Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Chương 41
197@-Nhìn thấy đệ đệ đưa tới một rương đồ vật, liếc mắt một cái đã biết tốn bao nhiêu tiền, chân mày Hạ Văn Chương cau lại.
“Văn Cảnh, đệ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?” Hắn nhìn về phía đệ đệ hỏi.
Hạ Văn Cảnh ngồi bên cạnh bàn uống trà, nghe vậy lơ đễnh nói: “Ta góp được chút tiền riêng.”
Từ nhỏ đến lớn, hàng tháng bọn họ đều có tiền tiêu vặt, ngày lễ ngày tết còn có tiền lì xì, có khi giúp người ta làm chút chuyện, cũng sẽ thu được ít tiền trà nước. Hạ Văn Cảnh kiếm được bạc sẽ bỏ vào tư khố của mình, mấy năm nay tiêu không bao nhiêu, kiếm lại nhiều, cho nên tích góp được không ít bạc.
Hắn ta nhướng mày, trên mặt hơi có vẻ đắc ý, còn đếm cho hắn nghe: “Ca ca xem này, đây là bút và mực ta mua được của Lý thừa tướng, lúc ấy không chỉ có ta muốn mua, những người khác cũng muốn mua, nhưng bọn họ giành không lại ta, ha ha!”
“Đa tạ tâm ý của đệ.” Cuối cùng, Hạ Văn Chương nhìn một rương tâm ý này, cũng không nói những chuyện khác nữa.
Đệ đệ kính trọng ca ca là hắn, còn mua nhiều lễ vật lấy lòng hắn, hắn vẫn nên nhận vui vẻ mới phải.
Nhưng Hạ Văn Cảnh vừa đi, hắn đã hỏi Vu Hàn Châu: “Văn Cảnh tặng ta những vật này, quá tốn kém, có phải không?”
“Cũng khá tốn đó.” Vu Hàn Châu thành thật gật đầu.
Hạ Văn Chương nhíu mày, trầm ngâm nói: “Ta làm ca ca, không thể để đệ đệ thiệt thòi. Ta muốn đáp lễ hắn chút gì đó, nàng cảm thấy được không?”
“Được.” Vu Hàn Châu đáp, “Ngươi muốn quà đáp lễ hắn cái gì? Ta không hiểu hắn, không biết hắn thích cái gì, e là không thể đưa chủ ý cho ngươi.”
Hạ Văn Chương nói với nàng chuyện này, thật không phải muốn nàng đưa ra chủ ý, mà hắn muốn nói với nàng một tiếng, hắn phải ra bên ngoài kiếm bạc.
Về phần vì sao phải nói với nàng, trong lòng hắn mới rõ nguyên nhân, nhưng tự hắn cũng ngượng ngùng không dám nghĩ.
Tóm lại nàng đồng ý, hắn lại nói: “Đệ ấy à, từ nhỏ đã sáng sủa hoạt bát, thích náo nhiệt. Đừng nhìn đệ ấy vẽ tranh đọc sách không tồi mà nhầm, thật đệ ấy không thích lắm đâu.”
Phụ thân của bọn họ là Trung Dũng hầu, nghe phong hào đã biết là võ tướng. Lúc hai huynh đệ còn nhỏ vô cùng ngưỡng mộ kính nể phụ thân cao lớn uy dũng. Hạ Văn Cảnh còn có một thanh tiểu mộc kiếm, múa đến múa đi, yêu thích không rời tay.
Sau này hắn lớn rồi, mới không làm này mấy hành động ngây thơ này nữa. Nhưng mà Hạ Văn Chương nghĩ, nay đệ đệ cao lớn anh tuấn nếu có thêm một thanh kiếm sắc bén xinh đẹp, chắc hẳn rất hoàn mỹ.
Nghĩ như vậy, hắn lập tức dự định tự mình thiết kế một thanh trường kiếm, sau đó đưa cho cửa hàng thợ rèn rèn ra.
Hắn ở trong thư phòng thiết kế trường kiếm, Vu Hàn Châu lại không có việc gì làm.
Tuy rằng của hồi môn của nàng không ít, nhưng thôn trang và cửa hàng đều có quản sự lo lắng, cũng không cần nàng phải quan tâm đến, chỉ cần xem sổ sách từng tháng hoặc từng quý là được.
Đang nhàm chán, nàng nghĩ, hay là may vá một chút đi? Từ khi xuyên đến đây nàng chưa từng làm việc này.
“Lấy kim chỉ đến đây.” Vừa nghĩ tới, nàng lập tức kêu người phân phó.
Nha hoàn bưng rỗ kim chỉ tới, thật ngạc nhiên nói: “Nãi nãi muốn làm gì vậy?”
“Làm một đôi mạt ngạch.” Vu Hàn Châu nói, “Làm cho phu nhân. Nên chọn vải mà gì đây? Đến, nghiên cứu với ta.”
Mấy nha hoàn am hiểu nữ công đều vây quanh lại, bắt đầu đưa ra ý kiến cho nàng, vải gì, màu nào, hoa văn, phục sức.
Líu ríu một hồi cuối cùng cũng quyết định, Vu Hàn Châu bắt đầu làm mạt ngạch.
Nàng không chọn loại quá khó, nguyên chủ không quá am hiểu thêu thùa may vá, chính nàng lại càng không hiểu, làm những loại phức tạp thành ra tự làm khó mình.
Vì thế, nàng chỉ chọn mấy hoa văn đơn giản như áng mây, phúc lộc thọ, rồi bắt đầu làm.
Vì làm để giết thời gian nên, nàng làm cũng không mau, may từng kim từng kim, giống như đang chơi đùa. Có vài nha hoàn ngay cả hài cũng đã may xong một đôi, nàng mới làm xong nửa cái mạt ngạch.
Nhóm nha hoàn cũng không cười nàng, ngược lại còn thích nhìn nàng chầm chậm làm như vậy.
Như vậy thật tốt.
Chủ tử không vội, trong lòng các nàng cũng tĩnh lặng lại, nhẹ nhàng làm tròn bổn phận của mình, không cần lo lắng bất cứ việc gì.
Đợi đến lúc Hạ Văn Chương vẽ xong thanh trường kiếm đưa cho đầy tớ mang cho thợ rèn, Vu Hàn Châu mới làm xong một cái mạt ngạch, vừa mới bắt đầu làm đến cái thứ hai.
Hạ Văn Chương đi đến bên người nàng ngồi xuống, rót một chén trà uống, hắn nói: “Trước nay không thấy nàng may bao giờ.”
“Giết thời gian.” Vu Hàn Châu nói, nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dặn dò: “Chỉ được uống nửa chén, không được uống một chén.”
Hạ Văn Chương buồn cười, hắn nghiêng người qua nâng chén trà cho nàng xem: “Nàng nhìn xem, ta cũng chỉ rót nửa chén.”
Vu Hàn Châu nhìn nhìn, liền cười nói: “Ừm, rất tự biết bảo vệ mình.”
Hạ Văn Chương lắc đầu, ngồi ngay lại chậm rãi uống trà.
Hiện giờ cơ thể hắn đã tốt hơn rất nhiều, chuyện ăn uống cũng không còn bị quản chặt giống như trước kia nữa. Lâu lâu, vẫn có thể ăn chút điểm tâm, uống chút trà.
Nhưng vẫn không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn một chút cho đỡ thèm thôi.
Vu Hàn Châu cúi đầu, tiếp tục làm mạt ngạch, Hạ Văn Chương nói chuyện với nàng: “Làm cho mẫu thân à? Mẫu thân nhận được nhất định sẽ rất vui.”
“Không chỉ làm cho mẫu thân, ta còn muốn làm cho nương ta một đôi.” Vu Hàn Châu nói.
Nếu đã làm, còn làm để hiếu kính trưởng bối, đương nhiên không thể chỉ hiếu kính một người.
Hạ Văn Chương nghe xong, lập tức nói: “Đúng vậy, nàng nghĩ rất chu toàn. Sau khi làm xong, cho người đưa đến An phủ, hay là tự nàng đi?”
Hắn nghĩ, nếu nàng lại đi hắn cũng đi theo. Hắn tin tưởng mình sẽ không ốm nữa, nói không chừng, còn có thể uống với nhạc phụ một chén rượu.
“Để nói sau.” Vu Hàn Châu nói. Với tốc độ này của nàng, muốn làm xong còn phải mất mấy ngày, đến lúc đó lại nói sau.
Nàng cầm lấy kim may, may từng kim từng kim một như chơi đùa với một đứa nhỏ.
Ngón tay nàng đầy đặn, tinh tế trắng nõn, tựa như chỉ cắn một cái sẽ hằn dấu ngay lập tức, mặt Hạ Văn Chương dần dần nóng lên, thầm mắng mình vô liêm sỉ, không được nghĩ lung tung.
Hắn cố gắng dời sự chú ý, sau đó thầm nghĩ, xem ra không phải nàng không thích nữ công gia chánh, mà là trước khi không mấy rảnh rỗi. Như vậy, nếu về sau nàng rảnh rỗi, có nghĩ đến chuyện tự tay may đồ cho hắn không?
Hà bao, khăn tay, tất, cái gì cũng được.
Hắn lại bắt đầu nghĩ, bình thường nàng bận việc gì? Làm sao mới có thể để cho nàng rảnh rỗi?
Rất nhanh hắn nghĩ ra, nàng cũng không bề bộn nhiều việc, mỗi ngày hai người cũng chỉ ăn uống, đùa giỡn, hắn sẽ xem sách, nàng xử lý chút tạp vụ, không có chuyện gì khác.
Ngồi rảnh rỗi, Vu Hàn Châu chợt, kêu một tiểu nha hoàn đến nói: “Cầm thoại bản của ta ra đây, đọc cho ta nghe.”
Tiểu nha hoàn lập tức đi vào đi lấy.
Vì phải chăm sóc cho Hạ Văn Chương cho nên ngay cả dược liệu các nha hoàn trong viện cũng biết rất nhiều, cũng biết không ít chữ. Đọc thoại bản bọn họ cũng có thể đọc được.
Chữ nào đọc không ra thì đoán ý, sau đó thay thế chữ khác cho hợp lý, cuối cùng cũng thuận thuận lợi lợi đọc xong.
Đây là một câu chuyện về hồ ly tinh cùng thư sinh. Vốn dĩ hồ ly tinh muốn ăn thịt thư sinh, nhưng thấy thư sinh thiện lương thanh tú, ả ta thay đổi ý định, chỉ ở bên cạnh thư sinh, giúp hắn đọc sách. Sau khi thư sinh thi đậu thành quan, cưới hiền thê, hai mắt hồ ly tinh đẫm lệ từ biệt, trở về núi.
Đọc xong thoại bản, Vu Hàn Châu nhíu mày, nói: “Cái này có cái gì đáng tán tụng đâu? Ta không thích.”
Hạ Văn Chương nghe nàng không thích, vội vàng hỏi: “Nàng không thích ở đâu?”
“Rõ ràng hồ ly tinh thích thư sinh, tại sao lại để cho hắn thú người khác? Nàng ta gả cho hắn không tốt sao?” Vu Hàn Châu nói, “Thư sinh cũng thích hồ ly tinh, còn được nàng ta giúp đỡ nhiều như vậy, kết quả lúc công thành danh toại lại để cho nàng ta trở về núi? Không có lương tâm.”
Nói xong, nàng còn hỏi nha hoàn trong phòng: “Các ngươi nói xem, hắn có lương tâm không?”
Ngay lập tức có tiểu nha hoàn gật đầu nói: “Nãi nãi vừa nói như vậy, thư sinh này thật sự được lời quá lớn.”
“Nhưng nàng ta là hồ ly tinh, người và yêu tinh sao có thể ở cùng nhau chứ?” Cũng có tiểu nha hoàn nói.
Vu Hàn Châu nghĩ thầm, người và yêu tinh, có cái gì bất đồng?
Ở thời đại của nàng, trong vũ trụ các chủng tộc hỗn cư cùng nhau, rất nhiều chủng tộc đều thông hôn, thậm chí cùng sinh ra hậu thế.
Theo nàng, hồ ly tinh cũng chỉ đơn giản là chủng tộc khác thôi. Nếu đều là chủng tộc có trí tuệ, có cùng nhận thức, hiểu nhau, yêu thương nhau, vì sao không thể cùng một chỗ?
Nhưng mà nàng cũng không thể nói những suy nghĩ này với tiểu nha hoàn. Người ở thời đại này, đều xem những chủng tộc khác là yêu quái, mặc dù có tò mò, nhưng đại đa số vẫn sợ hãi.
Lại nói, dù sao thì ở thời đại tinh tế, cũng có rất nhiều người chống lại chuyện kết hợp không cùng chủng tộc, hơn nữa còn vô cùng ngoan cố.
Nàng không nói nữa, chỉ có chút rầu rĩ nói: “Ta cảm thấy hồ ly tinh đau lòng rời đi như vậy, có chút không đáng.”
Thư sinh trở thành người thắng chiến thắng nhân sinh, dựa vào cái gì chứ?
“Nàng đã không thích, ta viết một câu chuyện khác cho nàng nghe.” Bỗng nhiên, Hạ Văn Chương lên tiếng.
“Chương ca biết viết thoại bản sao?” Vu Hàn Châu kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hạ Văn Chương cười nói: “Thoại bản cũng đơn giản là văn chương mà thôi. Ta thử một lần, xem viết thành cái gì. Đến lúc đó các nàng đều là tiên sinh tới kiểm tra ta.”
Sao có thể để cho thê tử không vui chứ? Hạ Văn Chương không thể trơ mắt nhìn.
“Tốt lắm, chúng ta chờ ngươi.” Vu Hàn Châu chờ mong nói.
Hạ Văn Chương lập tức đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Ngày hôm sau, hắn lấy ra một xấp giấy đưa cho tiểu nha hoàn đọc.
Hắn cũng viết câu chuyện của hồ ly tinh và thư sinh, chẳng qua, mở màn không giống nhau. Câu chuyện của hắn như thế này: “Hồ ly tinh nhìn thấy thư sinh thiện lương thanh tú, trong lòng cực kỳ vui mừng, bắt hắn về núi bái lễ thành vợ chồng…”
Một ngày hắn viết mấy chương, viết xong lại kêu tiểu nha hoàn tới đọc.
Câu chuyện của không hề sầu bi triền miên, mà rất ly kỳ hấp dẫn, làm cho người nghe rất hứng thú.
Đợi cả câu chuyện được viết xong, Vu Hàn Châu nói: “Chương ca viết hay hơn rất nhiều so với người kia. Nếu đọc cho người khác, không biết được bao nhiêu người khen ngợi đâu!”
Hạ Văn Chương viết truyện chỉ vì giải sầu cho nàng, hắn thật không nghĩ tới chuyện để cho người khác nghe. Nhưng nếu nàng nói như vậy, hắn cũng hỏi một câu: “Nàng muốn có nhiều người hơn đọc được?”
“Đúng vậy, câu chuyện hay như vậy, nhiều người xem, nhiều người đàm luận, mới có ý nghĩa.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương đáp: “Được.”
Hắn lại sử sang một chút rồi giao cho đầy tớ mang đến Tứ Thư, xem có thể in thành sách không.
Hắn còn lấy bút danh là Thường Thanh công tử.
“Nhớ đòi nhiều tiền chút.” Vu Hàn Châu dặn đầy tớ kia.
Đầy tớ lớn tiếng đáp: “Vâng ạ, Đại nãi nãi cứ việc yên tâm!”
Đợi đầy tớ rời đi, Hạ Văn Chương buồn cười nói: “Có thể kiếm được bao nhiêu bạc?”
“Ai lại ngại nhiều tiền?” Vu Hàn Châu nói, “Nếu ngươi ngại kiếm được nhiều tiền, vậy mua gạo làm từ thiện, hoặc mua thuốc cho những người dân nghèo khổ.”
Trời càng ngày càng lạnh, người sinh bệnh cũng nhiều lên, mà phần lớn đều là người không có tiền bốc thuốc.
“Mẫu thân vẫn luôn làm từ thiện.” Hạ Văn Chương nói, vì sức khỏe của hắn không tốt, Hầu phu nhân vẫn làm việc thiện cầu phúc cho hắn, “Nhưng nếu chúng ta làm, là tâm ý của chúng ta.”
Vì vậy hắn lại có thêm động lực viết thoại bản.
Vừa có thể giải sầu cho thê tử vừa kiếm được chút tiền, sao lại không làm?
Vu Hàn Châu đưa ra ý kiến: “Chương ca, hay ngươi viết một câu chuyện như vầy đi. Một thư sinh đạt được danh lợi, bị mê hoặc mờ mắt nên phụ lòng hồ ly tinh, còn mời tăng lữ tới bắt yêu. Trong cơn giận dữ, hồ ly tinh giết tăng lữ, bị thương mà chạy. Sau đó nàng ta biến thành một nam tử phàm nhân, cũng thi quan chức, dấn thân vào quan trường, sau đó đấu đá bất phân thắng bại với cùng thư sinh càng… “
Hai người lại lấy hồ ly tinh và thư sinh làm đề tài, viết ra một thoại bản mới.
Phong cách của Hạ Văn đích luôn mang lại chút hứng thú, khiến cho người đọc cảm thấy thoải mái đến bất ngờ. Còn Vu Hàn Châu lại không giống, câu chuyện của nàng luôn biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, còn đi kèm với những tình tiết tàn nhẫn đẫm máu.
Nhưng Hạ Văn Chương cũng không cảm thấy có gì không tốt. Hắn cho rằng, một người thích nghe loại thoại bản gì, có thể nghĩ ra câu chuyện gì, không có nghĩa là nàng chính là người như vậy. Ý tưởng của con người rất đa dạng phong phú, chỉ có người đó đã làm ra chuyện gì đó mới có thể mang ra phán xet một người.
Ví như nàng, hắn cùng nàng sớm chiều ở chung, nàng thật sự là một người ôn hòa ấm áp. Nhẹ nhàng với người khác, tràn đầy sức sống.
Cho nên, mỗi khi nàng nghĩ ra một câu chuyện khúc chiếc ly kỳ, hắn luôn khen nàng: “Châu Châu thật thông minh nhạy bén.”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
“Văn Cảnh, đệ lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?” Hắn nhìn về phía đệ đệ hỏi.
Hạ Văn Cảnh ngồi bên cạnh bàn uống trà, nghe vậy lơ đễnh nói: “Ta góp được chút tiền riêng.”
Từ nhỏ đến lớn, hàng tháng bọn họ đều có tiền tiêu vặt, ngày lễ ngày tết còn có tiền lì xì, có khi giúp người ta làm chút chuyện, cũng sẽ thu được ít tiền trà nước. Hạ Văn Cảnh kiếm được bạc sẽ bỏ vào tư khố của mình, mấy năm nay tiêu không bao nhiêu, kiếm lại nhiều, cho nên tích góp được không ít bạc.
Hắn ta nhướng mày, trên mặt hơi có vẻ đắc ý, còn đếm cho hắn nghe: “Ca ca xem này, đây là bút và mực ta mua được của Lý thừa tướng, lúc ấy không chỉ có ta muốn mua, những người khác cũng muốn mua, nhưng bọn họ giành không lại ta, ha ha!”
“Đa tạ tâm ý của đệ.” Cuối cùng, Hạ Văn Chương nhìn một rương tâm ý này, cũng không nói những chuyện khác nữa.
Đệ đệ kính trọng ca ca là hắn, còn mua nhiều lễ vật lấy lòng hắn, hắn vẫn nên nhận vui vẻ mới phải.
Nhưng Hạ Văn Cảnh vừa đi, hắn đã hỏi Vu Hàn Châu: “Văn Cảnh tặng ta những vật này, quá tốn kém, có phải không?”
“Cũng khá tốn đó.” Vu Hàn Châu thành thật gật đầu.
Hạ Văn Chương nhíu mày, trầm ngâm nói: “Ta làm ca ca, không thể để đệ đệ thiệt thòi. Ta muốn đáp lễ hắn chút gì đó, nàng cảm thấy được không?”
“Được.” Vu Hàn Châu đáp, “Ngươi muốn quà đáp lễ hắn cái gì? Ta không hiểu hắn, không biết hắn thích cái gì, e là không thể đưa chủ ý cho ngươi.”
Hạ Văn Chương nói với nàng chuyện này, thật không phải muốn nàng đưa ra chủ ý, mà hắn muốn nói với nàng một tiếng, hắn phải ra bên ngoài kiếm bạc.
Về phần vì sao phải nói với nàng, trong lòng hắn mới rõ nguyên nhân, nhưng tự hắn cũng ngượng ngùng không dám nghĩ.
Tóm lại nàng đồng ý, hắn lại nói: “Đệ ấy à, từ nhỏ đã sáng sủa hoạt bát, thích náo nhiệt. Đừng nhìn đệ ấy vẽ tranh đọc sách không tồi mà nhầm, thật đệ ấy không thích lắm đâu.”
Phụ thân của bọn họ là Trung Dũng hầu, nghe phong hào đã biết là võ tướng. Lúc hai huynh đệ còn nhỏ vô cùng ngưỡng mộ kính nể phụ thân cao lớn uy dũng. Hạ Văn Cảnh còn có một thanh tiểu mộc kiếm, múa đến múa đi, yêu thích không rời tay.
Sau này hắn lớn rồi, mới không làm này mấy hành động ngây thơ này nữa. Nhưng mà Hạ Văn Chương nghĩ, nay đệ đệ cao lớn anh tuấn nếu có thêm một thanh kiếm sắc bén xinh đẹp, chắc hẳn rất hoàn mỹ.
Nghĩ như vậy, hắn lập tức dự định tự mình thiết kế một thanh trường kiếm, sau đó đưa cho cửa hàng thợ rèn rèn ra.
Hắn ở trong thư phòng thiết kế trường kiếm, Vu Hàn Châu lại không có việc gì làm.
Tuy rằng của hồi môn của nàng không ít, nhưng thôn trang và cửa hàng đều có quản sự lo lắng, cũng không cần nàng phải quan tâm đến, chỉ cần xem sổ sách từng tháng hoặc từng quý là được.
Đang nhàm chán, nàng nghĩ, hay là may vá một chút đi? Từ khi xuyên đến đây nàng chưa từng làm việc này.
“Lấy kim chỉ đến đây.” Vừa nghĩ tới, nàng lập tức kêu người phân phó.
Nha hoàn bưng rỗ kim chỉ tới, thật ngạc nhiên nói: “Nãi nãi muốn làm gì vậy?”
“Làm một đôi mạt ngạch.” Vu Hàn Châu nói, “Làm cho phu nhân. Nên chọn vải mà gì đây? Đến, nghiên cứu với ta.”
Mấy nha hoàn am hiểu nữ công đều vây quanh lại, bắt đầu đưa ra ý kiến cho nàng, vải gì, màu nào, hoa văn, phục sức.
Líu ríu một hồi cuối cùng cũng quyết định, Vu Hàn Châu bắt đầu làm mạt ngạch.
Nàng không chọn loại quá khó, nguyên chủ không quá am hiểu thêu thùa may vá, chính nàng lại càng không hiểu, làm những loại phức tạp thành ra tự làm khó mình.
Vì thế, nàng chỉ chọn mấy hoa văn đơn giản như áng mây, phúc lộc thọ, rồi bắt đầu làm.
Vì làm để giết thời gian nên, nàng làm cũng không mau, may từng kim từng kim, giống như đang chơi đùa. Có vài nha hoàn ngay cả hài cũng đã may xong một đôi, nàng mới làm xong nửa cái mạt ngạch.
Nhóm nha hoàn cũng không cười nàng, ngược lại còn thích nhìn nàng chầm chậm làm như vậy.
Như vậy thật tốt.
Chủ tử không vội, trong lòng các nàng cũng tĩnh lặng lại, nhẹ nhàng làm tròn bổn phận của mình, không cần lo lắng bất cứ việc gì.
Đợi đến lúc Hạ Văn Chương vẽ xong thanh trường kiếm đưa cho đầy tớ mang cho thợ rèn, Vu Hàn Châu mới làm xong một cái mạt ngạch, vừa mới bắt đầu làm đến cái thứ hai.
Hạ Văn Chương đi đến bên người nàng ngồi xuống, rót một chén trà uống, hắn nói: “Trước nay không thấy nàng may bao giờ.”
“Giết thời gian.” Vu Hàn Châu nói, nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dặn dò: “Chỉ được uống nửa chén, không được uống một chén.”
Hạ Văn Chương buồn cười, hắn nghiêng người qua nâng chén trà cho nàng xem: “Nàng nhìn xem, ta cũng chỉ rót nửa chén.”
Vu Hàn Châu nhìn nhìn, liền cười nói: “Ừm, rất tự biết bảo vệ mình.”
Hạ Văn Chương lắc đầu, ngồi ngay lại chậm rãi uống trà.
Hiện giờ cơ thể hắn đã tốt hơn rất nhiều, chuyện ăn uống cũng không còn bị quản chặt giống như trước kia nữa. Lâu lâu, vẫn có thể ăn chút điểm tâm, uống chút trà.
Nhưng vẫn không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn một chút cho đỡ thèm thôi.
Vu Hàn Châu cúi đầu, tiếp tục làm mạt ngạch, Hạ Văn Chương nói chuyện với nàng: “Làm cho mẫu thân à? Mẫu thân nhận được nhất định sẽ rất vui.”
“Không chỉ làm cho mẫu thân, ta còn muốn làm cho nương ta một đôi.” Vu Hàn Châu nói.
Nếu đã làm, còn làm để hiếu kính trưởng bối, đương nhiên không thể chỉ hiếu kính một người.
Hạ Văn Chương nghe xong, lập tức nói: “Đúng vậy, nàng nghĩ rất chu toàn. Sau khi làm xong, cho người đưa đến An phủ, hay là tự nàng đi?”
Hắn nghĩ, nếu nàng lại đi hắn cũng đi theo. Hắn tin tưởng mình sẽ không ốm nữa, nói không chừng, còn có thể uống với nhạc phụ một chén rượu.
“Để nói sau.” Vu Hàn Châu nói. Với tốc độ này của nàng, muốn làm xong còn phải mất mấy ngày, đến lúc đó lại nói sau.
Nàng cầm lấy kim may, may từng kim từng kim một như chơi đùa với một đứa nhỏ.
Ngón tay nàng đầy đặn, tinh tế trắng nõn, tựa như chỉ cắn một cái sẽ hằn dấu ngay lập tức, mặt Hạ Văn Chương dần dần nóng lên, thầm mắng mình vô liêm sỉ, không được nghĩ lung tung.
Hắn cố gắng dời sự chú ý, sau đó thầm nghĩ, xem ra không phải nàng không thích nữ công gia chánh, mà là trước khi không mấy rảnh rỗi. Như vậy, nếu về sau nàng rảnh rỗi, có nghĩ đến chuyện tự tay may đồ cho hắn không?
Hà bao, khăn tay, tất, cái gì cũng được.
Hắn lại bắt đầu nghĩ, bình thường nàng bận việc gì? Làm sao mới có thể để cho nàng rảnh rỗi?
Rất nhanh hắn nghĩ ra, nàng cũng không bề bộn nhiều việc, mỗi ngày hai người cũng chỉ ăn uống, đùa giỡn, hắn sẽ xem sách, nàng xử lý chút tạp vụ, không có chuyện gì khác.
Ngồi rảnh rỗi, Vu Hàn Châu chợt, kêu một tiểu nha hoàn đến nói: “Cầm thoại bản của ta ra đây, đọc cho ta nghe.”
Tiểu nha hoàn lập tức đi vào đi lấy.
Vì phải chăm sóc cho Hạ Văn Chương cho nên ngay cả dược liệu các nha hoàn trong viện cũng biết rất nhiều, cũng biết không ít chữ. Đọc thoại bản bọn họ cũng có thể đọc được.
Chữ nào đọc không ra thì đoán ý, sau đó thay thế chữ khác cho hợp lý, cuối cùng cũng thuận thuận lợi lợi đọc xong.
Đây là một câu chuyện về hồ ly tinh cùng thư sinh. Vốn dĩ hồ ly tinh muốn ăn thịt thư sinh, nhưng thấy thư sinh thiện lương thanh tú, ả ta thay đổi ý định, chỉ ở bên cạnh thư sinh, giúp hắn đọc sách. Sau khi thư sinh thi đậu thành quan, cưới hiền thê, hai mắt hồ ly tinh đẫm lệ từ biệt, trở về núi.
Đọc xong thoại bản, Vu Hàn Châu nhíu mày, nói: “Cái này có cái gì đáng tán tụng đâu? Ta không thích.”
Hạ Văn Chương nghe nàng không thích, vội vàng hỏi: “Nàng không thích ở đâu?”
“Rõ ràng hồ ly tinh thích thư sinh, tại sao lại để cho hắn thú người khác? Nàng ta gả cho hắn không tốt sao?” Vu Hàn Châu nói, “Thư sinh cũng thích hồ ly tinh, còn được nàng ta giúp đỡ nhiều như vậy, kết quả lúc công thành danh toại lại để cho nàng ta trở về núi? Không có lương tâm.”
Nói xong, nàng còn hỏi nha hoàn trong phòng: “Các ngươi nói xem, hắn có lương tâm không?”
Ngay lập tức có tiểu nha hoàn gật đầu nói: “Nãi nãi vừa nói như vậy, thư sinh này thật sự được lời quá lớn.”
“Nhưng nàng ta là hồ ly tinh, người và yêu tinh sao có thể ở cùng nhau chứ?” Cũng có tiểu nha hoàn nói.
Vu Hàn Châu nghĩ thầm, người và yêu tinh, có cái gì bất đồng?
Ở thời đại của nàng, trong vũ trụ các chủng tộc hỗn cư cùng nhau, rất nhiều chủng tộc đều thông hôn, thậm chí cùng sinh ra hậu thế.
Theo nàng, hồ ly tinh cũng chỉ đơn giản là chủng tộc khác thôi. Nếu đều là chủng tộc có trí tuệ, có cùng nhận thức, hiểu nhau, yêu thương nhau, vì sao không thể cùng một chỗ?
Nhưng mà nàng cũng không thể nói những suy nghĩ này với tiểu nha hoàn. Người ở thời đại này, đều xem những chủng tộc khác là yêu quái, mặc dù có tò mò, nhưng đại đa số vẫn sợ hãi.
Lại nói, dù sao thì ở thời đại tinh tế, cũng có rất nhiều người chống lại chuyện kết hợp không cùng chủng tộc, hơn nữa còn vô cùng ngoan cố.
Nàng không nói nữa, chỉ có chút rầu rĩ nói: “Ta cảm thấy hồ ly tinh đau lòng rời đi như vậy, có chút không đáng.”
Thư sinh trở thành người thắng chiến thắng nhân sinh, dựa vào cái gì chứ?
“Nàng đã không thích, ta viết một câu chuyện khác cho nàng nghe.” Bỗng nhiên, Hạ Văn Chương lên tiếng.
“Chương ca biết viết thoại bản sao?” Vu Hàn Châu kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Hạ Văn Chương cười nói: “Thoại bản cũng đơn giản là văn chương mà thôi. Ta thử một lần, xem viết thành cái gì. Đến lúc đó các nàng đều là tiên sinh tới kiểm tra ta.”
Sao có thể để cho thê tử không vui chứ? Hạ Văn Chương không thể trơ mắt nhìn.
“Tốt lắm, chúng ta chờ ngươi.” Vu Hàn Châu chờ mong nói.
Hạ Văn Chương lập tức đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Ngày hôm sau, hắn lấy ra một xấp giấy đưa cho tiểu nha hoàn đọc.
Hắn cũng viết câu chuyện của hồ ly tinh và thư sinh, chẳng qua, mở màn không giống nhau. Câu chuyện của hắn như thế này: “Hồ ly tinh nhìn thấy thư sinh thiện lương thanh tú, trong lòng cực kỳ vui mừng, bắt hắn về núi bái lễ thành vợ chồng…”
Một ngày hắn viết mấy chương, viết xong lại kêu tiểu nha hoàn tới đọc.
Câu chuyện của không hề sầu bi triền miên, mà rất ly kỳ hấp dẫn, làm cho người nghe rất hứng thú.
Đợi cả câu chuyện được viết xong, Vu Hàn Châu nói: “Chương ca viết hay hơn rất nhiều so với người kia. Nếu đọc cho người khác, không biết được bao nhiêu người khen ngợi đâu!”
Hạ Văn Chương viết truyện chỉ vì giải sầu cho nàng, hắn thật không nghĩ tới chuyện để cho người khác nghe. Nhưng nếu nàng nói như vậy, hắn cũng hỏi một câu: “Nàng muốn có nhiều người hơn đọc được?”
“Đúng vậy, câu chuyện hay như vậy, nhiều người xem, nhiều người đàm luận, mới có ý nghĩa.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương đáp: “Được.”
Hắn lại sử sang một chút rồi giao cho đầy tớ mang đến Tứ Thư, xem có thể in thành sách không.
Hắn còn lấy bút danh là Thường Thanh công tử.
“Nhớ đòi nhiều tiền chút.” Vu Hàn Châu dặn đầy tớ kia.
Đầy tớ lớn tiếng đáp: “Vâng ạ, Đại nãi nãi cứ việc yên tâm!”
Đợi đầy tớ rời đi, Hạ Văn Chương buồn cười nói: “Có thể kiếm được bao nhiêu bạc?”
“Ai lại ngại nhiều tiền?” Vu Hàn Châu nói, “Nếu ngươi ngại kiếm được nhiều tiền, vậy mua gạo làm từ thiện, hoặc mua thuốc cho những người dân nghèo khổ.”
Trời càng ngày càng lạnh, người sinh bệnh cũng nhiều lên, mà phần lớn đều là người không có tiền bốc thuốc.
“Mẫu thân vẫn luôn làm từ thiện.” Hạ Văn Chương nói, vì sức khỏe của hắn không tốt, Hầu phu nhân vẫn làm việc thiện cầu phúc cho hắn, “Nhưng nếu chúng ta làm, là tâm ý của chúng ta.”
Vì vậy hắn lại có thêm động lực viết thoại bản.
Vừa có thể giải sầu cho thê tử vừa kiếm được chút tiền, sao lại không làm?
Vu Hàn Châu đưa ra ý kiến: “Chương ca, hay ngươi viết một câu chuyện như vầy đi. Một thư sinh đạt được danh lợi, bị mê hoặc mờ mắt nên phụ lòng hồ ly tinh, còn mời tăng lữ tới bắt yêu. Trong cơn giận dữ, hồ ly tinh giết tăng lữ, bị thương mà chạy. Sau đó nàng ta biến thành một nam tử phàm nhân, cũng thi quan chức, dấn thân vào quan trường, sau đó đấu đá bất phân thắng bại với cùng thư sinh càng… “
Hai người lại lấy hồ ly tinh và thư sinh làm đề tài, viết ra một thoại bản mới.
Phong cách của Hạ Văn đích luôn mang lại chút hứng thú, khiến cho người đọc cảm thấy thoải mái đến bất ngờ. Còn Vu Hàn Châu lại không giống, câu chuyện của nàng luôn biến hoá kỳ lạ hay thay đổi, còn đi kèm với những tình tiết tàn nhẫn đẫm máu.
Nhưng Hạ Văn Chương cũng không cảm thấy có gì không tốt. Hắn cho rằng, một người thích nghe loại thoại bản gì, có thể nghĩ ra câu chuyện gì, không có nghĩa là nàng chính là người như vậy. Ý tưởng của con người rất đa dạng phong phú, chỉ có người đó đã làm ra chuyện gì đó mới có thể mang ra phán xet một người.
Ví như nàng, hắn cùng nàng sớm chiều ở chung, nàng thật sự là một người ôn hòa ấm áp. Nhẹ nhàng với người khác, tràn đầy sức sống.
Cho nên, mỗi khi nàng nghĩ ra một câu chuyện khúc chiếc ly kỳ, hắn luôn khen nàng: “Châu Châu thật thông minh nhạy bén.”
Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính
Story
Chương 41
10.0/10 từ 15 lượt.