Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 21

1@-

Chương 21

Tiền Hữu Nhân đưa mắt nhìn về phía gác lầu, ngượng ngùng cười.
“Nơi đó vốn dĩ định dùng làm nơi cất giữ sách, nhưng gia đình ta không có gốc gác, chẳng sinh ra được tú tài cử nhân, nên đành bỏ không.”

Là một thương nhân, cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể sánh bằng việc làm quan. Lời giải thích này của Tiền Hữu Nhân xem ra cũng hợp tình hợp lý.
Sau khi tiễn những người đó rời đi, ông ta vội vã sải bước đi đến tòa gác lầu mà ông ta vừa nhắc tới, đó là nơi ở của đạo sĩ.

Trong phòng có hai tiểu đạo đồng và một lão đạo sĩ, lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt tụng kinh.
Trong phòng đốt hương, khói hương lượn lờ vấn vít, tựa như lạc vào ảo cảnh.

Lão đạo sĩ này đến nhà bọn họ từ một tháng trước, lúc ấy Tiền Hữu Nhân đang chuẩn bị ra tiệm thì tình cờ bắt gặp ông ta lượn lờ trước cửa nhà mình.
Ông ta tay cầm phất trần, đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm không ngừng.


Tiền Hữu Nhân vốn không định để tâm, nhưng lại nghe lão đạo sĩ nói trong viện này có một luồng khí bất thường, sẽ câu hồn đoạt phách, khiến người ta mất hết thần trí.

Gần như ngay lập tức, Tiền Hữu Nhân nghĩ đến người con trai nằm liệt giường bấy lâu nay của mình.
Người con trai này của ông ta mặc thân thể yếu ớt, nhưng từ nhỏ đã thông tuệ, bất kể là ở trường tư hay thầy dạy học mời về nhà đều hết lời khen ngợi.

Ngay khi Tiền Hữu Nhân đang tràn trề hy vọng nhà họ Tiền sẽ xuất hiện một thần đồng, tương lai cũng có thể thi cử làm quan, thì vận rủi ập đến.

Đầu tiên con trai ông ta bị kiệt sức, đầu đau như búa bổ, mời danh y khắp nơi cũng không chữa khỏi, cuối cùng biến thành nằm liệt trên giường không dậy nổi.

Thấy bệnh tình con trai ngày một xấu đi, không còn cách nào khác, ông ta đành nghe theo lời khuyên của trong tộc nhận một người con nuôi. Nhưng con của người ngoài sao có thể so được với cốt nhục của mình? Ông ta chưa bao giờ từ bỏ việc cứu chữa.

Lời nói của lão đạo sĩ đã khơi dậy suy nghĩ của ông ta, ông ta bèn mời lão đạo sĩ vào nhà xem thử con trai mình có thể phục hồi như xưa được không.

Lúc ấy, lão đạo sĩ còn chưa vào phòng xem xét đã nói trong phòng có hung sát. Hung sát này khắc người, sẽ khiến hồn phách con người phiêu tán, khó tỉnh táo.
Tiền Hữu Nhân càng lúc càng tin lời ông ta, cảm thấy con trai mình vì nguyên nhân này mới nằm liệt giường.

Sau khi vào trong phòng, lão đạo sĩ nhìn một vòng trên dưới trái phải, trong lúc đó còn không ngừng gật đầu.
Tiền Hữu Nhân đứng bên cạnh thấy cách làm việc của ông ta dường như rất có bài bản, liền kiên nhẫn chờ đợi kết quả.

Cuối cùng, lão đạo sĩ cẩn thận quan sát dung mạo của người con trai, sau đó thở dài một hơi thật sâu, “Công tử bị sát khí xâm nhập, dẫn đến hôn mê, chỉ cần làm phép xua đuổi sát khí, công tử sẽ có thể tỉnh lại, thậm chí còn hơn xưa.”

Tiền Hữu Nhân như vớ được cọng rơm cứu mạng, liên tục cúi người cầu xin lão đạo sĩ cứu con trai mình.
Lão đạo sĩ trầm ngâm một lát, ra vẻ khó xử, “Đúng là ta có một phương pháp, nhưng phép này tà ác, trái với thiên lý, không biết ngươi có thể chấp nhận được không?”

Tiền Hữu Nhân có chút do dự, nhưng lại không cưỡng nổi sự cám dỗ rằng con trai có thể tỉnh lại, liền đồng ý để lão đạo sĩ làm phép.
Bây giờ, việc làm phép đã đến giai đoạn cuối cùng, nhưng cũng đã thu hút sự chú ý của quan phủ.

Tiền Hữu Nhân hành lễ với lão đạo sĩ, “Dám hỏi tiên trưởng, phép này còn cần bao lâu nữa? Nếu thời gian kéo dài, chỉ e quan phủ sẽ phát giác.”

Lão đạo sĩ kia nhắm mắt không đáp, giống như không nghe thấy.
Một lúc sau, giọng nói của ông ta mới từ tốn vang lên, “Đừng vội, sắp rồi, ba ngày sau là ngày lành, đợi lần làm phép này kết thúc công tử sẽ tỉnh lại.”

Chỉ còn ba ngày nữa, ánh mắt Tiền Hữu Nhân tràn ngập mong đợi, đợi đến khi con trai bình phục, ông ta sẽ không sợ gì nữa.
Đến lúc đó, ông ta sẽ chủ động đến nha môn tự thú, đem hết gia sản để lại cho thê nhi.

Nhận được câu trả lời hài lòng, ông ta đầy tự tin rời khỏi tòa gác lầu.

Bình minh lại đến một lần nữa, thời gian dường như trôi rất chậm, lại giống như trôi rất nhanh.
Trọng Lang thức trắng một đêm cho đến khi trời sáng, nhưng hắn lại nghĩ, một đêm đã trôi qua, hắn vẫn chưa tìm thấy Oanh Ca.

Từ sáng sớm, Trang Thân vương đã dẫn người ra ngoài, ông ấy không mấy tin tưởng vào năng lực của huyện nha.
Nếu bọn họ thật sự có bản lĩnh thì đã không kéo dài lâu như vậy mà vẫn chưa bắt được hung thủ.

Trọng Lang vẫn quyết định dẫn người tiếp tục đi hỏi thăm, lần này nơi cần đến là nhà hàng xóm phía sau nhà Tiền Hữu Nhân, một vị chưởng quỹ tiệm vải họ Phương.

Phương chưởng quỹ có khuôn mặt mập mạp tròn trịa, dáng người cũng vậy. Nhìn thấy người của quan phủ, ông ta cũng không nhịn được nịnh nọt, “Làm phiền đại nhân quan tâm, sân nhà ta sạch sẽ lắm, tính cả hạ nhân cũng chẳng có mấy người. Nếu có người lạ, ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.”

Trọng Lang gật đầu, hắn thấy sân viện này đơn sơ, liếc một cái quả thực không có gì bất thường.
Hắn xoay người định rời đi, không ngờ Phương chưởng quỹ lại ghé sát vào với vẻ mặt thần bí, “Nếu nói có chỗ nào không ổn, thì nhà của Tiền lão bản ở phía trước nhà ta, thỉnh thoảng lại có mùi hôi thối khó chịu. Gió thổi qua, xông đến mức chúng ta chịu không nổi.”

Nha dịch bên cạnh nghe ông ta nói vậy, liền quở trách: “Thế sao lần trước ông lại nói không có chuyện gì?”

Phương chưởng quỹ có chút lúng túng, giải thích: “Mùi lạ này không phải ngày nào cũng có, cứ cách khoảng mấy ngày mới ngửi thấy.”

Trọng Lang trầm giọng hỏi: “Ông còn nhớ là những ngày nào không?”

Phương chưởng quỹ suy nghĩ một lát, “Cái đó thì thật sự không nhớ rõ, ta không đặc biệt để ý ngày tháng.”
“Hình như cũng được mấy ngày rồi, nếu cứ dăm ba bữa lại ngửi thấy, ta chắc chắn đã sớm bẩm báo với các vị đại nhân rồi.”

Ánh mắt Trọng Lang nhìn về phía nhà họ Tiền đằng trước, dưới ánh mặt trời không nhìn ra chút khác thường nào. Hắn biết cho dù đến đó thêm lần nữa cũng chỉ nhận được kết quả tương tự, trước mặt người của quan phủ, Tiền Hữu Nhân chắc chắn đã che giấu mọi thứ ổn thỏa.

Nếu thật sự muốn kiểm tra xem có bất thường hay không, có lẽ phải lẻn vào ban đêm.

Từ khi bị nhốt vào đây, Oanh Ca chỉ được uống nước, không có bất cứ thứ gì lót dạ, bụng đã sớm đói cồn cào.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng bụng mình réo liên hồi, đói đến mức vùng thượng vị vô cùng khó chịu.

Lần trước khó khăn lắm nàng mới lê được đến gần chỗ cửa ra thì nữ nhân kia lại xuất hiện, một tay lôi nàng trở lại.

Qua lần chạm trán này, nàng đoán chừng sức lực của nữ nhân đó cực kỳ khỏe.
Nữ nhân kia kia nhìn thấu tâm tư của nàng, lại dùng dây thừng trói nàng thêm mấy vòng, bây giờ nàng chỉ cảm thấy chân tay đều sưng vù.

Cũng không biết bây giờ là giờ nào, bị nhốt ở nơi không thấy ánh sáng này, ngay cả ngày tháng cũng không phân biệt được.
Chắc chắn Trọng Lang ở bên ngoài đang không ngừng tìm kiếm nàng.
Phụ vương chắc cũng đã biết nàng mất tích.

Vào ban đêm, bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động.
Trọng Lang và Tiêu Thúc Bình trèo tường leo qua, hồi nhỏ bọn họ đều đã từng làm những chuyện như thế này, sau khi lớn lên phải để ý thể diện nên không làm nữa.

Trong trạch viện không một bóng người, Trọng Lang vẫn nhớ bố cục ở đây, hắn cẩn thận đi phía trước, Tiêu Thúc Bình theo sau hắn.

Đi xuyên qua hành lang, rẽ vào cổng hông, vòng qua hoa viên, đây là lần đầu tiên Tiêu Thúc Bình thấy trạch viện nhà họ Tiền này, cũng lấy làm kinh ngạc.
“Một thương hộ ở huyện thành cũng có tòa trạch viện đẹp thế này sao.”

Suốt dọc đường đi tới đây, ước chừng độ lớn của tòa trạch viện này còn lớn hơn cả sân viện của hầu hết các quan viên trong kinh thành.

Hai bóng người mò mẫm trong đêm tối, bỗng nhiên có tiếng cửa kẽo kẹt vang lên.
Có người!
Bọn họ vội vàng ẩn nấp, nghe tiếng động thì có vẻ cách đó không xa.

Sau vài nhịp thở, một bóng người mập mạp đi qua, hướng về phía trước.
Dựa vào dáng người, cách đi đứng để phán đoán, đó là một nữ nhân.

Đợi đến khi người đó đi xa không còn nhìn thấy nữa, hai người bọn họ men theo góc tường đi đến trước cánh cửa kia.
Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, nữ nhân đó làm gì ở đây, Trọng Lang cẩn thận xem xét cánh cửa, giữa các song cửa sổ đã giăng đầy mạng nhện, có lẽ là căn phòng đã lâu không có người ở.

Chỉ có chỗ ổ khóa sạch sẽ không một hạt bụi, không có người ở nhưng lại khóa cửa.
Dù sao Tiêu Thúc Bình cũng là người luyện võ, sức lực có thừa, hắn ta nhấc bổng cánh cửa đủ cho hai người đi qua.

Trong phòng tối tăm không phân biệt được phương hướng, Trọng Lang lấy mồi lửa mang theo người bật lên, miễn cưỡng có thể nhìn rõ xung quanh.
Nhìn từ cánh cửa bên ngoài có thể thấy nơi đây đã lâu không có người ở, bên trong lại càng bẩn thỉu bừa bộn không chịu nổi.

Nhưng điều này lại khiến một vài dấu vết trở nên rõ ràng hơn, có một con đường rộng bằng một người, đầy rẫy những dấu chân hỗn loạn qua lại.
Men theo dấu chân, hai người đến một tấm ván cửa được ghép vào sàn nhà.

Trọng Lang và Tiêu Thúc Bình đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi mở tấm ván cửa đó ra.
Hắn dùng mồi lửa soi xuống, có một chiếc thang cho người lên xuống, hai người ngồi sát ở lối vào nghe ngóng một lúc, không có tiếng động gì.

Bọn họ vẫn quyết định xuống xem thử một phen.
Vẫn là Trọng Lang đi trước, Tiêu Thúc Bình đi sau. Dù sao hắn cũng là con trai của vương gia, thân phận quận vương.

Oanh Ca ở phía trong, nghe thấy có người đi tới, nhưng khác với trước đây, lần này là tiếng bước chân của hai người.
Lẽ nào là đồng bọn của nữ nhân kia?

Trọng Lang đi thẳng một mạch vào trong, đây là một địa đạo được cố ý đào ra, sâu dài, kéo dài vào tận bên trong.
Đi một lát, dường như có một người ở trong đó.
Không nhìn rõ lắm, hắn giơ mồi lửa trong tay lên cao hơn một chút, nhìn lại lần nữa, đúng là có một người.

Hắn vội vàng đi mấy bước, đợi đến khi nhìn rõ hoàn toàn, lập tức nhỏ giọng gọi: “Oanh Ca?”
Người bên trong nghe tiếng liền quay mặt lại, thật sự là nàng.

Tiêu Thúc Bình cũng vội vàng bước tới, lúc này mới thấy tay chân nàng đều bị trói chặt, không thể cử động.
Miệng cũng bị vải buộc lại, vì thế không thể phát ra âm thanh.

Tên họ Tiền này lại dám trói muội muội của hắn ta trong một địa đạo sâu hun hút như vậy?!

Hai người cùng nhau cởi trói cho Oanh Ca, nhìn thấy người thân, trong mắt nàng không kìm được ngân ngấn lệ.
Trọng Lang dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, chúng ta cứu muội ra ngoài ngay đây.”

Mãi đến khi ra khỏi địa đạo, Oanh Ca mới biết nơi mình bị giam giữ trông như thế nào.
Nơi này chỉ giam giữ một mình nàng, vậy mấy người Liên Nguyệt đâu?

“Huynh trưởng, lúc các huynh đến có thấy Liên Nguyệt và những người khác không?”
Trọng Lang và Tiêu Thúc Bình đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ ý không thấy. Sau khi đột nhập vào, bọn họ tìm đến chỗ này đầu tiên, trước mắt vẫn chưa có phát hiện nào khác.

Nhưng qua chuyện này đã biết Tiền Hữu Nhân chắc chắn có vấn đề, đợi đến khi bọn họ trở về sẽ phái nha dịch bao vây, một người cũng đừng hòng thoát ra ngoài.

Trở lại huyện nha, tất cả mọi người sau khi gặp Oanh Ca đều biết nơi đó có vấn đề.
Tri huyện càng đi đầu, tích cực bày tỏ muốn dẫn người đến nhà họ Tiền, chắc chắn sẽ không để bọn chúng trốn thoát.

Tất cả nha dịch đều xuất động, đuốc sáng rực, soi sáng cả con đường.
Tri huyện sai người lên gọi cửa, người gác cổng khoác vội chiếc áo, mắt nhắm mắt mở đi ra, vừa thấy trận thế này lập tức tỉnh ngủ.

Lúc này lập tức có nha dịch khống chế hắn ta, đề phòng hắn ta vào trong báo tin.
Mọi người xông vào trong viện đi đến nhà chính, đạp cửa xông vào. Phu thê Tiền Hữu Nhân còn chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống đất.

Tri huyện đứng trước mặt bọn họ, nghiêm giọng nói: “Nói, các ngươi nhốt những người bắt được ở đâu?”
Tiền Hữu Nhân còn muốn tranh cãi, “Đại nhân, tiểu dân không biết ngài đang nói gì.”

“Đừng giấu giếm nữa, bản đại nhân đã biết hết mọi chuyện, còn không mau thành thật khai báo.”
Lúc này có nha dịch đến báo: “Đại nhân, đã bắt được ba đạo sĩ.”

Tiền Hữu Nhân biết đạo sĩ bị bắt, không thể gắng gượng được nữa, biết chuyện không thể giấu được nữa, lập tức mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.


Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Truyện Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất Story Chương 21
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...