Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Chương 75: Mang thai trước khi kết hôn
Tần Vũ cụp mắt, lần đầu tiên lộ ra vẻ không vui, giọng điệu hơi lạnh nhạt nói: “Không có gì để xem cả.”
Thái độ này khiến Diêu Vọng Nam có chút không vui, đứng dậy muốn bỏ đi. Bước được hai bước, nàng lại quay đầu nói: “Chàng có trách ta không? Nếu không phải vì ta, chàng sẽ không cãi nhau với mẫu thân, cũng sẽ không ra ngoài.”
Chuyện lúc đó, Tần Vũ không muốn nhớ lại, cũng không muốn nhắc đến.
Hắn ta gặp phải những chuyện sau này, mẫu thân qua đời, lại liên lụy đến Diêu Vọng Nam vô cớ. Nhưng nghĩ kỹ lại, lại không biết nên trách ai.
Hắn ta nói: “Ta không trách nàng, chuyện này không liên quan đến nàng.”
Sau đó lại nói: “Ta chỉ trách bản thân quá ôn nhu nhút nhát, nếu ta là đại ca, nhất định sẽ không thành hôn, nếu thành hôn rồi cũng sẽ tìm cách hòa ly, chứ không như ta.”
Nói xong liền xoay người về phòng ngủ của mình.
Nửa đêm nằm trằn trọc hơn một canh giờ mới ngủ được.
Vào tháng Giêng, Trình Cẩn Tri nhận được thư từ Diêu Vọng Nam và Tần Gián.
Điều bất ngờ là trong thư, Diêu Vọng Nam có rất nhiều bất mãn với Tần Vũ, dùng lời lẽ cay nghiệt, lại còn nói năng lộn xộn, không mạch lạc. Lúc thì nói hắn ta và một nha hoàn trong phòng ngày nào cũng mày đưa mắt liếc, chắc chắn không trong sạch; lúc thì lại nói nghi ngờ vết thương của hắn ta rất nặng, rất có thể bị thương ở căn nguyên nhưng không dám tiết lộ. Rồi hỏi nàng khi nào thì đến kinh thành, nếu không đi nữa thì nói không chừng nàng ấy sẽ hòa ly về Lạc Dương.
Tần Gián thì nói với nàng rằng mình vừa về kinh thành đã đi gặp phụ thân nàng. Sau Tết Nguyên Đán lại đi Lạc Dương thăm Trình gia. Hai lần đều không thấy phụ thân nàng có thái độ tốt hơn chút nào, mẫu thân nàng thì vẫn khách khí.
Hắn nghe nói phụ thân nàng thích nghiễn đài*, chuẩn bị nhờ quan hệ tìm một cái nghiễn đài tốt, đợi sau Tết Nguyên Tiêu lại đến thăm một lần, xem có cơ hội xoay chuyển tình thế không, bảo nàng đừng lo lắng.
Nghiễn đài*: Đồ dùng để mài mực
Khi nàng nhận được thư, đã biết tin báo từ triều đình, Quách Chấn Tề quả thực đã báo cáo chi tiết việc dẹp loạn một cách trung thực, không hề che giấu công lao của Tần Gián. Nhưng Hoàng thượng chỉ phán Tần Gián công và tội ngang nhau, vì có công dẹp loạn nên việc đầu quân cho phản tặc và viết hịch văn sẽ không bị truy cứu, chỉ có vậy thôi.
Nàng vốn đã thấy bất bình cho hắn, nay đọc thư lại thấy Tần Gián trong thư không hề nhắc đến nỗi thất vọng hay buồn bã, chỉ nói đến chuyện hôn sự, an ủi nàng đừng vội. Lòng nàng xót xa, lập tức viết thư hồi âm cho Tần Gián, nói nếu thực sự không được, nàng có thể mang thai trước, như vậy phụ thân nàng tuyệt đối sẽ không nói hai lời, lập tức sẽ đồng ý.
Khoảnh khắc này, nàng thực sự muốn ở bên cạnh hắn.
Còn về Diêu Vọng Nam, nàng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy Diêu Vọng Nam vừa cãi nhau với Tần Vũ, nên mới dựng chuyện hắn ta như vậy.
Nhưng người như Tần Vũ, lại còn biết cãi nhau với người khác sao?
Nàng nghĩ không thông, liền hồi âm cho Diêu Vọng Nam an ủi nàng ấy một phen, lại viết một bức thư cho Tần Vũ hỏi hắn ta có thích nha hoàn nào không, nói với hắn ta một mối duyên phận không dễ có được, hắn ta và Diêu Vọng Nam thành hôn tuy không phải do hắn muốn, nhưng cũng là do cô mẫu tự mình làm kẻ ác, sau đó thay hắn ta hoàn thành chuyện này.
Diêu Vọng Nam có thể ghét cô mẫu, nhưng hắn ta thì không được. Dù thế nào, Diêu Vọng Nam đã gả cho hắn ta, hắn ta phải có trách nhiệm bảo vệ nàng ấy. Nạp thiếp thu phòng đối với nam nhân là niềm vui nhất thời, nhưng lại làm tổn thương tình cảm phu thê.
Viết xong thư, nàng đặc biệt trả tiền xe ngựa cho tiểu tư trong nhà, gửi cả ba bức thư cùng lúc.
Tần Gián nhận được thư, kinh ngạc trước những gì Trình Cẩn Tri viết trong thư. Nếu không phải chữ này thực sự là chữ của nàng, hắn còn tưởng có người giả mạo thư của nàng cố ý trêu chọc hắn!
Nhớ lại lúc từ Nhạc Dương về Giang Châu, hai người cùng đi đường, khó tránh khỏi những lúc nghỉ đêm. Hắn trăm phương ngàn kế trêu chọc cũng không thành công, nàng cứ nhất quyết không cho hắn động vào, nói không hợp lễ nghi. Vậy mà bây giờ lại dám táo bạo đến thế, nói muốn mang thai trước khi kết hôn để ép phụ thân nàng phải chịu.
Hắn vừa cười không nói nên lời, vừa vui vẻ thoải mái, cảm động vì nàng có quyết tâm kiên định đến vậy, vì để gả cho hắn, dám làm chuyện nổi loạn như vậy.
Đặt thư xuống, hắn không lập tức viết thư hồi âm, mà thu dọn hành lý, trực tiếp lên đường đến Giang Châu.
Đến Giang Châu thì Tết Nguyên Tiêu đã qua, nhưng không khí lễ hội vẫn còn. Vốn nghĩ sẽ cùng nàng đón vài ngày, ai ngờ đến Trình gia lại không thấy Trình Cẩn Tri, chỉ có Trình Cẩn Tự.
Trình Cẩn Tự nói với hắn rằng Trình Cẩn Tri sau Tết Nguyên Tiêu đã nhận lời mời của Huyện chủ Tĩnh Bình đến Nghi Dương gần Giang Châu để làm thầy dạy thư pháp cho điệt nữ.
Điệt nữ của Huyện chủ Tĩnh Bình sau Tết sang xuân sẽ vào cung làm bạn đọc của công chúa, mà Huyện chủ Tĩnh Bình chính là di mẫu của Vương quý phi. Thuở nhỏ bà ấy có ơn nuôi dưỡng Vương quý phi, sau khi Vương quý phi được sủng ái đã xin sắc phong cho bà ấy làm huyện chủ. Có mối quan hệ này, điệt nữ này vào cung sẽ không trở về nữa, sau này dù không làm hoàng phi thì cũng là phi của quận vương, vương gia, tuyệt đối sẽ không quá tệ.
Còn về chuyến đi này khi nào trở về thì không biết, chỉ biết không phải là dạy học dài hạn, huyện chủ chỉ muốn điệt nữ của mình trước khi vào kinh sẽ luyện chữ cấp tốc một chút. Vì nhìn trúng nét chữ đoan trang nhã nhặn của Trình Cẩn Tri nên đích thân viết thiệp mời, Trình Cẩn Tri nhận được thiệp liền đi, xin phép thư viện nghỉ mười ngày. Trừ ba ngày đã qua, còn bảy ngày nữa.
Nhưng cũng không chắc nàng có trở về đúng hẹn không.
Nghe tin này, Tần Gián ban đầu thất vọng, mình vừa nhận được thư, trong lòng kích động nhớ nhung nên đã đến ngay, không ngờ nàng lại không có ở đây; rồi lại có chút suy đoán, trước đây chưa từng nghe nói nàng đi dạy học ở phủ người khác, lần này lại đồng ý, lại còn là thân quyến của nhà họ Vương mà trước đây chưa từng qua lại, di mẫu của Quý phi.
Sau khi Thái tử băng hà, Hoàng thượng không lập Thái tử mới ngay, nhưng rồi cũng sẽ lập. Theo tình hình hiện tại, Thái tử kế nhiệm phần lớn sẽ là Cửu hoàng tử.
Có mối thù của Vương Thiện, Cửu hoàng tử và Vương quý phi sẽ không có thái độ tốt với hắn. Nhưng nếu có ơn dạy học từ nhà di mẫu của Quý phi, có lẽ vẫn còn một chút đường lui.
Hắn không nói ra suy đoán này, chỉ mặt dày nói với Trình Cẩn Tự rằng mình sẽ ở lại Trình gia, đợi bảy ngày, nếu Trình Cẩn Tri không trở về, hắn sẽ tự mình quay về.
Trình Cẩn Tự không thể đuổi hắn đi, đành khách khí cho hắn ở lại. Hai người cũng không nói chuyện nhiều, cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ ở với nhau mấy ngày.
Và Trình Cẩn Tự còn bận việc công, có thể đi sớm về muộn để tránh mặt.
Mãi đến bảy ngày sau, Trình Cẩn Tri vẫn không thấy trở về.
Tần Gián lại chịu đựng thêm hai ngày, đến ngày thứ chín, thực sự không đợi được nữa, sáng sớm thu dọn đồ đạc từ biệt Trình Cẩn Tự, quay về kinh thành.
Trình Cẩn Tự cũng có chút áy náy, kinh thành đến Giang Châu xa tận bảy trăm dặm, mà hắn lại đến một chuyến như vậy, liền đích thân tiễn hắn ra khỏi nhà, nhìn Tần Gián thúc ngựa rời đi.
Hắn đến nha môn, một lúc sau, cứ cảm thấy trong lòng không vui, nhân lúc rảnh rỗi lại chạy về nhà một chuyến, kết quả phát hiện Trình Cẩn Tri vừa vào sân.
Thấy hắn, Trình Cẩn Tri còn thắc mắc: “Ca ca, huynh không phải nên ở nha môn sao? Sao lại về rồi? Ta mang về cho huynh một ít trà Kim Phiến Nghi Dương, huynh mang chút đi nha môn uống đi.”
Trình Cẩn Tự ngây người một lúc rồi lập tức gọi người, gọi tiểu tư trong nhà đến, giục: “Nhanh lên, mau đến cửa Bắc đuổi theo Tần công tử, nói với hắn tiểu thư đã về rồi, cưỡi ngựa, nhanh lên!”
Tiểu tư vội vàng đi dắt ngựa. Trình Cẩn Tri vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn tiểu tư cưỡi ngựa ra khỏi cổng Trình Cẩn Tự lo lắng nhìn một lúc, thấy hắn đi xa rồi mới quay đầu nói: “Mục Ngôn đã đến Giang Châu, ở đây đợi muội chín ngày, sáng nay vừa đi.”
Trình Cẩn Tri vội hỏi: “Chàng đến đây? Sao không bảo người gửi thư cho muội?”
Trình Cẩn Tự nói: “Hắn nói không cần làm phiền muội, cứ để muội chuyên tâm dạy học.”
Trình Cẩn Tri thở dài một tiếng, lo lắng ra cửa nhìn ngóng, không biết có đuổi kịp hắn không.
Mãi đến buổi chiều, tiểu tư đi rồi quay về, thẳng thắn nói không đuổi kịp người. Ngựa của hắn ta đi được nửa đường bắt đầu bị tiêu chảy không chạy được nữa, có lẽ là bị bệnh. Lại hỏi thăm người đi đường, biết Tần Gián đi nhanh hơn hắn ta nhiều, đã sớm ra khỏi thành rồi. Hắn ta nghĩ đằng nào cũng không đuổi kịp, liền quay về.
Trình Cẩn Tri không khỏi thất vọng, nhưng điều này cũng là đương nhiên thôi, Tần Gián đi sớm hơn hắn ta, ngựa lại nhanh hơn hắn ta, rất khó bị đuổi kịp.
Nàng không nói nên lời, lặng lẽ gật đầu.
Đang định về phòng, lại nghe Trình Cẩn Tự nói: “Ta thấy hắn là người đáng tin cậy. Lát nữa ta sẽ viết thư cho phụ thân, khuyên ông ấy đồng ý muội quay về Tần gia.”
Trình Cẩn Tri bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy Trình Cẩn Tự khẽ cười, cùng nàng vào phòng ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn sách của nàng có một chồng thư, tổng cộng bảy tám bức.
Đây chính là những bức thư Tần Gián để lại. Nàng trong lúc đợi tin tức của tiểu tư đã nhìn thấy trong sương phòng phía Đông, liền cầm lấy, toàn bộ đều là thư gửi cho nàng.
Nàng đọc hết từng bức, có bức dài, có bức ngắn, gần như mỗi ngày một bức. Toàn là những chuyện nhỏ nhặt, nói hắn lại đi Hoành Giang ngồi thuyền, lần này lại thấy chẳng có ý nghĩa gì cả, chưa đầy một canh giờ đã xuống thuyền; lại nói hắn ở đây lâu như vậy, hắn do dự không biết có nên trả chút tiền cơm nước cho ca ca nàng không, nhưng lại sợ ca ca nàng nghĩ hắn keo kiệt, bủn xỉn; lại nói nàng xinh đẹp, sợ nhà vị huyện chủ kia có nam nhân nảy sinh ý đồ không tốt, bất kính với nàng, muốn bảo nàng cẩn thận, lại sợ nàng phân tâm…
Đương nhiên, cũng có nói nàng đừng hồ đồ, tuy hắn rất muốn gắn bó, thân mật, sinh con đẻ cái với nàng, nhưng vẫn không nên làm như vậy, bất lợi cho thanh danh của nàng, còn phải nghĩ cách khác, chưa đến mức đó.
Trình Cẩn Tự nói: “Lần này hắn đến, tuy ta không nói chuyện nhiều với hắn, nhưng lại hiểu hắn hơn. Hắn ở đây, mỗi ngày ra ngoài đi dạo, nếu không đi thì ở nhà đọc sách, viết lách. Ta khâm phục sự nhàn nhã và kiên cường của hắn.
“Vốn dĩ ta thích Lục Cửu Lăng, một lòng tác hợp hai người, ta cũng biết hắn ta có ý với muội, vẫn luôn có. Nhưng sự thật là hắn ta gần như chưa bao giờ làm gì cả, ta cũng hiểu hắn ta. Hắn ta không có công danh, đời này cũng không thể làm quan nữa. Hắn ta tự cảm thấy không xứng với muội, càng không sánh bằng Mục Ngôn tiền đồ xán lạn, đương nhiên không có được dũng khí đó.
“Nhưng ở Mục Ngôn, ta lại thấy một loại sức mạnh khác. Hắn ở thời điểm thất vọng nhất mà tìm đến Giang Châu xa xôi ngàn dặm; ở Nhạc Dương lập công, rõ ràng là thời cơ tuyệt vời để được trọng dụng lại, nhưng vẫn bị Hoàng thượng lạnh nhạt. Hết lần này đến lần khác chứng minh đời này hắn thực sự vô vọng, nhưng hắn vẫn hết lần này đến lần khác xin phụ thân cưới muội, lại qua Giang Châu, cười làm lành với ta lâu như vậy, chỉ để đợi muọi trở về.
“Hắn vẫn luôn nói cười tự nhiên, chỉ thỉnh thoảng mới thấy vài phần thất vọng trên người hắn, và cho đến khi hắn rời đi cũng không hề than phiền một câu nào về việc nàng sao vẫn chưa về.
“Cẩn Tri, ta nghĩ hắn gặp nạn này là do vận rủi, nhưng một người như hắn là hiếm có. Ngay cả cửa ải khó khăn như vậy cũng vượt qua được, sau này hai người ở cùng nhau, chỉ cần hai lòng tương ứng, nhất định không cần sợ hãi điều gì cả.”
Trên mặt Trình Cẩn Tri nở nụ cười, mang theo vài phần kiêu hãnh và ngượng ngùng nói: “Chàng quả thực rất hiếm có, cảm ơn ca ca đã chấp nhận chàng.”
Trình Cẩn Tri cười gật đầu.
…
Tần gia ở kinh thành, Tần Vũ mấy ngày nay thấy Diêu Vọng Nam luôn có vẻ mặt kỳ lạ, muốn nói lại thôi. Diêu Vọng Nam tự nhiên cũng cảm nhận được.
Nhưng trong lòng nàng có cục tức, không muốn để ý đến hắn ta, nên đành nhịn không chủ động hỏi.
Mãi đến khi Tần Vũ cuối cùng cũng tìm đến nàng vào một buổi sáng, hỏi nàng đã nói gì với Trình Cẩn Tri trong thư, tại sao Trình Cẩn Tri lại nhắc đến chuyện nạp thiếp thu phòng, khuyên hắn ta đừng làm tổn thương tình cảm phu thê.
Diêu Vọng Nam sớm đã biết Trình Cẩn Tri cũng viết thư cho Tần Vũ, nhưng không biết viết gì. Lúc này nghe vậy, bĩu môi, hùng hồn nói: “Cũng không nói gì, chỉ nói chàng có thể sẽ cho Thụy Nhi vào phòng.”
Tần Vũ lập tức hỏi: “Nàng… tại sao lại vu khống ta như vậy?”
“Vu khống sao? Ta cứ nghĩ là thật chứ, tiện mồm nhắc đến thôi.” Diêu Vọng Nam vẻ mặt ngạc nhiên.
Điều này khiến Tần Vũ ấm ức, nhưng thái độ của Diêu Vọng Nam quá tự nhiên, khiến hắn ta nghĩ có lẽ nàng thực sự chỉ là hiểu lầm.
Một lúc lâu sau hắn nói: “Hoàn toàn không có chuyện đó, ta không biết có chuyện gì khiến nàng nghĩ như vậy.”
Diêu Vọng Nam nghĩ nghĩ, phát hiện những bằng chứng mình thấy đều quá nhỏ, ví dụ như một ngày nào đó hắn ta cười với Thụy Nhi một cái, ví dụ như Thụy Nhi luôn ở bên cạnh hắn ta hầu hạ, giúp hắn ta dọn giường, may quần áo mặc trong cho hắn ta, nói chuyện còn mang theo một chút ý trêu chọc.
Nàng rất chắc chắn Thụy Nhi có ý với hắn ta, nhưng bên hắn ta thì không rõ ràng lắm.
Những chuyện này nói ra đều có chút rối rắm, không rõ ràng, nàng tất nhiên cũng biết.
Thế nên liền đáp: “Chàng nói không phải thì không phải, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”
Tần Vũ vài lần muốn nói lại nuốt lời, cuối cùng cũng không thốt ra được một chữ nào, chỉ đành rời đi.
Diêu Vọng Nam mân mê hai quả óc chó trong tay, trong lòng dâng lên một trận buồn bực.
Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
