Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Chương 9
185@-An đại nhân và tam huynh đệ cũng hoảng sợ nên vội vàng kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”
Thúy Châu mang theo người đang trông coi ngoài cửa, nghe thấy tiếng ho của Hạ Văn Chương thì vội vã chạy vào, bưng nước cho Hạ Văn Chương uống rồi lại lấy thuốc trong hầu bao đã chuẩn bị từ trước ra cho hắn uống.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, tuyệt đối không thể để Đại gia ra ngoài mà mất thể diện được, càng không thể để xảy ra sơ suất gì, cho nên Thúy Châu luôn mang theo thuốc cấp cứu mà Thường đại phu đã kê cho hắn.
Hạ Văn Chương ho đến mức tay cũng run rẩy, căn bản không thể cầm được ly nước, cho nên Thúy Châu phải đưa tới tận miệng cho hắn uống.
Lúc nuốt thuốc và nước xuống, Hạ Văn Chương đắng từ miệng xuống bụng. Hắn muốn biểu hiện tốt một chút nhưng rốt cuộc lại là thân thể khiến người ta thất vọng, khiến cục diện trở thành như vậy.
Hắn cảm thấy đau khổ, vốn không thể ngẩng đầu lên được, sợ hãi bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của nhạc phụ và hai vị đại cữu ca.
Mà lúc này, trong lúc đang nói chuyện với An phu nhân thì Vu Hàn Châu cũng nghe được động tĩnh nên bước ra ngoài.
Vu Hàn Châu tới bên cạnh Hạ Văn Chương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn rồi thấp giọng hỏi hắn: “Chương ca, tốt hơn chút nào chưa?”
Hạ Văn Chương không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn lại mặt cùng với nàng nhưng rốt cuộc lại mất hết mặt mũi như vậy, chắc là nàng sẽ cực kỳ ghét bỏ hắn nhỉ?
Nhưng nàng gọi hắn là gì?
Chương ca?
Là hắn nghe nhầm phải không? Sao nàng có thể…kêu hắn thân mật như vậy được? Nhất là sau khi hắn vừa khiến nàng mất thể diện như vậy?
“Chương ca?” Vu Hàn Châu thấy hắn không nói gì thì nhẹ lắc vai của hắn, “Ngươi đỡ chút nào chưa? Còn khó chịu chỗ nào?”
Hạ Văn Chương kìm lòng không đặng mà ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của nàng. Hắn thấy trong đôi mắt trong suốt của nàng chỉ có sự lo lắng, chẳng hề có một tí ghét bỏ nào cả!
Hắn không khỏi giật mình.
Trong lòng cuộn trào mãnh liệt, tất cả đều là những làn sóng dữ dội.
Sao có thể như vậy? Vậy mà nàng lại không ghét bỏ hắn! Còn, còn gọi hắn là Chương ca!
“Ta, ta không sao.” Hắn khẽ gật đầu một cái. Bàn tay trong tay áo siết chặt, tiếp theo hắn không thể gây ra chuyện rắc rối gì nữa cả, hắn không thể khiến nàng mất thể diện thêm nữa!
An phu nhân ở bên cạnh trong thấy cảnh này thì lại cảm thấy đau mắt!
Rốt cuộc là con gái có dây thần kinh nào nối sai rồi vậy? Một nam nhân bệnh tật như vậy thì có gì tốt chứ? Sao nàng lại một mực tốt với hắn như vậy?
Nhưng mà dù sao thì Hạ Văn Chương cũng là con rể, vẫn là người mà con gái mình sống chết đòi gả, vậy nên An phu nhân thu lại vẻ mặt ê răng vừa rồi mà quay qua ân cần hỏi: “Chương Nhi, con đỡ chút nào chưa? Hay là bảo Nhan Nhan đỡ con đi vào phòng nghỉ ngơi nhé?”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì không khỏi cảm thấy được sủng mà sợ, không biết tại sao nhạc mẫu vừa nãy còn mang vẻ mặt lạnh nhạt mà lúc này lại điềm đạm với hắn như vậy? Hắn vội vàng đứng lên nói: “Tiểu tế vô sự.”
An đại nhân cũng cảm thấy kinh ngạc trước biểu hiện khác thường của phu nhân mình, nghĩ lại thì hiểu ngay lập tức, hôm nay con rể hồi môn, tình huống gì thực sự xảy ra đi nữa thì cũng không tốt đối với An gia lẫn Hạ gia, cũng không tốt với con gái. Vậy nên ông ấy cũng ôn hòa nói: “Chớ khách khí, đã là người một nhà, nếu thân thể không thoải mái thì đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Sau đó ông ấy nhìn Vu Hàn Châu mà nói: “Nhan Nhi, đi, đỡ Chương Nhi về phòng đi.”
Vu Hàn Châu đành phải nói: “Vâng ạ, phụ thân.”
Thật ra thì Hạ Văn Chương không muốn lui xuống như vậy, nhưng hắn cũng lo chút nữa lại gây ra sơ suất nên không thể làm gì khác hơn là đi theo Vu Hàn Châu về phòng.
Trở về khuê phòng trước khi Vu Hàn Châu xuất giá.
“Thật xin lỗi.” Sau khi bảo người lui ra rồi đóng cửa, Hạ Văn Chương nói xin lỗi ngay lập tức, “Không phải ta cố ý, ta cũng không muốn như vậy.”
Hắn cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình trước nhạc phụ nhạc mẫu cực kỳ kém cỏi, vô cùng tự trách mình.
“Sao ngươi có thể nghĩ như vậy?” Vu Hàn Châu kinh ngạc nhìn hắn mà nói, “Tất nhiên là ngươi không cố ý, ai sẽ cảm thấy là ngươi cố ý chứ?”
Không đợi hắn nói gì, nàng bắt hắn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi khỏe hơn chưa? Khó chịu chỗ nào, dù sao cũng đừng chịu đựng, có gì thì cứ nói ra, uống thuốc cũng được, kêu đại phu cũng được, trước mắt về Hầu phủ cũng được, chỉ đừng chịu đựng không nói mà làm hại đến sức khỏe.”
Nàng hơi có chút tự giác của chủ nhân.
Chỗ này là An gia, là nhà mẹ của nàng, nàng quen thuộc tất cả còn hắn thì không. Lúc ở Hầu phủ, hắn cũng rất săn sóc nàng, vậy thì ở đây nàng cũng nên chăm sóc cho hắn mới được.
Hạ Văn Chương nghe những lời dịu dàng nhẹ hỏi như vậy thì trong lòng như có một dòng nước ấm phun trào. Hắn ngửa đầu nhìn nàng, trong lòng không nói ra được tình cảm.
Sao nàng có thể tốt như vậy?
Hắn là ma ốm, nhưng nàng chẳng hề ruồng bỏ hắn. Uống thuốc xong thì tinh thần cũng trở nên tốt hơn rồi, còn cực kỳ có khí lực.
Hắn có thể luận mất chục hiệp với nhạc phụ và hai vị đại cữu ca!
“Thật sao?” Vu Hàn Châu cẩn thận quan sát hắn, thấy ánh mắt của hắn rất trông sáng, dáng vẻ thoải mái, xác thực dáng vẻ của hắn không hề bất ổn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi xuống cùng hắn mà cười nói: “Nếu ngươi có mệnh hệ nào, sau khi trở về phu nhân không thể không ăn tươi nuốt ta.”
Hầu phu nhân đặt hắn ở đầu quả tim, là người mà bà yêu thương nhất. Nếu hôm nay hồi môn mà có xảy ra sự cố gì thì người tức phụ là nàng đây có lẽ sẽ chẳng bị gì, cùng lắm là chịu thêm mấy ánh mắt lạnh nhạt, nhưng Thúy Châu phải chịu mấy cái thì không xác định được.
Hạ Văn Chương nghe vậy thì chợt sững sờ. Nàng chăm sóc hắn cẩn thận như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì nàng sợ mẫu thân bất mãn với nàng sao?
Hắn nghĩ tới đây thì bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn miễng cưỡng nặn ra nụ cười rồi nói: “Sẽ không đâu, ta sẽ nói với mẫu thân, chuyện không liên quan đến nàng.”
“Này, ngươi muốn nằm nghỉ một lát không?” Vu Hàn Châu thấy tinh thần hắn lại bắt đầu không tốt thì khuyên hắn: “Ngươi nằm nghỉ chút đi, đợi đến lúc dùng cơm thì kêu ngươi nhé?”
Hạ Văn Chương lắc đầu một cái: “Không cần, ta không sao/”
Vu Hàn Chu nói ngay: “Ta không đi, ở đây với ngươi.”
Hạ Văn Chương nghe nàng nói như vậy thì không cam lòng mà từ chối ngay lập tức. Hắn hơi quay đầu nhìn về phía cái giường. Đây là khuê phòng của nàng, trước khi gả cho hắn thì ngày nào nàng cũng ở đây, đó là gối nàng đã từng kê, chăn nệm nàng đã từng nằm, lỗ tai hắn dần nóng lên.
“Không, không cần.” Hắn vội vàng rủ mắt xuống mà che tầm mắt đang tung bay của mình lại, không dám để cho nàng thấy dáng vẻ túng quẫn của mình.
Vu Hàn Châu thấy hắn từ chối liên tục như vậy thì cũng không khuyên nữa, nàng nói về cuộc sống lúc trước của mình: “Trước kia ta không thích đi học, phụ thân mời tiên sinh cho ta nhưng ta lúc nào cũng không chịu nghe lời, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tiên sinh muốn đánh lòng bàn tay của ta thì ta chạy…”
Nàng đơn thuần là vì hai người ngồi trong phòng, không có gì làm nên trò chuyện một chút.
Hạ Văn Chương chính là tò mò con người nàng như vậy, hắn muốn hiểu nàng hơn một chút, vậy nên nghe rất nghiêm túc.
Thời gian bất tri bất giác mà trôi qua, đầy tớ của An phủ ở bên ngoài là do An phu nhân phái tới, kêu hai người đến tiền sảnh dùng cơm.
“Đi thôi.” Vu Hàn Châu đứng lên.
Hạ Văn Chương đứng dậy sau nàng.
Lúc dùng cơm, trước mặt Hạ Văn Chương là thức ăn thanh đạm nhạt nhẽo quen thuộc.
Sức khỏe của hắn không tốt, không ăn đồ ăn nặng vị và nhiều mỡ được, mà An phu nhân cũng sợ hắn xảy ra sự cố gì trong phủ nên cố ý gọi Thúy Châu đến hỏi, rồi mới chuẩn bị bàn thức ăn này.
Hạ Văn Chương cảm thấy lúng túng nhưng trên mặt vẫn còn chịu được, hắn hành lễ với An phu nhân rồi nói: “Đa tạ nhạc mẫu đại nhân chiếu cố tiểu tế.”
Hắn thủ lễ như vậy lại khiến An phu nhân thương tiếc hắn thêm vài phần. Bà ấy đánh giá ngũ quan của hắn, ngược lại cũng không tệ, với lại còn cao gầy, nếu hắn không ốm yếu như vậy thì cũng là công tử tuấn tú lịch sự.
Bà ấy phần nào hiểu được nguyên nhân tại sao Hầu phu nhân lại coi trọng hắn như vậy. Nếu con trưởng tử của bà ấy cũng vừa xuất chúng vừa quy củ hiếu thuận như vậy thì bà cũng muốn yêu chiều thêm mấy phần.
“Mau ngồi xuống đi, không biết đầu bếp trong phủ cơ hợp ý của con không.” An phu nhân nói.
Hạ Văn Chương ngồi xuống rồi nói: “Chắc chắn là hợp ạ. Nhan Nhan đã từng nói rằng đầu bếp trong phủ rất có trình độ.”
Khi nói đến hai chữ “Nhan Nhan” thì mặt hắn hơi đỏ lên, trái tim như bị ngón tay thần tiên chạm vào, trong chớp mắt biến thành một cục bông. Hắn thầm nghĩ rằng hắn chưa được nàng đồng ý mà đã gọi như vậy thì nàng phải giận hắn mới phải.
Nhưng Vu Hàn Châu lại mỉm cười, hoàn toàn không để ý. Trước mặt trưởng bối, thể hiện tình cảm gì gì đó để cho trưởng bối yên tâm.
Mặc dù Hạ Văn Chương là ma ốm nhưng cũng tốt hơn là hai người chán ghét nhau.
Mặc dù An phu nhân cảm thấy hại mắt nhưng rốt cuộc tâm tình cũng thuận hơn một chút. Còn có thể như nào được nữa chứ? Bây giờ bà ấy chỉ mong con ma ốm này sống thật tốt, sống lâu hơn một chút mà thôi.
Một bữa cơm không xảy ra sai sót gì, mãi cho đến khi Hạ Văn Chương ăn xong cũng không xảy ra tình huống gì cả. chuyện này không chỉ khiến Hạ Văn Chương thở phào nhẹ nhõm mà thậm chí tất cả mọi người trong An gia cũng thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Thế nhưng người con rể này rất lợi hại, không nói không rằng, không cần liếc mắt một cái cũng có thể chỉnh đốn bọn họ rồi.
Sau bữa ăn, như thường lệ thì Hạ Văn Chương phải ngủ trưa.
Vu Hàn Châu không muốn ngủ trưa, sau khi đưa Hạ Văn Chương về phòng thì đi tìm An phu nhân.
An phu nhân nói với nàng: “Nếu con thích hắn thì ta cũng không nói gì nữa. Dù sao cũng là do con yêu cầu, tốt hay xấu là do con chịu.”
Vu Hàn Châu gật đầu một cái, vẻ mặt khôn khéo: “Vâng ạ, thưa mẫu thân.”
An phu nhân thấy nàng như vậy thì lại không khỏi tức giận, bà ấy nâng tay lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khôn ngoan như vậy của nàng thì lại oán hận mà hạ tay xuống: “Con vui là tốt rồi!”
Bà ấy chẳng thể hiểu nổi tại sao con gái lại vừa ý con ma ốm kia làm gì? Sau khi gả cho hắn thì giống như tâm nguyện gì cũng hoàn thành rồi vậy, trở nên khôn ngoan như vậy.
Lúc trước ở bên cạnh bà ấy thì nàng cũng không khôn ngoan như vậy!
Vu Hàn Chu có thể nói thế nào đây? Chuyện lúc trước cũng không phải nàng làm.
“Mẫu thân, mẹ có nhớ con không?” Nàng ôm lấy cánh tay của An phu nhân nói.
Nếu không thể nói rõ được thì không nói là được.
Nàng chỉ mới mười sáu tuổi, chưa hề được hưởng thụ cảm giác tình thân. Lúc ở Hầu phủ, thấy Hầu phu nhân yêu thương Hạ Văn Chương như vậy, ngay cả nàng cũng được thơm lây, nàng vừa ngưỡng mộ vừa hy vọng. Lúc này ở bên cạnh An phu nhân thì trong lòng nàng không khỏi xúc động, bắt chước dáng điệu từ trước của An Tri Nhan mà thân cận với bà ấy.
An phu nhân vỗ nàng một cái: “Nhớ con làm gì? Không có gì phải tức giận!”
“Nhưng con nhớ mẫu thân.” Vu Hàn Châu nói.
Hầu phu nhân đâu có tin nàng, bà ấy hừ lạnh nói: “Nhớ ta? Cho dù ta có là con nít ba tuổi cũng không tin con.”
Hai mẹ con trò chuyện một hồi, đợi đến khi Hạ Văn Chương chuẩn bị thức dậy thì Vu Hàn Châu đứng dậy: “Con đi đón Chương ca.”
An phu nhân nhíu mày một cái, kéo nàng lại nghiêm túc nói: “Nhan Nhi, hôm nay trong phủ còn có một số việc, không tiện để các con ở lại. Con xem Chương Nhi thế nào rồi, không thì các con quay về sớm đi?”
Trong phủ có chuyện là giả, không dám để hắn ở lại là thật.
Vu Hàn Châu biết nhưng cũng không vạch trần mà gật đầu nói: “Vâng ạ. Nếu trong phủ có chuyện thì chúng con về trước.”
An phu nhân luyến tiếc con gái, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao thì cũng đã gả ra ngoài rồi. Bà ấy miễn cường mà nhìn nàng, lòng dạ cứng rắn mà không giữ nàng ở lại.
Mọi người trong An gia tiễn hai người thẳng ra đến bên ngoài cổng.
An phu nhân nói: “Ta thấy hai đứa tình đầu ý hợp, quan tâm lẫn nhau thì cũng cảm thấy an tâm. Sau khi hai đứa trở về vẫn phải tôn trọng và quan tâm lẫn nhau như vậy mới được.”
Đến bây giờ, An phu nhân chỉ đành phải quy nguyên nhân tại sao con gái lại thích Hạ Văn Chương là do sở thích kỳ quái của con gái!
Nàng chỉ thích nam nhân ốm yếu như vậy mà thôi.
Tuy nhiên, sở thích như vậy lại khó mà nói thành lời, khó tránh việc bị người ta khinh thường.
Vì vậy, căn bản không có sở thích gì cả. Là con gái bà ấy ngưỡng mộ tài hoa của Hạ Văn Chương, thích hắn nên mới gả cho hắn, nghĩa nặng tình thâm với hắn.
Trong lòng An phu nhân khẳng định như vậy, cũng biểu hiện như vậy, còn dặn dò con gái: “Nhan Nhi, chăm sóc Chương Nhi thật tốt.”
Hạ Văn Chương không biết suy nghĩ của An phu nhân, bây giờ thấy An phu nhân dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy để đối xử với hắn, còn bảo tức phụ chăm sóc hắn, quả nhiên là lòng dạ yêu thương, khiến hắn không khỏi kích động mà cam đoan nói: “Tiểu tế nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy.”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Thúy Châu mang theo người đang trông coi ngoài cửa, nghe thấy tiếng ho của Hạ Văn Chương thì vội vã chạy vào, bưng nước cho Hạ Văn Chương uống rồi lại lấy thuốc trong hầu bao đã chuẩn bị từ trước ra cho hắn uống.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, tuyệt đối không thể để Đại gia ra ngoài mà mất thể diện được, càng không thể để xảy ra sơ suất gì, cho nên Thúy Châu luôn mang theo thuốc cấp cứu mà Thường đại phu đã kê cho hắn.
Hạ Văn Chương ho đến mức tay cũng run rẩy, căn bản không thể cầm được ly nước, cho nên Thúy Châu phải đưa tới tận miệng cho hắn uống.
Lúc nuốt thuốc và nước xuống, Hạ Văn Chương đắng từ miệng xuống bụng. Hắn muốn biểu hiện tốt một chút nhưng rốt cuộc lại là thân thể khiến người ta thất vọng, khiến cục diện trở thành như vậy.
Hắn cảm thấy đau khổ, vốn không thể ngẩng đầu lên được, sợ hãi bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của nhạc phụ và hai vị đại cữu ca.
Mà lúc này, trong lúc đang nói chuyện với An phu nhân thì Vu Hàn Châu cũng nghe được động tĩnh nên bước ra ngoài.
Vu Hàn Châu tới bên cạnh Hạ Văn Chương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn rồi thấp giọng hỏi hắn: “Chương ca, tốt hơn chút nào chưa?”
Hạ Văn Chương không dám ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn lại mặt cùng với nàng nhưng rốt cuộc lại mất hết mặt mũi như vậy, chắc là nàng sẽ cực kỳ ghét bỏ hắn nhỉ?
Nhưng nàng gọi hắn là gì?
Chương ca?
Là hắn nghe nhầm phải không? Sao nàng có thể…kêu hắn thân mật như vậy được? Nhất là sau khi hắn vừa khiến nàng mất thể diện như vậy?
“Chương ca?” Vu Hàn Châu thấy hắn không nói gì thì nhẹ lắc vai của hắn, “Ngươi đỡ chút nào chưa? Còn khó chịu chỗ nào?”
Hạ Văn Chương kìm lòng không đặng mà ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của nàng. Hắn thấy trong đôi mắt trong suốt của nàng chỉ có sự lo lắng, chẳng hề có một tí ghét bỏ nào cả!
Hắn không khỏi giật mình.
Trong lòng cuộn trào mãnh liệt, tất cả đều là những làn sóng dữ dội.
Sao có thể như vậy? Vậy mà nàng lại không ghét bỏ hắn! Còn, còn gọi hắn là Chương ca!
“Ta, ta không sao.” Hắn khẽ gật đầu một cái. Bàn tay trong tay áo siết chặt, tiếp theo hắn không thể gây ra chuyện rắc rối gì nữa cả, hắn không thể khiến nàng mất thể diện thêm nữa!
An phu nhân ở bên cạnh trong thấy cảnh này thì lại cảm thấy đau mắt!
Rốt cuộc là con gái có dây thần kinh nào nối sai rồi vậy? Một nam nhân bệnh tật như vậy thì có gì tốt chứ? Sao nàng lại một mực tốt với hắn như vậy?
Nhưng mà dù sao thì Hạ Văn Chương cũng là con rể, vẫn là người mà con gái mình sống chết đòi gả, vậy nên An phu nhân thu lại vẻ mặt ê răng vừa rồi mà quay qua ân cần hỏi: “Chương Nhi, con đỡ chút nào chưa? Hay là bảo Nhan Nhan đỡ con đi vào phòng nghỉ ngơi nhé?”
Hạ Văn Chương nghe vậy thì không khỏi cảm thấy được sủng mà sợ, không biết tại sao nhạc mẫu vừa nãy còn mang vẻ mặt lạnh nhạt mà lúc này lại điềm đạm với hắn như vậy? Hắn vội vàng đứng lên nói: “Tiểu tế vô sự.”
An đại nhân cũng cảm thấy kinh ngạc trước biểu hiện khác thường của phu nhân mình, nghĩ lại thì hiểu ngay lập tức, hôm nay con rể hồi môn, tình huống gì thực sự xảy ra đi nữa thì cũng không tốt đối với An gia lẫn Hạ gia, cũng không tốt với con gái. Vậy nên ông ấy cũng ôn hòa nói: “Chớ khách khí, đã là người một nhà, nếu thân thể không thoải mái thì đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Sau đó ông ấy nhìn Vu Hàn Châu mà nói: “Nhan Nhi, đi, đỡ Chương Nhi về phòng đi.”
Vu Hàn Châu đành phải nói: “Vâng ạ, phụ thân.”
Thật ra thì Hạ Văn Chương không muốn lui xuống như vậy, nhưng hắn cũng lo chút nữa lại gây ra sơ suất nên không thể làm gì khác hơn là đi theo Vu Hàn Châu về phòng.
Trở về khuê phòng trước khi Vu Hàn Châu xuất giá.
“Thật xin lỗi.” Sau khi bảo người lui ra rồi đóng cửa, Hạ Văn Chương nói xin lỗi ngay lập tức, “Không phải ta cố ý, ta cũng không muốn như vậy.”
Hắn cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình trước nhạc phụ nhạc mẫu cực kỳ kém cỏi, vô cùng tự trách mình.
“Sao ngươi có thể nghĩ như vậy?” Vu Hàn Châu kinh ngạc nhìn hắn mà nói, “Tất nhiên là ngươi không cố ý, ai sẽ cảm thấy là ngươi cố ý chứ?”
Không đợi hắn nói gì, nàng bắt hắn ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi khỏe hơn chưa? Khó chịu chỗ nào, dù sao cũng đừng chịu đựng, có gì thì cứ nói ra, uống thuốc cũng được, kêu đại phu cũng được, trước mắt về Hầu phủ cũng được, chỉ đừng chịu đựng không nói mà làm hại đến sức khỏe.”
Nàng hơi có chút tự giác của chủ nhân.
Chỗ này là An gia, là nhà mẹ của nàng, nàng quen thuộc tất cả còn hắn thì không. Lúc ở Hầu phủ, hắn cũng rất săn sóc nàng, vậy thì ở đây nàng cũng nên chăm sóc cho hắn mới được.
Hạ Văn Chương nghe những lời dịu dàng nhẹ hỏi như vậy thì trong lòng như có một dòng nước ấm phun trào. Hắn ngửa đầu nhìn nàng, trong lòng không nói ra được tình cảm.
Sao nàng có thể tốt như vậy?
Hắn là ma ốm, nhưng nàng chẳng hề ruồng bỏ hắn. Uống thuốc xong thì tinh thần cũng trở nên tốt hơn rồi, còn cực kỳ có khí lực.
Hắn có thể luận mất chục hiệp với nhạc phụ và hai vị đại cữu ca!
“Thật sao?” Vu Hàn Châu cẩn thận quan sát hắn, thấy ánh mắt của hắn rất trông sáng, dáng vẻ thoải mái, xác thực dáng vẻ của hắn không hề bất ổn thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi xuống cùng hắn mà cười nói: “Nếu ngươi có mệnh hệ nào, sau khi trở về phu nhân không thể không ăn tươi nuốt ta.”
Hầu phu nhân đặt hắn ở đầu quả tim, là người mà bà yêu thương nhất. Nếu hôm nay hồi môn mà có xảy ra sự cố gì thì người tức phụ là nàng đây có lẽ sẽ chẳng bị gì, cùng lắm là chịu thêm mấy ánh mắt lạnh nhạt, nhưng Thúy Châu phải chịu mấy cái thì không xác định được.
Hạ Văn Chương nghe vậy thì chợt sững sờ. Nàng chăm sóc hắn cẩn thận như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì nàng sợ mẫu thân bất mãn với nàng sao?
Hắn nghĩ tới đây thì bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn miễng cưỡng nặn ra nụ cười rồi nói: “Sẽ không đâu, ta sẽ nói với mẫu thân, chuyện không liên quan đến nàng.”
“Này, ngươi muốn nằm nghỉ một lát không?” Vu Hàn Châu thấy tinh thần hắn lại bắt đầu không tốt thì khuyên hắn: “Ngươi nằm nghỉ chút đi, đợi đến lúc dùng cơm thì kêu ngươi nhé?”
Hạ Văn Chương lắc đầu một cái: “Không cần, ta không sao/”
Vu Hàn Chu nói ngay: “Ta không đi, ở đây với ngươi.”
Hạ Văn Chương nghe nàng nói như vậy thì không cam lòng mà từ chối ngay lập tức. Hắn hơi quay đầu nhìn về phía cái giường. Đây là khuê phòng của nàng, trước khi gả cho hắn thì ngày nào nàng cũng ở đây, đó là gối nàng đã từng kê, chăn nệm nàng đã từng nằm, lỗ tai hắn dần nóng lên.
“Không, không cần.” Hắn vội vàng rủ mắt xuống mà che tầm mắt đang tung bay của mình lại, không dám để cho nàng thấy dáng vẻ túng quẫn của mình.
Vu Hàn Châu thấy hắn từ chối liên tục như vậy thì cũng không khuyên nữa, nàng nói về cuộc sống lúc trước của mình: “Trước kia ta không thích đi học, phụ thân mời tiên sinh cho ta nhưng ta lúc nào cũng không chịu nghe lời, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, tiên sinh muốn đánh lòng bàn tay của ta thì ta chạy…”
Nàng đơn thuần là vì hai người ngồi trong phòng, không có gì làm nên trò chuyện một chút.
Hạ Văn Chương chính là tò mò con người nàng như vậy, hắn muốn hiểu nàng hơn một chút, vậy nên nghe rất nghiêm túc.
Thời gian bất tri bất giác mà trôi qua, đầy tớ của An phủ ở bên ngoài là do An phu nhân phái tới, kêu hai người đến tiền sảnh dùng cơm.
“Đi thôi.” Vu Hàn Châu đứng lên.
Hạ Văn Chương đứng dậy sau nàng.
Lúc dùng cơm, trước mặt Hạ Văn Chương là thức ăn thanh đạm nhạt nhẽo quen thuộc.
Sức khỏe của hắn không tốt, không ăn đồ ăn nặng vị và nhiều mỡ được, mà An phu nhân cũng sợ hắn xảy ra sự cố gì trong phủ nên cố ý gọi Thúy Châu đến hỏi, rồi mới chuẩn bị bàn thức ăn này.
Hạ Văn Chương cảm thấy lúng túng nhưng trên mặt vẫn còn chịu được, hắn hành lễ với An phu nhân rồi nói: “Đa tạ nhạc mẫu đại nhân chiếu cố tiểu tế.”
Hắn thủ lễ như vậy lại khiến An phu nhân thương tiếc hắn thêm vài phần. Bà ấy đánh giá ngũ quan của hắn, ngược lại cũng không tệ, với lại còn cao gầy, nếu hắn không ốm yếu như vậy thì cũng là công tử tuấn tú lịch sự.
Bà ấy phần nào hiểu được nguyên nhân tại sao Hầu phu nhân lại coi trọng hắn như vậy. Nếu con trưởng tử của bà ấy cũng vừa xuất chúng vừa quy củ hiếu thuận như vậy thì bà cũng muốn yêu chiều thêm mấy phần.
“Mau ngồi xuống đi, không biết đầu bếp trong phủ cơ hợp ý của con không.” An phu nhân nói.
Hạ Văn Chương ngồi xuống rồi nói: “Chắc chắn là hợp ạ. Nhan Nhan đã từng nói rằng đầu bếp trong phủ rất có trình độ.”
Khi nói đến hai chữ “Nhan Nhan” thì mặt hắn hơi đỏ lên, trái tim như bị ngón tay thần tiên chạm vào, trong chớp mắt biến thành một cục bông. Hắn thầm nghĩ rằng hắn chưa được nàng đồng ý mà đã gọi như vậy thì nàng phải giận hắn mới phải.
Nhưng Vu Hàn Châu lại mỉm cười, hoàn toàn không để ý. Trước mặt trưởng bối, thể hiện tình cảm gì gì đó để cho trưởng bối yên tâm.
Mặc dù Hạ Văn Chương là ma ốm nhưng cũng tốt hơn là hai người chán ghét nhau.
Mặc dù An phu nhân cảm thấy hại mắt nhưng rốt cuộc tâm tình cũng thuận hơn một chút. Còn có thể như nào được nữa chứ? Bây giờ bà ấy chỉ mong con ma ốm này sống thật tốt, sống lâu hơn một chút mà thôi.
Một bữa cơm không xảy ra sai sót gì, mãi cho đến khi Hạ Văn Chương ăn xong cũng không xảy ra tình huống gì cả. chuyện này không chỉ khiến Hạ Văn Chương thở phào nhẹ nhõm mà thậm chí tất cả mọi người trong An gia cũng thở dài nhẹ nhõm trong lòng.
Thế nhưng người con rể này rất lợi hại, không nói không rằng, không cần liếc mắt một cái cũng có thể chỉnh đốn bọn họ rồi.
Sau bữa ăn, như thường lệ thì Hạ Văn Chương phải ngủ trưa.
Vu Hàn Châu không muốn ngủ trưa, sau khi đưa Hạ Văn Chương về phòng thì đi tìm An phu nhân.
An phu nhân nói với nàng: “Nếu con thích hắn thì ta cũng không nói gì nữa. Dù sao cũng là do con yêu cầu, tốt hay xấu là do con chịu.”
Vu Hàn Châu gật đầu một cái, vẻ mặt khôn khéo: “Vâng ạ, thưa mẫu thân.”
An phu nhân thấy nàng như vậy thì lại không khỏi tức giận, bà ấy nâng tay lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khôn ngoan như vậy của nàng thì lại oán hận mà hạ tay xuống: “Con vui là tốt rồi!”
Bà ấy chẳng thể hiểu nổi tại sao con gái lại vừa ý con ma ốm kia làm gì? Sau khi gả cho hắn thì giống như tâm nguyện gì cũng hoàn thành rồi vậy, trở nên khôn ngoan như vậy.
Lúc trước ở bên cạnh bà ấy thì nàng cũng không khôn ngoan như vậy!
Vu Hàn Chu có thể nói thế nào đây? Chuyện lúc trước cũng không phải nàng làm.
“Mẫu thân, mẹ có nhớ con không?” Nàng ôm lấy cánh tay của An phu nhân nói.
Nếu không thể nói rõ được thì không nói là được.
Nàng chỉ mới mười sáu tuổi, chưa hề được hưởng thụ cảm giác tình thân. Lúc ở Hầu phủ, thấy Hầu phu nhân yêu thương Hạ Văn Chương như vậy, ngay cả nàng cũng được thơm lây, nàng vừa ngưỡng mộ vừa hy vọng. Lúc này ở bên cạnh An phu nhân thì trong lòng nàng không khỏi xúc động, bắt chước dáng điệu từ trước của An Tri Nhan mà thân cận với bà ấy.
An phu nhân vỗ nàng một cái: “Nhớ con làm gì? Không có gì phải tức giận!”
“Nhưng con nhớ mẫu thân.” Vu Hàn Châu nói.
Hầu phu nhân đâu có tin nàng, bà ấy hừ lạnh nói: “Nhớ ta? Cho dù ta có là con nít ba tuổi cũng không tin con.”
Hai mẹ con trò chuyện một hồi, đợi đến khi Hạ Văn Chương chuẩn bị thức dậy thì Vu Hàn Châu đứng dậy: “Con đi đón Chương ca.”
An phu nhân nhíu mày một cái, kéo nàng lại nghiêm túc nói: “Nhan Nhi, hôm nay trong phủ còn có một số việc, không tiện để các con ở lại. Con xem Chương Nhi thế nào rồi, không thì các con quay về sớm đi?”
Trong phủ có chuyện là giả, không dám để hắn ở lại là thật.
Vu Hàn Châu biết nhưng cũng không vạch trần mà gật đầu nói: “Vâng ạ. Nếu trong phủ có chuyện thì chúng con về trước.”
An phu nhân luyến tiếc con gái, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao thì cũng đã gả ra ngoài rồi. Bà ấy miễn cường mà nhìn nàng, lòng dạ cứng rắn mà không giữ nàng ở lại.
Mọi người trong An gia tiễn hai người thẳng ra đến bên ngoài cổng.
An phu nhân nói: “Ta thấy hai đứa tình đầu ý hợp, quan tâm lẫn nhau thì cũng cảm thấy an tâm. Sau khi hai đứa trở về vẫn phải tôn trọng và quan tâm lẫn nhau như vậy mới được.”
Đến bây giờ, An phu nhân chỉ đành phải quy nguyên nhân tại sao con gái lại thích Hạ Văn Chương là do sở thích kỳ quái của con gái!
Nàng chỉ thích nam nhân ốm yếu như vậy mà thôi.
Tuy nhiên, sở thích như vậy lại khó mà nói thành lời, khó tránh việc bị người ta khinh thường.
Vì vậy, căn bản không có sở thích gì cả. Là con gái bà ấy ngưỡng mộ tài hoa của Hạ Văn Chương, thích hắn nên mới gả cho hắn, nghĩa nặng tình thâm với hắn.
Trong lòng An phu nhân khẳng định như vậy, cũng biểu hiện như vậy, còn dặn dò con gái: “Nhan Nhi, chăm sóc Chương Nhi thật tốt.”
Hạ Văn Chương không biết suy nghĩ của An phu nhân, bây giờ thấy An phu nhân dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy để đối xử với hắn, còn bảo tức phụ chăm sóc hắn, quả nhiên là lòng dạ yêu thương, khiến hắn không khỏi kích động mà cam đoan nói: “Tiểu tế nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy.”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Story
Chương 9
10.0/10 từ 15 lượt.