Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Chương 71: Hối hả
Lúc bấy giờ, Trình Cẩn Tri đã theo đội quân của Hứa Kỳ đến Nhạc Dương.
Bảy ngày đêm không ngừng nghỉ, đến chiều ngày thứ tám, đoàn người đến ngoại thành Nhạc Dương.
Cổng thành đã có một nhóm lớn quan viên đợi sẵn. Chẳng mấy chốc có người đến báo, là Thông phán Nhạc Dương Hoàng Đăng Cốc dẫn các quan nha môn tri phủ đến nghênh đón.
Hứa Kỳ xuống xe, Trình Cẩn Tri trong trang phục nam nhi cũng xuống xe ngựa. Đến gần, nàng thấy nhóm quan viên Nhạc Dương này ai nấy đều tiều tụy, mặt mày ủ dột.
Điều này cũng bình thường thôi, Nhạc Dương đang loạn, họ không thể vui vẻ được, và hôm nay dù dẹp loạn thuận lợi, họ cũng sẽ bị tính sổ sau này, sống chết còn chưa biết chừng.
Nhưng lúc này Hứa Kỳ đương nhiên không thể truy cứu trách nhiệm. Gặp gỡ mọi người xong, liền lập tức hỏi tình hình Nhạc Dương.
Hoàng Đăng Cốc nói: “Trước đây nha môn tri phủ đã bị đám phản tặc đó cướp bóc xong thì phóng hỏa đốt trụi. Nay hạ quan và các vị khác đều đang làm việc tại Thư viện Nhạc Dương, ăn ở giản dị, mong Hứa đại nhân lượng thứ.”
Hứa Kỳ gật đầu, rồi hỏi: “Vậy tình hình phản tặc thế nào rồi?”
Hoàng Đăng Cốc tiếp tục giới thiệu, Trình Cẩn Tri cũng đứng phía sau nghe được đại khái.
Kẻ cầm đầu phản tặc tên là Lương Mậu, từng là một bổ đạo quan của Tuần Kiểm Tư thuộc huyện Thanh Dương, thành Nhạc Dương. Hắn bị kết án tử hình vì tội danh phản quốc, sau đó trốn thoát. Đúng lúc Nhạc Dương gặp lũ lụt, xác chết đói la liệt, giặc núi và thổ phỉ hoành hành, Lương Mậu liền tập hợp đám người này, lấy danh cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo mà hoành hành đốt phá cướp bóc. Do quan phủ Nhạc Dương không phòng ngừa tốt từ đầu, và sau vài trận thua liên tiếp thấy tình hình không thể giấu giếm được nữa, mới báo lên trên.
Bọn phản tặc này đã lớn mạnh, đóng quân tại Hoàng Long Sơn, lập ra Hoàng Long Trại. Mà Hoàng Long Sơn núi non trùng điệp, hồ đầm chằng chịt, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, quan phủ nhất thời không đánh hạ được.
Hai ba tháng trước, Nhạc Dương hỗn loạn một vùng, nhà nhà đóng cửa không ra ngoài, thương nhân phải đi đường vòng. Phản tặc thì chọn những nhà giàu có, lần lượt giết người, cướp bóc, phá hoại, khiến sinh linh đồ thán, khắp nơi hoang tàn. Đến nửa tháng trước thì khác, phản tặc lại trở nên an phận, không còn đi khắp nơi giết người cướp bóc, thậm chí bắt đầu thực hiện một số hành động cứu tế dân nghèo bằng cách phát cháo, gạo, tuy tạm thời xoa dịu tình hình hỗn loạn, nhưng điều này lại khiến quan phủ càng thêm sốt ruột, vì dân chúng đều nói Hoàng Long Trại là đấng cứu thế.
Thế là Hoàng Đăng Cốc và những người khác phái người đi dò hỏi, mới biết Lương Mậu đã nhận một mưu sĩ làm muội tế*, người này thân phận bí ẩn, người thường không thể gặp mặt, chỉ nghe nói dung mạo tuấn tú và mưu lược hơn người. Chính người này đã khuyên Lương Mậu chỉnh đốn quân kỷ, nói rằng người làm đại sự, phải được lòng dân. Dân chúng Nhạc Dương là hàng xóm láng giềng của Lương Mậu, nếu tiếp tục cướp bóc, ắt sẽ tự tìm đường chết. Thế là Lương Mậu nghe lời hắn ta, bắt đầu mua chuộc lòng dân.
Muội tế*: em rể
Nghe đến đây, lòng Trình Cẩn Tri rùng mình, ngẩng đầu lên, liền thấy Hứa Kỳ quay đầu nhìn nàng, nàng liền biết cả hai đều nghĩ đến Tần Gián, nghi ngờ người này chính là Tần Gián.
Phản tặc đa số là thổ phỉ, lưu dân, dù là Lương Mậu cũng chỉ là một tiểu lại và người có chút uy quyền ở đây. Những người này chỉ có khí chất côn đồ, không có tầm nhìn để cai quản quân đội và thiên hạ. Tần Gián thì khác, hắn là người đọc sách, từng phò tá Thái tử, từng là giám quốc đại thần, rất có thể chính là vị mưu sĩ bí ẩn này.
Hứa Kỳ nghe nói đại tướng triều đình phái đến là Quách Chấn Tề đã đến Nhạc Dương, đang đóng quân gần cổng thành, không xa nơi này, liền lập tức quyết định đi gặp Quách Chấn Tề.
Trình Cẩn Tri lập tức tiến lên nói: “Đại nhân, ta cùng đại nhân đi.”
Hứa Kỳ hiểu rằng nàng nghi ngờ Tần Gián đang ở Hoàng Long Trại. Nói Tần Gián sẽ gia nhập phản tặc để mưu phản thì quá miễn cưỡng, dù sao hắn cũng là công tử Hầu môn, lại có phụ mẫu ruột thịt ở kinh thành, không thể hồ đồ như vậy; nếu là kế sách tạm thời thì hợp lý hơn. Nếu thực sự như vậy, thì mong trong ứng ngoại hợp, như thế phản quân nhất định có thể bị tiêu diệt trong một lần.
Hứa Kỳ liền gật đầu, dẫn Trình Cẩn Tri cùng đến doanh trại quân đội.
Chủ tướng Quách Chấn Tề là hậu duệ của khai quốc tướng quân, xuất thân ưu việt, bản thân cũng khá tài giỏi. Nghe ý tứ của quan viên Nhạc Dương, ông ta là người khá kiêu ngạo.
Trình Cẩn Tri lại hiểu được sự kiêu ngạo của Quách Chấn Tề. Ngày nay thiên hạ tổng thể được coi là thái bình thịnh thế, Nhạc Dương cũng không phải nơi hẻo lánh man rợ gì, chỉ là hai năm giảm sản lượng lương thực cộng thêm một năm lũ lụt, triều đình cũng đã cấp phát khoản cứu trợ, kết quả lại thành ra thế này. Có thể thấy quan viên Nhạc Dương phải chịu trách nhiệm không thể chối cãi. Trong mắt Quách Chấn Tề, nhóm quan viên này đều là những kẻ ngu dốt và tham lam, ăn bổng lộc mà không làm gì, sao có thể có thái độ tốt được?
Còn về thái độ đối với Hứa Kỳ, thì còn phải xem tình hình.
Hoàng Đăng Cốc dẫn người đến trước quân doanh, tuy thấy đoàn người đều là quan viên, nhưng vẫn chặn lại ngoài quân doanh, đi vào bẩm báo.
Dù vậy, Quách Chấn Tề cũng đợi một lúc lâu mới ra, vừa gặp Hứa Kỳ, mời người vào quân doanh, vừa lướt mắt nhìn mọi người, đến khi nhìn thấy Trình Cẩn Tri, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lát.
Khi Trình Cẩn Tri theo Hứa Kỳ bước vào quân doanh, hắn ta đột nhiên nói: “Nữ nhân không cần vào trong, trong doanh có quân quy, không cho phép nữ nhân vào, mong Hứa đại nhân lượng thứ.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Cẩn Tri.
Nàng tuy mặc nam trang, nhưng dung mạo và vóc dáng thì không thể che giấu được. Nhìn từ xa thì không sao, nhìn gần một cái là biết ngay là nữ nhân.
Thực ra trước đó Hoàng Đăng Cốc và những người khác cũng đã nhận ra rồi, nhưng đều giả vờ như không thấy. Chỉ có Quách Chấn Tề cố ý vạch trần, lại còn từ chối nàng vào quân doanh, thảo nào trước đó Hoàng Đăng Cốc lại nói hắn ta kiêu ngạo.
Hứa Kỳ cười cười, nói: “Nàng ấy thân phận đặc biệt, ta dẫn nàng ấy đến là có nguyên nhân, có liên quan đến việc tiêu diệt đám phản tặc Hoàng Long Trại. Quách tướng quân không ngại cho chúng ta vào trong bàn bạc chứ?”
Quách Chấn Tề suy nghĩ một lát, lại đánh giá Trình Cẩn Tri từ trên xuống dưới một lượt, miễn cưỡng gật đầu, không nói gì liền đi thẳng lên phía trước, nói với Hứa Kỳ: “Mời theo ta.”
Cuối cùng lúc vào lều của chủ tướng, vì phải bàn bạc việc quan trọng về việc dẹp thổ phỉ, Trình Cẩn Tri đành bị giữ lại bên ngoài.
Mãi đến nửa canh giờ sau, vài vị quan viên từ bên trong đi ra, lại có binh lính bước ra khỏi lều, từ xa đã lớn tiếng gọi nàng: “Này, cô nương kia, tướng quân cho cô nương vào.”
Trình Cẩn Tri liền đi vào lều của chủ tướng.
Trong lều chỉ còn lại Quách Chấn Tề, Hứa Kỳ, Hoàng Đăng Cốc và hai quan viên Nhạc Dương khác. Quách Chấn Tề ngồi ở giữa lều, lúc này đang duỗi chân, ngồi nghiêng trên sập. Hứa Kỳ ngồi bên cạnh hắn ta, hai bên đều là quan viên.
Trình Cẩn Tri bước vào không nói gì. Hứa Kỳ nói: “Tướng quân có biết Tần công tử của phủ Ích Dương Hầu, tức Tần phủ thừa trước đây vừa đến Nhạc Dương không? Nghe nói Hoàng Long Trại cách đây không lâu đã chiêu mộ một mưu sĩ xuất thân thế gia. Tướng quân thấy, có khả năng mưu sĩ này chính là Tần công tử không?”
Quách Chấn Tề sắc mặt bình tĩnh, hỏi: “Điều này có liên quan gì đến nữ tử này?”
Hứa Kỳ nói: “Trình phu nhân chính là vì Tần công tử mà đến.”
Trình Cẩn Tri lúc này nói: “Quách tướng quân, ta xuất thân từ Trình gia ở Lạc Dương, tên Trình Cẩn Tri. Tần Gián là biểu ca của ta, cũng từng là phu quân của ta. Khi ở kinh thành ta từng đến Quách gia một lần, chỉ là không gặp được Quách tướng quân. Ta nhớ lúc đó là tiệc mừng thọ sáu mươi của Quách lão phu nhân, không biết bây giờ Quách lão phu nhân thân thể có an khang không?”
Quách Chấn Tề nghe vậy, mới biết nàng không phải tiểu ta của Hứa Kỳ hay gái lầu xanh gì cả, mà là vị Tần Trình thị đã ly hôn đó.
Chuyện đó làm ầm ĩ lớn, Tần Trình hai nhà vốn là thông gia, chuyện thông gia lại kết thông gia thêm, rồi lại làm ầm ĩ đến mức ly hôn, rất nhiều người đều biết, hắn ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc này vội vàng đứng dậy nói: “Thì ra là Trình phu nhân, là ta mắt kém, lại không nhận ra, đã thất lễ với phu nhân. Làm phiền phu nhân bận tâm, mẫu thân ta vẫn khỏe mạnh.” Nói rồi liền phân phó binh lính bên ngoài: “Mau ban ghế ngồi!”
Trình Cẩn Tri ngồi xuống, nói với Quách Chấn Tề: “Ta nghĩ tướng quân từ kinh thành đến Nhạc Dương, Tần gia nhất định đã nhờ cậy tướng quân, giúp tìm tung tích của Tần biểu ca.”
Quách Chấn Tề gật đầu nói: “Phu nhân nói không sai, lão Hầu gia Ích Dương đặc biệt dặn dò chuyện này.”
Trình Cẩn Tri nói: “Tướng quân có hiểu về vị mưu sĩ trong Hoàng Long Trại đó không? Liệu có khả năng chính là Tần Mục Ngôn không?”
“Đúng là sẽ không, huynh ấy không trung thành, không có lợi lộc gì, huynh ấy sẽ không làm vậy. Nhưng nếu là thời khắc sinh tử, với cá tính của huynh ấy nhất định sẽ giả vờ đầu hàng, rồi tìm cơ hội thoát thân.” Trình Cẩn Tri nói: “Kế sách huynh ấy đưa ra là một minh chứng. Bề ngoài là vì phản tặc mà nghĩ, thực tế lại là để ổn định cục diện thành Nhạc Dương, ít nhất không để phản tặc đi khắp nơi đốt phá cướp bóc nữa. Phản tặc chưa thành hình, triều đình phái Hứa đại nhân và Quách tướng quân đến vây diệt, nhất định phải tiêu diệt chúng trước khi chúng lớn mạnh. Kế sách này trăm điều lợi mà không có điều hại.”
Quách Chấn Tề không khỏi liếc nhìn Hứa Kỳ một cái.
Ban đầu hắn ta biết Hứa Kỳ xuất thân hàn môn nhưng lại làm đến tri phủ Giang Châu, không phải kẻ vô dụng tầm thường. Sau đó biết hắn lại dẫn theo một nữ tử xinh đẹp đến, thực sự tức không chịu nổi, cảm thấy bị sỉ nhục lớn, hận không thể lập tức viết tấu chương vạch tội. Đến giờ biết thân phận của nữ tử này, lại nghe lời nàng nói, liền biết Hứa Kỳ quả nhiên không phải tùy tiện dẫn theo một nữ tử đến.
Một là Trình phu nhân nói đều đúng, nghe nói Tần Mục Ngôn trở thành muội tế của phản tặc mà lại không khóc lóc ầm ĩ, sắc mặt bình tĩnh, kiến thức lại không tầm thường; hai là giúp Trình phu nhân cũng chính là giúp Trình gia, lại đồng thời làm hài lòng Tần gia. Nếu cuối cùng có thể đưa Tần Mục Ngôn an toàn ra khỏi Nhạc Dương, chẳng phải đối với Tần gia cũng là một công lớn sao?
Quách Chấn Tề nói: “Phu nhân nói câu nào cũng có lý.” Sau đó nhìn Hứa Kỳ: “Vừa rồi Hứa đại nhân nói về cách khắc chế địch, có liên quan đến Trình phu nhân không?”
Hứa Kỳ đáp: “Hoàng Long Trại chỉ là một lũ ô hợp, chúng cố thủ lâu như vậy đều vì Hoàng Long Sơn dễ thủ khó công. Nếu mưu sĩ đó thực sự là Tần công tử, thì liên lạc với hắn, rồi trong ứng ngoại hợp, có thể tiêu diệt phản tặc trong một lần.”
“Vậy trọng điểm là làm sao xác nhận thân phận của mưu sĩ đó, và làm sao chuyển tin vào trong.” Quách Chấn Tề nói.
Vài người nói vài cách, đều không thành công. Cuối cùng Hoàng Đăng Cốc nhắc nhở trời đã tối, Hứa Kỳ từ xa đến còn chưa ăn gì, chi bằng nghỉ ngơi trước, mai bàn tiếp.
Đoàn người của Hứa Kỳ thực sự từ bữa trưa ăn chút lương khô xong thì không ăn gì nữa, lúc này đều đã đói meo, liền gật đầu nói với Quách Chấn Tề: “Tướng quân, ta xin về trước, ngày mai có lẽ phải bận rộn việc chính sự, sẽ không qua được. Kế hoạch dẹp thổ phỉ vẫn phải nhờ tướng quân hao tâm tổn trí. Hai ngày tới chúng ta cứ viết một bức thư chiêu hàng gửi qua trước đã.”
“Tốt, Hứa đại nhân cứ đi dùng bữa nghỉ ngơi trước, nha môn bị đốt rồi, điều kiện kham khổ, chúng ta cùng nhau khắc phục.” Quách Chấn Tề nói.
Lời vừa dứt, Trình Cẩn Tri đột nhiên nói: “Nếu viết thư chiêu hàng liệu có thể để ta chép lại không? Tần biểu ca nhận ra chữ của ta, nếu huynh ấy nhìn thấy, liền biết ta đã đến Nhạc Dương, có lẽ sẽ nghĩ cách chủ động liên lạc với chúng ta.”
Hứa Kỳ lập tức nói: “Kế này khả thi!”
Thấy Quách Chấn Tề vẫn còn mơ hồ, Hứa Kỳ nói: “Quách tướng quân, chữ của Trình phu nhân ở Giang Châu được mệnh danh là ‘Trình thể tự’, rất thịnh hành trong giới thí sinh thi huyện. Tần công tử và Trình phu nhân là phu thê, tự nhiên một cái nhìn là có thể nhận ra, cũng sẽ biết ý đồ của chúng ta.”
Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng Quách Chấn Tề cũng không sửa lại lỗi trong lời nói của Hứa Kỳ.
Quách Chấn Tề suy nghĩ một lát, dù sao thư chiêu hàng cũng phải viết, chữ ai thì không quan trọng, liền đồng ý: “Vậy cứ làm như vậy đi.”
Hai ngày sau, Hứa Kỳ tìm người viết xong một bức thư chiêu hàng, rồi bảo Trình Cẩn Tri chép lại vài bản, dán ở dưới chân núi Hoàng Long.
Cùng lúc đó, các công việc cứu trợ ở Nhạc Dương cũng được triển khai. Quan phủ phát lương phát cháo theo hộ khẩu, tân tri phủ cam kết nghiêm trị địa chủ cường hào, điều tra nghiêm ngặt những đất đai mua bán dưới giá thị trường trong thời gian thiên tai. Phàm là giá cả không công bằng, đất đai sẽ được trả lại chủ cũ, đồng thời ban bố chính lệnh miễn thuế hai năm… Rất nhiều chính sách được ban hành, quả nhiên thu hút nhiều dân lưu tán đến tố cáo quan lại.
Chưa đầy ba ngày, quan phủ cũng nhận được thư hồi âm từ Hoàng Long Trại.
Hoàng Long Trại hồi đáp là một chiếu thư hịch văn*, trong hịch văn liệt kê sự th*m nh*ng đen tối, tội ác ức h**p dân lành của quan phủ, cũng như triều đình giỏi hoa ngôn xảo ngữ, khẩu mật phúc kiếm*. Nhạc Dương đã đến ngày tận thế, chỉ có Hoàng Long Trại mới có thể san bằng giàu nghèo, cứu vớt vạn dân, trả lại công bằng cho thiên hạ.
Chiếu thư hịch văn*: Bản công bố tội trạng, kêu gọi đánh giặc
Khẩu mật phúc kiếm*: Miệng nói ngọt nhưng bụng chứa ý xấu
Văn phong hịch văn khí thế bức người và lời lẽ sắc bén, khiến các quan viên vừa xấu hổ vừa giận dữ, mắng chửi không ngừng.
Ngay cả Quách Chấn Tề cũng giận không kiềm chế được, mang hịch văn đến trước mặt Hứa Kỳ nói: “Đây chắc chắn là bút tích của Tần Mục Ngôn, ta từng thấy văn chương của hắn, chính là kiểu này, quá ngông cuồng, quá đáng ghét! Là hậu duệ của Tần gia Ích Dương Hầu Tần Mục! Lại dám nhục mạ triều đình như vậy, trung thành với phản tặc, đặt tổ tiên Tần gia vào đâu, đặt phủ Ích Dương Hầu vào đâu!”
Hứa Kỳ cũng đã đọc qua hịch văn này, lúc này nhìn lại, vẫn cảm thấy tức giận và hổ thẹn, nhưng không thể không thừa nhận hịch văn này viết rất hay, nếu không bọn họ, những mệnh quan triều đình sẽ không đến nỗi tức giận đến mức này.
Hắn ta nói: “Còn một điểm nữa, hịch văn này chỉ chửi quan phủ Nhạc Dương và triều đình, không chửi gì khác, có thể thấy là có sự kiêng dè.”
Quách Chấn Tề khinh bỉ hừ một tiếng: “Nếu thực sự dám nhục mạ Thánh thượng, thì Tần Mục Ngôn sẽ khó mà ngóc đầu lên được nữa!”
Hứa Kỳ vẫn giữ được sự bình tĩnh, nói: “Bây giờ ít nhất có thể xác định Tần công tử thực sự ở Hoàng Long Trại. Bức hịch văn này phu nhân thấy thế nào?”
Trình Cẩn Tri đã đọc đi đọc lại mấy lần, ngoài việc xác định là chữ của hắn, là văn của hắn, những cái khác đều không nhìn ra.
Nàng còn cố gắng tìm kiếm ẩn ý trên đó, cũng không tìm thấy.
Đành giải thích: “Chúng ta xem nhiều lần như vậy, Hoàng Long Trại tự nhiên sẽ xem nhiều hơn. Hịch văn này nếu viết không hay, Hoàng Long Trại cũng sẽ không chấp nhận.”
Lời này quả thực là như vậy. Chỉ là Quách Chấn Tề cảm thấy, đại trượng phu chết thì chết, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Tần Mục Ngôn này vì để sống, ngay cả hịch văn đại nghịch bất đạo như vậy cũng viết ra được, quả thực là không màng đến khí tiết và danh tiếng trung thành một đời của Tần gia, thực sự uổng phí làm tử tôn Tần gia!
Mọi việc nhất thời rơi vào bế tắc. Hứa Kỳ và Quách Chấn Tề không chắc có nên tiếp tục tập trung vào đường dây của Tần Gián, hay trực tiếp bỏ qua Tần Gián, theo kế hoạch khác để tiễu trừ thổ phỉ.
Xem lại hịch văn, Hứa Kỳ nói: “Lấy bụng ta suy bụng người, nếu ta là Tần công tử, nhìn thấy thư chiêu hàng của triều đình, lại biết là Trình phu nhân chấp bút, nhất định sẽ đoán được thư chiêu hàng này không chỉ là để cho Hoàng Long Trại xem, mà ngầm lại là cho ta xem. Ta nhất định sẽ nghĩ cách hồi đáp.”
Hắn ta đi đi lại lại, suy nghĩ: “Cho nên ta sẽ cẩn thận, chỉ viết những tín hiệu mà Trình phu nhân có thể hiểu, còn tất cả mọi người đều không thể hiểu, để chứng tỏ ta đã nhận được thông tin.”
Nghe hắn nói vậy, Trình Cẩn Tri cảm thấy có lý, lại nhìn hịch văn trong tay, nhưng vẫn không nhìn ra được gì huyền cơ.
Trong lúc bất lực, nàng nói: “Chỉ có một điểm nhỏ không đáng kể, chữ của huynh ấy phóng khoáng tự tại nhưng lại mang vẻ cương trực, về thư pháp thì không đặc biệt xuất sắc, nhưng cũng không tệ. Nhưng có vài chữ lại kém một chút, chữ ‘trung’ ở đây, chữ ‘vị’ ở đây, và cả chữ ‘thu’ này nữa…”
Nàng chỉ vào chữ viết nói: “Lý do kém là vì ba chữ này đều có một nét sổ thẳng, và nét sổ thẳng này chiếm vị trí chủ đạo, nhưng huynh ấy lại viết nét sổ thẳng này hơi lệch một chút, vì vậy cả chữ trông không được đẹp mắt.”
Nàng nói như vậy, Hứa Kỳ và Quách Chấn Tề mới nhận ra quả đúng là như vậy. Chỉ là họ đều chú ý đến lời lẽ mà không chú ý đến chữ viết. Nhưng Trình Cẩn Tri là người luyện thư pháp, lại dạy người khác viết chữ ở thư họa viện, nên đặc biệt nhạy cảm với hình dáng chữ.
Quách Chấn Tề nói: “Nhưng ‘trung’, ‘vị’, ‘thu’ đại diện cho cái gì?”
Hứa Kỳ cũng không hiểu, liền nhìn Trình Cẩn Tri, Trình Cẩn Tri cũng nhíu mày lắc đầu.
Đây cũng chính là lý do nàng đã nghi ngờ ba chữ này từ lâu, nhưng lại không nói ra, vì thực sự không nghĩ ra được chúng đại diện cho cái gì, chỉ cảm thấy đó là sự trùng hợp, hoặc chỉ là do tay run, viết lệch đi một chút.
Quách Chấn Tề thở dài nói: “Nếu nói ‘trung thu’ thì còn có chút khả năng, nhưng ‘trung vị thu’ thì chẳng là gì cả!”
Hứa Kỳ đột nhiên nói: “‘Vị’ có nghĩa là ‘vô’ (không có), có phải là đánh lạc hướng không, ý hắn muốn nói là ‘trung thu’?”
Quách Chấn Tề sững người, lập tức nói: “Có thể!” Hắn lập tức hỏi Trình Cẩn Tri: “Trung thu là ý gì?”
Hứa Kỳ hỏi kỹ hơn: “Phu nhân và Tần công tử có kỷ niệm hay giao ước đặc biệt nào liên quan đến Trung Thu không?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Trung Thu đối với chúng ta thực sự có ý nghĩa đặc biệt, nhưng ta không biết có liên quan gì đến Hoàng Long Trại.”
Hỏi xong lại thấy đây là chuyện riêng tư của phu thê người ta, có lẽ quá mạo muội, liền sửa lời: “Ta thấy, có lẽ huyền cơ nằm ở ý nghĩa này.”
Trình Cẩn Tri cũng cảm thấy Tần Gián nhất định sẽ gửi tin nhắn trong hịch văn này, mình cũng phải tìm mọi cách để tìm ra câu trả lời, liền nói: “Sáu năm trước, ta và huynh ấy đính hôn vào ngày Trung Thu, nhưng lúc đó ta không ở kinh thành, ta chưa từng gặp huynh ấy, hôn ước do trưởng bối định ra, sau đó ta liền rời khỏi kinh thành.”
Hứa Kỳ im lặng, đính hôn và Hoàng Long Trại quả thực chẳng liên quan gì đến nhau, không hề có dính líu.
Quách Chấn Tề thì hỏi thẳng: “Sau đó thì sao? Còn không?”
Trình Cẩn Tri lại cảm thấy điều có ý nghĩa hơn là Trung Thu đầu tiên và cũng là duy nhất mà hai người đã trải qua. Mặc dù có chút ngại ngùng, nàng vẫn kể ra.
“Sau đó là hai tháng trước, huynh ấy muốn từ kinh thành đến Nhạc Dương, lại cố ý đi đường vòng qua Giang Châu, chúng ta đã gặp mặt một lần.”
Điều này cũng không nghe ra được gì.
Hứa Kỳ hỏi: “Có chi tiết nào khác không? Hắn có nói gì với phu nhân không? Hai người có trải qua chuyện gì đặc biệt không?”
“Lúc đó ca ca ta vừa về Lạc Dương, huynh ấy lại đến Giang Châu, nói muốn du ngoạn Hoành Giang, hỏi ta có rảnh đi cùng không. Thế là ta đã cùng hắn đi thuyền du ngoạn Hoành Giang, sau đó đi ăn cá Hoành Giang, rồi đi xem hội đèn lồng Trung Thu buổi tối. Đêm đó trời mưa lớn, chúng ta bị ướt mưa, rồi về nhà, hôm sau huynh ấy liền đi rồi.”
Trình Cẩn Tri nói vắn tắt, Hứa Kỳ và Quách Chấn Tề chăm chú lắng nghe. Nghe đến đó, họ nhận ra một vấn đề: Hai người này không phải đã hòa ly sao? Lại còn đã không ở cùng nhau từ lâu, chuyện này ai cũng biết, kết quả thì sao?
Gia đình nào mà phu thê đã hòa ly lại đi vòng vèo hàng trăm dặm để gặp mặt, lại cùng nhau du hồ, đón Tết Trung Thu, lại còn cô nam quả nữ ở chung một phòng? Đây rõ ràng là tình nhân, là phu thê, hòa ly cái gì!
Vậy là hai người căn bản không hòa ly, ngược lại còn quấn quýt đến thế!
Thảo nào Trình phu nhân lại không quản đường xa, không quản hiểm nguy mà chạy đến Nhạc Dương, hóa ra không phải biểu ca gì, không phải phu quân gì đã hòa ly gì đó, mà chính là tình nhân!
Nhưng trong khoảnh khắc nghiêm trọng và chính thức như vậy, Trình Cẩn Tri vẻ mặt lo lắng đau khổ, Hứa Kỳ và Quách Chấn Tề cũng vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, đều cố gắng không để lộ ý nghĩ của mình, giả vờ như không nghĩ gì đến chuyện đó.
Đến cuối cùng, tình hình lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, bởi vì cũng không nhìn ra được điều gì đặc biệt.
Trình Cẩn Tri nhìn sắc mặt hai người, cũng biết quả thực không có gì liên quan, nhưng nàng không muốn từ bỏ hy vọng, đành tiếp tục nói thêm một số chi tiết, như Tần Gián ban đầu nói đi Lư Lăng, tiện đường qua Giang Châu, cuối cùng mới nói là đến Nhạc Dương; hai người trên hồ thấy họa thuyền chở kỹ nữ; ăn cá Hoành Giang ở tửu lầu tên “Hồ Tâm Cư”; buổi tối hội đèn lồng Tần Gián ở trước cửa “Nhất Phẩm Trà” đoán rất nhiều câu đố trên đèn lồng, lấy được chiếc đèn lồng hoa mẫu đơn biểu tượng của người ta tặng nàng, về thì lại bị mưa lớn làm ướt; và Tần Gián trước khi đi tặng nàng một chiếc trâm cài tóc hoa mẫu đơn, trước đây cũng từng tặng nàng hoa mẫu đơn, là hoa nhung của Kim Lăng…
Có thể nói, ngoài việc không nói ra chuyện hai người qua đêm với nhau ở Trình gia, còn lại đều đã nói hết. Nhưng chuyện này dù không nói, ai cũng có thể đoán được, đã đến nước này rồi, Trình Cẩn Tự lại không có nhà, hai người về nhất định đã qua đêm cùng nhau…
Hứa Kỳ vẫn giữ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Trình Cẩn Tri không khỏi thở dài, nàng cũng không biết còn phải phân tích thế nào nữa, lẽ nào mọi thứ đều là họ tự suy diễn, Tần Gián chỉ là viết không đẹp ba chữ đó, hoặc ba chữ đó muốn diễn tả không phải Trung Thu, mà là ý nghĩa khác?
Lúc này Quách Chấn Tề đột nhiên nói: “Ta biết rồi! Ta biết rồi, sông Mẫu Đơn! Mẫu Đơn Thương!”
Hứa Kỳ và Trình Cẩn Tri đều không hiểu, Quách Chấn Tề kích động nói: “Hoành Giang và sông Mẫu Đơn cạnh thành Nhạc Dương đều thuộc nhánh sông Kính Giang. Mà một trong tám kho lương thực lớn của triều đình là Mẫu Đơn Thương nằm cạnh bờ sông Mẫu Đơn! Tần công tử muốn nói với chúng ta, Hoàng Long Trại muốn đánh Mẫu Đơn Thương!”
Hứa Kỳ nghe xong, giật mình, không khỏi vã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng. Hắn ta lại quên mất chuyện này!
Bây giờ Hoàng Long Trại không còn giết người cướp bóc, đã được lòng dân, nhưng lại thiếu vật chất và lương thực, nên điều chúng thiếu nhất bây giờ chính là lương thực! Nếu chúng đánh hạ Mẫu Đơn Thương, thì lòng dân cũng có, lương thực cũng có. Mẫu Đơn Thương quan trọng đến mức nào, vậy mà hắn ta lại quên mất việc dâng tấu lên triều đình xin phái trọng binh đến canh giữ!
Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Đánh giá:
Truyện Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Story
Chương 71: Hối hả
10.0/10 từ 12 lượt.
