Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Chương 78
167@-Đoàn người đi tới trước Hạc Dương Lầu. đầy tớ ở lại nói Hầu gia và phu nhân đã đi ngắm hoa đăng, lúc này cũng không có ở trong phòng, họ người bèn không đi lên lầu, chỉ để lại một lời, nói rằng bọn họ sẽ quay trở về phủ trước rồi lên xe ngựa.
Dọc đường đi không nói một lời.
Lúc trở về trong phủ, đầy tớ ở trong Trường Thanh viện cũng không nhiều. Hôm nay Hạ Văn Chương đã cho đám người Thúy Châu nghỉ, bọn họ cũng ra khỏi phủ đi xem hoa đăng, chỉ có hai nha hoàn là không đi, thấy hai người họ trở về, vội vàng tiến lên hầu hạ.
“Không cần đâu, đi xuống đi.” Hạ Văn Chương nói, đuổi nha hoàn đi xuống, hắn và Vu Hàn Châu ở trong phòng.
Vu Hàn Châu cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ của chàng không có hăng hái lắm?”
Suốt dọc đường đi, lúc ở trong xe ngựa, hắn đã trầm lặng quá mức rồi. Nếu nói là do đã bị dọa sợ, Vu Hàn Châu cảm thấy hắn cũng không nhát gan đến như vậy, vì vậy sự trầm lặng của hắn có vẻ có gì đó không đúng lắm.
Lúc vừa rồi nha hoàn tiến lên hầu hạ, đã ôm con mèo nhỏ tới, lúc lui ra cũng không có ôm đi. Giờ phút này, Vu Hàn Châu khom người ôm lấy con mèo nhỏ trên giường đất, vu.ốt ve con mèo nhỏ: “Tiểu Quai, có nhớ ta không?”
Nghe thấy nàng gọi “Tiểu Quai”, vẻ kỳ lạ trong mắt của Hạ Văn Chương càng trở nên nặng hơn, trong lòng nổi lên một cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.
Làm sao lại có thể trùng hợp đến như vậy chứ? Nàng đặt tên cho con mèo nhỏ là Tiểu Quai, vừa đúng là tên của hắn lúc từng làm mèo nhỏ. Nàng gặp phải dân lưu lạc vô cùng hung hãn cũng không sợ, còn dứt khoát đạp một ngã một người, lại còn đạp đúng ngay huyệt vị khiến người ta mất đi khí lực.
Hạ Văn Chương không khỏi nhớ lại, lần đó chơi tuyết ở trong vườn hoa, hắn không hãm phanh lại được, là vnàng đã giẫm lên mặt tuyết, ôm hắn xoay vòng mấy vòng, cản lực lại. Nhanh trí như vậy, sự thành thạo không câu nệ như vậy, làm thế nào mà một nữ tử bình thường có thể làm được chứ?
An gia cũng không phải là nhà quan tướng, nàng không nên tập được kỹ xảo và lòng gan dạ gặp biến không sợ hãi này mới đúng.
Hắn lại nhớ đến hôm đại hôn đó, hắn vén khăn đội đầu của cô dâu lên, nhìn thấy một đôi mắt đen nước trong gợn sóng. Khi đó hắn chỉ cảm thấy nàng như biến thành người khác vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều, bởi vì An gia không thể nào gả người khác tới được, mà hắn đã từng gặp qua nàng một lần nên nhận ra được khuôn mặt của nàng.
Những chuyện này, từng chuyện một, lúc này nhớ lại…
Lông ngực hắn đập mạnh mẽ, thực sự là không dám nói ra suy đoán của mình. Nhưng mà hắn lại không thể kìm chế được, muốn nói với nàng.
Nếu như suy đoán của hắn đúng là thật, bọn họ thật sự là có duyên phận quá kỳ diệu!
Vu Hàn Châu ôm con mèo vu.ốt ve một hồi, chỉ thấy Hạ Văn Chương vẫn không nói một lời nào, chỉ liếc mắt nhìn nàng, không khỏi có. phần không biết làm sao.
Trước khi hai người bày tỏ tâm ý, hắn thường như vậy, không nói một câu nào mà chỉ nhìn người ta. Nhưng mà sau khi hai người bày tỏ tâm ý, hắn rất ít khi như vậy, bây giờ lại là thế nào đây?
Suy nghĩ một lúc, nàng hỏi: “Có phải hôm nay ta hơi trái với lệ thường, chàng nhìn không thích không?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện này là có thể làm cho hắn trở nên khác thường.
“Không phải! Không phải!” Hạ Văn Chương vội vàng xua tay, sao hắn lại không thích chứ? Nàng có như thế nào thì hắn cũng thích hết!
Huống chi, nếu như hai người có duyên phận như vậy, hắn thậm chí càng vui mừng còn không kịp.
Vu Hàn Châu thấy hắn không giống như nói láo, lập tức nói: “Vậy thì chàng bị sao vậy? Từ lúc xuống cầu, chàng cứ kỳ lạ sao ấy.”
“Ta…” Hạ Văn Chương suy nghĩ một lúc, chầm chầm đi tới bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người con mèo nhỏ, cũng vuố.t ve theo, sau đó mới hỏi: “Tại sao lúc đầu nàng lại đặt tên cho nó là Tiểu Quai vậy?”
Vu Hàn Châu có chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại hỏi những lời không liên quan như vậy, lập tức nói: “Cảm thấy nó rất ngoan ngoãn, nên gọi nó là Tiểu Quai.”
“Trùng hợp vậy.” Hạ Văn Chương chậm rãi nói, giương mắt lên nhìn nàng: “Trước kia ta cũng có một cái tên, gọi là Tiểu Quai.”
Vu Hàn Châu bất ngờ nói: “Thật sao? Sao ta không có nghe mẫu thân nhắc tới?”
“Mẫu thân không biết.” Hạ Văn Chương lắc đầu một cái, nói với nàng: “Lúc ta còn nhỏ, mỗi lần bị bệnh, thường nằm mơ một giấc mơ…”
Ban đầu, khi Vu Hàn Châu nghe thấy có câu chuyện như vậy, lập tức thấy hứng thú bừng lắng nghe.
Nghe thấy hắn nói: “Ta mơ thấy mình là mèo con mèo nhỏ ba chân được một tiểu cô nương nhận nuôi.” Con ngươi của Vu Hàn Châu đột nhiên co rút lại một chút. Động tác vuố.t ve mèo cũng dừng lại, cả người không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Nàng đã từng có một con mèo nhỏ có ba chân.
Mèo nhỏ có ba chân cũng không nhiều. Con mèo kia của nàng, trời sinh cũng chỉ có ba chân.
“Tiểu cô nương đặt tên cho ta là Tiểu Quai.”
“Cuộc sống nàng ấy rất khó khăn, một miếng ăn cũng phải lấy mạng của mình đi đổi lấy.”
Nếu như nói, mèo con ba chân thì còn có thể miễn cưỡng tính là trùng hợp, nhưng mà vế sau đối với Vu Hàn Châu mà nói, nhất định không phải là trùng hợp.
Không có chuyện nào lại trùng hợp đến như vậy.
Nàng cụp mắt xuống, chậm rãi vu.ốt ve con mèo nhỏ, thân thể căng cứng cũng được nàng tận lực áp chế để thả lỏng trở lại.
Giống như một người đang lắng nghe một câu chuyện.
Đến khi hắn nói rằng sau khi mình chín tuổi không nằm mơ giấc mơ như vậy tiếp nữa, nàng không tự chủ được mà mím môi lại. Tiểu Quai ở cùng với nàng cũng được bốn năm năm, bỗng nhiên có một ngày lại không thấy tăm hơi, sống không thấy mèo, chết không thấy xác, ngay cả lông cũng không để lại một sợi nào.
Sau khi Hà Văn Chương nói ra chuyện kỳ lạ này xong, thì dừng lại một chút, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt mong đợi, mong được nhận nhau với nàng.
Nhưng mà một lúc sau, Vu Hàn Châu ngẩng đầu lên, lại cười nhạt nói: “Khó trách tính khí của chàng lại tốt như vậy. Không giống như là người bệnh lâu năm một chút nào. Hóa ra là từng mơ thấy qua một cuộc sống rất khó khăn.”
Hạ Văn Chương khẽ sửng sốt, nhìn vào ánh mắt của nàng, cũng không có tìm ra được sự thân mật và niềm nở như trong tưởng tượng của hắn từ trong mắt nàng. Nếu như hắn không nhìn lầm thì giờ phút này ánh mắt của nàng lại có chút phòng bị và hời hợt?
Bàn tay đặt ở trên đầu gối không khỏi nắm lấy quần áo, Hạ Văn Chương mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nàng không thừa nhận.
Không nhận nhau với hắn.
Tại sao vậy? Hạ Văn Chương cũng không cho rằng hắn đã đoán sai, ngược lại hắn cho rằng hắn đã đoán đúng.
Nếu như hắn đã đoán sai, nàng hoàn toàn không phải là tiểu cô nương kia, như vậy thì sau khi nghe được câu chuyện của hắn, nàng sẽ nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh và hỏi hắn rất nhiều chi tiết một cách rất mới lạ.
Nhưng nàng lại phản ứng như thế này, lạnh nhạt mà hời hợt, vừa vặn chứng tỏ rằng hắn đã đoán đúng.
Vậy tại sao nàng lại không nhận với hắn? Hạ Văn Chương không nghĩ ra, trong lòng cảm thấy có chút mất mác, nhưng mà sự xúc động cuồn cuộn nóng bỏng lại càng nhiều hơn. Nàng là tiểu cô nương đó, hắn biết nàng là tiểu cô nương đó, điều đó cũng đủ để khiến cho hắn muôn phần kích động.
“Ừ.” Hắn không chọn nói tiếp nữa, mà lời nói ra lại thuận theo nàng: “Tuổi tác của nàng ấy nhỏ hơn ta, sống cực khổ như vậy, nhưng cũng không từng than phiền dù chỉ một lần nào. Cuộc sống ta cẩm y ngọc thực, lại có gì mà phải oán trách?”
Vu Hàn Châu cụp mắt xuống v.uốt ve bộ lông của con mèo nhỏ, đột nhiên cảm thấy cô đơn, lập tức ôm nó lên, nghiêng đầu dán mặt vào lên trên bộ lông mềm mại của nó, nhàn nhạt nói: “Chàng nghĩ được như vậy là rất tốt.”
“Mẫu thân đã mua rất nhiều pháo hoa. Chúng ta đi đốt pháo hoa nhé?” Nàng ôm con mèo nhỏ đứng lên, cúi đầu nhìn hắn nói.
Nàng không muốn một mình ở trong một không gian với hắn, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Được.” Hạ Văn Chương chưa bao giờ từ chối nàng, gật đầu một cái, hai người một trước một sau, lần lượt đi ra ngoài.
Sai đầy tớ trong phủ mở phòng kho ra, dọn mấy rương pháo hoa ra, đặt lên trên khoảng đất trống rồi bắt đầu đốt.
“Để tự ta đốt.” Vu Hàn Châu nói, cầm lấy ngọn lửa dẫn đầy tớ đưa tới rồi đi lên phía trước.
Một tay nàng ôm con mèo nhỏ, ôm vào ở trong ngực thật chặt, một tay đốt pháo hoa.
Có pháo hoa tách ra bùng lên thành những cây lửa màu vàng bạc, có pháo hoa bay lên bầu trời, vỡ ra thành những hoa văn sáng lạn.
Đám đầy tớ ở trong phủ đều đang trò chuyện vui vẻ, nói pháo hoa nào là đẹp nhất. Nếu như ngày thường, trước khi Hạ Văn Chương không nói ra sự kiện đó, Vu Hàn Châu cũng sẽ kề vai đứng chung một chỗ với hắn, cũng sẽ đàm luận pháo hoa nào là đẹp nhất.
Nhưng mà bây giờ, nàng đứng ở phía trước đốt pháo hoa, còn hắn thì đứng ở phía sau nhìn nàng.
Cảm giác cô đơn như dòng nước lạnh như băng bao bọc lấy nàng, nàng không khỏi ôm chặt con mèo nhỏ hơn, định sưởi lấy hơi ấm từ trên người nó.
Lúc trước, nàng cho rằng quen biết hắn là một duyên phận, vừa may hắn lại là một người tốt, lại đối xử với nàng rất tốt, nàng cảm thấy hắn dễ thương cực kỳ, quyết định làm phu thê với hắn.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, tất cả những thứ này đều đã thay đổi. Nàng vốn tưởng rằng mình xuyên vào trong sách, nhưng mà nếu như nhân vật trong sách có thể tiến vào thế giới của nàng thì làm sao có thể tính là xuyên sách được?
Rốt cuộc là nàng sống ở đâu và tồn tại thế nào gì? Sau này sẽ lại như thế nào? Tất cả những thứ này là chân thật hay là hư ảo? Sau này sẽ biến thành thế nào đây? Nàng phải làm sao mới có thể bảo vệ mình không bị tổn thương?
Xảy ra đột ngột giống như đánh đòn cảnh tỉnh, trong thời gian ngắn nàng không có cách nào để đối mặt với Hạ Văn Chương.
Hạ Văn Chương đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng ôm con mèo nhỏ, hít rồi hít lên người nó.
Trước đây nàng chưa từng có hành động như vậy, sau khi hắn nói ra điều đó với nàng, cả người nàng đều không thích hợp. Hắn không khỏi suy nghĩ, không phải là nàng lại sợ hãi đó chứ?
Nếu như nàng là một linh hồn lang thang, hắn nhìn thấu và vạch trần thân phận của nàng, chắc hẳn nàng sẽ cảm thấy sợ hãi phải không?
Hắn lập tức hiểu ra nàng không có động tác thừa nhận. Không thừa nhận mới là đúng, nàng không thể thừa nhận với bất kỳ người nào, kể cả hắn. Lòng người khó lường, nàng không thể bình thản để lộ ra điểm yếu trí mạng với bất kỳ người nào.
Nàng đã hành động thông minh.
Như vậy thì, nếu như nàng đã làm đúng, hiển nhiên là hắn đã làm sai – Hắn không nên nói ra chuyện đó.
Nhưng Hạ Văn Chương cẩn thận suy nghĩ, không hề hối hận. Nếu có cho hắn thêm một cơ hội nữa thì hắn vẫn sẽ nói ra. Hắn muốn được kề sát gần nàng hơn thì nhất định phải bộc lộ ra điểm yếu mềm của nhau.
Bây giờ điều duy nhất không ổn là hắn không có điểm yếu mềm.
Nếu như hắn cũng có thì tốt rồi.
Sau khi mở ra mấy rương pháo hoa, Hầu gia, Hầu phu nhân và Hạ Văn Chương cũng đã quay trở lại, đám người Thúy Châu cũng lần lượt quay trở về.
Rửa mặt đi ngủ thì không đề cập đến.
Sau khi nằm vào trong chăn, Hạ Văn Chương lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng–chăn đệm của nàng đã cách xa hắn hơn một chút.
Tất nhiên là đám người Thúy Châu sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên là do nàng làm.
Hắn có chút tủi thân, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, cảm giác được nàng rất yên lặng, cuối cùng cũng không nói gì.
Bây giờ nàng đang sợ, hắn không thể hù dọa nàng thêm nữa.
Không lâu sau đó, hắn nghe thấy tiếng động sột soạt phát ra từ trong chăn ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ thấy nàng trở mình, ngủ đưa lưng về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng ngủ đưa lưng về phía hắn, trong mờ tối, gần như Hạ Văn Chương có thể nhìn thấy một cục tròn nhô lên, không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Nàng hơi giống như một con mèo. Trong lòng hắn thầm nghĩ, còn là một con mèo thông minh, là một con mèo biết che đậy mình.
Bây giờ nàng đang kinh sợ, muốn rút vào trong ổ của mình, không chịu để lộ ra những cảm xúc và suy nghĩ thực sự của mình. Cái này cùng hắn lúc trước, có gì khác biệt chứ?
Trước đây nàng kiên nhẫn dỗ dành hắn từng chút, dỗ hắn đi ra khỏi hang ổ, bây giờ đổi lại là hắn dỗ dành nàng.
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Dọc đường đi không nói một lời.
Lúc trở về trong phủ, đầy tớ ở trong Trường Thanh viện cũng không nhiều. Hôm nay Hạ Văn Chương đã cho đám người Thúy Châu nghỉ, bọn họ cũng ra khỏi phủ đi xem hoa đăng, chỉ có hai nha hoàn là không đi, thấy hai người họ trở về, vội vàng tiến lên hầu hạ.
“Không cần đâu, đi xuống đi.” Hạ Văn Chương nói, đuổi nha hoàn đi xuống, hắn và Vu Hàn Châu ở trong phòng.
Vu Hàn Châu cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ của chàng không có hăng hái lắm?”
Suốt dọc đường đi, lúc ở trong xe ngựa, hắn đã trầm lặng quá mức rồi. Nếu nói là do đã bị dọa sợ, Vu Hàn Châu cảm thấy hắn cũng không nhát gan đến như vậy, vì vậy sự trầm lặng của hắn có vẻ có gì đó không đúng lắm.
Lúc vừa rồi nha hoàn tiến lên hầu hạ, đã ôm con mèo nhỏ tới, lúc lui ra cũng không có ôm đi. Giờ phút này, Vu Hàn Châu khom người ôm lấy con mèo nhỏ trên giường đất, vu.ốt ve con mèo nhỏ: “Tiểu Quai, có nhớ ta không?”
Nghe thấy nàng gọi “Tiểu Quai”, vẻ kỳ lạ trong mắt của Hạ Văn Chương càng trở nên nặng hơn, trong lòng nổi lên một cơn sóng cuộn trào mãnh liệt.
Làm sao lại có thể trùng hợp đến như vậy chứ? Nàng đặt tên cho con mèo nhỏ là Tiểu Quai, vừa đúng là tên của hắn lúc từng làm mèo nhỏ. Nàng gặp phải dân lưu lạc vô cùng hung hãn cũng không sợ, còn dứt khoát đạp một ngã một người, lại còn đạp đúng ngay huyệt vị khiến người ta mất đi khí lực.
Hạ Văn Chương không khỏi nhớ lại, lần đó chơi tuyết ở trong vườn hoa, hắn không hãm phanh lại được, là vnàng đã giẫm lên mặt tuyết, ôm hắn xoay vòng mấy vòng, cản lực lại. Nhanh trí như vậy, sự thành thạo không câu nệ như vậy, làm thế nào mà một nữ tử bình thường có thể làm được chứ?
An gia cũng không phải là nhà quan tướng, nàng không nên tập được kỹ xảo và lòng gan dạ gặp biến không sợ hãi này mới đúng.
Hắn lại nhớ đến hôm đại hôn đó, hắn vén khăn đội đầu của cô dâu lên, nhìn thấy một đôi mắt đen nước trong gợn sóng. Khi đó hắn chỉ cảm thấy nàng như biến thành người khác vậy, cũng không có suy nghĩ nhiều, bởi vì An gia không thể nào gả người khác tới được, mà hắn đã từng gặp qua nàng một lần nên nhận ra được khuôn mặt của nàng.
Những chuyện này, từng chuyện một, lúc này nhớ lại…
Lông ngực hắn đập mạnh mẽ, thực sự là không dám nói ra suy đoán của mình. Nhưng mà hắn lại không thể kìm chế được, muốn nói với nàng.
Nếu như suy đoán của hắn đúng là thật, bọn họ thật sự là có duyên phận quá kỳ diệu!
Vu Hàn Châu ôm con mèo vu.ốt ve một hồi, chỉ thấy Hạ Văn Chương vẫn không nói một lời nào, chỉ liếc mắt nhìn nàng, không khỏi có. phần không biết làm sao.
Trước khi hai người bày tỏ tâm ý, hắn thường như vậy, không nói một câu nào mà chỉ nhìn người ta. Nhưng mà sau khi hai người bày tỏ tâm ý, hắn rất ít khi như vậy, bây giờ lại là thế nào đây?
Suy nghĩ một lúc, nàng hỏi: “Có phải hôm nay ta hơi trái với lệ thường, chàng nhìn không thích không?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chuyện này là có thể làm cho hắn trở nên khác thường.
“Không phải! Không phải!” Hạ Văn Chương vội vàng xua tay, sao hắn lại không thích chứ? Nàng có như thế nào thì hắn cũng thích hết!
Huống chi, nếu như hai người có duyên phận như vậy, hắn thậm chí càng vui mừng còn không kịp.
Vu Hàn Châu thấy hắn không giống như nói láo, lập tức nói: “Vậy thì chàng bị sao vậy? Từ lúc xuống cầu, chàng cứ kỳ lạ sao ấy.”
“Ta…” Hạ Văn Chương suy nghĩ một lúc, chầm chầm đi tới bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người con mèo nhỏ, cũng vuố.t ve theo, sau đó mới hỏi: “Tại sao lúc đầu nàng lại đặt tên cho nó là Tiểu Quai vậy?”
Vu Hàn Châu có chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại hỏi những lời không liên quan như vậy, lập tức nói: “Cảm thấy nó rất ngoan ngoãn, nên gọi nó là Tiểu Quai.”
“Trùng hợp vậy.” Hạ Văn Chương chậm rãi nói, giương mắt lên nhìn nàng: “Trước kia ta cũng có một cái tên, gọi là Tiểu Quai.”
Vu Hàn Châu bất ngờ nói: “Thật sao? Sao ta không có nghe mẫu thân nhắc tới?”
“Mẫu thân không biết.” Hạ Văn Chương lắc đầu một cái, nói với nàng: “Lúc ta còn nhỏ, mỗi lần bị bệnh, thường nằm mơ một giấc mơ…”
Ban đầu, khi Vu Hàn Châu nghe thấy có câu chuyện như vậy, lập tức thấy hứng thú bừng lắng nghe.
Nghe thấy hắn nói: “Ta mơ thấy mình là mèo con mèo nhỏ ba chân được một tiểu cô nương nhận nuôi.” Con ngươi của Vu Hàn Châu đột nhiên co rút lại một chút. Động tác vuố.t ve mèo cũng dừng lại, cả người không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Nàng đã từng có một con mèo nhỏ có ba chân.
Mèo nhỏ có ba chân cũng không nhiều. Con mèo kia của nàng, trời sinh cũng chỉ có ba chân.
“Tiểu cô nương đặt tên cho ta là Tiểu Quai.”
“Cuộc sống nàng ấy rất khó khăn, một miếng ăn cũng phải lấy mạng của mình đi đổi lấy.”
Nếu như nói, mèo con ba chân thì còn có thể miễn cưỡng tính là trùng hợp, nhưng mà vế sau đối với Vu Hàn Châu mà nói, nhất định không phải là trùng hợp.
Không có chuyện nào lại trùng hợp đến như vậy.
Nàng cụp mắt xuống, chậm rãi vu.ốt ve con mèo nhỏ, thân thể căng cứng cũng được nàng tận lực áp chế để thả lỏng trở lại.
Giống như một người đang lắng nghe một câu chuyện.
Đến khi hắn nói rằng sau khi mình chín tuổi không nằm mơ giấc mơ như vậy tiếp nữa, nàng không tự chủ được mà mím môi lại. Tiểu Quai ở cùng với nàng cũng được bốn năm năm, bỗng nhiên có một ngày lại không thấy tăm hơi, sống không thấy mèo, chết không thấy xác, ngay cả lông cũng không để lại một sợi nào.
Sau khi Hà Văn Chương nói ra chuyện kỳ lạ này xong, thì dừng lại một chút, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt mong đợi, mong được nhận nhau với nàng.
Nhưng mà một lúc sau, Vu Hàn Châu ngẩng đầu lên, lại cười nhạt nói: “Khó trách tính khí của chàng lại tốt như vậy. Không giống như là người bệnh lâu năm một chút nào. Hóa ra là từng mơ thấy qua một cuộc sống rất khó khăn.”
Hạ Văn Chương khẽ sửng sốt, nhìn vào ánh mắt của nàng, cũng không có tìm ra được sự thân mật và niềm nở như trong tưởng tượng của hắn từ trong mắt nàng. Nếu như hắn không nhìn lầm thì giờ phút này ánh mắt của nàng lại có chút phòng bị và hời hợt?
Bàn tay đặt ở trên đầu gối không khỏi nắm lấy quần áo, Hạ Văn Chương mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nàng không thừa nhận.
Không nhận nhau với hắn.
Tại sao vậy? Hạ Văn Chương cũng không cho rằng hắn đã đoán sai, ngược lại hắn cho rằng hắn đã đoán đúng.
Nếu như hắn đã đoán sai, nàng hoàn toàn không phải là tiểu cô nương kia, như vậy thì sau khi nghe được câu chuyện của hắn, nàng sẽ nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh và hỏi hắn rất nhiều chi tiết một cách rất mới lạ.
Nhưng nàng lại phản ứng như thế này, lạnh nhạt mà hời hợt, vừa vặn chứng tỏ rằng hắn đã đoán đúng.
Vậy tại sao nàng lại không nhận với hắn? Hạ Văn Chương không nghĩ ra, trong lòng cảm thấy có chút mất mác, nhưng mà sự xúc động cuồn cuộn nóng bỏng lại càng nhiều hơn. Nàng là tiểu cô nương đó, hắn biết nàng là tiểu cô nương đó, điều đó cũng đủ để khiến cho hắn muôn phần kích động.
“Ừ.” Hắn không chọn nói tiếp nữa, mà lời nói ra lại thuận theo nàng: “Tuổi tác của nàng ấy nhỏ hơn ta, sống cực khổ như vậy, nhưng cũng không từng than phiền dù chỉ một lần nào. Cuộc sống ta cẩm y ngọc thực, lại có gì mà phải oán trách?”
Vu Hàn Châu cụp mắt xuống v.uốt ve bộ lông của con mèo nhỏ, đột nhiên cảm thấy cô đơn, lập tức ôm nó lên, nghiêng đầu dán mặt vào lên trên bộ lông mềm mại của nó, nhàn nhạt nói: “Chàng nghĩ được như vậy là rất tốt.”
“Mẫu thân đã mua rất nhiều pháo hoa. Chúng ta đi đốt pháo hoa nhé?” Nàng ôm con mèo nhỏ đứng lên, cúi đầu nhìn hắn nói.
Nàng không muốn một mình ở trong một không gian với hắn, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Được.” Hạ Văn Chương chưa bao giờ từ chối nàng, gật đầu một cái, hai người một trước một sau, lần lượt đi ra ngoài.
Sai đầy tớ trong phủ mở phòng kho ra, dọn mấy rương pháo hoa ra, đặt lên trên khoảng đất trống rồi bắt đầu đốt.
“Để tự ta đốt.” Vu Hàn Châu nói, cầm lấy ngọn lửa dẫn đầy tớ đưa tới rồi đi lên phía trước.
Một tay nàng ôm con mèo nhỏ, ôm vào ở trong ngực thật chặt, một tay đốt pháo hoa.
Có pháo hoa tách ra bùng lên thành những cây lửa màu vàng bạc, có pháo hoa bay lên bầu trời, vỡ ra thành những hoa văn sáng lạn.
Đám đầy tớ ở trong phủ đều đang trò chuyện vui vẻ, nói pháo hoa nào là đẹp nhất. Nếu như ngày thường, trước khi Hạ Văn Chương không nói ra sự kiện đó, Vu Hàn Châu cũng sẽ kề vai đứng chung một chỗ với hắn, cũng sẽ đàm luận pháo hoa nào là đẹp nhất.
Nhưng mà bây giờ, nàng đứng ở phía trước đốt pháo hoa, còn hắn thì đứng ở phía sau nhìn nàng.
Cảm giác cô đơn như dòng nước lạnh như băng bao bọc lấy nàng, nàng không khỏi ôm chặt con mèo nhỏ hơn, định sưởi lấy hơi ấm từ trên người nó.
Lúc trước, nàng cho rằng quen biết hắn là một duyên phận, vừa may hắn lại là một người tốt, lại đối xử với nàng rất tốt, nàng cảm thấy hắn dễ thương cực kỳ, quyết định làm phu thê với hắn.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, tất cả những thứ này đều đã thay đổi. Nàng vốn tưởng rằng mình xuyên vào trong sách, nhưng mà nếu như nhân vật trong sách có thể tiến vào thế giới của nàng thì làm sao có thể tính là xuyên sách được?
Rốt cuộc là nàng sống ở đâu và tồn tại thế nào gì? Sau này sẽ lại như thế nào? Tất cả những thứ này là chân thật hay là hư ảo? Sau này sẽ biến thành thế nào đây? Nàng phải làm sao mới có thể bảo vệ mình không bị tổn thương?
Xảy ra đột ngột giống như đánh đòn cảnh tỉnh, trong thời gian ngắn nàng không có cách nào để đối mặt với Hạ Văn Chương.
Hạ Văn Chương đứng ở sau lưng nàng, nhìn nàng ôm con mèo nhỏ, hít rồi hít lên người nó.
Trước đây nàng chưa từng có hành động như vậy, sau khi hắn nói ra điều đó với nàng, cả người nàng đều không thích hợp. Hắn không khỏi suy nghĩ, không phải là nàng lại sợ hãi đó chứ?
Nếu như nàng là một linh hồn lang thang, hắn nhìn thấu và vạch trần thân phận của nàng, chắc hẳn nàng sẽ cảm thấy sợ hãi phải không?
Hắn lập tức hiểu ra nàng không có động tác thừa nhận. Không thừa nhận mới là đúng, nàng không thể thừa nhận với bất kỳ người nào, kể cả hắn. Lòng người khó lường, nàng không thể bình thản để lộ ra điểm yếu trí mạng với bất kỳ người nào.
Nàng đã hành động thông minh.
Như vậy thì, nếu như nàng đã làm đúng, hiển nhiên là hắn đã làm sai – Hắn không nên nói ra chuyện đó.
Nhưng Hạ Văn Chương cẩn thận suy nghĩ, không hề hối hận. Nếu có cho hắn thêm một cơ hội nữa thì hắn vẫn sẽ nói ra. Hắn muốn được kề sát gần nàng hơn thì nhất định phải bộc lộ ra điểm yếu mềm của nhau.
Bây giờ điều duy nhất không ổn là hắn không có điểm yếu mềm.
Nếu như hắn cũng có thì tốt rồi.
Sau khi mở ra mấy rương pháo hoa, Hầu gia, Hầu phu nhân và Hạ Văn Chương cũng đã quay trở lại, đám người Thúy Châu cũng lần lượt quay trở về.
Rửa mặt đi ngủ thì không đề cập đến.
Sau khi nằm vào trong chăn, Hạ Văn Chương lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng–chăn đệm của nàng đã cách xa hắn hơn một chút.
Tất nhiên là đám người Thúy Châu sẽ không làm chuyện như vậy, cho nên là do nàng làm.
Hắn có chút tủi thân, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, cảm giác được nàng rất yên lặng, cuối cùng cũng không nói gì.
Bây giờ nàng đang sợ, hắn không thể hù dọa nàng thêm nữa.
Không lâu sau đó, hắn nghe thấy tiếng động sột soạt phát ra từ trong chăn ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lại thì chỉ thấy nàng trở mình, ngủ đưa lưng về phía hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng ngủ đưa lưng về phía hắn, trong mờ tối, gần như Hạ Văn Chương có thể nhìn thấy một cục tròn nhô lên, không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Nàng hơi giống như một con mèo. Trong lòng hắn thầm nghĩ, còn là một con mèo thông minh, là một con mèo biết che đậy mình.
Bây giờ nàng đang kinh sợ, muốn rút vào trong ổ của mình, không chịu để lộ ra những cảm xúc và suy nghĩ thực sự của mình. Cái này cùng hắn lúc trước, có gì khác biệt chứ?
Trước đây nàng kiên nhẫn dỗ dành hắn từng chút, dỗ hắn đi ra khỏi hang ổ, bây giờ đổi lại là hắn dỗ dành nàng.
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Story
Chương 78
10.0/10 từ 15 lượt.