Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
Chương 66: Di ngôn
Đêm hôm đó, Tần phủ náo loạn cả một đêm, nhiều người thức trắng đêm.
Đến sáng sớm hôm sau khi Tần Vũ tỉnh lại, ngoài vết thương ngoài da, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tần phu nhân thì mãi không tỉnh, đại phu im lặng không nói, chỉ lắc đầu, sau khi châm cứu đến tối mới tỉnh lại, người đã không còn sức lực, ăn không nổi cơm, quả thực có vẻ sắp chết.
Đại lão gia muốn cầu Hoàng thượng mời thái y đến chữa trị, nhưng Tần phu nhân lại vẻ mặt tuyệt vọng, không còn chút sức sống, ngoài hỏi vài câu về tình trạng của Tần Vũ, không còn lời nào khác.
Trương mama ở đầu giường khóc lóc khuyên nhủ, an ủi bà rằng Tần Vũ mọi chuyện đều tốt, đã có thể uống thuốc ăn uống, chỉ đợi bà khỏi bệnh.
Tần phu nhân rơi lệ nói: “Nó hận ta rồi, vì chuyện hôn sự, đến cả mạng cũng không cần…”
Trương mama vội vàng nói: “Không phải như vậy, nhị công tử không cầu chết, nhị công tử thật sự muốn ra ngoài đi lại, không cẩn thận bị sét đánh trúng dưới gốc cây… Tuy nói gặp phải tai họa này, nhưng đại phu nói, dưới sét đánh mà còn sống được, công tử không phải người phàm, ắt có phúc lớn sau này.”
Mãi lâu sau bà mới nói: “Diêu cô nương đó nói Cẩn Tri đã rời khỏi Tần gia, bây giờ Vũ nhi cũng cầu chết, chúng nó không phải muốn rời khỏi Tần gia, mà là muốn rời bỏ ta phải không…
“Ta không biết, ta không biết tại sao lại như vậy, ta thật lòng muốn tốt cho chúng nó, là chúng nó sai, hay là ta sai?”
Trương mama đáp: “Họ dù sao cũng còn trẻ… Hoặc là, điều họ muốn không giống nhau.”
Tần phu nhân hiểu, nửa câu sau mới là điều bà ấy muốn nói.
Những gì bà ban cho họ, không phải là thứ họ muốn.
Họ còn trẻ, nhưng Cẩn Tri đã xuất giá rồi, Vũ nhi đời này cũng không còn hy vọng nữa.
Đều là do bà hại sao?
Rõ ràng nhi tử bà là công tử Hầu phủ, rõ ràng hắn ta có nửa đời sau tươi sáng, dù không đỗ cử nhân, dù không kết thông gia với phủ Quốc Công cũng có thể sống tốt, bây giờ thì chẳng còn gì cả.
Hắn ta sao có thể không hận bà chứ? Nếu không phải bà, hắn ta đã không ra ngoài…
Tần phu nhân nằm trên giường hai ngày, Tần Vũ cũng không đến thăm bà. Đến ngày thứ ba, Tần phu nhân sai người gọi đại lão gia đến, như thể trăn trối mà sắp xếp hôn sự của Tần Vũ.
Thế là Tần phủ phái người cưỡi ngựa cấp tốc đến Lạc Dương, trong vòng hai ngày đã định xong hôn sự của Tần Vũ, không chỉ đính hôn, mà cả ngày cưới cũng định vào ngày sau đó.
Đó chính là Diêu gia.
Diêu Vọng Nam ở kinh thành, nhưng Diêu phụ lại ở Lạc Dương, Tần Vũ quả thực bị sét đánh hủy hoại dung nhan và đường làm quan, nhưng hắn ta vẫn là công tử Hầu phủ. Nếu không có chuyện này, và Tần Vũ tự mình thích, Diêu gia cả đời cũng không có được cơ hội như vậy.
Vì vậy cuộc hôn nhân này nhanh chóng được đồng ý, Diêu gia như thể gặp được chuyện vui từ trên trời rơi xuống mà nắm bắt cơ hội này.
Một bức thư báo bệnh nặng được gửi đến Giang Châu, Trình Cẩn Tự và Trình Cẩn Tri không dám chậm trễ một khắc nào mà vội vã về kinh thành, cuối cùng không kịp dự lễ cưới của Tần Vũ, chỉ đến Tần gia trước khi Tần phu nhân trút hơi thở cuối cùng.
Trình Cẩn Tri chưa bao giờ nghĩ sẽ có tai nạn như vậy, thậm chí nàng đã nghĩ rất nhiều lần, không chừng là kế hoạch của cô mẫu, là để dụ nàng quay về, nhưng khi nhìn thấy cặp liễn đỏ lớn trước cổng Tần phủ nàng mới xác nhận phủ đang thật sự làm hỷ sự, có thể thấy Tần Vũ thật sự đã thành thân với Vọng Nam.
Nếu không có gì bất ngờ, Tần gia tuyệt đối sẽ không tổ chức hỷ sự gấp gáp như vậy, càng không kết thông gia với Diêu gia, vì vậy Tần Vũ bị sét đánh hủy dung nhan và bị thương là thật, cô mẫu vì quá sốc mà bệnh nặng nằm liệt giường cũng là thật.
Không đợi người thông báo, nàng vội vàng chạy đến Hiền Phúc Viện, đến phòng Tần phu nhân, Tần phu nhân đang nằm trên giường, Trương mama ở bên cạnh chăm sóc.
Thấy nàng đến, Trương mama ở bên giường nói: “Phu nhân, đại thiếu phu nhân đã về rồi.”
Trình Cẩn Tri đến bên giường, nhìn khuôn mặt vàng vọt, gầy gò, không chút huyết sắc của Tần phu nhân, khóc nói: “Mẫu thân…”
Tần phu nhân mở mắt nhìn nàng, nàng vội vàng đưa tay nắm lấy tay bà, lại kêu: “Cô mẫu, con xin lỗi, con đã không thể về sớm hơn…”
Tần phu nhân khẽ mở môi hỏi: “Ở Giang Châu… thế nào?”
Lúc này bà không có giận dữ, không có trách móc và mắng mỏ, chỉ có sự quan tâm, Trình Cẩn Tri nước mắt càng tuôn như suối, gần như không nói thành lời, nắm tay bà nói: “Là con bất hiếu… con mọi chuyện đều tốt…”
Tần phu nhân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Vậy là tốt rồi…”
Mãi lâu sau, bà nói với Trương mama: “Bảo người đến Trình gia nói một tiếng, nói Cẩn Tri đã đến, gọi cữu cữu(ý nói Trần Duy Giản, cha của Trình Cẩn Tri) đến một chuyến… Đợi cữu cữu đến, cũng gọi lão gia, đại công tử… và Vũ nhi cùng tức phụ của nó… đều đến một chuyến.”
Đây rõ ràng là tư thế dặn dò hậu sự, Trương mama vừa lau nước mắt, vừa gật đầu đáp lời.
Trình Cẩn Tự sau đó cũng vào phòng gặp Tần phu nhân, Tần Gián thì không cần mời, nghe nói Trình Cẩn Tri đã về thì vội vàng chạy đến, nhưng Trình Cẩn Tri vẫn luôn ở bên giường Tần phu nhân, hắn chỉ có thể chờ ở bên ngoài, không đi vào.
Một lúc sau, Trình Duy Giản đến, những người khác cũng đã vào phòng.
Trình Cẩn Tri lúc này mới nhìn thấy Tần Vũ và Diêu Vọng Nam, họ không đi cùng nhau, Diêu Vọng Nam toát ra vẻ lạnh lùng ngang ngạnh, như thể ghét bỏ mọi người, không muốn để ý đến ai, dù nhìn thấy Trình Cẩn Tri, cũng chỉ lẳng lặng nhìn một cái.
Còn Tần Vũ… hắn ta cúi đầu, từ má phải đến cổ toàn là những vết sẹo đỏ hình cành cây, hắn ta cũng không nói một lời nào, cứ như thể muốn ẩn mình vào không khí.
Tần phu nhân trước tiên nói với đại lão gia: “Ta có lẽ cũng chỉ còn hai ngày nữa, đợi ta đi rồi, sẽ không còn ai quản ông nữa…”
Đại lão gia đỏ mắt, đau buồn nói: “Bà nói gì vậy chứ…”
Tần phu nhân tiếp tục nói: “Ta đi rồi, dù ông có làm gì, chỉ có một điều… của hồi môn và tiền tiết kiệm của ta đều để lại cho Vũ nhi… người khác không được động vào.”
Đại lão gia vội vàng nói: “Bà nghĩ ta là người thế nào!”
Tần phu nhân lại nhìn Tần Vũ.
Mấy ngày nay, bà và nhi tử cũng chưa gặp mặt, lần gần nhất là khi Tần Vũ biết tin mình và Diêu Vọng Nam đã đính hôn.
Lúc đó còn hai ngày nữa là đến ngày cưới, hắn ta đến chất vấn bà tại sao lại tự ý làm chủ, nhưng khi nhìn thấy bà nằm trên giường, lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ biết gục xuống giường mà khóc nức nở, nói với bà, thà là mẫu tử hai người cùng chết.
Lúc đó hắn ta khóc, bà cũng khóc, cho đến khi Trương mama đến khuyên hắn ta rời đi.
Tần phu nhân nằm liệt giường, còn Tần Vũ thì tự nhốt mình trong phòng không nói chuyện cũng không ra ngoài. Tần phu nhân không thể đi gặp hắn ta, hắn ta lại không muốn gặp Tần phu nhân, vì vậy sau đó hai người không còn nói chuyện nữa.
Lúc này Tần Vũ đến bên giường, khuôn mặt trước đó vốn chết lặng cuối cùng cũng có biểu cảm, nhìn mẫu thân mình đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn như mưa.
Tần phu nhân nói với hắn ta: “Ta biết con hận ta… Con muốn cưới cô nương khác con hận ta, ta tự ý định hôn cho con con cũng hận ta… Nhưng ta phải đi rồi… Ta không thể chăm sóc con nữa, đây là điều duy nhất… ta có thể làm cho con…”
Tần Vũ quỳ trước giường, vừa khóc vừa lau nước mắt trên mặt bà, đáp: “Con không hận mẫu thân, con biết mẫu thân là vì tốt cho con… là con không bằng người khác, luôn làm mẫu thân thất vọng…”
Tần phu nhân khó nhọc lắc đầu: “Vũ nhi của ta là đứa trẻ tốt nhất… nhưng ta đối với con quá khắc nghiệt, không phải là một người mẫu thân dịu dàng…”
Tần Vũ nước mắt tuôn như suối, không nói nên lời, Tần phu nhân nói: “Còn Cẩn Tri —”
Tần phu nhân nói: “Con từng nói, con thà không gả vào Tần gia… Tanói con quá ngây thơ, sự sắp xếp của ta là vì tốt cho con… Bây giờ ta nghĩ, có lẽ thật sự là ta đã sai rồi, không nên cố chấp… hại con, lại hại Vũ nhi…”
Trình Cẩn Tri khóc lắc đầu, Tần phu nhân nói: “Con nói con vốn đã có người muốn lấy… Nếu đã vậy, hôm nay do ta làm chủ, hãy để con và Mục Ngôn hòa ly đi…”
Lời này vừa thốt ra, Trình Cẩn Tri kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu, Trình Duy Giản bên cạnh cũng giật mình, bàng hoàng không biết làm sao.
Tần phu nhân nói: “Cữu cữu…”
Trình Duy Giản tiến lên: “Ta đây…”
Tần phu nhân nói: “Cứ coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của ta, hãy để chúng nó hòa ly đi… làm loạn suốt một năm này cũng đủ rồi… chúng nó vất vả, chúng ta cũng vất vả…
“Cẩn Tri và Mục Ngôn… đều là những đứa trẻ tốt, hãy để chúng nó theo ý nguyện của mình… đi tìm… cố chấp đến cuối cùng, cũng chỉ là một nắm đất vàng… thì còn ý nghĩa gì nữa…”
Trình Duy Giản trong lòng hỗn loạn, nhìn tỷ tỷ, rồi lại nhìn tỷ phu bên cạnh, tỷ phu chỉ lau nước mắt, như thể không có ý kiến gì về chuyện này, ông ấy trước mặt tỷ tỷ, cũng không rảnh mà suy nghĩ, chỉ đành gật đầu nói: “Được, nghe theo sắp xếp của cô mẫu…”
“Nhưng mẫu thân—” Tần Gián không thể nhịn được nữa, không kìm được tiến lên nói “Con không muốn hòa ly, con không muốn!”
Tần phu nhân nhìn hắn: “Con không cần biết trong lòng con nghĩ gì… cuộc hôn nhân này là do ta đề xuất, con cũng vì vậy mà hận ta… Hôm nay ta sẽ kết thúc nó, bây giờ hai đứa có thể hòa ly rồi… gia đình đã đồng ý, không còn ai trói buộc hai đứa nữa… Còn những chuyện khác, hai đứa tự mình quyết định.”
Tần Gián nhìn bà, rồi lại nhìn Trình Cẩn Tri , không nói nên lời.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, vào khoảnh khắc cuối cùng này, kế mẫu– người một tay thúc đẩy cuộc hôn nhân này – lại đột nhiên thay đổi thái độ, lấy việc để họ hòa ly làm di nguyện của mình.
Sao lại như vậy, vậy là hôn nhân của hắn và Cẩn Tri kết thúc từ đây sao?
Vốn nghĩ rằng hôn nhân của họ kiên cố không thể phá vỡ, sẽ không bao giờ thay đổi, hôm nay mới phát hiện mọi thứ đã thay đổi.
Không có gì là kiên cố không thể phá vỡ.
“Sau này Vũ nhi… chỉ có thể trông cậy vào con… dù sao nó cũng là đệ đệ của con…” Tần phu nhân cuối cùng dặn dò.
Một hơi dặn dò nhiều lời như vậy, bà đã dùng hết toàn bộ sức lực, không lâu sau liền rơi vào hôn mê.
Một lúc lâu, đại lão gia thở dài một tiếng, mở miệng nói: “Được rồi, cữu cữu, ngươi và Hối Ngọc cứ đi nghỉ ngơi đi, Mục Ngôn, con cùng đệ đệ con về đi, để mẫu thân con yên tĩnh một lúc, việc trong phủ thì hỏi nhị thẩm, nhị thẩm đã nói rồi, thời gian này nhờ thẩm ấy chiếu cố.”
Mọi người trong phòng đều tản đi, Tần Gián nhìn Trình Cẩn Tri có lời muốn nói, nhưng nàng vẫn ở bên giường, hắn đành phải sắp xếp Trình Duy Giản và Trình Cẩn Tự trước tiên đến phòng ở.
Trình Cẩn Tri lại chăm sóc bên giường một lúc nữa mới rời đi, đến sân, Tần Gián đang đợi nàng trong sân.
Gặp nàng, hắn lập tức nói: “Là nàng cầu xin mẫu thân sao? Nàng đã quyết tâm muốn hòa ly rồi sao?”
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Ta không ngờ mẫu thân sẽ nói như vậy…”
“Vậy…” Hắn nhìn nàng, “Nàng sẽ đồng ý sao?”
Trình Cẩn Tri không biết trả lời thế nào, trong lòng nàng rất hỗn loạn, chỉ lắc đầu: “Ta không biết, ta…”
Tần Gián nhìn thấy búi tóc trên đầu nàng đều rối bù, nhận ra có lẽ nàng suốt chặng đường này đều chưa chải tóc, một khắc không ngừng nghỉ mới có thể vội vã về đến nơi, lúc này sao có thể không khó chịu, lại gặp phải bao nhiêu chuyện này, trong lòng sao có thể không loạn?
Hắn vội vàng nói: “Được, nàng nghỉ ngơi thật tốt, trước tiên đi Lục Ảnh Viên tắm rửa rồi ăn chút gì, mẫu thân có lẽ chỉ còn hai ngày nữa thôi, đến lúc đó sẽ không thể nghỉ ngơi được nữa.”
Trình Cẩn Tri gật đầu, trong lòng nghẹn lại rất nhiều.
Đối với người Tần gia mà nói, họ đã trải qua thời điểm đau lòng nhất, trong lòng đã có thể chấp nhận việc Tần phu nhân không còn sống bao lâu nữa, nhưng nàng thì không. Nàng trên đường đi còn nghi ngờ đó là lừa dối nàng, hôm nay nhìn thấy người, nghe lời cô mẫu nói, cả người vẫn còn trong sự kinh hoàng và đau buồn tột độ, căn bản không còn sức lực để nghĩ đến điều gì khác.
Nàng trở về Lục Ảnh Viên, nhìn thấy khung cảnh sửa sang ban đầu của Lục Ảnh Viên, tắm rửa ăn cơm, miễn cưỡng nằm một lúc. Đến tối, tin tức truyền đến, Tần phu nhân đã trút hơi thở cuối cùng.
Trình Cẩn Tri vẫn với thân phận tức phụ của Tần gia ở lại Tần phủ, cùng với nhị thẩm Vu thị lo liệu tang sự.
Sau ngày đó, nàng cũng đã gặp mặt Diêu Vọng Nam, nhưng nghe nói Diêu Vọng Nam không hề muốn cuộc hôn nhân này, thậm chí sau khi biết tin hôn sự đã chuẩn bị đi thuyền xuống phía nam để trốn, bị người nhà đuổi về, bị ép lên kiệu hoa.
Đến Tần gia, nàng ấy và Tần Vũ mỗi người ở một phòng, hai người gần như không nói chuyện, đương nhiên nàng ấy cũng không nói chuyện với những người khác trong Tần gia, gặp lại khuê mật, dường như cũng coi như người Tần gia, không muốn để ý.
Trình Cẩn Tri bản thân một mớ bòng bong, cô mẫu mất đột ngột, biểu đệ gặp đại nạn như vậy, bản thân lại sắp hòa ly, nàng không biết phải đối mặt với Diêu Vọng Nam với thái độ như thế nào, cũng không biết hai người có thể nói gì, nên cũng không nói gì.
Tang sự bận rộn trôi qua, nàng cũng đã đưa ra quyết định, vào ngày thứ hai sau khi Tần phu nhân được hạ táng, nàng gặp Tần Gián ở Lục Ảnh Viên.
Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc
