Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Chương 91
53@-Nhìn cảnh tượng này, đám Thúy Châu bỗng cảm thấy quen thuộc lạ thường, như thể đã từng nhìn thấy vậy.
Sau đó bọn họ nhớ ra, không phải trong cuốn thoại bản của Miêu chủ tử và thiếu niên trước đây nãi nãi viết tiếp cũng có tình tiết tương tự như này sao?
Điểm khác biệt là nữ tử trong thoại bản là bán thân chuộc cha, được thiếu niên cứu, sau đó trở thành nô tì của thiếu niên. Còn nữ tử này được Đại gia tặng cho một con diều, sau đó nàng ta cầu xin Đại gia cho mình một con đường sống.
Trong lòng đám nha hoàn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bọn họ không nhịn được mà quay sang nhìn Hạ Văn Chương, còn có người lo rằng Hạ Văn Chương không nhìn rõ được, khẽ nhắc nhở hắn: “Đại gia, nữ tử này…”
“Ta biết.” Hạ Văn Chương giơ tay lên, ngắt lời nhắc nhở của nha hoàn, ánh mắt đặt trên người Lưu cô nương.
Lần đầu tiên hắn nhìn chính diện cô nương nông gia này, trông cũng sạch sẽ, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, có vẻ rất coi trọng lần gặp mặt này. Trong con ngươi đen láy của nàng ta hiện lên vẻ không cam lòng, có chút bướng bỉnh, còn toát lên ngọn lửa quyết chí tiến lên.
Không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy hắn là người tốt, nên tới cầu xin hắn, hy vọng hắn cho nàng ta một cuộc đời khác trước. Hạ Văn Chương tự hỏi mình, nếu như hắn chưa đọc cuốn thoại bản của tức phụ thì lúc này hắn sẽ làm thế nào?
Nhưng nếu như không có tức phụ thì bây giờ hắn vẫn chỉ là một ma ốm, tuy rằng hắn khoan dung dịu dàng nhưng cũng đều chỉ là bày ra ngoài cho người khác nhìn mà thôi, thật ra trong lòng hắn tràn đầy sự mệt mỏi và thờ ơ. Cuối cùng, hắn giao chuyện này cho Thúy Châu: “Ngươi xem chỗ nào thiếu người thì sắp xếp cho nàng ta vào làm đi.”
Sau đó lên xe ngựa rời đi.
Nếu như nữ tử đó không cam lòng, nếu như nàng ta van nài hắn như trong thoại bản thì có lẽ hắn sẽ mềm lòng, sau đó sẽ dặn dò Thúy Châu: “Đừng quên mất chuyện của nàng ta.”
Hắn không lương thiện như vậy, tức phụ nhìn lầm hắn rồi. Cho dù là nàng hay là những người khác thì cũng đều cho rằng hắn rất rộng lượng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn khẽ động, tức phụ cho rằng hắn lương thiện đến vậy, có phải nàng thích hắn lương thiện không?
Trong lòng hắn đang không ngừng nảy lên những suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi. Lúc này hắn nhìn Lưu cô nương, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi gặp vấn đề gì?”
“Ta ở trong nhà không có đường sống.” Nước mắt của Lưu cô nương ngay lập tức rơi xuống, nức nở nói: “Cha mẹ muốn bán ta cho một lão già góa vợ, ông ta bị què một chân, lại còn nghiện bài bạc, người vợ trước của ông ta bị ông ta đánh mà chết.”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì trầm mặc.
Đám nha hoàn cũng đều trầm mặc. Nữ tử này thật đáng thương, bảo bọn họ sao có thể bỏ mặc nàng ta đây.
Thế nhưng nữ tử trong cuốn thoại bản của nãi nãi cũng cực kỳ đáng thương, thuở thiếu thời nàng ta được dẫn vào phủ, bọn họ đều thấy chẳng hề gì. Gặp người đáng thương thì giúp một tay, như vậy bọn họ đều thấy được làm việc tốt.
Thế nhưng ai biết được sau khi nữ tử này tiến vào phủ thì lại dần nảy ra ý đồ khác? Nếu như Lưu cô nương này được Đại gia cứu về thì liệu sau này có thay đổi, có nổi lên lòng dạ khác hay không?
“Việc gì ta cũng làm được, cho dù giao cho ta việc gì ta cũng có thể làm thật tốt.” Lưu cô nương thấy Hạ Văn Chương không nói năng gì thì vội vàng nói.
Hạ Văn Chương suy nghĩ một chút rồi nhìn Thúy Châu, nói: “Việc này giao cho ngươi.”
Chuyện như vậy, chưa đến mức đích thân đường đường công tử Hầu phủ như hắn quan tâm.
Hắn thu hồi lại ánh mắt, không nhìn Lưu cô nương một lần nào nữa, đỡ Vu Hàn Châu lên xe.
“Vâng ạ.” Thúy Châu đáp.
Lưu cô nương hơi sửng sốt, gấp đến độ dùng đầu gối tiến lên hai bước, nói: “Công tử, ta…”
“Lưu cô nương.” Thúy Châu gọi nàng ta lại, thậm chí còn cầm lấy cánh tay nàng ta rồi đỡ nàng ta lên: “Cô nương đi theo ta.”
Lưu cô nương không cam tâm lắm, thế nhưng xe ngựa đã dần đi xa rồi, nàng ta có đuổi theo cũng không kịp. Huống hồ Thúy Châu còn đang nắm chặt cánh tay nàng ta, nàng ta căn bản không thoát ra được, chỉ đành nhìn Thúy Châu rồi nói: “Tỷ tỷ muốn dẫn ta đi đâu?”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Sau đó bọn họ nhớ ra, không phải trong cuốn thoại bản của Miêu chủ tử và thiếu niên trước đây nãi nãi viết tiếp cũng có tình tiết tương tự như này sao?
Điểm khác biệt là nữ tử trong thoại bản là bán thân chuộc cha, được thiếu niên cứu, sau đó trở thành nô tì của thiếu niên. Còn nữ tử này được Đại gia tặng cho một con diều, sau đó nàng ta cầu xin Đại gia cho mình một con đường sống.
Trong lòng đám nha hoàn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, bọn họ không nhịn được mà quay sang nhìn Hạ Văn Chương, còn có người lo rằng Hạ Văn Chương không nhìn rõ được, khẽ nhắc nhở hắn: “Đại gia, nữ tử này…”
“Ta biết.” Hạ Văn Chương giơ tay lên, ngắt lời nhắc nhở của nha hoàn, ánh mắt đặt trên người Lưu cô nương.
Lần đầu tiên hắn nhìn chính diện cô nương nông gia này, trông cũng sạch sẽ, tóc tai cũng chải chuốt gọn gàng, có vẻ rất coi trọng lần gặp mặt này. Trong con ngươi đen láy của nàng ta hiện lên vẻ không cam lòng, có chút bướng bỉnh, còn toát lên ngọn lửa quyết chí tiến lên.
Không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy hắn là người tốt, nên tới cầu xin hắn, hy vọng hắn cho nàng ta một cuộc đời khác trước. Hạ Văn Chương tự hỏi mình, nếu như hắn chưa đọc cuốn thoại bản của tức phụ thì lúc này hắn sẽ làm thế nào?
Nhưng nếu như không có tức phụ thì bây giờ hắn vẫn chỉ là một ma ốm, tuy rằng hắn khoan dung dịu dàng nhưng cũng đều chỉ là bày ra ngoài cho người khác nhìn mà thôi, thật ra trong lòng hắn tràn đầy sự mệt mỏi và thờ ơ. Cuối cùng, hắn giao chuyện này cho Thúy Châu: “Ngươi xem chỗ nào thiếu người thì sắp xếp cho nàng ta vào làm đi.”
Sau đó lên xe ngựa rời đi.
Nếu như nữ tử đó không cam lòng, nếu như nàng ta van nài hắn như trong thoại bản thì có lẽ hắn sẽ mềm lòng, sau đó sẽ dặn dò Thúy Châu: “Đừng quên mất chuyện của nàng ta.”
Hắn không lương thiện như vậy, tức phụ nhìn lầm hắn rồi. Cho dù là nàng hay là những người khác thì cũng đều cho rằng hắn rất rộng lượng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn khẽ động, tức phụ cho rằng hắn lương thiện đến vậy, có phải nàng thích hắn lương thiện không?
Trong lòng hắn đang không ngừng nảy lên những suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi. Lúc này hắn nhìn Lưu cô nương, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi gặp vấn đề gì?”
“Ta ở trong nhà không có đường sống.” Nước mắt của Lưu cô nương ngay lập tức rơi xuống, nức nở nói: “Cha mẹ muốn bán ta cho một lão già góa vợ, ông ta bị què một chân, lại còn nghiện bài bạc, người vợ trước của ông ta bị ông ta đánh mà chết.”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì trầm mặc.
Đám nha hoàn cũng đều trầm mặc. Nữ tử này thật đáng thương, bảo bọn họ sao có thể bỏ mặc nàng ta đây.
Thế nhưng nữ tử trong cuốn thoại bản của nãi nãi cũng cực kỳ đáng thương, thuở thiếu thời nàng ta được dẫn vào phủ, bọn họ đều thấy chẳng hề gì. Gặp người đáng thương thì giúp một tay, như vậy bọn họ đều thấy được làm việc tốt.
Thế nhưng ai biết được sau khi nữ tử này tiến vào phủ thì lại dần nảy ra ý đồ khác? Nếu như Lưu cô nương này được Đại gia cứu về thì liệu sau này có thay đổi, có nổi lên lòng dạ khác hay không?
“Việc gì ta cũng làm được, cho dù giao cho ta việc gì ta cũng có thể làm thật tốt.” Lưu cô nương thấy Hạ Văn Chương không nói năng gì thì vội vàng nói.
Hạ Văn Chương suy nghĩ một chút rồi nhìn Thúy Châu, nói: “Việc này giao cho ngươi.”
Chuyện như vậy, chưa đến mức đích thân đường đường công tử Hầu phủ như hắn quan tâm.
Hắn thu hồi lại ánh mắt, không nhìn Lưu cô nương một lần nào nữa, đỡ Vu Hàn Châu lên xe.
“Vâng ạ.” Thúy Châu đáp.
Lưu cô nương hơi sửng sốt, gấp đến độ dùng đầu gối tiến lên hai bước, nói: “Công tử, ta…”
“Lưu cô nương.” Thúy Châu gọi nàng ta lại, thậm chí còn cầm lấy cánh tay nàng ta rồi đỡ nàng ta lên: “Cô nương đi theo ta.”
Lưu cô nương không cam tâm lắm, thế nhưng xe ngựa đã dần đi xa rồi, nàng ta có đuổi theo cũng không kịp. Huống hồ Thúy Châu còn đang nắm chặt cánh tay nàng ta, nàng ta căn bản không thoát ra được, chỉ đành nhìn Thúy Châu rồi nói: “Tỷ tỷ muốn dẫn ta đi đâu?”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Story
Chương 91
10.0/10 từ 15 lượt.