Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Chương 6
167@-Sau khi Hạ Văn Chương ngồi xuống, tầm mắt hạ xuống mặt bàn nhưng lại không lộ ra tâm trạng không vui. Mà dường như hắn lại còn có chút hài lòng.
Hài lòng? Thiếu chút nữa là Vu Hàn Châu tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nàng nhìn kỹ lại thì thấy lông mày của Hạ Văn Chương đang giãn ra, đúng là không cảm thấy như vậy có gì không ổn.
Nàng cũng ngồi xuống rồi.
Đám nha hoàn chia ra đứng sau lưng Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương, gắp thức ăn cho hai người.
Thúy Châu vẫn hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm, nàng cười nói với Vu Hàn Châu: “Nãi nãi nếm thử tay nghề của đầu bếp trong thủ chúng ta đi ạ? Phu nhân biết nãi nãi thích mấy món này nên đặc biệt kêu người đi chợ mua nguyên liệu tươi mới, trở về nấu nướng tỉ mỉ.”
Nửa bàn ăn đặt trước mặt nàng đều là những hương vị mà nguyên chủ cực kỳ yêu thích. Hầu phu nhân quan tâm nàng như vậy, có thể thấy là bà hết sức hài lòng đối với người con dâu này. Lúc này Thúy Châu nói như vậy cũng là biểu đạt cái ý này cho nàng.
Vu Hàn Châu cảm kích mà mỉm cười, nàng nói: “Đa tạ mẫu thân đã nghĩ cho ta như vậy.”
Nàng cầm đũa lên, gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng nhai, đậm đà, hương vị trên đầu lưỡi tràn ra, tưởng chừng như hưởng thụ không nói nên lời.
Đây là thức ăn yêu thích của nguyên chủ. Nhưng với xuất thân của Vu Hàn Châu thì dù thế nào nàng cũng không kén ăn, gì cũng thích cả. Dẫu sao trong những gì nàng đã trải qua thì có thể ăn no đã là hạnh phúc khổng lồ rồi, huống chi là đầu bếp dày công nấu ra những món này chứ?
Đơn giản là món ăn ngon hết sức.
“Ta rất thích.” Nàng cười nói với Thúy Châu.
Nụ cười của Thúy Châu càng trở nên chân thành hơn, nói: “Nãi nãi cứ từ từ dùng bữa ạ. Có gì không thích thì cứ căn dặn nô tỳ.”
Nàng ta vừa nói chuyện với Vu Hàn Châu vừa gắp thức ăn hầu hạ Hạ Văn Chương. Nhưng Hạ Văn Chương lại hơi không vui, bởi vì hắn nhìn hai nha hoàn đứng sau lưng mình rồi lại nhìn hai nha hoàn đứng sau lưng Vu Hàn Châu.
Bọn họ chăm sóc hắn và nàng cực kỳ tinh tế, hắn cũng thấy Vu Hàn Châu ăn cơm không cần vươn dài cánh tay ra, càng không cần tay này đỡ ống tay áo, tay kia gắp đồ ăn.
Lễ nghi và phong thái của nàng đều khéo léo không thể bắt bẻ được, nhưng Hạ Văn Chương cảm thấy tối qua hai người ngồi trong phòng, không có đầy tớ hầu hạ, mình muốn ăn cái gì thì gắp cái đó, bầu không khí đó cũng hài hòa hơn.
Hắn do dự một chút rồi nói: “Các ngươi lui ra đi.”
Thúy Châu hơi sững sờ một chút, ngay sau đó dịu dàng hỏi: “Đại gia sao vậy ạ?”
“Ta có lời muốn nói với nãi nãi của các ngươi, các ngươi lui ra.” Hạ Văn Chương nói.
Thúy Châu đành phải buông đôi đũa trong tay xuống rồi nói: “Dạ, nô tỳ tạm thời lui ra.”
Nha hoàn đứng Vu Hàn Châu cũng lui ra.
“Đóng cửa lại.” Hạ Văn Chương nói thêm.
Thúy Châu không hỏi tại sao, đợi nha hoàn lui ra hết thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bởi vì không có ai gắp thức ăn cho nữa nên Vu Hàn Châu cầm đũa của mình lên, một tay đỡ ống áo, tay còn lại gắp thức ăn, nàng ngước mắt nhìn Hạ Văn Chương một cái: “Sao thế? Muốn nói gì với ta?”
Hạ Văn Chương cũng không nói ngay mà quan sát sắc mặt nàng lúc dùng cơm. Sau đó lông mày của hắn giãn ra, hắn nói: “Không có gì, chẳng qua là không thích được người hầu hạ cho lắm.”
Vốn là hắn vẫn còn lo lắng rằng nàng sẽ cảm thấy hắn nhiều chuyện hay không? Bây giờ nhìn lại, rõ ràng rằng nàng cũng không thích được người khác hầu hạ. Lúc bản thân gắp thức ăn thì vẻ mặt của nàng tự nhiên hơn nhiều so với lúc nãy. Vừa rồi đoan đoan chính chính, quy quy củ củ như vậy, đẹp là đẹp, tinh tế cũng là tinh tế, nhưng lại không lộ ra sự thân thiết.
Bây giờ đã tốt hơn nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy nàng và hắn là cùng một phe.
“Ồ, vậy à.” Vu Hàn Châu nói, “Vậy trước đây ngươi đều được người khác hầu hạ mà chưa từng từ chối sao?”
Nàng nhìn động tác của Thúy Châu, cực kỳ quen thuộc, rõ ràng là thường ngày hầu hạ hắn dùng cơm.
Hạ Văn Chương nghe vậy thì hơi mất tự nhiên. Từ trước hắn không thích lắm nhưng cũng không phải là cực kỳ không thích. Đây không phải là do hắn cưới nàng làm thê tử, mới vừa phát hiện chỗ tốt như vậy sao?
“Khụ.” Hắn cúi đầu xuống, khẽ ho một tiếng, “Nếu nàng không quen thì có thể gọi bọn họ đi vào.”
Tất nhiên là Vu Hàn Châu sẽ không.
Bản thân ăn cơm cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm cả. Hơn nữa, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, vẫn nên cho nhau một chút mặt mũi. Hắn không muốn được người khác hầu hạ dùng cơm, đương nhiên là nàng cũng muốn cùng phe với hắn.
“Ta cũng cảm thấy như này là cực kỳ tốt rồi.” Nàng nói, “Ăn nhanh không là đồ ăn nguội mất.”
Hạ Văn Chương thấy nàng đồng ý thì khóe miệng không kìm được mà cong lên: “Ừm. Vậy sau này chúng ta cũng ăn cơm như vậy sao?”
Vu Hàn Châu không khỏi “Phì” một tiếng, nhìn hắn cười nói: “Lấy ta làm bia đỡ đạn à?”
“Không phải, không có!” Hạ Văn Chương vội giải thích.
Vu Hàn Châu xua tay một cái, không để bụng nói: “Không sao, chúng ta như vậy là giúp đỡ lẫn nhau rất tốt.”
Bằng hữu tốt, là phải giúp đỡ lẫn nhau!
Vợ chồng cái gì, Vu Hàn Châu cảm thấy không đạt được đến trình độ đó. Bọn họ chỉ mới quen biết nhau được một ngày, hơn nữa cũng không thân mật như vợ chồng thật sự. Thân thể của hắn lại không tốt, sống không được bao lâu nữa, cũng không thích hợp phát triển cảm tình sâu hơn. Làm bằng hữu là tốt nhất.
Hạ Văn Chương nghe nàng nói thì sững sờ một chút.
“Chúng ta như vậy” là như nào?
Bọn họ là một cặp vợ chồng có tiếng mà không có miếng, hắn suy nghĩ như vậy, cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Tốt với hắn, hắn chiếm tiện nghi của nàng, là một nam nhân đã thành gia. Cũng tốt với nàng, hắn không làm tổn hại đến sự trong sạch của nàng, sau này nàng tái giá sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy sao? Hắn không nói suy nghĩ của mình cho nàng biết, không có khả năng nàng cũng nghĩ giống như hắn nhỉ?
Vậy nàng nghĩ như thế nào? Hạ Văn Chương muốn hỏi một câu nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Hắn còn sợ nói ra suy nghĩ không giống với nàng thì sẽ khiến nàng tức giận. Cứ do dự như vậy nên không hỏi ra miệng.
“Sao không ăn?” Vu Hàn Châu ăn lửng dạ rồi mà cũng không thấy hắn động đũa được mấy lần, nàng hỏi tiếp: “Khẩu vị không tốt sao?”
Hạ Văn Chương lắc đầu một cái: “Không có.” Hắn lên tinh thần rồi ăn cơm.
Trước cứ không hỏi đã. Hắn muốn quan sắt một chút, để xem rốt cuộc thì nàng nghĩ như thế nào? Sau đó sẽ ngửa bài với nàng.
Bọn họ cứ như vậy cho đến khi ăn xong rồi mới kêu đám Thúy Châu vào thu dọn. Thúy Châu vừa tiến vào thì cười nói: “Đại gia ăn nhiều hơn bình thường một chút, không biết có chuyện gì tốt xảy ra mà khiến tâm tình Đại gia tốt như vậy ạ?”
Tất nhiên không có chuyện gì tốt xảy ra cả, chẳng qua là bởi vì ăn cơm với nàng mà thôi.
Mặt Hạ Văn Chương hơi nóng lên, trừng mắt nhìn Thúy Châu một cái: “Nói nhiều!”
Thúy Châu cười khanh khách, không chọc hắn nữa mà nghe lời ngậm miệng lại.
Sau đó Hạ Văn Chương muốn uống trà tiêu thực rồi đi ngủ trưa. Thường đại phu nói rằng ngày nào hắn cũng phải ngủ trưa một lúc, có thể không ngủ được nhưng nghỉ ngơi trong chốc lát là điều cần thiết.
Vu Hàn Châu lại không muốn ngủ, sau khi Hạ Văn Chương đi ngủ thì gọi nha hoàn của mình tới, bắt đầu kiểm kê của hồi môn.
Nàng gả vào hôm qua, sáng nay lại tiêu khiển trong hoa viên, nên đến giờ rương đựng của hồi vẫn vẫn chưa mở, vẫn chờ nàng kiểm kê.
Nha hoàn và nhũ mẫu gả theo cũng bận rộn lên.
Của hồi môn của nàng không ít. Mặc dù nguyên chủ buông thả ngạo nghễ, hơn nữa cuối cùng bởi vì chuyện tuyệt thực mà khiến mọi người không vui, nhưng vẫn cho nàng cực kỳ nhiều của hồi môn, có thể thấy được người nhà rất yêu thương nàng.
Nàng chỉ huy đám nha hoàn xếp gọn của hồi môn mà không chú ý thời gian trôi đi, cho đến khi nhìn thấy Hạ Văn Chương đi tới: “Đại gia tỉnh rồi?”
Hạ Văn Chương gật đầu một cái rồi nói: “Tỉnh một lúc rồi.”
Hắn thấy nàng bận bịu nên không quấy rầy. Chỉ nhìn nàng đến bận bịu không thể xong trong chốc lát được nên mới đi tới.
“Muốn ta giúp một tay không?” Hắn hỏi.
Vu Hàn Châu mỉm cười rồi cám ơn hảo ý của hắn, sau đó nói: “Ta có thể lo liệu được. Đại gia đi nghỉ ngơi đi, chỗ nào không hiểu ta sẽ hỏi ngươi.””
Hạ Văn Chương ngồi xuống giường đất ở dưới cửa sổ phía nam. Chỗ đó có một quyển sách hắn đã đọc lúc trước, bây giờ hắn cầm nó lên và nắm trong tay.
Vu Hàn Châu không nhìn hắn nữa, tiếp tục kiểm kê của hồi môn. Cho đến khi đại nha hoàn tên Anh Đào ở bên cạnh Hầu Phu nhân, cầm một tờ danh sách trong tay, bước vào cửa cười nói: “Thỉnh an nãi nãi.”
“Đứng dậy đi.” Vu Hàn Châu nói, “Phu nhân có gì dặn dò?”
Anh đào nói: “Ngược lại không có gì. Ngày mai nãi nãi phải hồi môn nên phu nhân chuẩn lễ hồi môn, đây là danh sách, bảo nô tỳ cầm tới cho nãi nãi xem qua.”
Vu Hàn Châu nhận lấy. Nhìn lướt qua một cái, lễ rất nhiều, thật sự là Hầu phu nhân rất hài lòng đối với hôn sự này.
Nàng ngẩng đầu lên, đang muốn gì đó vừa lòng thì bỗng dưng Hạ Văn Chương lại rút tờ danh sách trong tay nàng ra, rũ mắt nhìn. Hắn xem xong thì quay qua thấp giọng hỏi Vu Hàn Châu: “Nàng có muốn thêm giảm gì không?”
Vu Hàn Châu còn chưa lên tiếng thì nha hoàn trong phòng đều đã nợ nụ cười.
Cho dù là Anh Đào được Hầu phu nhân tới truyền lời hau Thúy Châu, lúc này đều cười lên
Khóe mắt Hạ Văn Chương rũ xuống, liếc qua: “Không quy củ.”
Đám người Thúy Châu cũng ngừng cười, nhưng rõ ràng là vẫn đang nín cười, mà Anh Đào cũng không dám cười nữa, tránh làm Đại gia tức giận, nên chỉ nói với Vu Hàn Châu: “Nếu Đại nãi nãi cảm thấy không ổn thì cứ việc nói với nô tỳ, phu nhân đã căn dặn rằng tất cả đều nghe theo nãi nãi.”
Vu Hàn Châu hơi buồn cười, lấy danh sách đáp lễ lại rồi trả cho Anh Đào: “Không có chỗ nào không ổn cả, phu nhân chuẩn bị rất tường tận, đa tạ phu nhân đã yêu thương ta.”
Anh Đào thấy nàng quả thật rất hài lòng, cười nói: “Vậy nô tỳ trở về phục mệnh đây ạ.”
“Đi đi.” Vu Hàn Châu nói, “Thúy Châu tiễn một chút đi.”
Tại sao nàng lại bảo Thúy Châu đi tiễn, bởi vì nha hoàn chu đáo nhất trong viện này, đã đi ra từ trước, nghe vậy thì nói: “Dạ, nãi nãi.”
Hai người một trước một sau bước ra ngoài. Cho đến khi ra đến cửa của Trường Thanh Viện thì hai người mới nhìn nhau rồi nở nụ cười.
“Ta trở về phục mệnh đây.” Anh Đào cười nói, cáo biệt Thúy Châu.
Thúy Châu kéo nàng ta lại rồi nói mấy câu.
Anh Đào nghe xong thì ánh mắt trở nên kỳ lạ, nói: “Ta biết rồi, ta sẽ nói với phu nhân.”
Chờ đến khi Anh Đào trở về chính viện, phục mệnh với Hầu phu nhân xong, Hầu phu nhân hài lòng gật đầu: “Danh sách lễ này ta tặng gấp ba lần, người khó ứng phó cũng phải vừa lòng.” Bà lại hỏi Anh Đào, “Thấy Đại gia và nãi nãi rồi? Bọn họ đang làm gì?”
“Đại nãi nãi đang kiểm kê của hồi môn, Đại gia ngồi bên giường đất đọc sách.” Anh Đào trả lời.
Hầu phu nhân nhíu mày một cái: “Không giúp sắp xếp, đọc sách cái gì? Đọc sách mười chín năm rồi còn chưa đủ sao?”
Anh Đào cười nói: “Phu nhân làm oan Đại gia rồi. Gọi nô tỳ đến nhìn, trong lòng Đại gia đều hiểu rõ.” Nàng ta nói những lời nghe được từ Thúy Châu cho Hầu phu nhân, lúc ăn cơm Hạ Văn Chương sai người lui ra, đóng kín cửa dùng cơm với một mình Vu Hàn Châu.
Hầu phu nhân nghe vậy thì cười lớn: “Không hổ là con trai ta.”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Hài lòng? Thiếu chút nữa là Vu Hàn Châu tưởng mình nhìn nhầm, nhưng nàng nhìn kỹ lại thì thấy lông mày của Hạ Văn Chương đang giãn ra, đúng là không cảm thấy như vậy có gì không ổn.
Nàng cũng ngồi xuống rồi.
Đám nha hoàn chia ra đứng sau lưng Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương, gắp thức ăn cho hai người.
Thúy Châu vẫn hầu hạ Hạ Văn Chương dùng cơm, nàng cười nói với Vu Hàn Châu: “Nãi nãi nếm thử tay nghề của đầu bếp trong thủ chúng ta đi ạ? Phu nhân biết nãi nãi thích mấy món này nên đặc biệt kêu người đi chợ mua nguyên liệu tươi mới, trở về nấu nướng tỉ mỉ.”
Nửa bàn ăn đặt trước mặt nàng đều là những hương vị mà nguyên chủ cực kỳ yêu thích. Hầu phu nhân quan tâm nàng như vậy, có thể thấy là bà hết sức hài lòng đối với người con dâu này. Lúc này Thúy Châu nói như vậy cũng là biểu đạt cái ý này cho nàng.
Vu Hàn Châu cảm kích mà mỉm cười, nàng nói: “Đa tạ mẫu thân đã nghĩ cho ta như vậy.”
Nàng cầm đũa lên, gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng nhai, đậm đà, hương vị trên đầu lưỡi tràn ra, tưởng chừng như hưởng thụ không nói nên lời.
Đây là thức ăn yêu thích của nguyên chủ. Nhưng với xuất thân của Vu Hàn Châu thì dù thế nào nàng cũng không kén ăn, gì cũng thích cả. Dẫu sao trong những gì nàng đã trải qua thì có thể ăn no đã là hạnh phúc khổng lồ rồi, huống chi là đầu bếp dày công nấu ra những món này chứ?
Đơn giản là món ăn ngon hết sức.
“Ta rất thích.” Nàng cười nói với Thúy Châu.
Nụ cười của Thúy Châu càng trở nên chân thành hơn, nói: “Nãi nãi cứ từ từ dùng bữa ạ. Có gì không thích thì cứ căn dặn nô tỳ.”
Nàng ta vừa nói chuyện với Vu Hàn Châu vừa gắp thức ăn hầu hạ Hạ Văn Chương. Nhưng Hạ Văn Chương lại hơi không vui, bởi vì hắn nhìn hai nha hoàn đứng sau lưng mình rồi lại nhìn hai nha hoàn đứng sau lưng Vu Hàn Châu.
Bọn họ chăm sóc hắn và nàng cực kỳ tinh tế, hắn cũng thấy Vu Hàn Châu ăn cơm không cần vươn dài cánh tay ra, càng không cần tay này đỡ ống tay áo, tay kia gắp đồ ăn.
Lễ nghi và phong thái của nàng đều khéo léo không thể bắt bẻ được, nhưng Hạ Văn Chương cảm thấy tối qua hai người ngồi trong phòng, không có đầy tớ hầu hạ, mình muốn ăn cái gì thì gắp cái đó, bầu không khí đó cũng hài hòa hơn.
Hắn do dự một chút rồi nói: “Các ngươi lui ra đi.”
Thúy Châu hơi sững sờ một chút, ngay sau đó dịu dàng hỏi: “Đại gia sao vậy ạ?”
“Ta có lời muốn nói với nãi nãi của các ngươi, các ngươi lui ra.” Hạ Văn Chương nói.
Thúy Châu đành phải buông đôi đũa trong tay xuống rồi nói: “Dạ, nô tỳ tạm thời lui ra.”
Nha hoàn đứng Vu Hàn Châu cũng lui ra.
“Đóng cửa lại.” Hạ Văn Chương nói thêm.
Thúy Châu không hỏi tại sao, đợi nha hoàn lui ra hết thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bởi vì không có ai gắp thức ăn cho nữa nên Vu Hàn Châu cầm đũa của mình lên, một tay đỡ ống áo, tay còn lại gắp thức ăn, nàng ngước mắt nhìn Hạ Văn Chương một cái: “Sao thế? Muốn nói gì với ta?”
Hạ Văn Chương cũng không nói ngay mà quan sát sắc mặt nàng lúc dùng cơm. Sau đó lông mày của hắn giãn ra, hắn nói: “Không có gì, chẳng qua là không thích được người hầu hạ cho lắm.”
Vốn là hắn vẫn còn lo lắng rằng nàng sẽ cảm thấy hắn nhiều chuyện hay không? Bây giờ nhìn lại, rõ ràng rằng nàng cũng không thích được người khác hầu hạ. Lúc bản thân gắp thức ăn thì vẻ mặt của nàng tự nhiên hơn nhiều so với lúc nãy. Vừa rồi đoan đoan chính chính, quy quy củ củ như vậy, đẹp là đẹp, tinh tế cũng là tinh tế, nhưng lại không lộ ra sự thân thiết.
Bây giờ đã tốt hơn nhiều, hắn bắt đầu cảm thấy nàng và hắn là cùng một phe.
“Ồ, vậy à.” Vu Hàn Châu nói, “Vậy trước đây ngươi đều được người khác hầu hạ mà chưa từng từ chối sao?”
Nàng nhìn động tác của Thúy Châu, cực kỳ quen thuộc, rõ ràng là thường ngày hầu hạ hắn dùng cơm.
Hạ Văn Chương nghe vậy thì hơi mất tự nhiên. Từ trước hắn không thích lắm nhưng cũng không phải là cực kỳ không thích. Đây không phải là do hắn cưới nàng làm thê tử, mới vừa phát hiện chỗ tốt như vậy sao?
“Khụ.” Hắn cúi đầu xuống, khẽ ho một tiếng, “Nếu nàng không quen thì có thể gọi bọn họ đi vào.”
Tất nhiên là Vu Hàn Châu sẽ không.
Bản thân ăn cơm cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm cả. Hơn nữa, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, vẫn nên cho nhau một chút mặt mũi. Hắn không muốn được người khác hầu hạ dùng cơm, đương nhiên là nàng cũng muốn cùng phe với hắn.
“Ta cũng cảm thấy như này là cực kỳ tốt rồi.” Nàng nói, “Ăn nhanh không là đồ ăn nguội mất.”
Hạ Văn Chương thấy nàng đồng ý thì khóe miệng không kìm được mà cong lên: “Ừm. Vậy sau này chúng ta cũng ăn cơm như vậy sao?”
Vu Hàn Châu không khỏi “Phì” một tiếng, nhìn hắn cười nói: “Lấy ta làm bia đỡ đạn à?”
“Không phải, không có!” Hạ Văn Chương vội giải thích.
Vu Hàn Châu xua tay một cái, không để bụng nói: “Không sao, chúng ta như vậy là giúp đỡ lẫn nhau rất tốt.”
Bằng hữu tốt, là phải giúp đỡ lẫn nhau!
Vợ chồng cái gì, Vu Hàn Châu cảm thấy không đạt được đến trình độ đó. Bọn họ chỉ mới quen biết nhau được một ngày, hơn nữa cũng không thân mật như vợ chồng thật sự. Thân thể của hắn lại không tốt, sống không được bao lâu nữa, cũng không thích hợp phát triển cảm tình sâu hơn. Làm bằng hữu là tốt nhất.
Hạ Văn Chương nghe nàng nói thì sững sờ một chút.
“Chúng ta như vậy” là như nào?
Bọn họ là một cặp vợ chồng có tiếng mà không có miếng, hắn suy nghĩ như vậy, cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Tốt với hắn, hắn chiếm tiện nghi của nàng, là một nam nhân đã thành gia. Cũng tốt với nàng, hắn không làm tổn hại đến sự trong sạch của nàng, sau này nàng tái giá sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy sao? Hắn không nói suy nghĩ của mình cho nàng biết, không có khả năng nàng cũng nghĩ giống như hắn nhỉ?
Vậy nàng nghĩ như thế nào? Hạ Văn Chương muốn hỏi một câu nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào. Hắn còn sợ nói ra suy nghĩ không giống với nàng thì sẽ khiến nàng tức giận. Cứ do dự như vậy nên không hỏi ra miệng.
“Sao không ăn?” Vu Hàn Châu ăn lửng dạ rồi mà cũng không thấy hắn động đũa được mấy lần, nàng hỏi tiếp: “Khẩu vị không tốt sao?”
Hạ Văn Chương lắc đầu một cái: “Không có.” Hắn lên tinh thần rồi ăn cơm.
Trước cứ không hỏi đã. Hắn muốn quan sắt một chút, để xem rốt cuộc thì nàng nghĩ như thế nào? Sau đó sẽ ngửa bài với nàng.
Bọn họ cứ như vậy cho đến khi ăn xong rồi mới kêu đám Thúy Châu vào thu dọn. Thúy Châu vừa tiến vào thì cười nói: “Đại gia ăn nhiều hơn bình thường một chút, không biết có chuyện gì tốt xảy ra mà khiến tâm tình Đại gia tốt như vậy ạ?”
Tất nhiên không có chuyện gì tốt xảy ra cả, chẳng qua là bởi vì ăn cơm với nàng mà thôi.
Mặt Hạ Văn Chương hơi nóng lên, trừng mắt nhìn Thúy Châu một cái: “Nói nhiều!”
Thúy Châu cười khanh khách, không chọc hắn nữa mà nghe lời ngậm miệng lại.
Sau đó Hạ Văn Chương muốn uống trà tiêu thực rồi đi ngủ trưa. Thường đại phu nói rằng ngày nào hắn cũng phải ngủ trưa một lúc, có thể không ngủ được nhưng nghỉ ngơi trong chốc lát là điều cần thiết.
Vu Hàn Châu lại không muốn ngủ, sau khi Hạ Văn Chương đi ngủ thì gọi nha hoàn của mình tới, bắt đầu kiểm kê của hồi môn.
Nàng gả vào hôm qua, sáng nay lại tiêu khiển trong hoa viên, nên đến giờ rương đựng của hồi vẫn vẫn chưa mở, vẫn chờ nàng kiểm kê.
Nha hoàn và nhũ mẫu gả theo cũng bận rộn lên.
Của hồi môn của nàng không ít. Mặc dù nguyên chủ buông thả ngạo nghễ, hơn nữa cuối cùng bởi vì chuyện tuyệt thực mà khiến mọi người không vui, nhưng vẫn cho nàng cực kỳ nhiều của hồi môn, có thể thấy được người nhà rất yêu thương nàng.
Nàng chỉ huy đám nha hoàn xếp gọn của hồi môn mà không chú ý thời gian trôi đi, cho đến khi nhìn thấy Hạ Văn Chương đi tới: “Đại gia tỉnh rồi?”
Hạ Văn Chương gật đầu một cái rồi nói: “Tỉnh một lúc rồi.”
Hắn thấy nàng bận bịu nên không quấy rầy. Chỉ nhìn nàng đến bận bịu không thể xong trong chốc lát được nên mới đi tới.
“Muốn ta giúp một tay không?” Hắn hỏi.
Vu Hàn Châu mỉm cười rồi cám ơn hảo ý của hắn, sau đó nói: “Ta có thể lo liệu được. Đại gia đi nghỉ ngơi đi, chỗ nào không hiểu ta sẽ hỏi ngươi.””
Hạ Văn Chương ngồi xuống giường đất ở dưới cửa sổ phía nam. Chỗ đó có một quyển sách hắn đã đọc lúc trước, bây giờ hắn cầm nó lên và nắm trong tay.
Vu Hàn Châu không nhìn hắn nữa, tiếp tục kiểm kê của hồi môn. Cho đến khi đại nha hoàn tên Anh Đào ở bên cạnh Hầu Phu nhân, cầm một tờ danh sách trong tay, bước vào cửa cười nói: “Thỉnh an nãi nãi.”
“Đứng dậy đi.” Vu Hàn Châu nói, “Phu nhân có gì dặn dò?”
Anh đào nói: “Ngược lại không có gì. Ngày mai nãi nãi phải hồi môn nên phu nhân chuẩn lễ hồi môn, đây là danh sách, bảo nô tỳ cầm tới cho nãi nãi xem qua.”
Vu Hàn Châu nhận lấy. Nhìn lướt qua một cái, lễ rất nhiều, thật sự là Hầu phu nhân rất hài lòng đối với hôn sự này.
Nàng ngẩng đầu lên, đang muốn gì đó vừa lòng thì bỗng dưng Hạ Văn Chương lại rút tờ danh sách trong tay nàng ra, rũ mắt nhìn. Hắn xem xong thì quay qua thấp giọng hỏi Vu Hàn Châu: “Nàng có muốn thêm giảm gì không?”
Vu Hàn Châu còn chưa lên tiếng thì nha hoàn trong phòng đều đã nợ nụ cười.
Cho dù là Anh Đào được Hầu phu nhân tới truyền lời hau Thúy Châu, lúc này đều cười lên
Khóe mắt Hạ Văn Chương rũ xuống, liếc qua: “Không quy củ.”
Đám người Thúy Châu cũng ngừng cười, nhưng rõ ràng là vẫn đang nín cười, mà Anh Đào cũng không dám cười nữa, tránh làm Đại gia tức giận, nên chỉ nói với Vu Hàn Châu: “Nếu Đại nãi nãi cảm thấy không ổn thì cứ việc nói với nô tỳ, phu nhân đã căn dặn rằng tất cả đều nghe theo nãi nãi.”
Vu Hàn Châu hơi buồn cười, lấy danh sách đáp lễ lại rồi trả cho Anh Đào: “Không có chỗ nào không ổn cả, phu nhân chuẩn bị rất tường tận, đa tạ phu nhân đã yêu thương ta.”
Anh Đào thấy nàng quả thật rất hài lòng, cười nói: “Vậy nô tỳ trở về phục mệnh đây ạ.”
“Đi đi.” Vu Hàn Châu nói, “Thúy Châu tiễn một chút đi.”
Tại sao nàng lại bảo Thúy Châu đi tiễn, bởi vì nha hoàn chu đáo nhất trong viện này, đã đi ra từ trước, nghe vậy thì nói: “Dạ, nãi nãi.”
Hai người một trước một sau bước ra ngoài. Cho đến khi ra đến cửa của Trường Thanh Viện thì hai người mới nhìn nhau rồi nở nụ cười.
“Ta trở về phục mệnh đây.” Anh Đào cười nói, cáo biệt Thúy Châu.
Thúy Châu kéo nàng ta lại rồi nói mấy câu.
Anh Đào nghe xong thì ánh mắt trở nên kỳ lạ, nói: “Ta biết rồi, ta sẽ nói với phu nhân.”
Chờ đến khi Anh Đào trở về chính viện, phục mệnh với Hầu phu nhân xong, Hầu phu nhân hài lòng gật đầu: “Danh sách lễ này ta tặng gấp ba lần, người khó ứng phó cũng phải vừa lòng.” Bà lại hỏi Anh Đào, “Thấy Đại gia và nãi nãi rồi? Bọn họ đang làm gì?”
“Đại nãi nãi đang kiểm kê của hồi môn, Đại gia ngồi bên giường đất đọc sách.” Anh Đào trả lời.
Hầu phu nhân nhíu mày một cái: “Không giúp sắp xếp, đọc sách cái gì? Đọc sách mười chín năm rồi còn chưa đủ sao?”
Anh Đào cười nói: “Phu nhân làm oan Đại gia rồi. Gọi nô tỳ đến nhìn, trong lòng Đại gia đều hiểu rõ.” Nàng ta nói những lời nghe được từ Thúy Châu cho Hầu phu nhân, lúc ăn cơm Hạ Văn Chương sai người lui ra, đóng kín cửa dùng cơm với một mình Vu Hàn Châu.
Hầu phu nhân nghe vậy thì cười lớn: “Không hổ là con trai ta.”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Story
Chương 6
10.0/10 từ 15 lượt.