chỉ gật đầu, anh vẫn không thể nói mình đã nhớ lại tất cả, thế giới biến thành như vậy nhưng anh đã không có cách nào xoay chuyển trời đất, hai người như bây giờ cũng rất tốt, vô cùng tốt, cô chỉ thích anh như vậy, cô thích kiểu gì thì anh chính là kiểu đó.
Dẫu sao được cô thích và bảo vệ, thật sự không quá dễ dàng...
Phương An Ngu ngoan ngoãn gật đầu, Quân Nguyệt Nguyệt xích lại gần hôn lên cằm anh một cái, "Ngủ đi, trời sắp sáng rồi, ngày mai vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm."
Nhưng anh cầm lấy điện thoại, hỏi --- Vậy sau này em muốn đi theo thường xuyên thu thập vật tư ư? Nhưng em còn chưa có dị năng, em cũng rất nguy hiểm đó.
Anh vừa nhắc tới chuyện này, Quân Nguyệt Nguyệt nhớ, thời gian đến lúc cô biến dị còn rất lâu, có khả năng là vẫn phải cần thứ gì đó k1ch thích, nhưng nghĩ đến hướng biến dị... cô lại bắt đầu rối rắm.
Thật sự biến thành cô nàng cơ bắp khiến cô vừa mừng vừa lo, cô có thể chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác nhưng mà Phương An Ngu thì sao?
Quân Nguyệt Nguyệt hơi nhíu mày, quyết định tạm thời không nghĩ trước đã, đến lúc đó nói sau, chỉ an ủi Phương An Ngu, "Em đã từng nói với anh, em đã từng sống ở thế giới như vậy trước kia rồi, em có kinh nghiệm, không có việc gì đâu."
- -- Lo lắng.
Phương An Ngu gõ hai chữ này, biểu cảm trên mặt cũng viết hai chữ này.
Trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng ấm áp, chui vào trong ngực Phương An Ngu, chân ở bên dưới quấn lại một chỗ với chân anh, thân mật cạ cạ.
Ôm eo Phương An Ngu, hít hương vị sữa tắm trên người anh, trong lòng không còn sợ hãi mà tràn ngập mong đợi với tương lai.
Mạt thế thì thế nào, thế giới của cô đã ở trong ngực rồi, vĩnh viễn sẽ không tan vỡ được.
Vừa rạng sáng hôm sau, Quân Nguyệt Nguyệt ngủ mãi không dậy nổi. Đến khi Cơ Phỉ tới tìm cô xông vào phòng, cô mới bị cô nàng làm giật mình tỉnh dậy.
Quần áo của cô rơi rớt đâu hết, lại vội vàng trùm chăn lên người Phương An Ngu, anh vẫn chưa tỉnh, cũng không mặc quần áo.
Cơ Phỉ bị cô làm cho dở khóc dở cười, "Sợ tôi nhìn người đàn ông của cô ư? Tôi đây còn lạ gì? Cô trùm lên thân hình mình đang lắc lư trước có được không?"
"Đi ra ngoài!" Quân Nguyệt Nguyệt xù lông, "Tôi ra ngay bây giờ… Ngủ cũng không để cho người ta ngủ, phiền!"
Sau khi Cơ Phỉ rời khỏi đây, Quân Nguyệt Nguyệt ngáp một cái rồi bắt đầu mặc quần áo, hôm qua cả người cô không đủ sức nhờ nữa, cô tìm bộ quần áo hoa nhí chuẩn bị đặc biệt cho du khách trong làng du lịch, mặc vào sau đó đội mũ rơm, nghiễm nhiên trở thành cô thôn nữ ra đồng làm việc.
Cô sinh ra đã ưa nhìn, xinh đẹp với môi hồng, răng trắng, lại quyến rũ có lồi có lõm, mặc một bộ quần áo này vào thì bất cứ lúc nào cũng có thể cùng với một chàng trai nào đó lăn ra được mùi vị cao lương.
Có điều cô và Lịch Cách chia thành hai đường, mỗi người mang người theo bắt đầu men theo đường mòn dọn dẹp tang thi lảng vảng, một nhát chặt vào xương, dao chém mạnh với khí thế hừng hực*, thực sự không còn ai cảm thấy cô giống nữ chính của cuộc tình tay ba nữa.
*Hổ hổ sinh phong (虎虎生风) Có khí thể của hổ gầm giống như gió nổi lên. Giải thích: Mãnh hổ gầm thì gió nổi lên bốn phía. Ví dụ như nhân vật anh hùng xuất hiện thuận theo trào lưu thời đại, hơn nữa sinh ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với xã hội, đồng thời chỉ anh hùng hăm hở, triển khai kế hoạch lớn với quy mô lớn. Ở đây chỉ những người còn sống sót chém mạnh mẽ với khí thế hừng hực.
Địa hình nơi này chỉ có cô và Lịch Cách quen mắt, Phương An Yến vẫn đang sốt, lúc đi đã để Phương An Ngu chăm sóc.
Bọn họ tiến hành dọn dẹp tang thi cả buổi trưa rất thuận lợi, không biết tại sao ở chỗ này, tang thi lúc nào cũng ngu ngốc, dường như ra động tác chậm gấp bội, giống như thắt dưa chuột, thái rau cải vậy, cứ thể dọn dẹp xong cả xung quanh.
Bọn họ lên xe lấy vật tư, bây giờ có nồi có bếp rồi, cuối cùng có thể ăn thức ăn bình thường rôi, thi thể phải đợi đến buổi chiều xử lý một thể, buổi trưa trở về thì cầm vật tư ai về nhà đó, nghỉ ngơi lắp đầy cái bụng.
Nhóc Mập và cậu Tiểu Đinh kia, tối qua cũng đã thả lỏng được, vật tư thu thập được trên xe có rất nhiều dụng cụ liên quan đến y tế, lại vừa may trong đám người nhà của công nhân được xe tải chở về có một người là y tá, giúp xử lý phần lớn vết thương của mọi người.
Trong thôn nhỏ nhanh chóng khói bếp nghi ngút, nhà có cô gái là hạnh phúc nhất, cô gái khéo tay lúc nào cũng có thể sử dụng nguyên liệu nấu ăn không quá phong phú, sắp xếp lại tạo ra món ăn vô cùng vừa miệng.
Có điều Quân Nguyệt Nguyệt không nằm trong tập hợp người khéo tay, sau khi về nhà không thấy Phương An Ngu thì biết anh vẫn ở chỗ của Phương An Yến, đang rửa mặt thì Cơ Phỉ lại xộc thẳng vào phòng tắm của cô, cửa vừa mở ra, dọa Quân Nguyệt Nguyệt nhất thời không biết bụm mặt cho tốt hay che đậy bên dưới cho xong.
"Cô làm cái gì vậy! Cơ Phỉ!" Quân Nguyệt Nguyệt nổi đóa.
Lần này Cơ Phỉ không trêu chọc cô mà rất nghiêm túc nói cho cô, "Mau đi xem thử, người nhà cô bất tỉnh ở nhà chúng tôi rồi, khuôn mặt nhỏ tái mét."
Quân Nguyệt Nguyệt mới tắm được nửa, còn chưa rửa hết bọt trên người, qua quýt mặc bộ đồ xông hơi* lục được trong tủ, vội vàng đi theo sau lưng Cơ Phỉ đi sang nhà trưởng thôn đối diện với nhà bí thư chi bộ thôn.
*Quần áo xông hơi ( 汗蒸服): quần áo bộ ngắn, mỏng, mát mẻ, thường dùng trong các phòng xông hơi.
Hai người bước nhanh vào nhà thì thấy --- Phương An Ngu đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Phương An Yến, thấy Quân Nguyệt Nguyệt đằng sau Cơ Phỉ, còn cười khe khẽ.
Cơ Phỉ:?
Quân Nguyệt Nguyệt:...?
"Vừa rồi anh ta ngất thật..." Cơ Phỉ nhìn Phương An Ngu, đúng là lúc nãy anh hôn mê, hơn nữa cả người mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ tái mét, chau mày, gọi cũng không tỉnh.
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn anh bình yên vô sự, vẻ mặt hồng hào, không có chút xíu nào như miêu tả của Cơ Phỉ, nhất người quay người lại đạp nhẹ chân cẳng chân của Cơ Phỉ một nhát, "Làm trò!"
Cơ Phỉ há miệng, đang định nói gì thì Phương An Yến đằng sau Phương An Ngu đột nhiên đằng hắng một tiếng sau đó mở mắt ra lần theo giường đất ngồi dậy, đứng lên xuống giường, người loạng choạng không vững đụng vào bàn, được Cơ Phỉ đỡ được vững vàng.
"Anh tỉnh rồi? Sao rồi?" Cơ Phỉ không rảnh để ý đến Phương An Ngu khác thường, chỉ lo hỏi thăm người vẫn còn nóng hầm hập trong ngực mình.
Nhìn qua Phương An Yến yếu ớt trước giờ chưa từng có, hơn nữa cả người cũng không quá bình thường, Quân Nguyệt Nguyệt thấy cậu thế này cũng không giống như dáng vẻ của một người hết sốt cao thức tỉnh dị năng, lại càng giống Phương An Ngu lúc trước hơn, tỉnh lại giữa chừng để bổ sung năng lượng.
Thầm nghĩ có tâm một chút, nghe Phương An Yến nói được mấy chữ, Quân Nguyệt Nguyệt lập tức kéo Phương An Ngu đi.
Phương An Yến kề bên tai Cơ Phỉ nói, "Đi vệ sinh... Uống nước..."
Quân Nguyệt Nguyệt ra đến cửa vẫn xoa cánh tay nổi da gà, dáng vẻ khủng long bạo chúa làm nũng thật sự không dám nhìn thẳng. Phương An Yến cũng không giống như Phương An Ngu, sự nũng nịu của anh không hề cố ý, vả lại dáng vẻ anh như vậy, dường như làm gì cũng vô hại, vừa không có cảm giác xa cách nào.
Phương An Yến như thế là cái trò mèo gì, đó là đà điểu dựa vào người, may mà Cơ Phỉ chịu được cái bộ dạng này không buồn nôn gì cả.
Cơ Phỉ thấy hai người đi, nhìn sau lưng bọn họ một cái, Phương An Ngu đi theo sau Quân Nguyệt Nguyệt nên cô không nhìn thấy, mồ hôi ướt đẫm sau lưng áo xông hơi màu trắng của anh.
Cơ Phỉ hơi nghiêng đầu một chút, quả thật Phương An Ngu hơi khác thường, ban nãy rõ ràng dáng vẻ của anh đúng là cạn sức quá mức sắp chết, trước mặt Quân Nguyệt Nguyệt anh làm vẻ cái gì?
Thật ra Phương An Ngu đúng là đang cố giả bộ, bước chân anh nhẹ bẫng, giống như là giẫm trên đám mây, cả buổi sáng anh đều dốc hết sức để khống chế hành động của tang thi ở xung quanh, rất sợ Quân Nguyệt Nguyệt chém không thuận lợi, hoặc là không cẩn thận bị tang thi cào bị thương, anh gần như làm cho tang thi hoàn toàn không có năng lực công kích.
Nhưng mà một lần khống chế quá nhiều, hiển nhiên là anh vẫn chưa có khả năng đó, càng về sau lại càng nhức đầu muốn nứt ra, cứ thế ngất đi.
Lúc anh ngất đi, anh đã quên đổi lại hình dáng, màu của da và ánh mắt đều không bình thường.
Cơ Phỉ bị dọa bởi dáng vẻ yếu ớt của anh, gọi anh hai tiếng không có phản ứng đã lập tức vội vã chạy đi, không thử đẩy mi mắt anh lên, thật ra Phương An Ngu biết hết, anh bất tỉnh nhưng vẫn có ý thức.
May mà anh kịp thời tỉnh lại.
Phương An Ngu đi theo sau Quân Nguyệt Nguyệt, đi rất chậm, chân nặng đến gần như không giơ lên nổi, ngay cả lá cây trên đỉnh đầu cũng héo, cuống lá giống như bị thoát nước.
Quân Nguyệt Nguyệt không để ý lắm, chỉ là cảm nhận được lòng bàn tay anh ẩm ướt, ra rất nhiều mồ hôi, về đến cửa nhà thì xoay người hỏi anh, "Nóng lắm à? Vừa nãy em còn chưa tắm xong đã bị Cơ Phỉ tìm ra ngoài, dội nước chung với em nhé?"
Trong mắt cô đều là ý cười... cùng với sự dụ dỗ.
Không biết từ lúc nào, Phương An Ngu đều không từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, anh không biết từ chối cô thế nào.
Nhưng anh vẫn đánh giá cao bản thân, quá gắng gượng.
Vì thế Quân Nguyệt Nguyệt được cảm nhận một lần tự trải nghiệm vô cùng tuyệt vời, đó chính là được người ta nâng lên ôm mà làm rồi đột ngột bị vật thể rơi tự do từ trên cao xuống.
Phương An Ngu đã hôn mê.
Mẹ nó.
Eo Quân Nguyệt Nguyệt bị lắc mạnh.
Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Nam Phụ Câm Điếc
Story
Chương 101
9.7/10 từ 46 lượt.